Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 52: Ký ức

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mộc Miên sau khi trở về cứ tự giam mình trong phòng, chẳng chịu nói gì cả. Cho dù là ai tìm đến, cô cũng không mở cửa, càng không muốn ra ngoài.

Lý Hân Nam lo lắng phải phá cửa phòng, cuối cùng chỉ thấy Mộc Miên ngồi thu mình dưới gầm bàn, đôi mắt đã chẳng còn chút thần sắc. Hắn ngồi hẳn xuống, nhỏ tiếng dỗ dành:

- Miên Miên, sao em lại ngồi ở đây? Ra ngoài đi, em cứ ngồi đó sẽ bị cảm lạnh đấy.

Mộc Miên lắc đầu, nhìn đến người lạ ngơ ngác:

- Anh là ai? Vì sao lại vào phòng của anh Niệm Hy? Anh Niệm Hy không thích người lạ vào phòng anh ấy. Anh đi ra ngoài đi.

Lý Hân Nam sững lại. Miên Miên không phải giả vờ. Đôi mắt kia thậm chí chẳng có chút hồn nào cả, là đã sốc đến mất hết ý thức. Hắn hơi mím môi, cố gắng lựa lời:

- Miên Miên, em không nhận ra anh nữa sao? Anh là Lý Hân Nam, là bạn của Niệm Hy, em còn nhớ không?

Mộc Miên lần nữa lắc đầu:

- Anh nói dối. Anh Niệm Hy chỉ mới có mười tuổi thôi, làm sao có thể có bạn lớn như vậy được? Anh là người xấu. Tránh ra đi.

Lý Hân Nam đau lòng, cố vươn tay nắm lấy bàn tay đã lạnh ngắt dỗ dành:

- Anh không nói dối. Miên Miên, anh thực sự là bạn của Niệm Hy. Anh biết sinh nhật của cậu ấy, biết nhà của em, biết cả Tiểu Ngân ca ca của em nữa. Anh thực sự là bạn của cậu ấy. Tin anh, được không?

Mộc Miên rút tay, một hồi nhìn qua cũng nói:

- Anh là gián điệp của anh Niệm Hy phải không? Miên Miên đang chơi trốn tìm. Nếu anh Niệm Hy tìm thấy, Miên Miên sẽ bị phạt dọn phòng thay anh ấy. Bị anh tìm thấy rồi, anh sẽ báo cho anh ấy phải không?

Lý Hân Nam chỉ cảm giác cổ họng hơi nghẹn lại, nhỏ tiếng đáp lời:

- Bé con, anh sẽ không nói cho cậu ấy biết đâu. Em nhìn xem, hiện tại đã hơn chín giờ sáng rồi. Niệm Hy phải đi học. Em ra ngoài trước, chúng ta ăn cái gì đã nhé. Anh làm gà rán cho em.

Mộc Miên nghe đến gà rán, mắt lập tức sáng lên. Cô hơi nhìn xung quanh đề phòng, chắc chắn không có ai mới đồng ý ra ngoài, vui vẻ bám theo Lý Hân Nam.

Lý Hân Nam nhìn qua bộ dáng nhếch nhác, chỉ nhẹ thở dài:

- Em đi tắm đi. Sau đó ở chỗ này chờ anh. Anh mang lên cho em.

Mộc Miên hơi kéo áo người, mặt đỏ bừng xấu hổ:

- Miên Miên không biết tự tắm. Trước giờ đều là anh Niệm Hy tắm cho Miên Miên.

Lý Hân Nam rũ mắt, đành phải nhờ Bối Bối giúp. Miên Miên hiện tại giống như đứa nhỏ vậy, cái gì cũng không hiểu, cái gì cũng không biết. Đối với cô hiện tại, chỉ có một mình anh Niệm Hy thôi. Mà Niệm Hy bây giờ, có lẽ đã lần nữa chìm trong bóng tối chẳng thể nhấc chân ra được.

Tiểu Ngân hôn mê suốt mấy ngày, Miên Miên lại thành như hiện tại. Mọi chuyện rõ ràng rất êm đềm, Lý Hân Nam lại cảm giác như chẳng thể cứu vãn được.

Mộc Miên ngồi ăn gà rán ngon lành, cuối cùng vẫn không quên để lại hai cái đùi lớn, nói là phần cho anh Niệm Hy không nỡ ăn. Cô thậm chí còn không cho phép Lý Hân Nam động tới, đặt nguyên đĩa đó trên bàn, tiếp tục thu mình ngồi dưới gầm bàn chờ đợi. Lý Hân Nam có dỗ dành thế nào, cô cũng nhất quyết không chịu ra ngoài, còn nói sẽ chờ anh Niệm Hy trở về, dùng hai cái đùi gà kia để nịnh nọt anh trai, anh ấy sẽ không bắt cô dọn phòng nữa.

Lý Hân Nam thở dài, lựa một chỗ ngồi bệt xuống, rõ ràng chỉ có đau lòng:

- Anh chờ cùng em. Chờ một mình buồn lắm. Miên Miên không muốn buồn đâu phải không?

Mộc Miên ngoan ngoãn gật đầu, yên lặng chờ đến khi mặt trời lặn, hai mắt đã díu lại mệt mỏi ngủ gật.

Lý Hân Nam hơi lê mình đến gần, để Mộc Miên nằm dựa lên vai mình, vòng tay ôm cô trong lòng chẳng nói được gì cả. Đối với cả Miên Miên, Tiểu Ngân và Niệm Hy, đó mới là quãng thời gian đẹp nhất. Miên Miên bị kích động, nhớ về thời điểm này cũng chẳng lạ gì.

Nửa đêm, trời đổ cơn mưa lớn, sấm chớp đánh ầm ầm khiến Mộc Miên giật mình tỉnh giấc. Cô ngơ ngác nhìn quanh, bản thân đã từ khi nào trở lại giường ngủ rồi. Gà rán trên bàn vẫn còn nguyên, đồng nghĩa với Niệm Hy còn chưa trở về nữa. Không phải. Anh Niệm Hy đi học chỉ đến năm giờ chiều thôi, hiện tại đã là mấy giờ rồi? Vì sao còn chưa về?

Mộc Miên vội vã chạy ra ngoài, một tia sét chói mắt rạch qua khiến cô hoảng sợ hét lên. Cô ngồi xụp xuống một góc cầu thang, vừa khóc vừa gọi anh Niệm Hy. Miên Miên từ nhỏ đã sợ sấm chớp, mỗi lần có mưa đều được anh Niệm Hy ôm trong lòng. Anh Niệm Hy không có nhà, Miên Miên rốt cuộc phải làm thế nào?

Phía sau cô, một cảm giác ấm áp bao gọn lấy khiến cô bình tâm hơn nhiều. Cô hơi quay đầu, rúc trong ngực người lớn khóc lên:

- Anh Niệm Hy, Miên Miên sợ lắm. Sao bây giờ anh mới về nhà?

Lý Hân Nam không dám đáp lời, chỉ ôm lấy cô gái đưa về phòng, để cô nắm chặt tay hắn lần nữa ngủ thiếp đi.

Chỉ không đến một tháng, hết Hắc Trạch trở về không tỉnh táo lại đến Miên Miên như đứa nhỏ chẳng hiểu gì. Tiểu Ngân còn hôn mê sâu không chịu tỉnh, sắc mặt lại đều là thống khổ chịu đựng như đánh mất cái gì. Hắn cứ cảm thấy chuyện càng lúc càng diễn biến xấu.

Rõ ràng Hy là muốn cướp lấy cơ thể của Ngân trở về, hiện tại đã cướp được rồi, hắn lại chẳng thấy vui vẻ gì, ngược lại càng lúc càng bất an hơn. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Sáng hôm sau, Mộc Miên tỉnh lại từ khá sớm. Cô ngồi xuống bàn uống nước, mặt có vẻ buồn. Lý Hân Nam có tìm đến, lựa lời hỏi:

- Em sao thế? Gà rán này đã hỏng rồi, anh làm cái khác cho em nhé?

Mộc Miên lắc đầu, hình như đã cố để không khóc lên:

- Đêm qua Miên Miên hình như đã thấy anh Niệm Hy quay về. Nhưng mà gà rán vẫn ở đây, anh Niệm Hy không ăn. Anh Niệm Hy rõ ràng đã nói cũng thích ăn gà rán giống Miên Miên, vì sao lại không chịu ăn? Hay là đêm qua không phải anh Niệm Hy về nhà?

Lý Hân Nam mím môi, ôm lấy thiếu nữ trong lòng vỗ về:

- Đừng khóc. Đêm qua Niệm Hy đúng là có về nhà. Cậu ấy nói đã ăn cùng bạn rồi, không đói nên không ăn, để lại cho em. Nhưng đến sáng nay lỡ hỏng mất rồi, anh đi làm cho em đồ khác nhé.

Mộc Miên ngẩng đầu, nhìn đến Lý Hân Nam cố hỏi:

- Anh nói thật không?

Lý Hân Nam mạnh gật đầu. Mộc Miên liền nói:

- Miên Miên không đói. Miên Miên phải chờ anh Niệm Hy trở về. Lần này Miên Miên sẽ không ngủ quên nữa đâu.

Lý Hân Nam không dám phản đối, chỉ có thể yên lặng ngồi bên cạnh chờ đợi. Niệm Hy không quay về nữa. Đó là sự thật mà chính hắn cũng không dám nói ra. Hắn sợ, nếu hắn nói rồi, đứa em gái này của cậu ấy và cả Ngân nữa đều sẽ chẳng chịu nổi.

----------------------------------

Ma Đế Điện càng lúc càng lạnh, còn tràn ngập tử khí và máu tanh.

Người kia vẫn lười biếng ngâm mình trong bể máu, hai mắt nhắm hờ chẳng muốn phản ứng gì.

Thiếu nữ nhẹ bước chân tiến vào, nhỏ giọng nói:

- Hôm nay đã đủ thời gian rồi, anh ra ngoài đi. Ngân mình quá lâu sẽ không tốt cho anh.

Người kia mở mắt, lười biếng đứng dậy, toàn thân trần đã như phủ một tầng xám xịt, xấu xí cực điểm. Hắn ngồi xuống ngai vàng, nhàn nhạt hỏi:

- Hôm nay lại là thứ gì?

Thiếu nữ chạm tay đến gương mặt đầy gân máu nổi, có vẻ đau lòng:

- Anh quá tải rồi, vì sao không chịu nói cho em biết?

Người kia lắc đầu, chẳng muốn đáp lời. Thiếu nữ chịu không nổi nữa, nằm hẳn trong ngực hắn mà nói:

- Niệm Hy, em chỉ muốn giúp anh hồi phục, không phải lấy mạng anh. Vì sao anh không chịu nói cho em biết? Chỉ cần anh nói không muốn, em sẽ không làm nữa không được sao?

Mộc Ngân mở mắt, sắc đỏ liên tục biến đổi lộ anh vàng kim. Hắn thậm chí còn chẳng muốn ôm đáp lại, chỉ nói:

- Đã nói đều nghe em, anh sẽ không phản đối. Không cần lo lắng, thái độ mềm yếu đó không hợp với em đâu. Anh hơi mệt. Để đồ ở đó đi. Để anh yên.

Thủy Nguyệt càng chẳng muốn buông tay, nằm yên trong ngực hắn. Cô vẽ lên ngực hắn một ma chú nhỏ, giúp hắn trung hòa một phần năng lượng không thể hấp thu. Tử khí vẫn ẩn bên trong mạch máu của hắn như phát bạo, một vài tia máu nhỏ đã không chịu được áp lực vỡ ra, biến sắc xám xịt xấu xí kia thành sắc đen tím đáng sợ.

Mộc Ngân cau mày, sắc mặt thoáng cái trắng bệch càng làm lộ rõ gân máu đã hóa đen. Hắn nín thở nhịn đau, nhịp tim cũng tăng vọt không điều tiết được.

Thủy Nguyệt bấy giờ mới không dám vọng động nữa buông tay, đôi môi cắn chặt, đôi mắt cũng chỉ toàn sự lo lắng. Cô lại làm sai phương pháp rồi. Cô còn nhớ rất rõ, Niệm Hy có thể dùng máu để hồi phục năng lượng rất tốt, vì sao lần này lại phản tác dụng? Hơn nữa Niệm Hy dường như rất đau, rất khó chịu như đang phải chịu dày vò. Phải dùng phương pháp nào mới có thể giải thoát được đây?

Cảm giác đau nhức kia tạm thời giảm xuống, Mộc Ngân mới điều tiết lại hơi thở mở mắt. Hắn vươn tay chạm đến gáy Thủy Nguyệt, kéo cô cúi xuống hôn lên môi cô, khuyên nhủ:

- Anh không sao. Cứ tiếp tục những gì em muốn làm. Đừng để sau này hối hận.

Thủy Nguyệt mím môi. Cô hiện tại đang hối hận rồi. Niệm Hy dường như biết rất rõ nguyên nhân vì sao bản thân lại ra nông nỗi này, cuối cùng lại không chịu nói cho cô biết. Cô căn bản không biết đã sai ở đâu, làm thế nào mới có thể sửa được?

Mộc Ngân lần nữa rũ mắt, đành phải nói:

- Thứ này phản tác dụng, bởi vì họ đều bị bức chết. Oán niệm cùng tử khí ăn sâu vào máu, khiến vách mạch máu không chịu được cũng là chuyện thường thôi. Những người ngày trước anh hấp thụ máu, bọn họ phần lớn đều đã không còn ý niệm, phần còn lại là tự nguyện cho anh mạng của họ. Khi bọn họ đã được thỏa mãn, được giải thoát, bản thân cũng không lo bị cắn trả nữa.

Thủy Nguyệt vươn tay ôm chặt cổ hắn, đôi vai hơi run như muốn khóc:

- Anh sớm biết nhất định sẽ phản tác dụng, cuối cùng lại không nói ra. Niệm Hy, anh thà chết cũng không muốn ở lại đây với em sao?

Mộc Ngân lắc đầu:

- Anh là không muốn em cảm giác hối hận vì không thử. Anh hiện tại là Ma Đế, chủ nhận của Ma Đế Điện này. Hoàng Niệm Hy chết rồi, chỉ còn lại anh, người của em mà thôi. Sau này nếu có người đến tìm anh, em cũng hãy đáp lại như vậy. Cho dù là ai cũng không khác. Anh mệt rồi, ra ngoài đi.

Thủy Nguyệt chẳng nói được gì, ngoan ngoãn cúi đầu ra ngoài. Đời này cô chỉ cúi đầu trước duy nhất một người. Đó là người con trai cô yêu nhất, cũng là người cô không muốn đánh mất nhất. Hắn chấp nhận vì cô ở lại đây, cô cũng sẽ vì hắn làm mọi chuyện hắn muốn.

Mộc Ngân bấy giờ mới mở mắt, nhìn lên trần nhà tối tăm. Chỗ này giống như lồng ngục vậy, rất hợp với kẻ như hắn. Tuy hắn không hiểu vì cái gì những người đã chết kia đều đồng ý bán mạng cho hắn, nhưng hắn biết chắc chắn một điều, hắn chẳng thể ra ngoài ánh sáng kia được nữa rồi.

--------------------------------

Mộc Miên ngồi chờ cả một ngày, anh Niệm Hy của cô vẫn chẳng thấy mặt. Hân Nam ca ca nói hôm nay anh ấy đã đi cắm trại rồi, cô đành phải nghe lời ngồi trong phòng, gương mặt rõ ràng đã buồn lắm. Anh Niệm Hy không về, có phải vì khi đó cô đã đem con chuột vàng anh ấy thích nhất đi không?

Bên ngoài cửa, Hắc Trạch canh ở đó cũng rũ mắt. Tuy cậu không đọc được ý nghĩ của Mộc Miên lúc này, nhưng nhìn bộ dáng đáng thương đó, không khỏi sinh chút đồng cảm. Cậu đưa tay niệm một đoạn chú, tự ép chính mình trở thành hình dáng chuột lang nhỏ vạn năm về trước chạy vào, leo lên bàn kêu lên vài tiếng.

Mộc Miên khóc nấc lên, ôm lấy con chuột nhỏ trong lòng mà nói:

- Miên Miên muốn anh Niệm Hy về cơ. Miên Miên sẽ không dấu chuột của anh Niệm Hy đi nữa, cũng sẽ không khóc giành đồ của anh Niệm Hy nữa. Miên Miên chỉ cần anh Niệm Hy về thôi. Vì sao anh Niệm Hy vẫn chưa về?

Hắc Trạch chẳng nói được tiếng nào, vuốt nhỏ chỉ nhẹ vỗ lên tay Mộc Miên an ủi. Không chỉ có Mộc Miên, chính cậu cũng rất muốn ca ca quay về. Tiểu Ngân đã hôn mê suốt mấy ngày rồi. Tiểu Ác Ma lại giống như bị tẩy não, chẳng nhớ được gì cả. Bọn họ cùng lúc đều gặp chuyện, người đã quên đi, lại chính là ca ca của cậu.

Cậu có mấy lần đến phòng ba xem thử, người lại chỉ chuyên tâm nghiên cứu Hoàng xà, có nói gì cũng không đáp lại. Nơi này từng khiến cậu rất thích, giờ lại chẳng còn cảm giác nữa rồi. Cậu phải đi tìm ca ca, nhưng lại chẳng biết bắt đầu từ đâu, càng chẳng biết người cần tìm sẽ trông như thế nào. Cảm giác bất lực này, cậu xem ra chẳng thể thích nghi được.

Tinh Vân yên lặng nghiên cứu mấy ngày, cuối cùng vẫn chẳng thể nhịn được ra ngoài. Mộc Ngân là con trai của ông, lý nào hắn biến mất rồi, ông lại không chút phản ứng? Gay gắt với chính con trai ruột, ông thừa biết làm như thế hắn sẽ tổn thương. Ông chỉ đang sợ, sợ hắn đến quá gần ông, quá khứ kia sẽ lặp lại. Một lần xuống tay lấy mạng con trai, như vậy là quá đủ rồi.

Tinh Vân biết, Tử Vong huyết thống trong cơ thể ông đang dần mất đi, ông lại chỉ có duy nhất một đứa con trai này, đồng nghĩa với người thừa kế chính là hắn. Nếu hắn thành công thức tỉnh thần vị, sinh mạng kéo dài vô tận kia sẽ chỉ như dày vò vào sự cô độc và nỗi đau của hắn mà thôi.

Ông càng không thể để hắn đến gần Tiểu Ngân được. Năm đó Ma Tôn thức tỉnh được đều là vì hấp thu phần lớn năng lượng của Tử Thần trong cơ thể ông. Tiểu Ngân hoàn toàn trở lại thành Ma Tôn, hai đứa nó chẳng thể tránh khỏi đối đầu. Dù có nói thế nào, họ cũng là song sinh. Để song sinh đối đầu, chẳng khác nào lặp lại nghịch cảnh của Yêu Thần và Thẩm Phán. Cho dù ai là người chết, bọn họ sẽ đều chẳng thể thoát được đau khổ.

Bối Bối từ khi nào đã xuất hiện phía sau, nghi hoặc hỏi:

- Cậu rõ ràng không hề ghét Niệm Hy, thậm chí yêu thương cậu ta hơn bất cứ thứ gì, vì sao phải đối xử với cậu ta như vậy?

Tinh Vân lắc đầu:

- Lục Lan chết rồi, cô chính là người thừa kế duy nhất của Sinh Mệnh nữ thần, cũng có thể tiếp tục công việc của mẹ cô, mang sinh mệnh lực lưu chuyển khắp thế giới này. Ta thì khác. Niệm Hy thành công thức tỉnh, ta không thể ở cạnh thằng bé nữa. Ta cũng sợ đến một ngày chẳng thể bảo vệ cho con trai của ta, giống như ngày đó ta chỉ có thể bất lực nhìn La Tước xuống tay vậy. Ta nghĩ, cô theo đuổi tìm lại cặp song sinh kia lâu như vậy, nhất định sẽ hiểu cảm giác lúc này của ta thôi.

Bối Bối nhẹ thở dài, dựa lưng vào vách gỗ, nhàn nhạt nói:

- Thời thế đều thay đổi rồi. Tinh Vân, cậu có lẽ không hề nhận ra con trai của cậu rốt cuộc đã thay đổi đến độ nào. Có những chuyện cho dù ta có nói, cậu nhất định cũng sẽ phản đối. Em trai, cậu thử quay đầu lại một lần xem. Con trai của cậu, con gái của cậu, cặp song sinh kia, và cả Ma Tôn nữa, chúng đã thành dạng nào rồi. Cậu nói chúng là con của cậu, nhưng chính cậu là người đang khiến chúng đau khổ, khiến chúng buộc phải gồng mình chịu đựng không chỉ là nỗi cô đơn, bất lực, mà còn cả tổn thương cả thể xác lẫn tinh thần nữa.

- Ta biết, cậu rất giỏi chịu đựng. Cậu thậm chí có thể dấu đi toàn bộ cảm xúc, lừa dối tất cả mọi người, để bọn họ đều tin rằng cậu là kẻ xấu. Có điều, Niệm Hy không giống cậu, cậu ta luôn thành thật với chính cảm xúc của mình. Đó chính là lý do thái độ của cậu không khác nào đâm từng nhát, từng nhát vào trái tim như thủy tinh kia. Cho dù Ma Tôn hết lần này đến lần khác thay cậu hàn gắn, vết nứt kia cũng chẳng thể mờ được.

- Khi Niệm Hy đến tầng 18 chỗ của ta, ta đã nhìn thấy một đoạn ký ức của cậu ấy. Đó là ngày cậu đón cậu ấy đến sống cùng cậu. Có thể cậu không biết, cậu ấy thực sự rất kích động. Nhờ vào việc xuyên qua vô hạn thời không, mọi chuyện cậu phải trải qua, cậu ấy đều nhìn thấy. Mọi cảm xúc của đứa nhỏ đã bị cậu giết kia cũng bị đồng hóa, khiến cậu ấy càng quyết tâm muốn ở cạnh cậu hơn.

- Đáng tiếc, sau khi cậu ấy đến rồi, đứa con gái ra đời, Ma Tôn thức tỉnh, cậu lại tỏ vẻ như đã gạt cậu ta sang một bên. Khi đó, Niệm Hy đã xụp đổ. Cậu ấy bị trầm cảm nặng, thậm chí nghĩ đến tự sát. Đều là nhờ hạt giống sinh mệnh mẹ ta để lại, cậu ấy mới có thể sống đến giờ. Cậu có thời niên thiếu chẳng dễ dàng, chắc sẽ hiểu cảm giác của cậu ấy.

- Tinh Vân, cậu đang biến Niệm Hy trở thành một phiên bản khác của cậu, cậu có nhận ra không?

Tinh Vân rũ mắt không nói. Chuyện Niệm Hy đã làm ông đều biết. Thậm chí cả chuyện hắn cố ý gây chuyện gây sự chú ý của ông, ông cũng biết. Chỉ là, nỗi sợ hãi kia khiến ông không tài nào dứt ra được. Cảm giác cô độc trong thời không vô định có thể quật ngã bất cứ ai. Ông chẳng thà tự tay lần nữa lấy mạng hắn cũng không muốn hắn phải trải qua chuyện kia. Bối Bối nói không sai, ông quá ích kỷ rồi. Đến khi nhận ra Niệm Hy thay đổi đến mức nào, ông đã không thể cứu vãn được nữa.

Niệm Hy chủ định đến Ma Đế Điện, chắc chắn không phải vì muốn ở lại đó. Hắn là loại người nào, người làm cha như ông sao có thể không hiểu? Hắn là bởi vì bị ràng buộc, dần mất đi ý định quay lại, bởi vậy mới dùng ma pháp lãng quên lên những người thân thiết với hắn nhất, những người mà hắn thực tâm đối xử.

Tiểu Ngân hôn mê suốt mấy ngày, Miên Miên giống như đứa nhỏ run rẩy chờ anh trai quay lại, Hắc Trạch hoàn toàn không xác định được chủ nhân là ai. Ba người thân cận với hắn nhất, cuối cùng lại là những người hoang mang nhất.

Tinh Vân nhẹ thở dài, nhỏ tiếng nói:

- Ta biết cô còn quan tâm Miên Miên, hy vọng cô có thể ở lại đây với con bé. Ta có lẽ cũng nên làm điều phải làm từ lâu rồi.

Bối Bối quay lưng, giọng càng lúc càng nhạt:

- Cậu hiện tại mới hối hận đã muộn rồi. Bây giờ cậu đi tìm nó, không những không cứu được nó về, còn khiến nó bỏ mạng. Hấp thụ ngần ấy máu, ngần ấy tử khí và oán niệm, nó đã chẳng quay đầu được nữa. Thần vị của cậu đang dần yếu đi, nếu nó giết cậu, không chỉ có Tử Vong huyết thống thức tỉnh, mà còn cả Vận Mệnh huyết thống nữa. Năng lượng quá lớn cùng lúc giải phóng, nó cũng sẽ lập tức phát bạo, chết không còn xác.

Tinh Vân đứng khựng lại, gương mặt như đã già hơn mấy lần. Ông đi qua mấy dãy hàng lang, ngồi xuống bên cạnh giường Tiểu Ngân chẳng nói được gì. Vì đứa nhỏ này, ông đã tự tay đẩy con trai mình vào con đường không lối thoát kia. Niệm Hy hiện tại, có lẽ cũng đang hận ông lắm.

Tiểu Ngân rùng mình tỉnh giấc, đôi mắt đỏ ngơ ngác nhìn quanh. Cậu nhìn đến người lạ lẫm kia, hồi lâu mới nhận ra lên tiếng:

- Ba, sao ba lại khóc?

Tinh Vân bấy giờ mới nhận ra khóe mát có phần ướt át, chỉ mỉm cười lắc đầu:

- Ba không sao. Con hôn mê đã mấy ngày rồi, có cảm thấy khó chịu không?

Tiểu Ngân hơi cúi đầu, thành thực đáp:

- Con không biết. Ba ơi, ba có còn ảnh của Niệm Hy không? Con không nhớ được mặt của cậu ấy nữa. Niệm Hy rất sợ một mình, con lại không nhớ mặt cậu ấy, làm thế nào mới tìm được cậu ấy đây?

Tinh Vân rũ mi, che đi toàn bộ cảm xúc dưới đáy mắt. Ông lấy một chiếc gương tay đưa cho Tiểu Ngân, nhẹ dỗ dành:

- Niệm Hy là anh trai song sinh của con, tất nhiên là sẽ giống con. Con không cần phải giữ ảnh của thằng bé. Cứ nhìn vào gương, con sẽ nhìn thấy thằng bé thôi.

Tiểu Ngân cầm gương lên, bên trong đó là một thiếu niên tuấn tú, giống với ba vài phần. Ba nói cậu và Niệm Hy rất giống nhau, tức là Niệm Hy trông cũng sẽ giống thế này. Thật tốt, ít nhất cậu vẫn còn thứ này, sớm muộn cũng sẽ tìm được cậu ấy thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top