Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

hsd

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Hư Yên

Dịch: QT ca ca

Edit: Diệp Mạn Thanh

Thể loại: đoản văn, nhất công nhất thụ, HE

Đêm thất tịch, trái với đêm hội nhộn nhịp của trai gái bách tính trong dân gian, Hồng Súy điện của hoàng cung hoàn toàn tĩnh lặng. Ánh trăng trong suốt lóng lánh như bạc chảy tràn lan trên đóa mẫu đơn đỏ rực, soi sáng khuôn mặt của nam tử vận hoàng bào đứng cạnh. Ánh trăng bàng bạc rũ xuống mẫu đơn đỏ chói được nâng niu bởi nam tử hoàng y vàng rực. Thật là một cảnh tượng kinh dị! Hoàng đế bệ hạ khuôn mặt tuấn lãng phi phàm, phong thái vương giả, uy quyền cao ngất lại bên một đóa mẫu đơn mà suy tư trầm mặc. Bên ngoài bỗng có tiếng náo động, Hoàng thượng nhíu mày.

“Bẩm… khởi bẩm Hoàng thượng…”Tiểu thái giám chạy đến hơi thở đứt quãng, lập cập quỳ xuống trước mặt y

“Có chuyện gì?”, Hoàng thượng cau mày, nhã hứng bị phá, dĩ nhiên cảm thấy không vui.

“…Là Tây Môn thị vệ… y đã trở về…”, tiểu thái giám vừa nói vừa run.

“Cái gì?”, Hoàng đế bệ hạ khinh hỉ đến mức đóa mẫu đơn vừa này được nâng niu trong tay cũng bị vứt xọach sang một bên, lập tức vội vội vàng vàng ly khai Hồng Súy điện.

“Hoàng thượng… Hoàng thượng… bây giờ không được…nhất định không được gặp Tây Môn thị vệ…”, tiểu thái giám liều chết nhào tới ôm chân Hòang đế, nhất quyết không cho đi. Hoàng thượng phát cáu vùng vằng muốn rút chân ra, tên nô tài lại cứ gan lì ôm cứng ngắc khiến hoàng thượng muốn đi phải dùng sức kéo lê cả người hắn theo. Hỗn đản! Hoàng thượng trong bụng rủa thầm nhưng làm sao để mấy tiếng đó làm ảnh hưởng hình tượng cao quý của mình, chỉ gào lên.

“Buông ra! Nô tài to gan dám cản trẫm? Việc gì trẫm lại không thể bây giờ gặp y?”

“Hoàng thượng tha tội, tại…tại Tây Môn thị vệ hiện giờ cũng đang tìm hoàng thượng đó. Chúng nô tài đang cố sức cản y lại. Nhân lúc này Hoàng thượng nên chạy đi a.”

Một mảng khó hiểu xâm lấn trong đầu Hòang đế bệ hạ. Cái gì mà tìm ta, y tìm ta không phải là tin vui sao? Cái gì mà “cố sức ngăn lại”, tại sao phải cản y? Cái gì mà chạy trốn, các ngươi có coi ta là hoàng đế không, cư nhiên lại bảo ta vứt bỏ cả sĩ diện? Một mảng hỗn lọan trong đầu chưa giải quyết xong, Hoàng thượng đã nghe từ xa xa, thanh âm trong trẻo như nước, song ngữ khí như lửa.

“Đông Phương Tĩnh!”

“Thảm rồi! Lần này thì chết thật rồi. Cha, nương, hài nhi bất hiếu, không hộ giá nổi hoàng thượng.”, tiểu thái giám khóc nấc lên.Cả người Hoàng thượng phút chốc đông cứng lại, mồ hôi từ đâu đầm đìa thái dương. Dưới ánh trăng mờ ảo, một thân ảnh trắng quỷ dị phấp phới đứng trên nóc điện nhìn xuống. Hồng cân chít ngang eo nhỏ, mềm mại uốn lượn trong gió. Khuôn mặt sau làn tóc đen đến huyễn hoặc thật đúng là…

“Mỹ nhân, tiểu mỹ nhân a…”, Hoàng thượng vô thức lắp bắp.Bạch y nhân lãnh yêu kiều mị, khắp ngừơi thanh thóat bất phàm, khuôn mặt tuyệt mĩ lại nhếch lên một nụ cười mỉa nhìn Hoàng thượng.

“Tiểu…tiểu mỹ nhân…đã trở về?”, Hoàng thượng bị dọa đến phát khóc đi.

“Đa tạ Hoàng thượng đã hỏi thăm. Vi thần nhờ phúc của người, còn chưa chết được”, sát khí bạch y nhân cứ nàgy càng tỏa ra đậm đặc.“Vậy…vậy…chúng ta vào trong uống chén trà…”

“Hỗn trướng! Ta chém chết ngươi!”, thiên tiên mỹ nhân bạch y rúng động rống lên. Đáng tiếc a, dù nhìn mỹ mạo giống nữ tử thế nào, vẫn là khí thế bức ngừơi của nam tử. cái bóng trắng xóa phóng như vũ bão xuống điện, Hoàng đế chỉ còn một ý niệm duy nhất trong đầu: Phụ vương, ta không chơi nữa, làm hoàng thượng mà không có được một chút bảo hộ, cả cái mạng nhỏ còn muốn giữ không xong.

“Hôn quân, ngươi chạy đâu, đứng lại.”Bách tính của Văn Quốc mà thấy được Hoàng đế cao cao tại thượng của họ bây giờ phải khổ sở chạy lăng quăng trong chính cung điện của mình, còn luôn mồm “cứu mạng, cứu mạng a”, chắc chắn hình tượng uy vũ của Hoàng đế sẽ nát vụn như cám mất. Cảnh tượng mất mặt này còn chẳng ra thể thống gì khi kẻ đuổi theo sát mông thiên tử lại là Hoàng cung đệ nhất thị vệ, cũng là chủ tử của Ám Mai Hoa, tổ chức sát thủ lớn nhất giang hồ, Tây Môn Diên Khánh, mỹ lệ tuyệt trần; đang la hét ầm ĩ. Đáng ra dù là loại thân phận gì, dám gọi Hoàng đế là hôn quân đều phải tội chết. Thế nhưng mỹ nhân kia không rõ được nuông chiều thế nào, đối với thiên tử đến nửa điểm kiên dè cũng không có.

“Đông Phương Tĩnh, tên hỗn đản nhà ngươi! Con bà nó, ngươi viết cái gì trong thư mà tên Phùng Dạ Lãnh đó vừa đọc xong liền hai mắt nổi tơ máu, một cước tống ta vào Đào Hoa Đồ Trận, còn sai dược vật cắn ta một ngụm? Hại ta sống chết trong đó hết sáu ngày, còn phải chịu đựng bao nhiêu thứ vừa dơ vừa hôi. Xém chút nữa ta đã bị lũ dã lang làm thịt rồi, ngươi biết không hả?…”

“Nhưng… nhưng chẳng phải tiểu mỹ nhân của trẫm vẫn bình yên trở về đó ư? Mỹ nhân thật là giỏi nhất thiên hạ mà”, Hoàng thượng vừa chạy vừa lau mồ hôi, cũng có chút đau lòng khi nghe Tây môn Diên Khánh “kể tội”. Gì chứ, Hoàng đế ta vốn là kể thương hoa tiếc ngọc mà!Không ngờ lời của Đông Phương Tĩnh chẳng những không nịnh nọt được mỹ nhân chút nào, trái lại khiến cơn thịnh nộ càng như bùng nổ. Tây môn Diên Khánh hai má đỏ hồng, giận đến nghẹn giọng.

“Không bị dã lang ăn nhưng lại bị sắc lang gặm không còn một mẩu. Con bà nó! Ngươi có hay không biết cha hắn cũng là một tên cẩu dâm tặc như ngươi?…”Hoàng thượng đang chạy thục mạng, bỗng trượt chân súyt té nhào xuốn bậc thang Hồng Súy Điện. Chỉ cần một sơ sẩy đó thôi, Tây Môn Diên Khánh đã hai trảo túm được long bào kéo mạnh hoàng thượng ném về phía long ỷ. Đông Phương Tĩnh kêu thảm một tiếng, khuỷu tay đập vào thành ghế đánh cốp.

“Ai da Tiểu mỹ nhân nương tay. Đau chết trẫm.”, Hoàng đế bệ hạ lại xuýt xoa năn nỉ.

“Biết đau? Hừ, ngươi hại ta bị tên háo sắc đó vừa hôn vừa cắn, lại còn sờ mó lung tung…”, Tây Môn Diên Khánh nghiến răng, tay xiết chặt thành nắm đấm. Đầu óc y còn lởn vởn hình ảnh một nam nhân nhìn mình cười ôn nhu, lại hình ảnh của chính mình ở dưới thân hắn ô ô a a cầu xin. Sắc đỏ trên mặt y bây giờ không biết là do tức giận hay thẹn. Tây Môn Diên Khánh lắc lắc đầu mấy cái, vẫn còn cảm giác giọng nói của nam nhân kia thì thào bên tai, cảm thấy tay hắn trên sống lưng mình mơn trớn, lại nhớ đến lúc khoái họat gọi tên nhau…

“Mỹ nhân…”, thấy mỹ nhân đột nhiên đờ mặt, Đông Phương Tĩnh rụt rè lên tiếng.

“Còn gọi cái gì?”, Tây Môn Diên Khánh tỉnh lại, lửa giận lại phừng phừng bốc lên, một cước đạp vào mông hoàng đế.

“Ai da!”Tiếng kêu ai óai bi thảm của Hoàng thượng vang khắp Hồng Súy Điện, chúng nô tài chỉ biết câm nín thương tâm thay cho bệ hạ. (lăn lông lốc trên nền nhà)

“Hoàng thúc mỹ nhân, tha cho trẫm đi. Trẫm vốn không có ý lừa ngươi, chính trẫm cũng không ngờ Lãnh nhi đối với tình ý của trẫm lại phản ứng mạnh mẽ như vậy. Hoàng thúc mỹ nhân à, đã khiến ngươi phải chịu  ủy khuất.”Mặc cho thiên tử cả người nằm sấp khổ sở, Tây Môn Diên Khánh vẫn ung dung thượng nguyên bàn tọa lên lưng hắn, đã vậy còn nhịp nhịp chân, nhún nhảy liên tục. Mỗi lần nhún xuống lại khiến hoàng đế bệ hạ “hự” một tiếng muốn trào huyết. Đông Phương Tĩnh thực muốn khóc. Làm Hoàng đế khổ quá đi a! Cư nhiên lại có một hoàng thúc xinh đẹp đáng sợ như vậy, chả trách phụ vương  băng hà sớm. Hoàng thúc này cũng thật là. An an ổn ổn làm Ninh Hòa hầu không chịu, lại chạy tới đây đòi làm thị vệ rồi còn long nhong bên ngoài nữa. thân là Hòang đế nhưng chẳng hiểu sao đứng trước tiểu hoàng thúc này lại nể sợ như vậy. Hoàng thúc còn nhỏ tuổi hơn hắn. Từ bé hắn đã luôn miệng một tiếng “mỹ nhân”, hai tiếng “tiểu mỹ nhân”, riết rồi thành một thói quen khó bỏ. Mà Tây môn Diên Khánh cũng không lấy đó làm khó chịu, mặc hắn muốn kêu gì thì kêu. Xem Hoàng thúc cũng là thúc thúc kì lạ nhất trong thiên hạ, hắn cũng là hoàng đế có một không hai đi.

“Hoàng thúc mỹ nhân, Lãnh nhi có phụ thân sao?”

“Hửm? Ngươi không biết?” Tây Môn Diên Khánh nhướn mày lạnh lùng. (cái tên này, người ta có phải quỷ đâu mà không có cha?)

“Không a! Hắn chưa từng đề cập với trẫm. Hoàng thúc mỹ nhân, là trẫm có lỗi với ngươi…”, Đông Phương Tĩnh tự nhiên thấy hối hận trong lòng dâng lên. Hoàng thúc xinh đẹp như thiên tiên của hắn lại bị một lão già ăn sạch sẽ. dù lão già đó có là cha của Lãnh nhi đi nữa, nỗi nhục này Tây Môn Diên Khánh chắc chắn sẽ khắc sâu trong lòng, cái mạng hoàng đế của hắn cũng không chắc được yên a. Phụ vương, hoàng đệ khác họ này người kiếm ở đâu ra?

“Im miệng!”, Tây Môn Diên Khánh lại một lần trên lưng hoàng thượng nhún một cái, khiến hắn bặm môi nghiến lợi

“Ngươi đừng rảnh hơi lo chuyện người khác, lo chuyện của ngươi là được rồi”

“Chuyện của ta?”“Phùng Dạ Lãnh cuối cùng cũng có hạ bút biên cho ngươi một lá thư hồi đáp. Ta đang giữ nó bên ngừơi”

“Tiểu mỹ nhân… ngươi nói thật?”, Hoàng thượng dường như từ đầu chỉ chờ có thế, liền vui mừng nhổm dậy níu tay áo hoàng thúc

“Mau đưa nó cho trẫm”

“Đâu có dễ vậy”, mỹ nhân nhanh nhẹn dời vai khỏi tầm tay hoàng đế, liếc mắt sắc lẻm

“Ngươi phải trả giá một chút chứ! Đánh thắng ta đi rồi muốn đọat gì thì đọat.”

“Ô… mỹ nhân hoàng thúc, ngươi bắt nạt trẫm, trừng phạt trẫm nãy giờ chưa đủ hay sao?”. Cư nhiên là hoàng đế lại nước mắt ngắn dài thật khó coi. Bảo ta đánh thắng hoàng thúc, căn bản là “không có cửa” đi. Hoàng thúc, ngươi đừng có cố chấp như vậy, nỡ lòng nào chia cắt tình duyên của ta?Hoàng thúc khinh khủng như vậy, Đông Phương Tĩnh nghĩ thật hâm mộ kẻ đã khuất phục được hoàng thúc. Chắc là cao nhân, gia phụ của Lãnh nhi quả nhiên là “gừng càng già càng cay” nha.. (ách, cái này editor dịch cho thoáng nghĩa)Kẻ được đương kim thiên tử ái mộ đó hiện giờ đang cả người vận hắc y, vô thanh vô thức đột nhập vào hòang cung, nằm trên mái Hồng Súy Điện, dỡ viên ngói xuống, nhìn vào trong nghe ngóng. Phía dứơi chăn màn bay phần phật, bất luận tinh mắt cỡ nào vẫn không thể thấy rõ người trong trướng đang làm những gì, chỉ dõng tai lõm bõm nghe được vài câu. Và đoạn hội thoại anh í nghe được như sau:“Mỹ nhân, lần này trẫm nhất định đoạt được… ngươi” (Ảnh không nghe được chữ “thư từ” ở giữa)

“Còn phải xem đã.”

“Trẫm đang ở thượng phong, ngươi khuất phục đi là vừa.”

“Bỏ đi, ta không ở đây chơi cái trò tiến tiến lùi lùi với ngươi nữa.”

“Sao có thể dễ cho ngươi vậy? Trẫm đã tiến sâu như vậy rồi, muốn rút ra thật sự hơi khó nha!”

“Ta nói ngươi rút ra! Múôn ta chết hay sao?”

“Mỹ nhân muốn chạy? Thiên binh vạn mã đã bao vây rồi, ngươi nghĩ ngươi có thể thóat khỏi tay trẫm sao?”

“…Ai… được rồi, ta khuất phục…”

“Rầm”

Mái ngói Hồng Súy Điện đột nhiên thủng một lỗ, ngói vỡ vụn rơi rào rào xuống phía dưới. Hoàng đế bệ hạ một phen kinh hãi trợn mắt. Hắc y nhân bước ra từ đống ngói vỡ, quần áo đen tuyền dính bụi ngói xám lỗ chỗ nhưng đôi mắt thì sáng quắc như hổ, đùng đùng căm hận hướng về phía Hoàng thượng

“Cẩu hoàng đế… dám đụng đến Khánh nhi của ta…”Là hắc y nhân nằm trên mái nghe hoàng thượng và nương tử nhà mình thanh thanh yết hầu hội thoại đế chịu hết nổi, điên tiết lạo xuống định cho Hoàng đế háo sắc đê tiện kia một trận. Thế nhưng cảnh tượng hiện ra trước mắt hắn là Hoàng thượng và Tây Môn Diên Khánh đang ngồi đối diện nhau. Cái trò “tiến tiến lùi lùi” hóa ra là một bàn cờ vây trên bàn, bên hoàng thượng quả nhiên đang “thiên binh vạn mã” áp chế quân trắng không còn đường rút, đã tiến được gần hết trận địa đối phương. Hắc y nhân ngẩn ngừơi, môi mấp máp dường như muốn nói gì nhưng không ra tiếng

“Ngươi… sao lại ở đây?”, Diên Khánh sửng sốt.“Dĩ nhiên là đến đón ngươi về Đào Hoa Cốc”, hắc y nhân đã định thần lại, bình tĩnh hướng mỹ nhân mà cười cợt

“Cái gì mà đón về? Ngươi lấy tư cách gì ?”, trên mặt mỹ nhân đỏ xanh lẫn lộn

“Tư cách phu quân a, ta đón nương tử nghênh gia, có gì sai trái?”, tiếu ý cùng ái ý tràn ngập trong mắt hắn

“Ai là nương tử của ngươi? Đây là hoàng cung, ngươi dám tự ý xông vào, có biết sẽ phạm tội chết không?”, Diên Khánh gầm gừ

“Ngươi nói ta dám không? Ngươi đành lòng nhìn ta bị trảm?”, Hắc y nhân một bước tiến tới, bạch y nhân một bước lùi lại.Cái người có quyền quyết định trảm hay không ấy nãy giờ bị bỏ xó, mới uất ức lên tiếng

“Nghịch tặc to gan! Dám kinh động trẫm, trẫm sẽ…”

“Sẽ thế nào?”, hắc y nhân lườm Đông Phương Tĩnh, ánh mắt y mà là gươm thì hoàng đế sớm đã đứt đôi rồi

“Còn quấy rầy, ta lấy mạng.”

Làm hòang thượng như hắn thật là cực khổ mà! Rõ ràng thức khuya dậy sớm lo cho giang sơn xã tắc, vậy mà hở một chút liền bị gọi là “hôn quân”, là “cẩu hoàng đế”; long thể đáng ra phải được hảo hảo bảo vệ thì hết bị dọa giết đến bị dọa chém. Hoàng đế đang ra phải là quốc bảo chứ. Hòang đế này ta không làm nữa, mau mau nhường ngôi cho hoàng đệ, ta về sống với Lãnh nhi của ta.Mà cũng thật lạ, hoàng thúc hung dữ của hắn trước đây chưa từng tỏ ra yếu thế như vậy. Hắc y nhân kia còn nói cái gì “Đào Hoa Cốc”

“Ngươi quan hệ thế nào với Phùng Dạ Lãnh?”Hòang thượng lấy lại uy quyền nha, oai phong dõng dạc chất vấn

“Là cha a!”, hắc y nhân không mặn không nhạt phun ra mấy chữ

“Cái gì?”Khỏi nói cũng biết Đông Phương Tĩnh kinh ngạc đến mức nào. Hắn vốn nghĩ gia phụ của ái nhân trẻ lắm cũng phãi bốn mươi tuổi, trong đầu hắn khẳng định là một lão bá mặt lún phún râu, đầu lốm đốm bạc, không chống gậy ho khù khụ đã hay rồi. Bất quá nếu là cha của Lãnh nhi, sẽ là một lão bá khỏe mạnh, râu tóc còn đen nhánh. Còn hắc y nhân này trông không quá ba mươi, cả người tiêu sái, thiên đình mãn nhãn, tuấn lãng chi trung

“Ngươi dùng Trú Nhan Thuật?”, hắn vẫn nghe nói trên giang hồ hay dùng cái này để che giấu tuổi tác

“Không có! Lãnh nhi là do ta nhặt về nuôi. Năm đó ta mới mười bốn tuổi.”Cái lọai sự tình này thật sự là khiến hoàng đế bệ hạ kinh ngạc không thôi. Hắn kinh ngạc xong thì dẹp luôn ý nghĩ tội lỗi với hoàng thúc. Hai người rất xứng đôi a!

“Vậy…vậy… nhạc phụ đại nhân…”, Hoàng thượng nhỏ giọng

“Ai là nhạc phụ đại nhân của ngươi? Tránh qua một bên.”, hắc y gia gia không thèm để ý anh con rể, cứ nhắm Diên Khánh mà tiến

“Ngươi không được đến gần đây. Ta không đi đâu hết!”, Tây Môn Diên Khánh miệng vừa mắng, chân vừa thụt lùi muốn bỏ chạy

“Tại sao?”, Hắc y nhân cả người tỏa ra mạt ý nhàn nhạt, môi mỉm cười nhưng tiếu ý không còn trên mặt

“Ngươi chẳng phải đã là người của ta? Ta yêu ngươi, ngươi yêu ta, cớ gì lại không chịu theo ta về?”

“Vì… vì hắn a!”, cùn đường đuối lí, Diên Khánh đành đem thằng cháu ra đỡ đạn

“Hửm?”, hắc y gia gia nhướn mày nhìn Hoàng đế mặt đang tái mét

“Ta… ta thân là thị vệ của Hoàng thượng, không có lệnh của Người, ta tuyệt đối không thể rời hoàng cung nửa bước.”Đúng là nói dối không chớp mắt, hoàng thượng trong lòng gào thét. Ngươi một năm ở trong cung được mấy ngày? Ngươi muốn đi, ta làm sao có gan cản?

“Có thật không?”, hắc y nhân nhìn hoàng thượng, hoàng thượng lại nhìn sang hoàng thúc mỹ nhân, thấy y đang mục trừng kiểu “ngươi đồng ý hắn, ta giết”, hoàng thượng nuốt nước mắt vào lòng. Đường nào cũng chết!

“Đúng a! Tây Môn thị vệ là tài sản quốc gia, đâu phải của chùa, muốn lấy lúc nào thì lấy”, Đông Phương Tĩnh cuối cùng quyết định. Bất quá nếu hắc y nhân muốn “thịt” hắn, y sẽ nhẹ tay hơn hoàng thúc.Gia gia áo đen trầm mặc một lúc. Kẻ kia dù sao cũng là Hòang thượng, Khánh nhi nhất định sẽ bảo vệ hắn, làm khó hắn không phải dễ. Còn Lãnh nhi nhất định cũng sẽ không vui. Ai, đành vậy…

“Đông Phương Tĩnh, ái tử của ta cũng không phải đồ chùa, nói lấy là lấy. Ta tuyệt đối không giao Lãnh Nhi cho ngươi”, gia gia làm bộ thở dài kiên định. Quả nhiên có tác dụng, Hoàng thượng vừa nghe tên ái nhân, nỗi sợ cùng hoàng thúc lập tức bay biến

“Trẫm… chuyện của trẫm và Lãnh nhi không phải thứ ngươi có thể quản được.”

“Không được? Thử xem ta sống chết ngăn cản, Lãnh nhi còn dám gả cho ngươi?”

“Nhạc phụ đại nhân… cầu ngươi đừng nhẫn tâm vậy… ngươi muốn gì trẫm đều đáp ứng” (câu này mới đáng chém)

“Tiểu tế ngoan”, gia gia hắc hắc cừơi, trẻ nhỏ quả nhiên dễ dạy

“Giao Lãnh nhi cho ngươi cũng được, có điều…”, y ánh mắt thâm ý liếc về phía Diên Khánh. Hoàng đế thông minh lập tức hiểu ra. Hai tên tiểu công nhìn nhau, một cười tà mị, một đắn đo cân nhắc thiệt hơn khoảng… năm giây

“Thành giao!”, một lời định đọat, hai bên cùng cừơi thỏa nguyện. (xong, anh đã bị bán như đồ hàng)Nãy giờ Tây Môn Diên Khánh nghe được không nhiều nên hiểu được cũng không bao nhiêu, chĩ có linh tính mách bảo “nguy hiểm” khi thấy hai kẻ kia bắt tay nhau. Y quay lưng định chạy thì đã thấy thắt lưng nhanh như cắt bị nhấc bổng lên. Cả thân bạch y bị hắc y túm lấy vận khinh công bay lên nóc điện

“Định trốn ta lần nữa? Đừng hòng!”, nghe tiếng cừơi của nhạc phụ âm âm trong gió, bản thân hoàng thượng còn thấy lạnh. Nhất là không biết tiếng hét hay tiếng khóc đến hôn thiên ám địa của Tây Môn Diên Khánh lanh lảnh

“Đông Phươnh Tĩnh, ngươi dám bán đứng ta? Sau này ta nhất định kiếm ngươi tính sổ…”

“Hoàng thúc bảo trọng, đảm bảo thúc sẽ không chịu thiệt đâu!”, Hoành thượng cũng vừa hét với theo vừa vẫy vẫy tay.Giọng nói nhỏ dần, thân ảnh trắng cũng mất hút.Trong Hồng Súy điện còn lại một mình thiên tử đứng ngơ ngẩn cừơi. Nhạc phụ đại nhân chắc chắn sẽ không để hoàng thúc trả đũa hắn đâu. Hoàng đế bệ hạ nghĩ vậy rồi chép miệng

“Đi ngủ sớm thôi! Mai thoái vị xong còn phải đến Đào Hoa cốc tìm Lãnh nhi nữa chứ!”Thiên tử dời bước, không để ý đến lỗ thủng trên mái điện Hồng Súy. Ánh trăng theo đó rơi xuống thềm điện long lanh một luồng tinh khiết, trả lại vẻ tĩnh lặng cho cung điện sau một hồi náo loạn.Đào Hoa Cốc cách kinh thành hai ngàn dặm, thanh y nam tử đang thưởng nguyệt bên tửu lầu bỗng át xì một cái, cơn ớn lạnh cũng tự dưng kéo đến. Quái lạ, là điềm xấu gì sắp xảy ra?~ Hoàn ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top