Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Ngoại truyện: Ám Thị (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phần 2: Thế giới vẫn luôn tươi đẹp như thế.

Không gian tinh thần bị chấn động mạnh khiến Niệm Hy cực kỳ khó hiểu. Rõ ràng 1 tháng qua Tiểu Ngân vẫn luôn rất ổn định, không có lý nào lại đột nhiên bất ổn đến thế này.

Bên cạnh hồ nước, Tiểu Ngân có lẽ chỉ mới quay lại đó, cả gương mặt đều là hoảng hốt cực điểm. Niệm Hy không có ở đây, cậu rốt cuộc phải làm sao bây giờ? Bên ngoài kia không vui, cậu muốn ở lại chỗ này cùng Niệm Hy cơ.

Niệm Hy chỉ vừa mới quay lại, nhìn đến luồng ám khí quanh thân Tiểu Ngân không khỏi cau mày. Hắn vội chạy tới bên cạnh đứa nhỏ, kéo tay ôm đứa nhỏ vào trong lòng dỗ dành:

- Sao thế? Khó chịu ở đâu, nói cho tôi biết đi.

Tiểu Ngân đột nhiên bật khóc, giọng cũng run lên khó chịu:

- Tôi nhìn thấy... ba giết người. Rất nhiều máu, còn rất nhiều người chết nữa. Tôi không muốn ra ngoài đó nữa đâu. Niệm Hy, tôi không muốn.

Niệm Hy khó hiểu. Ba trước giờ cực kỳ ôn hòa, vốn không thể có chuyện ông ấy sẽ đi đồ sát để Tiểu Ngân phát hiện. Hơn nữa, thái độ này của Tiểu Ngân hình như không phải là giả. Chẳng lẽ có kẻ cố ý khiến cậu ấy hoảng loạn?

Niệm Hy thở hắt một hơi, đôi mắt rõ ràng đã ánh lên tia lửa giận. Hắn nhẹ vuốt dọc sống lưng Tiểu Ngân, áp chế triệt để tử ám khí quanh thân cậu, khẽ nói:

- Đừng sợ. Không có gì đâu. Tin tôi, ngủ đi. Sau khi tỉnh lại sẽ không nhớ đến nữa. 

Tiểu Ngân dường như rất mệt, thực sự thiếp đi. 

Niệm Hy cẩn thận nâng người đưa về căn phòng nhỏ của hai người bọn họ, đặt Tiểu Ngân giữa một đám phong ấn phù. Hắn chạm đến trán Tiểu Ngân, đem linh lực trung hòa dần ám khí kia. Tới khi Tiểu Ngân an ổn ngủ, hắn mới yên tâm rời đi.

Niệm Hy cau mày khó chịu, xung quanh tiếng ồn còn không dứt. Mộc Miên vẫn luôn nắm lấy tay anh trai từ lúc hôn mê. Người vừa tỉnh, bé lập tức chạy đi gọi người:

- Ba ơi, anh tỉnh rồi.

Tinh Vân vội chạy tới, chạm thử lên trán bé con dò xét. Hết sốt rồi. Không hiểu vì lý do gì, bé con đột nhiên lại sốt li bì suốt 3 ngày.  Ba ngày qua, ông dùng đủ mọi cách vẫn không thể cắt sốt được. Hiện tại tỉnh lại rồi, xem ra cũng có thể bớt lo lắng.

Niệm Hy nhìn qua Mộc Miên đã phát khóc ở kia, chỉ cười nói:

- Miên Miên, anh đói rồi. Em nói mẹ nấu đồ ăn giúp anh được không?

Mộc Miên ngoan ngoãn vâng một tiếng chạy đi, Niệm Hy mới thu lại nét mặt, che miệng ho khan mấy tiếng. Tiểu Ngân quá xúc động, không chỉ có không gian tinh thần bị ảnh hưởng, ngay cả cơ thể này cũng tổn thương ít nhiều.

Tinh Vân cẩn thận đỡ bé con ngồi dậy, đưa cho hắn một ít nước ấm.

Niệm Hy thoát khỏi cơn ho, nụ cười trên môi cũng nhạt vài phần:

- Ba, con là Niệm Hy, không phải Tiểu Ngân.

Tinh Vân ừm một tiếng, thái độ ân cần dường như cũng chẳng vì thế mà thay đổi. Ông vuốt lại mái tóc đã rối bù của con trai, nhẹ giọng hỏi:

- Hai đứa có chuyện gì? Sao đột nhiên lại bất tỉnh?

Niệm Hy khẽ lắc đầu:

- Con cũng không biết. Cậu ấy nói, cậu ấy nhìn thấy ba giết rất nhiều người. Sau đó cậu ấy rất hoảng sợ, ngay cả không gian tinh thần cũng bị ảnh hưởng trầm trọng. Hiện tại cậu ấy đã ổn định lại, đã ngủ rồi.

Tinh Vân nhìn đến bé con, thái độ khi đó thực sự không rõ là lo lắng hay đang không đành lòng. Ông ôm lấy bé con, khó khăn lắm mới nói thành tiếng:

- Bé con, hay là con đừng đổi cho Tiểu Ngân nữa. Con cứ là con không được sao?

Niệm Hy hơi sững lại, khóe mắt đã ướt đẫm, lệ cũng trực trào. Hắn nuốt xuống toàn bộ cảm xúc, đáp lời:

- Cậu ấy cũng đáng để được hưởng những thứ tốt đẹp này mà. Từ ngày ba đưa bọn con tới đây, thế giới này vẫn luôn tươi đẹp như thế. Ba mẹ, các em, những người thân của chúng ta, và cả hàng xóm của chúng ta, bọn họ đều đối xử với bọn con rất tốt. Cậu ấy cũng rất thích nữa. Ba yên tâm, cậu ấy chị gặp ác mộng thôi, sau này sẽ không như vậy nữa đâu.

Tinh Vân chỉ ôm đứa nhỏ càng thêm chặt, dường như chính ông cũng đang run rẩy:

- Niệm Hy, nghe lời ba một lần này thôi. Con đừng đổi cho Tiểu Ngân nữa được không? 

Niệm Hy rũ mắt, nhẹ gật đầu. Hắn không từ chối ba được. Ba yêu thương hắn từ nhỏ đến hiện tại, hắn thực sự không muốn làm ba buồn. Có điều, Tiểu Ngân sớm muộn gì cũng phải quen với thế giới này. Nếu ba đã không muốn, chỉ có cách làm lén thôi.

Tiểu Ngân sau khi tỉnh lại hầu như chẳng nhớ được chuyện gì. Cậu chỉ ngồi bên cạnh hồ nước, ngoan ngoãn nhìn ra bên ngoài kia, cũng ao ước từng ngày được ra ngoài đó chơi cùng 3 đứa em nhỏ.

Niệm Hy rất giữ lời, cũng rất khéo léo. Mỗi tháng, hắn đều sẽ để Tiểu Ngân ra ngoài ít nhất 10 ngày. Tiểu Ngân không ngốc, nhưng tính tình khá trẻ con, lại có phần bốc đồng. Chỉ cần là người quen, nhìn qua một chút cũng có thể nhận ra được. Hắn biết, ba cũng nhận ra rồi. Chẳng qua, chính ba cũng muốn mọi chuyện diễn ra như thế. Hắn có thể nhìn được ánh mắt nhu hòa cùng cưng chiều của ba dành cho cậu ấy. Hắn cũng biết, ba yêu thương cậu ấy hơn bất cứ thứ gì. Suy cho cùng, cậu ấy cũng mới là con trai thực sự của ba, ba có thiên vị cũng là chuyện thường thôi.

Nhưng không.

Hắn chẳng qua chỉ nghĩ vậy mà thôi. Bởi vì chính hắn cũng đang cảm thấy ghen tỵ. Cách mà ba thương Tiểu Ngân không giống hắn. Ba thương hắn, nhưng nghiêm khắc nhiều hơn. Còn với cậu ấy, ba luôn thiên vị cậu ấy hơn. 

Niệm Hy tính tình ôn hòa. Hay nói đúng hơn, hắn là sợ phiền phức. Những thứ có thể nói bằng lời, hắn sẽ không bao giờ động chân động tay. Cậu ấy lại chỉ là một đứa nhỏ đang tuổi dậy thì, tính tình bốc đồng hiếu động. Cậu ấy cũng cực kỳ ghét đám nhỏ chỉ chỏ mà nói hắn hay ba đứa em kia của bọn họ. Cũng bởi vậy, cậu ấy đã đánh nhau với đám nhỏ không ít lần rồi. 

Mỗi lần như thế, ba đều sẽ trách phạt. Nhưng người chịu phạt không phải cậu ấy, mà là hắn. Tiểu Ngân rất sợ người khác to tiếng với cậu ấy. Mỗi lần ba to tiếng, cậu ấy đều tìm cách lẩn trốn. Lần một lần hai, Niệm Hy cũng đã quen dần rồi. Mỗi lần gây chuyện, hắn đều sẽ nói cậu ấy cứ ngoan ngoãn ở chỗ kia, để hắn giải quyết. 

Hắn biết mỗi lần ba to tiếng, ba đều sẽ thất vọng vì hắn nhiều hơn. 

Hắn cũng biết mỗi lần như thế, hắn cũng sẽ cảm thấy tổn thương nhiều hơn.  

Chỉ là hắn tự nguyện. Hắn vẫn cưng chiều đứa nhỏ kia bao năm, hắn cũng không nỡ nhìn cậu ấy sợ hãi hay buồn bã.

Hắn tin, chỉ cần cậu ấy lớn hơn một chút, cậu ấy sẽ hiểu được những gì mà hắn và ba lo lắng. Cậu ấy sớm muộn cũng trưởng thành thôi.

Lại qua thêm mấy năm, bọn họ đều đã là thiếu niên rồi. Tiểu Ngân thích y lý, lại thích nghiên cứu sinh học. Hắn chiều theo cậu ấy, đồng ý điền vào đơn đăng ký tham gia câu lạc bộ nghiên cứu. Ba vậy mà đồng ý ngay, còn nói họ đều lớn rồi, sớm muộn cũng phải ra ngoài.

Ở một điểm mà Tiểu Ngân không biết, ba đã gọi Niệm Hy tới nói chuyện riêng. Khi đó có lẽ Niệm Hy đã quá hiểu ba có ý định gì. Ba muốn hắn phải bảo vệ con trai của ba thật tốt. Cũng muốn hắn đừng gây thêm chuyện nữa. 

Ba nói với hắn rất nhiều. Chung quy lại cũng chỉ là hy vọng hắn có thể ngoan ngoãn tới khi đủ tuổi thành niên. Đến khi đó hắn có muốn làm gì, ba đều không phản đối. Tiểu Ngân tuy cùng tuổi hắn, nhưng cậu ấy lại còn quá non nớt. Có thể những gì hắn làm sẽ ảnh hưởng đến cậu ấy, muốn hắn hãy suy tính trước sau.

Niệm Hy chỉ mỉm cười, ngoan ngoãn đồng ý. Hắn khi đó không phải đã chết tâm, hắn chỉ chẳng muốn phải tranh giành tình yêu thương từ ba mẹ nữa. Hắn giành không lại, hắn cũng biết hắn chẳng có tư cách này. Hơn nữa đối với ba, hắn chính là một tên bất trị, trước đây là như thế, bây giờ vẫn vậy, cứ cho là vậy đi.

Đội nghiên cứu của bọn họ năm đó gồm 20 người, cùng với 8 anh chị thực tập sinh nữa, tổng cộng 28 người. Niệm Hy vốn dĩ là người dễ gần, thực sự có thể làm quen với mọi người cực kỳ nhanh, thậm chí cũng rất được lòng các bạn nữ. Có điều, Niệm Hy chỉ đặc biệt thích một đàn chị lớn hơn hắn 2 tuổi. Đó cũng chính là người hắn vẫn luôn tâm tâm niệm niệm, là người hắn đã bao lần ao ước chuyện tương lai. Cô ấy là Hỗn Nguyên Tiên Tử Đường Vũ Đồng.

Thời điểm đó hắn mới chỉ là một thiếu niên lần đầu trải qua cảm giác biết thích ai đó. Đường Vũ Đồng lại thành thục hơn nhiều. Tuy cũng chỉ là thiếu nữ mới mười tám đôi mươi, cô ấy đối với mọi chuyện lại rất từng trải. Trên thực tế, cô ấy khi đó cũng chỉ coi Niệm Hy như một cậu em trai bướng bỉnh, căn bản không thể có phát sinh cái gì.

Sau đó hơn 1 năm, trải qua ngần ấy chuyện cùng nhau, Đường Vũ Đồng cuối cùng cũng chịu đồng ý. Khỏi phải nói, Niệm Hy khi đó đã mừng đến độ nào. Cái càng éo le hơn là không hiểu vì cái mị lực gì, lúc đó ngoài Đường Vũ Đồng, Niệm Hy cùng lúc còn có thêm 7 cô bạn gái khác. Tuy Niệm Hy chưa từng vượt quá giới hạn, nhưng đúng là bọn họ đều tình nguyện nhận hắn là bạn trai của họ.

Tình cảnh éo le này, thực sự Niệm Hy chẳng muốn giải thích chút nào. Đường Vũ Đồng chưa từng thắc mắc, hắn cũng lười giải thích. Hắn đối với 7 người kia không bạc, họ đối xử tốt với hắn, hắn cũng chỉ là đáp lễ mà thôi.

Sai lầm lớn nhất của hắn chính là khi hắn chìm đắm trong dư vị tình yêu kia, hắn lại hoàn toàn quên mất Tiểu Ngân cũng đang trong tuổi sẽ vì ai mà rung động.

Hôm đó Tiểu Ngân được phép ra ngoài, nói hắn muốn làm chuyện riêng, không muốn hắn nhìn trộm. Hắn chỉ cần nhìn qua cũng biết Tiểu Ngân rõ ràng đang ngượng ngùng. Với năng lực của Tiểu Ngân khi đó, hắn không ngại cậu ấy sẽ có chuyện gì. Nếu như cậu ấy đi hẹn hò, vậy thì hắn đừng chen ngang vẫn hơn.

Niệm Hy không rõ đã xảy ra chuyện gì. Chỉ biết Tiểu Ngân sau khi trở về có vẻ chột dạ, nhiều hơn còn là sợ hãi. Sau đó, thái độ của Hinh Nhi đối với hắn liền có biến đổi thật lớn. Đường Vũ Đồng nhìn hắn khó hiểu vô cùng, hắn cũng đồng dạng không hiểu. Sau khi lựa lời hỏi ra, hắn cuối cùng cũng hiểu được rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

Hắn tới gặp Đường Vũ Đồng, cũng không ngại nói ra. Đường Vũ Đồng nhìn hắn hồi lâu, dường như cũng rất khó chấp nhận:

- Đường Gia Thôn sẽ chẳng để yên cho anh đâu. Hy, anh không thể cứ bảo bọc cậu ấy cả đời được.

Niệm Hy rũ mắt, hắn cũng nhận thức được chuyện này. Thế lực của Đường Gia Thôn, hắn đã được nghe Đường Vũ Đồng nói rất nhiều lần. Lần này là hắn sơ xuất để Tiểu Ngân gây chuyện lớn, hắn cũng nên chịu một phần trách nhiệm.

- Vũ Đồng, chuyện đã đến nước này, anh không có đường lui nữa. Bọn anh cùng chung một linh thể, cậu ấy gây chuyện cũng như anh gây chuyện. Em tin anh, vậy là đủ rồi. Đừng làm gì cả, chuyện sau này, để anh giải quyết.

Đường Vũ Đồng không đồng ý, nhưng cũng chẳng phản đối. Cô chỉ quay lại hôn cậu trai thêm một lần bỏ đi. Hy chưa từng nói những chuyện mà anh ấy không thể làm được. Cô chỉ cần tin tưởng mà thôi.

Một tháng sau, chuyện Hinh Nhi mang bầu bị bại lộ. Đường Gia Thôn không đời nào chấp nhận được chuyện thánh nữ kế nhiệm của họ lại mang bầu khi mới 16 tuổi, tìm đến tận nhà đòi công đạo. Niệm Hy biết không thể dấu thêm nữa, đành phải lộ mặt. 

Tiểu Ngân trong linh thức cứ nắm chặt tay Niệm Hy không buông. Cậu biết cậu sai lầm rồi. Chuyện đã đến độ này, cậu không muốn cứ trốn tránh nữa. Niệm Hy không có lỗi gì cả, vì sao hết lần này đến lần khác đều là cậu ấy chịu thiệt thay cậu?

Niệm Hy chỉ tách tay người ra, khẽ lắc đầu:

- Không sao đâu, đừng sợ. Ở đây đợi tôi.

Tiểu Ngân không cam lòng, chỉ là cậu không thể động được. Không gian quanh cậu như bị thu hẹp lại tại đúng điểm kia. Cậu mạnh đập lên vách ngăn, sắc mặt càng lúc càng trắng:

- Niệm Hy, đừng đi, Niệm Hy...

Niệm Hy dứt khoát quay đầu, để lại Tiểu Ngân một mình ở chỗ kia, gương mặt vẫn chỉ toàn hoảng sợ.

Người của Đường Gia Thôn đuổi tới rồi, ba cũng không dấu nổi người nữa. 

- Nhóc con, nói đi, cậu chính là người khiến Hinh Nhi có thai phải không?

Niệm Hy nhìn qua Hinh Nhi phía sau kia, rũ mắt gật đầu:

- Không sai. Của tôi, tôi nhận.

Tinh Vân vốn cho rằng ít nhất Niệm Hy sẽ có chút phản ứng, không ngờ hắn lại lập tức nhận khiến ông phát cáu. Ông mạnh tát hắn một bạt tai, quát:

- Nghịch tử, quỳ xuống.

Niệm Hy thực sự quỳ xuống đó. Hắn cũng không hề phản kháng bất cứ lời miệt thị nào. Đường Gia Thôn không phải nơi dễ động, ba hắn cũng chẳng thể nào bảo bọc hắn qua kiếp nạn này. Hơn nữa, ba cũng chỉ quan tâm an nguy của Tiểu Ngân. Chỉ cần Tiểu Ngân không sao, hắn có thế nào có lẽ ba cũng chẳng quan tâm.

Người của Đường Gia Thôn thực ra cũng không quá đáng. Họ cũng là bậc cha chú, họ tất nhiên không để con gái mình chịu thiệt. Niệm Hy nhận lỗi, họ cũng không vì thế mà nhẹ tay. Vị trưởng lão kia nhìn qua thiếu niên, sắc mặt đều chỉ là nổi giận cực điểm:

- Nhóc, cho dù có làm có chịu, Đường Gia Thôn cũng không thể động tới cậu. Cậu cứ chờ pháp luật can thiệp đi.

Đám người bỏ đi, bỏ lại hai cha con ở đó có phần trơ chọi.

Tinh Vân chỉ cảm giác chính bản thân đứng không vững, ngồi xụp xuống ghê, tay liên tục day trán mệt mỏi. Ông nhìn tới thiếu niên còn quỳ ở kia, ánh mắt đều là thất vọng:

- Con đã hứa với ba sẽ không gây chuyện.

Niệm Hy chỉ cúi đầu, giọng cũng rất nhạt:

- Con xin lỗi, là con thất hứa.

- Con cũng đã hứa sẽ không làm gì thiếu suy nghĩ.

Niệm Hy vẫn chẳng hề đổi sắc:

- Con xin lỗi...

Tinh Vân chỉ cảm giác không thể nổi nóng được. Ông chỉ cảm giác sống mũi rất cay, thực sự không thể nói thêm được cái gì. Ánh mắt nhìn đến đứa con trai lớn không chỉ có giận, mà còn là thương cảm. Bình thường rõ ràng có phá phách đến mấy cũng rất sáng suốt, sao lại ra nông nỗi này?

Niệm Hy bấy giờ mới dám ngẩng đầu. Hắn có thể nhìn thấy ba hắn đang khóc. Không hiểu vì sao thời điểm đó chính hắn cũng cảm thấy đau vô cùng. Cho dù không phải hắn làm, nhưng biết cậu ấy còn bốc đồng lại để cậu ấy tự ý, đó là lỗi của hắn. Hắn lê gối tới gần người lớn dập đầu ba lần. Khi hắn lần nữa ngẩng lên, hắn chỉ có thể nhỏ tiếng nói:

- Ba yên tâm, con sẽ bảo vệ Tiểu Ngân thật tốt.  

Tinh Vân biến sắc, trong thời điểm đó, ông dường như đã hiểu ra được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Ông nhìn xuống thiếu niên kia, thực sự không biết nói thêm gì nữa. Hắn không giải thích, cũng không hề nói bất cứ gì cả. Hắn từ đầu đến cuối chỉ có nhận lỗi. Không phải chỉ có một lần này, từ trước tới nay hắn đều luôn như vậy. Vì sao ông lại không nhận ra được điểm đó? Niệm Hy rõ ràng luôn hòa nhã với mọi người, Niệm Hy rõ ràng rất được lòng bất cứ ai từng tiếp xúc với hắn. Hắn không có lý do để gây chuyện. Hắn càng không có lý do để làm những chuyện tày đình như thế.

Tinh Vân quỳ xuống trước mặt con trai, hai tay run rẩy khó khăn ôm lấy đầu thiếu niên, mãi mới nói thành lời:

- Bé con, sao con phải khổ như vậy? Vì sao không chịu giải thích?

Niệm Hy thậm chí chẳng ôm đáp trả, chỉ nói:

- Là lỗi của con. Là con làm.

Lời này của hắn như có ma lực thật lớn, lan đến cả ngôi nhà. Tinh Vân sau đó cũng buông hắn bỏ về phòng. 

Niệm Hy ở đó chỉ cười tự giễu, hồi lâu cũng đứng dậy lên sân thượng chờ đợi. Đối với thái độ của Đường Gia Thôn, có lẽ chỉ sáng sớm mai, họ sẽ đến đưa hắn đi thôi. Chuyện hắn đã đoán trước được, cũng không cần lo sợ hay nóng lòng.

Tiểu Ngân trong không gian đã dùng mọi cách vẫn không phá được ra ngoài. Cậu khi đó không phải hoảng sợ nữa, mà là nổi giận. Cậu giận Niệm Hy cứ luôn đem mọi lỗi lầm nhận về mình. Nếu không có cậu ấy, cậu còn không rõ có thể thức tỉnh hay không. Cậu chỉ là linh thức vất vưởng được cậu ấy vớt về, vì sao lại cứ làm liên lụy cậu ấy?

Niệm Hy xuất hiện ở chỗ kia chỉ khẽ lắc đầu. Hắn bình tĩnh ngồi xuống, cũng ra hiệu cho Tiểu Ngân hãy bình tĩnh lại. 

Tiểu Ngân thực sự chịu không nổi, kìm nén càng nhiều, ám linh quanh cậu càng nhiều hơn. Nhiều đến nỗi đem cả kết giới kia đánh nứt toác, có chiều hướng muốn vỡ vụn.

Niệm Hy ngồi kia dường như đã bị ảnh hưởng, một tay ôm chặt lồng ngực, tay kia che miệng ho khù khụ. Hắn hít sâu một hơi định thần, sắc mặt dường như cũng chẳng được tốt. Hắn vươn tay chạm đến vách ngăn, giọng vẫn nhẹ vô cùng:

- Tôi sẽ không sao đâu. Tôi hứa. Vậy nên đừng sợ, chỉ cần ở chỗ này chờ tôi trở về thôi. 

Tiểu Ngân thực sự chịu không nổi, sau cùng lại không dám vọng động. Cậu biết nếu cậu dám phá nơi này, Niệm Hy nhất định sẽ bị ảnh hưởng. Chỉ là cậu không cam lòng, cậu không muốn Niệm Hy lại vì cậu mà làm ra chuyện như thế. Cậu vươn tay chạm tới tay Niệm Hy, dựa hẳn vào vách ngăn lớn mệt mỏi vô cùng:

- Làm ơn, thả tôi ra. Niệm Hy, chuyện do tôi làm, để tôi chịu trách nhiệm. Cậu đừng vì tôi nữa được không? 

Niệm Hy chỉ lắc đầu:

- Là lỗi của tôi. Nhóc, đừng nghĩ gì cả. Ngủ đi. Cậu vẫn là đứa nhỏ ngoan ngoãn, là đứa con đáng tự hào của ba. Sau khi tỉnh lại, tôi sẽ quay về. Tôi hứa.

Tiểu Ngân không hiểu vì sao lại cảm giác cơ thể cực kỳ nặng nề. Cậu cố vươn tới chạm đến người, sau cùng lại không làm được. Cậu không nói được, cũng không thể cố được thêm nữa, nước mắt cứ lăn dài. Dường như trong đầu cậu có thứ gì đó đang đảo lộn, ký ức của cậu đang dần bị bóp méo. Không phải, Niệm Hy không phải người như thế. Cậu không muốn. Làm ơn trả lại đi, trả lại ký ức đẹp đẽ kia cho cậu đi...

Ba tháng sau, Niệm Hy thực sự trở lại, linh thức chỉ còn một nửa, yếu ớt vô cùng. Tiểu Ngân vẫn luôn ngoan ngoan chờ đợi ở kết giới kia, chỉ vừa nhìn đến đã hoảng đến không nói lên lời. Kết giới vừa được gỡ bỏ, cậu cũng vội ôm lấy linh thức kia, giọng đã nghẹn đắng:

- Niệm Hy... Niệm Hy, cậu sao thế? Sao lại ra nông nỗi này?

Niệm Hy vẫn chỉ cười. Thái độ của hắn đối với đứa nhỏ này trước sau vẫn không hề thay đổi. Những gì hắn làm vẫn đều là hắn tình nguyện. Chỉ cần đứa nhỏ không sao, hắn có ra sao cũng được.

- Tôi đã hứa sẽ trở về. Hiện tại tôi đã về rồi. Đừng sợ, cũng đừng khóc. Tôi có hơi buồn ngủ. Để tôi ngủ một chút, lát nữa gọi tôi dậy được không?

Tiểu Ngân chỉ khẽ gật đầu, không dám phản đối thêm nữa. 

Niệm Hy vừa thiếp đi, cậu cũng lập tức phóng ra ngoài. Niệm Hy sẽ không đột nhiên mà yếu ớt đến thế. Cậu ấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Tiểu Ngân mở mắt, chỉ thấy toàn thân nặng nề vô cùng. Cậu khó khăn ngồi dậy, lết mình đến trước gương. Hình ảnh phản chiếu kia khiến cậu chỉ thiếu chút đã ngã xuống. Rốt cuộc là kẻ nào, là kẻ nào đã khiến cậu ấy thành dạng này? Trong suốt thời gian cậu ấy rời đi, cậu ấy đã phải trải qua chuyện gì? Không chỉ có tổn thương về thể xác, ngay cả linh thức của cậu ấy cũng bị bào mòn hơn nửa. 

Tiểu Ngân chỉ cảm giác đầu hơi nhói lên, ký ức dường như có gì đó đang bong tróc. Cậu có thể nhìn thấy rất rõ ràng những gì Niệm Hy phải trải qua, cũng gần như có thể đồng hóa được cảm giác kia. Tuy chỉ là mô phỏng cũng khiến cậu cảm giác như muốn phát điên. Khi đó cậu chỉ muốn lập tức tìm đến đám người kia, cậu muốn giết tất cả bọn chúng. Những kẻ đã khiến cậu ấy tổn thương, cậu muốn chúng phải đền mạng...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top