Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 26: BAD ENDING (VI)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đúng là có người ép tôi phải ăn trộm. Nhưng tôi không thể nói cho anh biết ai đứng sau chuyện này hay điểm yếu của họ là gì. Nếu tôi làm thế, anh sẽ nghĩ tôi là một kẻ điên."

"Tôi sẽ không nghĩ vậy, cứ nói đi."

Ban đầu cô ấy kiên quyết từ chối, nhưng cuối cùng cũng chịu nhượng bộ sau khi bị thuyết phục liên tục.

"Được thôi, cứ cho là tôi điên cũng được. Nhưng anh phải hứa là sẽ không đưa tôi vào bệnh viện tâm thần."

"Tôi hứa."

Anh hứa mà không ngần ngại, và có lẽ chính vì vậy mà cô ấy lại càng không tin. Cô yêu cầu một cam kết bằng văn bản. Mãi đến khi Raven đưa ra một tờ giấy có chữ ký của anh, lời nói mới lại tuôn ra từ miệng cô.

"Không có ai đứng sau cả. Đó là..."

Cô bắt đầu nói nhưng rồi lại dừng lại.

"Là gì?"

Sau nhiều lần bị Raven thúc giục, cô ấy miễn cưỡng nói tiếp, khuôn mặt như thể hối hận vì đã nói ra điều đó.

"Ờ thì, là... Chúa..."

"......"

"Chúa."

"...Chúa bảo cô làm?"

"Phải, Chúa ra lệnh. Tôi không muốn ăn trộm, nhưng nếu tôi không làm, Ngài sẽ khiến tôi phát điên. Và nếu tôi bị bắt và vào tù, có thể Ngài sẽ giết tôi."

'Chuyện điên rồ gì thế...'

Tuy nhiên, trong mắt người phụ nữ vừa nói ra những điều điên rồ này, không có dấu hiệu của sự điên loạn. Cô ấy chỉ trông rất mệt mỏi và chán nản.

'Cô đang giỡn mặt với tôi đấy à?'

Nhưng chẳng có dấu hiệu gì cho thấy cô ấy đang đùa cả. Cô ta chỉ cười nhạt, nhưng đó là sự chế giễu chính bản thân mình, chứ không phải anh.

"Nghe thật vô lý, đúng không? Vậy còn khả năng phi thường của tôi thì sao, có vô lý không?"

Một chiếc ô giúp cô bay trên trời. Đôi giày giúp cô nhảy cao hơn cả chiều cao của anh. Một con dao có thể cắt mọi thứ, kể cả kim cương.

Và thậm chí là khả năng triệu hồi những thứ kỳ lạ đó từ hư không.

Điều đó thật vô lý, nhưng sự thật là Thief Crow không phải là người đầu tiên có những khả năng siêu nhiên như vậy.

Phần lớn những trường hợp này đều được giải thích là công nghệ tiên tiến. Nhưng thỉnh thoảng, lại có những khả năng vượt xa tầm hiểu biết của con người.

Phù thủy. Ảo thuật gia. Không, là siêu năng lực.

Ân huệ của Chúa? Hừm, đúng hơn là mánh khóe của quỷ.

Lý do những cuộc tranh luận không hồi kết này cứ xuất hiện là vì không ai thực sự biết những người có năng lực đó đã lấy chúng từ đâu.

"Vậy là cô nhận được khả năng đó từ Chúa?"

"Nếu không phải Chúa thì còn là ai?"

Đây là lần đầu tiên có người biết rõ nơi họ nhận được sức mạnh của mình. Nhưng có vẻ như ngay cả cô ấy cũng không chắc về những gì mình vừa nói.

"Có bằng chứng nào chứng minh đó là Chúa không?"

"Ngay khi tôi bị kết án, tôi sẽ chết hoặc trở thành một người hoàn toàn khác. Nếu không phải là Chúa thì là ai được chứ!"

'Điều đó nghĩa là chẳng có bằng chứng nào cả.'

"Nhưng nếu Chúa lợi dụng mạng sống của cô làm điểm yếu và ép buộc cô làm những việc xấu xa, chẳng phải đó là quỷ, chứ không phải Chúa sao?"

"À, đúng nhỉ? Vậy thì đó là quỷ rồi!"

Người phụ nữ đột ngột siết chặt nắm đấm và đập xuống bàn.

Chiếc cốc cà phê trống không bật lên do lực tác động, và Raven nhanh chóng chụp lấy nó giữa không trung.

Kế đến là hộp kem đã tan chảy gần hết. Ngay khi Raven cất hộp kem đi, người phụ nữ rũ rượi ngã xuống ghế.

"Dù sao thì..."

Cô úp mặt xuống bàn, lẩm bẩm một cách bất lực.

"Một thanh tra không phải là Chúa thì không thể cứu được tôi."

Càng nói chuyện với nghi phạm, mọi việc càng trở nên rối rắm hơn là được giải quyết. Đây là lần đầu tiên anh gặp tình huống như vậy.

'Thật sự là do quỷ sai cô làm sao?'

Không thể nào. Có lẽ khả năng cao hơn là cô ấy bị ảo tưởng.

'Liệu mình có nên yêu cầu đánh giá tâm lý không? Và điều này có nghĩa là mối quan hệ hữu nghị giữa hai quốc gia lại phụ thuộc vào một người có vấn đề tâm lý sao?'

Chuyện này đã trở thành một vấn đề đau đầu hơn nữa.

Khi Raven đang đưa tay lên trán vì bắt đầu cảm thấy nhức đầu, người phụ nữ đột nhiên ngẩng đầu lên và nhìn chằm chằm vào anh.

"Có chuyện gì vậy?"

"Thực ra, thanh tra, có một cách để cứu tôi."

"Tôi hy vọng cách đó có thể cứu cô thật."

"Chắc chắn rồi."

Cô đứng dậy và cười toe toét.

"Anh quên rằng tôi đã nói tôi biết kẻ đã đánh cắp Heart of The Scarlet Queen à?"

"Cô đang nói về việc làm thỏa thuận tư pháp."

"Quả nhiên, anh nhanh nhạy thật."

"Đừng nói nhảm nữa, hãy nói xem cô muốn gì."

Người phụ nữ nói một cách nghiêm túc, hai tay đan vào nhau.

"Tôi sẽ nói cho anh biết kẻ đã đánh cắp Trái Tim Nữ Hoàng Đỏ, nên xin đừng để tôi vào tù."

Án treo thì tốt, được ân xá thì càng tốt hơn.

Bất chấp việc con cáo trước mặt đang đưa ra những điều kiện to lớn như thể chẳng có gì to tát, Raven vẫn giữ nguyên vẻ mặt khó chịu của mình.

"Chỉ nói tên kẻ phạm tội thì không đủ. Cô phải hợp tác dứt khoát hơn nữa."

"Vậy tôi nên ăn trộm viên hồng ngọc từ chúng sao? Dù sao tôi cũng chuyên về việc trộm đá quý mà, đúng không?"

Cảnh sát giao phó tội phạm đi thực hiện hành vi phạm tội ư?

Nghe qua có vẻ vô lý.

Tuy nhiên, trong lịch sử điều tra tội phạm, đã có những trường hợp điều tra viên hợp tác với tội phạm để giải quyết những vụ án khác.

Nhưng những trường hợp này cực kỳ hiếm. Đó chỉ là phương án cuối cùng khi tất cả các phương pháp khác đã thất bại.

'Dù sao thì, bây giờ không phải lúc nói về chuyện này. Điều quan trọng bây giờ là...'

Vậy, kẻ đó là ai?"

Danh tính của thủ phạm thật sự.

"Richie Feller."

"Richie Feller? Là Richie Feller đó sao?"

Raven hỏi lại hai lần và cô gật đầu không chút do dự.

Anh thầm cân nhắc lại quy trình yêu cầu đánh giá tâm lý và sửa đổi các câu hỏi của mình.

"Điều đó có hợp lý không?"

Richie Feller. Một người đàn ông ở độ tuổi giữa 50, một tài phiệt nổi tiếng và là nhà hảo tâm của thành phố Eden.

Trong một đất nước không có hệ thống giai cấp, ông ta nổi tiếng với cách hành xử kiêu ngạo như một quý tộc.

Mặt khác, ông cũng được biết đến vì những đóng góp hào phóng của mình, dẫn đến những ý kiến trái chiều về ông.

Richie Feller cũng có mặt vào đêm mà Heart of The Scarlet Queen bị đánh cắp. Hơn nữa, ông là một trong những khách mời danh dự được mời đến sự kiện đêm tài trợ. Và...

'Ông ta cũng có liên quan về mặt tài chính đến viên ngọc đó.'

Bởi vì bảo tàng đã mua hợp đồng bảo hiểm trộm cắp lớn từ công ty bảo hiểm của Feller.

Tuy nhiên, khi viên ngọc bị đánh cắp, Feller sẽ phải chịu một tổn thất khổng lồ.

Tại sao một người như ông ta lại đánh cắp viên ngọc? Động cơ gì khiến ông ta gây hại cho chính mình?

"Ban đầu, tôi thấy thật vô lý khi nghĩ rằng Richie Feller có thể là thủ phạm."

"Tại sao cô lại thay đổi ý kiến?" Raven hỏi.

"Trước khi đêm tài trợ bắt đầu, tôi đã thấy gì đó. Tôi đã giả làm nhân viên và đi ngang qua văn phòng của giám đốc..."

Cô giải thích về việc mình suýt bị phát hiện bởi giám đốc bảo tàng, người đột ngột mở cửa, nhầm cô là nhân viên và ra lệnh cho cô phục vụ rượu sâm banh.

"Vậy nên tôi đã giả vờ làm nhân viên và lặng lẽ làm theo. Sau đó, tôi liếc vào bên trong văn phòng giám đốc..."

Feller đứng trước bàn, lưng quay ngược về phía cô. Trên bàn là viên ngọc Heart of The Scarlet Queen.

"Tôi nghĩ rằng giám đốc chỉ đang cho ông Feller xem trước viên ngọc trước khi sự kiện bắt đầu. Lúc đó, ông Feller đã cầm nó lên."

Mặc dù cô không thể nhìn thấy rõ vì Feller che khuất tầm nhìn, nhưng cô cảm giác rằng ông ta đang kiểm tra viên ngọc một cách Kỹ lưỡng.

"Sau đó, khi tôi hoàn thành công việc theo lệnh của giám đốc, tôi đã lén nhìn thêm một lần nữa. Nhưng..."

"Nhưng?" Raven gặng hỏi.

"Viên ngọc trên bàn của ông ấy là giả. Tôi chắc chắn lúc trước nó là viên ngọc thật."

Cô không giải thích làm thế nào mà cô có thể chắc chắn như vậy. Raven, với tư cách là người đứng đầu cuộc điều tra, biết rõ rằng Thief Crow có khả năng đặc biệt trong việc phân biệt giữa hàng thật và hàng giả.

"Vào thời điểm đó, tôi nghĩ họ có thể đang thay thế viên ngọc bằng một viên khác vì lý do an ninh, vì vậy tôi đã bỏ qua. Suy cho cùng, ông Feller là chủ tịch của một công ty bảo hiểm."

"Giám đốc bảo tàng không có kế hoạch làm vậy."

"Chính xác. Đó là lý do tại sao ông Feller phải là thủ phạm."

"Đúng vậy. Vậy nên Feller chính là thủ phạm."

Nhận thấy biểu cảm thờ ơ của Raven, cô lớn tiếng hơn.

"Chờ đã, hôm đó ông ta đội một chiếc mũ chóp cao mặc dù đang ở trong nhà. Không phải rất đáng ngờ sao? Vậy ông ta trông như thế nào khi sự kiện bắt đầu?"

"Ông Feller không đội mũ."

"Ra là vậy. Ông ta giấu viên ngọc trong mũ và tráo đổi nóđi sau đó? Cảnh sát có lẽ đã không khám xét một người đàn ông trung niên vào ngày hôm đó vì họ nghĩ rằng tôi sẽ đến trộm, đúng không?"

Đúng vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top