Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jihoon nhớ như in cách mình đã dần rơi vào lưới tình với Yoshi. Từng cảm xúc, từng chi tiết anh đều nhớ rất rõ.

Khi trước, trước cả khi gặp Yoshi, Park Jihoon vốn nổi tiếng với khả năng chơi đàn điêu luyện, đa số các kiểu gãy đàn đều đã từng thử qua. Vậy mà tình yêu anh dành cho âm nhạc lại không mấy sâu đậm. Anh được tham gia những lớp học nhạc từ khi còn rất nhỏ, cũng có lẽ vì vậy, âm nhạc dần dần trở thành một thứ gọi là trách nhiệm.

Điều đó hoàn toàn thay đổi khi anh gặp được Yoshi. Anh nhìn thấy cậu ở trước lớp học, một mình chứng minh tình yêu của cậu đối với âm nhạc. Cho đến hiện tại Jihoon vẫn thường nói, Yoshi khi chơi nhạc chính là đã trở thành một người khác. Mà ở cái tuổi chập chững đôi mươi đó, Jihoon bồng bột vẫn chưa nhận ra rằng tình cảm của mình dành cho người tên Yoshi kia còn hơn cả ngưỡng mộ.

"Chào ông! Tui là Jihoon, tui với học học chung lớp thanh nhạc đó."

"À vậy sao, tui là Yoshi."

"Ê tai nghe của ông đẹp ghê á."

Tất cả mọi chuyện đều được bắt nguồn từ cuộc trò chuyện ngắn ngủn đó.

Dần dần, hai người trở thành những người bạn thân thiết nhất của nhau. Jihoon là tuýp người hướng ngoại, dễ dàng giao tiếp với những người xung quanh, luôn là người dẫn dắt những cuộc trò chuyện. Yoshi ngược lại rất thích không gian riêng của mình, vẫn thường xuyên đi đi về về một mình. Vậy mà không biết vì sao từ khi quen biết nhau, Jihoon từ một người đi đâu cũng phải đi cùng đồng bọn lại trở nên dính lấy Yoshi, cậu đi đâu anh đều đi đó. Còn Yoshi cũng chẳng biết từ khi nào đã trở nên vô cùng thoải mái với sự hiện diện của Jihoon bên cạnh.

Lần đầu Jihoon nghi ngờ bản thân mình đã thích Yoshi là lúc cậu bâng quơ hát cho anh nghe. Yoshi khi đó vô lo vô nghĩ, hát cho người ta vô cùng tự nhiên, thậm chí những bài hát mình sáng tác vẫn chưa dùng đến đều hát cho anh nghe. Jihoon luôn bắt gặp bản thân mình say sưa nghe cậu hát, ngay cả khi bài hát đã kết thúc, anh cơ hồ vẫn muốn nghe thêm, nhưng lại không dám nói cho Yoshi.

Dần dần, Jihoon phát hiện ra, bản thân muốn Yoshi hát cho nghe cả đời.

Từ tình cảm bạn bè bình thường trở thành tình cảm đơn phương. Jihoon bỗng dưng cảm thấy bức bối khó chịu khi mình đối với Yoshi vẫn chỉ là một người bạn thân không hơn không kém. Anh muốn cậu chỉ thuộc về mình, muốn mình là người Yoshi có thể tin tưởng và dựa dẫm.

Cho nên việc theo đuổi Yoshinori đã được lên kế hoạch rất kĩ càng.

"Y-Yoshi, ông có thấy mệt không?"

"Ừ sáng giờ nóng quá, tui cũng hơi mệt trong người."

"Không, ý tui là... mệt vì cứ chạy lẩn quẩn trong đầu tui đó."

Những câu thả thính điển hình thời đó đều được Jihoon dùng tới, nhưng kết quả lúc nào cũng là Yoshi bụm miệng cười, còn Jihoon chạy trốn vì quá xấu hổ. Jihoon là người mặt dày nửa vời, mặt dày dám nói ra mấy lời sến súa, nhưng mặt lại mỏng đi sau khi nói cho người ta nghe.

"Ê Yoshi, ông có biết tại sao-"

"Ông thôi nha, nói mấy cái sến súa đó nữa là tui nghỉ chơi với ông đó."

"..."

Kế hoạch một coi như thất bại, chuyển qua kế hoạch hai do Doyoung chỉ bảo.

"Em nghe nói ảnh thích anh bánh ngọt lắm đó, anh tặng bánh cho ảnh đi."

"Tin chuẩn không đó?"

"Anh yên tâm, em nhờ anh Yedam dò hỏi rồi."

Jihoon sau khi nghe người em yêu quý của mình khuyên bảo, lập tức chạy đi mua bánh ngọt cho cậu. Yoshi vào những ngày đầu tiên nhận được bánh từ Jihoon cảm thấy vô cùng vui vẻ. Cậu quả thật thích nhất là bánh ngọt, lại còn thích nhất vị chocolate mà anh mua cho cậu. Nhưng dần dần, việc mỗi ngày đều nhận được bánh từ Jihoon khiến Yoshi nảy sinh nghi ngờ.

"Jihoon, ông cứ tặng bánh cho tui như vậy chỉ có thể có hai lý do thôi. Ông yêu thầm tui hay là muốn tui bị tiểu đường đây?"

"..."

Jihoon chết trân, nếu chọn vế đầu, mọi chuyện sẽ bị bại lộ, còn nếu chọn vế hai, hai người có khi lại nghỉ chơi.

"Không có, tui hay thuận đường đi ngang qua tiệm bánh nên mới mua cho ông thôi."

Đường vào tim Yoshi không nhờ lại khó nhằn đến vậy. Jihoon lần nữa đi tìm Doyoung, dù tình trường của cậu nhóc cũng trống trơn, nhưng cậu lại là bác sĩ tâm lý hàng đầu của Jihoon.

"Anh phải mặt dày lên, cứ công khai theo đuổi người ta đi."

"Lỡ người ta không đồng ý, nghỉ chơi với anh luôn rồi sao?"

"Anh yên tâm, anh Yoshi không phải người như vậy. Cùng lắm hai người trở về làm bạn bình thường thôi."

Đâm trúng con quỷ tình yêu đúng thật sẽ làm người ta ngu muội. Jihoon vậy mà nghe lời Doyoung răm rắp. Park Jihoon có thể là người thông minh biết tính trước tính sau, nhưng ba cái chuyện tình cảm này lại hoàn toàn mù mờ.

Và tối đó, Yoshi bắt gặp Jihoon đứng trước cửa ký túc xá của mình, tay cầm bó bông làm từ lego tặng cho cậu.

"Yoshi... tui thích ông."

"Hả?"

"Tui nói là tui thích ông, tui muốn làm bạn trai ông!"

Yoshi không có kinh nghiệm trong chuyện tình cảm, trước giờ chỉ có một vài mối tình chóng vánh, sớm nở rồi sớm tàn. Nhưng cậu biết rõ, chuyện hai người con trai yêu nhau là chuyện "bất thường", đặc biệt là ở trong một xã hội khắc nghiệt như thế này. Vậy nên lần tỏ tình đó của Jihoon hoàn toàn thất bại.

Nhưng là người chai mặt với Yoshi, cộng thêm sự động viên từ Yedam và Doyoung, Jihoon chỉ thất tình có dăm ba ngày, sau đó lại quay trở về trạng thái theo đuổi Yoshi. Mà Yoshi cũng đã quen với việc có một cái đuôi bên cạnh, bây giờ cái đuổi đó còn biết nói mấy lời sến súa, cũng không đến nỗi tệ.

Mãi cho đến cuối kì học đó, Jihoon mới tung ra chiêu cuối cưa đổ Yoshi cho bằng được.

Để chuẩn bị cho một chương trình âm nhạc ở trường, Jihoon và Yoshi đã ở lại trường sau giờ học cùng những người bạn khác, miệt mài hoàn thành khâu chuẩn bị.

Đợi đến thời cơ, Jihoon không nói không rằng kéo tay Yoshi ra sân sau trường, nhờ hai đệ tử thân cận là Doyoung và Yedam huơ huơ đèn flash, lần nữa tỏ tình với Yoshi. Jihoon hôm đó do cả ngày loay hoay việc ở trường, trên người vẫn mặc y một bộ quần áo từ sáng, nét mặt vô cùng mệt mỏi. Nhưng khoảnh khắc đứng trước người thương, Jihoon dường như không còn cảm thấy một chút phiền muộn nào. Anh cầm chiếc guitar thùng của mình, dùng bài hát mình sáng tác mà tỏ tình với cậu.

Lần đầu tiên viết tình ca của Jihoon không ngờ lại là để đi tỏ tình với người ta. Quá trình sáng tác không biết vì sao rất dễ dàng. Chỉ cần nghĩ đến Yoshi, lòng anh lại có vô vàn điều muốn nói. Muốn nói về ánh mắt long lanh xinh đẹp của cậu, về nụ cười làm cho anh thương nhớ, về giọng hát ngọt ngào Jihoon muốn nghe hằng ngày. Lòng Jihoon chỉ có cậu. Jihoon không thể yêu bất kì ai nếu người đó không phải là Yoshi. Một cái chạm tay từ cậu có thể khiến anh mất ngủ cả đêm, hay một lời nói bâng quơ của cậu cũng có thể khắc sâu trong trí nhớ của anh.

"Yoshi, tui thích ông. Bài hát này không bày tỏ được hết nỗi lòng tui, vì tui còn ti tỉ thứ muốn nói cho ông nghe. Cho nên hãy cho tui một cơ hội để được yêu ông."

"Jihoon..."

Jihoon đã sẵn sàng cho lời từ chối tiếp sau đó của cậu, nhưng thứ anh nhận được lại là một cái ôm thật chặt, cùng với giọng nói run run.

"Đồ đáng ghét, người ta đã nói là không muốn yêu đương mà, ông làm như vậy thì làm sao tui có thể tiếp tục dối lòng được nữa. Ông biết tui thích ông nhiều cỡ nào không hả?!"

"Yoshi, tui-"

"Đừng có mà rút lại lời, đã tỏ tình rồi thì đừng hòng trốn tránh trách nhiệm."

Tối hôm đó ở dưới sân trường, một người vừa cầm đàn vừa dỗ mèo nhỏ khóc, còn mèo nhỏ ở trong lòng người ta, hết giận dỗi lại mắng yêu, nước mắt nước mũi tèm lem. Jihoon cảm thấy buồn cười, nhưng biết người thương là người dễ ngại, nên không dám cười cậu, chỉ có thể để cậu ở trong lòng mình mắng đến chán thì thôi.

Doyoung và Yedam đã trốn đi từ trước, lo sợ ở lại sẽ làm cản trở chuyện của hai người.

Từ đó hai người chính thức yêu đương, nhưng lại là trong thầm lặng, chỉ có những người bạn thân thiết mới biết.

Anh khi đó có người thương, có cả đam mê, Jihoon tự cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất trên đời.

--

Trở lại với hiện tại, Jihoon ở phòng tập, lén lén lút lút nghe điện thoại.

"Jihoon ,cậu nghe tôi nói, đây là một cơ hội rất tốt, cậu thậm chí có thể trở nên nổi tiếng hơn cả Yoshinori nếu cậu muốn."

- Tôi đã nói với ông, tôi không đồng ý ký bất kì hợp đồng riêng nào, và tôi sẽ gia hạn hợp đồng cùng nhóm.

"Cậu còn trẻ, tài năng lại có thừa, hà cớ gì phải làm bàn đạp cho người khác."

- Tôi không phải bàn đạp của bất kì ai cả, cảm phiền ông đừng gọi lại cho tôi.

Jihoon sau đó cúp máy, thẳng tay chặn người vừa gọi đến, xóa toàn bộ lịch sử cuộc gọi. Không phải là lần đầu anh nhận được lời mời này.

Jihoon vốn dĩ có thể hướng đến sự nghiệp solo, ngay từ đầu đã là như vậy.

- Vì sao anh không đồng ý?

Tiếng đẩy cửa vang lên sau lưng anh, là So Junghwan vừa từ căn hộ riêng chạy đến. Giọng cậu trầm ấm, dường như là đang chất vấn người trước mặt.

- Junghwan? Em đến đây từ khi nào vậy?

- Từ khi anh nghe điện thoại.

- Ai chà, hôm nay dám nghe lén anh nữa sao?

Lời nói đùa này của Jihoon, Junghwan không nghe lọt tai. Cậu không trả lời anh, lần nữa lặp lại câu hỏi của mình.

- Jihoon, tại sao anh lại từ chối lời mời?

- Đây là việc riêng của anh, nhóc còn nhỏ, biết làm gì.

Jihoon từ đầu đến cuối vẫn đối xử với Junghwan như một đứa em nhỏ trong nhà, cẩn thận mà chăm sóc. Vì Yoshi thương cậu, cho nên việc chăm sóc cậu đã dần trở thành thói quen của Jihoon. Junghwan đối với Jihoon giống như là người nhà.

Chỉ là, Park Jihoon trong mắt cậu mãi mãi không phải là người đáng trân trọng. Anh là người tốt bụng, cho nên từ trước đến giờ, cậu vẫn luôn muốn cạnh tranh công bằng với anh, nhưng Junghwan hiện tại đã quá mệt mỏi với việc này. Park Jihoon đã ở vạch đích từ trước. Người như cậu làm sao có thể vượt mặt.

Đến hiện tại, anh vẫn hoàn toàn không nhận ra việc cậu thích Yoshi.

- Có phải vì anh Yoshi không?

- Anh-

- Vì một người sẽ không bao giờ dám công khai anh sao? Anh ấy không yêu anh nhiều như anh nghĩ đâu Jihoon.

- Junghwan!

Khoảng lặng sau đó chính là sự đỗ vỡ trong mối quan hệ giữa Jihoon và Junghwan. Lời đã nói ra không thể rút lại, Junghwan biết lần này mình đã đi quá giới hạn.

Jihoon ở phía còn lại của căn phòng, đưa ánh nhìn bất ngờ về phía cậu. Sự bất ngờ đó dần chuyển sang thất vọng khi anh không nhận được bất kì lời xin lỗi nào, chỉ có cái quay lưng rời đi của cậu.


Cho em xấu tính một lần thôi anh Yoshi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top