Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 18: ĐỪNG BẮT TÔI (XII)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sao ngài Hopless lại ở đây?'

Anh ta ăn mặc như một người đi dự đám cưới nên tôi tưởng anh đi đâu đó vui chơi.

Tuy nhiên, một đốm sáng màu xanh nhấp nháy trên phần ngực, nơi chiếc khăn trang trí được cài một cách khéo léo.

'Viên kim cương đang nằm trong túi áo bên trong áo khoác của ngài Hopless.''

'Ồ, người muốn viên kim cương bị đánh cắp lại đang đợi tôi với món đồ đó trên người.Ngạc nhiên đấy.'

Tôi cẩn thận suy nghĩ rồi cầm chiếc khay rời đi, nhưng lại không nghĩ ra được lý do.

'Có lẽ... vì bảo hiểm?'

Tiền bảo hiểm chỉ được trả nếu người ta đã cố gắng hết sức để giữ món đồ không bị mất.Dù sao thì sau này tôi cũng sẽ tự nhiên biết được thôi.

Bây giờ, ưu tiên hàng đầu là tìm một chỗ để trốn.'

Tôi giả vờ đi lên cầu thang, mở một cánh cửa ngẫu nhiên và bước vào trong khi không có ai để ý. Căn phòng có vẻ như là một kho chứa đầy những món đồ lặt vặt.

Căn phòng này chắc đã được kiểm tra rồi nên họ sẽ không vào đây, nhưng tôi vẫn trốn sau những món đồ lặt vặt để phòng ngừa. Sau đó, tôi kiểm tra đồng hồ hệ thống.

'5:50 chiều'

Vẫn còn quá sớm để làm việc xấu.

Nhưng dù sao, mặt trời đã lặn ở bên ngoài. Khi tôi ra ngoài và mở ô, bầu trời sẽ đủ tối để che giấu tôi khi treo lơ lửng. Hơn nữa...

'Bây giờ là thời điểm hoàn hảo khi cả Hunt và Chase đều đang ở bên ngoài.'

Sau khi tính toán một lúc, tôi quyết định và hét lên.

'Kích hoạt, giảm chế độ nhận dạng khuôn mặt! Kích hoạt, chuyển hóa kỹ năng thiên tài!

Vào lúc đó, hình ảnh phản chiếu của tôi trong chiếc gương trên tường thay đổi.

"Ah, thử nghiệm, thử nghiệm."

Giọng nói cũng trở nên trầm hơn nhiều.

Từ ngoại hình đến giọng nói, kỹ năng biến hình thiên tài đã thay đổi ngẫu nhiên diện mạo của tôi.

Vấn đề là mặc dù ngoại hình thay đổi, nhưng quần áo không thay đổi. Một tên trộm không rõ danh tính mặc đồ của Claire Kent? Khác nào tự nói mình là trộm.

'Kho đồ.'

Tôi thay quần áo mà tôi mang từ nhà và đi đôi boot vào. Thông thường, đến lúc này thì mọi sự chuẩn bị đã hoàn tất, nhưng hôm nay tôi đã thêm một món đồ nữa.

Một áo giáp chống đạn.

'Chase, tên khốn đó, tôi nghĩ hắn thực sự sẽ bắn tôi nếu có cơ hội.'

'Chà, việc chuẩn bị đã hoàn tất. Tôi cũng nên bắt đầu hiệm vụ thôi?"

Cầm nắm tay cửa, tôi nói với chính mình.

'Kích hoạt, bạn đang ở đâu và đang làm gì.'

Hiệu ứng 'Bạn đã ở đâu và đang làm gì?': Các điều tra viên, ngoại trừ người truy đuổi chính, sẽ quên nhiệm vụ của mình và đi lang thang không đúng chỗ cho đến khi hiệu ứng hết tác dụng.

Trong các bộ phim điều tra, các cảnh sát phụ chỉ đến sau khi tình hình đã kết thúc. Sau đó, điều tra viên cấp cao sẽ tức giận và hét lên.

'Bạn đã ở đâu và đang làm gì?'

Có thể nói rằng đây là một hiệu ứng tái hiện lại khúc đó?

Có vẻ như là một hiệu ứng cực kỳ tốt, nhưng thực ra không phải như vậy. Ngay cả khi họ quên nhiệm vụ, họ vẫn sẽ nhớ nếu nhìn thấy tôi.

Vì vậy, ngay cả sau khi kích hoạt hiệu ứng, tôi không ra ngoài mà lắng nghe âm thanh từ phía sau cánh cửa, chờ đợi cho đến khi cảnh sát rời đi.

"Trời ơi, tôi uống nhiều cà phê quá rồi... Tôi cần vào nhà vệ sinh gấp."

Cuối cùng, một trong những sĩ quan canh gác tầng hầm nghe thấy và rời đi. Ngay sau đó, tiếng nói của các sĩ quan khác nối tiếp nhau.

"Cà phê đã được khử caffein chưa vậy? Sao buồn ngủ thế này? Tôi phải chợp mắt một lát đã."

"Ôi. Tôi quên gọi về nhà và nói rằng hôm nay sẽ về muộn. Tôi sẽ gọi nhanh rồi về."

'Ừ, đi nhanh giùm cái đi.' Tôi liếc nhìn đồng hồ đếm ngược hiển thị ở góc cửa sổ hệ thống.

Thời gian còn lại là 9 phút 23 giây.

Khoảng thời gian 10 phút có vẻ dài, nhưng vì sẽ mất thời gian cho các sĩ quan cảnh sát rời khỏi hiện trường vụ án, nên thời gian thực tế của hiệu ứng là có hạn.

Tuy nhiên, đây không phải là nhược điểm duy nhất của hiệu ứng này. Còn có một nhược điểm chí mạng nhất.

'Bạn đã ở đâu và đang làm gì?' phản tác dụng.

Một hiện tượng kỳ lạ có thể xảy ra khi tất cả cảnh sát rời khỏi vị trí cùng lúc, và điều đó có thể cảnh báo kẻ truy đuổi nhanh trí nhận ra rằng tôi đã đến.

Chuyện xảy ra cách đây khá lâu và tôi suýt bị Hunt tóm được.

'Nếu là tên Hunt ma quái đó, mình chắc chắn lần này anh ta cũng sẽ nhận ra.'

Vì vậy, bây giờ là thời điểm hoàn hảo khi Hunt không có mặt tại hiện trường.

Phải hành động nhanh thôi.

Khi không còn nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài, tôi mở cửa và đi ra. Trong hành lang yên tĩnh, chỉ có âm thanh của ai đó ngáy đều đều.

Có thể có ai đó đi lang thang xung quanh, vì vậy tôi dán sát vào tường, nhìn quanh từng góc, cẩn thận tiến về phía căn phòng nơi viên ngọc được cất giấu.

Grrr!

'Cà phê vừa rồi có đúng là đã khử caffeine không?'

'Sao anh ta lại ngủ ở đây? Ngáng đường quá'

Tôi nhón chân ra cửa để không đánh thức viên sĩ quan đang ngáy khò khò trên chiếc ghế bên cạnh cửa.

Cạch.

Cửa không khóa. Khi tôi nhìn qua khe hở nhỏ, tất cả cảnh sát đều mất dạng.

Tiếng ồn bên trong có vẻ đã làm viên cảnh sát bên ngoài tỉnh dậy, vì vậy tôi nhanh chóng bước vào và đóng cửa lại.

Ngay khi quay lại, tôi bắt gặp ánh mắt của người đàn ông đang ngồi giữa phòng.

"Rất vui được gặp ngài, ngài Hopless."

Các viên cảnh sát đều đã đi hết. Nói cách khác, chỉ có mỗi Hopless ở đây.

"Cô, cô..."

Hiệu ứng 'Bạn đã ở đâu và đang làm gì?' chỉ có tác dụng với các điều tra viên. Điều đó có nghĩa là nó hoàn toàn không có tác dụng với những người bình thường.

"Quý cô Thief Crow?"

Hopless lẩm bẩm ngạc nhiên và đứng bật dậy khỏi ghế. Khi miệng anh ta sắp mở to, tôi liếc nhìn cánh cửa đóng chặt và đặt ngón tay lên môi.

"Suỵt."

Người đàn ông lập tức ngậm miệng lại. Đúng như tôi mong đợi.

Sở dĩ tôi bước vào dù biết Hopless sẽ ở đây là vì tôi kỳ vọng anh ta sẽ hợp tác với tôi.

'Anh ta sẽ trao lại viên ngọc ngu ngốc đó mà không cần do dự. Mà nếu như không đưa, tôi cũng sẽ thuyết phục anh ta."

Tôi từ từ đến gần người đàn ông trẻ tuổi đang đứng im như tượng và đưa tay ra.

'Oh, tất nhiên là tôi sẽ thuyết phục anh ta bằng lời nói chứ không phải nắm đấm.'

"Xin lỗi, nhưng tôi cần phải lấy viên kim cương mà ngài đang giữ. Được chứ?"

Tôi biết mà. Người đàn ông ngoan ngoãn cho tay vào trong áo khoác tuxedo và lấy ra một chiếc hộp nhung màu xanh. Nói với vẻ mặt quả quyết.

"Được thôi. Chúng ta cùng nhau đánh cắp nó đi."

Đôi môi của tôi, vốn đang cong lên trước những lời đó, bỗng cứng đờ vì sốc. Đó là vì những gì Hopless đột nhiên nói khi quỳ xuống trước mặt tôi.

"Cô, đồ tàn nhẫn..."

...Tình huống gì vậy?

"Cô đã đánh cắp trái tim tôi từ lâu rồi và giờ cô lại đến để cướp chiếc nhẫn này."

Nhẫn? Chiếc nhẫn nào?

Từ 'đánh cắp trái tim tôi' lọt vào đầu tôi muộn hơn một nhịp so với từ 'chiếc nhẫn'. Bởi anh ta đã mở hộp đó ra.

Cái gì?

Hiển nhiên là tôi nghĩ viên kim cương Vô vọng là một viên đá được mài bóng, nhưng viên kim cương đỏ trong hộp lại được đính trên một chiếc nhẫn bạch kim.

'Cái đó... Không thể nào... Nhẫn đính hôn?'

Lúc đó đầu tôi mới chợt thấm cái câu trái tim anh ta đã bị đánh cắp bởi tôi.

'Có phải bây giờ anh ta đang đợi để cầu hôn mình không vậy?'

Tôi giật mình đến nỗi trong phút chốc quên mất mình phải trộm viên đá và lùi lại một bước mà không hề hay biết.

Sau đó người đàn ông nắm lấy chân và bám chặt vào tôi.

"Ngài đang làm gì vậy, tên khốn điên khùng kia? Buông tôi ra mau."

Tôi lắc chân như đang gỡ miếng giấy vệ sinh khỏi đế giày, nhưng thay vì buông ra, hắn ta lại dùng tay ôm chân tôi chặt hơn.

Như thể vẫn chưa đủ, hắn ta khóc như một đứa trẻ và nổi cơn thịnh nộ.

"Tôi đã đợi lâu lắm rồi! Sao bây giờ cô mới đến? Tên trộm xấu xa! Cô chính là linh hồn của tôi! Tôi sẽ cho cô tất cả mọi thứ! Hãy lập một mối liên kết với tôi đi! Một mối liên kết chặt chẽ!"

"Cô có muốn ăn chút bánh mì không? Hay là cơm! Hay ăn bánh mỳ nhé!"

Bốp!

"Ư!"

'Mặc dù trông tôi như thế này nhưng kỹ năng chiến đấu ở cấp 8 đấy!'

Với một cú đấm hạt nhân, tên đàn ông ngã ra xa.

Chiếc nhẫn mà tôi giật lấy khi đấm vào mặt hắn đang lấp lánh trong tay tôi.

Người đàn ông nhìn thấy điều này đã òa khóc, cắn chặt tay khi nằm trên sàn.

"Quý cô Thief Crow đã chấp nhận lời cầu hôn của tôi, ôi trời..."

"Không. Tôi làm thế bao giờ?"

"Cô đã chấp nhận lời cầu hôn của tôi..."

'Độ ảo tưởng kinh khủng thật'

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top