Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 9: Bảo vệ em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trịnh Hạo Thạc nhíu chặt chân mày, vô cùng nghiêm túc hỏi lại XXX: "Bọn họ gọi em ấy làm gì? Chí Mẫn đâu có liên quan đến khoa thiết kế."

Cậu nhớ lại cô gái lúc sáng, trong lòng lúc này liền nảy sinh không ít nghi ngờ. Nếu XXX hoảng hốt như vậy, xem ra khoa thiết kế thực sự đang gọi cậu gấp. Vậy cô gái sáng nay cùng tập hồ sơ trong tay cô ta sợ là có vấn đề. Mà chuyện này liên quan tới khoa thiết kế. Vậy thì không thể không nghĩ tới Kim Nhã Vân cùng chuyện này có quan hệ.

"Tiểu Mẫn, em tính sao? Có đi không?"

Chí Mẫn mím môi, cân nhắc một hồi, cuối cùng vẫn là quyết định nói cho hắn chuyện cô gái sáng nay.

Trịnh Hạo Thạc tặc lưỡi: "Vậy thì không thể không đi rồi."

Chí Mẫn thở dài: "Anh không nhất thiết phải tham dự vào chuyện này đâu."

Cậu chưa rõ đây là tình tiết nào trong nguyên tác, vì vậy chưa dám nghĩ tới hướng giải quyết. Chẳng may nó rắc rối hơn cậu tưởng, cậu cũng không muốn Trịnh Hạo Thạc bị liên luỵ.

Hắn vẫn lạc quan mỉm cười: "Không sao. Cục cưng của anh gặp chuyện, anh đương nhiên phải tham dự rồi."

Nếu như bình thường, Chí Mẫn sớm đã nổi khùng với hắn vì hễ cứ mở miệng ra là 'cục cưng'. Nhưng không hiểu vì sao, hôm nay nghe được câu này trong lòng lại ấm áp không thôi.

Lúc hai người tới được phòng thiết kế 1, bên trong đã có không ít người.

Không ngoài dự đoán, quả nhiên bên trong phòng có Kim Nhã Vân. Đi cùng cô nàng còn có Mẫn Doãn Kì, Kim Thạc Trân và Kim Nam Tuấn. Ngoài ra còn có một nữ giáo sư đã đứng tuổi, hai nữ sinh mặt lạ hoắc và cô gái sáng nay . . .

Nữ giáo sư thấy Chí Mẫn liền hướng Kim Thạc Trân đang đứng bên cạnh mà gật đầu đầy ý vị.

Kim Thạc Trân hiểu ý, bèn tiến tới chỗ Chí Mẫn và Trịnh Hạo Thạc.

"Cuối cùng em cũng tới rồi."

Trịnh Hạo Thạc híp mắt, đẩy Chí Mẫn ra sau lưng mình, miễn cưỡng lịch sự nói: "Rốt cuộc là có chuyện gì vậy ạ?"

Kim Thạc Trân tỏ ra vô cùng phiền não, chầm chậm giải thích: "Gần đây, có một tạp chí danh giá liên hệ với các trường Đại học trong khu vực, bọn họ muốn dùng bản thiết kế của sinh viên để cho lên tạp chí, qua đó xây dựng cảm giác gần gũi, mà ai có được cơ hội này đương nhiên cũng một bước thành danh. Trường chúng ta sau một quãng thời gian dài đấu tranh, rốt cuộc cũng giành được cơ hội này. Có điều, trong khoa thiết kế cũng có khá nhiều em tài năng. Vì vậy, trong khoa thiết kế lại phải tổ chức một cuộc thi nhỏ để chọn ra. Hai em còn trụ lại cuối cùng chính là Kim Nhã Vân và Lâm Tuyết Diên. Nhưng không ngờ, đến vòng cuối . . ."

Chí Mẫn nóng lòng thúc giục: "Rồi sao nữa?"

Kim Thạc Trân thở hắt ra: "Bản thiết kế của hai em ở vòng cuối lại giống hệt nhau."

Nghĩ bằng đầu gối cũng biết Lâm Tuyết Diên đạo nhái Kim Nhã Vân! Cô nàng này sẽ không bao giờ làm ra chuyện đáng khinh như ăn cắp chất xám của người khác đâu. Bởi tôn nghiêm của nữ chính Mary Sue không cho phép!

Nhưng Trịnh Hạo Thạc không có tâm tư suy đoán xem ai đạo ai, điều hắn quan tâm chỉ có Chí Mẫn: "Nhưng việc này thì liên quan gì tới Tiểu Mẫn?"

"Đương nhiên là có liên quan!"

Lâm Tuyết Diên, một trong hai nữ sinh lạ mặt kia, đột ngột lên tiếng, bước tới bên cạnh Kim Thạc Trân. Cô ta nheo mắt đầy căm ghét nhìn Chí Mẫn, nghiến răng nói: "Chính cậu ta là người đã đem bản thiết kế của tôi cho Kim Nhã Vân!"

Chí Mẫn càng nghe càng mờ mịt: "Cô nói gì vậy? Tôi không hiểu!"

Nữ sinh lạ mặt còn lại, có vẻ là trợ thủ cho Lâm Tuyết Diên trong cuộc thi này, cũng đi tới, tức giận chỉ vào mặt Chí Mẫn: "Cậu còn giả vờ được cơ à?!? Bằng chứng rõ ràng cậu giúp Kim Nhã Vân đánh cắp bản thiết kế của Tuyết Diên còn đó kìa! Cậu không chối được đâu!"

Trịnh Hạo Thạc sầm mặt gạt phăng ngón tay đang bất lịch sự chỉ về phía Chí Mẫn xuống, gằn giọng: "Tôi cấm cô vu khống cho em ấy! Kim Nhã Vân thì liên quan quái gì đến Tiểu Mẫn mà em ấy phải làm vậy?!?"

Bạn của Lâm Tuyết Diên còn lớn giọng hơn: "Liên quan thế nào thì tôi không biết! Nhưng tôi có bằng chứng!"

Cô ta đi về bàn mà nữ giáo sư đang ngồi, cúi người gõ bàn phím một chút, trên màn hình liện hiện ra khung cảnh trường học sáng nay. Lâm Tuyết Diên đắc ý nói: "Đây là cảnh sáng nay được camera ghi lại."

Chí Mẫn đi tới, trong lòng dường như đã hình dung được chiêu trò lần này.

Trên màn hình máy tính là toàn bộ sân trường được camera ghi lại, zoom lên một chút là thấy được bóng dáng Chí Mẫn đang đi từ cổng trường vào. Trên tay cậu lúc đó là tập hồ sơ cô gái kia đưa. Chí Mẫn lúc đó đi thẳng một mạch tới phòng này, đi tới chỗ mà cô gái kia nói, đặt tập hồ sơ xuống rồi rời đi.

Mẫn Doãn Kì cũng đang xem những gì diễn ra lúc sáng, đến đoạn này thì trầm giọng nói: "Đó quả thực là bàn của Nhã Vân."

Bầu không khí trong phòng vốn dĩ đã nghiêm túc, bởi một câu này của Mẫn Doãn Kì mà còn căng thẳng hơn.

Trịnh Hạo Thạc vẫn kiên quyết khẳng định: "Tôi tin em ấy không làm vậy. Tiểu Mẫn, chuyện này chắc chắn có uẩn khúc, phải không?"

Chí Mẫn đảo mắt sang phía cô gái sáng nay, cô ta lập tức lảng tránh. Nhưng như vậy không có nghĩa cậu sẽ bỏ qua. Cậu hướng cô gái đó nói: "Cô ấy là người đã đưa tôi tập hồ sơ lúc sáng nay ở ngoài cổng trường, còn nhờ tôi mang đến đây. Về việc bên trong có chứa bản thiết kế của Kim Nhã Vân thì tôi hoàn toàn không biết."

Cô gái kia lập tức lắc đầu, nhưng còn chưa kịp lên tiếng phủ nhận thì Kim Nhã Vân đã đanh giọng bênh vực: "Anh đừng nói bậy! Cô ấy là trợ thủ của tôi trong bản thiết kế lần này, việc gì cô ấy phải hại tôi!"

Bạn của Lâm Tuyết Diên 'phì' một tiếng đầy khinh bỉ: "Đến giờ mà cô vẫn còn đóng giả nạn nhân được cơ à! Rõ ràng là cô đạo ý tưởng từ bản thiết kế của Tuyết Diên, vậy mà vẫn cho rằng cô bị hại?!? Anh ta còn không phải là người của cô?!?"

Kim Nhã Vân cũng không chịu thua: "Tôi không thân không quen gì với anh ta cả, vậy mà anh ta lại mang bản thiết kế đến hộ tôi. Đây hình như nghe giống người của các cô hơn nhỉ?!?"

Chí Mẫn lập tức nhận thấy điểm bất thường: "Khoan đã. Vì sao hai bản thiết kế giống nhau nhưng các người lại cho rằng Kim Nhã Vân đạo Lâm Tuyết Diên?"

Nữ giáo sư im lặng nãy giờ rốt cuộc cũng lên tiếng, mệt mỏi xoa xoa mi tâm, nói bằng giọng đầy ưu phiền: "Hôm nay Nhã Vân mới nộp bản thiết kế. Còn Tuyết Diên đã nộp từ hai ngày trước rồi."

Rốt cuộc Chí Mẫn cũng nhớ ra đây là chi tiết nào trong nguyên tác rồi. Chỉ có điều người nhận nhiệm vụ vận chuyển này trong nguyên tác là được hối lộ, còn cậu là bị người ta giăng bẫy.

Tóm lại, so sánh theo nguyên tác thì toàn cảnh câu chuyện là thế này. Lâm Tuyết Diên nhờ cô gái lúc sáng đem bản thiết kế của Kim Nhã Vân đến cho mình để vẽ nên một bản y hệt, sau đó nộp trước để Kim Nhã Vân mang danh đạo nhái. Còn nhấn mạnh vụ đạo nhái bằng cách để cô gái lúc sáng kia nhờ cậu mang bản thiết kế của Kim Nhã Vân đến căn phòng này. Vì bên ngoài trường không có camera nên chỉ có cảnh cậu mang tập hồ sơ đó đến bàn của Kim Nhã Vân. Cuối cùng thành công đánh lừa mọi người rằng Kim Nhã Vân hối lộ cậu để sai Chí Mẫn ăn cắp bản thiết kế của Lâm Tuyết Diên rồi mang đến cho cô ta, nhưng bất cẩn nên bị camera quay lại. Tuy hiện giờ nữ chính bị treo bảng tên đạo sĩ, nhưng tình hình của Chí Mẫn còn nguy hơn. Vì phía Lâm Tuyết Diên liên tục mắng chửi cậu là người của Kim Nhã Vân để ăn cắp ý tưởng của bọn họ. Nhưng bên Kim Nhã Vân cũng không tin cậu, cho rằng cậu là người của Lâm Tuyết Diên sai đến để hãm hại nữ chính. Tóm lại, giờ cậu đang bị xa lánh nhất.

Trịnh Hạo Thạc đột ngột lên tiếng phá vỡ bầu không khí câm lặng: "Tôi tin em ấy vô can. Giáo sư Hạ, xin cô cho em ba ngày, em nhất định sẽ chứng minh Tiểu Mẫn vô tội."

Chí Mẫn vốn có ý định rằng nếu câu chuyện bắt buộc phải diễn ra như thế này thì cậu cũng chẳng buồn giải quyết. Đằng nào thì nữ chính cũng sẽ được minh oan, còn số phận một nhân vật phụ như cậu thế nào chẳng được. Nhưng Trịnh Hạo Thạc lại đánh bay tư tưởng này của cậu. Ừ thì số phận cậu trôi dạt ra sao không quan trọng, nhưng cậu không muốn phản bội lòng tin của hắn. Vì người này, cậu vẫn muốn chứng minh sự trong sạch của bản thân. Dù Chí Mẫn có là nhân vật phụ đối với Kim Nhã Vân, thì đối với Trịnh Hạo Thạc, cậu vẫn luôn vô ý đóng một vai chính không thể thay thế.

Chí Mẫn hít sâu một hơi, hạ quyết tâm, nói với những người còn lại trong phòng: "Đúng vậy! Em hứa ba ngày sau nhất định sẽ cho mọi người bằng chứng em vô tội!"

Giáo sư Hạ gật đầu: "Được. Nhưng chỉ trong vòng ba ngày thôi đấy. Cuối tuần này chúng ta phải đưa bản thiết kế cho bên tạp chí rồi. Cô mong đến lúc đó mọi chuyện đã rõ ràng."

Giáo sư Hạ là người ra khỏi phòng đầu tiên. Lâm Tuyết Diên cùng bạn cô ta nối bước, còn vô cùng đắc ý nói với Chí Mẫn: "Tội đợi kịch hay của cậu đấy!"

Trịnh Hạo Thạc bẻ khớp tay, tiếng kêu 'răng rắc', bực bội nói: "Cô ta mà không phải con gái là anh đấm cho lệch hàm rồi đấy!"

Chí Mẫn đồng tình đáp: "Nếu cô ta không phải con gái thì người đấm cô ta đầu tiên chắc chắn phải là tôi!"

Cứ đợi đến lúc ông đây tìm được bằng chứng đi! Ông đây nhất định sẽ thêm hiệu ứng hai mắt loé sáng, đẩy đẩy gọng kính, chỉ thẳng vào mặt tụi bây mà ngầu lòi nói: "Sự thật chỉ có một!"

_______________________________

Một ngày đã trôi qua, thám tử lừng danh Phác Chí Mẫn vẫn chưa tìm được manh mối nào. Tuy là chuyện xảy đến với cậu có một số chi tiết khác với nguyên tác, nhưng tổng thể thì vẫn khá giống, giờ chỉ cần áp dụng cách giải quyết trong nguyên tác là xong. Cơ mà cậu . . . quên. Chí Mẫn thề sau này không quan trọng là đọc cái gì, cậu sẽ ghim từng câu từng chữ vào từng nơron thần kinh!

Trịnh Hạo Thạc thấy cậu cứ ngồi trước cổng trường mà vò đầu bứt tai, bèn đi tới kéo cậu đứng dậy, còn nửa đùa nửa thật nói: "Em cứ ngồi trước cổng trường mà xoắn xuýt thế này, không khéo lại có một cô bạn của Kim Nhã Vân thứ hai đấy!"

Chí Mẫn đang phiền não, lại thấy hắn vẫn thản nhiên, không khỏi có chút buồn bực: "Không ngồi trước cổng trường thì xoắn xuýt ở đâu?!? Trong toilet hả?!?"

Trịnh Hạo Thạc vẫn bình chân như vại, vô sỉ thốt ra một câu: "Xoắn xuýt trong lòng anh này!"

Chí Mẫn: Không thèm chơi với anh nữa!

Cậu đờ đẫn nhìn về phía trước: "Tôi đã hai đêm không ngủ chỉ vì chuyện này đó! Làm sao bây giờ?!?"

Hắn nhíu mày, đầy lo lắng hỏi: "Hai đêm không ngủ? Em có biết như vậy hại lắm không! Còn có anh mà! Anh cũng giúp em điều tra mà! Em đâu cần phải bán mạng như vậy!"

Chí Mẫn bị hắn giáo huấn một tràng mà đơ người. Thực ra cậu cũng đâu có vất vả lắm. Chỉ là hai đêm nằm trên giường nhìn trần nhà, cố gắng nhớ lại xem trong nguyên tác giải quyết thế nào, sau đó ngủ thiếp đi lúc gần sáng. Thế vẫn được tính là đêm không ngủ, nhỉ?

Hắn kiên quyết ép cậu về ngủ bù, còn nói các tiết của Chí Mẫn hôm nay hắn sẽ đi học hộ.

Trịnh Hạo Thạc nhìn bóng lưng Chí Mẫn càng ngày càng đi xa, khuôn mặt liền nhanh chóng lộ ra sự mệt mỏi. Trước mặt cậu, hắn có thể tỏ ra đầy năng lượng, nhưng thực chất hai ngày hôm nay hắn cũng chẳng thoải mái gì cho cam. Hắn tin chuyện Chí Mẫn nói, nhưng muốn tìm bằng chứng để những người khác tin thì khó như lên trời.

"Học trưởngggggg!"

Cái kiểu ngân giọng ám ảnh thế này thì chỉ có thể là fangirl não tàn!

Trịnh Hạo Thạc tâm tình phiền muộn quay đầu nhìn đám người kia chạy tới. Bình thường hắn bị đám người này bám theo cũng không cảm thấy khó chịu như hôm nay.

Cô gái đi đầu hưng phấn liến thoắng: "Học trưởng, anh xuất hiện trên vlog cực đẹp trai luôn!"

Hắn khó hiểu hỏi lại: "Vlog nào?"

Một cô gái khác chen vào nói: "Hôm trước có một vlogger khá có tiếng đến review mấy hàng ăn quanh trường chúng ta. Anh vô tình lọt vào khung hình đó! Uiii, nhan sắc của anh lấn lướt cả anh giai vlogger đó luôn!"

Trịnh Hạo Thạc vốn dĩ chẳng mấy hứng thú với chuyện này, định kiếm cớ để chạy khỏi mấy người này, nhưng hắn đột ngột nhớ tới một chuyện, vội hỏi: "Vlog đó quay khi nào vậy?"

Cô gái đứng đầu mím môi, dường như đang suy nghĩ: "Em nhớ không lầm là hôm kia á."

Hôm kia . . . Hôm kia là ngày xảy ra sự việc!
Mà vlogger này review mấy quán ăn bên ngoài trường, vậy thì chắc chắn cũng sẽ quay cảnh ngoài cổng trường. Nếu như may mắn, Chí Mẫn cùng cô gái kia cũng có thể lọt vào khung hình!

Trịnh Hạo Thạc vội lấy điện thoại, mở vlog kia ra. Hắn nín thở nhìn video bắt đầu. Cảnh mở đầu quả nhiên là vị vlogger kia đứng ở cổng trường Đại học, chào hỏi người xem như thường lệ. Tiếp theo, anh ta lia camera quanh cổng trường một vòng, tốc độ quay bình thường, nếu zoom lên chắc chắn có thể nhìn mặt những người lọt vào cam. Hắn căng mắt nhìn màn hình điện thoại . . . Có . . . Thực sự có Chí Mẫn! Còn là cảnh cô gái kia dúi vội bản thiết kế vào tay cậu, sau đó chạy đi, bỏ lại Chí Mãn ngây ngốc ở đó! Tất cả đều được thu vào trong video!

Cảm giác hạnh phúc, sung sướng nhanh chóng lan ra khắp cả người Trịnh Hạo Thạc. Đây quả là trời giúp! Hắn không kìm được khoé miệng giương cao, nắm chặt điện thoại trong tay, cao hứng nói với đám fangirl: "Cảm ơn mấy đứa nhiều nha!"

Trịnh Hạo Thạc chạy một mạch ra khỏi trường, hắn phải đi tìm Chí Mẫn, rốt cuộc cũng giải quyết được rồi!

. . . . . . .

Viết drama có khác, nhiều chữ quá =))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top