Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 9: Thế thân

Roma, Ý...

Hơn mười hai giờ đêm, Tần Ngạo ngồi một mình ở quầy bar, hắn đã uống hết hai ly rượu, ánh đèn màu đỏ mờ mờ chiếu xuống thân hình bất động của hắn, khiến nhìn từ xa trông hắn như một kẻ đang mang tâm trạng nặng nề vì thất tình.

Bản dương cầm trong quán mở với âm lượng không lớn lắm, nhưng không hiểu sao vẫn khiến Tần Ngạo cảm thấy nhức đầu. Mùi nước hoa, mùi son phấn, mùi rượu và cả mùi cơ thể của những vị khách khác làm hắn cảm thấy vô cùng ghét bỏ.

Đúng lúc này, một người đàn ông vừa bước vào quán, vẻ ngoài điển trai thu hút sự chú ý của không ít cô gái. Người này tiến thẳng đến chỗ Tần Ngạo, ghé vào tai hắn thì thầm nhỏ to.

Tần Ngạo nghe gã nói xong thì bảo: "Tôi biết rồi. Cho người của chúng ta tiếp tục theo dõi."

Người đàn ông gật đầu với hắn rồi nhanh chóng rời đi. Cách chỗ Tần Ngạo đang đứng khoảng hai mét, một vụ ẩu đả xảy ra bất ngờ giữa một cô gái trẻ và hai người đàn ông có bộ dạng hung hăng.


"Đồ khốn, anh dám giở trò sàm sỡ."- Giọng nói của cô gái thu hút sự chú ý của Tần Ngạo, bởi hắn không nghĩ mình lại gặp đồng hương ở đây.

"Vào trong đây rồi còn tự cho mình là thanh cao như vậy, cô em diễn kịch cho ai xem đấy?"

Cô gái bị hai người lớn tiếng chế giễu, những vị khách ngoại quốc không hiểu ý nghĩa của đoạn hội thoại, nhưng vẫn tò mò giương mắt lên nhìn bọn họ.

người xung quanh chỉ như đang xem một vở kịch vui.


"Hay em cứ nằm ngửa ra chiều các anh đây một đêm, anh không những không để em chịu thiệt, còn giới thiệu mối tốt cho."

Một tên vươn tay muốn kéo lấy cô gái, nhưng không ngờ hành động của gã đã bị chặn lại bởi một bàn tay to khỏe khác. Tần Ngạo dùng lực bóp mạnh khiến đối phương kêu lên vô cùng đau đớn, đáy mắt của hắn như ẩn chứa một mũi tên nhọn, phóng thẳng về phía đối diện.

Tần Ngạo gằn giọng với vẻ bực tức thấy rõ: "Khách của tao mà mày cũng dám động."

"Mày... mày là thằng nào."

Quản lý quán bar bấy giờ mới vội vã chạy đến nơi, ông ta nhanh chóng nhận ra Tần Ngạo, cúi đầu không dám nhìn thẳng vào hắn, mà chỉ lí nhí nói trong cổ họng: "Ông chủ... tôi không biết anh đột nhiên tới nơi này. Mong anh bớt giận."

Sau lời nói của tay quản lý, hai tên vệ sĩ cao to trực tiếp đem hai người đàn ông xấc xược kia đá ra ngoài. Xảo Vấn tiến lên một bước, định nói lời cảm ơn thì đã bị Tần Ngạo cướp lời, hắn kéo tay cô hơi mạnh làm cô mất ta hơi nghiêng người về phía hắn.

"Tiểu Nhu, là em à?"

Không biết có phải vì rượu mạnh hắn vừa uống, hay vì Tiểu Nhu thực sự đã xuất hiện trước mặt hắn, Tần Ngạo như bị người ta thôi miên, ôm chặt Xảo Vấn không buông.

"Xin lỗi, tôi không phải..." Xảo Vấn khẽ cựa quậy, muốn sớm thoát ra khỏi cái ôm ghì chặt của Tần Ngạo. Nhận ra mình có hơi quá đà, hắn cũng chấp nhận nới lỏng cánh tay, chia cho cô thêm ít không gian. Có điều, Tần Ngạo không cho Xảo Vấn cơ hội phủ nhận hay thanh minh, hắn bắt lấy cổ tay cô một lần nữa: "Đi theo anh."

Giọng nói của Tần Ngạo tràn ngập tình ý, dịu dàng như nước chảy bên tai, Xảo Vấn không phản kháng nữa, để mặc hắn kéo cô đi.

Phòng VIP trên tầng 5 đặc biệt yên tĩnh, dường như cách biệt hoàn toàn với sự nhộp nhịp náo nhiệt vội vã dưới kia. Xảo Vấn bị Tần Ngạo hôn đến nỗi mờ mịt, đôi môi cũng bắt đầu có cảm giác hơi nhưng nhức.

"Tiểu Nhu, cuối cùng anh cũng gặp lại em."- Tần Ngạo vẫn như bị say thuốc, mê man thì thầm.

"Ông chủ... tôi không phải. Anh nhận lầm người rồi. Tôi là Xảo Vấn."

Miệng thì vẫn chối bỏ, nhưng Xảo Vấn cũng không có hành động nào là kịch liệt kháng cự sự tiếp xúc của Tần Ngạo, bởi vì cô đâu có bị ngu. Có thể Tần Ngạo không hề biết cô nhưng cô lại biết Tần Ngạo.

Leo lên giường của hắn cũng chính là mục đích cô tới đây đêm nay. Hơn nữa, Tần Ngạo ở ngoài đời nhìn còn mê hoặc hơn mấy bức ảnh vẫn được treo trên tin tức tuyên dương top doanh nhân trẻ nhiều. Dù là bề ngoài hay khí chất của hắn, đều làm phụ nữ khó mà cưỡng lại.

Tần Ngạo áp sát Xảo Vấn- mà trong nhận định của hắn lúc này chính là Tiểu Nhu vào tường, lâu rồi hắn không chạm vào phụ nữ, vì vậy sự tiếp xúc da thịt lúc này càng trở nên nóng bỏng. Hắn nhớ chỉ có vài lần say mất kiểm soát thì mới phát sinh quan hệ cùng La Thư Anh, còn lại khi đủ tỉnh táo, hắn có thể hành hạ cô đủ kiểu, nhưng lại không đi quá giới hạn với cô.

Tần Ngạo cúi đầu cắn nhẹ vào vành tai Xảo Vấn, giọng nói ôn nhu động lòng: "Tiểu Nhu, anh chờ đợi em khổ sở biết bao nhiêu."

"Ông chủ... đừng mà."

Sự phản kháng yếu ớt trong trường hợp như thế này, đối với đàn ông chẳng khác nào lời dụ dỗ mê hoặc. Xảo Vấn bị hắn đặt lên giường, từ trong thâm tâm, cô mừng như mở cờ, dẫu vậy nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ khó xử không biết làm sao.


"Ông chủ, tôi không phải là Tiểu Nhu. Tôi là Xảo..."

Môi cô bị Tần Ngạo chặn lại bởi một nụ hôn nồng cháy, lưỡi hắn tiến nhanh vào khoang miệng Xảo Vấn, không ngừng dây dưa. Từ môi xuống cổ, trượt theo xương quai xanh rồi đến bả vai mềm mịn trơn láng.

"Tiểu Nhu, anh sẽ không để em rời xa anh nữa.

Dịu dàng dụ dỗ nhưng cũng chiếm hữu rõ ràng, Xảo Vấn thấy bản thân thật sự không thể thanh minh thêm điều gì nữa, cũng không nên nói thêm gì nữa. Người đàn ông này, cô cũng muốn.

"Ông chủ."

Quần áo trên người cả hai được trút bỏ, từng nụ hôn nóng rực của Tần Ngạo in xuống làn da trắng ngần của Xảo Vấn. Một hồi kích thích dây dưa, với kĩ thuật của Tần Ngạo, phía bên dưới của Xảo Vấn nhanh chóng ẩm ướt. Cô hơi cắn môi, thôi cũng đành. Dẫu biết là nương nhờ vào cái tên Tiểu Nhu nên cô mới đạt được mục đích, nhưng không sao cả, quá trình không quan trọng, quan trọng có kết quả là được rồi.

Lúc này, Xảo Vấn đã buông bỏ hoàn toàn sự cứng rắng, cô chủ động vươn tay ôm siết lấy cổ Tần Ngạo, ánh mắt dần dần bộc lộ vẻ quyến rũ.

"Vâng, em sẽ không rời xa anh nữa."

Quả nhiên, Tần Ngạo vô cùng hài lòng với lời nói ngọt ngào tận cùng này của người ở dưới thân, hắn ôm chặt vòng eo nhỏ gọn của Xảo Vấn. Hắn cầm theo cây đuốc đang nóng bừng bừng của mình, mạnh mẽ tiến vào khu rừng ẩm ướt tối tăm.


"Ưm."

Một cơn đau ập đến khiến Xảo Vấn cong người, khuôn mặt hiện lên khó chịu, sự xâm nhập xa lạ khiến cô vừa đau đớn lại vừa kích thích. Ở nơi giao hoan một dòng máu đỏ tràn ra, như bông hoa mẫu đơn nở rộ trên nền tuyết trắng. Tần Ngạo đơ người, đôi mắt lộ rõ vẻ kinh ngạc.

"Em..."

Xảo Vấn mỉm cười với Tần Ngạo, cô đưa tay vuốt ve khuôn mặt đẹp đẽ mê người của hắn, những giọt mồ hôi li ti trên trán khiến bộ dạng nhất thời càng thêm yếu đuối. Cô buông lời mềm mỏng tựa như lời nguyền của một con hồ ly quyến rũ: "Tần Ngạo, anh phải chịu trách nhiệm với em đó."

Một nụ hôn lướt qua môi Xảo Vấn, Tần Ngạo nhìn ngắm gương mặt cô, nhất thời sinh ra một loại ảo giác. Hắn chậm chạp vận động hạ thân, cho đến khi Xảo Vấn đã quen dần với sự tiếp xúc giữa hai cơ thể, tốc độ của Tần Ngạo mới được đẩy nhanh lên, càng ngày càng dồn dập khiến cô phát ra những âm thanh yêu kiều.

Cơ thể Xảo Vấn rung lắc theo mỗi lần ra vào của Tần Ngạo, hắn ở trên người cô dần trở nên tham lam và đòi hỏi, muốn cô ngày càng nhiều hơn. Cho tới khi một dòng chảy nóng bỏng tràn vào cơ thể Xảo Vấn, môi cô cũng bị nuốt trọn.

Vào thời khắc này, Xảo Vấn cuối cùng cũng phát hiện, so với việc chỉ làm người thứ ba bên cạnh Tần Ngạo, việc trở thành người phụ nữ thực sự của hắn mới là điều đáng để cô tranh đoạt.

Cô muốn có người đàn ông này. Cô nhất định phải có được hắn!

Cô nhất định phải có được y!

***

Xảo Vấn thức giấc khi ánh nắng buổi sáng đã tràn ngập, căn phòng sạch sẽ không còn hương vị của trận mây mưa cuồng nhiệt của đêm qua, thay vào đó là mùi tinh dầu bạc hà thoang thoảng khắp không gian, vô cùng thư thái.

Ngẩn ngơ một lúc, cô kinh ngạc phát hiện đây vốn không phải căn phòng hôm qua Xảo Vấn và Tần Ngạo ân ái. Rèm cửa hơi bay lên, một tia nắng nhỏ thừa dịp len vào phòng, chiếu đúng tầm mắt cô làm cô hơi khép mi né tránh.

"Tiểu thư, người đã dậy chưa?"

Tiếng hỏi khe khẽ vang lên bên người, giống như muốn đánh thức người trong phòng lại giống như không dám làm phiền nhiễu. Xảo Vấn theo phản xạ nhìn xuống thân mình trong chăn, cô đang mặc một chiếc váy ngủ bằng tơ tằm màu hồng phấn, phần da thịt lộ ra ngoài chằng chịt dấu hôn hồng đầm mà Tần Ngạo để lại.

"Tôi dậy rồi."

Xảo Vấn vừa đáp lời đối phương vừa tìm một chiếc áo sơ mi trong tủ quần áo mặc lên người, định bụng ra mở cửa, nhưng người ngoài kia đã lễ phép mời cô chuẩn bị cá nhân xong rồi xuống nhà dùng bữa. Xảo Vấn đáp lại một tiếng, đồng thời chuyển hướng bước chân từ ra cửa thành vào nhà tắm.

Những người giúp việc ở căn hộ này có tác phong vô cùng chuyên nghiệp, vì trong nhà tắm đã chuẩn bị sẵn một quần áo cho Xảo Vấn.

Lúc mở cửa bước ra, cô phát hiện đây chỉ là một căn hộ hai tầng, không lớn lắm, nhưng có nội thất rất sang trọng, bên ngoài cũng có khuôn viên lớn. Có hai người hầu gái phục vụ cho cô và hai người vệ sĩ đang đứng bên ngoài cửa. Xảo Vấn nhìn một bàn ăn đầy ắp, bụng bắt đầu réo lên.

"Ông chủ của mọi người đi đâu rồi?"

"Tần thiếu gia đã ra ngoài từ sớm rồi ạ. Ngài ấy dặn chúng tôi chăm sóc tiểu thư chu đáo, tới chiều sẽ trở về đón tiểu thư."

Xảo Vấn đưa mắt nhìn qua đồng hồ quả lắc treo trên tường, bây giờ là hơn 12 giờ trưa rồi, cô ăn bữa này cũng không biết nên gọi là bữa sáng hay bữa trưa nữa.

Mãi cuối chiều, Tần Ngạo mới trở về, Xảo Vấn đang ngồi ở phòng khách xem chương trình thiếu nhi. Hắn không chút kiêng dè đến ôm cô đặt lên đùi mình, tư thế của họ vô cùng thân mật.

"Ông chủ."

Tần Ngạo nheo mắt nhìn cô, cái nhìn của hắn hơi mang hướng áp bức, vài phần không hài lòng thể hiện rõ ràng.

"Em không biết tên tôi?"

Cô lại chả biết thừa. Nhưng cô không thể nói với Tần Ngạo rằng mình đã biết hắn từ sớm, rằng tất cả mọi chuyện đã được cô sắp xếp để có thể lên giường với hắn, để hắn đưa cô rời khỏi nước Ý.

Cho nên, cô giả bộ hơi cụp mi mắt, cắn cắn môi lắc đầu.

"Em không biết."

Tần Ngạo đặt tay ở eo Xảo Vấn, hơi siết chặt, nụ cười của hắn làm cô thấy hơi sợ. Nhưng hắn cũng chẳng doạ nạt gì cô, mà chỉ khẽ đặt lên đỉnh đầu cô rồi dịu dàng bảo: "Tần Ngạo."

Xảo Vấn lại giả bộ trợn to hai mắt, vô cùng bất ngờ.

"Anh là Tần Ngạo? Chủ tịch của tập đoàn Hoàng Thế nổi danh đó sao?"

Tần Ngạo điềm nhiên gật đầu.

"Tần Ngạo." Xảo Vấn gọi tên hắn một lần nữa.

"Em gọi tôi là Ngạo cũng được, giữa chúng ta không cần khách sáo."

"Ngạo."

Cô như bị thôi miên, khoảng cách quá gần, lời nói của Tần Ngạo không lẫn hơi rượu nhưng lại có thể khiến cô thấy toàn thân lâng lâng say mê. Nhưng rồi cô nhanh chóng chấn chỉnh lại trái tim đang bay bổng của mình, nghiêm túc nhìn Tần Ngạo và nói: "Em... em không phải Tiểu Nhu"

"Ừ, tôi biết."

Sáng hôm nay khi đã tỉnh táo, Tần Ngạo đã nhận thức được hành động của mình rồi. Hắn biết, La Thư Nhu thực sự đã không còn trên đời này nữa. Tiểu Nhu của hắn không thể quay về bên hắn được nữa. Hắn biết Xảo Vấn không phải là La Thư Nhu, nhưng cô trông rất giống em ấy, ở bên cô, có lẽ lòng hắn sẽ đỡ nặng nề hơn một chút.

"Đi theo tôi, em muốn gì cũng được."- Tần Ngạo thẳng thắn đưa ra lời mời.

Nghe lời hắn, Xảo Vấn mừng như bắt được vàng. Nhưng sắc mặt cô vô cùng linh hoạt, không hề để lộ cảm xúc, chỉ có đôi mắt hơi chớp nhẹ, thể hiện nỗi lo âu không nói thành lời.

"Chúng ta thế này... thế này..."

"Em sợ tôi?"

"Không phải."

Tần Ngạo nâng cằm Xảo Vấn, nhìn ngắm gương mặt cô. Ánh mắt thâm sâu hơn biển, mỗi nét mỗi nét trên mặt cô đều có thể thanh tú như vậy, giống như được ai đó khắc ra, khiến hắn nghi ngờ không biết Xảo Vấn có phải là tác phẩm mà ai đó cố tình đẩy đến bên hắn hay không. Nhưng mỗi khi nhìn vào gương mặt giống đến bảy phần so với Tiểu Nhu, giống ngay cả nốt ruồi ở nơi khoé mắt, hắn lại dằn nỗi nghi ngờ trong lòng mình xuống.

"Có phải, em rất giống Tiểu Nhu?"

"Giống."

Tần Ngạo thẳng thắn thừa nhận. Nếu để La Cao Bá nhìn thấy, không biết có nghi ngờ thực ra ngày xưa La phu nhân sinh ba hay không?

Nghĩ đến đây, trong đầu Tần Ngạo đột nhiên xuất hiện hình ảnh của La Thư Anh, khóe môi bất giác cong lên. Mà một cái nhếch môi này, được Xảo Vấn cảm nhận là vô cùng thâm hiểm, như thể che dấu vô vàn toan tính tàn nhẫn lạnh lẽo phía sau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top