Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 47. Đuổi học

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thái Anh thấy Lệ Sa không đáp càng lo lắng hơn.

"Bộ ông bà chủ quở cái gì chị ở trong thư hả? Đừng có buồn mà, chị ôm Thiên Khôi cho bớt buồn nghen"

Nói rồi nàng liền chuyền thằng bé qua tay Lệ Sa. Gì chứ bế thằng này còn buồn hơn gấp bội, nó ghét cô quá nên thành ra vừa vào tay thì liền giãy nảy khóc la.

"..." Lệ Sa tay ẵm con nhưng mồm vẫn không đáp, làm người kia bồn chồn đứng ngồi không yên.

"Chị trả lời em đi, em lo muốn chết"

"..."

"Nói thương người ta, mà ngó lơ người ta quài chịu sao thấu. Mấy người tính bỏ em chớ chi?" Thái Anh bị bơ liền nói lẫy, nãy giờ cứ thao thao bất tuyệt mà Lệ Sa có thèm đáp đâu.

Lúc này cô mới sực tỉnh lại, hơi mơ hồ nhưng vẫn xót cái con sóc nhỏ kia lắm, quay qua dỗ dành ngay.

"Em... đừng có buồn. Không có gì đâu, tại hồi nãy chị chăm... chú quá nên không nghe em nói. Chị xin lỗi, đừng giận, xấu đó"

"Thiệt hông? Em xấu rồi chị có bỏ em hông? Em hổng muốn đâu"

"Tào lao quá, ai nỡ bỏ em. Đừng có nghĩ nhiều"

Được Lệ Sa trấn an nên Thái Anh cũng dịu đi, cười nhẹ một cái vì câu trả lời của cô chủ ngọt sớt hà.

"Ủa mà có chuyện chi trong cái lá thư mà ngó thấy chị ngầu dữ đa?"

"Không... có gì, chỉ là cha mẹ viết thư qua thăm... hỏi sức khoẻ của chị" Lệ Sa ngập ngừng.

"Dạ, vậy chị nhớ trả lời ông bà chủ làm sao cho ông bà an tâm nghen"

"Chị biết rồi, em ngoan quá"

"Cậu Khôi đói chưa? Vào nhà mẹ cho cậu bú sữa nghen"

Thái Anh không thấy gì bất thường bèn quay qua Thiên Khôi. Nó đói rồi, hiểu tiếng mẹ nói nên liền gật đầu lia lịa, giang hai tay ra đòi mẹ bế.

"Em vô trong nhà trước để chuẩn bị cơm, chị đi trả xe đạp rồi vào nghen"

"Ờ... lát chị vô..."

Nói rồi Thái Anh đi ngay, để lại Lệ Sa trầm ngâm suy nghĩ, gương mặt thoáng buồn thấy rõ.

----------------

Trời tối, cả nhà ba người vào trong một phòng. Lệ Sa vừa tắm trở ra liền ngồi trên giường, sát bên hai mẹ con Thái Anh đang nằm.

"Nó ngủ chưa em?"

"Suỵt, mới vô giấc được có chút xíu hà, chị đừng có nói lớn. Cậu chủ nhỏ không ngủ được là khóc đó, cậu khóc tội nghiệp lắm, em xót dạ"

Tay nàng đặt lên ngực Thiên Khôi, vỗ nhè nhẹ. Đang ngủ mà cái mồm không hề nhả bầu ngực của mẹ ra, cơ miệng vẫn đang bú sữa đều đều, dễ thương muốn chết.

"Thái Anh à..." Sau một hồi im lặng thì Lệ Sa cũng chịu lên tiếng.

"Dạ?"

"Nếu... sau này có chuyện chi... em cũng đừng có giận chị được không?"

"Sao tự nhiên hỏi em câu này? Bộ chị ăn cắp bánh của cậu Khôi sao?" Thái Anh ngơ ngơ, chuyện này quá là lớn luôn ấy chứ. Thiên Khôi nó mà thấy Lệ Sa ăn bánh của nó là nó giãy như ếch chứ không giỡn.

"Không phải, ý chị là chuyện khác. Lỡ như chị có gạt em chuyện gì rồi em có ghét chị không?"

"Ghét hả? Chắc hông có đâu, cô chủ thương em như thế này sao giận nổi chớ, mà có giận chắc cũng mau hết lắm" Thái Anh cười hề hề, thương Lệ Sa muốn chết luôn ai nỡ giận được.

"Là em nói đó... chị không thể để mất em được..."

"Dạ, em hứa luôn đó. Thái Anh thương cô chủ dữ lắm, chỉ có chuyện cô chủ bỏ Thái Anh thôi, có chết em cũng không bao giờ rời bỏ chị"

Lệ Sa nghe câu nói này liền cảm thấy an lòng, nhưng vẫn cứ phải suy nghĩ về lá thư kia. Nói thẳng với Thái Anh không được vì cô biết làm thế nàng sẽ không chịu nổi, nhưng nếu cứ giấu như thế này từ sâu trong lòng cô cũng day dứt không thôi. Thấy Thái Anh bỗng xoay qua nhìn mình, cô liền ôm chặt mẹ con nàng vào người mà ngủ thiếp đi.

----------------

Lệ Sa đến giờ vẫn còn ôm Thiên Khôi trên giường mà ngủ say. Đến lúc thức dậy lơ mơ sờ soạng chỗ kế bên thì chẳng thấy ai, vội ngồi bật dậy mà đi tìm.

"Thái Anh à, em đâu rồi?"

Cô kêu la om sòm, Thiên Khôi cũng bị cô đánh thức, liền khóc lớn khi thiếu hơi mẹ. Lệ Sa thương con nên ẵm nó lên rửa mặt, rửa miệng rồi xuống nhà hâm cháo mà Thái Anh đã nấu sẵn đút cho nó ăn từng muỗng một.

*Cạch*

"Sao chị chị lại ở đây? Cậu Khôi quấy chị hở?" Thái Anh lúc này mới từ ngoài đi vào, thấy hai má con Lệ Sa đang ngồi ở bàn ăn liền thắc mắc.

"Nó đói nên chị hâm cháo cho ăn. Mà em đi đâu từ hồi sớm tới giờ vậy?"

"Em đi qua bên nhà dì bảy sơ chế tôm gà, bữa nay ăn lẩu. Chút xíu nữa qua bển ăn, có mời anh Di với bác sĩ đỡ đẻ cho cậu chủ nhỏ nữa đó"

"Vậy sao? Em có phụ tiền cho dì bảy chưa? Chị có nhiều lắm, ở trên phòng đó. Em lên lấy phụ dì được nhiêu hay bấy nhiêu" Lệ Sa thừa biết dì bảy cũng không dư dả gì, bây giờ lại đãi ăn cũng tốn kém không ít nên liền mở miệng trước.

"Có chớ, hồi sáng em có lấy tiền trong áo của chị đưa cho dì bảy, mà dì hổng có chịu lấy nên em tự đi mua thêm mực cá thêm vào. Sơ chế lâu muốn chết luôn" Thái Anh đưa bộ mặt đáng yêu đó ra cho ai xem chứ? Chết Lạp Lệ Sa là cái chắc. Cô tiến lại gần, nâng cằm nàng lên rồi nói.

"Vợ ai mà dễ thương dữ vậy hả?"

"Vợ hả? Em là con hầu của chị chớ đâu phải vợ, chắc sau này em làm vợ người khác đó ạ" Thái Anh ngây thơ, nghĩ sao nói vậy. Rõ ràng là Lệ Sa chưa cưới mình mà, sau này biết đâu xui rủi nàng làm vợ người khác thì sao.

"Tào lao quá đi. Nè nghen, khi nào về lại quê nhà tui đem trầu cau tới rước mấy người, cho làm mợ chủ nhà họ Lạp luôn chịu không?" Cô tức đen mặt, đừng có hòng làm vợ của ai khác ngoài cô.

"Thôi đi, em hông thích đâu. Làm mợ chủ được cơm bưng nước rót bứt rứt lắm, phải làm mới quen tay. Mà tới đâu rước ạ? Cả nhà em đều sống ở nhà họ Lạp, cô chủ đem trầu cau ra sau hè rước em hả?"

"Trời ơi, khờ chi mà khờ dữ đa" Lệ Sa hết nói nổi, hôn một cái xem như thưởng cho cái sự thông minh của nàng.

*Chụt*

"Mèn đét ơi, tự nhiên hun người ta. Không sợ cậu chủ nhỏ thấy sẽ khóc sao hở?" Thái Anh bất ngờ nhưng cũng ngại ngùng, Thiên Khôi nó mà tia được là la làng nữa cho coi.

"Nó bận chơi đồ chơi rồi. Đó, em thấy chưa, nó đâu có biết trời trăng chi chớ"

"Thôi, cô chủ lo chuẩn bị đi chút xíu qua bển ăn lẩu"

"Vậy chị đi thay đồ. Lát nữa qua ăn là vừa hén"

"Dạ" Cô hôn nhẹ vào trán nàng rồi chạy lên lầu. Bữa nay ngó bộ đông vui lắm đây.

------------------

Gia đình cô lúc này qua thì đã thấy Minh Di và ông bác sĩ già đã đến từ sớm, bọn họ tất bật đem đồ ăn từ bếp lên bàn, trông rất thịnh soạn.

"Mới qua hén, lẹ lẹ phụ tiếp một tay có ăn sớm nè" Minh Di là người lên tiếng trước, tay vẫy vẫy Lệ Sa đến chỗ mình.

"Tới liền đây"

Cô cũng nhanh chân, Thái Anh đặt Thiên Khôi xuống đất chơi đồ chơi rồi cũng vào giúp dì bảy nêm nếm thức ăn.

"Thái Anh gọt xoài đi con, làm xong rồi qua đây tiếp dì thả mực vô nồi"

"Dạ, con mần liền"

Phải loay hoay thêm nửa tiếng đồng hồ họ mới được yên vị trên bàn ăn.

Dì bảy là chủ nhà nên ngồi ở giữa, Lệ Sa và Thái Anh ở bên cánh phải, ông bác già và Minh Di ở bên trái, còn thằng Thiên Khôi thì được một sợi dây vải cột dính trên cái ghế nhưng cũng thoải mái, đỡ phải lóc chóc mà té ngã.

"Đây là cái gì?" bác sĩ già thắc mắc, tay chỉ vào một chai nước trắng đục trên bàn.

"Đây là rượu gạo, ở nước của chúng tôi thích cái này lắm" Dì bảy đáp lại bằng tiếng Đức.

"Vậy sao? Chắc ngon lắm, rót cho tôi một ly" Ông uống vào rồi rít lên một cái cảm thán, vừa cay vừa nồng, quả là rất ngon.

"Thái Anh thả rau nhúng lẩu đi con" Dì bảy tay đang bận coi lửa, nhanh nhảu kêu nàng.

"Dạ"

Ở cái bàn này có Lệ Sa, Minh Di và bác sĩ mỗi người một ly rượu nhỏ, vừa ăn vừa uống đến giờ cũng đã vơi hơn nửa chai.

Thái Anh ăn được một chút liền cắt nhỏ tôm mực đút cho Thiên Khôi ăn, nó không hiểu ông bà và cả bác Di nói gì nhưng cũng cười tít cả mắt. Ăn lia lịa như sợ ai ăn hết, Lệ Sa thấy nó dễ cưng quá bèn liếc xéo một cái. Ghét dễ sợ.

"Có ai ở nhà không?" Đang vui vẻ thì bị tiếng gọi cắt ngang, Lệ Sa nhanh chân đi ra mở cửa.

"Anh là ai?"

"Tôi là nhân viên của trường cô học, đây là công văn của nhà trường, mong cô hãy đọc kĩ rồi ký tên lên đây" Nói rồi người đó liền bỏ đi. Cô vừa vào nhà vừa xé tờ giấy ra đọc.

"Cái gì vậy chị?" Thái Anh đang đút cho Thiên Khôi ăn cũng thắc mắc lên tiếng hỏi.

"Chị bị đuổi học rồi"

Gương mặt Lệ Sa trở nên thất thần từ khi đọc những dòng đầu tiên trên công văn. Lòng cô đã rối bây giờ càng thêm rối, biết lấy cớ gì để bào chữa với ông bà Lạp đây. Cô bất lực vuốt mặt mình một cái để lấy lại sự tỉnh táo. Quay trở lại bàn ăn, cố nở trên môi một nụ cười để mọi người không quá lo.

"Không ai ăn là tôi ăn hết nha"

Chần chừ một lúc mọi người mình chịu động đũa, đồ ăn hôm nay không tệ nhưng miệng mồm ai cũng đã nhạt thếch, riêng Lệ Sa là đắng ngắt.

-----------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top