Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 30: BAD ENDING (X)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đây là việc mà Cục Điều tra sẽ lo liệu. Sao mình lại phải lo lắng về sự an toàn của kẻ tội phạm xảo quyệt đó nhỉ?"

Raven ngồi ngẩn người.

"Liệu đây có phải là dấu hiệu cho thấy mình đã bị cô ta thao túng không? Mình có thật sự yếu đuối đến thế không?"

Anh có nên viết lại một bản mới hay không? Anh nghĩ ngợi hồi lâu nhưng với sự xuất hiện của đoàn cảnh sát từ Cục Điều tra Trung ương, anh không còn thời gian để viết nữa.

Đoàn cảnh sát đều là những gương mặt mà anh chưa từng thấy trước đây. Thật tốt khi anh không phải gặp cái bộ mặt bẩn thỉu của Chase.

Trời đã tối. Raven vội vàng hoàn tất các thủ tục hành chính như điền giấy và trao đổi tài liệu với các nhân viên, rồi dẫn họ ra khỏi văn phòng của đội trưởng.

"Người cần được hộ tống đang ở trong trại giam ngầm. Xin hãy theo tôi."

Raven cứng người lại khi đến phòng giam ngầm. Cánh cửa mở hờ. Người cấp dưới lẽ ra phải đứng gác bên ngoài đã biến mất.

'Mình có cảm giác không lành.'

Raven giơ một tay ra hiệu cho những người theo sau dừng lại rồi anh nghiêng người gần lại cửa. Anh đặt tay lên bao súng và nhìn vào trong.

Người cấp dưới đang ở trong phòng giam. Anh ta... đang ngồi xổm và nhìn dưới giường.

Người phụ nữ đứng sau người cấp dưới bắt đầu tiến về phía anh. Khi cô ta giơ tay lên...

"Cô đang định làm gì vậy?"

Liệu cô có cảm nhận được ánh mắt của anh không? Người phụ nữ đang chuẩn bị với tay ra sau đầu người cấp dưới, chợt liếc nhìn về phía này.

Khi ánh mắt của cô chạm vào Raven, cô co rúm người lại và lùi lại một bước.

Raven hỏi, ánh mắt hẹp lại.

"Cô đang làm gì ở đó vậy?"

"À, Đội trưởng."

Người cấp dưới bỗng đứng dậy và chào anh.

"Cô ta nói có một con chuột."

Chuột?

Raven chuyển ánh mắt sắc bén sang người phụ nữ xảo quyệt.

Chỉ vừa mới đây, cô ta đã cố gắng lại gần người đang tìm chuột...

Giờ thì cô ta lại đứng co rúm ở một góc và hồi hộp quan sát sàn nhà như một người sợ hãi, lo lắng rằng một con chuột sẽ xuất hiện.

'Mình khá nghi ngờ về điều đó.'

Nhưng giờ thì không phải là việc của anh nữa rồi. Raven nói với người phụ nữ bằng giọng điệu công việc.

"Cô sẽ quen với chuột ở nơi giam giữ mà cô sắp chuyển đến."

"Cái gì? Tôi sắp chuyển đi à?"

"Từ giờ, vụ án Thief Crow sẽ được Cục Điều tra Trung ương xử lý. Do đó, cô sẽ được đưa đến trụ sở Cục Điều tra Trung ương ở Thủ đô."

Sau khi Raven thông báo chính thức, một nữ nhân viên hộ tống bước vào và kiểm tra khắp người nghi phạm. Khi không tìm thấy gì, Raven nói với cô ta.

"Hãy cẩn thận vì cô ta có khả năng siêu nhiên có thể lấy đồ từ không khí."

Nhân viên hộ tống, người đã định kéo ra một sợi dây, đã bỏ lại và lấy ra còng tay.

Người phụ nữ ngoan ngoãn đeo còng tay và nhìn chằm chằm vào Raven; có vẻ cô muốn tấn công anh.

"Đi thôi."

Khi nhân viên chuẩn bị kéo cô đi, người phụ nữ quay lại nhìn Raven.

"Này! Tôi đã nói là tôi không ăn trộm viên ngọc chết tiệt đó! Anh đã làm nghiên cứu về người mà tôi đề cập chưa? Ý tôi là, hãy thử đi!"

"Tôi sẽ chuyển thông tin đó cho Cục Điều tra Trung ương."

"Tôi nghĩ như vậy cũng được. Thật sự, tại sao tôi lại cố gắng cứu anh chứ..."

Người phụ nữ vẫn nhìn chằm chằm vào Raven với đôi mắt ngấn lệ mặc dù đang bị kéo đi bởi nhân viên của Cục. Những lời cuối cùng của cô vang vọng trong hành lang.

"Chờ mà xem! Tôi sẽ sống thật tồi tệ từ giờ trở đi!"

Raven và Wesson đứng cạnh nhau quan sát khi các nhân viên hộ tống đưa Thief Crow lên một chiếc xe đậu ở bãi đỗ xe phía sau sở cảnh sát.

"Đêm nay không có phóng viên hay hội fan nào, thật sự rất thuận lợi để chuyển giao."

Vừa nói xong câu đó, họ nghe thấy tiếng bước chân từ phía sau. Cả hai phản xạ quay lại.

"Trưởng phòng?"

Có lẽ đang trên đường về nhà sau giờ làm việc, Grant, trưởng phòng khoa học hình sự, đã đi ra từ cửa sau. Ông dừng lại khi nhìn thấy họ.

"Ôi... tôi không thể tin là mọi người ở đây vào giờ muộn như thế này. Có chuyện gì sao?"

"Chúng tôi đến để chuyển giao một nghi phạm."

"À... tôi hiểu rồi. Lần này là ai vậy?"

Grant đẩy cặp kính lên và bắt đầu quan sát kỹ chiếc xe tối màu. Raven nhớ ra điều gì đó mà anh đã quên.

"Và tôi nghĩ ông cần trả lại chứng cứ từ vụ Thief Crow mà ông đang nghiên cứu càng sớm càng tốt."

"Có phải người được chuyển đi là Thief Crow không?"

"Đúng vậy."

Wesson trả lời.

"Thật không may, nhưng từ giờ Cục Điều tra Trung ương sẽ phụ trách vụ việc này. Xin hãy gửi chứng cứ đến trụ sở Cục Điều tra Trung ương ở Thủ đô."

"À, Thủ đô..."

Grant, người vẫn đang nhìn chằm chằm vào phía sau xe bỗng dưng chạy vào trong, hét lên.

"À, xin hãy đợi một chút. Tôi sẽ mang chứng cứ ngay lập tức."

Phải mất một khoảng thời gian khá lâu trước khi Grant chạy ra ngoài lần nữa và đưa túi chứng cứ cho họ.

"Có khả năng sẽ bị tấn công trong quá trình di chuyển nên hãy cẩn thận."

Raven đưa ra một đề xuất cho nhân viên hộ tống đang nói lời tạm biệt sau khi chuẩn bị cho việc chuyển tên tội phạm này cho Cục.

"Không có gì là thừa thãi khi chuẩn bị thật kỹ lưỡng cả. Chúng ta có nên hộ tống xe cho đến khi các anh rời khỏi thành phố Eden không?"

"Cảm ơn sự quan tâm của mọi người nhưng không cần thiết đâu. Chỉ cần chúng tôi và các nhân viên là đủ rồi."

Sau khi từ chối thẳng thừng, các nhân viên hộ tống bước vào xe. Khi cánh cửa xe đóng lại, Wesson lẩm bẩm với vẻ châm biếm.

"Cứ như mọi khi, bọn người Cục Điều tra Trung ương thật kiêu ngạo."

Với tiếng gầm của động cơ, chiếc xe chở Thief Crow bắt đầu lăn bánh. Chiếc xe chạy ra đường bên ngoài bãi đỗ và cuối cùng biến mất, chỉ để lại một vệt đỏ từ đèn pha.

"Dù sao thì, tôi cũng thấy nhẹ nhõm vì không phải lo lắng về con cáo đáng ghét đó nữa..."

...Wesson định nói thêm, nhưng khi thấy vẻ mặt của cấp trên, anh đã ngậm miệng lại.

'Chắc hẳn đội trưởng đang rất tức giận.'

Anh muốn tự mình giải quyết vụ án này cho đến cùng và bù đắp cho sai lầm không nhận ra trong nhiều năm rằng kẻ tội phạm đã xâm nhập vào đội điều tra.

Nhưng Raven không suy sụp. Anh cũng cảm thấy nhẹ nhõm như Wesson, dù lý do có thể khác nhau.

Rõ ràng, anh cảm thấy tức giận khi giám đốc thông báo rằng Cục Điều tra Trung ương sẽ phụ trách vụ này.

"Chắc là cậu muốn chịu trách nhiệm và giải quyết vấn đề cho đến cùng để trả thù..."

Chỉ khi giám đốc thêm vào những lời này như thể ông đang xin lỗi, Raven mới nhận ra lý do thật sự cho sự tức giận của mình.

'Tôi không tập trung vào vụ này chỉ để bù đắp cho một sai lầm nào cả. Đây là vụ án của tôi.'

Ý nghĩ rằng có người khác ngoài mình đang phụ trách quản lý người phụ nữ đó khiến anh cảm thấy không thoải mái, như thể lãnh thổ của mình đã bị xâm phạm.

Điều này là tự nhiên đối với các điều tra viên khi họ có sự gắn bó với một vụ án. Đặc biệt hơn là nếu họ đã phụ trách vụ đó hơn ba năm và chỉ nghĩ về nghi phạm ngày này qua ngày khác.

Tuy nhiên, đôi khi sự gắn bó trở nên quá mức và biến thành ám ảnh, và ám ảnh thì tạo ra bế tắc.

'Kẻ phạm tội là người như thế nào?'

Vấn đề ở đây là sự tò mò này đã vượt qua giới hạn thích hợp.

'Liệu cô ta cũng bị ép buộc phạm tội? Cô ta có giống mình ngày xưa không, cũng sống dưới áp bức mà không hề biết đó là sự ép buộc?'

Có lẽ Raven đã phát triển một sự gắn kết cá nhân quá mức với kẻ tội phạm vì thấy quá nhiều điểm tương đồng với quá khứ của chính mình.

Lý do anh vẫn chưa giải quyết được vụ án có thể là do anh đã mất đi tính khách quan của một điều tra viên.

"Này! Tôi đã nói là tôi không lấy viên hồng ngọc đó mà! Anh có điều tra người tôi đã nhắc đến chưa? Thử xem đi!"

Bằng chứng là anh đã bị lung lay bởi những lời vô nghĩa của tên tội phạm kia.

Vì vậy, sẽ tốt hơn cho tất cả nếu anh rút lui khỏi vụ án này.

Trên con đường tối tăm mờ mịt, vệt sáng đỏ của đèn xe đã biến mất từ lâu. Tuy nhiên, Raven vẫn còn nhìn thấy dư âm của nó.

'Phải, nếu mình nhìn mọi thứ như thế này, thì việc rút lui khỏi cuộc điều tra là đúng.'

Anh quay đi, tránh đi ánh mắt giận dữ của người phụ nữ.

メ メ メ メ メ

'Raven Hunt! Tại sao anh cứ cản trở tôi trong mọi việc vậy?'

Ngồi ở ghế sau của chiếc xe tối tăm, tôi âm thầm trút giận.

'Chẳng lẽ kiếp trước tôi trộm tiền của anh ta à?'

Nếu không phải vậy, chẳng có lời giải thích nào cho việc a h ta xuất hiện bất thình lình ngay lúc tôi đang cố gắng tẩu thoát.

Thật may mắn khi tôi kịp nhận ra anh và giấu khẩu súng giả trước khi bị phát hiện.

'Vậy còn nhiệm vụ thì sao? Mình có thất bại không đây?'

Ngay khi tôi tự hỏi, một tin nhắn hệ thống hiện ra.

[Nhiệm vụ 2 sẽ thay đổi tùy theo tình huống.]

'Ôi trời... hệ thống hôm nay tốt bụng đến đáng ngờ.'

Tôi liền kiểm tra lại cửa sổ Nhiệm vụ 2 đã thay đổi.

'...Bỏ phần tốt bụng vừa rồi đi.'

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top