Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 2

.....Đó là nét chữ của Hoseok. Dòng chữ viết bằng bút máy, mực đen........
My sunshine
------------------------------------------
Không ngờ lại có ngày mình trở lại đây.

Tổng biên tập hỏi Jimin trong buổi phỏng vấn:"Cậu Park, sao cậu lại chọn làm việc ở thành phố này?".

Jimin không biết phải trả lời thế nào.Vì sao ư? Bởi vì đây là nơi cậu đã học hơn một năm đại học? Bởi vì cậu đã quen anh tại đây? Bởi vì đây là nơi cậu đã có nhiều kỷ niệm, rất nhiều?

Lúc đầu, chính Jimin cũng không biết tại sao nơi đầu tiên cậu nghĩ đến sau khi về nước lại là thành phố này. Mãi đến hôm qua gặp lại Hoseok cậu mới hiểu, cậu muốn gặp anh. Dù anh đã không còn thuộc về cậu, nhưng cậu vẫn muốn nhìn thấy anh.

Chỉ nhìn thôi.

"Có lẽ là do tôi không thể về nhà",Jimin nói. Tổng biên tập nhìn cậu rất lâu với vẻ ngạc nhiên, rồi quyết định giữ cậu lại làm phóng viên ảnh.

Tuy nhiên , việc tổng biên tập quá coi trọng kinh nghiệm làm ở nước ngoài lại khiến Jimin cảm thấy bất an

"Đó chỉ là một tạp chí nhỏ", cậu nói với bà ta như vậy.

"Ôi! Jiminie!", bà tổng biên tập hơn 40 tuổi gọi tên Jimin một cách thân mật,"Em đang khen kiến thức của chị sao? Ngay cả một toà báo nhỏ, không nổi tiếng ở Mỹ chị cũng biết rõ".

Jimin bật cười, đảo mắt một vòng trong tâm trạng bất an.

Tổng biên tập nghiêm túc nói:"Jiminie, chị biết, một người Trung Quốc làm phóng viên ảnh tại Mỹ đâu phải dễ, nhất định em phải ưu tú hơn đại đa số người da trắng. Bọn họ luôn cho rằng người Trung Quốc chúng ta không có gen nghệ thuật mà." (Hyy: cho mik đổi quốc tịch của ChimChim nhé :)) để phù hợp vs trj ấy mà :3)

Việc làm vậy là ổn. Jimin vẫn đến siêu thị đó mua đồ. nhưng không hề gặp lại hai người họ. Mãi đến một hôm, người bảo vệ siêu thị gọi cậu lại hỏi:"Cậu ơi, mời cậu đến phòng bảo vệ một lát".

Jimin ngạc nhiên, cảm giác có chuyện chẳng lành, báo chí nhiều lần đăng tin nhân viên bảo vệ ở một số siêu thị cưỡng chế khám xét, thậm chí đánh khách hàng.

Jimin nhìn với ánh mắt cảnh giác khiến bảo vệ tỏ vẻ ái ngại:"Xin lỗi cậu, chúng tôi không có ý gì , chỉ muốn hỏi xem một tháng trước đây cậu có đánh rơi đồ gì không?".

Một tháng trước mình vừa mới về nước, chẳng lẽ mất thứ gì mà mình không biết? Cậu đi theo người bảo vệ với một chút hiếu kì. Đến nơi, người bảo vệ đưa cho Jimin một cái ví da màu đen .

Nhìn qua Jimin cũng biết đó không phải ví của mình. Cậu lắc đầu:"Anh nhầm rồi, không phải của tôi".

Người bảo vệ cói chấp một cách bất ngờ:"Cậu cứ mở ra xem đi".

Cậu đón lấy chiếc ví, mở ra, bên trong có một bức ảnh của cậu.

Người bảo vệ đắc ý nói:"Ảnh của cậu phải không? Mặc dù giờ cậu đã khác nhiều, nhưng tôi vẫn nhận ra".

Khác rất nhiều.....bởi vì bức ảnh chụp lúc Jimin vừa vào đại học, vãn còn để tóc đầu nấm, tóc đen nhánh, nụ cười ngốc nghếch.

Sao nó lại xuất hiện trong ví của người lạ ?

Jimin trả chiếc ví cho người bảo vệ rồi nói:"Đây quả thực không phải ví của tôi".

Người bảo vệ ngẩn người:"Người trên ảnh không phải cậu sao?".

"Đúng là tôi, nhưng ví này không phải của tôi".

"Nhưng nhất định là người quen của chị. Này, có khi chủ nhân của nó yêu thầm chị cũng nên....."

Haizz.....Ai bảo người Trung Quốc thiếu óc liên tưởng?

"Nhưng mà...."

"Cậu cầm đi, cầm đi. Mãi chẳng có ai đến nhận, để ở đây chúng tôi cũng rất khó xử lý, đem nộp thì coi như sung công, thà đưa lại cho cậu. Nhất định cậu và chủ nhân chiếc ví có quan hệ với nhau. Ồ, mà biết đâu tôi là đang tác thành cho một mối duyên lành...." Người bảo vệ đắm chìm trong cậu chuyện tưởng tượng không khác gì với mấy bộ phim truyền hình dài tập.

Một tháng trước, cũng là khoảng thời gian cậu chạm mặt Hoseok và Hoshi. Hoseok làm rơi ư? Jimin mang chiếc ví về nhà với một suy nghĩ nực cười như thế.

Buổi tối sau khi tắm xong, Jimin nằm trên giường, lôi chiếc ví ra kiểm tra. Kiểu dáng đơn giản, nhãn hiệu nổi tiếng, Tiền mặt không nhiều, hoàn toàn không thể xác định được thân phận chủ nhân của nó.

Jimin cẩn thận rút bức ảnh ra, ở một góc bức ảnh có mấy chữ nổi, có lẽ được bóc từ một tập giấy tờ nào đó. Lật bức ảnh lại, cậu ngỡ ngàng, mặt sau có chữ! Nét chữ phóng khoáng, rắn rỏi như cào rách giấy đó, cả đời Jimin cũng không thể nào quên .

Đó là nét chữ của Hoseok. Dòng chữ viết bằng bút máy, mực đen.....

My sunshine
------------------
Chap sau sẽ dài lắm đấy :)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #hopemin