Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

2

- Đi PC cafe làm ván game đi Junwon.

Kang Minseo xoay xoay quả bóng rổ trên tay, làm một quả ba điểm rõ đẹp mắt. Anh lớn khoái chí cười, nhìn quả bóng cam lọt lưới rồi quay sang hỏi Yu Junwon đang ngồi trên băng ghế cổ vũ. Người được gọi tên thong thả bật màn hình điện thoại lên xem giờ và khoác balo đứng dậy:

- Khi nào anh Hanbin với Hikaru xong việc thì đi, chắc cũng phải 1 tiết nữa, em đi tập chút đã.

Minseo đập quả bóng xuống sàn và sải chân chạy vòng quanh, vừa thở hồng hộc vừa hỏi:

- Anh tưởng phòng tập của chú đang sửa rồi?

Người bé hơn cười, vẫy vẫy tay chào anh và đi thẳng ra ngoài hàng rào sắt:

- Em tập chỗ khác, cứ gọi cho em là được. Thế nhé.

Sân bóng rổ đã khuất sau lưng, Junwon nới lỏng cà vạt ra và thở dài, mặt trời sắp lặn nhưng không khí vẫn nóng đến đổ mồ hôi hột. Anh chọn đi sát vào mép tường, dưới bóng đổ của những tán cây để tránh cái nắng bỏng rát. Junwon bước nhanh đến tòa hội trưởng đã bị bỏ không từ lâu.

Anh không hay dùng nơi này để tập, đúng hơn là chưa bao giờ dùng nơi này. Vốn các tiền bối khóa trên cũng thường bảo rằng nếu thiếu chỗ, cứ đến đây mà tập nhưng suốt 4 năm học, Junwon chưa thực sự cần lui tới nơi này bao giờ. Anh đẩy cửa sắt sang phải, cau mày vì tiếng rỉ sét chói tai. Junwon thoáng tưởng như mình vừa nghe thấy tiếng ai đó nói chuyện, nhưng khi âm thanh cánh cửa biến mất, không gian vẫn hoàn toàn tĩnh lặng.

Chắc mình nghe nhầm.

Junwon tặc lưỡi bỏ qua, bước vào trong, đế giày mòn của anh cọ lên sàn gỗ bụi, ấy thế mà thực ra nơi này cũng chẳng cũ đến thế. Junwon đưa mắt nhìn một vòng xung quanh, từ lan can tầng lửng đến cái ô cửa vỡ, từ bậc thang thấp lè tè đến màn chắn sân khấu đỏ. Không có ai cả, anh hài lòng kết luận, và buổi tập một mình của anh bắt đầu.

Junwon chẳng để ý thời gian gì, cũng chẳng quan tâm đến mọi thứ xung quanh, một khi nhạc bật, anh sẽ dồn mọi tâm trí vào những bước nhảy. Vì thế nên đến tận khi ánh sáng rọi vào từ ô cửa vỡ đã chuyển màu chạng vạng và tiếng nhạc bị ngắt quãng bởi tiếng chuông điện thoại, Yu Junwon mới chịu dừng tập. Vẫn để kết nối loa, anh nhấn nút nghe máy, đầu bên kia vọng lại tiếng của Urabe Hikaru:

- Bọn này xong việc rồi, đi PC cafe không?

- Đi chứ, gặp ở cổng trường nhé.

Junwon đáp đơn giản rồi cúp máy, anh vắt áo khoác qua vai, xách cặp và rời khỏi hội trường cũ. Anh cũng chẳng để ý thấy khi anh vừa quay lưng, có ba cái đầu đã lập tức lộ liễu ló ra sau tấm màn sân khấu đỏ. Ngay lúc cánh cửa sắt ken két đóng lại, tiếng Kim Gyurae thở phào vang lên:

- Mãi ổng mới đi, gần một tiếng luôn rồi chứ.

Oh Hyeontae tháo một bên tai nghe xuống, nó dừng video về Shin - cậu bé bút chì đang xem dở trên điện thoại lại:

- Thế là còn ít đấy, bình thường khoa tao tập 3 tiếng cơ. Mà sao mình phải trốn ổng nhỉ?

Gyurae ngúng nguẩy nhún vai, nó xách cả balo lẫn Oh Hyeontae lên và hất đầu nói với Hong Sungmin đang ngồi ngơ ngác ở cạnh màn sân khấu:

- Tụi này về đây, anh có về luôn không?

- Hả?

Sungmin ngơ ngác bừng tỉnh, đầu vẫn lùng bùng theo những nhịp vội vã và tiếng đế giày mòn cọ lên sàn gỗ. Oh Hyeontae bật cười trêu trọc:

- Anh mê anh Yu Junwon rồi đấy à?

Ai ngờ Hong Sungmin gật đầu thật, mắt lại còn sáng như sao:

- Thì anh bảo muốn mời ảnh làm mẫu vẽ mà, em có ảnh của anh Junwon không?

Cả Hyeontae lẫn Gyurae đều làm ra vẻ nổi da gà khi nghe Sungmin đáp, nó bỏ đồ vào trong cặp và lắc đầu nguầy nguậy:

- Thôi em xin, anh ấy sống kín như bưng luôn... Rồi tóm lại là anh có về không?

- Về.

Hong Sungmin đáp cụt lủn, vừa đứng dậy phủi bụi vừa mải suy nghĩ. Lần này em chắc chắn rằng mình muốn nhờ Yu Junwon làm mẫu vẽ. Dù Sungmin mới chỉ thấy anh lần đầu hôm nay thôi, khoảng cách nhìn còn xa nên đường nét về khuôn mặt anh vẫn mờ nhòe trong kí ức, chỉ có dáng hình tràn đầy năng lượng rực rỡ trong tấm màn bụi ánh sáng vẫn đang nhộn nhạo trong lòng em. Muốn vẽ anh thì còn phải gặp và làm quen với anh nữa. Sungmin lò dò lại gần Hyeontae, khe khẽ hỏi:

- Hyeontae, em có thân với anh Yu Junwon không?

Hyeontae lắc lắc đầu khi nó sóng vai đi với hai người ra bến xe buýt:

- Chịu thôi, em mới gặp ảnh năm nay thôi mà, năm trước lịch học năm nhất với năm 3 lệch nhau.

- Thế thì hơi khó nhỉ...

Hong Sungmin rền rĩ, em thường không suy nghĩ nhiều thế này với mấy chuyện kết bạn các thứ đâu, nhưng việc em tiếp cận Yu Junwon với mục đích nhờ làm mẫu vẽ từ đầu làm em có cảm giác hơi chột dạ. Kim Gyurae huých Hyeontae ra hiệu khi xe buýt tuyến về nhà hai chúng nó đến gần, nó cũng buông lại một câu đùa với Sungmin:

- Bạn anh là hội trưởng hội học sinh kia mà, hay anh nhờ người ta tìm hiểu đi.

Hong Sungmin bĩu môi lắc đầu khi tiễn hai đứa nó lên xe, rồi em lại ngồi phịch xuống trạm xe buýt suy nghĩ, làm vậy giống lạm quyền chết đi được, mà anh Hikaru chắc cũng không đồng ý đâu. Nhắc đến Hikaru, chẳng hiểu sao cái giọng qua điện thoại của anh Yu Junwon nghe rất giống anh hàng xóm chí cốt của em. Có khi nào Hikaru quen ảnh thật không nhỉ?

Sungmin biết Hikaru có một hội bạn thân hay đi học đi chơi với anh, nhưng vì lịch học của em và Hikaru vốn trái ca nhau từ đầu, chưa kể anh còn là hội trưởng hội học sinh nên chẳng bao giờ Sungmin được gặp mặt bạn anh. Thành ra em cũng mù tịt về đời sống học đường của anh hàng xóm. Tòa học của em cách tòa của Hikaru cả nửa cái sân trường, Sungmin cũng lười chẳng muốn tí tởn sang bên anh chơi.

Nhưng đúng là hết cách thật rồi, Hong Sungmin quyết rằng mẫu vẽ lần này của em sẽ là Yu Junwon. Mà Hong Sungmin em đây đã quyết gì rồi thì sẽ quyết tới cùng. Em muốn họa ra cái khí chất và năng lượng của cái người khi ấy, em muốn giữ lại trọn vẹn khoảnh khắc lần đầu em nhìn Yu Junwon. Em muốn tạo nên một bức tranh tĩnh nhưng khiến người ta nhìn ra được từng bước nhảy của Yu Junwon. Đấy hoàn toàn là khát vọng của một họa sĩ với cái đẹp. Yu Junwon đẹp, và anh đã cuốn hút được đôi mắt nghệ sĩ của Sungmin.

Đành vậy, tối nay phải sang hỏi anh Hikaru thôi.

Sungmin ôm cặp lên xe buýt, nén tiếng thở dài. Em ráng chuẩn bị cho viễn cảnh tệ nhất là em, một người không quen biết gì Yu Junwon, sẽ phải lao đến bắt chuyện với anh và bắt đầu một tình bạn có vẻ hơi vụ lợi.

Nhưng mong rằng chuyện đó sẽ không thực sự xảy ra.

__________________

xin lỗi sốp sinh hoạt giờ Mỹ :(

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top