Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

ĐƯỜNG THANH PHONG. 唐青枫

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Địch tấu thủy long ngâm, tiêu minh phượng hạ không

Di hoa hà tất nguyệt, sương diệp kỷ thời hồng ?

Thử nhân như nghịch lữ, tiêu dao tự dẫn phong

Đạp mã túy lưu quang, giang hồ nhất mộng trung"

Tử Tang Bất Thọ cùng nội bộ sáng lập ra Thuỷ Long Ngâm ở Trung Nguyên. Nghe truyền rằng nơi bí mật của minh hội tập trung tại Di Hoa cung, nơi có vô số cạm bẫy, cơ quan, thường nhân không thể tới gần. Ấy vậy mà ngay lúc này, thiếu niên trước mặt Dạ Hiển Bạch, tự xưng là Đường Thanh Phong phúc lớn mạng lớn đã vượt qua, ngay cả 47 bước sinh môn cũng đi qua. 

Hiển Bạch nhìn thiếu niên cao hơn mình một cái đầu trước mặt, y mặc một thân áo xanh, môi tản nụ cười, đáy mắt đem lại cảm giác xa xôi nhưng ung dung tự tại. Thấy Hiển Bạch ngẩn ra nhìn, thiếu niên cũng chẳng để ý, chỉ thấy đứa trẻ này tay cầm sáo còn run, chắc hẳn đã luyện tập rất khắc khổ liền nói : "Ta không biết vì sao đến được đây, chỉ tò mò chạy chơi mà thôi, ai ngờ tới được tận đây, may mà có vị tiền bối kia cứu."

"Tiền bối?"

"Hiển Bạch, hoá ra con cũng ở đây.", giọng nói quen thuộc phát ra từ phía trong động phách, Tử Tang Bất Thọ bước ra khiến Hiển Bạch đứng đó còn kinh ngạc hơn.

"Cung chủ, sao người lại ở đây?",Hiển Bạch mở miệng hỏi.

Tử Tang Bất Thọ đi lại phía hai đứa nhỏ, quan sát kĩ Đường Thanh Phong trước mặt mới cười với Hiển Bạch rồi nói : "Tiểu tử, con sao lại ở trong này luyện tập? Đứa nhỏ này ta vừa cứu ra từ động phách."

Thì ra vị tiền bối cứu Đường Thanh Phong là Tử Tang Bất Thọ.

"Con là...đến đây chịu phạt ạ", Hiển Bạch đáp, cúi đầu phát ngượng.

"A ha~ Ra là chịu phạt, nhìn đệ ngoan như vậy sao lại phạm lỗi chứ ~"

"Huynh biết gì chứ... Không phải huynh cũng nghịch ngợm mới lạc vào đây sao?", nghe Đường Thanh Phong trêu chọc, Hiển Bạch cũng không chịu thua bĩu môi nói.

"Được rồi, Hiển Bạch, con cùng Thanh Phong ra ngoài đi, không được ở lại đây.", Tử Tang Bất Thọ bỗng nghiêm giọng, dắt hai đứa trẻ ra ngoài rồi đóng cửa động phách. 

Ra tới cửa động Hiển Bạch mới biết là chiều tà đã xuống, mặt trời đỏ như hòn lửa nấp sau núi mất rồi. Hoá ra hắn nhận phạt đã lâu như vậy, quên luôn cả bữa trưa, bụng bỗng phát ra tiếng đáng xấu hổ. Thấy vậy, vị thiếu niên vừa mò vào Di Hoa nói : "Đệ đói rồi sao? Ta cũng đói rồi, chúng ta kiếm cái gì đó ăn đi?"

Hiển Bạch có chút ngạc nhiên nhìn Đường Thanh Phong trước mặt, lạc vào tận đây còn chẳng chút sợ hãi, vượt qua bao cơ quan trận bẫy mà vẫn bình thản như vậy. Thôi, kệ đi, bản thân hắn thực sự rất đói rồi.

"Ta dẫn huynh tới nhà ăn."

Nói rồi Hiển Bạch toan dẫn Thanh Phong tới nhà ăn thật, lại bị vị thiếu niên kia kéo lại cười cười nói : "Nhà ăn? Không thú vị ~ Ở đây cũng có núi có rừng, chúng ta đi bắt thú hay câu cá nướng lên ăn đi?"

"Gì cơ? Huynh muốn đi bắt thú hoặc câu cá ? Đường huynh thật biết đùa..."

Từ nhỏ đến lớn Hiển Bạch chưa từng gặp qua người nào nghĩ tới chuyện ăn cũng phải thú vị như Đường Thanh Phong, thế nhưng vẫn chấp nhận bị kéo đi câu cá bắt thú.

Lần đầu Hiển Bạch làm việc này nên được Thanh Phong hướng dẫn đủ thứ, người kia cũng rất kiên nhẫn chỉ dạy, đôi khi chỉ nói vài câu trêu chọc rất khoái hoạt. Sau đó, vì Hiển Bạch bắt không được cá nên được sai đi lấy củi, cả hai cứ thế ngồi bên bãi cát mà nướng cá. 

Mùi cá nướng thơm phức tí tách trên lửa khiến bụng Hiển Bạch càng reo hò, hắn ôm bụng nhìn xiên cá mà nuốt nước bọt. Bỗng, xiên cá cứ thế mà tới tay hắn, hắn nhìn lại đã thấy Đường Thanh Phong nhìn hắn mà cười : "Nhìn ngây ngốc gì đó? Cho đệ đấy! Mau ăn đi!" 

"Đa tạ Đường huynh..."

Cầm lấy xiên cá, Hiển Bạch cắn một miếng lớn, thịt cá ngọt mềm nóng bỏng khiến hắn phải vừa thổi vừa ăn, môi thoáng có nụ cười được ánh lửa làm cho vui tươi vô cùng. Đường Thanh Phong chỉ nhìn không nói, môi cũng nở nụ cười thoải mái. 

"Phải rồi~ Ta nhớ ra ta còn chưa biết tên đệ, đệ tên là gì?"

Nghe thấy Đường Thanh Phong hỏi, Hiển Bạch nuốt miếng cá liếm môi đáp : "Dạ Hiển Bạch." 

"A? Dạ Hiển Bạch~ ? Tên hay như vậy, phụ mẫu đệ đặt cho sao? Rất thuần khiết, như đệ ấy!"

"Đệ đâu có! Huynh đang nói đệ ngốc sao? Cái này... là do mẫu thân đặt, phụ thân không có liên quan...", phản bác lại câu của Đường Thanh Phong, nhắc đến mẫu thân lại khiến lòng Hiển Bạch lạnh đi một chút.

Hắn tự hỏi lúc này mẫu thân đang làm gì? Biết bao nhiêu năm nhớ tới cảnh chia ly hẵn đã thử tìm kiếm bên ngoài phủ nhưng vẫn không truy ra tung tích của mẫu thân. Hắn ở đây, tu luyện không biết mẫu thân nghe tin nội phủ bị giết sạch sẽ lo lắng như thế nào? 

Hiển Bạch bỗng ngây ra ngưng trệ khiến Đường Thanh Phong biết đã nói tới vấn đề không nên, y liền cầm xiên cá lên ăn vừa khen : "Ngon thật đấy ~ Cá của Di Hoa Cung có khác ha? Không biết còn lần nào được tới ăn nữa không đây ~ "

Hiển Bạch nhìn Đường Thanh Phong, tâm trạng khó hiểu, không phải y lạc vào đây sao? Còn định quay lại à? Thân thế của người này là ai? Sao lại có thể thoát khỏi cơ quan cạm bẫy của động phách như thế? Dù nhìn lớn hơn mình nhưng cũng không phải tầm thường. 

"Đường huynh, huynh thật ra là ai ?"

Đường Thanh Phong đối diện với câu hỏi lỡ buột miệng của Hiển Bạch lại chỉ cười tươi chỉ mình nói : "Ta? Ta là Đường Thanh Phong a ~ "

Lòng Hiển Bạch bỗng nổi một cơn bất lực, mắt giật giật nhìn con người phía trước, thật tức chết người ta đi. Ăn xong, Đường Thanh Phong nói muốn ngắm Di Hoa nhưng Hiển Bạch không thể tuỳ tiện dắt người ngoài đi lung tung trong Di Hoa Cung, huống gì chính hắn cũng không biết hết được Di Hoa giấu cơ quan gì. Đường Thanh Phong không chịu thua, ngọt ngào dụ dỗ, cuối cùng Hiển Bạch chỉ có thể dẫn Đường Thanh Phong tới Ảo Ảnh Hoa Thành. 

Dạ Hiển Bạch cân nhắc sự tốt bụng của mình, hắn cũng coi như là mến khách thay mặt cung chủ đi?

Ảo Ảnh Hoa Thành là đồng hoa Tuý Tâm Hoa được trồng thành nhiều vòng tròn theo thứ tự lớn dần, ở tâm chính là một cây cổ thụ to. Hai con bạch hươu được nuôi dưỡng ở đây ngày ngày được các sư muội chăm sóc. Giờ này đã qua giờ cơm tối, ánh trăng sớm lộ diện mờ ảo phía trên, Ảo Ảnh Hoa Thành càng thêm trong lành như tranh.

"Thật đẹp!", chỉ nghe Đường Thanh Phong nói một hai chữ rồi tay của Hiển Bạch bị kéo đi chạy xuống đồng hoa. 

Bước chạy thật nhanh, Hiển Bạch mất đà giật mình chưa định hình nên toan lăn xuống lại được Đường Thanh Phong đỡ lấy. Cả hai lăn xuống đồng hoa, khi mở mắt Hiển Bạch đã thấy bản thân được ôm lấy, còn đang ở trong lòng ai đó. Thiếu niên ý cười vẫn tản trên môi, nhẹ giọng nói : "Xin lỗi tiểu Bạch, để đệ bị ngã rồi~ Không sao, ta đỡ kịp!"

Chớp mắt, tiểu Bạch? Gọi ai vậy chứ?! 

Hiển Bạch ngây ra một lúc rồi mới cau mày mắng : "Ai cần huynh đỡ? Huynh biết ta sẽ ngã còn kéo ta chạy?"

Đường Thanh Phong chỉ cười, y ôm Hiển Bạch ngồi dậy chỉ chỏ : "Nơi này thật đẹp, đệ nhìn xem, trăng chiếu sáng như vậy, đồng hoa như một hồ hoa lớn, từng bông trắng muốt ~"

Nhìn theo hướng chỉ của Đường Thanh Phong, Hiển Bạch cũng nghiêng đầu nhìn, không để tâm tới việc kia nữa. Nơi này thực sự đẹp, ngay từ đầu hắn đã nghĩ như vậy rồi. Dưới ánh trăng thanh thanh, hai đứa trẻ ngồi dựa vào nhau trong im lặng. Đom đóm lượn quanh những bông hoa, đem ánh xanh nhỏ bé khiến không gian thêm lắng đọng .

Ánh sáng của đom đóm khiến Hiển Bạch nhớ tới đèn lồng trung thu, khi ấy Hàng Châu ngập sắc đèn hoa, pháo đủ màu bắn lên bầu trời, con phố tấp nập. Tay của a tỷ nắm lấy tay của hắn, dung dăng dung dẻ cùng nhau đi. Bóng hình con diều giấy, nụ cười của a tỷ, thố bao tử, sự ân cần của Dương thúc, tiếng gọi của thím Trần. Bất giác khoé mắt hắn lại ướt nhoè, lệ tuôn trong vô thức nhưng ý cười vẫn ngắm nhìn không gian.

Thấy nước mắt của Hiển Bạch, Đường Thanh Phong im lặng, cũng chẳng trêu đùa nữa, một tay lau đi nước mắt, liền nói : "Ai to gan vậy ~ Bắt nạt tiểu Bạch? Nói cho ca, ta sẽ đánh kẻ đó, đừng khóc ~"

"Đệ.. đệ không có khóc.."

"Vậy sao lại rơi lệ?", nhìn khuôn mặt của Hiển Bạch đang cúi xuống, Đường Thanh Phong gặng hỏi.

"Đệ... Đệ nhớ a tỷ... Nhớ thúc thúc.. Nhưng... Nhưng họ đều không ở đây.."

Đối diện với câu hỏi của Đường Thanh Phong, mắt Hiển Bạch đỏ hoe, cúi đầu nói. Hắn vốn xấu hổ với chính sự yếu đuối của mình, hắn quá nhỏ bé, hắn quá vô dụng. Công lực không thể dục tốc mà thành, nhưng mỗi lần nghĩ tới việc giang hồ lấy mất thứ quan trọng của hắn, không ai cần hắn nữa, Hiển Bạch lại thê lương. Sau này hắn làm thế nào rửa đi những tầng ký ức đầy máu đấy đây? Làm sao để đi tìm a tỷ? 

"Tiểu Bạch, nãi nãi* từng nói, nhớ thương một người không phải nhìn thấy họ mà hết nhớ thương. Người đệ nhớ thương không phải đã ở đây đó sao? Chỉ cần tâm đệ có họ, họ luôn ở đây. Chỉ cần giờ đệ gắng lớn thật nhanh , như vậy có thể đi tìm họ rồi? ", nói rồi Đường Thanh Phong đặt tay lên ngực trái của Hiển Bạch, nụ cười càng dịu nhẹ.

(*nãi nãi : bà nội.)

Ảo Ảnh Hoa Thành được trăng soi sáng, giữa muôn hoa trắng muốt, thiếu niên xoa đầu đứa nhỏ, giọng lại nhẹ nhàng, ý cười dịu dàng. Mà đứa trẻ kia, mắt sớm ngưng lệ, chỉ ngây ra tiếp thu câu nói của thiếu niên, gật đầu lau nước mắt.

────────── ༺ ༻──────────

"Đồ ăn đã ăn no rồi, cảnh đẹp đã ngắm rồi, giờ chúng ta đi về ngủ đi?", Đường Thanh Phong nói một câu thản nhiên vô cùng, Hiển Bạch bất giác đầu đầy vạch đen.

"Cung chủ nói.. sẽ đưa huynh về nhà mà...? Phụ mẫu huynh sẽ lo lắng đó ..."

"Gia gia sớm đã quen tính của ta rồi, mẫu thân cũng vậy, hơn nữa, đệ rất thú vị, muốn trêu chọc đệ thêm ~", đáp lại Hiển Bạch, Đường Thanh Phong ung dung vươn vai dẫn tay Hiển Bạch đi, làm tiểu tử Hiển Bạch đầu đầy ngơ ngác. 

Nói tới hồ ly thì Đường Thanh Phong còn cao tay hơn Hiển Bạch nhiều lắm, hắn năm nay cũng chỉ hơn Hiển Bạch một tuổi nhưng sớm đã làm thân sinh phụ mẫu phải đau đầu lo lắng. Đường Thanh Phong lúc nhỏ hay chạy lung tung. Khi 4 tuổi, hay âm thầm ra phía sau núi, ngồi lên một tảng đá lớn, xem con gấu đen ăn mật ong. Con gấu đứng người lên lấy ăn mật ong, kết quả bị những con ong đâm chết. Khi cha me tìm thấy Đường Thanh Phong thì thấy con vẫn an toàn, không bị hề hấn gì cả.

Y cùng Đường Tam là một con gấu trúc làm bạn, đôi khi còn lấy Đường Tam đi trêu chọc tỷ tỷ sinh đôi là Đường Thanh Dung, từ nhỏ đã làm ra biết bao nhiêu chuyện động trời. Nhưng Tử Tang Bất Thọ thấy đứa trẻ này có khí chất, lại duyên số không tồi, còn nhỏ như vậy đã có thể vượt qua cạm bẫy của Di Hoa, dù sao cũng rất có số mệnh. 

Bản tính Đường Thanh Phong trước nay đều như vậy, con cháu thế gia nói là làm, y cứ thế hỏi đường Hiển Bạch rồi dẫn hắn về sương phòng của chính Hiển Bạch. 

Gió đưa cánh hoa rơi bên thềm, sương phòng của Hiển Bạch ngăn nắp lại có vẻ trống trải, đồ đạc đều là do Tô Tiểu Bạch chuẩn bị, ngoài ra Hiển Bạch chẳng có một vật gì trên người, đến cả tín vật cuối của người thân cũng không có. Hắn trước nay sống rất đơn giản, cơm đủ no, chăn đủ ấm, đồ đủ dùng là được. Điều này làm hắn lần đầu mặc đồ môn phái có hơi cơ cực, vốn dĩ Di Hoa Cung lụa là áo vóc, sau này khi được Tô Tiểu Bạch chỉ bảo hắn mới mặc được mà không cần giúp đỡ. 

Đường Thanh Phong vào tới nơi đã rất tự nhiên đi quanh nhìn ngó, cười nói : "Cũng không tồi, ta đi tắm trước, sau đó sẽ ngủ lại!"

"Ai cho huyng ngủ lại chứ?"

"Được, ta tắm ở phòng bên, đệ tắm ở đây!", dám chỉnh lại cả ý của Hiển Bạch, Đường Thanh Phong cười tươi rồi đi mất, để lại Dạ Hiển Bạch ở lại đứng hình.

Bảo tắm là phải tắm, Hiển Bạch thở dài lấy y phục rồi chuẩn bị nước trong thùng gỗ, sau đó cởi y phục trên người rồi tắm rửa sạch sẽ. Xong xuôi đã thấy một thân ảnh trên giường của mình đang khoan thai nằm. Hắn thực sự muốn một chưởng đập bay người này, nhưng dù sao người ta cũng là khách, quả nhiên có hơi thoải mái quá đáng ...

Không muốn tính toán nhiều, Hiển Bạch vứt sạch suy nghĩ lên giường nằm, đắp chăn cho người đáng ghét nào đó rồi mới ôm chặt chăn ngủ. Mệt mỏi từ việc chịu phạt khiến hắn ngủ rất nhanh, cũng không còn tâm trí để ý người nào đó vẫn chưa ngủ, mắt vừa mở đã thú vị nhìn tiểu tử đã ngủ say trước mắt. 

Sáng hôm sau, Tử Tang Bất Thọ đương nhiên tới sương phòng của Hiển Bạch để tìm Đường Thanh Phong. Nhìn hai đứa nhỏ cùng nhau ngủ khiến ông thấy đáng yêu vô cùng, cũng là có duyên, có lẽ nên hỏi việc nhận Đường Thanh Phong làm đồ đệ với thân sinh phụ mẫu y. 

Không thể ở lại lâu hơn, Đường Thanh Phong đành từ biệt Di Hoa Cung để trở về Đường Môn - môn phái chính của y. Hoá ra chưởng môn của Đường môn là Đường Thái Nhạc sinh hạ được đôi song sinh 1 nam 1 nữ. Trưởng nữ Đường Thanh Dung, người còn lại trong cặp song sinh kia chính là con trai độc nhất Đường Thanh Phong .

Trước khi rời khỏi Di Hoa Cung, Đường Thanh Phong còn ngoái lại nhìn Dạ Hiển Bạch, y cười vẫy tay nói : "Tiểu Bạch! Có duyên gặp lại! Nhất định ta sẽ đưa đệ đi ngắm giang hồ!"

Mặc dù không hiểu câu sau có ý gì, Hiển Bạch vẫn gật đầu, hắn không biết trong vô thức đã sinh ra một mối lương duyên sâu xa. Trong lòng hắn nhớ tới câu nói của Đường Thanh Phong, lòng hắn có người thân, có mối thù, có sự trưởng thành nhỏ sau một đêm...

────────── ༺ ༻──────────

Thiên hạ nói không gì biến đổi khôn lường hơn giang hồ, chớp mắt đã thấy vạn vật thay đổi, sáu năm nhanh như một cái xuân tan. Di Hoa Cung vẫn một màu hoa sắc, chỉ có người là đã trưởng thành cả tâm trí lẫn cơ thể...

Biển đưa lời hát du dương để sóng đánh vào bờ, cát trắng mịn cùng tiếng sáo của Di Hoa tạo nên cảnh sắc như thần tiên đảo. Lệnh nghỉ đã dứt, đệ tử của Di Hoa Cung đứng dậy hành lễ với Tô Sương Hoa rồi cùng giải tán. Chỉ có duy nhất một thiếu niên vẫn còn ngồi đó, khuôn mặt thanh tú, mày dịu mắt loan, khoé môi khẽ cười. 

"Hiển Bạch, lần này lại chân khí đả thông tầng nữa rồi ? Rất tốt. ", Tô Sương Hoa nhìn thiếu niên nọ, miệng cười nói.

"Vâng, đại tổng quản. Con sẽ cố gắng hơn nữa...", Hiển Bạch hành lễ, hướng Tô Sương Hoa đáp.

Sáu năm qua, Dạ Hiển Bạch luôn nỗ lực hơn bất cứ đệ tử nào, hắn âm thầm cam chịu, âm thầm vươn lên, mỗi lần thất bại đều sẽ không nản lòng, cứ thế liên tục thư giãn thần trí, đến nay đã trưởng thành không ít. Năm nay hắn mười một tuổi, vẻ non nớt đã không còn bao nhiêu, đã ra dáng một thiếu niên, một nụ cười làm ai cũng yêu thích. Cũng có những người vẫn cứ ghét hắn, hắn cũng chẳng quan tâm, Hiển Bạch không chiều lòng người, hắn nghĩ đúng sai vẫn ở mình, khen chê  tại người mà thôi. 

Đả toạ xong, Hiển Bạch về Quan Lan Cư nhờ sư huynh sư tỷ ở phòng chế tác sửa lại Mặc Thiên, cũng đã sử dụng và luyện tập nhiều năm, Mặc Thiên vốn dĩ đã bị lực làm hỏng không ít, phải đi trùng tu rồi. 

Vừa bước vào đình viện đã thấy một bóng dáng áo lam quen thuộc, người hắn muốn né nhất mà né không được. Đang định quay người khinh công đi thì nghe thấy tiếng gọi : "Tiểu Bạch~"

"Đường sư huynh ... ", Hiển Bạch đứng từ xa bỗng khựng lại, hít một hơi sâu thở dài đáp.

Cái gì mà hẹn ngày tái ngộ chứ? Chính xác là một tuần sau đó cơn ác mộng mang tên Đường Thanh Phong lại quay trở về với hắn, hơn nữa còn trở thành sư huynh của hắn?? Tử Tang Bất Thọ ngỏ ý với Đường lão thái thái, lão bà cũng chỉ ngấm ngầm chấp nhận. Từ đó Đường Thanh Phong nửa năm ở tại Đường Môn, nửa năm ở tại Di Hoa cung. Tại Di Hoa cung học kiếm học chưởng; tại Đường Môn học ám khí, học khôi lỗi, nơi nào khảo sát võ công thì sử dụng võ công nơi đó, tuyệt tìm không ra lỗi.

Nhưng chuyện chính là, Đường Thanh Phong luôn thích trêu chọc Hiển Bạch, y ngày ngày mang theo tiểu sư đệ là Hiển Bạch hết nghịch Đông Tây lại cùng luyện tập và tìm trò để làm. Hiển Bạch bỗng chốc cảm thấy tương lai một màu mờ mịt, vị sư huynh này của hắn thực sự quá tiêu sái nhàn nhã đi..

"Tiểu Bạch, cũng sắp đến lúc ta phải quay về Đường Môn, đệ lần này có muốn đi theo không? Ta muốn đem đệ đi tham quan~", Hiển Bạch đang suy nghĩ mông lung lại bị giọng nói của Đường Thanh Phong đánh tỉnh.

"Tham quan? Đệ còn chưa đủ tuổi xuất môn, sư huynh đem đệ đi như vậy chỉ sợ cung chủ và đại tổng quản không đồng ý ..."

"Sợ gì chứ, ta đảm bảo sẽ bảo vệ đệ chu toàn~ Ta đã xin sư phụ rồi", đáp lại Hiển Bạch, Đường Thanh Phong nói.

Sớm đã biết bản thân không còn lựa chọn nào, đối phương đã tính kĩ như vậy. Hiển Bạch có cảm giác mình cần học tập nhiều lắm... Sư huynh của hắn bề ngoài luôn nhàn hạ, đường đi nước bước luôn có vẻ tuỳ hứng nhưng thực ra không phải vậy. 

Ngày xuất phát là hai tuần sau, Hiển Bạch cũng không mang gì nhiều, hắn nghĩ cũng sẽ không ở lâu nên túi đồ nhỏ. Nghe nói Đường Môn ở Ba Thục trong núi sâu vạn trượng, địa thế rất khó lường, cũng là quê hương của cao thủ khôi lỗi đó sao? 

Nghe truyền Đường Môn thuộc hàng thế gia đã hơn trăm năm, lại có cơ quan ám khí vượt bậc Võ Lâm. Bởi vì phái này chuyên dùng thuật điều khiển khôi lỗi hợp kích, cho nên người ta vẫn xưng là "Nửa người nửa ảnh". Cao thủ Đường Môn chân chính, sẽ không bao giờ dùng độc.

Bởi cảm thấy thú vị với khôi lỗi của Đường Môn, tối trước ngày khởi hành, Hiển Bạch để Đường Thanh Phong thao thao bất tuyệt, cũng chẳng biết câu nào là đùa, câu nào là thật. Phong cảnh tĩnh mịch, chỉ có tiếng nói của Đường Thanh Phong bên tai, Hiển Bạch thiếp đi lúc nào không hay. Vô thức để người kia một miệng cười nhếch bế về giường. 

Sáng hôm sau, như đã định cả hai cùng lên đường tới Ba Thục, ngồi trên chiếc thuyền trôi đi xa, Hiển Bạch ngoái lại ngắm Di Hoa, đây là lần đầu hắn dời môn phái tới với giang hồ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top