Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 77.2: Mới có không thấy bao lâu đã trở nên hoang dã như vậy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lúc này Kỳ Tĩnh Lãng đứng dậy, đổi một chỗ ngồi, trực tiếp đổi sang chỗ bên tay trái Tô Yểu, ngồi cùng với Lục Hàn Bạch.

"Tô tiểu thư, khó có tình huống hai ta tái kiến như vậy, nể mặt uống một chén?" Kỳ Tĩnh Lãng cười sang sảng ý tứ thâm trầm, bưng ly rượu đưa tới trước mặt cô.

Tròng mắt Tô Yểu nhìn thoáng qua ly rượu trong vắt, tửu lượng của cô quá kém, chỉ sợ gặp phải rượu mạnh nồng độ cao, một ly xã giao không sao, nhưng đến ly thứ hai thứ ba ý thức liền hỗn độn, trong vòng hai chén vẫn là có khả năng.

Đang nghĩ ngợi làm sao từ chối, Quản lý Trần nói: "Trợ lý Tô không uống được rượu mạnh, không bằng ôia tới thay cô ấy uống cái ly này?"

Kỳ Tĩnh Lãng cười ha hả nhìn chằm chằm Trần Nam Từ, "Quản lý Trần, cái này anh không hiểu, tôi và Tô tiểu thư đã qua giới thiệu của Tô tổng mà quen biết, anh có thể gánh chịu nổi phần tình này?"

Trần Nam Từ còn muốn nói gì nữa, Tô yểu cười với anh ta, ý bảo cô không ngại, rồi lại không dấu vết tránh được chén rượu mạnh trên tay kia của Kỳ Tĩnh Lãng, lấy ly rượu vang đỏ trên bàn, "Kỳ thiếu, rượu kia của anh quá mạnh, tôi sợ uống xong thất thố, không bằng tôi lấy đỏ thay thế?"

Kỳ Tĩnh Lãng trầm mặc cười, phút chốc cười ra tiếng, "Cũng được."

Nói xong nhẹ nhàng cụng ly với Tô Yểu.

Tựa như Trần Nam nói, chỉ cần cô không kiêm giữ, rượu trên tay người sẽ đưa tới một ly lại một ly, lại không thể cứ luôn từ chối. Toàn bộ qáu trình chỉ có Kỳ Tĩnh Lãng và Lục Hàn Bạch rót rượu cho cô, những người khác đều một bộ dáng vẻ ngồi xem kịch vui.

Cô bất đắc dĩ uống hết vài ly không biết là rượu Rum hay rượu Bran mạnh nữa.

Tô Yểu cố gắng chống đỡ nghe bọn hắn nói, thường thường cười nhạt một cái, để chứng minh cô vẫn thanh tỉnh, nhưng trên má đỏ bừng cũng đã sớm bán đứng cô.

Đột nhiên, cô cảm thấy có cái gì đó leo lên bên hông của cô, không kiêng kỵ chút nào, lớn mật làm càn.

Lúc đầu Tô Yểu bị người mời rượu lặp đi lặp lại, mặt đã có chút đen, lúc này lập tức bắt lấy cánh tay bò lên lưng cô, hất ra.

Vì không muốn làm trái ý của hắn, tại chỗ gây khó chịu cho người ta, Tô Yểu cười nhạt một cái, "Kỳ thiếu không thể lúc nào cũng để cho tôi uống, huống chi anh là đàn ông, đáng lý lên uống nhiều vài ly."

Trần Nam Từ thấy thế, nhìn chằm chằm màn hình di động dưới mặt bàn giậm chân, điện thoại di động của Lục tổng tắt máy, cho rằng ngay cả một người có thể giúp đỡ cũng không có?

Đúng lúc Kỳ Tĩnh Lãng đang rót thêm cho Tô Yểu thêm một ly rượu, cửa phòng đột nhiên mở ra.

Nhìn người vừa tới, có người buồn có người vui.

Khuôn mặt Lục Hàn Bạch lúc này hoàn toàn đen, Kỳ Tĩnh Lãng nhíu mày, đứng lên nghênh hướng người tới, "Lục tổng đại gái quang lâm, không thể tiếp đón từ xa."

"Mới từ thành phố B trở về, đến nơi này xã giao, biết Kỳ thiếu ở chỗ này, qua nơi này chào hỏi một tiếng." Âm thanh quen thuộc mà trầm thấp.

Tô Yểu nghe tiếng lui về phía sau nhìn lại, chỉ thấy người nọ thân thể như ngọc đứng ở chỗ đối nghịch với ánh sáng, áo sơ mi trắng phẳng lì sạch sẽ, một thân kiêu ngạo tự cao tự đại, mặc dù khách sáo hàn huyên với người khác, cũng vẫn lạnh lùng như vậy, mặt mày hừng hực khí khái anh hùng, nhưng lại mang đầy tính công kích.

"Lục tổng nói quá lời, anh cũng không thông báo trước một tiếng, sớm biết anh ở chỗ này tôi đã tới tìm anh uống một chén rồi."

Ah, một giây đã đổi thành một con chó.

Tô Yểu liếc mắt nhìn anh, quay đầu hướng cái ót về phía anh, trong lòng như trống đánh, suy nghĩ vì sao anh lại tới đây?

Lục Đông Đình đảo mắt qua cái ót kia, Trần Nam Từ đã yên lặng đổi một cái vị trí sang bên cạnh, anh ta tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Tô Yểu.

Tô Yểu ngửi được một khí tức mát lạnh quen thuộc, quay đầu nhìn anh một cái, Lục Đông Đình chống tơ máu say rượu trong mắt cô, ánh mắt còn không thể nào thành tỉnh, hình như cô không thật sự muốn nhìn thấy anh, không muốn anh tới gần cô như vậy, cho nên mới chậm rãi nhíu chặt lông mày.

Cô đột nhiên lùi cái ghế về phía sau, nói với mọi người: "Thật ngại quá, tôi đi toilet."

Thật ra là do cô sắp không nhịn nổi cuồn cuộn co rút rong dạ dày.

Cô dường như phải đi chậm tới buồng vệ sinh, vừa mở cửa phòng vệ sinh ra liền chống lên bồn rửa tay ói đến bất tỉnh.

Sau khi nôn xong, cảm giác hư không dần dần kéo tới, nhưng hôm nay cho dù kiệt sức cô cũng phải duy trì thanh tỉnh, bởi vì còn phải đề phòng Kỳ Tĩnh Lãng.

Cô chống đỡ dạ dày dòn dẹp bồn rửa tay xong, chống tay vào tường đi ra ngoài, vừa mới đi ra khỏi phòng vệ sinh nữ, đột nhiên bị người ốm lấy thắt lưng kéo vào.

Tô Yểu sợ tới mức tâm tư hỗn độn nhất thời thanh tỉnh, dấy lên tất cả cảnh giác, đưa tay lên đấm người bên cạnh, vừa đấm vừa kêu, "Có ai không cứu mạng!"

Người bọ bị đau rên nhẹ một tiếng, bụm miệng cô lại, thấp giọng trách mắng, "Mới có bao lâu không thấy liền trở nên hoang dã như vậy? Cứu mạng cái gì, em muốn ai tới cứu mạng em?"







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top