Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm diễn thứ ba, theo thông lệ, mới là đêm hoành tráng nhất của đoàn diễn. Đêm đầu cầu bình an, cúng tổ, cúng thổ địa, vái tứ phương. Đêm thứ hai mở màn diễn thử, chào sân, chào đồng nghiệp. Đêm thứ ba đèn lồng đỏ treo cao, so với đám tân hôn nhà phú quý thuở xa xưa còn có vẻ hoành tráng trang trọng hơn rất nhiều.

May mắn là lúc này a Cửu đã rành rẽ từng câu tuồng, bước đi của nhân vật. Tân lão thở phào, từ rất sớm đã sai Hoàng thẩm Hoàng thiếu chỉnh trang y phục, tô điểm cho cậu kỹ càng.

Lão Mã đích thân vận trường y bước xuống đón khách, tiếng trống đại vang lên, rạp hát sáng rực bóng điện nóng cháy như ngàn ngọn nến, đào hát y phục xa hoa lấp lánh như từ mộng ảo bước ra.

Hồi thứ nhất, tiễn phu quân bước ra biên ải, người lúng liến mão châu, khoé mắt dài đa tình sáng rực phân minh. Dư Kỳ Dương ngồi im lặng ở một chỗ không mấy nổi bật, gần như chìm vào trong đôi mắt đó.

Không hiểu sao, ở nơi rực rỡ xa hoa cùng rộn ràng thanh âm này, hắn lại có thể nhớ về một thời điểm nào đó, ở một thôn quê nghèo khó, có vài đứa trẻ rủ nhau đi xem rối bóng. Những con rối tinh xảo in bóng lên vải lụa trắng, người điểu khiển nghiện thuốc lào, giọng trầm khàn đứt quãng lại phải lấy hơi the thé giả làm Hồ cô cô, tình lang ... giọng của tất cả những nhân vật đó.

Hồi ức kéo dài đến mức đã vãn tuồng, trên sân khấu sáng ánh đèn vàng cũng chỉ còn một hai người cửu vạn đi qua đi lại dọn dẹp mà hắn vẫn chưa muốn đứng dậy. Lúc này, lão Mã mới đến gần bên, vì nhận ra hắn, nên có chút e dè : "Dư thiếu, ngài ..."

Bàn tay đeo găng da màu đen khẽ phẩy, hắn rút một tờ chi phiếu Đông Dương ra đưa vào hai tay khum khum của lão Mã, chỉ vào chỗ vừa ngồi rồi rời đi. Với số tiền này, những đêm diễn về sau của đoàn Tân An, hay những đoàn sau nữa, cái chỗ ngồi này cũng coi như là đã bị phế đi, là nơi riêng của hắn. Con người này bá đạo đến mức, chỉ có người dâng tiền cho hắn, hắn chưa bao giờ phải bỏ tiền cho ai, nếu hắn đã muốn, ngươi từ chối thì cứ chuẩn bị chối luôn cái mạng quèn này đi là vừa.

A Cửu hôm nay diễn đến có chút mệt, cậu cảm thấy dưới sân khấu kia không được bao nhiêu người chuyên tâm vào hí khúc, lại có một ánh mắt lạc lõng đến cháy bỏng chiếu lên. Bên trong bộ đồ gấm thêu chỉ vàng, a Cửu quẫn bách đến mức mồ hôi đổ ròng ròng, mão châu thiếu chút nữa rơi xuống.

Lúc này vào cánh gà, còn chưa kịp trấn tĩnh thì lão Mã chủ nhà hát đã xông vào, kéo lấy cánh tay còn vướng víu y trang của cậu "Ánh Tuyết à, cô nương gặp may rồi, Dư thiếu gia nhìn trúng cô."

Phan Gia bên kia mới lau được nửa mặt phấn vội nhảy qua nắm tay a Cửu kéo lại sau người "Lão Mã à, nói thì nói, lôi lôi kéo kéo cái gì?"

A Cửu cũng biết lúc này cậu không nên mở miệng, vốn dĩ vóc người của cậu và Ánh Tuyết ngang nhau, thêm lớp phấn son dày thế này người thường nhìn không ra, huống chi lão Mã đã lục tuần béo phục phệ. Phan Gia bình tĩnh che chắn cho cậu, áo lót trắng bằng thứ vải rẻ tiền cũng đã lột được một nửa, lộ ra thân hình rắn chắc khác hẳn với vẻ thư sinh thường thấy của anh.

Cơ bắp này, vòng eo này, rõ ràng là của một người có tập luyện võ thuật. Nửa bên mặt của Phan Gia vừa lau sạch phấn rất tuấn tú, mày đậm mũi thẳng, khuôn miệng cương nghị. A Cửu cảm thấy, chính mình là nam còn xiêu lòng, đừng nói chi đến nhân vật mình diễn, bỏ lại nhà cửa để theo Phan Gia.

"Người cũng không phải của cậu. Sừng sộ như vậy để làm gì?" lão Mã đột nhiên bị phản ứng, sững hết vài giây mới có thể lấy lại bộ dạng nghênh ngang. Lúc này Cổ thúc cũng vừa tẩy trang xong, bước ra giở bài nịnh nọt hòng đánh lạc hướng lão Mã " Nào nào, ông nói sao, Ánh Tuyết được đại nhân vật để ý cơ à? Ai thế?"

Lão Mã cảm thấy được trọng vọng liền cao hứng quay đi, lúc đó Cổ thúc phất tay, Phan Gia đã kéo a Cửu bước ra hậu viên của nhà hát : "Cậu đứng ở đây đợi, tôi vào đó pha nước gạo cho cậu rửa mặt." Như chừng thấy a Cửu còn bần thần, anh lại nghĩ cậu lo lắng "Không sao, tôi không để cậu gặp chuyện gì đâu." Rồi mới bước vội vào.

Khoảnh sân sau của rạp hát ngăn cách hậu trường sân khấu và nhà kho, bên trái là bức tường cùng cái cửa nhỏ nối ra ngõ nhỏ, nơi a Cửu bị Tân lão kéo vào thu phục. Mới mấy ngày trước cậu còn đói khát đi lang thang bên ngoài, nay đã no đủ lại còn xiêm áo lộng lẫy đứng bên trong, a Cửu thật có chút hoài niệm.

Cậu lững thững bước, phút chốc đã bước ra bên ngoài lúc nào không hay. Kịch tàn vào giữa đêm, lúc này ngõ nhỏ hoàn toàn chìm trong tăm tối, nơi cậu đứng cũng không sáng sủa là bao, chỉ có phía tiền viện rạp hát xa xa vẫn còn vàng vọt ánh đèn.

Dư Kỳ Dương thật ra vẫn chưa quay về, hắn đang lang thang nơi thuộc hạ báo rằng để thoát tên do thám kia lại tình cờ thấy một cảnh tượng kì lạ đến u uẩn. Người như của kiếp trước, đứng tư lự giữa con đường lát đá, bên mái hiên rêu phong.

Hắn tiến lên, ý muốn bắt chuyện, lại vì tiếng sột soạt của dải khăn dày trên cổ mà làm người kia giật mình, vì y trang vướng víu, chân lại đi hài thêu quá nhỏ, a Cửu choáng váng té nhào.

Kỳ Dương nhanh chóng bước lên đỡ, mùi phấn son cùng hương băng phiến từ y phục cậu làm hắn choáng ngợp. Đây là cô đào trong vở kịch lúc nãy, bờ mắt hắc bạch phân minh cùng ánh nhìn cương nghị này không thể lầm lẫn được.

A Cửu sau phút vấp váp liền vụng về đứng bật dậy, trong bóng tối cậu không thấy rõ khuôn mặt sau vành mũ cao của người kia, nhưng y phục hắc sắc cùng khăn quàng cổ như thế, khẳng định không phải đơn giản. Cậu thật hối hận vì đã bước ra đây.

Kỳ Dương vừa đỡ được người vào lòng lại đã bị đẩy ra, hơi ấm chưa kịp làm quen đã rời xa khiến hắn bỡ ngỡ, có chút mù mờ đứng sững lại. Người kia sau khi vững vàng lại dùng tay áo dài thượt che lấy bên mặt, mão châu rung rinh lập loè như sao xa, vóc dáng cao gầy lại được thắt lưng bó buộc lộ ra vòng eo tinh tế.

Lúc đó Tân lão gia vừa vặn đi tìm đến, anh thấy tình hình có vẻ không ổn, bèn đằng hắng gọi "Ánh Tuyết, còn muốn trốn đi chơi ? Mau vào!" rồi đường hoàng đỡ lấy a Cửu, kéo cậu bước vào thật nhanh.

Để lại người vận âu phục đen, ánh mắt chìm trong bóng đêm chợt nheo lại, hắn thì thầm : "Ánh Tuyết..." 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#mỹ#đam