Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

1.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sunghoon là học sinh cá biệt.

Anh là kiểu học sinh sẽ chẳng tuân theo mấy cái luật lệ nhàm chán của nhà trường, nhưng cũng chẳng phải kiểu nổi loạn và sẽ vô cớ ức hiếp bạn bè. Anh sẽ làm những gì anh cho là đúng, miễn nó không trái với đạo lý, miễn nó không trái với sự ngay thẳng, và nó là điều anh thích, thì anh sẽ làm.

Anh thấy có đám bạo lực học đường. Theo lẽ thường tình, chúng ta sẽ đến mách thầy cô để xử lí. Còn anh, anh sẽ đến và đấm thẳng vào chúng. Thử hỏi xem, nếu méc thầy cô thì những người đó sẽ bị gì? đơn giản là đình chỉ 1-2 ngày, hoặc thậm chí là cả tuần, hơn nữa thì nghỉ học 1 năm. Nhưng người bị bạo lực học đường, sẽ bị ám ảnh CẢ ĐỜI.

Bởi thế, anh không tin vào sự công bằng. Chẳng có điều gì là công bằng cả, muốn thắng thì phải gian manh, muốn thua thì nhường nhịn.

Trong anh, không tồn tại hai chữ 'công bằng'.



Thứ đang diễn ra trước mặt anh ngay bây giờ, khiến anh ngứa mắt. Một đám người lại đi đánh 1 người sao? Hèn.

"Các cậu ồn ào quá đi" - Sunghoon đi đến chỗ bọn họ, bỏ hai tay vào túi quần, bình thản nói.

"Mày là ai mà làm gián đoạn chuyện của tụi tao vậy?" - Thằng cầm đầu đang đánh cậu nhóc kia cũng phải khựng lại.

"Park Sunghoon, tên tôi."

"À nó là thằng Sunghoon lập dị mà mọi người hay nói tới đấy mày." - Một thằng trong số bọn chúng giải thích.

"À ra là mày, nghe danh đã lâu, giờ mới có dịp chứng kiến, mày lập dị thật. Thì sao nào? mày định cản công việc của bọn tao à? mày làm được gì cơ chứ, gầy ốm vậy mà."

Không cần nói nhiều, anh lao đến đấm bọn chúng. Cú đấm bất ngờ, bọn chúng đang xả giao thông thường nên không phản ứng kịp, cũng chẳng vừa, cả bọn lao đến đấm anh. Anh dùng những thế võ mà mình vốn có, phòng thủ và đánh trả lại bọn chúng.

"Hôm nay như vậy thôi nhé, mốt muốn xem tao đánh võ thì đến lớp tao mà tìm, tao sẽ tận tình dạy dỗ chúng mày." - Sunghoon hạ gục bọn chúng thì đứng dạy la to.

"Được, coi như hôm nay tao xui, tao sẽ đến gặp mày vào một ngày không xa, về thôi." - Thằng cầm đầu ôm bụng mà lết xác đi về.

Anh đi đến nhặt cặp và sách vở giúp cậu trai đang khóc kia. Coi trai thì phải mạnh mẽ như anh chứ, ai lại vừa bị bắt nạn thì ngồi đấy mà khóc òa lên như em bé vậy? chẳng đáng mặt đàn ông chút nào.

"Hức..hức...cảm..cảm ơn anh." - Giờ cậu bé kia lại còn nấc không thành tiếng, lắp bắp vài từ cảm ơn.

"Không gì, đồ của cậu đây. Tôi giúp thế thôi, cậu tự xách nhé, tạm biệt" - Anh định đứng lên quay đi thì một bàn tay nắm vào cổ tay anh.

"Hức..anh ơi, anh đừng đi...hức..em còn chưa tạ ơn anh mà, anh đừng đi, anh ơi...hức..." - Cậu bé vừa khóc, vừa nắm tay anh mà òa lên.

"Thế bây giờ cậu muốn gì? bĩnh tĩnh hẳn rồi nói chuyện với tôi, đừng nấc như thế, tôi cảm thấy nhức đầu." - Anh ghét khóc, và anh ghét phải thấy ai khóc. Trông thật thảm hại, anh ghét như thế. Đối với anh, ấn tượng đầu tiên ở cậu bé này là sự yếu đuối, hoàn toàn trái ngược với anh, anh không thích người như vậy, thật sự chẳng có thiện cảm gì.

"Dạ em xin lỗi, em sẽ cố gắng không khóc nữa ạ. Anh ơi, anh tên gì vậy? anh học lớp mấy ạ? em muốn tạ ơn với anh." - Cậu bé kia hết khóc, nở nụ cười tươi rồi quay qua hỏi han.

"Không cần phải tạ ơn. Tôi tên Sunghoon, lớp 12D8." - Anh cảm thấy khó hiểu vì sao mình lại phải mất thời gian quý báu với cậu bé này, thật sự cảm thấy phiền.

"Dạ em tên Nishimuara Riki, cứ gọi em là Ni-ki ạ, học lớp 10A6. Mong sau này chúng ta sẽ trở nên thân thiết, anh hôm nay chính là ân nhân của em." - Gì chứ? ân nhân sao? nghe thật nực cười, cậu bé này có vẻ ngây thơ quá rồi.

"Không cần phải vậy, cậu tốn quá nhiều thời gian của tôi rồi, tôi đi trước." - Anh nói rồi xách cặp quay đi, để một mình em ngơ ngác.

Anh này tốt bụng, đẹp trai mà hơi khó chịu nhờ. - Em nghĩ thế -

"Haizz phiền thật sự, xém xíu nữa là trễ học rồi, gặp toàn xui xẻo." - Sunghoon vào lớp trong bực tức, bỏ cặp đang để trên vai mà quăng xuống ghế.

"Âyy Sunghoon à, vừa vào đã bực tức thế này, ai đạp đuôi mày hả?" - Jake ngồi cùng bàn với Sunghoon, thấy bạn vào thì lập tức trêu.

"Mày thôi đi, bực chết đây này"

"Chuyện gì thế?" - Jake chả hiểu nổi thằng này, bạn bè quan tâm mà lại cáu gắt thế à.

"Lúc sáng đi ngang thì thấy tụi kia bắt nạt cậu bé tên Ni-ki gì gì đấy, tao đến giúp, giúp xong thì chẳng có gì để nói. Cậu bé đó còn níu lại, nói ba cái thứ nhảm nhí. Thật sự là thấy uổng công, biết vậy để cho nhóc ấy bị bắt nạt cho rồi. Làm tốn biết bao nhiêu thời gian của tao, chỉ để ngồi nghe nó lảm nhảm vài từ nào là 'ân nhân', 'tạ ơn', hãm chết đi được." - Sunghoon ngồi xuống kể lại.

"Uầy người ta có lòng mà mày lạnh lùng thế. Nhưng giờ mà nói ba kiểu đấy thì như mấy người giả bộ ngay thơ í nhờ, thời đại này thì dễ gì tụi nó lại nói như thế. Gặp mấy đứa khác thấy mày chắc sẽ xin số điện thoại, vì mày đẹp trai mà. Ai lại đi nói mấy kiểu như cậu bé đó, thú vị thật." - Jake ngồi phân tích như mấy ông cụ non.

"Thú vị? tao thấy hãm thì có, ngồi đó khóc sụt sịt trông yếu đuối thấy mẹ, con trai ai mà lại như thế? trông chả vừa mắt tí nào."

"Biết đâu được, cậu bé đó đẹp trai không? tên gì? lớp mấy?" - Jake tò mò hỏi thêm vì đó giờ chẳng thấy đứa con trai nào lại như thế cả.

"Tên gì gì Ni-ki đấy, lớp 10A6. Mày tò mò làm gì? tao cũng chẳng để ý mà nhìn rõ mặt người ta, thấy khóc là chả ưa."

"Con trai mà như thế mày không thấy lạ à?"

"Lạ gì? yếu đuối thì có." - Sunghoon chẳng có ấn tượng mấy.

"Các em trật tự, vào giờ học rồi."
- Cô giáo la to để gây sự chú ý từ đám học sinh.






Giờ là giờ trưa, nói đúng hơn là giờ cao điểm cho các học sinh ở trường. Reng cái là chạy ùa ra cantin, Sunghoon và Jake cũng chả ngoại lệ, đành đến mà xếp hàng lấy thức ăn như mọi người thôi.

Sau hồi lâu, họ lấy được đồ ăn. Đến một chỗ cảm thấy yên tĩnh mà ngồi xuống ăn, trò chuyện cùng nhau.

"Sunghoon này, gần đây Jay nó bận quá, chẳng có thời gian mà chơi với chúng mình, cũng học như nhau mà Jay nó như là tổng thống bận trăm công nghìn việc ấy." - Jake đang ăn thì nhắc đến người bạn già của mình.

"Nó khác, tại sắp tới là qua Mỹ du học rồi, người ta cũng phải chuyện tâm học hành chứ." - Anh giải thích cho sự bận rộn gần đây của Jay.

"Nói mới nhớ, mày cũng kém toán lắm đấy con ạ, lo mà tìm gia sư dạy kèm đi, lớp 12 rồi, chẳng nhỏ nhen gì đâu. Đừng coi thường toán, khéo nó lại kéo mày xuống đáy xã hội."
- Jake cảm thấy lo cho tương lai của Sunghoon.

"Khỏi phải lo, vài ngày nữa là mẹ tao cũng kiếm được gia sư mới cho tao ấy mà, nói thật từ đó giờ cả chục gia sư rồi, chẳng ai hợp tính tao cả. Tao thấy không hợp thì kiếm cớ để họ tự nghỉ thôi."

"Tính mày khó thật ấy, gặp tao mà thấy mày chắc cũng chạy 8 hướng, ai chịu nổi tính mày ngoài tao đây haizz." - Jake như ông cụ non ấy.

"Khỏi, cảm ơn mày đã lo cho tao, mày hiểu tao kiểu quần gì trời."
- Sunghoon định nói tiếp thì có một giọng nói lạ cất lên.

"Á anh Sunghoon hồi sáng nè, em chào hai anh, em ngồi ăn cùng nha." - Ni-ki hớn hở chạy tới khi thấy ân nhân lúc sáng.

"Ớ em là ai?" - Jake tò mò hỏi.

"Em là Ni-ki à, hồi sáng anh Sunghoon vừa cứu em, em đến đây để nói chuyện cùng anh ấy. Ai ngờ lại gặp thêm anh, rất vui khi được gặp anh, anh tên gì ạ?" - Bé Ni-ki lễ phép chào hỏi, kể chuyện vừa xảy ra lúc sáng.

"À anh tên Jake, hồi sáng Sunghoon có kể cho anh nghe về em rồi."

"Thế ạ, ôi gặp anh với anh Sunghoon ở đây em mừng quá, cảm ơn anh chuyện lúc sáng nha, em sẽ trả ơn anh ạ." - Ni-ki xoay qua cười với anh.

"Không cần, tôi đi trước, mày muốn nói chuyện với em ấy thì cứ nói, tao không có thời gian." - Sunghoon cảm thấy phiền, gắt gỏng quay đi.

"Anh ấy hình như không thích em xuất hiện ở đây ạ?" - Em khó hiểu vì hành động của anh mà hỏi Jake.

"Không đâu em, nó hay vậy í mà, em cứ ăn đi, kệ nó." - Jake thân thiện trả lời.

"Dạ, anh ăn ngon miệng ạ."

"Ừ hhehe em cũng vậy." - Jake thấy Niki dễ thương mà, Sunghoon có nhất thiết phải làm vậy không??



"Mà em này, em muốn trả ơn Sunghoon đúng không?" - Jake im lặng một chút rồi hỏi em.

"Dạ đúng rồi." - Em hớn hở trả lời.

"Vậy anh có cách giúp em rồi."















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top