Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Quyển 5 - Chương 156-158: 【99】 Nghe theo mệnh trời!

Editor: Tâm Thường Lạc

"Tống Nhiễm Cầm giết người?"

Sau khi Cận Tử Kỳ nghe được tin tức này, hơi có chút kinh ngạc, sau đó không dám tin mà nhíu ấn đường lại.

Theo dũng khí của Tống Nhiễm Cầm, tranh đấu mắng chửi người thì còn có thể, về phần giết người, xem như cho bà ta mượn một trăm cái lá gan cũng không dám.

"Vậy người bà ta giết là ai?"

Cận Tử Kỳ suy nghĩ một vòng, đã mơ hồ đoán được mấy người nào gặp vận rủi lớn như vậy rồi.

Doãn Lịch ngồi bắt chéo hai chân ở trên ghế sofa, cười khẽ: "Không phải là cô con dâu danh môn được coi là cành cao trước kia của bà ta sao."

"Bạch Tang Tang?"

Trong đầu Cận Tử Kỳ hiện ra chính là dáng vẻ xinh đẹp của Bạch Tang Tang mang kính râm đen, đi giày cao gót duyên dáng đầy sức sống.

"Thật ra cũng không tính là giết, nghe nói là cứu kịp thời, chỉ là phần đầu bị trọng thương, não chấn động, di chứng vô cùng nghiêm trọng, em cũng nên đi xem thử một chút, ra ngoài đi thang máy lên, vừa rồi khi đến anh còn nhìn thấy Bạch Phu Nhân ở trên đó lau nước mắt đấy!"

Cận Tử Kỳ nhìn xéo Doãn Lịch, "Có ai vui sướng khi thấy người khác gặp họa như anh sao?"

"Vui sướng khi thấy người khác gặp họa?" Doãn Lịch sờ lên sóng mũi cao thẳng, "Đúng rồi, con trai của em đâu cho anh bế tí nào!"

Không đợi Cận Tử Kỳ phản ứng, anh liền xẹt qua đi đến giường trẻ, ôm lấy Tống Tiểu Bảo đang ngủ say ra.

Cận Tử Kỳ ngẩng đầu, ngước nhìn cái miệng nhỏ của con trai nhúc nhích, trái tim mềm nhũn: "Con trai em, đẹp trai chứ!"

Doãn Lịch cười giễu cô một tiếng, ôm Tống Tiểu Bảo hết nhìn trái lại nhìn phải, cuối cùng còn đưa đến dưới ánh mặt trời mà cẩn thận nghiên cứu, cuối cùng quay đầu nhìn Cận Tử Kỳ với vẻ mặt quái lạ: "Không được hay nhưng anh phải nói, đứa con trai nhỏ này của em tại sao lớn như vậy..."

"Sao vậy?" Bởi vì thân thể Cận Tử Kỳ còn chưa khôi phục, vẫn còn nằm ở trên giường nghỉ ngơi.

Doãn Lịch từ từ đưa Tống Tiểu Bảo đến trước mặt Cận Tử Kỳ, chỉ vào khuôn mặt mũm mĩm của Tống Tiểu Bảo.

"Những người khác không nói, có đứa bé nào vừa sinh ra mà mập như nó không? Hiện tại đã như vậy, về sau thì làm sao mà đẹp được? Ha ha, bất quá anh suy nghĩ một lúc, có lẽ hai mươi năm sau nhà của em sẽ xuất hiện một tuyển thủ đô vật."

Cận Tử Kỳ nghe xong lặng người sửng sốt, "Vẫn ổn mà, trẻ con có béo chút cũng bình thường thôi, sau này sẽ gầy."

Lời tuy là nói như vậy, Cận Tử Kỳ nhìn thấy khuôn mặt con trai hoàn toàn là cái bánh mì loại lớn, vẫn có chút nghĩ lại mà lo, trong đầu cô tưởng tượng ra hình ảnh một tên địa chủ nhí đeo mắt kính đen, ngậm một điếu thuốc, ưỡn cái bụng to, cạo một cái đầu bóng lưỡng tập tành làm giang hồ.

"Hẳn là sẽ không bết bát như vậy chứ?"

"Cận Tử Kỳ, em đây là đang dối gạt mình lại còn muốn dối gạt người sao?"

Doãn Lịch đưa Tống Tiểu Bảo lên phía trước: "Em hãy nhìn đôi lông mày của nó nè, mày đậm rậm rạp, vừa nhìn đã biết về sau là hạng người lòng dạ hẹp hòi, lại nhìn lông mi của nó, vừa dài vừa dầy còn cong vút, đều nói đàn ông có hàng lông mi dài vừa hoa tâm lại đa tình, còn có, em nhìn xem hình dáng môi của nó, điển hình là môi trên mỏng môi dưới dày, loại người này thông minh thì rất thông minh, nhưng cá tính không tốt nha, âm hiểm quỷ quyệt, mưu mô xảo trá, lòng trả thù mạnh mẽ, lòng ghen tỵ cũng nặng..."

Tống Tiểu Bảo vốn ở trong tã lót ngủ say, thân hình trẻ con nho nhỏ chấn động mạnh một cái.

Cận Tử Kỳ nhìn con trai tỉnh lại, trong đôi mắt đen bóng nổi lên ánh nước khả nghi, có vẻ vô cùng uất ức.

Không phải chứ, đứa nhỏ mới bây lớn làm sao có thể nghe hiểu được lời nói của người lớn.

Nhưng Cận Tử Kỳ nhìn vẻ mặt con trai có chút đau buồn căm uất, cũng không chịu nổi, đoạt lại từ trong tay Doãn Lịch.

"Một khi đã bị anh nói không tốt như vậy, thôi thì trả lại cho em, đỡ phải làm phiền mắt của anh."

"Ô kìa kìa..." Doãn Lịch không đành lòng mà nhìn Tống Tiểu Bảo thêm vài lần, trong mồm còn không chịu thua, "Yên tâm đi, lớn lên chút nữa, mặt cũng không đến nỗi ác như vậy, lừa gạt mấy cô gái trẻ vẫn là không thành vấn đề."

Tống Tiểu Bảo cuối cùng không chịu nổi thêm một đả kích nữa, bỗng chốc gào khóc lên.

"Không phải chứ? Nó nghe hiểu được chúng ta nói chuyện sao?"

Doãn Lịch không dám tin mà trừng lớn mắt chỉ vào Tống Tiểu Bảo khóc đến đỏ cả mặt.

Cận Tử Kỳ trừng mắt nhìn anh một cái, cúi đầu dỗ dành con trai: "Tiểu Bảo ngoan, đừng khóc, chú chỉ đùa giỡn với con thôi mà!"

"Tiểu Bảo?" Doãn Lịch muốn cười lại cố sức nín lại, "Nó gọi là Tống Tiểu Bảo, vậy không phải là đồ đệ của Triệu Bản Sơn (*) sao?"

Triệu Bản Sơn (*): danh hài nổi tiếng ở Trung Quốc

Những lời này, giống như là một kích trí mạng trước khi đê đập thiếu thốn, Tống Tiểu Bảo khóc rống lên một tiếng đau lòng nát dạ, ngay sau đó một chút sức lực cũng không có, cái đầu tròn tròn nghiêng qua một bên, không có tiếng động.

"Tiểu Bảo?!" Cận Tử Kỳ bị dọa không phải nhẹ, "A Lịch, mau đi kêu bác sĩ nào, nhanh lên!"

"Nói năng không lịch sự vậy đó hả?" Doãn Lịch vừa thầm thì vừa nhanh chân chạy ra ngoài, hướng về phía ngoài cửa hô to: "Bác sĩ!"

Đến khi bác sĩ vô cùng lo lắng mà tới đây kiểm tra một loạt, thấy hơi có một chút kì lạ mà nhìn vẻ mặt lo lắng của Cận Tử Kỳ, lại nhìn nhìn Doãn Lịch đầu tuôn đầy mồ hôi, cất ống nghe bệnh, "Đứa nhỏ chỉ là đang ngủ, không có việc gì mà."

"Nhưng mà mới vừa rồi rõ ràng là một chút sức lực cũng không có..." Doãn Lịch hiển nhiên không tin lời giải thích của bác sĩ.

Lĩnh vực chuyên môn của mình bị nghi ngờ, bác sĩ cũng có chút không vui.

"Nếu anh hoài nghi thì tìm bác sĩ khác đến xem, dù sao ở chỗ này của tôi cũng chỉ có một đáp án như vậy."Nói xong, bác sĩ liền mang theo y tá đi ra ngoài.

Cận Tử Kỳ nghiên cứu nghiên cứu đôi gò má trắng nõn nà của Tống Tiểu Bảo, sắc mặt ửng hồng, dáng vẻ thật sự không giống như xảy ra chuyện.

"Xác định không có khám nhầm sao?"

Doãn Lịch lại lượn qua, tỉ mỉ nhìn Tống Tiểu Bảo một vòng: "Để anh, anh tới kiểm tra một chút."

Cận Tử Kỳ cũng không quá yên tâm, liền đem con cho Doãn Lịch.

Trong tay là một cục mềm nhũn, Doãn Lịch đè xuống chút kích động dưới đáy lòng, bình tĩnh mà liếc mắt nhìn Cận Tử Kỳ, đặt Tống Tiểu Bảo ở trên ghế sofa, sau đó cúi đầu xuống: "Hô hấp cũng vô cùng bình thường, còn ngáy nữa nè..."

Lời còn chưa dứt, một dòng sữa nước màu trắng đọng từ trong miệng Tống Tiểu Bảo giội ra, văng thẳng lên mặt Doãn Lịch.

"Ực..."

Tống Tiểu Bảo ợ lên no nê, cái miệng nhỏ nhắn chép xuống, khóe môi còn đọng lại tí sữa.

Doãn Lịch lau đi vết sữa đọng trên mũi và trên miệng, quay đầu lên án với Cận Tử Kỳ: "Đây còn không phải cái đức tính xấu xa của mai này lớn lên sao?"

"Cái này con em gọi là ghét ác như cừu, vả lại, mai này trưởng thành cần phải lo lắng là em, anh lo cái gì chứ!"

Tống Kỳ Diễn đẩy cửa đi vào, lập tức nhìn thấy Doãn Lịch khoa tay múa chân đối với con trai nhà mình, lập tức bảo vệ che đi điểm yếu.

"Được rồi, em lo nghĩ được như vậy thì cứ bận tâm lo nghĩ đi."

Trước khi rời khỏi giường trẻ, Doãn Lịch ở bên tai Tống Tiểu Bảo nhỏ giọng nói: "Rốt cuộc chú biết con giống ai rồi!"

Cận Tử Kỳ chú ý tới đi vào cùng Tống Kỳ Diễn còn có một cô bé năm sáu tuổi, chính là Từ Sương con gái của Doãn Thấm, nhìn thấy Cận Tử Kỳ liền ngọt ngào mà chào hỏi: "Chào dì Tử Kỳ!"

"Mẹ con đâu?" Có lẽ là vừa sanh em bé xong, Cận Tử Kỳ không dằn được tình thương tràn ngập của người làm mẹ, sờ lên đầu Từ Sương.

"Mẹ nói nhìn thấy người quen nên muốn nói chuyện, bảo Sương Sương cùng chú lên đây trước!"

Tống Kỳ Diễn đã ôm Tống Tiểu Bảo vào lòng, nhìn con trai béo ụt ịt, trong lòng phải nói là đầy thoả mãn.

Theo Doãn Lịch, nụ cười kia của Tống Kỳ Diễn ba trăm sáu mươi độ không góc chết thật đáng đánh đòn.

Tống Kỳ Diễn đột nhiên ôm đứa nhỏ đến trước mặt Từ Sương: "Sương Sương, dáng dấp của em trai đáng yêu không?"

"Dạ!" Từ Sương gật đầu thật mạnh, giọng trẻ con non nớt nói: "Em trai rất đẹp, cháu rất thích nha!"

Tống Kỳ Diễn hài lòng nhíu mày, nghiêng mắt liếc nhìn Doãn Lịch, giọng điệu cũng nhàn nhạt, "Cháu gái anh so với anh có thể biết chuyện hơn."

Doãn Lịch: "..."

--- ------

Đêm tối, Tống Kỳ Diễn cởi giày leo trên giường, ôm lấy vợ, khóe môi toét đến sau lỗ tai.

"Anh chê em nặng mùi sao?" Cận Tử Kỳ liếc hắn một cái.

Ở cử, một tháng không thể đụng nước lạnh gội đầu tắm rửa, cả người không hôi mới là lạ.

Nhưng Tống Kỳ Diễn lại vui vẻ ôm lấy, nhéo nhéo gương mặt cô: "Cảm giác so với trước kia đã khá hơn nhiều rồi."

Cận Tử Kỳ sau khi sinh con thì trên mặt cũng không nổi tàn nhang, thân thể vốn mảnh mai đẫy đà lên chút, nhưng cũng không tính là mập.

Sau đó, "Đốc đốc" tiếng gõ cửa vang lên, không chờ họ mở miệng, cửa phòng bệnh đã lặng lẽ mở ra một khe hở nhỏ.

Cận Tử Kỳ liếc mắt liền thấy được chiếc giày da đầu tròn.

"Cận Mỗ Mỗ!" Bên ngoài trời đã tối rồi, Mỗ Mỗ đột nhiên xuất hiện khiến Cận Tử Kỳ có chút kinh hãi.

Mà ở bên ngoài Cận Mỗ Mỗ vốn lấp lấp ló ló thấy bị phát hiện ra rồi, cũng không dè dặt cẩn thận nữa, lưng đeo cặp sách thật lớn, đầu đội chiếc mũ tròn hình phim hoạt hoạ nghênh ngang đi tới, trên cái mũi nhỏ cao thẳng là chiếc kính tròng nhỏ màu đen.

Tống Kỳ Diễn xuống giường kiểm tra trước sau, đến khi xác định Cận Mỗ Mỗ không có dập đầu mới an tâm.

"Không phải ở trong nhà sao? Tại sao con lại chạy đến đây? Bà ngoại đâu?"

Cận Mỗ Mỗ đắc ý khoát khoát tay: "Con bảo bác tài xế đưa con tới."

"Chẳng lẽ ngày mai con không đến trường sao? Cận Mỗ Mỗ, bạn nhỏ trốn học không phải là đứa bé ngoan!"

Cận Tử Kỳ cố tình nghiêm mặt lên dạy bảo, không ngờ Cận Mỗ Mỗ hồn nhiên vô tư thả cặp sách lên trên ghế sofa, sau đó hai chân đạp một cái, quăng giày bò lên trên giường, "Kỳ Kỳ yên tâm, Mỗ Mỗ đã xin nghỉ sanh với cô giáo!"

"Nghỉ sanh?" Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn đồng thanh nói, hai vợ chồng đưa mắt nhìn nhau.

Cận Mỗ Mỗ dùng ánh mắt kiểu như 'các vị đây cũng không biết nhìn sao' đối với cha mẹ, rất là mất kiên nhẫn mà giải thích: "Kỳ Kỳ sinh em trai, đương nhiên cần phải có người chăm sóc, cho nên Mỗ Mỗ cố ý viết đơn xin phép nghỉ với cô giáo."

Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn: "..."

Sáng sớm hôm sau, Cận Mỗ Mỗ vẫn bị Tô Ngưng Tuyết chạy tới kéo đi rồi.

Nhưng quá trình gian khổ làm cho người khác phải chắt lưỡi hít hà.

Tô Ngưng Tuyết vất vả dỗ cậu xuống lầu, bà vừa đi mở xe một cái, quay người lại đã không thấy bóng dáng của cậu nhóc đâu nữa.

Ngay lập tức, Tô Ngưng Tuyết bị dọa đến sắc mặt đột biến, chẳng quan tâm khóa xe, ở chung quanh bệnh viện tìm một vòng, lại gọi điện thoại cho Tống Kỳ Diễn, mới biết được Cận Mỗ Mỗ đang ở trong phòng bệnh, đợi bà đi lên, lập tức nhìn thấy Cận Mỗ Mỗ đang uốn éo cái mông khiêu vũ.

Cận Mỗ Mỗ vốn vui tươi hớn hở nịnh nọt Cận Tử Kỳ, khi nhìn thấy Tô Ngưng Tuyết thì co chân chạy, nhưng vẫn là bị xách áo lại.

Lấy lý lẽ để nói, lấy tình để cảm động, cuối cùng thuyết phục cậu nhóc đến nhà trẻ để học.

Kết quả vừa đi ra khỏi phòng bệnh, Cận Mỗ Mỗ liền hai mắt trợn trắng, rồi ngã xuống mặt đá cẩm thạch.

Tô Ngưng Tuyết vội vàng ôm lấy thân thể nho nhỏ tròn vo kêu bác sĩ, Tống Kỳ Diễn cũng sợ điếng hồn tới mức ném tã lót chạy theo ra, nhưng sau khi bác sĩ đến vừa nói chích, Cận Mỗ Mỗ vốn hôn mê lập tức kéo quần nhảy dựng lên.

Đầu Tô Ngưng Tuyết đau như muốn vỡ ra, không thèm để ý Cận Mỗ Mỗ không đau mà rên rỉ, kéo theo bước đi.

Cuối cùng không còn cách nào khác, Cận Mỗ Mỗ đành phải đưa bàn tay nhỏ bé hướng về phía Tống Kỳ Diễn khóc lóc kể lể.

Trong lòng Tống Kỳ Diễn cũng không bỏ được, nhưng suy nghĩ lại muốn giáo dục thì cần phải dạy từ nhỏ, liền lặng lẽ quay lưng đi.

Cận Tử Kỳ ngoắc ngoắc tay Cận Mỗ Mỗ laji, rỉ tai Cận Mỗ Mỗ vài câu, Cận Mỗ Mỗ mới không còn ồn ào, yên tĩnh theo sát Tô Ngưng Tuyết bước đi, nhưng vẫn là ba bước quay đầu lại, tủi thân ngóng trông nói: "Kỳ Kỳ, đã nói thì phải giữ lời nha!"

Cận Tử Kỳ gật đầu, tất nhiên cô nhìn ra con trai lớn là vì sợ thất sủng mới dính bọn họ như vậy.

Tống Kỳ Diễn xoay người lại, nhìn thấy Cận Tử Kỳ cầm cuốn tạp chí đọc, không có chút nào giống như người mẹ bị chia lìa đau khổ, không nhịn được trách móc cô: "Em nhìn em xem, cũng không dịu dàng một chút, con trai còn tưởng rằng là anh sinh ra nó đó!"

Cận Tử Kỳ từ trên tạp chí ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn hắn một lát, sau đó nói: "Tiểu Bảo cần thay tã rồi."

Tống Kỳ Diễn giương mắt nhìn xoáy tóc trên đỉnh đầu Cận Tử Kỳ, nhưng cô thật giống như cố ý bỏ quên hắn, ngay cả nghía hắn một cái cũng không có, trong lòng uất ức, đúng lúc có dì vệ sinh đi vào, đụng phải họng súng của hắn.

"Bên kia có tã cần vứt bỏ." Hắn chỉ vào một cái tã đã thay đầy mùi khai nước tiểu mà căn dặn bà dì.

Bà dì vệ sinh nhìn hắn một lát, không lên tiếng.

Tống Kỳ Diễn vội ho một cái, chán nản đi qua, xách túi rác đã buộc lại lên, đi xuống dưới lầu để vứt.

--- -----

Cận Tử Kỳ ở bệnh viện một tuần mới xuất viện về nhà ở cữ.

Lúc đang đợi thang máy, trùng hợp gặp được Bạch Tang Tang được Bạch Phu Nhân đẩy xuống dưới lầu tản bộ.

Vì sau gáy của Bạch Tang Tang bị đập rách ra một đường rách rất lớn, để khâu vết thương lại thì không thể không cạo đi mái tóc xoăn dài bồng bềnh uốn lượn, cộng thêm việc té lăn từ trên lầu xuống, một bên đầu gối đã gãy nát xương, dẫn đến cô ta chỉ có thể sử dụng xe lăn thay thế đi bộ.

Cận Tử Kỳ mới đầu nhìn thấy Bạch Tang Tang, có chút không kịp phản ứng, không thể tin, người phụ nữ trước mắt mình đây đầu quấn băng như xác ướp, mặt mũi tràn đầy máu bầm, ngồi ở trên xe lăn cử động chậm chạp chính là Đệ Nhất Danh viện giới kinh doanh của thành phố S.

Bạch Tang Tang tất nhiên nhìn ra Cận Tử Kỳ kinh ngạc, không thể chịu đựng nổi mà lấy tay bụm mặt, khàn giọng thúc giục mẹ đi nhanh lên.

Quả thật, cô ta bây giờ, nào còn nửa điểm khí chất cao quý trang nhã?

Trở lại phòng bệnh, Bạch Tang Tang tức giận ném bình hoa trên tủ giường lên trên tường, giữa tiếng thuỷ tinh vỡ nát cất giọng thét lên.

"A...."

Bạch Phu Nhân hoảng sợ tiến lên ôm lấy cô ta: "Tang Tang, bác sĩ nói con không thể kích động, tuyệt đối đừng nổi giận mà!"

Người ngoài có thể thấy được bề ngoài chật vật của Bạch Tang Tang, nhưng không thể biết rằng, Bạch Tang Tang té ngã đã khiến sau gáy bị thương nặng, đã tổn thương đến thần kinh thị giác, thị lực của cô ta đang từ từ chuyển biến kém đi, kết quả xấu nhất, là sẽ dẫn đến mắt bị mù.

Tuy rằng vợ chồng nhà họ Bạch giấu Bạch Tang Tang, nhưng Bạch Tang Tang không phải kẻ ngốc, làm sao sẽ không nhận ra hai mắt của mình có gì đó là lạ.

"Con muốn giết hắn, con muốn giết hắn!"

Bạch Tang Tang ôm lấy đầu mình quấn đầy băng gạc, lắc đầu điên cuồng, đau khổ tột cùng.

Bạch Phu Nhân ôm cô ta thật chặt, trong giọng nói mang theo tiếng khóc nghẹn ngào, "Tang Tang, bà điên kia đã bị cảnh sát mang đi, cảnh sát sẽ cho chúng ta công đạo, con yên tâm tĩnh dưỡng thân thể quan trọng hơn."

Bạch Tang Tang nghe thấy Bạch phu nhân, bên môi kéo ra một nụ cười nham hiểm hung ác: "Bà điên làm sao?"

Trong lòng bỗng chốc lộp bộp, Bạch Phu Nhân bỗng cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

Không đợi Bạch Phu Nhân hỏi tới xảy ra chuyện gì, bác sĩ và hai cảnh sát đã đến.

Bạch Phu Nhân nhìn thấy con gái của mình bày ra khuôn mặt tươi cười giả tạo hoàn toàn không có sự chân thành, có chút mờ mịt lúng túng.

Chẳng lẽ không phải bà điên Tống Nhiễm Cầm kia làm, vậy sẽ là ai làm...

Sau đó đôi mắt Bạch Phu Nhân bỗng dưng trợn to, trong căn biệt thự kia, khi đó không nhìn thấy Tô Hành Phong!

Một khi Tống Nhiễm Cầm đã ở trong nhà, đứa con trai Tô Hành Phong này làm sao có thể bỏ mặc Tống Nhiễm Cầm có phần ngốc nghếch điên khùng mà không quan tâm chứ?
Cảnh sát cầm giấy bút đối với chuyện phát sinh trong biệt thự đã tra hỏi cặn kẽ.

Bạch Phu Nhân nhìn cảnh sát, hận không thể lập tức lôi kéo tay của anh ta nói cho anh ta biết thủ phạm thật sự là cái kẻ đáng chém ngàn dao kia.

Nhưng...

Bà ta không có bằng chứng!

Mà Bạch Tang Tang, hai tay siết lấy chiếc chăn mỏng thật chặt, sắc mặt bình tĩnh trần thuật những gì mình biết.

"Tôi không nhìn thấy là ai ở phía sau đẩy tôi, chỉ là cảm giác được mình bị đẩy một cái, sau đó liền đứng không vững mà té xuống, trong mơ mơ màng màng tôi có mở mắt một lần, nhìn thấy là Tống Nhiễm Cầm đứng tại đầu bậc thang."

Bạch Phu Nhân lo lắng: "Tang Tang, con hãy nhớ lại cho kỹ, xác định là Tống Nhiễm Cầm sao?"

Bạch Tang Tang gật đầu, môi có chút tái nhợt, thật ra cô ta cũng muốn báo họ tên của cái tên khốn kia cho cảnh sát.

Cảnh sát lại hỏi thăm một vài vấn đề mới rời đi.

Trước khi đi, cảnh sát nói với Bạch Tang Tang, bởi vì cuối cùng cô ta được mang tới đây cứu chữa, không có tạo nên nguy hiểm đến tính mạng, huống hồ đây coi như là phát sinh tranh chấp trong nhà, cho nên không thể làm thành vụ án hình sự để xử lý.

Lúc cảnh sát nói đề nghị hai bên tự đi thương lượng giải quyết hoặc có thể tự mình đi đến tòa án đề lên tố tụng, Bạch Phu Nhân lập tức sốt ruột.

"Đồng chí cảnh sát, anh đang nói giỡn sao? Con gái của tôi đã bị thương ra nông nổi như vậy rồi, vậy mà anh còn nói không có bị nguy hiểm đến tính mạng? Chẳng lẽ thật sự muốn con gái của tôi lạnh như băng nằm ở nhà xác mới tính là có chuyện sao? Chẳng lẽ, người kia lại vô sự rồi?"

"Mẹ, đừng nói nữa."

Bạch Tang Tang ngăn Bạch Phu Nhân lại, quay đầu qua cười nói với cảnh sát: "Phiền anh phải đến đây một chuyến. Tôi đã biết rồi, chuyện bồi thường, chúng tôi sẽ tự thương lượng."

Sau khi cảnh sát rời đi, Bạch Phu Nhân đóng cửa lại, xoay người liền vội vàng quở trách Bạch Tang Tang.

"Tang Tang ơi! Chuyện này đã đến lúc nào rồi, con còn bỏ qua cho tên khốn nạn đó như vậy, con..."

"Mẹ, mẹ yên tâm đi, con không có ý định cứ thế mà bỏ qua đâu."

Tay Bạch Tang Tang nắm chặt lại thành quyền, trong đôi mắt nheo lại lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.

--- -----

Chiếc xe trở lại Tống Trạch, Cận Tử Kỳ vừa được Tô Ngưng Tuyết dìu xuống xe, bên cạnh lại đột nhiên có một người xuất hiện.

Tô Ngưng Tuyết theo bản năng chắn trước mặt Cận Tử Kỳ bảo vệ, sau đó nhìn thấy rõ đối phương lại là Tô Hành Phong.

"Dì Tuyết, Tử Kỳ, là tôi."

Dáng vẻ của Tô Hành Phong rất suy sụp, trên người áo sơ mi đầy nếp nhăn, giống như đã mấy ngày không tắm giặt.

Trên mặt mọc đầy râu ria, mặt mày đầy vẻ mệt mỏi khó diễn tả bằng lời, anh ta như vậy, nếu không phải vừa rồi lên tiếng, sợ rằng Tô Ngưng Tuyết và Cận Tử Kỳ cũng không nhận ra được đây là Tô Hành Phong tao nhã lịch sự ngày xưa.

Tô Hành Phong thế này rõ ràng trở nên đối lập với cái người hăng hái đầy sức sống trước đây không lâu, dường như tưởng chừng là hai người.

Tô Hành Phong đột nhiên xuất hiện tại nơi này, có lẽ là vô sự bất đăng tam bảo điện.

Cận Tử Kỳ nhếch khóe môi, từ sau lưng Tô Ngưng Tuyết đi ra: "Anh tới đây có chuyện gì không?"

Tô Hành Phong nhìn Tô Ngưng Tuyết vài lần, hiển nhiên là có chuyện muốn nói riêng với Cận Tử Kỳ.

Nhưng Tô Ngưng Tuyết thật giống như không thấy được ý tứ trong mắt anh ta, dìu Cận Tử Kỳ vượt qua anh ta đi đến tòa nhà lầu chính.

"Bây giờ con đang là ở cử, bên ngoài rất nóng, hãy nhanh về phòng nghỉ ngơi đi."

Còn Tống Tiểu Bảo thì được y tá chuyên môn được mời tới chăm sóc bế trên tay, y tá liếc nhìn Tô Hành Phong vài lần đầy đề phòng cẩn thận mới bước nhanh rời đi.

Hiển nhiên, theo ý cô ấy, Tô Hành Phong bộ dạng này chính là khóc lóc om sòm dây dưa đòi tiền.

Đợi vào tòa nhà lầu chính, Tô Hành Phong cũng là theo đó bước đi theo ở phía sau, Cận Tử Kỳ dừng chân lại một chút, nói với Tô Ngưng Tuyết vài câu, tuy rằng mặt mũi Tô Ngưng Tuyết tràn đầy chú ý, nhưng sau khi dẫn cô đi đến phòng khách thì cũng đi ra.

"Nói đi, có chuyện gì."

Sau khi người giúp việc để ly nước xuống rồi rời đi, Cận Tử Kỳ mới nhìn lên Tô Hành Phong nhàn nhã mà mở miệng.

Tô Hành Phong ngước nhìn Cận Tử Kỳ ngồi trên sô pha thân ở trong nhung tơ thiếp vàng, đèn thủy tinh ánh lên làn da trắng như ngà của cô, ngũ quan tinh tế mà gợi cảm, khiến cô nhìn qua xinh đẹp tao nhã, đến cả ánh mắt cũng mang theo thương xót.

Tô Hành Phong nắm chặt hai quả đấm, vẫn là lấy hết dũng khí nói ra mục đích mình đến đây.

Thật ra mục đích đến đây của anh ta rất đơn giản -- cứu Tống Nhiễm Cầm.

"Em cũng biết tình cảnh hiện tại của tôi." Tô Hành Phong hơi có vẻ khó xử ngượng ngùng mà nói ra hoàn cảnh của mình.

Cận Tử Kỳ gật đầu, miệng hớp tí nước ấm, ngoài ra không còn có biểu hiện gì khác.

Ngũ quan của Tô Hành Phong lại dữ tợn, vừa nghĩ tới cảnh khốn khó của mình gặp phải những ngày qua liền cắn răng.

"Nhà họ Bạch giở thủ đoạn ở trong bóng tối, bên chỗ cục cảnh sát căn bản tôi không có được tí kẽ hở để chen vào, tuy rằng cảnh sát nói Bạch Tang Tang không ngại sẽ thả người, nhưng ngày hôm qua khi tôi đi đến thăm mẹ của tôi, trong đó vốn dĩ chẳng phải chỗ cho con người sống, giam chung chỗ với bà ấy đều là mấy tên tội phạm lưu manh, động một chút lại quyền đấm cước đá... Trước kia có ông ngoại ở đây, nhưng bây giờ, cây đổ thì khỉ rã bầy, những người kia nhìn thấy tôi đều quay đầu bỏ đi, nhận được điện thoại của tôi thì lại nói có việc bận liền cúp máy, sau đó cũng không chịu nghe máy nữa..."

Tô Hành Phong dùng sức xoa mặt, nghiến răng nghiến lợi, đáy mắt đan xen tơ máu.

Cận Tử Kỳ im lặng không nói mà nghe anh ta kể lại, lẳng lặng nhìn trong chén một vòng lại một vòng sóng nước lay động.

"Cho nên, tôi tới tìm em."

Tô Hành Phong nhìn Cận Tử Kỳ chăm chú: "Em... Có thể giúp tôi đưa mẹ của tôi ra khỏi đó hay không?"

Cận Tử Kỳ chậm rãi để cái ly trong tay xuống, nhìn về phía Tô Hành Phong: "Anh còn không thể làm được chuyện gì, tại sao cho rằng một người phụ nữ như tôi thì có thể làm được? Tô Hành Phong, anh quá coi trọng tôi rồi."

"Em không thể, nhưng Tống Kỳ Diễn có thể, chỉ cần Tống Kỳ Diễn mời những người kia ăn bữa cơm, một câu thôi, nhất định bọn họ sẽ thả người, nhà họ Bạch bên đó cũng không dám hó hé một tiếng."

Tô Hành Phong thấy Cận Tử Kỳ không phản ứng, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng.

"Tôi biết tôi có lỗi với em rất nhiều. Nhưng, tốt xấu gì chúng ta cũng từ nhỏ cùng nhau lớn lên."

Tô Hành Phong vuốt ve ngón tay, Cận Tử Kỳ nhìn hành động của anh ta, nhìn ra trong lòng của anh ta bồn chồn không yên.

"Nếu như em cảm thấy tôi ở cùng với Kiều Niệm Chiêu vẫn khiến cho em tức giận, tôi có thể cam đoan với em, về sau tôi cũng không bao giờ gặp lại cô ta nữa, cùng cô ta một dao đoạn tuyệt, mẹ của tôi trước kia nói với em rất nhiều lời không nên, tôi thay bà nói xin lỗi với em."

Anh ta nhìn Cận Tử Kỳ đầy ân cần, cõi lòng đầy mong đợi mà chờ câu trả lời của cô.

Khóe môi Cận Tử Kỳ hơi nhếch lên không thể nhận ra.

"Anh cũng nhớ rằng chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên..."

Cận Tử Kỳ ngẩng đầu mỉm cười với Tô Hành Phong: "Chuyện lần này, thứ cho tôi lực bất tòng tâm."

"Lực bất tòng tâm? Rõ ràng chính là em không chịu giúp đỡ!"

Tô Hành Phong bỗng chốc đứng dậy, nhìn thẳng lên ánh mắt lạnh nhạt của Cận Tử Kỳ, "Chỉ cần em muốn giúp, làm sao có thể không giúp được?"

"Chẳng lẽ tôi có thể giúp thì nhất định phải giúp anh sao? Tô Hành Phong, không phải trái đất này chỉ vây quanh lấy anh. Tôi có thể nói cho anh biết, tôi sẽ không giúp anh, còn nữa, nếu như anh thật sự cảm thấy mẹ của anh không có sai, đại khái có thể đến cục cảnh sát yêu cầu công bằng chính trực, tin rằng, cảnh sát cũng không phải hạng người ngang ngược không nói đạo lý."

"Em cho rằng tôi chưa đến đó sao? Những người kia vốn không nghe tôi giải thích đã đẩy tôi ra ngoài..."

"Tôi chỉ hỏi anh một câu, anh chắc chắn anh đã cố gắng hết sức rồi chứ?"

Đối mặt với ánh mắt lợi hại của Cận Tử Kỳ, thân thể Tô Hành Phong run lên, chột dạ khiến lòng bàn tay anh ta rịn ra mồ hôi.

Đương nhiên anh ta không có tận tâm, nếu như đã tận tâm, hiện tại ngồi ở trong trại tạm giam cũng không phải là Tống Nhiễm Cầm rồi...

Cận Tử Kỳ thu hết sự hoảng hốt của Tô Hành Phong vào trong mắt.

"Lời đã nói đến thế, tự giải quyết cho tốt."

Tô Hành Phong nhìn bóng lưng Cận Tử Kỳ rời đi, siết chặt hai đấm tay trở nên trắng bệch.

--- -----

Chạng vạng tối, Tống Kỳ Diễn tan ca trở về, Cận Tử Kỳ nói ra sự tình ở trong nhà với Tô Hành Phong cho hắn biết.

"Thấy sắp tới bảo vệ của nhà nên đổi đi một đám người rồi." Trước khi Tống Kỳ Diễn đi vào tắm rửa đã nói.

Cận Tử Kỳ cũng đồng ý cách làm này, có thể tùy tùy tiện tiện để cho người ngoài đi vào, cái nhà này còn có cái gì an toàn đáng nói chứ?

Nhưng nghĩ đến vừa rồi bộ dạng Tô Hành Phong suy sụp gầy gò chỉ còn da bọc xương, Cận Tử Kỳ vẫn không nhịn được một trận ngậm ngùi.

Tống Kỳ Diễn từ phòng tắm đi ra, trên mái đầu ướt sũng phủ một cái khăn lông, ngồi trở lại bên giường.

"Nghe nói hôm nay có người đi đến công ty Phong Kỳ làm loạn, nói trắng ra là chính là đến đập phá, đồ đạc trong phòng làm việc của tổng giám đốc trên lầu gần như đều bị đập phá hết, ngay cả một chút đồ vật hoàn toàn không hề có ảnh hưởng gì cũng không để lại cho Tô Hành Phong. Hơn nữa trước đó lộ ra video clip như vậy, hình tượng cá nhân của Tô Hành Phong xem như thất bại, hôm nay lại còn xảy ra chuyện với Bạch Tang Tang, mặc dù Tô Hành Phong muốn giấu cũng sẽ không che giấu được nữa, hôm nay Phong Kỳ xem như lâm vào trong khủng hoảng."

Cận Tử Kỳ kinh ngạc mà nhíu lông mày, tin tức đoạn video kia cô cũng có thoáng nghe thấy, nghe nói là quay lén ở trong biệt thự, như vậy, có thể nhấn máy Camera ở trong biệt thự ngoại trừ chủ nhà Bạch Tang Tang thì còn có thể là ai nữa chứ?

Có lẽ, Bạch Tang Tang ngàn tính vạn tính, lại không ngờ đến chính là cuối cùng mình cũng sẽ bị thua ở bên trong.

Tống Kỳ Diễn lộ ra một nụ cười nghiền ngẫm: "Hiện tại thế này là chó cắn chó, một mặt là Tô Hành Phong tự cậu ta trêu chọc, về phương diện khác, là kết cục của ba người phụ nữ cùng trên một sân khấu, cũng có thể được coi là tất cả đều vui vẻ."

Kết cục như vậy, đối với họ những người đứng xem mà nói chỉ có thể cười cho qua chuyện, thế nhưng đối với Tô Hành Phong lại là tai hoạ ngập đầu.
Tống Kỳ Diễn thản nhiên nói: "Nhưng, đời này của Tô Hành Phong xem như là tiêu rồi. Cậu ta trở thành trò cười trên thương trường, truyền đi nhiều người, cậu ta đắc tội với nhà họ Bạch vốn là trùm trong ngành công nghiệp khách sạn của thành phố S, có công ty nào vẫn còn nguyện ý hợp tác với cậu ta? Người trên thương trường vòng quanh lại, tổng cộng cũng nhiều người, dù sao cũng là bằng hữu. Cậu ta ngã mạnh như vậy, một truyền mười mười truyền một trăm..."

"Nếu như chuyện xảy ra vào trước kia, có cha anh cho cậu ta chỗ dựa, cũng không đến nỗi xuống dốc chỉ còn hai bàn tay trắng, bất quá bây giờ," Tống Kỳ Diễn cười khẽ, "Dù sao, không tới nửa năm nữa, cậu ta cũng đừng hòng tiếp tục chui vào cái giới này mà làm ăn."

Tống Kỳ Diễn nói xong, nghiêng đầu liếc nhìn Cận Tử Kỳ, vẻ mặt vô tội, không thể không biết trong lòng mình tà ác âm u đến cỡ nào khi lén lút vụng trộm nghe ngóng những điều này, hai tay của hắn chống lên giường, chậm rãi đi tới gần.

"Nếu như không phải hôm nay cậu ta đã tìm tới cửa, anh cũng không định nói với em những chuyện này, hiện tại cậu ta thế rồi, em có thể không thích thì không gặp, đều nói mang giày da sợ mang giày cỏ, mang giày cỏ sợ đi chân trần, anh lo lắng đến lúc đó khiến cho em toàn thân tanh hôi."

Tống Kỳ Diễn thấy Cận Tử Kỳ lặng im suy nghĩ trong lời nói của hắn, lập tức liền có chút bất mãn.

Hắn tự tay kéo kéo tóc Cận Tử Kỳ rủ ở trên vai, nhíu mày: "Em sẽ không quên những chuyện táng tận lương tâm mà cậu ta đối với em lúc trước chứ? Cận Tử Kỳ, em hãy cẩn thận suy nghĩ, đàn ông như cậu ta hẳn là phải có chút báo ứng?"

Thấy Cận Tử Kỳ ngẩng đầu, trong lòng Tống Kỳ Diễn mới thoáng thư thản chút: "Cũng không phải anh không giúp, Tống thị và Bạch thị còn có hạng mục hợp tác, huống hồ chuyện này là mẹ con Tô Hành Phong sai trước mà, anh không thể mở to mắt nói lời bịa đặt..."

"Em biết." Cận Tử Kỳ gật đầu, "Vừa rồi em đã nói với Tô Hành Phong rồi, chuyện này em sẽ không can thiệp."

Mặt mày Tống Kỳ Diễn đều cong lên, mặt cười sáng lạn, "Bà xã, chúng ta nghỉ ngơi sớm chút đi."

Tiếp đó, mu bàn tay của hắn đã bị vỗ mạnh: "Đi ra ngoài, tối nay ngủ với Mỗ Mỗ đi."

"Tại sao? Không phải mới vừa rất tốt sao?"

Cận Tử Kỳ nhìn vẻ mặt ai oán của hắn, lúng túng quay đầu ra, "Trên người của em có mùi, anh mau đi ra đi."

Tống Kỳ Diễn thấy là lý do này, lông mày lập tức giãn ra, cởi giày, xốc chiếc chăn mỏng lên chui vào, sau đó quay lưng lại, nhắm mắt, mặc kệ Cận Tử Kỳ xô đẩy thế nào đều lù lù bất động.

"Anh dậy đi!" Cận Tử Kỳ đẩy hắn một cái, lại không làm được gì.

Tống Kỳ Diễn đột nhiên xoay người, đè cô trở lại giường, áp sát cô chặt chẽ, ậm ờ mà thì thầm: "Ngủ."

Cận Tử Kỳ nhìn bộ dạng hắn nhắm mắt ngủ say, bất lực thở dài, đắp kín chiếc chăn lông cũng nhắm nghiền hai mắt.

Có lẽ cô không biết, lúc này Tống Kỳ Diễn đang suy nghĩ cảnh tượng nửa năm sau Tô Hành Phong nghèo rớt mùng tơi.

Hiện tại nhà họ Bạch cũng đã ở trong bóng tối gây sức ép, đến lúc đó Tô Hành Phong không ngã mới là lạ, nửa năm sau, đừng nói là lái xe hơi, sợ rằng ngay cả xe đạp Tô Hành Phong cũng sẽ không chạy nổi!

Nghĩ như vậy, trong lòng Tống Kỳ Diễn lập tức vô cùng thư sướng, bên môi cứ toe toét đến mức khoé miệng nhăn xuống.

--- ----

Chưa được mấy ngày, bên phía Hàn Mẫn Tranh ở nước Đức đã truyền đến tin tức.

Dường như chính phủ Đức có buông lỏng, nhưng do thân phận anh ta chỉ là một trợ lý, rất nhiều phương diện cũng không thể làm cho hăng hái, bên nhóm người hợp tác cũng hy vọng người nắm quyền của Tống thị có thể đích thân đi sang Đức gặp mặt nói chuyện công việc liên quan.

Lúc đó, Cận Tử Kỳ nghe được Tống Kỳ Diễn quyết định muốn đi Đức cũng có phần không thể nào thích ứng.

"Nhất định phải anh đích thân đi sao?"

Cận Tử Kỳ nằm ở trên giường, nhìn Tống Kỳ Diễn đang dọn dẹp chỉnh sửa lại quần áo đặt vào trong rương hành lí.

"Ừm, bên kia đàm phán có chút vấn đề, nhưng yên tâm, anh sẽ cố gắng trở về nhanh."

Tống Kỳ Diễn gẩy gẩy tóc của Cận Tử Kỳ: "Nếu như nhớ anh mà nói, thì gọi điện thoại cho anh."

Không hiểu vì sao, Cận Tử Kỳ cũng không hy vọng hắn đi sang Đức, cô nắm chặt tay của hắn: "Anh nhất định phải đi hả?"

Đây là lần đầu tiên Cận Tử Kỳ tỏ ra lệ thuộc vào hắn, Tống Kỳ Diễn sung sướng mà vội ho một tiếng, ngồi vào đầu giường, ôm cô, dịu dàng giải thích: "Nhất định và chắc chắn, huống hồ, so với Mẫn Tranh, anh ở bên kia thích hợp hơn."

Dựa vào thân phận Tống Kỳ Diễn là con nuôi của tổng giám đốc đương nhiệm của hãng xe ô tô Cực Trí Toàn Cầu và giá trị con người tài sản mà hắn tự mình làm ra, quả thật so với Hàn Mẫn Tranh càng có thể khiến mấy người kia bên Đức bán mặt mũi cho hắn, nói đến điều kiện tới cũng càng thêm dư dả.

Đêm tối, hai người ôm nhau ngủ, Cận Tử Kỳ từ phía sau ôm lấy hắn, lần đầu tiên sinh ra không đành lòng như vậy.

Tống Kỳ Diễn sẽ bay lúc chín giờ sáng, từ Tống Trạch đến sân bay cần khoảng một giờ, hắn nhẹ nhàng rút tay mình từ dưới người của Cận Tử Kỳ ra, nhìn gương mặt cô ngủ say, hôn một cái lên trán của cô mới rón ra rón rén mà rời giường.

Chờ Tống Kỳ Diễn rửa mặt sửa soạn xong, mang theo hành lý đi ra đến cửa, Cận Tử Kỳ mới chậm rãi mở mắt ra.

Đối với cô mà nói, không nguyện ý nhất chính là đối mặt với chia lìa.

Có lẽ đây chính là yêu càng sâu thì lo lắng càng nhiều chăng?

Cận Tử Kỳ chớp hàng lông mi xuống, ngước nhìn bầu trời bao la bên ngoài đã sáng lên, nhẹ nhàng thở dài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #ngontinh