Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

• Chương 16 •

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Trước khi tôi chân chính ý thức được bản thân đang làm cái gì, tôi đã đuổi theo Gia Văn. Trên đường người đi thưa thớt, tôi rất nhanh tìm được Gia Văn. Không để ý ánh mắt kinh ngạc của người ngoài, tôi xông lên trước níu lấy cánh tay của Gia Văn.

  Gia Văn giật mình, hắn nỗ lực giãy giụa, gắng sức dùng tay kia gỡ cánh tay ra khỏi sự kiềm chế của tôi, nhưng cánh tay bị tôi gia tăng thêm chút lực đạo mà đau nhức, giãy dụa có vẻ cực kỳ vô lực.

  “Anh không thể liền cứ thế mà đi…!” Tôi ngoắc tay ngăn lại một chiếc taxi, đem Gia Văn ném vào. Ở trên xe tôi cũng không buông tay ra, không nói một câu, tôi chỉ là bình tĩnh nhìn Gia Văn. Hắn thế nào cũng không thoát khỏi tay tôi, lại không rõ ý đồ tôi làm như vậy là vì sao, dường như có chút tức giận quay đầu qua một bên, thà rằng nhìn cảnh vật gì không rõ ngoài cửa sổ cũng không chịu nhìn tôi đây vẫn đang một mực nhìn hắn.

   Xe chạy đến nhà, tôi lôi Gia Văn xuống xe, kéo hắn vào gian phòng vẫn không có bất luận thay đổi gì rồi mới buông tay ra. Đóng cửa phòng, tôi dùng thân mình chặn cửa, gắt gao nắm vai Gia Văn, để hắn nhìn toàn bộ gian phòng. “Ở đây mới là nơi anh chờ đợi, ở đây mới là nhà của anh.” Quay người Gia Văn lại, tôi nhìn đôi mắt hắn. “Chỗ anh muốn đi?! Rời khỏi cái nhà này anh còn có thể đi chỗ nào?! Quấn tôi nhiều năm như vậy sau đó thì biến mất, anh cho là câu “không gặp mặt nữa” tôi sẽ vô cùng vui vẻ tiếp thu sao?!” Nhìn biểu tình Gia Văn bắt đầu biến hóa, những tình tự lo lắng, hậm hực, buồn khổ của tôi không chỗ phát tiết. “Anh mơ tưởng tôi sẽ thả anh đi! Mơ tưởng… Đừng có mơ tưởng!” Hắn thế nào có thể dễ dàng nói rời đi như vậy! Đây là không đúng! Rốt cuộc là sai chỗ nào?! Hắn rõ ràng là người yêu tôi nhất trên đời này, người rõ ràng nói ly khai tôi liền sống không nổi, người rõ ràng là nói yêu tôi, luôn khóc vì tôi…! Một người như vậy, có khả năng nào một ngày kia nói muốn ly khai tôi, có khả năng nào lúc nói yêu tôi cũng là lúc quyết định tiếp nhận một người khác. Hắn có khả năng nào xa rời tôi, hắn rõ ràng là yêu tôi nhất, vì sao phải ly khai ôm ấp của tôi…

  Không để ý Gia Văn giãy dụa, tôi cường ngạnh đem hắn kéo vào trong lòng gắt gao ôm lấy. Hắn không thể ly khai tôi! Hắn chỉ có thể ở bên tôi…

  Gắt gao ôm Gia Văn, không để ý tới hắn đang kinh hoảng kêu to.

  “Buông! Cậu mau buông…! Làm cái gì vậy?! Để cho tôi đi…!” Gia Văn quyền đấm cước đá ở trong lòng tôi, thầm nghĩ tôi sẽ buông tay.

  Không! Tôi mới không buông tay! Chỉ cần tôi buông tay ra, hắn sẽ ly khai tôi, sau đó chạy trốn rất xa không bao giờ gặp tôi nữa. Hắn đã làm cho tôi tưởng niệm hắn hai năm, lẽ nào hắn còn muốn làm cho tôi nhớ kỹ hắn, lo lắng hắn cả đời sao?… Hắn thế nào có thể đối đãi với tôi như vậy…! Tôi không buông tay! Quyết không!

  Gia Văn vẫn còn đang giãy dụa liên tục, hắn muốn chạy trốn khỏi tôi. Nên làm như thế nào hắn mới có thể giữ hắn lại?! Nên làm như thế nào mới có thể triệt tiêu khoảng cách vô hình giữa tôi và hắn?!…

  Gia Văn cắn chặt môi dưới, trong ánh mắt có lệ quang tôi rất quen thuộc! Hắn sắp khóc! Mỗi khi hắn khóc, luôn luôn sẽ dựa vào trong lòng tôi tìm kiếm thoải mái, lần này vì sao muốn chạy trốn…! Tôi sẽ giống như trước đây ôm anh cho anh thoải mái, không nên trốn…!

  Hôn lên đôi môi mỏng kia, người trong lòng kịch liệt rung động một chút, rồi cứng ngắc giống như phản ứng không lại. Tôi tinh tế hôn đôi môi mềm mại, sau đó cảm thấy vô cùng không thể thỏa mãn mà mở ra khớp hàm trói chặt, thâm nhập chiếm lấy khoang miệng ấm áp. Dùng đầu lưỡi càn quét ở bên trong, nơi này là chỉ có tôi mới có thể động, nơi này là thuộc về tôi… Quấn lấy cái lưỡi không biết làm sao bên trong kia, cố sức hút. Kích thích lưỡi hắn, để cho khẩu dịch không kịp nuốt chảy ra khóe miệng, xẹt qua cằm…! Ôm chặt hắn, hôn hắn thật sâu. Nhưng cảm giác khoảng cách này vẫn là không thể biến mất.

  Tôi muốn tới gần hắn, gần hơn, lại gần hơn… Lại gần hơn nữa…! Trong đầu ý niệm Gia Văn muốn rời xa tôi làm tôi hoảng loạn, khoảng cách xa lạ giữa tôi và hắn khiến tôi nôn nóng! Tôi muốn giữ hắn lại, không cho hắn còn ý định ly khai tôi, nên làm như thế nào mới có thể lưu lại hắn…

  Tôi ôm lấy Gia Văn, hôn lên cổ hắn. Làn da trơn nhẵn nhàn nhạt mùi hương xà phòng. Cứng rắn xâm lược thân thể gợi cảm, nhiệt độ giấu ở dưới da thịt… Tôi muốn tự mình xác nhận, muốn hoàn toàn là chính mình. Hai tay duỗi nhập vào dưới vạt áo hắn, ngón tay giống như bị da hấp thụ, cũng luyến tiếc ly khai.

  Đẩy hắn nằm vào trên giường, không để mắt hắn ngăn cản mà cởi đi quần áo hắn. Không có một tia che đậy, tôi giữ hai tay Gia Văn không cho hắn che giấu thân thể xích lõa.

Vai gầy, lồng ngực bằng phẳng mỏng manh, vòng eo mảnh khảnh, bờ mông khít khao chịt chẽ, tứ chi thon dài duyên dáng…! Đây là thân thể Gia Văn, một thân thể nam nhân mà tôi đã từng bài xích. Bên trong tôi chậm rãi thiêu đốt, là bởi vì Gia Văn mới thiêu đốt! Tôi đã từng cho rằng tôi vĩnh viễn không có khả năng mang theo dục vọng mà sờ đến thân thể một người nam nhân, nhưng hiện tại tôi rốt cuộc hôn đầu ngực một nam nhân còn có cảm giác ngọt ngào! Duỗi tay hướng hạ thân Gia Văn, nơi này đã từng bị tôi cố sức lạp xả, khí quan nam tính muốn gạt bỏ đi hiện tại đang được tôi ôn nhu cầm trong tay lúc mạnh lúc nhẹ âu yếm. Thân thể tuyết trắng của Gia Văn đã bị dục vọng kích thích mà bắt đầu cố gắng lùi xuống, gian nan giãy dụa trên drap giường màu xanh. Lúc này hắn, rất giống một con cá bị mắc lưới ở biển sâu, điềm đạm đáng yêu, tràn ngập mê hoặc! Dục vọng đứng thẳng chảy ra giọt lệ, nhiễm ướt ngọc hành trắng nõn, nhiễm ướt tay tôi.

  Giật lại đôi chân dài đang đóng chặt, tôi nhẹ nhàng gặm hôn bên trong cặp đùi non mềm nhẵn nhụi. Gia Văn nằm ở trên giường vô lực thở gấp, gián đoạn hô hấp “Không… Không nên… Không nên…!” Ngón tay ướt át trạc vào cửa khẩu duy nhất dưới thân Gia Văn, bí mật mang theo dục hỏa càng sâu thăm dò ở chỗ sâu bên trong. Gia Văn đột nhiên cố sức tránh né, bản thân cố gắng nhỏm dậy dùng tay đẩy cơ thể tôi đang đè nặng hắn ra. Một giọt nước mắt trong suốt, từ khóe mắt hắn không ngừng rơi xuống. Gia Văn nắm lấy vai tôi cầu xin  “Đừng như vậy… Vệ Hải! Mau dừng lại… Dừng lại đi!… Đừng làm cho tôi ôm hi vọng nữa… Thả tôi đi… Thả tôi… Ô… Ah ah…!”

  Tôi chuyển động ngón tay, đồng thời trước sau trừu sáp bên trong lối vào nóng bỏng này, đơn giản cắt ngang lời nói của Gia Văn, làm cho hắn chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ khi bị hãm thân vào vực sâu dục vọng.

  “Đã muộn…!” Tôi cúi người ôm sát Gia Văn đang xụi lơ, một chút một chút hôn liếm đôi môi run rẩy. Thở hổn hển, trái tim bên trong lồng ngực cuồng liệt kích nhảy, tôi quay qua lỗ tai Gia Văn thở dài “Không có khả năng ngừng lại… Tất cả đều đã muộn… Tôi sẽ không để cho anh đi, anh là của tôi, chỉ có thể là của tôi…!” Gia Văn mở to mắt, vẻ mặt không thể tưởng tượng được. Tiếp đó, hắn thở dài rồi gắt gao nhắm lại hai mắt, nước mắt rơi càng nhiều, nhưng mà hai tay của hắn rốt cục gắt gao ôm lấy cổ tôi. “Vì sao còn phải đối với tôi như vậy… Tôi không muốn lại thống khổ!… Đừng làm cho tôi lại thống khổ…! Vệ Hải! Vệ Hải… Vệ Hải…!”

  Nương theo tiếng Gia Văn liên tục kêu lên, tôi tiến nhập thân thể hắn! Lửa nóng, chặt chẽ, giống như vực sâu níu lấy tôi. Dưới đáy lòng bị bùng cháy…! Tức thời một trận choáng váng đánh úp, tôi bị sóng triều tuôn ra bao phủ…!

  Gia Văn! Gia Văn…!

  Theo bản năng ôm chặt người trong lòng, người duy nhất có thể cứu tôi…

  Chỉ có hắn…

  Gia Văn!…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top