Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 83.2: Không phải máy bay của mẹ vào chiều nay sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cố Liên Y lập tức không biết nói gì, lẳng lặng nhìn cô mang bữa sáng lên bàn, cuối cùng mới cho ý kiến: "Mình cảm thấy... chỉ cần cậu hạnh phúc là được rồi, mọi người là ích kỷ, cậu cũng đừng quản sống chết của người khác, hãy vì chính cậu là được."

...

Lục Đông Đình đi đến sofa ngồi xuống, Diệp Đường Nhân ngồi bên cạnh xem tạp chí, một lát lại xem ti vi

Lục Đông Đình cầm điều khiển chuyển đến kênh tin tức, Diệp Đường Nhân liếc mắt nhìn anh: "Con có thể tôn trọng mẹ một chút không, mẹ đang xem mỹ thực đó."

"Xem mẹ sẽ làm theo sao?" Lục Đông Đình không mặn không nhạt nói.

Diệp Đường Nhân hừ hừ.

Lục Đông Đình: "Không phải máy bay của mẹ đến chiều nay à?"

"Chẳng lẽ tôi không thể thay đổi ý kiến sao?" Diệp Đường Nhân đắc ý nói: "Cho con keo kiệt, không cho mẹ xem ảnh chụp con dâu, mẹ chỉ có thể tự tìm tới cửa, Diêu Hiện vẫn là cực kỳ nghe lời, hỏi gì đáp đấy, còn đưa mẹ đến."

Lục Đông Đình cười lạnh một tiếng.

"Cười cái gì mà cười?" Diệp Đường Nhân khó chịu nhìn anh một cái: "Mẹ nói cho anh biết, về sau con ở cùng Tô Yểu, đừng có bày ra dáng vẻ cán bộ kỳ cựu này, phụ nữ đều thích đàn ông lãng mạn, yêu thương nhiêu, có tình điệu, con lạnh lùng như thế, cực kỳ dễ khiến cho Tô Yểu càm thấy không có hứng thú với hôn nhân. Đặc biệt Yểu Yểu còn nhỏ hơn con những 9 tuổi, nhiều hai ba tháng nữa là mười tuổi rồi, ba tuổi cách nhau một thế hệ, vắt ngang giữa hai đứa là ba thế hệ khác nhau, quả thực là không có cách nào bù đắp."

Diệp Đường Nhân càng nói càng không hiểu hiện giờ những cô gái trẻ tại sao đều gả cho người đàn ông già, một chút tình thú cũng không có...

Lục Đông Đình chăm chú xem tin tức, dáng vẻ không đoái hoài, Diệp Đường Nhân đẩy đẩy anh: "Nói với anh, anh có nghe thấy không?"

Lục Đông Đình nhíu mày: "Về sau mẹ muốn tới tìm người ta thì nên chào hỏi trước, đừng dọa đến người ta."

Trọng tâm đề tài của Diệp Đường Nhân đã bị Lục Đông Đình đẩy đi, có chút xấu hổ nói: "Mẹ dọa đến Yểu Yểu sao?"

Lục Đông Đình: "Mẹ nói xem?"

"Con yên tâm, mẹ không có ác ý, mẹ không phải là ác bà bà, huống chi mẹ thích nó thật sự."

Lục Đông Đình đối với nhiệt tình của bà thì không phát biểu ý kiến, dù sao bà cũng dễ dàng có cảm tình với người khác, giống như bạn trai là đội trưởng đoàn kịch trước kia của bà.

Tô Yểu mang bữa sáng lên bàn, gọi hai mẹ con này lên ăn.

Diệp Đường Nhân nhìn qua, cảm tình đối với Tô Yểu chỉ có tăng chứ không giảm.

Bởi vì Diệp Đường Nhân mới về nước, bị lệch giờ, rửa mặt chải đầu xong, tuy muốn bồi dưỡng cảm tình với Tô Yểu ngay lập tức, nhưng dù sao lần đầu tiên gặp mặt, vẫn là một góc độ, không muốn khiến người ta thấy quá đường đột, cho nên cùng Lục Đông Đình quay về Từ Viên rồi.

Tô Yểu đưa Lục Đông Đình và Diệp Đường Nhân xuống dưới, Diêp Đường Nhân không chịu được buồn ngủ lên xe trước, để lại Lục Đông Đình và Tô Yểu đứng bên ngoài.

Tô Yểu phất tay với Diệp Đường Nhân ở trong xe, sau đó chờ bà nâng cửa kính xe lên, Tô Yểu có dũng khí như trút được gánh nặng, dù sao lần đầu gặp mặt trưởng bối, ở chung cũng không phải chuyện đơn giản.

Lục Đông Đình chậm chạp không lên xe, hỏi: "Dọa đến đâu rồi?"

Tô Yểu lắc đầu: "Chỉ là lúc bắt đầu cảm thấy có chút kinh ngạc, sau đó không tồi, mẹ anh rất tốt."

"Uhm, vậy là tốt rồi." Lục Đông Đình lên tiếng, anh trầm tĩnh nhìn cô thật lâu, hỏi: "Đừng đến lúc này lại hối hận là được."

Tô Yểu giống như bị người ta chạm vào bí mật dưới đáy lòng mình, không thể giậm chân, không thể kinh hoảng, mặt cô có chút mất tự nhiên, sau đó nhẹ cười nói: "Không phải em đã nói rồi sao, chỉ cần anh không hối hận, em đều tùy ý."

Đột nhiên anh không tiếng động cầm tay cô: "Đêm nay càng thêm nhiều người, chú ý thả lỏng chính mình.

Tô Yểu ngoài mặt ừ đáp lại, cảm giác thì tập trung ở chỗ đang được Lục Đông Đình nắm lấy, bàn tay rộng mở, khô ráo ấm áp, nhiệt độ truyền vào từ lòng bàn tay của anh, lan tràn đến cánh tay cô, cho đến cả người mỗi nơi đều dường như có một loại nhiệt độ không thuộc về cô.

Trước mặt Diệp Đường Nhân, tất nhiên cô không thể tránh thoát, lại vẫn ngẩng đầu cười dịu dàng với anh.

Lục Đông Đình nhìn lúm đồng tiền tươi đẹp của cô, cũng không chân thực, anh hơi híp mắt, đáy mắt có ý lạnh hiện lên, bỏ tay cô ra xoay người rời đi.






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top