Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 13

Từ Trác Dư ngủ một giấc đến tận giữa trưa ngày thứ hai, cho đến khi Tiếu Viễn Trình kêu hắn.

Anh đã gọi bữa sáng thay cho hắn, hành lý cũng đã thu dọn xong.

Hắn vừa đứng lên, cảm nhận hạ thân đau đớn vô cùng, suýt chút nữa không đứng vững. Tiếu Viễn Trình thấy, tiến lên mấy bước đỡ hắn.

Từ Trác Dư vội vàng nói: "Không sao, em có thể đi được mà." vừa nói, khuôn mặt kéo ra nụ cười lúng túng.

Tiếu Viễn Trình chỉ lặng yên nhìn vẻ mặt Từ Trác Dư, sau đó ngay lập tức xoay người đi, vội vàng làm việc khác.

Từ Trác Dư cố gắng bày ra bộ dáng trấn định, nhưng hắn vừa nhìn thấy Tiếu Viễn Trình, khuôn mặt lại đỏ lên, nóng không chịu nổi, tiết lộ nội tâm chân thực của hắn.

Loại trạng thái này vẫn duy trì cho đến lúc ngồi trên máy bay.

Dọc theo đường đi, Từ Trác Dư không thể làm gì khác hơn là làm bộ ngủ, để cố tránh việc phải đối mặt giữa hai người.

Làm sao đây! Trải qua mọi chuyện trong chuyến đi này, Từ Trác Dư giật mình phát hiện, hắn giống như đã thích Tiếu Viễn Trình.

Người kia bình thường luôn ít nói, tuy nhiên, đối với yêu cầu của hắn vẫn luôn một mực đồng ý, lúc làm việc, thần tình vô cùng chuyên chú, đẹp trai, lúc ca hát, âm thanh lại tràn đầy từ tính, mê người như vậy, thân thể người kia cũng vô cùng phù hợp với hắn...

Hắn có lẽ đã yêu Tiếu Viễn Trình.

Sau khi về đến nhà, Tiếu Viễn Trình liền bắt đầu trở về công ty đi làm, Từ Trác Dư dự định nghỉ ngơi và hồi phục hai ngày rồi mới trở về bệnh viện.

Buổi sáng, khi Từ Trác Dư đang vùi ở trên ghế sa lon xem Discovery Chanel, điện thoại vang lên.

"Lúc sáng sớm khi anh đi, có để quên một phần văn kiện ở trên bàn phòng làm việc. Em lấy ra giúp anh, anh sẽ phái người đến lấy." Bên trong truyền đến thanh âm của Tiếu Viễn Trình.

"Không cần phiền như vậy, em đưa qua công ty cho anh." Từ Trác Dư vội vàng nói.

"Không sao, dù sao anh ta cũng rảnh rỗi."

"...Ah." Không biết sao, Từ Trác Dư cảm thấy ở bên trong giọng của Tiếu Viễn Trình có vài phần giễu cợt.

Nên, khoảng 20 phút sau, "người rảnh rỗi" trong miệng Tiếu Viễn Trình đến.

Người đến có dáng dấp cao ráo, một thân Âu phục tôn lên vóc người hoàn hảo, bộ dáng đào hoa, lạ mặt, nhưng thực sự rất đẹp. Người đàn ông vừa vào cửa liền cười híp mắt chào Từ Trác Dư: "Chào cậu, tôi là Khổng Trạch, tôi tới lấy văn kiện."

"Chào anh, mời anh vào." Từ Trác Dư mỉm cười chào đón nói.

Khuôn mặt nam nhân hiện ra vẻ mặt nghi hoặc, "Ở hôn lễ của cậu chúng ta đã gặp qua, cậu không nhớ sao?"

"Ah... Xin lỗi." Từ Trác Dư cười xấu hổ nói. Nói thật, mọi thứ xảy ra ngày hôm đó hắn đều không nhớ được gì.

" Không sao, ngày đó quá nhiều người." Khổng Trạch như trước, cười híp mắt.

Sau khi vào nhà, Từ Trác Dư mời Khổng Trạch ngồi, sau đó lại rót cho anh ta li trà.

"Anh uống ly trà rồi hãy đi." Từ Trác Dư nói.

" Cám ơn nhiều, đây là danh thiếp của tôi." Khổng Trạch cười nói.

Trên danh thiếp chức vị của anh ta là bộ quản lí thị trường.

Rõ ràng không phải là một chức vị "rảnh rỗi", Từ Trác Dư nghĩ nghĩ.

"Tôi là bạn của Tiếu Viễn Trình, biết anh ta từ hồi đại học, về sau lại vào công ty làm công cho anh ta." Người đàn ông bắt đầu giới thiệu chính mình, "Nghe nói cậu là bác sĩ? Thật hâm mộ cậu, đó đã từng là lý tưởng của tôi."

"Ai? Anh muốn làm bác sĩ?" Từ Trác Dư cảm thấy hơi kinh ngạc.

" Đúng vậy, hơn nữa còn là bác sĩ khoa phụ sản, cảm giác có thể dùng hai bàn tay mình đón chào sinh mệnh mới thật tốt biết bao nhiêu." Gương mặt Khổng Trạch thoáng vẻ khao khát. "Nhưng ba mẹ lại ép tôi học kinh doanh, nên lý tưởng cũng chỉ có thể là lý tưởng thôi."

Từ Trác Dư một trận ớn lạnh. Người đàn ông này nói muốn đi làm khoa phụ sản cơ...

Người đàn ông này rõ ràng là một người nói nhiều, nói luyên thuyên không ngừng, trò chuyện với Từ Trác Dư trong thời gian rất dài. Mà Từ Trác Dư cũng tiếp hắn từ đầu tới cuối.

"Tôi đem văn kiện đi đây, còn nhiều việc cần phải trở về giải quyết. Cám ơn cậu."

Từ Trác Dư không cẩn thận lộ ra biểu tình "nhưng tôi cảm thấy anh rất rảnh rỗi", lại bất hạnh bị người đàn ông bắt được.

"Tôi biết cậu đang suy nghĩ gì đó nha, nhưng đây là công việc của tôi, sau khi mang đi cũng có công việc cần làm." Người đàn ông quơ quơ văn kiện ở trong tay.

Từ Trác Dư bị nhìn thấu, không khỏi xấu hổ cười.

"Cậu là người tốt, tôi rất thích cậu. Chỉ hy vọng Viễn Trình không phải là người có mắt như mù, không biết quý trọng." Vẻ mặt người đàn ông đột nhiên nghiêm túc, nhìn thẳng vào mặt của Từ Trác Dư.

Từ Trác Dư không hiểu ra sao: "Ai?"

"Tôi đi đây, trà của cậu uống rất ngon, sau này rảnh sẽ đến làm khách!" Không đợi Từ Trác Dư phản ứng kịp, Khổng Trạch đã tự đi ra cửa.

Người này thật thú vị.Hiếm thấy Tiếu Viễn Trình luôn luôn nhàn nhạt như vậy cũng sẽ có một người bạn có tính tình như thế,Từ Trác Dưkhông khỏi nghĩ đến.    

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top