Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 25: BAD ENDING (V)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cánh tay săn chắc dần trở nên thoải mái hơn và Hunt bỗng nghiêng người về phía tôi.

"Tiếp tục nói đi."

Được rồi, tôi sẽ tranh thủ luôn cả hai việc: tránh được án tù và hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng.

"Trước khi tôi nói, có một điều anh cần làm cho tôi."

"Tôi sẵn sàng làm bất cứ điều gì."

"Quán Burger Queen ở bên kia quảng trường có mở cửa không?"

"À..."

Hunt thở dài như thể không tin nổi những gì mình vừa nghe.

'Chẳng phải tình huống này còn kỳ cục hơn sao? Ở Hàn Quốc, cảnh sát thẩm vấn nghi phạm bằng mì tương đen cơ mà.'

-

"Một chiếc burger phô mai ba tầng, thêm thịt xông khói. Không dưa chuột. Một phần khoai tây chiên và một cốc cola. Về món tráng miệng, cho tôi một chiếc brownie chocolate chip và một cốc sữa lắc vani."

Người phụ nữ nhanh tay nhận lấy túi giấy nâu mà Raven đưa ra trong khi đọc thuộc lòng đơn đặt hàng. Sau khi kiểm tra bên trong, cô ngẩng đầu nhìn anh và nhướn mày.

"Chỉ có vậy thôi sao?"

Raven thở dài, rồi đưa cho cô thêm cái túi nhỏ mà anh đang cầm ở tay còn lại. Chỉ lúc đó, khuôn mặt của cô mới sáng lên.

"Ngài có muốn ăn cùng không, Thanh tra?"

"Tôi đã ăn xong rồi."

Raven từ chối và ngồi xuống. Anh quan sát người phụ nữ ngồi đối diện, không nhận ra rằng cốc cà phê mình đã mua cho bản thân đang dần nguội lạnh.

'Cô ta trông như đang ở nhà của mình vậy.'

Cách cô háo hức thưởng thức món burger và tráng miệng hoàn toàn không giống một nghi phạm đang phải đối mặt với án tù dài hạn.

Rột! Rột!

Đây là lần đầu tiên anh nghe thấy tiếng hút sột soạt khó chịu phát ra từ chiếc ống hút của ly sữa lắc.

'Chả còn gì trong đó cả, sao cô ấy vẫn hút vậy?'

Raven, người đang khoanh tay quan sát người phụ nữ, dần dần nhíu mày. Cuối cùng, anh không thể chịu đựng thêm nữa và lấy chiếc cốc rỗng ra khỏi tay cô, đặt nó xuống sàn.

Người phụ nữ nhướng mày, mở một túi khác và lấy ra một hộp kem. Cô hỏi, chìa cái thìa về phía anh.

"Anh thật sự không ăn sao?"

Khi Raven lắc đầu, cô chỉ nhún vai và bắt đầu xúc kem.

Sau đó, cô thở dài nặng nhọc như thể đã no, cô dừng xúc kem và ngồi bất động.

'Chắc giờ cô ta sẽ đi thẳng vào vấn đề đây?'

...Gì đây? Hình như cô còn định ăn tiếp thì có.

Cô cắt phần brownie thừa thành những miếng nhỏ bằng ngón tay cái, thả vào cốc kem đã tan chảy, rồi trộn đều và ăn.

'Thật kinh khủng.'

Raven đổ nước sôi vào cốc cà phê đã nguội.

'Cô ta cố ý làm thế này.'

Cô đang áp dụng một biến thể của chiến thuật câu giờ: lãng phí thời gian và làm đối phương mất kiên nhẫn, từ đó lợi dụng tình hình để cuộc đàm phán có lợi cho mình.

Tuy nhiên, không phải chỉ tội phạm mới biết dùng mánh khóe.

"Ah..."

Khi cô ấy đưa hộp kem về phía anh một lần nữa, Raven che mặt bằng bàn tay vừa xoa mắt vì mệt mỏi.

Cảm nhận được ánh nhìn của cô, anh lẩm bẩm, giọng khàn vì kiệt sức.

"Tôi chẳng còn tâm trạng để ăn uống mà tận hưởng nữa..."

Có thể thấy cô đã bị dao động một chút. Nhưng chỉ trong giây lát.

Cô khẽ nhếch môi, rồi tiếp tục ăn kem. Raven nghĩ rằng việc tỏ ra kiệt sức vì cô ấy sẽ khiến cô cảm thấy tội lỗi, nhưng không ngờ lại không hiệu quả.

'...Thật sự không có tác dụng à?'

Khi Raven còn đang thắc mắc, cô bắt đầu than vãn bằng giọng đầy oan ức.

"Anh nghĩ tôi ăn vì tôi muốn sao? Tôi làm thế này vì có thể đây là bữa cuối trước khi tôi chết."

Bữa cuối trước khi chết?

"Tôi thực sự xin lỗi nếu anh phải cởi bỏ bộ cảnh phục vì tôi. Nhưng nghĩ kỹ lại thì, có khi đó lại là điều tốt cho anh."

Raven ngẩn người trước những lời lẽ táo bạo của cô.

"Anh thử làm diễn viên xem? Có vẻ anh sinh ra để làm nghề đó. Ngoại hình cũng ổn mà. Diễn xuất cũng tốt. Nhất là khi giả vờ bị bắn chết."

'Cô đang mỉa mai anh à? Có lẽ cô ấy cảm thấy bản thân bị phản bội vì bị lừa. Nhưng ai mới là người nên cảm thấy bị phản bội đây?'

"Cảm ơn vì lời khen, nhưng cô mới chính là diễn viên thiên bẩm."

Cô ta hoàn toàn trái ngược với những gì anh biết. Cô đã giả vờ là một nhân viên hiền lành, chăm chỉ suốt bao nhiêu năm mà không ai nghi ngờ.

"À! Tôi quên mất!"

Khi Raven nhắc đến điều này, cô bỗng nhiên như nhớ ra điều gì đó và đột ngột "hóa thân" thành Claire Kent.

"Trong ngăn kéo thứ hai bàn làm việc của tôi có hóa đơn chi tiêu của Đội điều tra đặc biệt từ tháng trước không? Anh cần nộp nó trước 2 giờ chiều nay đấy. Và đừng quên rằng Penny Pincher - quản lý kế toán, sẽ không chấp nhận nếu anh trễ dù chỉ một giây..."

Cô liếc nhìn Raven, người đang sững sờ vì câu nói không liên quan, rồi như muốn biện hộ, cô nói thêm:

"Cần phải bàn giao công việc mà."

Cô tiêu hủy bằng chứng vì cảm thấy có trách nhiệm à?"

"À, đừng quên thêm tội đó vào bản cáo trạng của tôi nhé."

Cô trả lời một cách nhẹ nhàng, như thể tiêu hủy bằng chứng cũng chỉ là một phần trong công việc kế toán. Một lần nữa, Raven không nói nên lời.

'Thật trơ trẽn? Cô ta chẳng hề tỏ ra hối lỗi vì tội ác của mình.'

Raven từng tin rằng Thief Crow là một tên tội phạm có thể cải tà quy chính. Nhưng giờ đây, niềm tin đó đang bị lung lay đôi chút.

"Những người cảnh sát này thật ngu ngốc và dễ bị lừa đến mức không nhận ra tội phạm bị truy nã đang ngay trước mắt họ. Cô chắc hẳn thấy thú vị lắm nhỉ."

"Không, không hề. Tôi cũng chẳng muốn làm vậy. Tôi chỉ làm để sống sót thôi."

"Cô đã làm gì để sống sót?"

Cô ta không trả lời câu hỏi của anh. Thay vào đó, cô đặt hộp kem xuống, úp mặt vào hai tay và thở dài.

"Ôi trời ơi... Thật sự, tôi luôn thấy có lỗi mỗi lần đội đối xử tốt với tôi. Họ đều là những người tốt, và tôi rất tiếc vì đã lừa dối họ. Làm ơn chuyển lời xin lỗi của tôi đến họ."

Cô không xin lỗi vì đã hủy bằng chứng, mà lại xin lỗi vì đã lừa dối đồng nghiệp. Trái tim cô yếu đuối với con người, nhưng khuôn mặt đối diện với thế giới thì như sắt thép.

Đây là lần đầu tiên Raven gặp một người như thế.

"Gửi lời đến đội trưởng..."

Trong khoảnh khắc, cô ấy như vẫn nghĩ mình là Claire Kent. Cô gọi anh là "đội trưởng" và nở một nụ cười ngượng ngùng.

"Xin lỗi. Người cấp dưới mà anh từng tin tưởng..."

"Tôi không tin cô."

Dù vậy, tôi đã từng nghĩ cô là một người tốt.'

"...Gì cơ?"

"Tôi đã từng nghi ngờ cô có thể là Thief Crow."

"...Thật ư? Nhưng tại sao..."

'Tôi biết. Nhưng tại sao anh ta lại nghi ngờ?'

Raven cảm thấy thật ngu ngốc khi đã bỏ qua một nghi ngờ có căn cứ, cho rằng đó chỉ là sự hoang tưởng vô căn cứ.

Người mà Raven tin tưởng chỉ có chính bản thân mình, vậy nên anh cảm thấy bị phản bội bởi chính mình hơn là bởi người đã lừa dối anh. Có lẽ đó là lý do tại sao vụ việc này lại khiến anh sốc đến vậy.

"Dù sao thì..."

Raven chuyển chủ đề từ câu chuyện mà anh muốn tránh sang câu chuyện mà người phụ nữ cố tình lảng tránh.

"Cô Kent, cô biết rằng trộm cắp không phải là tội ác nghiêm trọng đến mức chết chóc, nhưng cô cứ nói như thể cô sắp chết đến nơi. Có ai đang cố giết cô sao?"

"......."

"Cô phải nói cho tôi biết để tôi có thể bảo vệ cô."

Người phụ nữ lại vờ như không nghe thấy và nhìn xuống hộp kem. Nhưng cô không đưa thìa lên miệng nữa, có lẽ vì đã mất hứng ăn.

Anh kiên nhẫn chờ đợi, và khi cô khuấy kem cho đến khi nó tan chảy hoàn toàn, cô thở dài và nói:

"Không, không ai có thể bảo vệ tôi."

Nghĩa là có ai đó đứng sau chuyện này.

Tôi biết cô Kent không phải tự nguyện mà làm việc này."

Đôi mắt xanh thường lảng tránh ánh mắt của Raven giờ đây quay lại nhìn anh. Đó là cái nhìn của một người đã bị phát hiện một bí mật không thể nói ra.

Raven cảm thấy như cuối cùng mình cũng đã thoáng thấy được con người thật của cô ấy. Anh không bỏ lỡ vết nứt nhỏ trên chiếc mặt nạ mạnh mẽ của cô.

"Những kẻ đã ép cô phạm tội và đứng sau vụ việc này mới là tội đồ lớn nhất. Có phải không công bằng khi cô phải gánh chịu hết mọi tội lỗi của bọn họ không?"

"Dù có bất công thì tôi có thể làm được gì?"

"Không, nếu thực sự cô bị oan, thì vẫn có cách để sống sót."

"Làm thế nào để tôi có thể sống sót?"

""Nếu tội phạm được thực hiện dưới sự ép buộc, đó là cơ sở để giảm nhẹ án phạt. Và cô đã từng nghe về việc thỏa thuận tư pháp chưa?"

Người phụ nữ gật đầu.

"Nếu cô hợp tác tích cực trong việc điều tra kẻ chủ mưu, cô có thể không phải ngồi tù."

Mặc dù người phụ nữ tỏ ra quan tâm, nhưng ngay sau đó cô đã trở nên lo lắng. Cô ấy sợ tổ chức đứng sau đến vậy sao?

"Nếu cô có điểm yếu nào đã bị phát hiện, chúng ta có thể giải quyết nó. Và theo quy trình bảo vệ nhân chứng, cô có thể nhận được một danh tính mới, an ninh đảm bảo và tiền bồi thường để ổn định cuộc sống."

Nghe có vẻ hấp dẫn, nhưng ánh mắt của người phụ nữ lại dần trở nên lạnh lùng.

"Cảm ơn lời đề nghị của anh, nhưng nó vô ích thôi. Tôi không nói rằng thanh tra không có năng lực. Chỉ là chuyện này không ai có thể làm được."

"Cô có thể giải thích để tôi hiểu được không?"

Người phụ nữ ngập ngừng, cầm chặt hộp kem đã biến thành sữa lắc, rồi thở dài và mở lời

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top