Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 28: BAD ENDING (VIII)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Nhiệm vụ bất ngờ]

Mục tiêu: Trốn thoát khỏi nhà giam theo cách bất hợp pháp.

'Sao hệ thống cứ bảo mình vượt ngục theo cách mạo hiểm vậy?'

Phần thưởng: Thoát khỏi kết thúc tồi tệ và khôi phục cửa sổ nhiệm vụ bình thường.

'Rõ ràng rồi.'

ID mới và vật phẩm bị cảnh sát tịch thu (loại mới).

'Ôi trời, lời lãi quá nhỉ.'

10 Điểm Kỹ Năng.

'Điên rồi!'

1,000,000 Điểm Danh Tiếng.

'Điên thật rồ!!! Cái đống này sẽ bù đắp cho tất cả những tổn thất trước đó mà mình phải chịu, đúng không?'

Hình phạt nếu thất bại: Thân ai người nấy lo.

'Cái này là điều hiển nhiên rồi.'

'Hình phạt chỉ có bấy nhiêu đây thôi à. Ít ra thì hệ thống cũng có chút lương tâm. Nhưng mà...'

♡ Độ yêu thích của người chơi Raven Hunt sẽ thay đổi tùy theo kết quả thành công hoặc thất bại. ♡

'Cái gì đây? Mấy trái tim đáng ghét kia là sao. Dù hệ thống có đưa thêm yêu cầu như thế này... tôi cũng sẽ không chấp nhận đâu.'

Nhiệm vụ này đặc biệt ở chỗ nó đi kèm với một chuỗi nhiệm vụ khác..

<Nhiệm vụ 1: Cẩn thận khi nhặt xà phòng.>

Còn nhiều nhiệm vụ khác phía dưới, nhưng chúng đã bị khóa nên tôi không thể xem nội dung. Có vẻ như chúng sẽ được mở khóa lần lượt sau khi tôi hoàn thành các nhiệm vụ trước.

Không có giới hạn thời gian. Tuy nhiên, hạn cuối sẽ là cho đến khi tôi vào tù. Và chỉ có một lần thử.

'Cảm giác vừa vui vừa sợ.'

Dù sao đi nữa, từ khi nhiệm vụ bất ngờ xuất hiện, tôi đã bị ám ảnh bởi việc hoàn thành nhiệm vụ 1.

Beok. Beok. Beok.

Tôi đứng trước bồn rửa, đang cạo xà phòng bằng chiếc muỗng gỗ đi kèm với cốc kem Hunt đã mua hôm trước.

[Jamanchu đang nhắm vào bạn.]

'Lại nữa à?'

Đã lâu rồi tôi không nhận được thông báo từ các nhóm khác. Đáng lẽ bây giờ sự quan tâm đến tôi phải nguội dần đi rồi chứ.

'Nhưng tại sao thông báo này lại xuất hiện thường xuyên đến vậy? Là lỗi hệ thống à?'

Beok.

Tôi phớt lờ thông báo và định tiếp tục công việc ban nãy nhưng chợt dừng lại. Lý do là tôi đã nghe thấy tiếng giày đi nhẹ bên ngoài cửa.

'Có người đang đến đây à?'

Tôi nhanh chóng giấu thứ mình đang cầm vào kho đồ.

'Mình cần phải xóa dấu vết!'

Khi tôi bật nước và để xà phòng rửa trôi đi qua lỗ thoát nước, ai đó gõ cửa.

"Vâng, mời vào."

Người mở cửa bước vào là Hunt.

"Cô trả lời cứ như nhà của mình vậy."

"Lần này, tôi muốn anh gõ cửa như thể đây là nhà người khác. Dù sao, người từng nói sẽ không bao giờ quay lại đến đây làm gì thế?"

Sau ngày hôm đó, Hunt quả thực không quay lại như lời anh ta nói. Trong thời gian đó, chỉ có những điều tra viên khác và một bác sĩ tâm lý đến gặp tôi.

'Bác sĩ tâm lý ư? Họ nghĩ mình bị điên à?'

Tôi giả vờ rửa tay, sau đó từ tốn lau khô bàn tay còn dính nước rồi ngồi xuống trước bàn, hỏi:

"Chắc bác sĩ tâm lý đã kết luận rằng, 'Cô gái điên này bình thường mà,' phải không? Anh mang thêm người đến vì không hài lòng với kết quả đó à?""

Tôi nói như vậy vì nhìn thấy một người đàn ông trung niên trong chiếc áo khoác trắng đi theo sau Hunt, nhưng rõ ràng ông ta không phải là bác sĩ tâm lý.

"Đây là Tiến sĩ Aeneid Grant. Ông ấy là trưởng pháp y của sở cảnh sát."

Ngay lúc đó, tiến sĩ chìa tay ra để bắt tay với tôi.

[Jamanchu đang nhắm vào bạn.]

'Thực sự luôn, cái tin nhắn này rất phiền.'

'Chặn tin nhắn đến từ Jamanchu.'

[Các tin nhắn từ Jamanchu sẽ không hiển thị cho đến khi bạn bỏ chặn.]

'Được rồi, tôi hiểu rồi.'

Tôi tắt thông báo và lắng nghe Tiến sĩ Grant, người đang ngồi đối diện tôi.

"Tôi rất vui được gặp cô. Cô không biết tôi đã yêu cầu Thanh tra Hunt bao nhiêu lần để được phỏng vấn với Thief Crow đâu."

Có lẽ lời ông ta nói là thật, vì sự hào hứng hiện rõ trong mắt ông. Sau đó, ông nhìn quanh phòng giam và đôi mắt trùng xuống.

"Ôi trời... Không có cửa sổ sao..."

'Vì phòng giam này ở dưới lòng đất mà. Làm vẻ mặt buồn bã thế kia có phải vì ông ấy cảm thấy tội nghiệp khi mình bị nhốt dưới đây không?'

"Nhưng tại sao trưởng pháp y lại muốn gặp tôi?"

"Vì thứ này đây."

Thứ mà tiến sĩ lấy ra từ chiếc túi đựng bằng chứng là chiếc ô bay của tôi, với lớp vải đã rách tả tơi.

'Nó còn thảm hơn lần cuối tôi nhìn thấy.'

Có vẻ như nó đã trải qua quá trình nghiên cứu, bị cắt và hỏng ở nhiều chỗ, hình dạng cũng thay đổi khá nhiều.

"Cô có nhiều món đồ vượt ngoài tầm hiểu biết của khoa học hiện đại. Trong số đó, tôi đặc biệt tò mò về nguyên lý hoạt động của chiếc ô này đến mức mất ngủ vì nó."

"Thật tiếc là tôi không thể giúp gì được cho ông rồi. Như ông nói đấy, đây là thứ vượt ngoài khoa học. Đây là công nghệ của quỷ dữ. Tất nhiên, tôi không nói thế vì tôi là một người điên mà."

Hunt, người đang đứng dựa vào bức tường xa với hai tay khoanh lại, có vẻ không muốn lắng nghe. Anh chỉ chỉ tiếp tục quan sát với vẻ mặt thờ ơ.

"Dù sao, tôi cũng không biết nhiều."

"Vậy cô có thể nói cho tôi biết cô đã làm nó như thế nào không?"

Ông ta thành thật đến mức đáng ngạc nhiên. Ông cứ tiếp tục đặt câu hỏi và tôi trả lời những gì mình biết. Tóm lại, tất cả đều xoay quanh nguyên liệu và chi phí tạo nên cây dù.

"Cứ gom hết chúng lại với nhau và bùm! Nếu ông làm vậy, câu dù sẽ hoạt động."

'Mặc dù điều đó chỉ xảy ra khi nhấn nút trong cửa sổ chế tạo vật phẩm.'

"Cái gì, bùm! Tôi không hiểu..."

Điều duy nhất ông ấy làm sáng tỏ là các nguyên liệu. Tiến sĩ Grant, người phải quay về mà không thu được nhiều, tỏ ra rất thất vọng.

"Nếu tôi có nguồn ngân sách lớn hơn, có lẽ tôi đã giải đáp được rồi."

Thật ra, đây đâu phải phòng thí nghiệm của một tên ác nhân giàu có.

Cảnh sát, với nhiệm vụ bảo vệ người dân bằng tiền thuế chẳng đời nào lại cấp ngân sách chỉ để thỏa mãn sự tò mò cá nhân của đội điều tra khoa học.

"Dù sao cũng cảm ơn cô. Vậy tôi đi đây."

Khi tiến sĩ hoàn thành việc của mình và rời đi, Hunt, người nãy giờ đứng như tượng cuối cùng cũng bước đến chỗ tôi. Tôi tưởng anh ta sẽ bắt đầu thẩm vấn, nhưng thứ anh mang ra lại là...

'Hộp màu, cọ và giấy?'

Sáng nay, tôi đã hỏi viên cảnh sát gác phòng giam liệu tôi có thể vẽ tranh vì quá chán không.

Nhưng tại sao lại là anh ta mang đến?'

Sau đó, anh ta còn đặt cạnh tôi thứ tôi không yêu cầu, và đó là...

'Thuốc giảm đau chống viêm?'

Tôi nhìn lên với vẻ bối rối, và Hunt thì tránh né ánh mắt của tôi.

"Nó khá tốt cho các chấn thương dây chằng và đau cơ."

'Ôi trời, anh ta đưa cho tôi cái này vì lần trước tôi đã làm giãn dây chằng lưng và tay khi cãi nhau à? Sao tự dưng tốt với tôi thế này?'

Tôi chớp mắt bối rối rồi híp mắt lại.

'Rõ ràng là anh ta có âm mưu gì đó.'

Ngay khi tôi nghĩ rằng chuyến thăm đột ngột và sự hào phóng này đều có mục đích, Hunt quay người bước ra mà không nói một lời.

'Gì chứ? Làm vậy là xong rồi sao? Không đâu. Có lẽ đây là kế hoạch để khiến tôi cảm thấy như vậy thì sao?'

'Nếu là như thế, anh ta sẽ chẳng nhận được thông tin gì từ mình nữa.'

"Thanh tra."

Tôi gọi và Hunt quay người lại. Chắc hẳn anh ta muốn tôi gọi anh lại, đúng không? Nhưng chuyện tiếp theo sẽ không diễn ra theo ý anh đâu.

'Nếu anh ta định lợi dụng tôi vì nghĩ sẽ có moi thêm gì đó, thì tôi cũng sẽ làm điều tương tự .'

'Còn nếu anh ta đối xử tốt với mình, Thief Crow rồi sẽ một ngày tiết lộ vị trí ẩn giấu của Heart of The Scarlet Queen thôi.'

'Hãy để anh ta sa vào ảo tưởng này và lần lượt mang cho tôi những thứ tôi cần. Nhưng khi anh ta tỉnh mộng, tôi sẽ chẳng còn ở đây nữa, phải không?"'

"Còn vấn đề gì không?"

"Cảm ơn vì đã cho tôi thuốc giảm đau."

Hunt dừng lại một chút, có lẽ vì lời cảm ơn của tôi dành cho anh hơi bất ngờ. Rồi anh trả lời.

"Không có gì to tát. Nếu có điều gì khiến cô không thoải mái, hãy cho tôi biết bất cứ lúc nào."

"Vậy thì..."

Tôi cố gắng hỏi một cách tự nhiên nhất có thể.

"Còn những con mèo thì sao?"

"Còn Heart of the Scarlet Queen thì sao?"

Hunt đáp lại một cách thẳng thừng như thể không có gì khác để nói, ánh mắt anh rõ ràng không muốn thấy tôi giở trò, rồi anh ta rời đi.

'Ai mới là người giở trò ở đây?'

BANG!

Tôi hét lên vào cánh cửa khép chặt.

"Tôi không đánh cắp nó!"

メ メ メ メ メ

"Đội trưởng, chuyện gì đã xảy ra trong lúc thẩm vấn Thief Crow vậy?"

Raven lắc đầu đáp lại câu hỏi của Wesson.

"Tôi không đến đó để thẩm vấn cô ta."

"Tôi tưởng anh định thương lượng vì anh đã tự tay lấy những món đồ cô ta yêu cầu."

"Đó là cố tình"

Raven nhớ lại hình ảnh người phụ nữ xảo quyệt đã nhận ra ý định của mình và ngay lập tức tính toán kế sách. Cô ta cũng phải lo lắng về điều đó mà, vậy tại sao lại không tỏ ra chút dấu hiệu nào?

Tuy bị bắt giam, nhưng thái độ của cô trông giống như cô không hề bị bắt.

"Tôi nghĩ sẽ mất nhiều thời gian hơn cho chuyện này."

Khi bị áp lực từ khắp nơi đè lên, điều cuối cùng anh có là chỉ là thời gian.

"Tôi không hiểu tại sao cô ta lại như vậy."

"Sao? Ý anh là gì?"

"Đây là điều mà Raven tự nhủ với bản thân, khi mà anh không thể gạt bỏ cảm giác rằng giả định cơ bản của mình đã sai, dù cho anh không có thời gian để lãng phí."

"Tại sao cô ta lại phủ nhận bản thân đã trộm Heart of the Scarlet Queen trong khi thừa nhận rằng mình đã đánh cắp tất cả các viên ngọc khác?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top