Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 89.1: Chúc em tân hôn hạnh phúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bước vào tháng chín, chính là lúc cuối hè đầu thu, chuyển hoán giữa hai mùa, mấy ngày nay mưa lớn kéo dài, đồng thời cũng giảm nhiệt độ xuống, trong không khí lúc nào cũng ẩm ướt, vừa đến đêm, gió lạnh ẩm ướt liền càng ngấm vào người.

Ngày hôm nay, trong biệt thự không có mở điều hòa, mà Tô Yểu mở cửa sổ sát mặt đất trong phòng mình ra đón không khí mát mẻ từ bên ngoài, vừa mở cả cửa phòng ngủ, gió lạnh từ bên ngoài gian phòng nhất thời bay vào cuồn cuộn, Tô Yểu chỉ mặc một chiếc áo thun mỏng, lạnh đến mức cô cắn chặc hàm răng.

Mà Tô Khê đang đứng ở cửa phòng ngủ, là vị trí đón đầu gió, nên cũng bị lạnh, cô ta vô ý thức nhích lại gần bên cạnh Tần Hoành.

Bàn tay lịch sự của Tần Hoành quan tâm nắm ở bả vai của cô ta, vô cùng tự nhiên, thoạt nhìn là thói quen từ trước tới nay.

"Vậy là tốt rồi." Tô Khê nới với Tô Yểu, nhưng ánh mắt lại theo bản năng nhìn Tần Hoành, trong mắt có ý cười.

Tô Yểu rũ mắt, khóe miệng khẽ nhếch, nghĩ làm sao có thể đuổi hai người này đi nhanh một chút.

"Anh rể cũng tới sao?" cô vừa thuận miệng hỏi.

Tần Hoành, "Đi ăn cơm tiện đường đưa chị em về, biết đêm nay em ở nơi đây, thuận tiện đi lên chào em một tiếng."

Tô Yểu gật đầu, cũng không nói chuyện, có ý tứ 'Chào hỏi cũng chào xong rồi, liền kết thúc được rồi chứ'.

Tần Hoành nhìn khuôn mặt tĩnh lặng như nước của người phụ nữ , dáng dấp của cô vẫn giống như trong trí nhớ, nhưng cô lại không còn là cô của ngày xưa. Anh vẫn cảm thấy Tô Yểu là một người phụ nữ rất có khí chất, có nền tảng là bề ngoài tinh xảo, khí chất lại càng lên hạng, anh ta đã từng cho rằng trên người Tô Yểu chỉ có khí chất thanh cao không thể xâm phạm, nhưng sau khi tiếp xúc với cô, lại phát hiện cô là người con gái tinh tế nhạy cảm, da mặt mỏng dễ xấu hổ.

Cô có rất nhiều mặt, chỉ là anh còn không có cơ hội nhìn thấy hết toàn bộ, chỉ có thể nhìn thấy cô cười thản nhiên nói chuyện thân mật bên cạnh một người khác, người đó có thể cho cô vốn liếng cũng có thể để cho cô kiêu ngạo ngẩng cao đầu, khiến cho cô như ngọn lửa xinh đẹp nổi bật nhất.

Mà anh, tựa hồ cũng chỉ có thể tiếp nhận sự lãnh đạm từ cô, không mặn không nhạt nhạt nhẽo, đơn giản là có thể nhìn thấy mấy chữ viết trên mặt cô rất rõ ràng: Không cần nói chuyện với nhau.

Tần Hoành vô ý thức ôm chặt Tô Khê, vui vẻ lịch sự nới với Tô Yểu: "Vậy chúc em tân hôn hạnh phúc trước."

Tô Yểu giương mắt, một đôi mắt tối tăm sáng ngời, lẳng lặng nhìn anh ta một cái, vô cùng khiếp sợ nói: "Cám ơn."

Một tiếng cám ơn này, là xuất phát từ sự chân thành, giống như cảm giác bạn bè chúc phúc lẫn nhau, Tô Yểu thu lại toàn bộ gai sắc trên người, khiến cho nội tâm Tần Hoành không ức chế được run rẩy, cái loại cảm giác quen thuộc này làm anh ta ngày nhớ đêm mong, vào giờ khắc này hầu như xông lên tất cả trên đầu.

Tô Yểu vừa bị anh ta nhìn sâu sắc, liền thu hồi ánh mắt, nói với Tô Khê: "Tôi nghỉ ngơi trước đây."

Nói xong đóng cửa lại.

Tần Hoành sửng sốt một chút, một tháng trước khi anh đến tìm Tô Yểu, lúc chính miệng cô nói cho anh biết cô và Lục Đông Đình đã đăng ký kết hôn, anh nên triệt để bóp chết lưu luyến không thiết thực còn lại trong lòng.

Anh không biết là đã nghe qua từ trong miệng của bao nhiêu người người khác, trong sách cũng đã đề cập qua, có rất nhiều thứ người ta mong muốn mà cả đời cũng không đạt được, mất rồi được lại, được lại mất đi. Đến cuối cùng, bao nhiêu tình cảm ôm ấp sẽ thay đổi, một điểm chấp niệm ở trong lòng đã sớm trở nên biến chất.

Anh đối với Tô yểu, chớ không phải chỉ là một loại chấp niệm được hình thành theo thói quen? Tần Hoành mệt mỏi nhíu nhíu mày, phảng phất như chỉ trong nháy mắt từ trong đống hốn loạn thanh tỉnh lại.

Tô Khê thấy anh ta nhíu mày mệt mỏi, kéo tay anh ta hỏi: "Mệt mỏi sao? Nếu không hôm nay ở lại chỗ này?"

Tần Hoành lắc đầu cự tuyệt, "Em nghỉ ngơi sớm một chút, anh cũng về đây, ngày mai muốn anh tới đón em đi khách sạn, hay là đi cùng ba mẹ em?"

"Em đi cùng ba mẹ, có xe rước dâu, bọn em phải tới đó cùng nhau."

----

Tô Yểu đã sớm thu dọn lên giường nghỉ ngơi, ngày mai rất bận rộn, hôm nay cần phải nghỉ ngơi thật tốt. Có thể do càng nghĩ như vậy, lại càng là không như mong muốn, nằm lên giường nhắm mắt lại nhưng mà càng lúc càng tỉnh.

Lúc đầu cô nghe thấy tiếng kêu của A Lạp ở dưới lầu, A Lạp là do cô mang từ Đức về nuôi, tiếng sủa của con chó đã lớn vang dội hùng hậu vô cùng, thường thường còn phát ra âm thanh tru lên như sói, dường như tâm tình rất nóng nảy, sau đó còn truyền đến tiếng Tống Hiểu Du quát lớn: "Súc sinh! Cho mày ăn cho mày ở, là để cho mày nửa đêm quấy nhiễu giấc mộng của người ta phải không? Sớm muộn cũng có ngày mang mày đi hầm."

A Lạp lại kêu 'Uông' vài tiếng, sau đó biến thành tiếng 'Ô ô' oan ức bén nhọn.

Tô Yểu không chịu nổi liền phát cáu, kéo cửa ra mặc đồ ngủ đi ra hành lang cười nhạt nói với Tống Hiểu Du đang ở phòng khách dưới lầu: "Cãi nhau với một con chó, dì thật đúng là để cho tôi nhìn với cặp mắt khác xưa."

Tống Hiểu Du nhìn Tô Yểu đang đứng trên lầu, muốn mắng chửi nhưng bà ta lại nhớ tới câu nói của Tô Yểu khi chỉ tay về phía cái bụng bà ta kia, trong lòng còn sợ hãi, chỉ có thể liếc mắt hung hăng trừng cô.

Tô Yểu vịn lan can, nhìn Tống Hiểu Du, càng phát hiện câu nói cũ sử dụng rất tốt, chó sủa không cắn người, Tống Hiểu Du ba hoa lớn tiếng, cho dù có mắng nhiều lần như vậy cũng không thể xảy ra chuyện gì.

"Hai ngày nữa tôi sẽ mang A Lạp đi, hai ngày này dì cố nhịn đi!"

Tô yểu thấy tốt thì lấy, không nên đến thời điểm cho Tống Hiểu du khí ra cái tốt xấu tới, nàng còn phải không duyên cớ gánh hạng nhất tội trạng.

Tô Yểu xoay người trở về phòng, Tô Khê ở phòng bên kia nghe thấy tiếng Tô Yểu đóng cửa lại, cô ta đẩy cửa ra, nhìn Tống Hiểu Du đạp dép lên phát ra âm thanh ba ba ba đang bước đi trên cầu thang, sắc mặt không tốt, trách mắng mẹ mình, "Mẹ không tìm không thoải mái cho bản thân, trong lòng không dễ chịu phải không? Mẹ cũng không ngại mất mặt."

Con mắt Tống Hiểu Du kéo lên, trừng cô ta: "Con sao có thể nói chuyện với mẹ mình như vậy"

Đáp lại lời của bà ra là tiếng đóng cửa của Tô Khê.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top