Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

QUYẾT ĐẤU. 決鬥

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  "Vụ ải vân tòng phi tinh lạc, 

Bán ảnh tương y phiến trung tình"  

" Trong thời ngũ đại thập quốc, thiếu chủ Đường môn Đường Dĩnh cải trang lấy tên giả Lô Dĩnh, du lịch Giang Nam, rồi thị đậu Tiến sĩ, trở thành Nam Đường văn võ song Tiến sĩ, vang danh thiên hạ. Sau lại cùng Nam Đường hậu chủ Lý Dục tương giao. 

Khi Nam Đường bị Tống diệt, Đường Dĩnh lẻn vào Khai Phong, lấy Nam Đường bí điển Phi hoa lục trong thủ pháp ám khí, ám sát Thái tổ, lại trong vòng vây ngàn vạn người, dùng thuật cơ quan thần kỳ chạy trốn. 

Sau lần ấy, Đường môn danh chấn võ lâm, dùng ám khí, cơ quan trận pháp cùng với thuật dụng độc giải độc độc bộ. Thiên tài Đường Lăng Phong, bởi vì biến cố thiên hạ kỳ độc Minh Hà Thủy dẫn tới võ lâm nghi kỵ liền tuyên bố, Đường môn sẽ không bao giờ dùng độc nữa, chỉ sử dụng cơ quan ám khí liền đủ để đi ngang thiên hạ, ngạo thị quần hùng. "

Đường Môn thân sinh là con cháu thế gia lâu đời, chưởng môn hiện tại là Đường Thái Nhạc. Giang hồ biết đến Đường Môn chuyên sử dụng khôi lỗi và ám khí, nhưng luôn chính nhân quân tử tuyệt không dùng độc. 

Vũ khí chuyên dụng là quạt phiến, nhân gian nói Đường Môn dáng vẻ phong lưu lại có vẻ tự do tự tại, phong thái ung dung, một thân thư sinh nhưng cũng vô cùng thâm sâu. 

Toạ lạc ở Ba Thục, rừng núi hiểm trở, cao thấp khó lường, cao thủ Đường Môn được ví "Bán nhân bán ảnh, hoa vũ mạn thiên. dùng tấn công tầm xa làm nghề nghiệp, đồng thời điều khiển con rối để phát động công kích, thao tác với độ khó cao,  thân pháp linh động. Kỹ năng dùng khôi lỗi đỉnh cao có thể giúp Đường môn ứng biến với bất kì tình huống nào."

Xe ngựa đưa Đường Thanh Phong và Dạ Hiển Bạch tới chân núi thì phải dừng lại, trên kia đường dốc lại cao, khó đi bằng xe. Đường Thanh Phong trả tiền cho tên đánh xe rồi để Hiển Bạch nhìn ngắm xung quanh, bản thân lại giả vờ đi lại.

"Nơi này đúng toàn núi cao rừng thẳm... Đường Môn như lời đồn..", nhìn lại đoạn núi vừa đi, Hiển Bạch nói.

Thấy sư đệ chưa gì đã cảm thán, Đường Thanh Phong cười đáp : "Đệ còn chưa thấy bên trên, cảnh vật từ trên nhìn xuống rất đẹp!"

"Làm sao để lên trên đây? Khinh công? Đoạn dốc này khá cao mà..."

"Đương nhiên là khinh công rồi, từ đầu rừng trúc tới đây là Vạn Thanh Trúc Hải. ", bỗng vòng qua eo Hiển Bạch, Đường Thanh Phong nói rồi khinh công bay lên dốc cao.

Bị ngạc nhiên, Dạ Hiển Bạch bất giác níu lấy áo của Đường Thanh Phong, cả hai cùng bay lên, bỗng chốc gần hơn bất cứ lúc nào. 

Trước mắt Hiển Bạch hiện ra tầng tầng lớp lớp núi đá, con đường dốc nhỏ dẫn tới một đình viện phòng ốc. Đường Thanh Phong bay qua đó, giọng nhẹ nói bên tai Hiển Bạch : "Chúng ta đang bay qua Tinh Vân Lĩnh, nơi ấy dẫn tới Yển Sư phòng, nơi chứa rất nhiều khôi lỗi ưu tú."

Dạ Hiển Bạch ngoái nhìn Yển Sư phòng, lòng lại có chút tò mò, khôi lỗi ưu tú hẳn do những nhân tài của Đương Môn sáng chế ra? Thật muốn nhìn qua một chút...

Ngự Phong Đường là sảnh chính của Đường Môn, cũng là toà viện tráng lệ với vô vàn bậc thang cao thấp, bẫy ám khí thêu dệt đặt quanh lối đi. Với khinh công của Đường Thanh Phong, họ đã sớm tới được sân tập. Dạ Hiển Bạch nhìn quanh, đập vào mắt đã thấy dàn khôi lỗi được tôi luyện bởi chính những khiển rối sư – đồ đệ của Đường Môn.

Dây cước mờ ảo, động tác nhanh nhạy, khôi lỗi di chuyển thoắt ẩn thoắt hiện, ám khí bay ra lập tức khiến kẻ địch phải thoái lui. Thế nhưng phong thái vẫn ung dung, người khiển rối không hề vội vã mà còn nhàn nhã tựa như đang ngắm mây trời. Điều đáng thán phục hơn là mỗi nước đi đều rất ảo diệu, bẫy được đặt sẵn không hề nao núng.

Đang quan sát trận đấu tập của các đệ tử Đường Môn thì Dạ Hiển Bạch bắt gặp một vị sư huynh đang đi tới chỗ họ. Người này dáng cao ráo, đáy mắt thâm sâu, nụ cười trên môi khá bất phân chính tà, y chắp tay nói : "Đường thiếu chủ, ngươi đã về rồi, còn mang theo bạn hữu? Vị này phải chăng chính là đệ tử Di Hoa được nhắc trong thư? "

Thư? Dạ Hiển Bạch suy nghĩ, chẳng lẽ Đường Thanh Phong gửi thư có nhắc tới mình?

" Đường Nghê sư huynh, đây là Dạ Hiển Bạch, chính là người ta đã nhắc trong thư.", đánh gãy suy nghĩ của hắn là câu nói của Đường Thanh Phong đáp lại Đường Nghê.

"Được, cả hai mau vào hành lễ với chưởng môn và Vương Thái Thái, họ đã chờ lâu rồi"

Đường Nghê dẫn đường, bọn họ tiến vào nội sảnh chính của Đường Môn, đã thấy Đường Thái Nhạc cùng Vương Chất Quân ở đó chờ họ.

Lúc này Dạ Hiển Bạch mới thấy được khí chất lãnh uy tuấn dật cùng cao quý của con cháu thế gia lan toả trong nội phòng. Đường Thái Nhạc mở quạt ung dung cười, Vương Chất Quân uy nghiêm dù tuổi tác đã cao, không hổ là trụ cột của Đường Môn. Dạ Hiển Bạch tiến tới hành lễ : "Vạn bối là đồ đệ của Di Hoa phái, hôm nay được Đường sư huynh mời tới diện kiến nhị vị tiền bối thật là vinh dự của vạn bối."

"Thật ngoan, đứa trẻ này, ngươi tên là gì?"

"Thưa, vạn bối họ Dạ, tên Hiển Bạch", Dạ Hiển Bạch lúc này mới dám ngẩng lên, hắn nhìn vào mắt của Đường Thái Nhạc, tâm tình của người này đúng là biển lặng sóng ngầm, vẻ tươi cười trên mặt giống với Đường Thanh Phong như đúc.

"Hiển Bạch, cái tên rất sáng sủa! Phong nhi làm phiền ngươi nhiều rồi! Mau đứng lên đi, chúng ta chắc chắn sẽ đối đãi thật tốt.", Đường Thái Nhạc cười, nhìn qua mẫu thân là Vương Chất Quân rồi đóng quạt nói.

"Cha, người làm tiểu Bạch sợ rồi ~"

"Cái đứa trẻ này, còn không mau đưa sư đệ của ngươi đi thăm Ba Thục, đừng uổng cái danh của Đường Môn đi?"

"Được rồi, ngươi để lũ nhỏ tự biết, Di Hoa cung dù sao cũng có duyên với Đường gia, cớ sao có thể khiến đồ đệ của Di Hoa chịu thiệt được. Đã đến rồi thì Đường Môn đương nhiên tiếp đón cẩn thận", Vương Chất Quân lên tiếng, giọng trưởng bối nhìn hai cha con họ Đường đang cãi nhau mà không khỏi thở dài. Đã lớn cả rồi mà vẫn không hề bỏ đi tính trẻ con ?

Dạ Hiển Bạch đứng bên, hắn ngây ngốc nhìn Đường Thanh Phong cùng cha mình nói chuyện mà lòng nổi lên cảm giác lạ lẫm. Trước nay trong Dạ phủ, chưa một lần hắn được diện kiến phụ thân mà có thể thân thiết tới vậy. Phụ thân vừa nhìn thấy hắn sẽ chỉ mang vẻ lạnh nhạt, sau đó quay người đi, mặc hắn cúi chào, quỳ hành lễ vẫn không để tâm. Bởi thế có lần hắn vì muốn làm người chú ý đã cố gắng hơn ai hết để được sư gia khen, kết quả phụ thân không những chẳng bận tâm mà hắn còn bị các huynh tỷ đệ khác bắt nạt.

Lúc đó hắn đã nghĩ, rốt cuộc ta đã cố gắng vì cái gì? Vì ai mà nỗ lực?

Tâm tư lần nữa bị đánh gãy bởi giọng nói của Đường Thanh Phong, hắn nhìn y cười thật tươi dắt tay hắn đi, làm hắn phải vội vàng hành lễ với hai vị tiền bối. Ba Thục hẳn rất rộng lớn, còn thêm cả toà viện này của Đường Môn mà càng trở nên vĩ đại, chỉ tiếc rằng Đường Môn kín kẽ, xây dựng sâu trong núi nên không dễ gì thấy được.

Đường Thanh Phong dẫn Dạ Hiển Bạch đi tới nơi mà y thích nhất, Thuý Hải – hồ thác suối trong xanh như ngọc. Mặt nước tựa gương chiếu, một mảnh trời được in xuống đẹp không gì bằng, không khí thoáng đãng mang lại cảm giác dễ chịu vô cùng. Càng nhìn càng thấy Thuý Hải rất sâu, tựa như không có đáy. Trong hồ có nhiều đá ngầm nhô lên, san hô bảy sắc khảm lên như thuỷ cung dưới biển.

"Thích không? Hồi nhỏ ta hay trốn ra đây chơi!", Đường Thanh Phong nhìn khuôn mặt ngây thơ của Dạ Hiển Bạch lúc này, bản thân thấy có chút thành tựu mà đắc ý nói.

"Đẹp... rất đẹp"

Đáp lại sự đắc ý đấy không còn là giọng điệu dỗi hờn hay tức giận mà là một thanh âm trong trẻo nhẹ nhàng. Bị cảnh sắc thu hút mà Dạ Hiển Bạch không còn muốn cãi lại nữa, ý thức như treo theo mây trời, bóng nước in lên hình ảnh của cả hai, một thiếu niên ngơ ngẩn nhìn mặt hồ còn người kia lại đang nhìn ngắm vẻ tĩnh lặng đối phương.

"Còn nhiều chỗ vui hơn nữa, không cần như vậy", Đường Thanh Phong híp mắt cười, cảm giác này thật mới mẻ, hôm nay tiểu Bạch rất ngoan, không cãi lại.

"Được, còn nơi nào nữa?"

"Ta đưa đệ đi gặp một bạn hữu của ta!"

Nói rồi không đợi đối phương đáp lại, Đường Thanh Phong nắm tay Dạ Hiển Bạch khinh công mà đi, xuyên qua Thuý Hải để tới Phỉ Thuý Trường Lang. Đây là một chòi đá nhỏ giữa rừng, Đường Thanh Phong bí bí ẩn ẩn chạy đi mất, để lại Dạ Hiển Bạch đứng đó, trước khi đi y còn dặn dò thật kỹ : "Sư đệ, đừng đi đâu đấy nhé ! Cẩn thận bẫy trong rừng!"

Một lúc sau, từ vìa rừng bỗng có tiếng sột soạt, Dạ Hiển Bạch đề phòng nhìn về hướng ấy. Không ngờ, từ trong bụi cây đủng đỉnh đi ra lại là một con gấu trúc. Nó thấy hắn liền chạy qua vây quanh hết ngửi đến gặm vạt áo đầy thích thú. Đường Thanh Phong đi phía sau, mở quạt cười nói : "Đây là người bạn ta muốn giới thiệu cho đệ! Nó là Đường Tam!"

"Đường Tam? Gấu trúc nhỏ này?"

"Phải, 'vị huynh đệ' này đã theo ta từ bé, cùng ta ăn hết những sơn hào hải vị của Ba Thục, cũng sống cùng ta ở rừng trúc!", Đường Thanh Phong kể lại, đáy mắt y lại đầy ý cười sáng lạn.

Đôi khi Dạ Hiển Bạch cảm giác y chính là một đứa trẻ chưa lớn, luôn tràn ngập ánh dương, trái ngược với hắn. Mỗi nụ cười, mỗi hành động, mỗi câu chuyện của y đều khiến thế giới của hắn sáng lạn. Bao lần Dạ Hiển Bạch từng tự hỏi, lí do gì hắn lại dính với người này, thực sự mãi không hiểu được...

Đường Tam là một con gấu trúc ưa mùi vị, nó bám lấy Dạ Hiển Bạch bởi trên người hắn đều là mùi Tuý Tâm Hoa của Di Hoa. Đường Thanh Phong chê nó ham ăn, lá trúc đưa đến chốc đã hết sạch. Dạ Hiển Bạch nhìn Đường Tam mà tự hỏi, cuộc sống tuổi thơ của Đường sư huynh ra sao? Nghe qua lời các tiền bối thì y là một đứa trẻ kì lạ, cũng đúng, không ai ở tuổi đó đã vào được trận pháp của Di Hoa mà an toàn đi ra. Trước nay Đường Thanh Phong vẫn luôn giữ nét mặt tươi cười, thâm tâm y giấu chuyện gì không ai có thể biết.

Nắng sớm chiếu xuống tán cây, Đường Tam ngồi ăn lá trúc ngon lành còn Dạ Hiển Bạch chốc chốc lại chọc nó, thấy vạn vật bỗng thật yên bình. Bỗng từ xa, một nữ tử áo tím bay tới chỗ họ, nàng liếc Đường Thanh Phong chống hông quát : "Đường Nhị ! Ngươi còn ở đây sao? Nãi nãi nói cuộc tỷ thí sắp bắt đầu rồi! Ngươi là đệ tử chính quy sao lại vắng mặt!"

"Tỷ tỷ, hội gì cơ? Ta vừa về lại chưa nghe nãi nãi nhắc tới?"

"Ngươi quên rồi chứ gì? Nãi nãi trong thư có nói, hôm nay Đường Môn mở hội tỷ thí toàn môn phái!", người vừa đến chính là Đường Thanh Dung, đại tỷ của Đường Thanh Phong.

Cả ba trở về sảnh điện chính, các đệ tử của Đường Môn đã tụ tập sẵn, Đường Thái Nhạc và Vương Chất Quân chủ trì đứng ở giữa. Đường Thanh Phong đối với sự kiện này có thể đã quên hoặc cố tình không nhớ, y vừa đáp xuống đã trầm ngâm nhìn quanh, lại không có phong thái của người không biết. Vương Chất Quân thấy tất cả đã tụ tập đủ, liền tuyên bố : "Đã đầy đủ rồi, vậy hội tỷ thí bắt đầu!".

Tiếng còi thổi lên âm vang khắp tứ phương, trận đấu được sắp xếp phân theo sức của mỗi đệ tử, còn có cả những người mới. Có vẻ từ hội tỷ thí này Đường Môn cũng sẽ thêm không ít đệ tử nhập môn. Dạ Hiển Bạch cùng Đường Thanh Phong đứng một bên xem, những trận đấu đầu không dai sức, đa số đệ tử được huấn luyện ở cấp độ ban sơ. Càng dần về sau, những người thành thục khôi lỗi và môn đệ lâu năm bắt đầu lên đài, những chiêu thức biến ảo khôn lường, chỉ nghe tiếng gió cùng khôi lỗi thoắt ẩn thoắt hiện trên sân đấu.

Đường Thanh Dung đứng bên kia cạnh Vương Chất Quân, mắt nghiêm nghị quét trên sân, như thể mỗi phiến ảnh tung ra đều được nàng ấy đọc trọn trong đáy mắt. Bên tai Dạ Hiển Bạch bỗng có tiếng thì thầm của Đường Thanh Phong : "Nhìn thấy chưa? Đệ thấy Đường Môn thế nào? Những người này mới chỉ là bắt đầu..."

Dạ Hiển Bạch lại hướng nhìn về phía những đệ tử của Đường Môn, ánh mắt đầy thán phục và ngưỡng mộ. Hắn chưa từng ra khỏi Di Hoa đảo, cũng chưa từng thấy cao thủ của những phái khác, chứng kiến trên sân đấu khôi lỗi lay động, hắn càng lúc càng muốn dấn thân vào giang hồ.

Thiếu niên Đường Môn cầm phiến quạt tung ra, chốc đã thấy khôi lỗi xông đến, bên kia một người khác cũng dịch chuyển khôi lỗi để thế thân, sau đó chốc đã biến mất rồi xuất hiện, bất ngờ tung phiến quạt khiến thiếu niên kia ngã khỏi vòng đấu. Động tác điêu luyện như vậy hẳn là một đồ đệ đứng tuổi. Dạ Hiển Bạch nhìn qua, thế nhưng lại ngạc nhiên, ánh mắt người này... vô cùng quen thuộc, hình như đã gặp ở đâu rồi?

Người vừa thắng trận tên là Hình Lăng, y phất áo gấp quạt rồi hành lễ ra khỏi sân đấu. Dạ Hiển Bạch nhìn theo y, đáy mắt đầy mơ hồ và nghi hoặc. Chưa kịp phản ứng, hắn đã thấy Đường Thanh Phong nét mặt mang ý cười, bước lên sân còn nói dõng dạc : "Hôm nay là hội tỷ thí không có ta thì thật khiến đệ tử Đường Môn chê cười!"

Dạ Hiển Bạch ngạc nhiên nhìn qua, Đường sư huynh, huynh lại muốn chơi đùa gì đây?

Ở Di Hoa, Đường Thanh Phong dưới sự chỉ dạy của Tử Tang Bất Thọ luôn được khen là một thiếu niên có tài hoa, thiên phú, y dù bề ngoài luôn có sự trêu đùa nhưng bên trong luôn là người nghiêm túc nhất. Hiện tại ở hội tỷ thí này cũng vậy, phong thái vẫn tự tại, trên môi là nụ cười, nhưng ánh mắt sáng đầy chí khí.

Vương Chất Quân chậc lưỡi lắc đầu, lại chỉ Đường Thanh Phong nói : "Đứa trẻ này, ngươi lại định quậy gì đây? Đây là hội tỷ thí, không nên làm loạn đâu đấy!"

"Mẫu thân, người xem Phong nhi cũng đã tới lúc kiểm tra thực lực, hay nhân hội này chúng ta thử xem y tiến bộ tới đâu rồi?", Đường Thái Nhạc cười cười, y gấp quạt hài lòng nhìn Đường Thanh Phong.

Cứ thế hội tỷ thí tiếp tục diễn ra, cái bất thường duy nhất chính là thực lực đáng kinh ngạc của Đường Thanh Phong. Y một quạt phiến tung ra, khôi lỗi sử dụng từng bước vô cùng sâu xa, y học một liền biết mười, sử dụng thuần thục võ công của Đường Môn. Tới trận gặp Hình Lăng, Đường Thanh Phong vẫn giữ vị thế của người thắng cuộc liên tiếp. Hình Lăng nhìn y, ánh mắt cũng mang ý cười nhưng đáy mắt lại thâm sâu. Dạ Hiển Bạch nhìn thoáng, trong lòng nghi hoặc dâng lên, khuôn mặt ấy càng quen thuộc vọng vào ký ức hắn.

Hình Lăng theo dõi từng động tác của Đường Thanh Phong, hai bên lúc đầu tựa hồ chỉ dò xét nhau, càng về sau càng giao chiến kịch liệt. Ý bình thản quan sát trong mắt Vương Chất Quân bỗng có một tia biến mất, cùng lúc Đường Thái Nhạc cũng vậy.

Một Nhũ Yến Quy Sào phóng ra, phiến quạt bay trong gió vụt cắt không gian, Đường Thanh Phong một chiêu Thiên Ky Tảo phóng khôi lỗi dịch chuyển đến phía sau Hình Lăng, liên tục phóng ra ám khí. Một phiến quạt bị Đường Thanh Phong đánh chặn bay ngược về phía chủ nhân của nó. Hình Lăng kịp đổi thế thân với khôi lỗi, hắn phóng ra xa, lấy Phong Hoa Ẩm Nguyệt tung ám khí tới chỗ Đường Thanh Phong. Như đã ngờ tới, khôi lỗi của Đường Thanh Phong phi tới trước chặn ám khí, lại một thân khởi động trận bẫy mở lên từ người.

"Chết tiệt!", Hình Lăng bị trúng kế không kịp dịch chuyển khôi lỗi thế thân, một chiêu né tránh tung ra vô tình lại không phải của Đường Môn.

Dịch chuyển khôi lỗi tới chỗ khác, Hình Lăng thế thân tung chưởng tới Đường Thanh Phong từ phía sau, chuyển biến bất ngờ khiến ai cũng ngạc nhiên. Trong đầu Dạ Hiển Bạch lúc này hiện lên hình ảnh năm đó của Dạ Lam phủ, biển máu bị ánh lửa thê lương nuốt chửng. Thân hình hắn tự động di chuyển, ánh mắt chỉ nhìn kịp chạm lấy ánh mắt của Đường Thanh Phong rồi vụt qua, nghe thinh không có ai đó gọi tên hắn.

"Hiển Bạch!"

Khoảnh khắc ngực nhói đau vô cùng, Dạ Hiển Bạch mới nhận ra bản thân đã chắn sau Đường Thanh Phong, lĩnh một chưởng của Hình Lăng.

Đường Thanh Phong lúc này cảm nhận tâm trí bị một đòn giáng mạnh, chứng kiến sư đệ của mình, bạch y thiếu niên khoé miệng rỉ máu, vài giọt nhỏ xuống nhuộm đỏ áo. Y đỡ lấy thân ảnh của Dạ Hiển Bạch, một tay đánh bay Hình Lăng khỏi vòng đấu. Vương Chất Quân vừa định ra lệnh cho đệ tử bắt Hình Lăng lại thì y đã ôm lấy vết thương mà chạy trốn. Đường Thái Nhạc vội tới chỗ của Đường Thanh Phong đang đỡ Dạ Hiển Bạch, y một tay điểm huyệt cầm máu rồi bảo : "Phong nhi, mau đưa sư đệ của con tới tĩnh phòng để trị thương, nhanh lên!"

Thân ảnh của Đường Thanh Phong mang Dạ Hiển Bạch đang mê man rời đi, Vương Chất Quân cau mày nhìn theo, ánh mắt dịch chuyển qua chỗ khôi lỗi bị Hình Lăng bỏ lại. Chiêu thức kia không thuộc Đường Môn, y rốt cuộc đã học ở đâu?

Dạ Hiển Bạch lúc này cảm nhận cảnh sắc xung quanh đều bất thường, thứ hắn cảm nhận rõ rệt nhất lúc này chính là nội thương đang âm ỉ đau. Đường Thanh Phong ở bên cạnh hắn nói cái gì hắn đều không nghe thấy, một y sĩ đi vào kiểm tra sau đó dùng công lực trị thương cho hắn. Có lẽ do tuổi còn trẻ, lại nhận nội thương như vậy, cơ thể chấn động khiến Dạ Hiển Bạch rơi vào trạng thái mê man, kinh mạch bị đả động mang chút rối loạn.

Hình Lăng. Cái tên này càng đập vào ký ức của Dạ Hiển Bạch, hắn nhớ khi ấy những kẻ hại thúc thúc có hai người, một là Chu huynh, hai là Hình đệ. Bất giác nhận ra cố sự, mắt Dạ Hiển Bạch mở to nhìn trần nhà khiến Đường Thanh Phong càng lo lắng, y giữ chặt lấy tay hắn nói liên tục : "Tiểu Bạch, đừng động, đệ làm sao? Đau ở đâu? Đừng gấp, giữ bình tĩnh!"

Máu từ khoé miệng lại ộc ra, Dạ Hiển Bạch căm phẫn cau mày, đáy mắt lúc này tràn ngập oán khí.

Hình Lăng, Thanh Long Hội, những kẻ đã cướp mất hạnh phúc của hắn lúc này lại xuất hiện ngay trong hội tỷ võ còn suýt lấy mạng sư huynh của hắn? Có lẽ duyên số đã định, hắn nhất định nhớ lấy mặt của kẻ kia, nhất định phải báo thù!

Y sĩ thấy Dạ Hiển Bạch lại thổ huyết, trong lòng nóng vội quay sang Đường Thanh Phong : "Kinh mạch bị đả thương đã loạn, tâm cũng bất ổn, ngươi xem hắn sao vậy? Mau chấn an!"

"Hiển Bạch, đệ nghe ta nói không? Đừng suy nghĩ gì hết, ta vẫn ổn, đệ vừa cứu ta, tiểu bạch thỏ, đệ rất giỏi, đừng kích động..."

Nghe thấy câu 'tiểu bạch thỏ' của Đường Thanh Phong bỗng khiến Dạ Hiển Bạch cắt đứt toàn bộ suy nghĩ, theo thói quen hắn liền mắng : "Đường Thanh Phong, huynh mới là tiểu bạch thỏ!". Đáng nhẽ câu sau còn mắng nữa nhưng hắn bỗng nhận ra mình đang ở lãnh địa của Đường Môn, nếu một câu "cả nhà huynh đều là tiểu bạch thỏ" nói ra, liệu mạng còn nguyên vẹn rời khỏi hay không? Cho nên hắn nuốt vào vế sau cùng vài ngụm máu.

Thấy thiếu niên còn sức để mắng mình, Đường Thanh Phong mới an tâm, y xoa đầu Dạ Hiển Bạch rồi để y sĩ tiếp tục điều trị cho hắn. Sự kích động vừa rồi đã tan đi, Dạ Hiển Bạch mệt mỏi sau bát thuốc đắng ngắt mà y sĩ đưa cho, hắn sớm lịm đi nhưng tay vẫn nắm chặt lấy tay Đường Thanh Phong.

Đáy mắt Đường Thanh Phong bỗng dương ý cười, y tiễn vị y sĩ kia đi rồi ngồi xuống bên giường nhìn tiểu sư đệ. Hội tỷ thí hôm nay thế là kết thúc, y vì một phút hiếu kỳ đã để lộ tài năng vượt trội khiến nãi nãi cùng phụ thân cấm túc, hiện giờ cũng chỉ có thể ở đây chăm sóc cho sư đệ. Nghĩ tới lúc Dạ Hiển Bạch vì y đỡ một chưởng, Đường Thanh Phong bỗng thay đổi nét mặt, nghiêm túc mà nhìn.

Tiểu sư đệ của y là một tiểu bạch thỏ thiện lương... Nhưng đối với y không biết hắn đang ở vị trí nào trong tâm khảm?

Bất kể là vị trí nào, ta đều muốn bảo vệ hắn.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top