Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 6: CÓ NGƯỜI LÒNG TA VUI SƯỚNG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


1.

Từ khi Chuyên Húc lên làm hoàng đế, thống nhất Đại Hoang, hắn đã dùng nhân tài tùy theo tài năng của từng người, ra sức quản lý thiên hạ, ngoại trừ mấy chục năm lại có lũ lụt, có thể nói là thái bình. Hiện nay, Đông Hoang đã dần dần ngừng chìm, các dòng sông ở Đông Hoang cũng dần ổn định hướng chảy, một số tướng lĩnh như Nhục Thu, Câu Mang phụ trách phòng chống thiên tai, lũ lụt đã lâu không xuất hiện nữa, dần dần được triệu tập trở lại.

Sau khi Chuyên Húc trở thành hoàng đế, đã ra lệnh cho mọi thành, trấn trong bang dựng các thông báo ở hàng rào các làng và thị trấn để truyền đạt các mệnh lệnh khác nhau của bên trên.

Vào ngày này, bảng thông báo ở thị trấn nhỏ dưới chân núi Bất Chu đông nghẹt người, ai cũng bàn tán xôn xao, ngạc nhiên.

"Sao có thể có thông báo như vậy? Thật sự là lời nói của Hắc Đế bệ hạ sao?"

"Vừa rồi ta vừa nhìn thấy đại nhân dáng lên, chính là Hắc Đế bệ hạ đăng thông báo, không thể nhầm lẫn được."

"Điều này... quá kỳ lạ."

"Đúng vậy, Tiểu Yêu này là ai? Bệ hạ có em gái như vậy sao?"

Tiểu Yêu và Tương Liễu vừa từ núi Bất Chu trở về, nghe thấy có người gọi tên nàng, họ lần theo tiếng động nhìn sang thì phát hiện một đám người đang tụ tập xung quanh để xem cái gì đó.

Tiểu Yêu đi tới chen vào trong đám người, phát hiện mọi người đều đang đọc thông báo, đang định rời đi không chút hứng thú thì đột nhiên nhìn thấy tên mình trên bảng thông báo.

Bảng thông báo viết: "Tiểu Yêu ông nội bị ốm. Hãy sớm quay lại, ca ca ngươi."

Đầu Tiểu Yêu choáng váng, bảng tin tức này khiến nàng bị sốc, đồng thời cũng bị sốc khi Chuyên Húc thực sự dùng phương thức mò kim đáy bể này để tìm ra nàng. Nàng quay lại, nhìn thấy Tương Liễu một mình đứng ở ngoài đám người cách đó không xa, nàng biết dù không đến gần nhưng hắn cũng biết trên bảng thông báo viết gì và có ý nghĩa gì.

Vừa rồi ở trên đỉnh núi Bất Chu, nàng hỏi Tương Liễu tiếp theo muốn làm gì, Tương Liễu lại hỏi nàng muốn làm gì.

Nàng nói: “Chàng từng nói với ta, trong biển có rất nhiều hòn đảo không tên, có hòn đảo cằn cỗi, có hòn đảo đẹp như mộng ảo. Trước đây ta đã nói với chàng là ta muốn đến đó, nhưng chàng không trả lời. Bây giờ ta vẫn muốn đi xem một chút, chàng đi cùng ta có được không?"

Tương Liễu đáp: “Được.”

Nàng ích kỷ nghĩ, nếu có thể thoát khỏi thân phận, thoát khỏi đúng sai, trên thế gian này sẽ không còn Cửu Mệnh Tương Liễu cùng Tây Lăng Cửu Dao, từ nay về sau trời cao biển rộng, nơi nào họ cũng có thể đi. Nhưng cuối cùng vẫn không thể thực hiện được, dù là thần tộc, người hay yêu, trên thế gian này luôn có mối ràng buộc thuộc loại này hay loại khác, tình yêu không phải là tất cả, Tương Liễu không thể buông bỏ mọi thứ vì tình yêu, và nàng cũng vậy. Hơn nữa, với tính tình của Tương Liễu, hắn cũng không thèm sống trong trốn tránh, chuyện hắn sống lại sớm muộn gì cũng bại lộ, cái gì nên đối mặt thì phải đối mặt, cái gì nên giải quyết thì phải giải quyết từng cái một.

Tiểu Yêu bước ra khỏi đám đông, từng bước một tiến về phía Tương Liễu, đang nghĩ cách giải thích với Tương Liễu rằng nàng là em gái của kẻ tử thù của hắn.

Không ngờ Tương Liễu lại lên tiếng trước: “Nàng có muốn quay về Trung Nguyên không?”

Tiểu Yêu khó khăn gật đầu, kéo tay áo Tương Liễu, nhẹ giọng nói: "Tương Liễu, đừng tức giận, ta không phải cố ý không nói cho chàng biết."

Tương Liễu tỏ ra không tức giận, nói: “Không sao, chúng ta có thể đến Trung Nguyên trước, sau đó thăm thú các hòn đảo.”

Nghe Tương Liễu nói, trong lòng Tiểu Yêu ấm lên, nhưng nàng vẫn xác nhận: “Ta là Tây Lăng Cửu Dao, cha ta là Bạch Đế, ông ngoại ta là Hoàng Đế, còn anh trai ta là Hắc Đế đang tại vị… Chàng không tức giận sao? "

Nàng biết rõ, mấy trăm năm trước, khi Tương Liễu biết mình là Vương Cơ Cao Tân, hắn đã rất tức giận và muốn A Niệm đẩy nàng xuống biển, sau đó để nàng một mình bơi trong biển cả đêm để trở về.

Tương Liễu khẽ lắc đầu, chậm rãi đi về phía quán trọ, vừa đi vừa nói: “Nàng vô luận là Văn Tiểu Lục, Tiểu Yêu hay Tây Lăng Cửu Dao, đều là nàng. Yêu quái chúng ta, không bao giờ để ý tới thân phận, chỉ quan tâm đến tấm lòng."

Tiểu Yêu nhìn bóng lưng hắn, lần đầu tiên cảm thấy lưng Cửu Mệnh Tương Liễu có chút ấm áp.

2.

Trong hơn hai trăm năm kể từ khi Tương Liễu rời xa, điều mà Tiểu Yêu thích nhất chính là đi trên mặt nước nhìn vầng trăng tròn phía xa, nhìn từ xa vầng trăng tròn giống như là nơi giao thoa giữa nước và trời.

Những năm ấy, nàng luôn tìm một chỗ trên mặt nước vào những ngày rằm, chậm rãi bước xuống nước, lúc thì nhìn trăng, lúc thì nhìn chỗ trống bên cạnh.

Khi đó, thứ in sâu trong mắt nàng là vầng trăng sáng và nỗi cô đơn vô bờ bến.

Bây giờ nàng và Tương Liễu đang ngồi cạnh nhau trên bãi biển. Trăng sáng treo trên cao, ánh trăng dịu êm, sóng xa xa dâng trào trong đêm tối, sóng vỗ vào đá, âm thanh dài êm dịu... vạn vật xung quanh yên tĩnh và đẹp đẽ một cách lạ thường

Lúc này, sự cô đơn và băng giá đọng lại trong mắt nàng hàng trăm năm cuối cùng cũng dần tiêu tan.

Tiểu Yêu thỉnh thoảng ném vài cành cây vào đống lửa, Tương Liễu ngồi yên lặng.

"Tương Liễu, chàng thật sự muốn cùng ta đi Trung Nguyên sao?" Tiểu Yêu hỏi.

Tương Liễu gật đầu.

"Có một chuyện ta phải nói trước cho chàng biết, là như thế này... Trước đây ta và chàng quan hệ khá phức tạp... Nếu chàng trở lại làm Phòng Phong Bội, sẽ có rất nhiều lời đồn thổi."

Tương Liễu cười nói: “Ta là một tên phóng đãng có tiếng, ta còn sợ lời đồn đại sao.”

Tiểu Yêu cắn môi nói: “Lúc ta và Xích Thủy Phong Long kết hôn, chàng lấy thân phận Phòng Phong Bội đến cướp dâu, sau đó chàng từ bỏ thân phận Phòng Phong Bội, mọi người đều cho rằng Phòng Phong Bội đã chết, đương nhiên Phòng Phong Bội từ cõi chết trở về cũng không phải chuyện gì to tát. Trăm năm trôi qua, Phong Long đã bị giết trong trận chiến, Xích Thủy tộc sẽ không còn coi thường Phòng Phong Bội, nhưng Đại Hoang nhất định sẽ có lời bàn tán.”

Tương Liễu quay đầu nhìn Tiểu Yêu, ánh mắt lạnh lùng, giọng nói lạnh lùng chậm rãi: “Nàng và Xích Thủy Phong Long kết hôn.”

Tiểu Yêu vội vàng đến bên cạnh Tương Liễu, ôm lấy cánh tay Tương Liễu, chớp chớp đôi mắt to, cố gắng làm ra vẻ nịnh nọt để vượt qua chuyện này, làm chệch hướng xung đột: “Đừng tức giận, chỉ là một cuộc hôn nhân chính trị mà thôi…. Ta đã đợi chàng ở bãi biển bảy ngày bảy đêm, ta vốn là hy vọng chàng sẽ đến đưa ta đi cùng, như vậy tốt cho chàng. Nhưng chàng không có tới gặp ta. Chàng đã làm ầm ĩ lên và cuối cùng để ta lại một mình. Ngoài ra, trong trận chiến đó, chàng đã lấy đi mạng sống của Phong Long. Chàng không được để tộc Xích Thủy phát hiện ra danh tính thực sự của chàng."

Nghe vậy, Tương Liễu trong mắt lạnh lùng tiêu tán, thấp giọng nói: "Những chuyện này ta không nhớ được."

Tiểu Yêu có chút tức giận ném mạnh mấy cành cây vào đống lửa, nhìn tia lửa bùng lên, nàng ngơ ngác nghĩ: Nếu chính mình không nói ra, sau này từng cái một hắn sẽ nhớ lại, nàng dù có thêm chín cái miệng cũng không thể giải thích rõ ràng được

Nhưng ngay lập tức, nàng lại cảm thấy nhẹ nhõm.

Bởi vì nàng không biết Tương Liễu nhớ lại hết thảy sẽ là chuyện tốt hay là chuyện xấu, mặc dù nàng hiểu rõ ràng Tương Liễu đối nàng có tình cảm sâu sắc, nhưng nàng vẫn không có dám chắc Tương Liễu sẽ làm ra loại lựa chọn nào.

Cũng bởi vì so với sự sống và cái chết, mọi thứ khác đều tầm thường.

“Yêu quái chín đầu,” Tiểu Yêu đột nhiên quay người nói: “Chúng ta đã thỏa thuận là đi Trung Nguyên trước, sau đó đi khám phá các hòn đảo, chàng không được phép thất hứa.”

Tương Liễu không trả lời, dường như đang suy nghĩ điều gì đó. Hai người đều có suy nghĩ riêng và im lặng rất lâu.

Tiểu Yêu suy nghĩ hồi lâu, cảm thấy thay vì chờ hắn phát hiện ra một số chuyện, tốt nhất nàng nên tự mình thú nhận. Nàng tiến lại gần Tương Liễu và nói: "Tương Liễu, ta muốn nói với chàng một chuyện, chàng có thể hứa với ta là không nổi giận được không?"

Tương Liễu nói: “Xem ra lời nàng sắp nói còn nghiêm trọng hơn chuyện vừa rồi.”

Tiểu Yêu cảm thấy áy náy nói: “Đúng vậy... Kỳ thật ta rất khó nói ra, ta vẫn luôn hy vọng chàng có thể tự mình nhớ ra, nếu như chàng không nhớ được, ta nghĩ chàng như vậy cũng không phải chuyện xấu. Nhưng ngày mai chúng ta sẽ đến Trung Nguyên, sớm muộn gì chàng cũng sẽ biết. Thay vì để chàng nghe từ miệng người khác, ta sẽ tự mình nói."

Tương Liễu nói: "Nói cho ta biết."

Tiểu Yêu đôi mắt lấp lánh nhìn Tương Liễu nói: "Trước tiên chàng phải hứa không được tức giận. Nếu đã tức giận, không được phép xắn tay áo bỏ chạy."

"Ta không bao giờ đưa ra những đảm bảo như vậy."

Tiểu Yêu biết mình không thể làm gì, vì thế hít sâu một hơi nói: "Tương Liễu, hơn hai trăm năm trước, ta gả cho Đồ Sơn Cảnh."

Vừa nói, Tiểu Yêu vừa kéo chặt áo Tương Liễu, sợ hắn tức giận sẽ biến mất.

Đúng như dự đoán, khí tức xung quanh Tương Liễu lập tức giảm xuống đến mức đóng băng.

Tương Liễu đứng dậy, nhưng Tiểu Yêu cũng không có giữ lại, đi mấy bước đến bờ biển, giọng rất lạnh lùng nói: “Vậy, Đồ Sơn phu nhân, bây giờ ngươi đang làm gì ở đây? Là đang tìm kiếm một chút niềm vui mới lạ sao? Mặc dù khi làm Phòng Phong Bội ta không hề bị cấm đoán, nhưng ta không có thói quen vay vào vợ của người khác.”

Tiểu Yêu lập tức đứng dậy đi theo hắn, nàng đứng cạnh Tương Liễu nói: "Tương Liễu, Đồ Sơn Cảnh và ta đã hòa ly rồi. Chúng ta đã hòa ly mấy trăm năm trước rồi. Ta có sự vướng mắc trong chuyện này... nhất thời không thể nói rõ được."

Tương Liễu đột nhiên xoay người, siết lấy cằm Tiểu Yêu, nhìn chằm chằm vào mắt nàng, trầm giọng nói: "Tây Lăng Cửu Dao, ngươi rất lợi hại, ngươi đã khiêu khích bao nhiêu nam nhân?"

"Không... không còn nữa..." Tiểu Yêu yếu ớt nói.

"Nói dối!"

“Ta không hề nói dối!” Tiểu Yêu vội vàng bào chữa.

Tay Tương Liễu đưa lên cổ Tiểu Yêu, dùng lực mạnh ấn Tiểu Yêu vào vai mình, nhìn thấy cái cổ trắng noản của Tiểu Yêu, hắn nhe răng nanh cắn nhẹ vào cổ Tiểu Yêu, nói: “Ngươi nên biết tính tình của ta. Nếu ngươi không nói sự thật, tin hay không ta sẽ cắn đứt cổ ngươi?”

"Ta không nói dối, nếu chàng không vui thì cứ cắn ta đi. Dù sao cũng không phải lần đầu tiên, ta đã quen rồi."

Tương Liễu nghe xong giật mình, rút nanh ra, tay từ cổ đi lên tai lên đến đỉnh đầu, gọn gàng rút ra chiếc trâm gỗ nàng dùng để vấn tóc. Vận linh lực, một bông hoa Nhược Mộc nở ra trên giữa lòng bàn tay.

Tương Liễu thanh âm lạnh lùng: "Đây là tín vật của tộc Nhược Thủy, Nhược Thủy nam nhân nào đưa cho ngươi?"

"Anh trai đưa cho ta." Tiểu Yêu vội vàng giải thích.

Khi chiếc trâm vấn tóc được tháo ra, nửa mái tóc đen dài suông mượt của Tiểu Yêu đổ xuống như một thác nước, lướt qua cánh tay và lòng bàn tay của Tương Liễu. Hắn vô thức vuốt tóc nàng: “Băng tinh cầu ở đâu? Có sức mạnh tự bảo vệ mình, có người để nương tựa, có nơi để đi. Là Xích Thủy Phong Long, Đồ Sơn Cảnh, Chuyên Húc hay lại là một tên nam nhân khác có tình yêu sâu sắc với ngươi?"

Tiểu Yêu cắn môi, vừa tức giận vừa buồn cười nói: "chàng đưa cho ta!"

Tương Liễu ánh mắt lóe lên, lồng ngực run rẩy, nhưng sắc mặt vẫn bình tĩnh.

Hắn nhìn khuôn mặt xinh đẹp trong tầm mắt, nhìn thấy đôi má ửng hồng trên khuôn mặt trắng trẻo của Tiểu Yêu, hắn nhớ tới hành động cắn môi vừa rồi của Tiểu Yêu, lồng ngực nhảy lên vài cái, đầu óc hỗn loạn. Hắn nhẹ nhàng vuốt ve gò má của Tiểu Yêu, sau đó chạm vào môi nàng, khàn giọng hỏi: “ta đã bao giờ hôn nàng chưa?”

Tiểu Yêu nghĩ đến nụ hôn mà nàng thà chết còn hơn khi rơi khỏi vách đá, tim nàng thắt lại, khó khăn nói: "Không, chỉ là.. chỉ là khi đó ta còn ở trấn Thanh Thủy, chàng giúp ta độ khí."

Tương Liễu nghe vậy, ánh mắt tối sầm, đột nhiên ôm lấy Tiểu Yêu nhảy xuống biển. Hắn ôm lấy nàng nhanh chóng chìm xuống biển, biển đêm không đáy, nặng nề và vô biên, Tiểu Yêu có chút sợ hãi, không khỏi ôm chặt lấy eo Tương Liễu.

Không biết Tương Liễu rốt cuộc bao lâu mới dừng lại. Khác với bóng tối vô tận vừa rồi, nơi này được bao phủ bởi những rạn san hô, có những ánh sáng mờ nhạt chiếu rọi dưới đáy biển sâu xinh đẹp mờ ảo tựa như những ngôi sao trên bầu trời.

Hai người lơ lửng trong nước, đứng đối diện nhau, xung quanh họ được bao bọc trong một bong bóng khí .

Tương Liễu ôm eo Tiểu Yêu, một tay nâng cằm nàng lên, dùng giọng khàn khàn, trầm thấp quyến rũ nói: "Tiểu Yêu, nàng có biết ta là yêu vương của biển không? Nếu ta muốn, đều có biện pháp để bạn nàng thở tự do trong biển."

Hắn cúi đầu lại gần khuôn mặt ngượng ngùng ửng hồng như hoa đào kia: “Cho nên, nàng nhớ kỹ, đây không phải là độ khí.”

Vừa nói, môi Tương Liễu lập tức hạ xuống, từ trán rồi đến má Tiểu Yêu rơi xuống, không có gì ngăn cách giữa họ, tai và thái dương cọ vào nhau, mũi hai người chạm vào nhau.... cuối cùng là môi chạm môi.

Tiểu Yêu cũng không trốn tránh, hơi thở ấm áp cùng sự run rẩy trong lòng khiến cơ thể nàng mềm nhũn. Nàng rên rỉ trong vô thức. Như bị kích thích, Tương Liễu ôm chặt eo nàng, mãnh liệt hôn lên đôi môi hơi hé mở của nàng.

Trong phút chốc, ánh sáng yếu ớt dưới đáy biển dường như bị đánh thức, từ gần đến xa, từng tia sáng chói lóa lần lượt bộc phát, chói mắt vô cùng.

Nụ hôn muộn màng hơn ba trăm năm này cuối cùng cũng lặng lẽ đến.

Mối tình muộn màng hơn ba trăm năm này cuối cùng cũng tìm được chỗ đứng của mình.

Hai người đã đắm mình trong vùng biển xanh thẳm này rất lâu. Như mật ong, như đường, như những giấc mơ và ảo ảnh; như ánh sáng, như tia lửa, như ngọn lửa...

3.

Sau khi Tiểu Yêu và Phòng Phong Bội cùng xuất hiện ở thành Chỉ Ấp, toàn bộ Đại Hoang nổ tung như nước lạnh đổ vào chảo rán nóng.

Trên đường phố, trong các quán ăn, trà lâu, quán rượu, sòng bạc, kỹ viện... khắp nơi đều có những cuộc bàn luận sôi nổi về bí mật của thần tộc đã bị chôn vùi từ lâu này.

Khi Tây Lăng Cửu Dao vẫn còn là Vương Cơ Cao Tân kết hôn với tộc trưởng trẻ tuổi của Xích Thủy là Xích Thủy Phong Long, Phòng Phong Bội đã làm ầm ĩ trong đám cưới và cướp dâu, sau khi bị quân Hiên Viên giết chết, thi thể của hắn không được tìm thấy, nhiều người nói rằng cô dâu đã đi theo hắn là Tây Lăng Cửu Dao lúc bây giờ lúc đó đã giấu hắn đi.

Sau đó, Tây Lăng Cửu Dao kết hôn với tộc trưởng Đồ Sơn, nhưng sau khi kết hôn không lâu, nàng một mình đến Ngọc Sơn, người ta còn tung tin đồn thi thể của Phòng Phong Bội nhất định đã được giấu ở Ngọc Sơn, thấy không còn hy vọng cứu hắn sống lại, Tây Lăng Cửu Dao quyết định đảm nhận vai trò Vương Mẫu kế vị

Sau đó, Tây Lăng Cửu Dao rời Ngọc Sơn, tuyên bố hòa ly với tộc trưởng Đồ Sơn, sau đó không có tin tức gì, người ta truyền tin rằng chính Tây Lăng Cửu Dao đã thành công hồi sinh Phòng Phong Bội, hai người biến mất vào phàm trần và sống hạnh phúc.

Theo năm tháng, tên tuổi của họ thỉnh thoảng vẫn xuất hiện trong những câu chuyện của những người kể chuyện, nhưng thời gian trôi qua, không có tin tức gì về họ và họ cũng dần mờ nhạt.

Cho đến khi cả hai cùng nhau trở về một cách công khai, thành thật mà không trốn tránh sự chú ý của người đời

“Hãy kể cho ta nghe cảnh tượng hai người trở về Chỉ Ấp đi!” Trong quán trà, một con cô gái còn chưa trưởng thành cầu xin người kể chuyện.

“Kể thêm đi, kể thêm đi,” một số người hét lên.

Người kể chuyện nhấp một ngụm trà, vuốt râu nói: “Có vẻ như mọi người đều thích nghe điều này, nhưng đây quả thực là cảnh tượng náo nhiệt nhất ở Đại Hoang trong trăm năm qua. Nghe nói, Hắc Đế bệ hạ và Hoàng Đế dùng một bức thư tuyên bố với thiên hạ, cuối cùng mong được Tây Lăng Cửu Dao người đã biến mất hơn hai trăm năm trở về, ngày hôm đó, bên ngoài thành Chỉ Ấp, Hắc Đế đã ngồi xe mây đến đón nàng. . Có rất nhiều người ở trong thành và ngoại thành, có người đến để ngắm nhìn vẻ đẹp của bầu trời ngày hôm đó, có người đến để tham gia cuộc vui, nhưng hầu hết đều muốn nhìn thấy Tây Lăng Cửu Dao đã hủy bỏ hôn ước với Xích Thủy, tách khỏi Đồ Sơn, lui về thế giới bên ngoài không quan tâm đến phàm trần."

"Nghe nói nàng xinh đẹp như tiên nữ, khắp nơi Đại Hoang không có nữ nhân nào có thể sánh bằng vẻ đẹp của nàng." Có người ngắt lời.

Một người khác nói: "Sắc đẹp thì đẹp nhưng lại gầy. Xét về ngoại hình, Phòng Phong Bội có thể nói là đẹp hơn. Điều hấp dẫn nhất ở Tây Lăng Cửu Dao chính là từ quý phái."

Có người khó hiểu hỏi: “Tây Lăng gia tộc tuy là một trong tứ đại gia tộc, nhưng xét về tài phú và địa vị vẫn kém hơn Xích Thủy và Đồ Sơn. Tại sao lại nói là cao quý?”

“Ngươi không hiểu điều này rồi,” người đàn ông nói “Mẹ cô ấy là Tây Lăng Hành, cha ruột cô ấy là Xích Thần Xi Vưu, cô ấy gọi Hoàng Đế là ông ngoại, Hắc Đế bệ hạ là ca ca, cựu Cao Tân Vương Bạch Đế là phụ vương. Cũng có thể nói, Vương Mẫu trước đây chính là sư phụ của cô ấy. Ở Đại Hoang này, còn có nữ nhân nào cao quý hơn Tây Lăng Cửu Dao sao?”

"Đừng ngắt lời người kể chuyện, ta muốn nghe hắn nói về việc Tây Lăng Cửu Dao trở về." Bé con nhỏ tuổi bất mãn nói.

Người kể chuyện mỉm cười nói tiếp: “Hôm đó thật sự rất đông người, vô số người cùng nhau, chỉ muốn nhìn thấy gương mặt của Tây Lăng Cửu Dao. Mọi người chờ đợi, cuối cùng, khi hoàng hôn tràn ngập trên bầu trời, Tây Lăng Cửu Dao xuất hiện, điều mà mọi người không bao giờ ngờ tới chính là nàng không hề đơn độc, nàng đến cùng Phòng Phong Bội, đứa con thứ hai gia tộc Phòng Phong đã chết hàng trăm năm, hai người cùng nhau cưỡi trên một con chim thần như một cặp thần tiên một đường bay thẳng đến cạnh xe mây của Hắc Đế bệ hạ”.

“Thật sao?” cô gái nhỏ hỏi.

“Hoàn toàn là sự thật,” người kể chuyện nói, “Thật trùng hợp khi ba trăm năm trước, Tây Lăng Cửu Dao và Phòng Phong Bội đã ngồi ngay tại chỗ của ngươi, nghe ta kể chuyện. Một người đang đùa giỡn, còn người kia thì đang mỉm cười, giờ nghĩ lại, họ thực sự yêu nhau, quả là một cặp đôi hoàn hảo!"

Nam tử áo xanh chua chát nói: “Không biết vì sao lại bị Phòng Phong Bội hấp dẫn, hắn chỉ là con của một thiếp thất, hơn nữa cũng là nổi tiếng hoang đàng phóng đãng.”

Người kể chuyện không đồng ý: “Tình yêu luôn là điều mong muốn của mỗi người, tốt hay xấu, ấm áp hay lạnh lùng đều có thể. Tại sao Tây Lăng Cửu Dao lại yêu Phòng Phong Bội đến thế, e rằng chỉ có chính cô ấy mới biết.”

Một người khác nói: "Hai người bọn họ lại gây ra một cuộc rùm ben lớn như vậy, sẽ khiến hai tộc Xích Thủy và Đồ Sơn phải xấu hổ. Các người không sợ sẽ xảy ra chuyện sao..."

Có người lập tức phản bác: “Việc này đã xảy ra mấy trăm năm rồi. Núi sông thay đổi, vạn vật và con người đều thay đổi. Nợ phải trả đã trả từ lâu rồi. Trăm năm sau làm sao có lý do gì để quyết toán? Hơn nữa, ngươi đã bao giờ nhìn thấy hết tất cả Đại Hoang rộng lớn này chưa? Các gia đình quý tộc đều phải xé nát khuôn mặt vì được và mất trong tình yêu.”

Mọi người đang bàn tán xôn xao, quán trà nhất thời náo nhiệt vô cùng.

Trong góc, một người nam nhân mặt không chút huyết sắc ho kịch liệt, đứng dậy rời đi.

4.

Trên đường đến Tiểu Nguyệt Đỉnh trên cỗ xe mây, Chuyên Húc ngồi trước mặt Tiểu Yêu mà không nói một lời. Ngay bên ngoài thành Chỉ Ấp, Chuyên Húc trước mặt nàng đã nói vài câu với Tương Liễu, nhưng đến giờ vẫn đang chưa nói tiếng nào với nàng.

“Ca,” Tiểu Yêu chủ động mở miệng nói: “Sao ông ngoại lại bị ốm?”

“Ngươi còn nhớ mình có ông Ngoại sao?” Chuyên Húc vẫn quay lưng về phía nàng, giọng nói lạnh lùng: “Hai trăm năm nay chúng ta không nghe chút tin tức gì về ngươi, ngoài Tương Liễu ra ngươi còn có để ai vào mắt ngươi nữa?”

Tiểu Yêu nén cười, nàng không ngờ Chuyên Húc lại nói thẳng như vậy.

Nàng vốn tưởng rằng lúc cầu xin ông ngoại, nàng cũng không tránh né Chuyên Húc, sau này Chuyên Húc đã ban cho nàng cấm địa Thần Nông, huynh ấy nhất định biết nàng đang có ý đồ gì. Nhiều năm qua, huynh ấy chưa bao giờ đến gặp nàng hay ngăn cản nàng, nàng rất biết ơn huynh ấy vì điều đó. Huynh ấy biết rõ ràng Phòng Phong Bội chính là Tương Liễu, nhưng khi nhìn thấy hắn ở bên ngoài thành Chỉ Ấp, huynh ấy cũng không có chút kinh ngạc. Đúng, ca ca của nàng là vua, thế nhân này có cái gì huynh ấy không biết? Vốn dĩ nàng đã suy nghĩ rất nhiều, muốn từ từ giải thích chuyện này với Chuyên Húc, nhưng bây giờ xem ra không cần thiết nữa.

"Ca ca, là lỗi của ta." Tiểu Yêu ngoan ngoãn thừa nhận sai lầm của mình. "Ca, mặc dù mấy năm nay không ở cùng huynh và ông ngoại, nhưng ta vẫn thường xuyên nghe được tin tức huynh cùng ông ngoại, ta biết hai người đều không có việc gì, ta cũng yên tâm."

Chuyên Húc hừ lạnh một tiếng.

Tiểu Yêu ngó ra ngoài xe mây, rồi kéo vạt áo Chuyên Húc, tiếp tục hỏi: “Ông ngoại thế nào rồi?”

“Ngươi tự mình nhìn thấy thì sẽ biết.”

Nghe Chuyên Húc nói, Tiểu Yêu ý thức được điều gì đó: "Ông ngoại không có sao? Huynh là đang cố ý lừa ta quay lại."

Chuyên Húc nghe vậy mỉm cười nói: "Đúng vậy, ngươi đã trở nên thông minh hơn."

Tiểu Yêu lùi vào trong xe mây, giận dữ không nói nữa.

Sau khi đến Tiểu Nguyệt Đỉnh, Tiểu Yêu không để ý đến Chuyên Húc mà chạy lên cầu thang bước vào ngôi nhà tre, kêu lên "Ông ngoại".

Hoàng Đế nghe thấy tiếng động và bước ra khỏi phòng trong. Tiểu Yêu nhào vào trong ngực Hoàng Đế, nũng nịu kêu lên: "Ông ngoại, ông và ca ca lại lừa con."

Hoàng Đế hỏi: "Nếu không nói như thế, ngươi có quay lại không? Hơn nữa, thời tiết gần đây trở lạnh, ta ho mấy ngày nay, quả thực có bệnh."

Tiểu Yêu khịt mũi, cúi đầu không nói gì.

Chuyên Húc lúc này cũng đã đi tới bên ngoài phòng, sau khi cúi đầu chào Hoàng Đế nói: "Nếu không lừa ngươi trở về, chỉ sợ ngươi đều tính toán như vậy biến mất cả đời."

Tiểu Yêu cảm thấy có chút áy náy, nàng quả thật có ý nghĩ này khi ở núi Bất Chu.

Hoàng Đế đỡ Tiểu Yêu đứng dậy, mọi người đi vào phòng trong, nhẹ nhàng ngồi xuống.

Hoàng Đế hỏi: “Ngươi thật sự định rằng sẽ bỏ rơi ông ngoại và anh trai ngươi để đi cùng Tương Liễu sao?”

Tiểu Yêu cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Con không có phớt lờ ca ca và ông ngoại… Mấy năm nay, mỗi khi gặp thứ gì ngon, hay vui, con đều nhờ người mang đến Tiểu Nguyệt Đỉnh. Ông không nhận được à?

Chuyên Húc nói: "Ai quan tâm đến những chuyện đó? Ông và ta chỉ thỉnh thoảng muốn gặp ngươi và biết rằng mọi chuyện với ngươi đều ổn để chúng ta có thể an tâm."

“Sao huynh không ngạc nhiên? Ta tự mình nấu rượu, ta cũng tự học cách nấu đồ ăn… Hơn nữa, ca ca à huynh có nhiều gián điệp như vậy, chắc chắn huynh đã biết hoàn cảnh của ta, nếu không thì sẽ không có chuyện biết được Tương Liễu sống lại nhanh như vậy. . . "

"Ngươi!" bị vạch trần tại chỗ Chuyên Húc có chút xấu hổ

Hoàng Đế xua tay nói: "Chỉ vậy thôi, chỉ vậy thôi, đúng là nữ nhân, ngươi và mẹ ngươi giống nhau như vậy, ngươi nói xem, ngươi đã trả giá bao nhiêu để cứu hắn?"

"Con..." Tiểu Yêu do dự nói: "Thật ra, so với cái giá mà chàng ấy phải trả để cứu con, những gì con làm thực sự chẳng là gì cả."

"Nó có thể làm tổn thương cơ thể của ngươi không?" Chuyên Húc hỏi.

“Sẽ không làm tổn thương thân thể của ta,” Tiểu Yêu nói dối không đỏ mặt, sau đó lập tức đổi chủ đề nói: “Vương Mẫu cho ta mượn rất nhiều thần khí, ta cũng tìm được rất nhiều thảo dược quý giá. Hiện tại linh lực của ta không hề thấp hơn người làm ca ca như huynh. Độc kỹ là vô song, và kỹ năng bắn cung cũng tuyệt diệu và còn thông thạo nhiều kỹ năng khác. Cho dù Ngu Cương và Xích Thủy Hiến có ở đây, họ có thể không phải là đối thủ của ta. Nếu huynh không tin thì chúng ta thử xem.”

Chuyên Húc cảm thấy nhẹ nhõm.

Hoàng Đế vẫn có chút lo lắng, tiếp tục nói: "Trước kia, ca ca của ngươi nhiều lần chiêu mộ Tương Liễu, thử đủ mọi mưu kế, thủ đoạn, nhưng hắn đều từ chối. Theo ta thấy, hắn không đặt ngươi lên lựa chọn đầu tiên của hắn."

“Trước kia con cũng chưa bao giờ coi chàng ấy là lựa chọn đầu tiên,” Tiểu Yêu phản bác, “Ba trăm năm trước, chàng ấy bất lực, con có cảm giác bất an. Nhưng dù vậy, dù con và chàng ấy ở phe đối địch, chàng ấy vẫn là người đã cứu con hết lần này đến lần khác, vì con mà tha cho anh trai con nhiều lần, chàng ấy nghiêm túc dạy con bắn cung, để con có thể tự bảo vệ mình, chàng ấy cứu Đồ Sơn Cảnh, để con có người để nương tựa, chàng ấy cho con dòng máu hải yêu và cho con hải đồ để con có một nơi nào đó để đi ”.

Dừng một chút, Tiểu Yêu nói tiếp: “Ông ngoại, ca ca, khi con không biết những chuyện này, có lẽ con có thể trốn tránh trái tim mình và sống một cuộc đời vô tâm. Nhưng biết rằng chàng ấy đã làm điều này vì con, còn có thể làm gì được nữa? Sao con có thể yên tâm bước đi trên con đường mà chàng ấy đã trải sẵn cho con bằng mạng sống của chàng ấy. Hơn nữa, đã không còn là ba trăm năm trước nữa, giữa con và chàng ấy đã không còn khoảng cách không thể vượt qua nữa."

Hoàng Đế hỏi: "Sao hôm nay hắn không đến? Nếu hắn muốn ở bên con, hắn không có dũng khí đến gặp ta sao?"

Tiểu Yêu liếc nhìn Chuyên Húc nói: “ca ca con không cho, ca ca nói ông bệnh nặng, con sợ ông sẽ tức giận, sức khỏe sẽ càng tệ hơn, tốt nhất là nên để ông và chàng ấy gặp nhau vào một ngày khác.”

Chuyên Húc nói: “Ta và ông gọi ngươi trở lại, sợ ngươi nếu như bốc đồng sẽ biến mất vĩnh viễn. Không ngờ ngươi lại càng bốc đồng, cứ như vậy cùng Phòng Phong Bội ngang nhiên xuất hiện.”

Tiểu Yêu véo vạt váy, nhỏ giọng nói: “Ta không cố ý, không ngờ lại có nhiều người chờ xem chuyện vui như vậy.”

"Không nói về Tương Liễu, mà nói về thân phận của Phòng Phong Bội. Nếu hai người nắm tay nhau quay lại, các ngươi sẽ đặt vinh dự của Xích Thủy và Đồ Sơn tộc như thế nào?"

"Cho nên ta không nên trở về." Tiểu Yêu cũng có chút tức giận.

Chuyên Húc liếc nhìn hoa Nhược Mộc, cài trên tóc Tiểu Yêu, uống một ngụm trà không nói lời nào.

Hoàng Đế liếc nhìn Chuyên Húc, từ tốn giải thích với hai anh em họ: “Mặc dù hàng trăm năm đã trôi qua, mối hận xưa đã được xóa bỏ, nhưng vẫn mang lại chút xấu hổ cho hai tộc Xích Thủy và Đồ Sơn. Đây vẫn chỉ là chuyện nhỏ. Nếu thân phận của Tương Liễu bị lộ thì sẽ là chuyện lớn. Dù sao hắn đã giết rất nhiều binh lính Trung Nguyên, đồng thời cũng giết Xích Thủy Phong Long, nếu như Xích Thủy tộc phát hiện hắn sống lại, họ nhất định sẽ không nương tay."

Tiểu Yêu nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ soi rọi ánh sáng mềm mại lên những rặn cây phía xa đổ bóng xuống mặt đất, cười khổ nói: “Giết người chỉ cần bằng một nhát chém rơi đầu, hoặc bằng một nhát gương đâm vào điểm nghiệt là quá đủ. Hàng ngàn mũi tên xuyên qua trái tim chàng ấy xuyên qua cả cơ thể chàng ấy, giết chết chàng ấy không còn dấu vết của cơ thể chàng ấy. Chúng ta có cần giết chàng ấy nữa không? Mạng sống của chàng ấy là con đã cứu về, không ai có quyền lấy đi mạng sống của chàng ấy. Trước khi quay lại, con đã lập kế hoạch rõ ràng. Nếu có chuyện gì xảy ra, miễn là ông ngoại và anh trai không đứng về phía Xích Thủy, con có thể xử lý được. Nếu là trả thù cá nhân, con không nghĩ sẽ có người làm bị thương được con và chàng ấy. Nếu là nhất quyết cần điều động đại quân, ca ca, việc Nhược Thủy tộc nghe theo mệnh lệnh của ta vẫn sẽ được tính chứ?"

Hoàng Đế nói: “Sẽ không ầm ĩ như vậy đâu. Nếu không có lệnh của anh con, không ai có thể xuất quân mà không được phép. Nhưng… con chỉ cần chuẩn bị tinh thần là được.”

Chuyên Húc chỉ có thể cười khổ.

5.

Có lẽ đã lâu rồi nàng mới quay lại Tiểu Nguyệt Đỉnh, hoặc có lẽ nàng đã lâu không ngủ ở trên chiếc giường mềm mại như vậy, buổi tối mấy ngày nay Tiểu Yêu đều trằn trọc trên giường không ngủ được. Nàng trằn trọc, suy nghĩ về những lời ông ngoại nói, nghĩ xem nếu một ngày nào đó thân phận của Tương Liễu bị bại lộ thì nàng sẽ phản ứng như thế nào.

Thỉnh thoảng, vẻ đẹp của biển sâu về đêm vẫn hiện lên trong đầu nàng, cứ nghĩ đến lại càng không thể ngủ được.

Khi nàng lật người, một bóng người đột nhiên lọt vào mắt nàng. Tiểu Yêu chưa kịp hét lên thì người kia đã bịt miệng nàng lại.

"Suỵt, đừng hét nữa, trừ khi nàng muốn mọi người đến xem Tây Lăng Cửu Dai lén lút gặp nhân tình vào đêm khuya như thế nào." Tương Liễu uể oải nói.

Người trước mặt nàng mặc đồ trắng, tóc đen, tuấn mỹ bất phàm.

Tiểu Yêu vô cùng kinh ngạc nói: "Tương Liễu, sao chàng lại tới đây?"

“Bởi vì ta biết...” Tương Liễu nằm nghiêng trên gối, cố ý kéo dài câu nói: “Nàng nhớ ta.”

"Ai thèm nhớ chàng?" Tiểu Yêu lập tức trả lời lại, vì che đậy chấn động trong lòng nên vội vàng ngồi dậy, đi xuống thắp một ngọn nến. Đột nhiên nàng lại như chực nhớ tới điều gì đó, vội vàng leo lên giường, chăm nhìn kỹ chung quanh y phục của Tương Liễu.

"Sao mấy ngày không gặp, nàng nhiệt tình như vậy, ý là muốn cởi y phục của ta sao?" Tương Liễu cười nói.

Tiểu Yêu nghe xong hai má đỏ bừng, nàng đấm Tương Liễu mấy cái, nói: "Đừng nói bậy, ta lo lắng chàng bị thương, xem có chảy máu không. Huống chi còn phải tránh nhiều lính canh, rào chắn và trận pháp của nơi này, làm sao chàng có thể đột nhập mà không bị thương?

Tương Liễu nghiêm túc nhìn Tiểu Yêu, dùng ngón tay nhẹ nhàng quấn lấy một lọn tóc đen của nàng, nói: "Nàng dùng thần thức trói buộc linh hồn của ta. Hiện tại, không có kết giới trận pháp nào có thể ngăn cản được ta tới bên cạnh nàng."

Tiểu Yêu nghe xong liền cúi đầu nghĩ, sao Tương Liễu có thể biết nhanh như vậy?

Lúc Tiểu Yêu cúi đầu, tóc nàng xõa xuống, vài sợi tóc lọt vào kẽ áo mỏng trên ngực.

Tương Liễu nhìn thấy, tim đập thình thịch, nhẹ nhàng kéo Tiểu Yêu vào lòng, nhẹ nhàng vuốt tóc nàng.

Tiểu Yêu nằm ở trong ngực Tương Liễu, nghe nhịp tim hắn đang run rẩy, lẩm bẩm nói: "Tương Liễu, những gì ta làm cho chàng cũng chẳng là gì cả. Trước đây chàng đã mấy lần cứu mạng ta, chàng không được cảm thấy mắc nợ ta, càn không cần phải báo ơn lòng tốt của ta."

Tương Liễu nói: "Còn nàng thì sao? Nàng như vậy cứu ta, là cảm thấy thiếu nợ ta ân tình nên muốn báo đáp?"

Tiểu Yêu liều mạng lắc đầu nói: "Tương Liễu, chàng biết không phải như vậy... Ta..."

Tương Liễu dùng ngón tay nhẹ nhàng sờ cằm của Tiểu Yêu, dùng giọng nói có chút mị hoặc hỏi: “Nàng thế nào?”

"Chàng biết không... ta yêu chàng..." Tiểu Yêu nói xong liền vùi đầu càng sâu vào ngực hắn, không dám thở ra một hơi.

Lồng ngực Tương Liễu đập mạnh, hắn nâng cằm Tiểu Yêu lên, rồi cuối xuống hôn lên má và môi nàng.

Tiểu Yêu cũng vòng tay qua cổ Tương Liễu, ngượng ngùng đáp lại.

Ánh nến lung linh trong nhà, hai bóng người lảng vảng bên trong.

Nụ hôn của Tương Liễu trượt dần xuống cổ Tiểu Yêu. Nụ hôn của hắn đi đến đâu nàng có chút run rẩy đến đó.

Môi Tiểu Yêu không khỏi khẽ bật ra một tiếng kêu nhẹ, Tương Liễu xoay người, đè Tiểu Yêu xuống phía dưới hắn. Đôi mắt đen của hắn không biết từ lúc nào đã đổi thành yêu đồng đỏ rực rỡ, hắn nhìn xoáy vào người bên dưới, như đang khao khát điều gì đó, cũng dường như đang giãy giụa vì điều gì đó.

Sau một lúc nội tâm chính mình tranh đấu, cuối cùng hắn cũng nhắm mắt lại và nhẹ nhàng hôn lên vết bớt hoa đào trên trán Tiểu Yêu. Khi hắn mở mắt ra lần nữa, đôi mắt đen rõ ràng hơn nhiều. Hắn xoay người nằm nghiêng, vừa nghịch mái tóc dài của Tiểu Yêu vừa điều hòa hơi thở.

Tiểu Yêu có chút xấu hổ, liền tìm chủ đề hỏi: "Mấy ngày nay chàng đi đâu? Trở về Phòng Phong gia sao? Phụ thân kia của chàng có phải hay không gây phiền toái cho chàng?"

Tương Liễu cười lên tiếng, nói: “Ông ấy vui mừng còn không kịp.”

Tiểu Yêu tò mò nghiêng người đối diện với hắn, hỏi: "Cha chàng không trách chàng... đã làm bậy sao?"

Nhà Phòng Phong mặc dù không bằng bốn gia tộc lớn, nhưng vẫn là một gia tộc danh tiếng ở Đại Hoang, con thứ nhà Phòng Phong cướp dâu tại trong đám cưới của tộc trưởng Xích Thủy và chết, khiến danh tiếng của gia tộc bị hủy hoại rất nhiều. Cô dâu bị cướp đi lại là Tiểu Yêu. Nghĩ thế nào, cũng không nghĩ tới ông ấy sẽ vui vẻ.

"Phụ thân giả của ta cả đời yêu thích hai thứ, một là tài phú, hai là quyền lực. Hiện tại ông ấy chỉ hy vọng ta có thể càng sớm càng tốt cưới nàng về, củng cố quyền lực nhà Phòng Phong."

Tim Tiểu Yêu run lên khi nghe Tương Liễu nói “cưới nàng”.

Tương Liễu tiếp tục: “Về phần tài phú, nghe nói Đồ Sơn Chấn mới lên làm tộc trưởng của tộc Đồ Sơn cách đây không lâu, hắn là một nửa huyết mạch của Phòng Phong gia. Cha ta hiện tại rất kiêu ngạo, giống như có được một nửa của tộc Đồ Sơn."

Khi nhắc tới hai chữ “Đồ Sơn”, Tương Liễu giọng nói nhẹ nhàng bình tĩnh, nhưng động tác ở tay lại mạnh hơn một chút.

Nhưng cả hai đều ngầm hạn chế đề cập thêm chủ đề về gia tộc Đồ Sơn.

Hai người trò chuyện rất nhiều, trong lúc nói chuyện, Tiểu Yêu đã chìm vào giấc ngủ sâu. Đây là giấc ngủ yên bình nhất mà nàng có được trong nhiều ngày.

Nửa ngủ nửa tỉnh, Tiểu Yêu tựa hồ nghe thấy Tương Liễu nói: “Thật là một cô gái ngốc.”

Tiểu Yêu ngái ngủ đáp lại: "Thật là một tên ngốc!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top