Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 99.2: Chẳng lẽ con còn sợ ba không để cho con sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trong cái album này có một bài < mùa ly biệt >, cô từng một lần nghe qua một lần nhưng lại nhớ kỹ.

"Mùa thu, lòng người cũng vào thu, một chén rượu, tâm tình vạn chủng, nhiều xa cách, mùa thu_mùa của lá rơi... A, không sợ nỗi khổ tương tư, chỉ sợ thương thế của ngươi đau nhức, chỉ oán người ở trong gió, tụ tán đều rời khỏi ta, ta không sợ cô độc, chỉ sợ ngươi tịch mịch, không có nơi để nói nỗi buồn ly biệt..."

Thực sự là, một người phụ nữ phải ngốc như thế nào mới có thể vì một người đàn ông làm nhiều như thế, nghe lại bài hát này vẫn cảm thấy giống như lúc nghe vào hai mươi năm trước?

Tô Yểu không tiếng động cười cười, bên môi dao động ra một cái trào phúng.

Đang chuẩn bị buông CD trong tay , cửa bị đẩy ra, Tô Hoài Sinh tiến đến, lúc thấy vật trong tay cô, sắc mặt có một tia nặng nề, thở dài một cái, rồi lại lập tức khôi phục như thường.

Ngón tay Tô Yểu nhẹ nhàng bắn ra, đẩy mạnh vật kia vào trong góc.

"Chờ ba một hồi lâu."

Tô Hoài Sinh ngồi đối diện với Tô Yểu, ba người phân thành ba cực ngồi ở ba vị trí.

Tô Hoài Sinh nhìn thoáng qua Tề Tông Lâm, anh gật đầu với ông ta, "Tô tổng, tôi là Tề Tông Lâm, luật sư của Tô tiểu thư."

Nói xong, đưa lên một tấm danh thiếp của mình.

Tô Yểu vẫn duy trì ý cười nhàn nhạt không phải đạt đến đáy mắt, nhìn Tô Hoài Sinh cầm lấy danh thiếp để ở một bên, ông ta hỏi: "Vậy nói công việc đi."

Tề Tông Lâm lấy sấp giấy chuyển giao cổ phần công ty đã chuẩn bị từ trước ra, tác phong của luật sư chuyên nghiệp mà trầm ổn, "Tô tổng chỉ cần ký tên ở phía trên là được, bên trong đã bao gồm tất cả các tài liệu để cho Tô tiểu thư có thể bắt đầu tiếp nhận di sản của ông ngoại cô ấy."

Tô Hoài Sinh lật tập văn kiện một cái, trầm ngâm một lúc, sắc mặt bình tĩnh hỏi: "Yểu Yểu, có cần phải gấp gáp như vậy không? Chẳng lẽ con còn sợ ba ba không để cho con?"

Tô Yểu nhìn tay của mình một chút, nụ cười nhạt nhòa nói: "Không phải là sợ ba không để cho con sao?"

Tô Yểu nói trắng ra như vậy, Tô Hoài Sinh sượng mặt một lát, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, cái trán nhíu chặt da lộ ra chồng chất khe rãnh thật sâu mà nhàn nhạt của nếp nhăn.

"Có đôi khi lời nói qua thẳng thắn liền không dễ nghe." Tô Yểu mở mắt ra nhìn Tô Hoài Sinh một chút, ngồi thẳng tắp, tay dựng ở trên đầu gối của chính mình, trên mặt mang theo ý cười.

"Làm người không nên quá vô sỉ, nhà họ Lục tặng không hơn ba trăm triệu, thử hỏi ba có muốn sắm vai một người ba sống tốt của con hay không? Hơn ba trăm triệu này ba cầm sẽ không được chùn tay sao? Hơn nữa, ngay từ đầu nếu ba đã mang chuyện của con và Lục Đông Đình đâm tới trước mặt chủ tịch Lục, nói vậy chắc ba cũng đã cân nhắc được chỗ lợi chỗ hại, rốt cuộc là nắm mười lăm phần trăm cổ phần công ty ổn định, hay là dựa vào tầng quan hệ này càng có lợi? Bây giờ, ba có thể nghĩ rõ?"

Ánh mắt Tô Hoài Sinh khôn khéo xuyên thấu qua kính cận lạnh lùng quan sát mọi thứ, Tô Yểu cũng không thèm để ý, còn chỉ điểm thêm: "Con nghe nói gần nhất ba có liên hệ với người phụ trách ngân hàng JBG ở Thụy Sĩ, con còn nhớ hình như có gặp qua một người tổng giám đốc điều hành của một ngân hàng ở trong hôn lễ..."

Hiện thực cho thấy Tô thị đã không thể dựa vào khối kiến trúc này để phát triển, mấy năm gần đây kinh tế trượt dốc, cộng thêm quốc gia có chút chèn ép đối khối địa ốc này, trong nghề vô cùng không ổn định, cho nên Tô Hoài Sinh vẫn muốn đả thông sản nghiệp, bước đầu tiên phải làm chính là mời chào càng nhiều vốn hơn càng tốt, có quan hệ thông gia với nhà họ Lục đối với ông ta mà nói thực sự quá có lợi.

Đánh rắn đánh phải đập đầu, nói không thích nhiều lời, Tô Yểu cười chờ ông ta làm quyết định.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top