Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 7: Giao dịch thành công

"Nhưng tại sao giám đốc lại nhắm trúng tôi?" Kiều Linh cũng chính là thắc mắc điểm này. Người như Trương Bách Thần, ngàn vạn lần không nghĩ đến việc sẽ cho một người như cô vào tầm ngắm mục tiêu.

"Vì cô là người phù hợp nhất."

"Như nào?"

"Cô còn độc thân, tự tin và đặc biệt là không có ý định tìm người yêu. Như vậy là phù hợp nhất." Đôi mắt hẹp dài của Trương Bách Thần như nhìn thấu được bản thân của Kiều Linh. "Tôi sợ nhất là một người luôn tìm kiếm một người ở bên, tôi không thể kí hợp đồng với những người như vậy. Họ không thể công tư phân minh, luôn luôn dễ dàng đổ gục và mong muốn tình cảm. Trong khi, đối với tôi đây chỉ là một cuộc làm ăn. Đôi bên cùng có lợi. Cô chỉ cần giả làm người yêu tôi, còn tôi sẽ đáp ứng hết các yêu cầu về tài chính cho cô."

Anh lại nói tiếp, "Cô thấy sao? Hợp tác chứ?"

"Thật sự thì, tôi chưa có gì mà tôi cần thiết phải làm giao dịch với người khác. Cuộc sống của tôi đang vô cùng ổn định. Tôi biết khi đi bên anh chắc chắn không ít thì nhiều sẽ tự rước lấy phiền hà vào người. Cho nên, xin lỗi Trương tổng, tôi sẽ không đồng ý với đề nghị này." Không do dự, Kiều Linh liền từ chối. "Tôi xin phép, tôi cần phải quay lại làm việc."

Sau đó cô liền quay người bước ra khỏi phòng giám đốc.

Một tuần sau đó, câu chuyện này tưởng chừng cứ như thế mà đi vào dĩ vãng. Trương Bách Thần cũng không thấy xuất hiện lại lần nào nữa. Cho đến một ngày, Kiều Linh trên đường đi về nhà sau khi làm việc, vốn dĩ tối nay sẽ đi ăn tối cùng một người bạn lâu năm không gặp nhưng trên đường đi lại gặp phải sự cố.

Xe của cô đâm phải một chiếc Roll Royce khi chuẩn bị dừng đèn đỏ, không cần phải tra bảng giá, chỉ cần là người thường, liếc mắt qua cũng biết được những chiếc xe như này giá trị thường cao ngất ngưởng như nào. Những người đi làm công ăn lương cả đời như cô thật sự không thể nào trả nổi tiền cho một chiếc bánh xe.

"Ôi, cô! Cô nhìn xem, chiếc xe đã thành ra như này. Cô tính chạy hả?" Phu nhân ngồi ghế sau kéo cửa kính ngó xuống đuôi xe của mình đã bị móp không còn hình dạng đẹp đẽ như trước.

"Tôi, tôi, tôi xin lỗi, chỉ là vô ý thôi tôi không cố tình." Kiều Linh sợ cắt không còn giọt máu, chỉ đành ấp úng. "Nhưng không phải là do xe phu nhân tự dưng lùi lại hay sao? Nếu không phải vì vậy thì xe tôi đã không đâm phải rồi."

"Á à cô còn dám cãi? Cô nhìn xem, đây là khu vực đỗ đèn đỏ, gần đến đèn rồi tại sao cô còn phóng nhanh như vậy? Xe ta lùi xuống là vì ta không muốn bị vượt quá vạch kẻ. Điều đó không phải đúng luật hay sao?"

Những lời phu nhân kia nói quả không sai. Kiều Linh thật sự vì mải nói chuyện điện thoại mà không để ý đèn đỏ trên đầu. Cô tính làm liền vượt đèn thì không may đâm phải đuôi của một chiếc xe lùi lại vạch đỗ.

"Không có lí do gì hết. Cô phải đền bù tổn thất cho tôi. Cô cơ biết chiếc xe này là dòng gì không hả? Tôi mua hết 16 tỉ. Cô nói xem cô có bồi thường được tổn thất này không?" Phu nhân không kém cạnh gì liền lên giọng giận dữ trách móc.

"Tôi, tôi... thật xin lỗi. Tôi không thể trả được số tiền đó..." Kiều Linh bối rối.

"Tôi không cần biết, tôi yêu cầu bồi thường 1 tỷ 2 cho vết lõm lớn này!"

"1, 1 tỷ 2? Tôi kiếm đâu ra số tiền đó chứ? Không phải bà đang bức người sao? Những loại xe hạng sang này không phải sẽ có bảo hiểm sao?"

"Cô nói cái gì? Cô đâm vào xe người khác xong cậy có bảo hiểm mà định không đền bù tổn thất hay sao?!" Vị phu nhân kia nổi giận bừng bừng.

"Tôi... hãy cho tôi thời gian nghĩ cách được không?" Kiều Linh rõ ràng đã đâm vào xe người ta, không thể nào không đền bù. Chi bằng xin dư thời gian ra mà nghĩ cách rồi xin lỗi người ta.

"1 tỷ 2. Tôi cho cô đúng 1 tuần để chuẩn bị số tiền này đền bù cho tôi. Đến lúc đó đừng trách tại sao lại ra hầu toà." Vị phu nhân kia phẩy tay về phía trợ lí, cô trợ lí lóc cóc rút 1 tấm danh thiếp ra đưa cho Kiều Linh. Đồng thời cũng xin phương thức liên lạc của Kiều Linh để liên hệ với cô.

Sau khi chiếc Roll Royce mất hình dạng đuôi xe kia đi mất, Kiều Linh như người mất hồn, thẫn thờ trở lại bên tay lái, không còn thiết đến buổi ăn hôm đó.

Cả buổi tối, tuy trước mặt toàn là những món mà cô thích ăn thường ngày nhưng rõ ràng cô chẳng ăn được mấy. Ăn vào cũng không thấy ngon miệng. Bạn bè nói chuyện cũng chỉ câu nệ nói vào được mấy câu.

Mình chết chắc rồi. Làm sao mà kiếm được số tiền ấy bây giờ. Có đi làm hơn 2 năm may ra mới trả hết số tiền này được.

Kiều Linh về đến nhà, buổi tối cũng thao thức không ngủ ngay được. Tự dưng đang yên đang lành lại rơi xuống đầu một đống nợ.

Nghĩ ngợi thế nào, cô nhớ đến lời đề nghị kia.

"Đúng vậy. Chỉ còn mỗi cách đó. Chắc chắn sẽ không quá lâu đâu. Chỉ là giả thôi mà, vậy thì càng dễ dàng."

Sáng hôm sau, ở văn phòng, Kiều Linh do dự một lúc rồi tranh thủ lúc đồng nghiệp đi ăn trưa, cô liền tìm lên văn phòng Tổng giám đốc.

"Trợ lý Cố, hãy báo với tổng giám đốc là có người cần gặp giúp tôi được không?" Kiều Linh đi tới bên bàn làm việc của trợ lý Cố được đặt ngay bên ngoài cửa phòng của Trương Bách Thần.

"Cô là Kiều Linh? Cô có hẹn trước với giám đốc chưa? Giám đốc rất bận rộn." Trợ lý Cố nở một nụ cười thân thiện.

"Tôi không có. Nhưng hãy bảo với Trương tổng rằng tôi có việc cần nói với anh ấy."

"Được. Cô đợi chút."

Một lúc sau, trợ lý Cố ra khỏi phòng giám đốc, "Phó phòng Kiều, mời vào."

Kiều Linh bước vào bên trong, đã 12h trưa nhưng Trương Bách Thần vẫn đang tập trung vào giấy tờ trước mặt. Dáng vẻ khi anh tập trung vào công việc thật sự toát lên vẻ đẹp tri thức mãnh liệt.

"Trương tổng, lời đề nghị lần trước anh đưa, vẫn còn hiệu lực chứ?" Kiều Linh không dám bước tới quá gần, dù sao anh ta cũng là Tổng giám đốc của mình, đương nhiên vị thế cao như vậy, cũng không thể tuỳ tiện tiếp xúc.

Trương Bách Thần đang mải viết vào trong giấy tờ, khuôn mặt khẽ ngẩng lên nhìn cô một cái sau đó liền quay trở lại nhìn đống bản thảo dự án truớc mặt. "Thời hạn từ lúc đó đến bây giờ là đã hơn 1 tuần trôi qua. Cô dựa vào cái gì mà cho rằng tôi chưa tìm được người chứ?"

"Không phải anh nói rằng tôi là người phù hợp nhất hay sao?"

"Nhưng người như tôi, có quá nhiều người muốn được ở bên tôi. Tôi chỉ cần phẩy tay một cái tự khắc có người đồng ý ký ngay." Trương Bách Thần nhàn hạ, giọng điệu như trêu ngươi cô gái trước mặt.

Anh nói thêm, "Cô cũng không phải kiểu người dễ dàng thoả hiệp như vậy. Nói đi, lí do cô quay lại là gì?"

"Đơn giản là anh cần người yêu hờ, còn tôi đang cần tiền mà thôi. Chúng ta như vậy là đã thoả hiệp được chưa?"

"Kiều Linh, lần này là cô tự nguyện muốn giao dịch." Trương Bách Thần buông cây bút trên tay xuống, chống hai tay vào trên mặt bàn rồi đứng lên đến bên cạnh cô. Một tay vén tóc cô ra sau đầu, khuôn miệng quyến rũ ghé thăm cổ cô, rồi nhanh chóng buông tay thu lại vẻ đứng đắn. "Được. Tôi đồng ý. Hãy lại đây kí vào hợp đồng giao dịch này."

Trương Bách Thần đưa đến trước mặt cô hai bản hợp đồng, mỗi người một cái.

"Chỉ cần kí vào đây, là tôi có thể yêu cầu một khoản tiền ngay được đúng không?" Kiều Linh vội vàng, cô chính là đang tìm kiếm sự yên tâm từ câu trả lời của Trương Bách Thần.

Trương Bách Thần dường như ngờ ngợ ra điều gì đó kì lạ từ cô, "Đúng vậy. Tôi thấy cô có vẻ rất gấp, có việc gì sao?"

Kiều Linh suy nghĩ một chút rồi liền nói "Không có gì, chỉ là một chút chuyện cá nhân mà thôi."

Chỉ sợ anh ta sẽ lật lọng, Kiều Linh mau chóng đặt bút kí xuống bản hợp đồng kia. Chưa kịp định thần thì chữ kí của mình đã hiên ngang nằm rõ ràng trên tờ giấy trắng mực đen đó rồi.

Rất đúng lời hứa, Trương Bách Thần đã lập tức chuyển 1,2 tỷ đồng vào trong tài khoản của cô, anh cũng không hỏi thêm, xem ra người đàn ông này vừa giữ chữ tín vừa xông xênh vô cùng.

Kiều Linh trước mắt như thoát được một cảnh hoạt nạt khó nhằn nhưng đồng thời bản thân lại tự đẩy mình vào một chùm rắc rối liên miên mà không hề hay biết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top