Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 16

Ngày hôm sau, ngay trước lúc Từ Trác Dư tỉnh lại, Tiếu Viễn Trình đã đi, để lại hắn một người cả ngày khuôn mặt hồng thấu mất hồn mất vía, nhưng trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào vô cùng.

Lại đi chăm sóc mẹ Tiếu cả ngày, Tiếu Viễn Trình gọi điện thoại về nói anh hôm nay cần tăng ca, muộn mới trở về.

"Cơm đều làm xong rồi, nếu không thì em mang đến công ty cho anh được không?" Vừa nghe đến đối phương phải tăng ca, Từ Trác Dư không khỏi lo lắng không biết anh có ăn cơm đàng hoàng hay không.

Quả nhiên, thích một người, sẽ đem mỗi một chuyện liên quan tới người đó đặt ở trên đầu quả tim.

" Không sao, anh sẽ gọi đồ ăn ngoài, không cần làm phiền em." Giọng nói bên kia điện thoại nhàn nhạt.

" Vậy nhất định phải nhớ ăn cơm chiều." Từ Trác Dư không muốn khiến cho chính mình có vẻ dài dòng, nhưng ý nghĩ muốn quan tâm người nọ lại không có cách nào dừng lại.

Đêm khuya, lúc Tiếu Viễn Trình về nhà, phát hiện Từ Trác Dư đang làm ổ trên ghế salon xem ti vi, "Sao em còn chưa đi ngủ?"

"Em nấu chút canh ấm cho anh, chờ anh trở về uống, anh gần đây thoạt nhìn rất mệt mỏi." Từ Trác Dư thấy người trong lòng trở về, hai con mắt đều sáng ngời.

Nhìn thấy ánh mắt hắn đầy mong đợi, Tiếu Viễn Trình phát hiện muốn nói câu "Thực ra em không cần làm như vậy" lại nói không nên lời.

Uống xong canh, Tiếu Viễn Trình rửa mặt thay quần áo rồi lên giường, hai người hàn huyên vài câu về tình hình của mẹ Tiếu, rồi lập tức đi ngủ.

Từ Trác Dư nhìn người bên cạnh, trong lòng không khỏi ngòn ngọt.

Bây giờ hắn lại cảm thấy vô cùng biết ơn cuộc hôn nhân này, bởi vì nó đã mang người đàn ông ưu tú như vậy đến bên cạnh hắn, tuy không thể xác định cảm giác của anh dành cho hắn, nhưng hai người có thời gian cả đời cơ mà, hắn có lòng tin mình có thể làm cho người đàn ông này thích chính mình.

Có thể mãi đến sau đó, Từ Trác Dư mới biết được, khi đó mình nghĩ có bao nhiêu ngây thơ.

Sau khi được Từ Trác Dư cẩn thận chăm sóc ba ngày, mẹ Tiếu Viễn Trình cuối cùng cũng khỏi hẳn, nên hai người cũng dọn về nhà mình ở.

Tiếu Viễn Trình lần nữa tiến vào trạng thái làm việc, bản thân ở nhà chờ đợi một ngày cũng không có việc gì làm, nên Từ Trác Dư cũng trước lúc kết thúc kì nghỉ, đến bệnh viện làm.

Hắn mang theo bánh ngọt của Ấn Độ phân phát cho đồng nghiệp ăn, mà quà cho Tần Du là một bộ trang sức đặc biệt mang nét riêng của Ấn Độ.

Tần Du rất thích món quà này, cầm lấy chúng nó ước lượng nửa ngày.

" Đúng rồi, hai người các ngươi trải qua tuần trăng mật lần này, quan hệ có tiến triển gì hay không?" Tần Du mắt còn treo trên trang sức đằng kia, nói.

Từ Trác Dư không có ý định đem tâm ý của mình nói cho Tần Du lúc này, "Vẫn cứ như vậy, không nóng không lạnh, sống chung hòa bình."

" Tuần trăng mật là một cơ hội tốt, hẳn là phải lợi dụng thật tốt để đột phá cho quan hệ hai người, thật là đáng tiếc." Lúc này cô hoàn toàn không biết quan hệ của hai người quả thật có "đột phá".

Từ Trác Dư sắc mặt quẫn bách.

Một ngày này, khi Từ Trác Dư vừa về nhà, liền trực tiếp ngã xuống giường ngủ, một ngày liên tiếp phải làm nhiều cuộc phẫu thuật làm cho tinh thần hắn căng thẳng vô cùng, dù chỉ mới là thực tập sinh, chỉ đi làm trợ thủ cho bác sĩ mổ chính, nhưng hắn vẫn cảm thấy vô cùng uể oải.

Tỉnh dậy, trời đã tối hẳn, lấy điện thoại ra nhìn màn hình, đã là tám giờ tối.

Tiếu Viễn Trình vẫn chưa về, Từ Trác Dư cầm điện thoại di động lên gọi điện thoại cho anh, nếu như anh về nhà ăn cơm thì hắn sẽ đi chuẩn bị.

" Công ty gần đây có chút bận, anh phải tăng ca mấy ngày, sẽ trở về trễ. Em ngủ trước đi, không cần chờ anh." Tiếu Viễn Trình nói như thế.

"Vậy anh cũng đừng làm việc quá sức." Tiếu Viễn Trình thanh âm nghe có chút uể oải, nên Từ Trác Dư săn sóc mà dặn dò.

"...Ừ." Điện thoại bên kia lẳng lặng.

Nếu Tiếu Viễn Trình không trở lại vậy thì hắn chỉ cần ăn tuỳ tiện cho qua bữa là được, Từ Trác Dư tìm trong tủ một hộp yến mạch, cho yến mạch vào chén rồi đổ thêm một ít sữa, dùng lò vi sóng làm nóng một chút, rồi ăn thay bữa tối.

Buổi sáng hôm sau, Từ Trác Dư nhận được một ca khẩn cấp.

Bị đẩy vào là một người thiếu niên dáng dấp rất xinh đẹp, mặt mày dung mạo rất tinh xảo, đôi môi ướt át bởi vì ốm đau mà mím chặt. Lúc này hai mắt cậu nhắm nghiền, vốn là gương mặt có thần thái phấn chấn, cũng bị bịt kín một tầng xám trắng.

Chạy đến cùng bác sĩ hướng dẫn, Từ Trác Dư lại có nhìn thể thấy một người đàn ông, đang nôn nóng nhìn chăm chú vào thanh niên trên xe đẩy.

Từ lúc bọn họ nhận thức tới nay, hắn còn chưa bao giờ thấy biểu tình kích động như vậy trên mặt người đàn ông đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top