Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Quyển 5 - Chương 100-102

Quyển 5 - Chương 100-102 Chỉ một lần này, chỉ giải quyết như vậy một lần thôi

Editor: Tâm Thường Lạc

Ngoài cửa sổ thời tiết âm u, trong hành lang vắng vẻ có thể nghe được tiếng mưa rơi tí tách bên ngoài rất rõ.

Cận Tử Kỳ ngồi ở trên ghế, gom lại áo lông trên người, một ly nước nóng xuất hiện ở dưới mắt, bản thân Tống Kỳ Diễn thì bưng ly cà phê, ngồi xuống kế bên cô, một tay ôm lấy bờ vai của cô.

Cận Tử Kỳ hơi run run một cái, thuận thế tựa vào đầu vai của hắn, trên đỉnh đầu truyền đến tiếng lo lắng của hắn.

"Anh bảo Trâu Hướng đưa em quay lại chỗ của mẹ nha?"

"Không cần, đợi ở chỗ này cũng vô cùng tốt, còn có nước nóng uống miễn phí."

Cận Tử Kỳ nói đùa mà giơ giơ cái ly giấy trong tay lên, sau đó thần sắc hơi có chút nghiêm túc: "Mặc dù bây giờ em không giúp được cái gì, nhưng tối thiểu vẫn muốn cùng anh họa phúc cùng hưởng."

Bên tai tiếng mưa rơi dày đặc như nhịp trống, tí tách rả rích thấm ướt vào ruộng tâm (*) của lòng người.

心田 Ruộng tâm. Tâm của mỗi người tựa như một mảnh ruộng, có khả năng chứa đựng các hạt giống thiện, ác. Nếu gieo nhân lành sẽ thu được quả lành, gieo nhân xấu vậy sẽ thu được quả xấu.

Cận Tử Kỳ đang cúi đầu cầm cái ly ủ tay, chợt cảm giác được bả vai nặng xuống, sự ấm áp quen thuộc vây quanh mình, cô thoáng run lên, bên môi thoáng mang theo nụ cười yếu ớt, mặc cho hắn ôm mình vào ngực.

Bàn tay của Tống Kỳ Diễn vuốt ve chiếc bụng càng lúc càng lớn của cô, "Đến khi chuyện này qua đi, chúng ta quay lại Australia dưỡng thai."

Lời của hắn mới vừa nói xong, bên kia, cánh cửa của một căn phòng điều tra đã bị mở ra.

Hai vị cảnh sát hình sự cầm một bản ghi chép đi ra ngoài.

"Căn cứ vào khẩu cung cùng chứng cứ hiện hữu, hung thủ được xác định là Minh Tuệ, bản thân Minh Tuệ cũng thú nhận không kiêng dè."

Lúc này, một cánh cửa của phòng điều tra khác cũng mở ra, có hai vị cảnh sát tra hỏi Minh Lan bước ta.

Cận Tử Kỳ xuyên qua khe cửa thì nhìn thấy Minh Lan vẫn đoan trang tao nhã mà ngồi ở trong không gian chật hẹp đó, gương mặt thanh nhã hơi rũ, thay vì nói là sau khi bại lộ thì suy sụp tinh thần, chẳng bằng nói là đã sớm liệu đến kết quả này.

Một người cảnh sát thở dài: "Người bên trong này cũng gần như khai báo tất cả, bất quá, cô ta nói em gái cô ta là lỡ tay giết người, khẩn cầu cấp trên của chúng tôi lúc nộp những vật chứng này thì nói rõ tình huống với viện kiểm sát."

"Lỡ tay?" Tống Kỳ Diễn cũng liếc nhìn Minh Lan ở bên trong, "Nói thế nào?"

Tống Kỳ Diễn và Cận Tử Kỳ là thân nhân của người chết, cảnh sát hình sự bèn nói ra hết những việc có thể trình bày.

Thì ra là, ban đầu Tống Chi Nhậm trợ cấp cho Minh Tuệ đi học cũng là để giữ cô ta ở bên cạnh làm việc, cũng không phải là vừa ý tài năng của cô ta, mà bởi vì một người đàn bà, cũng chính là Minh Lan đang ngồi ở trong phòng điều tra.

Minh Lan năm nay ba mươi tám tuổi, vào mười lăm năm trước được Tống thị mời làm thư ký, cũng vào năm nọ tiếp xúc với Tống Chi Nhậm, sau đó trở thành tình nhân của Tống Chi Nhậm, lại bỏ đi công việc ở Tống thị để chuyên tâm làm phu nhân.

Chẳng qua là lòng người không đủ, khi một người chiếm được càng nhiều, cô ta sẽ muốn nhiều hơn.

Theo như Minh Lan giải thích, lúc ban đầu Tống Chi Nhậm cũng không phải chỉ có một mình cô ta, nhưng theo tuổi tác càng lúc càng lớn, người bên cạnh cũng tốp năm tốp ba ra đi, chỉ có cô ta đi tới mười lăm năm mà vẫn còn ở bên cạnh ông.

Minh Lan sinh cho Tống Chi Nhậm một đứa con gái, năm nay tám tuổi, có lẽ cũng là bởi vì đứa bé này, cô ta không tình nguyện để cho mình là phòng ngoài nữa, muốn danh chánh ngôn thuận mà sống ở Tống trạch!

Tuy nhiên Tống Chi Nhậm dù sáng dù tối căn bản không có ý thừa nhận cô ta, cũng chưa từng nói muốn kết hôn với cô ta, hai người họ cũng không chỉ bởi vì chuyện này mà tranh cãi, thế nhưng Tống Chi Nhậm không kiên nhẫn, thậm chí muốn lấy tiền đuổi mẹ con các cô đi.

Nhưng những năm qua Minh Lan ở bên cạnh ông cũng học được thăm dò ý tứ qua lời nói và sắc mặt, hiểu được chuyển biến tốt hãy thu, sau khi biết con trai của Tống Chi Nhậm là Tống Kỳ Diễn "Chết mà sống lại", có lẽ là nhìn ra chút đầu mối từ trong thủ đoạn mà Tống Kỳ Diễn đối phó với Tống Nhiễm Cầm nên cũng đã an phận một đoạn thời gian rất dài, chuyện kết hôn cũng không dám nhắc lại.

Mà lần Tống Chi Nhậm đi Maldives nghỉ dưỡng, Minh Lan hiển nhiên cũng đi theo cùng, vô tình hay cố ý đề cập muốn cho con gái thoát khỏi thân phận con gái riêng, ngoài dự đoán Tống Chi Nhậm cũng giả ngu giả khờ mà không trả lời cô ta, thậm chí sau khi trở lại thành phố S thì lập di chúc, trong di chúc không có tên cô ta coi như xong, nhưng vẫn không có tên con gái.

Trừ năm trăm vạn, Tống Chi Nhậm cái gì cũng không để lại cho mẹ con các cô, tất cả tài sản bao gồm Tống thị to như vậy, thế nhưng muốn luật sư chuyển tới tên của Tống Kỳ Diễn sau khi ông ta qua đời, lúc mới vừa biết được tin tức này lòng dạ Minh Lan rối bời, mười mấy năm thanh xuân của mình còn sinh cho ông ta đứa con, lại đổi lấy kết quả như thế!

Minh Lan nghe người giúp việc trong nhà nói bóng nói gió, suốt đêm đi đến nhà họ Tống, Tống Chi Nhậm cũng công việc bề bộn nên cự tuyệt gặp cô ta, cô ta không cam lòng cứ như vậy mà trở về, ở lại Tống trạch đợi một đêm, sáng sớm ngày hôm sau muốn đi tìm Tống Chi Nhậm tranh luận phải trái, kết quả hai người phát sinh tranh chấp đến động tay động chân, Minh Lan tự vệ nên dùng nghiên mực đánh Tống Chi Nhậm bị thương.

Mặc dù tuổi của Tống Chi Nhậm đã hơn bảy mươi, nhưng những năm qua thân thể được rèn luyện được bảo dưỡng, hơn nữa chung quy là đàn ông, sức lực so với Minh Lan được nuôi dưỡng chiều chuộng suốt mười mấy năm vẫn có phần mạnh hơn một chút, sau khi áp đảo Minh Lan xuống mặt đất, ông ta phản ứng theo bản năng muốn bóp cổ của cô, Minh Tuệ vô tình đi qua, vì cứu chị gái mà lỡ tay đánh chết Tống Chi Nhậm.

Trong thư phòng cũng không có cái gọi là di chúc, luật sư cũng chưa từng nhắc tới, chỉ sợ là bị họ mang đi rồi.

Mà cuộc mưu sát này, xét đến cùng, bất quá là giao dịch giữa kim chủ cùng tình nhân bất thành dẫn đến bi kịch.

Ở trên thương trường một đời kiêu hùng, rơi vào kết quả như thế, thời điểm đậy nắp hòm rồi mới khen chê hay dở, một mối quan hệ bất chính lại tuôn ra mà bị gièm pha, nói ra, ngay cả con cháu đời sau trên mặt cũng khó nén được giận.

Nhưng Tống Kỳ Diễn sau khi nghe xong, trừ yên lặng, sắc mặt cũng không có gì thay đổi.Hắn và cảnh sát hình sự bắt tay nhau một cái: "Hai ngày nay vì vụ án này mà phải chạy tới chạy lui, khổ cực cho các vị rồi."

"Tống thiếu khách khí quá, đã nói rồi, đây là việc cảnh sát chúng tôi nên làm."

Lúc này, một cảnh sát hình sự từ trong phòng điều tra Minh Tuệ bước ra ngoài.

"Đội trưởng, phạm nhân muốn gặp một vị tiên sinh tên là Hàn Mẫn Tranh, anh xem......"

Quản sự Minh muốn gặp Hàn Mẫn Tranh?

Cận Tử Kỳ nhíu mày, liếc nhìn Tống Kỳ Diễn, nhưng ngay sau đó lại hiểu, so với Tống Kỳ Diễn, có lẽ trong lòng quản sự Minh thì người đồng nghiệp làm chung lâu năm là Hàn Mẫn Tranh này, mới đáng tín nhiệm hơn.

Mà quản sự Minh muốn gặp Hàn Mẫn Tranh, không gì khác ngoài gởi gắm đứa bé sắp trở thành cô nhi kia.

Mặc dù Minh Lan không có giết người, nhưng cùng tội danh phạm tội khiến cho cô ta khó tránh khỏi tai ương ngục tù.

Hàn Mẫn Tranh chẳng biết lúc nào đã lấy xong khẩu cung, đang đứng ở trong hành lang.

Trước tiên anh cung kính gật đầu với vợ chồng Tống Kỳ Diễn, sau đó đi tới bên chỗ cảnh sát hình sự, trong phòng điều tra có camera, cho nên cảnh sát cũng không làm khó làm dễ gì thêm, để cho Hàn Mẫn Tranh đi vào.

Cũng không lâu lắm, Hàn Mẫn Tranh đã đi ra, "Quản sự Minh nói có lời muốn nói với thiếu gia và thiếu phu nhân."

................

Trong phòng điều tra ở đồn cảnh sát trừ một cái cửa sổ nho nhỏ, bốn phía đều là vách tường, tựa như một cái hộp bị bịt kín.

Ánh đèn màu cam chiếu lên bàn ghế đơn giản, vách tường xám trắng, lạnh cứng lại nghiêm túc.

Minh Tuệ nghe được tiếng bước chân thì ngẩng đầu, trong lúc nhìn đến Tống Kỳ Diễn, đáy mắt thoáng qua vẻ ảm đạm của người thua làm giặc.

"Thật sự thì...... Bắt đầu từ tối hôm qua các người đã hoài nghi tôi?"

"Hung thủ có thể xử lý được hiện trường phá án không lưu lại một chút đầu mối, còn biết sử dụng nhiệt độ thấp để làm nhiễu loạn phán đoán của pháp y về thời gian nạn nhân tử vong, tôi nghĩ chỉ số thông minh cũng không thấp, hoặc là nói vô cùng tĩnh táo, ở cả Tống trạch, phù hợp điểm này cũng chỉ có hai người."

Minh Tuệ thật bình tĩnh, vừa bắt đầu Tống Kỳ Diễn hoài nghi một trong những người đó chính là cô ta và Hàn Mẫn Tranh.

"Không sai, máy điều hòa không khí là tôi mở," cô ta dừng một chút, "Tôi cũng không cảm thấy có cái gì phải hối hận khi mình lỡ tay giết ông ta, chị của tôi trả giá nhiều như vậy, chẳng lẽ ngay cả cái danh phận cũng không xứng lấy được sao?"

Cận Tử Kỳ ngồi ở bên cạnh Tống Kỳ Diễn, nhìn Minh Tuệ ở đối diện giữa mày mắt toát ra sự tức giận bất bình.

"Từ giây phút chị của cô đi theo bên cạnh Tống Chi Nhậm, nên biết tương lai mình nhất định không thể lộ ra ngoài ánh sáng, huống chi, Tống Chi Nhậm cũng cho chị của cô đầy đủ vật chất mà cô ta muốn, nói là trả giá, chẳng bằng nói là một cuộc giao dịch giữa tiền bạc và người đẹp, bắt đầu giao dịch là ngươi tình ta nguyện."

Minh Tuệ ngước mắt nhìn về phía Cận Tử Kỳ, thật lâu cũng không lên tiếng.

Cận Tử Kỳ cũng không tránh né ánh mắt của cô ta, ngồi thẳng ở trên ghế, mím môi không lên tiếng nữa.

"Cô thấy chúng tôi không ngẩng đầu nổi đúng không?" Minh Tuệ đột nhiên mỉm cười, trong giọng nói bình thản có chút thê lương.

Cô ta nhìn sang ánh đèn mông lung trên vách tường, hai vai sụp xuống để cho cả người cô ta thoạt nhìn nhu nhược đi rất nhiều.

"Không đâu." Cận Tử Kỳ thành thật mà trả lời, "Lần đầu tiên gặp mặt, quản sự Minh khiến cho tôi rất tôn trọng."

Chẳng qua là, có ai sẽ nghĩ tới, có một ngày, người phụ nữ tài giỏi làm việc tinh luyện này sẽ rơi vào tình cảnh như thế.

"Tôi bây giờ có được đều là nhà họ Tống cho, hôm nay cũng bất quá là trả lại toàn bộ. Tôi cũng muốn được giống như các người, sinh ra trong một gia đình giàu có, tìm một người chồng có thể nuôi nổi mình. Lúc cao hứng thì đi làm, khi mất hứng thì tùy tiện ném chút tiền tìm một chút niềm vui."

Minh Tuệ không cho hai người đối diện có cơ hội nói chen vào, tiếp tục nói.

"Chị của tôi vốn cũng có thể có được một tiền đồ tươi đẹp. Tuy nhiên ba mẹ tôi đã ra đi trong một trận tai nạn giao thông khi tôi năm tuổi, chị gái mười sáu tuổi mang theo tôi đến ở tại nhà bác cả. Lúc ấy, chỉ cần, bác cả cho chị ấy thêm một chút thời gian, chị ấy cũng có thể thi đậu vào một trường tốt, tìm một công việc cũng không có trở ngại, sau đó sẽ dẫn theo tôi đi. Lại tìm một người đàn ông bình thường, cuộc sống bình dị hạnh phúc, hiếu kính cả nhà bác cả như cha mẹ."

Cô ta dừng lại một chút, dường như là sợ sự bình tĩnh trên mặt bị đánh rách tả tơi mà nhẹ nhàng cười một tiếng: "Bọn họ cũng không cho chị tôi và tôi cơ hội. Lấy tôi biến thành uy hiếp chị tôi, để cho chị tôi phải nghỉ học đi vào trong thành phố tìm việc làm. Một cô gái ngay cả trung học cũng chưa tốt nghiệp, ở trong thành phố trừ công việc thấp nhất, còn có thể làm cái gì?"

"Khi tôi nghỉ hè được đưa đến ở cùng chị gái, mới biết cuộc sống của chị ấy có bao nhiêu gian khổ, trừ đi một ngàn đồng sinh hoạt phí gửi cho gia đình bác cả, bản thân chị ấy hầu như ăn không đủ no. Chị ấy vươn lên, chị ấy liều mạng làm thêm giờ, muốn dựa vào sức của mình mà có một chỗ đặt chân ở thành phố này, tuy nhiên, lại không ngờ tới chi phí sinh sống ở thành phố lại lớn như vậy!"

"Sau đó chị lại đột nhiên trở về quê hương, đón tôi đi khỏi nhà bác cả, hơn nữa cho nhà bác cả một khoản tiền, bác gái nói chị tôi đi làm bé cho người ta rồi, tôi lúc ấy không hiểu, cho đến khi vào thành phố, có một ngày, chị tôi bảo tôi kêu một người đàn ông mà có thể làm cha chị tôi là anh rể, tôi mới hiểu được ý nghĩa làm bé......"  

Cận Tử Kỳ nhíu lông mày lên: "Sau khi cô ấy trưởng thành có năng lực, cô ấy hoàn toàn có thể lựa chọn việc rời đi."

"Ông ta đối với chị tôi rất tốt, hầu như đến độ xin gì được nấy, tôi cũng từng khuyên chị ấy rời khỏi ông ta, mặc dù chúng tôi sẽ không sung túc giống như bây giờ, nhưng dựa vào hai bàn tay của mình cũng có thể tiếp tục sống tốt. Tuy nhiên chị tôi lại nói chị thương ông ấy! Có phải rất buồn cười hay không, tình yêu của chị ấy thật sự thì bất quá là cảm giác ông ấy xây dựng cho chị ấy."

"Tôi cùng chị tôi mất đi cha mẹ lúc vị thành niên, khát vọng nhất chính là một gia đình, tìm được cho mình cảm giác thân thuộc, ở thời điểm bơ vơ không chỗ nương tựa đó, sợ rằng đổi lại là ai cũng có thể."

Minh Tuệ nói xong, khổ sở mà cười lên: "Nhiều năm như vậy, ông ta lần lữa không chịu cho chị tôi một cái cam kết, cho dù là sau khi sinh Tiểu Hoan, cũng không có nhả miệng, tôi đã đoán được căn bản ông ta không có ý định cưới chị tôi, chị của tôi cũng từng thử rời đi, tuy nhiên, ông ta cho chị ấy một cái khởi đầu quá cao, con đường phía sau làm sao đi được trôi chảy?"

Đã quen với cuộc sống phu nhân giàu sang, làm sao còn có dũng khí trở lại cuộc sống của người bình thường được nữa?

Minh Tuệ quay qua nhìn Tống Kỳ Diễn: "Thật sự thì, thiếu gia anh cũng đã nhìn ra một chút gì rồi?"

Nói xong, Minh Tuệ cười cười: "Dáng dấp của chị tôi rất giống Tống phu nhân quá cố, hoặc chính xác hơn mà nói, chính là Đại tiểu thư Lam thị, người ông ta muốn, từ đầu đến cuối cũng chưa từng thay đổi."

Tống Kỳ Diễn nheo con ngươi mắt lại: "Tôi ngược lại không biết cha tôi nguyên lai là một người chung tình."

Minh Tuệ cũng đoán được thái độ của hắn là thế này, không cãi lại, "Chủ tịch làm di chúc ở ngay trong phòng tôi, ông ta nói ông ta có thể chuyển hết tài sản sang tên của anh, nhưng có một yêu cầu ——"

"Chủ tịch đề xuất, sau khi ông ta chết muốn hợp táng cùng phu nhân, làm thành một mộ, thậm chí ông ta không muốn tên ghi Thừa Hoan vào trong di chúc, chỉ sợ chọc thiếu gia anh có chút mất hứng."

Tống Kỳ Diễn cũng bỗng nhiên đứng dậy, khóe miệng hắn thoáng hiện chút ý cười lạnh, mắt liếc nhìn Minh Tuệ, trong tròng mắt đen hẹp dài, có một lớp băng sương thật mỏng, "Mẹ của tôi thì liên quan gì đến ông ta? Con gái của ông ta thì liên quan gì đến tôi chứ? Tôi sẵn sàng cho thêm năm trăm vạn, để cho mẹ của tôi có thể an an tĩnh tĩnh mà nằm dưới đất!"

Minh Tuệ nhất thời sợ run, mà Tống Kỳ Diễn đã lôi kéo Cận Tử Kỳ chuẩn bị đi ra ngoài.

"Thiếu gia, tôi không cầu anh xem Thừa Hoan là em gái mà đối xử tử tế, nhưng hi vọng anh đừng gây khó khăn cho con bé, nó vẫn chỉ là một đứa trẻ."

Cận Tử Kỳ quay đầu lại, thì thấy người phụ nữ đó vốn rõ ràng kiêu ngạo lại đang cúi thấp đầu, tư thế cố gắng rũ xuống thật thấp.

Đối với một người có cốt khí mà nói, cúi đầu khom lưng đúng là một sự vũ nhục khắc nghiệt nhất đối với cô ta.

Tống Kỳ Diễn liếc xéo cô ta một cái.

Minh Tuệ tự nói rõ: "Tôi sẽ bảo Hàn Mẫn Tranh đưa con bé ra nước ngoài, sau này không bao giờ đặt chân lên mảnh đại lục này nữa."

Thì ra mới vừa rồi cô ta cho gọi Hàn Mẫn Tranh vào, thật sự là vì xin anh ta chiếu cố cho đứa con của chị gái cô ta.

Tống Kỳ Diễn không cho Minh Tuệ câu trả lời, đã dẫn theo Cận Tử Kỳ ra khỏi phòng điều tra.

Hàn Mẫn Tranh gác tay đứng ở cửa, nhìn thấy họ ra ngoài lập tức nghênh đón, "Thiếu gia, thiếu phu nhân."

Tống Kỳ Diễn hí mắt nhìn đèn tường hành lang, qua hồi lâu mới đưa ánh mắt sắc bén dừng ở trên người Hàn Mẫn Tranh.

"Làm trợ lý riêng của cha tôi, anh cũng đã sớm biết có đứa bé như vậy tồn tại?"

Hàn Mẫn Tranh không nói gì, nhưng hàng mi rũ thấp xuống đã bán đứng tâm tư của anh ta.

Tống Kỳ Diễn chợt nhíu mày: "Các người cũng lừa gạt giỏi lắm, nếu như ban đầu trên vấn đề con riêng một khi tôi có chút dao động, sợ rằng bây giờ cái nhà họ Tống này cũng đã có thêm một vị công chúa rồi."

Hàn Mẫn Tranh nhàn nhạt nói: "Chủ tịch chưa từng nói qua muốn đón tiểu thư vào nhà họ Tống."

Chẳng lẽ Tống Chi Nhậm muốn đón về nhà chỉ có con trai, về phần con gái, căn bản ông ta cũng không quan tâm?

Cận Tử Kỳ bởi vì giọng điệu chắc chắn của Hàn Mẫn Tranh khi nói ra câu này mà nhìn về phía anh ta, tựa như đang suy nghĩ những lời này đến tột cùng là anh ta trấn an Tống Kỳ Diễn mới nói ra hay thật sự là ý của Tống Chi Nhậm khi còn sống.

Giữa hành lang lại vang lên một tiếng cười khẽ, mang theo vẻ phiền muộn tự giễu đầy hàm xúc.

Cận Tử Kỳ quay đầu đi ——

Trên lối đi nhỏ hẹp dài của hành lang, ánh sáng từ những ngọn đèn trên tường cũng không đủ, có vẻ có chút âm u tĩnh lặng.

Minh Tuệ và Minh Lan đồng thời bị hình cảnh dẫn ra, cổ tay đều đã mang còng tay, phía sau là hai gã cảnh sát.

Một tiếng cười khổ còn lại là từ Minh Lan phát ra.

Ánh mắt trầm tĩnh của cô cố định ở trên người Hàn Mẫn Tranh, giống như tự nói mà thì thầm: "Thì ra là như vậy......"Cô ta nỗ lực nhiều năm như vậy, thì ra ở trong mắt người đó bất quá là tên hề tác quái không cần thiết.

Từ đầu tới đuôi, ông ta cũng chỉ xem cô như một cái bóng, thậm chí ngay cả máu mủ ruột thịt cũng không để ý.

Minh Tuệ đứng ở bên cạnh, hai tay bị còng lại khẽ vuốt vai Minh Lan, khe khẽ lên tiếng gọi: "Chị!"

Minh Lan ngẩng đầu nhìn trần nhà, đáy mắt lại có gợn sóng di động, cô quyết tâm cố nén sự chua xót trong lòng, quay đầu, nhìn em gái an ủi mình, hốc mắt đỏ lên, "Tiểu Tuệ, là chị có lỗi với em."

Minh Tuệ lắc đầu, cũng không có ý oán hận: "Đều là do em cam tâm tình nguyện."

Hai chị em đều là người tính tình lạnh nhạt, không ở trước mặt của mọi người mà ôm đầu khóc rống.

Chẳng qua là lúc Minh Tuệ bị cảnh sát hình sự tạm giam dẫn đi qua Hàn Mẫn Tranh, bước chân cô chậm lại, quay đầu, ánh mắt nhìn anh ta chăm chú, "Chuyện anh đã đáp ứng tôi......"

Cô ta chưa nói xong, Hàn Mẫn Tranh đã đáp lại: "Tôi sẽ đưa tiểu thư ra nước ngoài, cô yên tâm đi."

"Được, như vậy là tốt rồi." Khi Minh Tuệ ngẩng đầu lần nữa, đã không còn thấy vẻ lo lắng quẩn quanh dưới đáy mắt.

..................

Từ đồn cảnh sát ra ngoài, Cận Tử Kỳ liền theo Tống Kỳ Diễn đi đến phòng chứa xác.

Bởi vì tin tức Tống Chi Nhậm qua đời vẫn còn phong tỏa đối với bên ngoài, cho nên cũng không nhìn thấy bất kỳ phóng viên nào ở xung quanh.

Phòng chứa xác trước sau như một đắm chìm trong một mảnh âm u lạnh lẽo vắng ngắt.

Tống Chi Nhậm nằm ở trong phòng chứa xác trong, cả người trắng toát, hai mắt nhắm nghiền, vết thương ở sau gáy đã được vá lại, so với dáng vẻ khi ngủ cũng không có bao nhiêu khác biệt.

Tống Kỳ Diễn cúi đầu nhìn thi thể hoàn hảo không tổn hao gì, hàng mày thanh tú hơi nhíu lại, như có một sự nghi ngờ.

Sau lưng là Hàn Mẫn Tranh lên tiếng giải thích: "Chủ tịch vốn bị chết oan uổng, cho nên, tôi không để cho pháp y giải phẫu thi thể."

Thật ra Tống Kỳ Diễn cũng không rối rắm trên vấn đề này.

"Tôi và Tiểu Kỳ ở chỗ này với cha một lát, Mẫn Tranh, anh đi ra ngoài trước đi."

Sau khi Hàn Mẫn Tranh rời khỏi đây, trong nhà xác chỉ còn lại Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn.

"Thật sự thì, em cũng giống như anh, cảm thấy chuyện này rất khả nghi, có đúng không, Tiểu Kỳ?"

Cận Tử Kỳ tiến lên nửa bước, cùng hắn sóng vai, bắt đầu nhìn Tống Chi Nhậm nằm ở chỗ ấy không nhúc nhích.

Cô cũng không cảm thấy đáng sợ, dù sao thời gian cô cùng Tống Chi Nhậm sống chung cũng không ít.

Mái tóc của Tống Chi Nhậm trắng phao, hai gò má và hốc mắt đều đã lõm vào thật sâu, đôi môi cũng có thêm nhiều nếp nhăn, trên mặt từng nếp nhăn một đều khắc sâu, không tìm được thần thái đầy khí phách tỏa sáng khi còn sống của ông lão.

"Cha chồng là người nhìn xa trông rộng, hôm nay có thể ngồi vào vị trí này, như thế nào có thể không nhẫn nhịn như vậy, lại đánh nhau với một người đàn bà chứ? Coi như bị tác dụng phụ do dùng thuốc kích thích, nhưng dựa vào một chút xíu Methylphenidate có trong viên thuốc như vậy, cũng không đến mức làm cho ông ấy mất hết lý trí."

(*)Methylphenidate là một kích thích hệ thống thần kinh trung ương. Nó ảnh hưởng đến các chất dẫn truyền hóa học trong não, góp phần vào tính hiếu động và kiểm soát các xung động.

Tống Kỳ Diễn quay đầu, nhìn cô cười nhạt, "Viên thuốc không có bị người khác đổi đi, pháp y đã xét nghiệm lọ thuốc và nói không có dấu hiệu bị đánh tráo, lớn nhất có thể là vì cha anh muốn ức chế đau đớn do ung thư não nên dùng loại thuốc này quá liều, dẫn đến hàm lượng thuốc kích thích trong cơ thể tăng thật cao."

Tống Kỳ Diễn nói tiếp: "Anh chỉ là khó hiểu, đồ quan trọng như di chúc, tại sao cha anh lại để cho một người tình nhân nhìn thấy, biết rõ di chúc, từ xưa đến nay, đều là nguyên nhân dẫn đến những cuộc đấu đầu trong gia tộc."

Cận Tử Kỳ liếc hắn một cái, "Vậy sau này anh cũng muốn lập di chúc sao?"

Tống Kỳ Diễn rốt cục lọ ra một nụ cười nhẹ thoải mái, "Anh không phải là cha anh, mẹ của con anh cũng chỉ có một người."

Cận Tử Kỳ nghe những lời này, chỉ cảm thấy "Ầm" một cái, mặt lập tức đỏ lên!

"Sao em lại đỏ mặt vậy? Hửm?" Hắn lại cố ý kéo dài âm cuối, cúi đầu ghé sát mặt qua.

Cận Tử Kỳ mở to mắt, làm bộ điềm tĩnh mà hỏi: "Về đứa bé kia, anh nghĩ thế nào?"

Xưa kia là trân châu của ông cụ, bây giờ viên trân châu này lại là vô cùng phỏng tay.

Tống Kỳ Diễn thu hồi vẻ mặt hài hước: "Không phải mẹ và dì của nó đã an bài xong đường lui cho nó rồi sao?"  

  Đến lúc hai người trở lại nhà họ Tống, thì đột ngột nghe thấy có tiếng khóc của đứa bé truyền đến!

Hơn nữa cả Tống trạch đều đang bao phủ bởi một mảnh khói mù tối tăm, tiếng khóc cuồng loạn đó càng chói tai hơn.

Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn liếc mắt nhìn nhau, rất rõ ràng tiếng khóc không phải là của Cận Mỗ Mỗ.

Hai người bước vào tòa nhà lầu chính, tiếng khóc chẳng những không kiềm lại mà càng có vẻ vang dội hơn.

Một đám người giúp việc đứng ở một bên không biết làm sao, có một người phụ nữ dường như là bảo mẫu đang ngồi xổm xuống an ủi một cô bé con buộc tết hai bím tóc, vẻ mặt cũng là sắp khóc.

Mà người chọc giận đứa bé này ——

Cận Tử Kỳ liếc mắt liền thấy Tô Hành Phong và Tống Nhiễm Cầm đang đứng ở trước mặt đứa bé.

Hai mẹ con đã cởi bỏ sự chật vật suy sụp như lúc từ đồn cảnh sát ra ngoài.

Đối diện với đứa nhỏ đang khóc rống, vẻ mặt Tô Hành Phong giữ kín như bưng, mà Tống Nhiễm Cầm thì nổi trận lôi đình.

"Rốt cuộc ở đâu ra đứa con hoang này, biến nơi này thành chỗ thu nhận sao? Còn chưa chịu mang ra ngoài!"

Bảo mẫu khúm núm muốn giải thích: "Phu nhân, tiểu thư nhỏ là con của Tống chủ tịch......"

"Con của cha tôi? Cô ngược lại có bản lĩnh trợn mắt nói láo thật cao! Tiểu Lan, còn chưa gọi an ninh tới đây cho tôi, toàn đưa người vớ va vớ vẩn vào, không muốn làm nữa phải không?"

Đứa bé kia hiển nhiên cũng bị bộ dạng người đàn bà chanh chua của Tống Nhiễm Cầm chọc giận, rốt cuộc đẩy bảo mẫu ra, hướng về phía Tống Nhiễm Cầm hung hăng đá một cước, còn vừa nức nở vừa oán hận mà mắng: "Người xấu! Người xấu! Tránh ra!"

"Đâu ra thứ con hoang này, còn không mau cút ra ngoài cho tôi!" Tống Nhiễm Cầm hét ầm lên, dậm chân.

Tuy nhiên một phòng đầy người lại không có ai dám lờ mà lờ mờ tiến lên kéo người.

Làm việc ở trong đại gia tộc thế này, không cẩn thận mà nhìn nhầm sẽ đắc tội với người có giá trị thật sự!

Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn dừng ở cửa nhìn vào, ngược lại có một bóng người từ bên cạnh họ xẹt qua.

"Thừa Hoan làm sao thế?"

Hàn Mẫn Tranh xuất hiện, đối với đứa bé kia mà nói không thể nghi ngờ là một cây rơm cứu mạng.

Đứa bé kia lập tức nhào vào trong lòng Hàn Mẫn Tranh, chỉ vào mẹ con Tống Nhiễm Cầm đang ồn ào: "Đồ xấu xa! Hu hu, ăn hiếp cháu, chú Hàn, con muốn về nhà, cha đâu? Con muốn về nhà!"

Tống Nhiễm Cầm cũng không phải là ngồi không, lúc này lỗ mũi đã hướng lên trời, vênh mặt hất hàm chất vấn Hàn Mẫn Tranh.

"Hàn Mẫn Tranh, cậu ở bên ngoài sinh con riêng cũng đừng mù quáng dẫn về nhà! Ba tôi không nói cậu, nhưng cậu cũng phải nhìn kỹ lại thân phận của mình rõ ràng cho tôi, làm người vẫn là nên tự mình biết mình thì mới tốt!"

"Mẫn Tranh, sao mà tôi không biết con của anh cũng đã lớn như vậy rồi?"

Xem vở diễn đủ rồi, là chủ nhân của cái này nhà, tóm lại không thể để cho người khác giọng khách át giọng chủ nữa!

Cận Tử Kỳ kéo Tống Kỳ Diễn đi vào nhà, tiếng la hét ầm ỹ bên kia trong phút chốc cũng yên tĩnh lại.

Hàn Mẫn Tranh ôm đứa bé kia, nhẹ giọng giới thiệu: "Thừa Hoan, đây là anh chị."

Đứa nhỏ ngừng thút thít, nhìn thấy người xa lạ đến đây, có phần hơi xấu hổ, thấy Tống Kỳ Diễn nhìn mình mỉm cười, nên rất khéo léo biết điều mà gọi một tiếng: "Anh, chị!"

Cận Tử Kỳ mới nhìn rõ đứa bé đang lệ rơi đầy mặt này, không khỏi quan sát thêm vài lần, đứa bé này thừa kế ưu điểm của cha mẹ, hàng lông mày chỉnh tề, đôi mắt càng thêm xinh đẹp, trắng đen rõ ràng, vừa to tròn lại mơ hồ chứa hơi nước, lông mi cũng rất dài, chớp một cái nhìn giống như nhân vật trong phim hoạt hình.

Nhất là vào lúc này, vì khóc mà mũi đỏ bừng, vành mắt sưng đỏ, nấc một cái, không thể nói có bao nhiêu đáng thương.

Cô không nhịn được khen ngợi một câu: "Đứa bé này bộ dáng thật xinh đẹp, đúng không, Kỳ Diễn?"

"Nếu như em nguyện ý, con gái của chúng ta so với nó còn có thể xinh đẹp hơn."

Tống Kỳ Diễn nhìn như đùa mà cười nói, nhưng cô nhóc kia cũng mất hứng nên nhếch cái miệng nhỏ nhắn lên, dù sao cũng là con cái nhà giàu, làm sao có thể không quen bộc lộ ra bản tính kiêu căng?

Bất quá đứa bé này cũng có nhãn lực, từ thái độ người giúp việc đối với Tống Kỳ Diễn cung kính, biết hắn có thể là người nắm quyền trong nhà này, nên thoáng thu lại tính tình của mình, ngoan ngoãn ở trong ngực Hàn Mẫn Tranh.

Bầu không khí trong lúc nhất thời có chút nhạt nhẽo.

Cận Tử Kỳ liền chủ động đi tới, quay sang cô bé cười nói: "Bé là Thừa Hoan đúng không?"

Cận Tử Kỳ bụng mang dạ chửa, lại rất thân thiện mà mỉm cười, cả người tản ra vầng sáng nhu hòa giống như Thánh mẫu, cũng khó làm cho đứa bé kia không thích, từ trong ngực của Hàn Mẫn Tranh ló đầu ra.

"Em là Minh Thừa Hoan, chị gái, bảo mẫu nói ở nơi này có cha và mẹ, họ đang ở đâu, chị bảo họ ra ngoài có được không? Chỗ này có đồ xấu xa, em muốn đi về nhà!"

Nói xong, Minh Thừa Hoan quay sang liếc mắt nhìn Tô Hành Phong và Tống Nhiễm Cầm ở bên kia.

"Có lẽ gọi là dì mới tốt, chú và Tiểu Kỳ cũng hi vọng có một đứa con gái đáng yêu giống như cháu vậy."

Một câu nói của Tống Kỳ Diễn, lập tức giết ngay tất cả những người có mặt biết chuyện.

Bảo mẫu vội vàng khoát tay nói: "Như vậy làm sao được chứ, vai vế không thể loạn, tiểu thư nhỏ gọi chủ tịch là cha, theo lý nên gọi thiếu gia một tiếng anh, thiếu phu nhân một tiếng chị phải không?"

Chẳng qua là ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị của Tống Kỳ Diễn quét tới, bảo mẫu đó lập tức cúi đầu không dám nhiều lời.

Bên kia, Tống Nhiễm Cầm đã sớm thiếu kiên nhẫn.

"Cái gì anh với chị, chú với dì, bây giờ trong nhà có đại sự xảy ra, các người ngược lại thì hay rồi, còn có thời gian rảnh ở nơi này líu ríu, chỉ biết chiêu nạp toàn thứ chướng mắt vào đây......"

"Theo như lời này của chị, chỉ cần nhìn không vừa mắt thì cũng có thể đuổi ra ngoài?"

Tống Kỳ Diễn bâng quơ hỏi ngược lại khiến cho sắc mặt của Tống Nhiễm Cầm chợt biến, ấp úng cả buổi cũng không trả lời được.

Ngược lại Tô Hành Phong chợt chen vào nói: "Tôi chỉ muốn biết, đứa bé này, đến tột cùng có phải của ông ngoại không?"

"Phải." Tống Kỳ Diễn hiếm khi dứt khoát như vậy.Tô Hành Phong liền cười nhạo: "Mẹ à, em gái của mẹ cũng có thể làm cháu gái của mẹ rồi!"

"Lời này của cậu có chút lầm lẫn, cháu gái của mẹ cậu không phải sẩy mất ở Tam Á rồi sao?"

"Tống Kỳ Diễn!" Tô Hành Phong cất cao thanh lượng.

Tống Kỳ Diễn quét ánh mắt lạnh qua anh ta: "Xem ra, cậu ngược lại thừa kế mười đủ mười cái tính nhanh mồm nhanh miệng của mẹ cậu."

Tô Hành Phong: "......" Gương mặt cũng bởi vì câu nói tràn đầy ý châm chọc này mà đỏ bừng.

"Không sống nổi, thật là không sống nổi mà!" Tống Nhiễm Cầm lại bắt đầu gào khóc, chỉ kém không có lăn lộn ở trên đất.

"Mẹ ơi, tại sao mẹ lại đi sớm như vậy! Mẹ ở trên trời nhìn xem đi, hãy nhìn xem thử, đây toàn là người ở đâu! Số của tôi làm sao lại khổ như vậy, chồng không có, cháu trai không có, bây giờ còn xuất hiện thêm một đứa em gái, mẹ ơi!"

Cận Tử Kỳ ở một bên nhìn Tống Nhiễm Cầm khóc lóc om sòm, cũng có chút đồng tình với bà ta, đổi lại mình, chỉ sợ cũng không tiếp thụ nổi, thời điểm năm mươi mấy tuổi đột nhiên có một đứa em gái nhảy ra.

Minh Thừa Hoan bị bộ dạng điên cuồng của Tống Nhiễm Cầm làm cho hoảng sợ, mím miệng cũng theo đó muốn khóc lên.

Tống Kỳ Diễn thong thả ung dung mà mở miệng: "Cái này nhà, quả thật không thể lưu người ngoài lại."

Người vốn đang khóc rống không ngừng lại một lần nữa im bặt.

Tống Kỳ Diễn đặc biệt lại một lần, âm lượng nâng cao vang vọng khắp nơi: "Cái này nhà, quả thật không thể lưu người ngoài lại."

Minh Thừa Hoan ở trong ngực Hàn Mẫn Tranh mở to mắt nhìn "chú" cao lớn nhưng vẫn đang cười tủm tỉm này.

Tô Hành Phong nghe hiểu hàm ý của Tống Kỳ Diễn, ánh mắt từ từ chuyển lạnh, anh ta cười lạnh một lúc.

"Quả nhiên, lời nói của người có quyền quả thực có sức mạnh đanh thép!"

Tống Kỳ Diễn gật đầu phụ họa: "Làm phiền có một vài tài sản của người cha tốt của tôi cũng phải để lại."

"Cái gì?" Tống Nhiễm Cầm nghẹn họng nhìn trân trối, "Vậy tên tôi đâu? Phần của tôi đâu!"

Tống Kỳ Diễn cố làm ra vẻ vô hại mà cười: "Cái này...... E rằng phải đi hỏi cha tôi."

Tống Nhiễm Cầm kêu rên hai tiếng, mắt hai mí giật giật, lần này là thật sự ngất đi.

"Mẹ!"

Tô Hành Phong kịp thời đỡ kịp Tống Nhiễm Cầm, nhưng vẫn bị ép khiến thân thể loạng choạng.

"Tống Kỳ Diễn, anh đừng nên quá đáng!"

Tống Kỳ Diễn thu lại ý cười, ánh sáng lạnh trong mắt bật ra: "Xem ra cậu vẫn chưa tỉnh táo, nơi này trước kia họ Lam, tôi không phải Tống Chi Nhậm, không có nhiều lòng tốt như vậy, lấy tiền của ông ngoại tôi đi cung cấp nuôi dưỡng người ngoài không liên quan."

Sắc mặt của Tô Hành Phong lúc xanh lúc đỏ, nếu không phải đang ôm Tống Nhiễm Cầm, đã sớm xông tới đánh người.

"Thế nào? Còn muốn tôi nói thẳng hơn chút mới hiểu sao?"

Tô Hành Phong cắn chặt hàm răng, kéo Tống Nhiễm Cầm, xoay người sãi bước rời đi!

Phòng khách to lớn như vậy, bởi vì cuộc nói chuyện tranh chấp đầy bén nhọn đối lập nhau mà có vẻ giương cung bạt kiếm.

Tống Kỳ Diễn xoay người, trên mặt lần nữa thay bằng ý cười, giống như mới vừa rồi người đàn ông lạnh lẽo cường thế kia bất quá là ảo giác.

Hắn nửa ngồi ở bên cạnh Minh Thừa Hoan, lúc này Minh Thừa Hoan đã lộ ra biết điều, không dám ở trước mặt Tống Kỳ Diễn mà càn rỡ, hai tay nắm lấy quần áo của Hàn Mẫn Tranh thật chặt, chỉ kém không có khóc oà lên một tiếng thật lớn.

Tống Kỳ Diễn lại để tay lên trên đầu con bé, dưới bàn tay còn có thể cảm nhận được đứa bé đang run rẩy.

Cận Tử Kỳ ở một bên tiến lên, khẽ đẩy hắn một phen: "Đừng hù dọa đứa nhỏ!"

Tống Kỳ Diễn hơi mỉm cười: "Bất quá anh chỉ muốn hỏi Thừa Hoan có đói bụng chưa, có muốn ở lại cùng ăn một bữa hay không thôi."

Không đợi Cận Tử Kỳ nói tiếp, đầu của Minh Thừa Hoan đã lắc giống như trống lắc, đáy mắt tản ra sự sợ hãi.

Hiển nhiên, mới vừa rồi một màn tranh chấp kia, đã để lại chút ám ảnh trong lòng đứa nhỏ.

Ở trong mắt cô bé, cái "chú" sờ đầu mình đây so với sự hung dữ của cha còn còn kinh khủng hơn.

"Khẳng định?" Ánh mắt Tống Kỳ Diễn nhìn Minh Thừa Hoan hơi cong cong, giọng nói cũng phá lệ ôn hoà.

"Không muốn, không muốn, cháu muốn về nhà, không muốn nán lại chỗ này!"

Minh Thừa Hoan vòng qua cổ của Hàn Mẫn Tranh, chỉ sợ Hàn Mẫn Tranh giao mình cho người đàn ông đáng sợ này.

Tống Kỳ Diễn tiếc nuối mà thở dài: "Xem ra, không có biện pháp," Hắn đứng dậy, phủi bụi trên người một cái, kéo Cận Tử Kỳ qua, "Mẫn Tranh, nếu Thừa Hoan muốn về nhà, anh đưa nó trở về đi."

"Được." Hàn Mẫn Tranh ôm lấy Minh Thừa Hoan rồi lập tức đi ra bên ngoài.

Nhưng lúc anh ta sắp ra khỏi cửa thì Tống Kỳ Diễn gọi anh ta lại.

"Thiếu gia, còn có gì phân phó?"

"Trước khi xuất ngoại, để cho mẹ con họ gặp mặt nhau một lần."

Ánh mắt của Hàn Mẫn Tranh chợt lóe, gật đầu đồng ý: "Tôi sẽ an bài thật tốt, Thừa Hoan, nói cám ơn với thiếu gia đi."

Minh Thừa Hoan như rơi vào trong sương mù, nhưng vẫn khéo léo mà nói tiếng: "Cám ơn."

Nhìn sang một lớn một nhỏ biến mất ở cửa, Cận Tử Kỳ mới nhìn sang Tống Kỳ Diễn: "Anh mềm lòng rồi."

"Chỉ một lần này, chỉ giải quyết như vậy một lần thôi."

Dù sao cũng chỉ là một đứa nhỏ, làm sao có thể dùng thủ đoạn đối với người lớn để đối phó với con bé chứ?  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #ngontinh