Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3. Tặng quà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chẳng biết qua bao lâu cuối cùng thì Lệ Sa cũng tỉnh lại. Cảm giác đầu óc cứ choáng váng, nhìn đâu đều thấy nhứt đầu. Ông bà bá hộ thấy thế liền vui mừng không kể xiết, vội ôm con vào lòng mà khóc.

"Sao rồi con? Con có còn đau đầu không? Hổng ổn thì mẹ kêu thầy thuốc tới bắt mạch mạch."

"Con hông có sao... nhưng mà..."

"Mà sao? Con nói cha nghe."

"Con đói quá à." Nó giở cái mặt méo xẹo ra, đã vậy còn xoa xoa cái bụng làm hai người phải chạy đi lo nấu cho thiệt lẹ đặng đem vào tới phòng, tránh để nó đi lại.

Lệ Sa nói lớn thì không phải lớn, mà nhỏ thì cũng không quá nhỏ nhưng lại rất biết tự lập, từ lúc bốn tuổi là đã có thể tự ăn cơm bằng đũa giống như người trưởng thành. Bây giờ cơm thì để đó, mà cái mặt nó lại càng méo hơn.

"Sao vậy con? Con chưa muốn ăn hảV? Hay có cái gì không vừa ý nói mẹ nghe."

"Mẹ đút cơm cho con đi." Bà bá hộ nghe vậy liền nhanh tay cầm chén cơm lên, để một ít đồ ăn trộn vào. Sau đó là đưa tới miệng của nó, nó liền há to mồm mà ăn, chẳng mấy chốc đã hết.

Lúc này chẳng biết nên vui hay buồn, trước kia bà cứ đòi phải tận tay đút cơm cho con mới yên tâm nhưng nó nhất mực không chịu, nói là lớn rồi phải biết tự ăn. Bây giờ lại trở về cái thời như con nít, tới chuyện này cũng nhõng nhẽo. Quả thật là y như lời thầy lang nói không sai.

"Cha ơi, con muốn chơi kiếm gỗ với mấy con búp bê vải."

  "Ờ...để lát nữa cha sai tụi nó đi mua." Ông bá hộ cũng không ngờ nó lại thay đổi đến như vậy, lúc còn nhỏ Lệ Sa cũng không ham đồ chơi là mấy, lớn dần cũng không cần nữa nên vứt đâu mất hết. Bây giờ bị bệnh lại đòi đủ thứ.

"Ăn xong con ngủ thêm một lát nữa, chiều mẹ cho con chơi nghen." Bà lau miệng cho cho nó, giọng nói dịu dàng khác xa với những lúc sai biểu người hầu. Có thể nói, mẹ nào mà không thương con.

Lúc này đây, cha có hỏi nó thêm một số chuyện để thử. Đổi lại nó cứ ngu ngơ không hiểu gì làm ông đau lòng lắm. Có mỗi đứa con, bây giờ nó lại xui rủi gặp chuyện này. Thương chẳng biết để đâu cho hết.

Thái Anh tỉnh dậy sau Lệ Sa mấy ngày. Giờ này mình mẩy nó ê ẩm, đầu đau như búa bổ, không biết làm gì ngoài khóc lóc đòi gặp mẹ. Nhưng hiện tại người làm trong nhà đều có việc phải làm hết, gọi mãi mà chẳng thấy mẹ đâu, đi thì không nổi, nó chỉ biết ngồi co ro một chỗ mà buồn tủi.

"Thức rồi hở? Cho mấy người né." Thái Anh giật mình quay lại. Thấy cô chủ đứng đó liền dụi nước mắt, còn cười cười. Trên tay cô cầm hai con búp bê xinh xắn vô cùng. Một con cô cầm lấy, một con thì đưa ra trước mặt nó.

"Cô... chủ cho em thiệt sao?" Nó như không tin, liền hỏi lại.

"Nhỏ nhỏ tiếng thôi, Sa lén cha mẹ xuống đây thăm Thái Anh, trốn trong đó từ sớm giờ mới hổng bị phát hiện." Lệ Sa chỉ đến phía cái tủ. Thì ra là đã sớm trốn ở đây nhưng chờ lâu quá lại ngủ quên trong đó, nghe tiếng động liền chui ra.

"Con cảm ơn, con cảm ơn cô chủ nhiều nhiều nhiều lắm. Đó giờ con mới thấy bạn búp bê xinh đẹp như thế này lần đầu tiên luôn." Con bé được tặng món quà "xa xỉ" liền mừng rỡ, cười đến không thấy mắt. Vội nhận lấy búp bê ôm vào lòng mãi không chịu buông ra.

"Cảm ơn vậy rồi mấy người có phái tui hông?"

"Dạ phái, phái dữ lắm."

"Phái cỡ nào?"

"Con... con hổng biết. Mà con biết là con phái cô chủ ơi là phái luôn." Nghe được như vậy Lệ Sa mới hài lòng mà bỏ qua, có vẻ cô thích nghe mấy cái câu kiểu này từ miệng Thái Anh lắm chứ.

"Mà cái nón của cô lạ quá? Gì đâu mà trắng trơn rồi còn có vết đỏ đỏ nữa." Nó thắc mắc, cô chủ hôm nay đội cái gì lên đầu thế kia.

"Sa  hông biết nữa, mẹ nói là bị té u đầu nên phải bó lại, nhìn như đòn bánh tét xấu quắc. Sa kêu mẹ tháo ra mà mẹ hổng chịu, để thí đó luôn."

Nó ậm ừ, cũng thấy giống đòn bánh thật. Sao ai lại có thể nghĩ ra cách đội nón xấu tới như vậy chứ. Làm giảm nhan sắc của cô chủ mất rồi.

"Trên đầu của Thái Anh cũng có kìa, y chang của Sa luôn." Nói một hồi mới thấy, nó cũng có miếng vải băng giống cô mà.

"Đâu, con hổng thấy." Nó liền dáo dác tìm kiếm, tìm mãi vẫn chưa thấy liền xị mặt.

"Cô chủ gạt người ta, rõ ràng là hổng có mà la có."

"Ơ, cái băng trên đầu Thái Anh thì sao Thái Anh thấy được. Cũng như Sa nè, rờ vô mới biết thôi chứ hổng nhìn kiếng sao thấy được." Nó làm theo, đưa tay lên đầu mới phát hiện "dị vật". Nó cười hì hì rồi ríu rít xin lỗi cô chủ, cũng may cô chủ nó rộng lượng nên không để bụng đó thôi.

"Ê mà cha má Sa ăn cơm xong rồi. Sa phải chạy riết về đặng đừng bị phát hiện. Thái Anh ở lại ráng phẻ nghe."

"Cảm ơn cô chủ vì bạn búp bê." Thái Anh nói với theo. Có đồ chơi đẹp cũng không dám chơi vì sợ người ta thấy được lại méc lại là nó ăn cắp nên cất kĩ trong mấy tấm chăn chẳng để ai thấy.

Mà đây chắc cũng là lần đầu tiên cô chủ tốt với nó như vậy. Trước kia hai đứa không mặn không nhạt, một đứa cao quý, một đứa thấp hèn được phân biệt rất rõ. Chẳng qua là nhiều lúc rỗi không có ai chơi cùng nên Lệ Sa mới tới kiếm nó, đối với việc thường xuyên bị ăn hiếp con bé đã quá quen. Cô chủ khi đó có rất nhiều đồ chơi đẹp, lúc không cần nữa đã vứt ngoài bọc rác, nó thấy vậy liền đến xin con búp bê cũ, đó là món nó luôn mơ ước có được mà năn nỉ gãy lưỡi cô vẫn không cho là không. Có lúc cô hăng quá, bắt nó quỳ suốt hai tiếng nó cũng quỳ, tưởng đâu quỳ xong được thưởng búp bê, ai dè cô lật lọng, thấy nó phiền quá liền méc lại với mẹ làm nó bị ăn trận đòn tơi bời.

Chắc lần này bị tai nạn cũng hay, nếu như cô thay đổi thái độ, tốt với nó như vậy thì nó sẽ thương cô rất nhiều, thương nhiều lắm.

Sau khi phát hiện Thái Anh đã tỉnh lại, cha mẹ con bé mừng hết biết. Vội múc một chén cháo trắng đem vào cho nó, vỗ về một hồi thì cả hai cũng bị kêu đi làm việc. Nó chỉ đành cắm cúi ăn một mình, nghĩ phải chi bây giờ có cô chủ ở bên thì hay hết biết.

"Thái Anh, ăn nè." Một tô cơm đầy ắp thịt đập vào mắt, nó thèm thuồng, nhìn cô chủ mãi không thôi.

"Cầm lẹ đi, Sa mỏi tay." Nghe vậy thì nó mới chậm rãi cầm tô cơm. Lệ Sa ngồi xuống kế bên, trên tay vẫn còn một tô cơm y chang như vậy.

"Cô chủ... cho con hả?"

"Ừa, Sa lén bới cho Thái Anh đó. Bị bịnh mà húp cháo loãng sao khoẻ lại nổi. Nè he, trong này có gà kho gừng, ngon cực kì."

"Á, con gà là con hay nhổ lông lắm.Lâu lâu nhà mình có ăn gà, con được giao việc này nên rành. Nhưng mà đây là lần đầu tiên ăn, ngon thiệt cô há." Nó nhai chậm rì như sợ ăn hết sẽ không còn, thế thì càng thèm hơn.

"Ui, thì ra đó giờ Sa ăn gà kho gừng toàn là Thái Anh làm hả? Thái Anh giỏi quá, Sa chỉ biết ăn thôi."

Nói là làm thì cũng không phải nhưng nó đã sơ chế con gà, coi như là có trong các bước để làm nên món ăn ngon đi.

Ăn no nê, Lệ Sa chồng hai cái tô lên. Nhìn nhìn Thái Anh, nói:

"Đi."

"Đi đâu vậy cô chủ?"

"Chơi trò gia đình. Sa thích chơi trò đó."

"Trò gia đình là sao hả cô?"

"Thì gia đình là trong đó có cha mẹ, có Sa. Giống như Thái Anh vậy đó. Gia đình ba người sống với nhau.

"Cái này ngó bộ được nè. Mà mình đóng vai cha hay mẹ, hay là con?"

"Sa muốn mình làm cha mẹ, tới đó Sa sẽ đánh nát đít mấy đứa con cho đã đời luôn."

"Ôi, cô chủ bạo thế ạ. Đau chết con mình rồi sao?" Nó nhăn mặt, có vẻ không hài lòng về cách thức "dạy con" của Lệ Sa lắm.

"Hổng sao đâu, mình đang dạy nó đó. Dạy nó thì nó mới ngoan."

"Vậy ông bà chủ có từng đánh cô chưa ạ?"

"Chưa bao giờ, Sa sợ đau, hổng chịu nổi. Mà cha mẹ thương Sa lắm, đời nào đánh Sa." Như được giải đáp thắc mắc, nó mau chóng gật gù tỏ vẻ đã hiểu. Suy nghĩ lại vẫn còn thứ chưa rõ, nó hỏi:

"Tụi mình sẽ làm người lớn đúng hông cô chủ?"

"Đúng đúng, đại loại là vậy đó."

Hai đứa cười khúc khích rồi dắt tay nhau đi. Nếu được thế này mãi thì dù có ngu khờ gì cũng vẫn dễ sống hơn lúc trước. Vì bây giờ Thái Anh đã có chỗ dựa rồi, đó là Lạp Lệ Sa.

-----

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top