Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

1

Là một ngày mưa, tôi thẫn thờ ngồi trong một quán cafe nơi có những bộ sưu tập về đồ gỗ. Rất đẹp, rất ấm cúng và cũng rất thơm. Mùi gỗ, mùi cafe hoà quyện lại. Thật tuyệt vời.
" Thưa quý khách, Americano lạnh của quý khách đây ạ".
   Là anh, con của bà chủ tiệm cafe

Người mà tôi thầm thương trộm nhớ 2 năm nay. Cứ đến cuối tuần như thường lệ tôi sẽ có mặt tại quán này, gọi món thức uống quen thuộc mà tôi yêu thích. Để có dịp mà ngắm anh làm việc, có cơ hội để lưu giữ lại những bức vẽ đẹp nhất về anh.

Phải, tôi là hoạ sĩ. Đam mê vẽ trong tôi cháy bỏng đến nỗi tôi vẽ tất cả những thứ tôi thấy trên đời này. Các bức phẩm của tôi được mua với giá rất cao, nhưng tôi nghĩ 2 năm trở lại đây, tôi dành hầu như thời gian, màu vẽ, tiền bạc của mình để đến quán và ngồi vẽ anh. Tôi thích anh từ lúc nào cũng chẳng rõ nữa.

Nhưng có điều anh rất ít khi cười. Chỉ trừ khi anh được gặp người mà anh rất mến. Đó là anh họ tôi- Seokjin. Yoongi và Seokjin là bạn cùng trường năm cấp 3 và Yoongi của tôi đã tương tư hắn ta ở năm cuối. Đau lòng thay khi tôi lại là người biết đầu tiên. Anh ấy hí hửng đem nói với tôi rằng rất thích Seokjin trong khi đó hắn ta có gì hơn tôi chứ.

Rồi vào một ngày đẹp trời, tôi hẹn anh ấy ra công viên gần nhà để nói hết tấm lòng của mình, quyết định không che giấu nữa.

Rồi tôi đợi 5, 10 phút. Không sao, còn sớm mà đợi thêm chút nữa.

30 phút rồi một tiếng, vẫn chưa thấy hình bóng người thương đâu cả.

2-3 tiếng. Khá lâu.
Tôi mệt mỏi cầm bó bông vứt vào sọt rác rồi lang thang đi trên các con phố mà không biết đích đến là đâu. Có vẻ như bước chân nó không nghe theo sự điều khiển của tôi rồi tôi tới nhà của anh ấy khi nào không hay.

À, chắc là trời định.
Anh ấy không đến tìm mình thì mình đến tìm anh ấy, có lẽ anh ấy bị bệnh hoặc bận việc gì đó. Không sao, mình sẽ chờ trước cửa nhà anh ấy vậy.

Nhưng có lẽ người tính không bằng trời.
Tôi thấy anh đang nắm tay hắn ta vừa đi vừa nói chuyện vui vẻ, chắc là mới đi đâu về. Hắn đưa Yoongi đến trước cửa nhà rồi một khoảnh khoắc mà có lẽ hàng vạn lần tôi cũng không muốn thấy. Hôn, là hôn môi, là anh ấy cùng hắn ta đang hôn nhau. Nụ hôn tạm biệt ấy sao có thể khiến cho Yoongi cười tươi đến thế.

" Seokjin, tên khốn nạn. Tôi sẽ bắt anh phải trả cho việc là hôm nay". Tôi rủa thầm trong đầu.

——————————🌸🌸🌸—————————

23/03/2020

Cảm ơn mọi người đã đọc hết chap.❤️❤️❤️

Đừng quên tặng Au một SAO nhé. FOLLOW ME

END CHAP 1.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top