Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 22

"Vậy, anh ta chọn tôi làm đối tượng kết hôn cũng là vì tôi là bác sĩ thực tập khoa não sao?" Từ Trác Dư nhàn nhạt hỏi.

"Vấn đề này ngược lại không phải vậy, trước ngày kết hôn vài hôm, anh ta mới biết được tình cảnh của hai anh em cậu."

Từ Trác Dư không biết nên vì điều này mà cảm thấy nhẹ nhõm hay khổ sở.

Khổng Trạch nhìn người trước mặt bởi vì lời nói của mình mà khuôn mặt dần trở nên trắng bệt, trong lòng cũng đồng thời cảm thấy hổ thẹn, nói "Tôi không biết tại sao Viễn Trình lại không muốn nói cho cậu biết sự thật, tôi nói hết những điều này cho cậu, vì tôi không cảm thấy giấu diếm là điều tốt đối với cả hai. Nhưng anh ta không phải là loại người lấy hôn nhân ra làm trò đùa, tôi chỉ hi vọng hai người có thể tìm một cơ hội thích hợp để nói rõ ràng mọi chuyện với nhau."

Từ Trác Dư như còn chưa lấy lại tinh thần, cũng không nghe được những câu lúc sau.

Sau khi ra khỏi quán cà phê, Từ Trác Dư cũng chưa trở về nhà, mà là đi vào một văn phòng luật sư.

"Làm ơn giúp tôi chuẩn bị một phần giấy tờ li hôn."

Ban đầu, hắn tiếp nhận cuộc hôn nhân này là vì giao ước với cha mẹ của hắn, đồng thời, hắn có lòng tin, mình và đối phương có thể duy trì cuộc hôn nhân này.

Biết người kia đã có người trong lòng, nhưng hắn vẫn còn tiếp tục kiên trì, là bởi vì hắn nhận ra mình đã thích người kia.

Nhưng bây giờ thì không giống vậy. Hôn nhân của hắn, từ đầu đến cuối thì ra cũng chỉ là một hồi lợi dụng.

Tự ái của hắn không cho phép hắn tiếp thu loại lợi dụng này.

Cho dù hắn vẫn còn tình cảm với Tiếu Viễn Trình.

Sau khi về đến nhà, Từ Trác Dư trực tiếp thu dọn hành lý của mình, chuyển đến căn hộ ban đầu của hắn. Chỉ còn sót lại duy nhất tờ giấy li hôn đã ký tên, đặt trên mặt bàn ngoài phòng khách.

Mà Tiếu Viễn Trình, sau khi tăng ca xong, lại đến bệnh viện thăm Kỷ Hoà một lúc. Lúc về đến nhà, phát hiện trong nhà không có một bóng người, cùng với trên bàn là tờ giấy ly hôn, thì đã là đêm khuya.

Đêm, Từ Trác Dư đứng trước cửa sổ sát đất trong căn hộ của mình, thất thần nhìn ra xa.

Căn hộ của hắn ở tầng 27, nằm ở một khu thương mại phồn hoa nhất thành phố S. Lúc hắn mới về nước, mẹ kế liền tìm mọi cách để đuổi hắn ra ngoài ở riêng, ba hắn bởi vì cảm thấy thẹn trong lòng nên cũng tiêu khá nhiều tiền để mua cho hắn căn hộ ở ngay khu hoàng kim đắt đỏ này, nói là muốn bồi thường.

Từ Trác Dư vừa lúc cũng không muốn ở trong nhà, kết quả lại được lợi.

Lúc này, trên toà nhà cao tầng ở xa xa, màn hình LED khổng lồ đang chiếu hình ảnh quảng cáo cho những sản phẩm phổ biến trong thời gian này, màu sắc loang lổ, xa hoa truỵ lạc. Phía dưới con phố sáng trưng với những ánh đèn, xe cộ như nước.

Hắn đứng trong bóng tối, ở nơi cao trong thành phố này, lại bỗng dưng cảm thấy có chút cô độc.

Tiếu Viễn Trình bây giờ đang làm gì nhỉ? Về nhà nhìn thấy tờ giấy li hôn kia liền không kịp chờ đã nhanh chóng kí tên? Hay còn đang ở trong bệnh viện chăm sóc người yêu mà chưa kịp về nhà?

Nghĩ vậy, Từ Trác Dư đột nhiên cảm thấy có chút lạnh, lại phát hiện hắn đã đứng ở trước cửa sổ một lúc lâu.

Lúc này, một hồi chuông cửa vang lên, tuy không đến nỗi quấy nhiễu, nhưng từ trong tần suất bấm chuông có hơi nhanh, tuyệt đối có thể nghe ra được người rung chuông đang cảm thấy nôn nóng.

Từ Trác Dư mở cửa nhìn người tới, trong lòng lấy làm kinh hãi, nhưng cũng chỉ là rũ mí mắt xuống nhàn nhạt nói, "Đồ đạc gửi tới bưu điện chuyển phát nhanh là được rồi, cần gì phải đích thân đưa tới?" Dáng vẻ phảng phất như mệt mỏi cực kỳ.

"Tôi không tới để giao giấy tờ ly hôn. Trước hết, em giải thích cho tôi một chút, những thứ này rốt cuộc là sao vậy, chuyện gì đã xảy ra?" Tiếu Viễn Trình nhìn thấy tờ giấy ly hôn cũng không quan tâm bây giờ đã là nửa đêm, liền lập tức chạy đến căn hộ của Từ Trác Dư, lúc này sắc mặt của anh cực kém, mệt mỏi không thôi.

Từ Trác Dư ngẩng đầu nhìn người trước mặt đáy mắt có nhiều tơ máu cùng khuôn mặt mệt mỏi, trong lòng lại có một tia vui sướng.

Tiếu Viễn Trình bởi vì chuyện hắn muốn cùng anh ly hôn nên mới lo lắng như thế sao?

Thế nhưng hắn ngoài mặt vẫn là lạnh lùng, "Trên tờ giấy không phải ghi rất rõ ràng sao? Quan hệ hôn nhân của chúng ta sẽ duy trì đến khi Kỷ Hòa trị hết bệnh, sau đó khế ước có hiệu lực, chúng ta liền tự động giải trừ quan hệ."

"...Lí do anh chấp nhận cuộc hôn nhân này, còn không phải vì cứu cậu ta sao?"

Tiếu Viễn Trình nghe xong lời này, có chút không bình tĩnh, "Em biết? Là Khổng Trạch nói cho em biết?"

Từ Trác Dư bất đắc dĩ nói, "Là tôi chủ động đi hỏi, không liên quan tới anh ta. Hơn nữa, anh chẳng lẽ vẫn còn muốn lừa gạt dấu diếm tôi hay sao?"

" Cho dù thế nào, em có thể cho tôi đi vào trước hay không?"

"..." Từ Trác Dư lặng yên nửa ngày, vẫn là tránh ra bên cạnh cho Tiếu Viễn Trình vào nhà.

"... Có mấy lời mấy ngày nay tôi vẫn luôn muốn nói với em, tôi thích Kỷ Hòa, nhưng chúng tôi không thể nào ở chung với nhau."

"...Tuy cuộc hôn nhân này ban đầu là có mục đích, thế nhưng theo như lời nói của tôi, nếu chúng ta đã kết hôn, tôi sẽ nghiêm túc để duy trì cuộc hôn nhân này."

Từ Trác Dư ngước mắt lên.

"... Thế nhưng tôi không có cách nào để phủ nhận tình cảm mà tôi dành cho Kỷ Hòa trong những năm gần đây."

"...Tôi cam đoan với em, sau khi Kỷ Hòa khỏi bệnh, tôi sẽ thử làm một người chồng chân chính, trong lòng chỉ có một mình em."

Từ Trác Dư đầu vai khẽ run lên.

"... Cho nên, tờ giấy ly hôn này, tôi sẽ không ký. Lúc tôi cùng em thảo luận về cuộc hôn nhân này, tôi không hề lừa em."

"...Sau khi hai người chúng ta kết hôn, cho dù là kết hôn giả, cũng không thể sống cuộc sống như lúc trước được nữa. Cho nên sau khi hạng mục hoàn thành liền ly hôn là việc mà tôi không có cách nào tiếp nhận. Hơn nữa, tôi đã nói, kết hôn không phải trò đùa, sau khi cùng tôi kết hôn, không có tình cảm cũng tốt, nhưng xin anh hãy tôn trọng và có ý thức trách nhiệm đối với gia đình ."

"Tốt, tôi đồng ý với cậu."

Tiếu Viễn Trình lúc đó đúng là trả lời như vậy.

Từ Trác Dư khẽ thở dài một hơi.

Con người một khi đã có dục niệm, nếu không có thuốc chữa thì lại càng muốn được nhiều hơn. Bây giờ, Từ Trác Dư đã sớm không còn là Từ Trác Dư lúc trước, có thể dễ dàng nói ra câu "Cho dù không có tình cảm cũng tốt", hắn hiện tại không hề cam nguyện cùng với Tiếu Viễn Trình tiếp tục duy trì một cuộc sống hoà bình, yên tĩnh như trước, hắn hy vọng Tiếu Viễn Trình cũng có thể có cảm giác với hắn giống như hắn đối với anh.

"Một người chồng chân chính..." , "Trong lòng chỉ có một mình em.."

Điều kiện như vậy sao mà mê người.

Từ Trác Dư tin tưởng con người Tiếu Viễn Trình, cho nên từ trong miệng anh nói ra, mộng ảo tương lai đẹp đẽ cứ như thế hiện lên trước mắt, phảng phất như chỉ cần Từ Trác Dư đưa tay ra là có thể chạm vào.

"Anh nói nghiêm túc sao?" Hắn nhẹ nhàng mà hỏi.

"Đúng."

"Nếu vậy... ngay bây giờ, ôm tôi đi." Từ Trác Dư khóe miệng giương lên một nụ cười mị hoặc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top