Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 116.1: Anh uống say rồi sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tô Yểu và Cố Liên Y sinh ra cách nghĩ giống nhau, Giang Ngự Sênh thật đúng là đi tán gái, mà còn nhanh như vậy đã đến tay.

Giang Ngự Sênh thấy người trong lòng giật giật, tay anh chặt hơn chút nữa, lấy một loại phương thức giữ lấy mạnh mẽ vây lại cô chặt chẽ, âm thanh hỗn loạn có chút dịu dàng người ngoài không lý giải được: "Trĩ Niệm, ăn vài thứ đi."

"Em không muốn ăn, giảm béo." Cô cau mày, âm thanh giống như trong veo mà lạnh lùng giữa lông mày, nhưng lại uyển chuyển lưu luyến.

Cô vừa nói, Tô Yểu thoáng chốc nảy lên một cỗ cảm giác quen thuộc, nhớ tới đêm đó cô gọi điện thoại cho Giang Ngự Sênh, giọng nữ kia nghe điện thoại cũng như thế này.

"Gầy như vậy còn giảm béo cái gì?" Giang Ngự Sênh cau mày, nhìn như hơi giận, thực ra là cực kỳ cưng chiều.

Cô khẽ phiêu phiêu nhìn Giang Ngự Sênh liếc mắt một cái: "Em nói không ăn thì không ăn."

"Đường Trĩ Niệm."

Cô cũng không để ý Giang Ngự Sênh, nhưng vẫn như cũ chôn ở trong lòng anh, vươn tay ra chào một tiếng với Tô Yểu: "Xin chào, tôi là Đường Trĩ Niệm."

Tô Yểu mỉm cười: "Tô Yểu."

Tô Yểu nhìn chằm chằm cô ấy, Đường Trĩ Niệm cho rằng cô muốn ăn gì, đưa mấy thứ trước mặt đến cho Tô Yểu: "Ăn một chút gì không?"

Lục Đông Đình ở bên kia, nhấp một ngụm rượu: "Đồ ăn sắp đưa lên rồi, thật sự đói bụng thì ăn trước một ít đi."

Tô Yểu gật đầu, quy củ ngồi xuống bên cạnh anh.

Có thể là suy xét đến nguyên nhân có phụ nữ, cả căn phòng đều không có mùi khói, thật sự có người lên cơn nghiện thuốc lá, chỉ đi ra ngoài hút một điếu.

Cho nên có vài người oán giận, cũng không thích anh em mang phụ nữ tới vui đùa, người nghiện thuốc lá càng không thích.

Trước mặt Lục Đông Đình bày một ly rượu mạnh màu hoàng kim, lúc anh cầm lấy, Tô Yểu ở bên cạnh cũng ngửi được mùi thơm ngào ngạt đặc trưng của rượu, hương vị cực kỳ thuần, nhưng cũng rất mạnh.

Từ khi cô mới về nước không lâu, qua vài lân liên tục uống rượu, rõ ràng cảm thấy được dạ dày không tốt lắm, về dường như cũng tránh phải uống rượu.

Lục Đông Đình sau khi dàn xếp xong cho cô, uống rượu nghe người khác nói chuyện phiếm, khi đó lại ít nói, đại bộ phận thời gian đều nghe người ta nói.

Tô Yểu sau một lúc cũng quên mất mục đích đến đây là gì, trong phòng đều là từng đôi tán gẫu, chỉ chốc lát sau Ninh Khâm lại chơi bài thì Cố Liên Y cũng mới đến bên cạnh cô, đồ ăn bưng lên cả hai người cùng ăn.

Bên trái phòng bao có một bàn ăn to như vậy, nơi này chỉ có hai người là cô và Cố Liên Y, rốt cuộc Cố Liên Y cũng được phóng thích, gấp hai chân thon dài lên nhau, khép lại tóc quăn của mình nửa đùa hỏi: "Đường Trĩ NIệm ở bên cạnh Giang Ngự Sênh, nhưng trên mạng lại không có chút tin tức nào, cậu nói xem chúng ta có thể chụp ảnh rồi đưa cho Trác Vĩ không?"

Tô Yểu: "Trác Vĩ là ai?"

"Cậu dùng Weibo lâu như thế mà không biết TRác Vĩ, là chó săn đệ nhất Trung Quốc."

Tô Yểu nuốt vào một miếng cơm: "Vậy cậu nghĩ cho anh ta yêu sách có chỗ tốt gì?"

Cố Liên Y nhếch miệng ai nha hai tiếng: "Cái này cậu lại không hiểu, đương nhiên là chúng ta hưởng thụ cảm giác có tin scandal rồi."

"Luật sư các người đều có ham mê này?"

"giới luật sư của bọn mình chính là khoa trương giả tạo như thế, giống như thời gian kia mình thực tập, vẫn là một luật sư dân sự, thương xuyên nhần được mấy loại án tử, bỏ qua những thứ vụn vặt không đáng nhắc tới, không phải tiểu tam, thì là yêu hận tình thù, để mình khắc sâu bốn chữ là lòng người hiểm ác, nếu mình không đi nghe mấy tin tức đó, hiện giờ đã thấy tuyệt vọng với thế giới rồi."

Tô Yểu cười cười, không đáp lời.

Cố Liên Y đẩy đẩy cô, đột nhiên hỏi: "Mình thấy vừa rồi Lục Đông Đình bằng mặt không bằng lòng, các người không phải có vấn đề rồi chứ?"

Động tác ăn của Tô Yểu ngừng một lát, nắm đũa trúc xoay xoay, nhàn nhạt lấy lệ trả lời: "Không có, vẫn đều như thế."

Tô Yểu nhìn qua ghế sofa bên kia cách một khoảng, góc độ này của cô chỉ có thể nhìn thấy nửa mặt của Lục Đông Đình, thấy anh đưa ly rượu đến môi, nhấp một ngụm, cánh tay tùy ý đáp ở trên sofa, như có như không day trán, ngón tay thon dài lịch sự tao nhã, trên mu bàn tay ẩn hiện gân xanh rõ ràng, bởi vì cánh tay dang rộng ra, chố nút thắt áo sơ mi được cởi ra cùng được banh rộng, gắt gao bao lấy đôi vai rộng lớn.

Tô Yểu nhìn anh có chút hoảng hốt, mãi đến khi như là anh phát hiện ra gì đó, đột nhiên quay đầu qua, tầm mắt sâu thẳm tối đen thẳng tắp nhìn lại cô.

Trong lòng cô hoảng hốt, lập tức lại giả bộ nhìn tranh minh hoa và bình hoa trên ghế sofa, sau đó dường như không có việc gì tiếp tục thu lại tầm mắt, ăn cơm.

Lúc cô và Cố Liên Y ăn xong, Lục Đông Đình đang dựa vào sofa, tay khoát lên tràn, như là dáng vẻ say rượu.

Tô Yểu ngồi xuống bên cạnh anh, hỏi một câu: "Anh uống say rồi sao?"

Bỗng nhiên Lục Đông Đình mở mắt ra, vừa rồi xem ra đã có chút choáng váng nên ngủ một chút, mới vừa mở to mắt, con ngươi nheo lại, có chút mờ mịt, anh vuốt tóc, tiếng nói bị cồn thấm vào trở nên trầm trầm: "Không có."

Cố Liên Y sẽ không chơi mạt chược, lúc này cũng không đi đến chỗ Ninh Khâm đang chơi, mà ngồi bên cạnh Tô Yểu nói chuyện phiếm.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top