Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 15: ĐỪNG BẮT TÔI (IX)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi tôi hoàn tất việc sắp xếp các biên lai và xếp gọn thư từ nhận được trong ngày, một phong bì màu hồng với hình trái tim vẽ trên đó thu hút sự chú ý của tôi. Tôi bật cười.

'Anh ta còn đẹp trai đến mức thư của người hâm mộ gửi tận vào sở cảnh sát.'

Trong bối cảnh của trò chơi, chỉ có những bức ảnh đen trắng. Nói cách khác, Hunt là một người đàn ông đẹp trai đến mức có thể tỏa sáng qua những bức ảnh đen trắng chất lượng thấp.

"Hẳn là có vài tấm ảnh chụp trộm khi anh ta cố tránh máy ảnh, giống như người dị ứng với truyền thông vậy."

Người hâm mộ cũng phát cuồng với vài bức ảnh chụp từ xa mặc dù nó không rõ nét.

''Mình nghĩ anh ta sẽ có một cuộc sống thoải mái hơn nếu trở thành một ngôi sao điện ảnh với vẻ ngoài điển trai đó. Nhưng tại sao lại phải trải qua mọi khó khăn để trở thành cảnh sát và rượt đuổi mình cả ngày lẫn đêm?'

Dĩ nhiên, điều tôi than phiền không phải là việc Hunt gặp khó khăn, mà là việc anh ta cứ theo sát tôi bất kể ngày đêm.

Vì Hunt luôn thành công với những vụ không thể giải quyết, việc anh bị ám ảnh bởi người lần đầu tiên khiến anh thất bại cũng là điều dễ hiểu...

"Chắc anh ta đang nghĩ về mình 24 giờ một ngày, 365 ngày một năm."

Đã có tin đồn một thời gian rằng anh ta chỉ nói về tôi ngay cả khi tham gia sự kiện mà trưởng cảnh sát đích thân tổ chức để giới thiệu anh với một người phụ nữ.

"Một người đàn ông chỉ nói về phụ nữ khác trong buổi hẹn hò mù quáng. Thật tệ hại."

Dù thế nào đi nữa, suy luận của Hunt dường như ngày càng chính xác hơn, và tôi đã nghĩ đến việc tạm dừng việc ăn trộm này lại... Nhưng thật không may...

- Ngày được ghi trên thông báo gần đây của Thief Crow là hôm nay phải không?

Tôi không thể nghỉ được. Vì tôi đã nhận nhiệm vụ trước đó! Một khi nhiệm vụ đã được nhận, nó phải được hoàn thành trong thời hạn. Nếu không, tôi sẽ bị trừ điểm lần nữa.

"Như một nô lệ."

Nô lệ của hệ thống.

"Càng nghĩ càng nổi da gà."

Thêm vào đó, anh ta đã suy ra tình trạng kinh tế và xã hội của tôi qua thói quen ngôn ngữ.

"Sự thật là tôi không quen với giọng nói của giới thượng lưu ở đây."

Khi viết thông báo này, tôi đã nghĩ đến việc thêm vài thay đổi để bớt dễ đoán, nhưng cuối cùng tôi đã quyết định không làm thế.

"Nếu vậy, họ sẽ phát hiện ra tôi là người trong cuộc."

Vì tôi đang phải đối mặt với một người đầu óc nhạy bén như Hunt nên điều đó hoàn toàn có thể xảy ra. Thế là tôi lại viết như thường ngày và gửi đi.

"Dù sao thì... Lỗi của tôi khiến trụ sở Đội Điều tra Đặc biệt hôm nay trống trơn. Ngày D đã được ghi rõ là hôm nay."

Tôi ngẩng đầu lên và thấy đồng hồ treo tường chỉ 5 giờ chiều.

"Chẳng lẽ họ không gọi cho mình?"

... Vừa nghĩ vậy thì điện thoại reo.

Reng!

"Xin chào, đây là Claire Kent thuộc Đội vị Điều tra Đặc biệt của Sở Cảnh sát Thành phố Eden."

- Claire!

Đúng như dự đoán, điều tra viên Smith gọi tới.

- Tôi quên mất thiết bị cần cho hiện trường ở văn phòng. Tôi thật sự xin lỗi, nhưng cô có thể mang nó tới giúp tôi không?

"Ồ, dĩ nhiên rồi. Anh không cần phải xin lỗi đâu."

Vì tôi là người đã giấu nó mà.

Lần này, tôi dự định sẽ vào hiện trường vụ án trước, lấy cớ là đi giao thiết bị.

"Tôi sẽ đến ngay."

Ngay khi tôi gác máy, tôi chộp lấy chiếc túi đã giấu sẵn rồi rời khỏi tòa nhà.

'Mình nên đi taxi.'

'Bằng tiền thuế của dân. Mình cũng là người đóng thuế, nên đó cũng là tiền của mình.'

Trên đường đi đến trạm taxi, khi tôi đi ngang qua quảng trường trước sở cảnh sát...

"KHÔNG! Trả lại mèo cho tôi!"

Một tiếng hét chói tai vang lên.

Khi tôi quay đầu lại, tôi thấy bà cụ nuôi mèo nổi tiếng đang đứng giữa quảng trường.

"Các người không chịu dừng tay đúng không?"

Bà cụ đang dùng chiếc dù cong của mình đánh vào mấy người đàn ông mặc đồng phục đen.

'Mấy người này có phải là nhân viên của trại động vật không nhỉ?'

Một người đàn ông to lớn giữ chặt bà cụ, trong khi những người khác ném những con mèo ra khỏi xe đẩy của bà và nhét vào cốp xe.

'Đó không phải là đang ngược đãi động vật à?'

Tôi cau mày khi thấy họ bắt những con mèo bằng thứ trông giống như lưới chuồn chuồn.

"Đồ khốn!"

"Thưa bà, tất cả đều vì mấy con mèo này thôi. Nên bà hãy dừng lại đi."

"Nếu tôi mà lấy được viên ruby hỏng đó, tất cả các người..."

"Này."

Tôi tiến đến chỗ người đàn ông đang chặn bà cụ và hỏi:

"Những con mèo này không phải mèo hoang, có chủ rồi, sao lại đi bắt mèo của người khác?"

"Có người báo cáo."

"Vậy ý anh là, chỉ cần có báo cáo thì thành phố có quyền tự do bắt mèo của người khác sao?"

""Bắt gì mà bắt. Chúng tôi chỉ đang làm nhiệm vụ để giúp mấy con mèo này rời khỏi bà cụ vô gia cư điên khùng này và tìm được chủ tốt hơn để sống hạnh phúc."

Nghe thấy họ gọi bà cụ là kẻ không đủ tốt vì bà là người vô gia cư, tôi thấy mắt mình cay xè.

'Nhưng Ruby từng nói nó hạnh phúc nhất khi sống với tôi, một người nghèo khó.'

Những con mèo đang vật lộn để thoát khỏi lồng lúc này cũng chẳng khác gì.

"Chính các người mới là kẻ ác!"

Khi bà cụ vung dù, người đàn ông lùi lại và buông lời cảnh cáo với giọng khó chịu:

"Nếu bà còn can thiệp lần nữa, tôi sẽ gọi cảnh sát vì tội cản trở người thi hành công vụ. Cả cô cũng vậy, thưa cô."

'Tôi đã làm gì đâu? Tôi chỉ mới bắt đầu thôi mà, nhỉ?'

Tôi khoanh tay, đối mặt với người đàn ông.

"Tất cả những gì anh vừa nói ra đều sai cả rồi"

"Gì cơ?"

"Trước tiên, mấy con mèo này có vẻ đang rất hạnh phúc."

Con mèo Xiêm quấn quanh cổ bà cụ như một chiếc khăn quàng trắng muốt như tuyết mới rơi.

Không chỉ có con mèo này. Những con mèo khác cũng có bộ lông bóng mượt, mềm mại.

"Chẳng phải rõ ràng là chúng được chăm sóc và yêu thương sao? Tôi là nhân chứng, thấy những con mèo của bà cụ này mỗi ngày trong tuần."

"Không..."

Người đàn ông gãi đầu, dường như không biết nói gì trước lập luận này.

"Và thứ hai. Về việc bà cụ này bị điên! Anh có nghĩ người điên có thể chăm sóc mèo hoàn hảo như vậy không?"

"Đúng vậy! Điều điên rồ nhất là các người dám tranh cãi với tôi!"

Đôi mắt bà cụ lóe sáng dữ dội. Nhìn bà đầy tỉnh táo, chẳng có dấu hiệu gì của bệnh tâm thần hay lú lẫn cả.

"Thứ ba, bà cụ này không phải là người vô gia cư."

Ban ngày, bà đi dạo quanh quảng trường cùng với những con mèo trong xe đẩy và xin ăn, nhưng ban đêm tôi thấy bà đi đến đâu đó.

Tóc bà rối như tổ chim, quần áo cũ nát, nhưng người lại sạch sẽ, điều đó có nghĩa là bà có nhà ở.

'Tôi nhớ từng đọc được một câu chuyện trên mạng ở kiếp trước, về một bà lão đi xin tiền nhưng lại lái Mercedes Benz về nhà.'

Không nên đánh giá con người chỉ qua vẻ bề ngoài.

"Thứ tư, xin ăn không phải là phạm pháp, đúng chứ?"

Đây là kiến thức tôi học được khi làm việc ở sở cảnh sát. Chỉ khi ép buộc người khác phải đi xin hoặc hành vi xin ăn gây hại bất hợp pháp cho người khác thì mới bị coi là tội phạm.

Bà cụ không thuộc trường hợp đó.

"Và thứ năm, anh có chắc rằng những con mèo này sẽ hạnh phúc trong tương lai không?"

Trại động vật bị đặt tên sai. Mèo được đưa đến đó không được bảo vệ gì cả và thường chết trong những cái lồng.

Người đàn ông lúc nãy còn há hốc mồm trước những lập luận của tôi giờ nhíu mày như thể đang gặp rắc rối.

"Nhưng chúng tôi không thể làm gì được vì cư dân đã báo cáo."

"Chắc anh biết rõ hơn ai hết rằng không thể bắt động vật có chủ chỉ dựa trên báo cáo, đúng không?"

Vì tôi thường cãi nhau với nhân viên trại động vật để ngăn họ bắt mèo trong khu phố của mình, nên tôi còn rành hơn họ trong chuyện này.

"Anh phải có sự đồng ý của chủ nhân hoặc phải có lệnh hành chính từ chính quyền thành phố."

Sau khi đọc thuộc lòng các quy định, tôi hỏi người đàn ông bối rối kia:

"Anh có lệnh đó không?"

"......."

"Không có à?"

Người đàn ông lại gãi đầu, vẻ mặt bối rối, còn tôi thì mạnh dạn đưa ra yêu cầu của mình.

"Làm ơn trả mèo lại đi. Nhẹ nhàng thôi. Hãy coi như đang chăm sóc một nàng công chúa vậy."

"Tsk..."

Những người đàn ông miễn cưỡng nhưng cuối cùng cũng đặt mấy con mèo trở lại vào xe đẩy. Nhưng không, tôi sẽ không để mọi chuyện kết thúc như vậy.

"Và xin lỗi bà cụ vì đã gọi bà là kẻ ăn mày vô gia cư và điên khùng."

"......."

"Nếu không tôi sẽ khiếu nại."

Nhân viên công vụ biết rõ điểm yếu của mình.

"Xin lỗi."

Người đàn ông bực bội nhanh chóng xin lỗi bà cụ một cách lịch sự rồi rời đi.

Tôi thả lỏng gương mặt khi nhìn chiếc xe trại động vật lăn bánh đi xa.

"Phù, may quá."

'Chắc là sẽ không có lệnh hành chính nào được ban hành đâu.'

'Đừng làm lớn chuyện, chỉ cần yên lặng và về nhà thôi!'

...Không đời nào những nhân viên công vụ sống với phương châm ấy lại chịu mất công ra vào tòa thị chính để nộp giấy tờ chỉ vì vài con mèo.

'Nhưng để phòng hờ thì...'

Tôi quay sang hỏi bà cụ đang chửi bới nhân viên trại động vật với những từ ngữ kỳ lạ như 'dễ như ăn bánh, chủ nhân, viên ruby.'

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top