Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

1. Bông tuyết nhỏ

Trịnh Hạo Thạc sống ở Ly sơn đến nay cũng vừa tròn ngàn năm. Còn nhớ năm đó khi y nghe mẫu thân mình đề cập đến chuyện lên núi học đạo, trong đầu bất giác nghĩ đến bản thân mới 8 tuổi đầu đã bị phụ mẫu chán ghét đến mức muốn cho y xuất gia làm sư. Liền sau một đêm biến đổi từ tiểu oa nhi nghịch ngợm quấy phá, trở nên ngoan hiền hơn rất nhiều. Nào ngờ vị đạo sư trên Ly sơn kia xuống núi nhìn thấy y ngoan ngoãn nhu thuận như vậy, thông minh lanh lợi như vậy, càng nhất quyết nhận định y có căn cốt tốt, thích hợp để nhận làm đồ nhi.

Mà Trịnh Hạo Thạc lần đầu tiên nghe đến thứ mới lạ gọi là tu tiên này, trong lòng cũng không kềm được có chút hứng chí. Trước giờ y chỉ biết người tu hành chính là đại sư nha, ai ngờ hiện tại xuất hiện tu tiên đạo. Không cần phải cạo đầu xuất gia, lại có thể đi theo Ly sơn đạo sư du sơn ngoạn thuỷ, cho nên y cân nhắc một lúc, não nhỏ suy nghĩ lợi hại một hồi, cuối cùng đồng ý đi.

Đến nơi mới thấy bản thân hố rồi.

Không cần cạo đầu xuất gia thì đúng là không cần thật, dù sao ở Ly sơn này lạnh như vậy, nếu cạo đầu không phải là hành chết y hay sao. Còn du sơn ngoạn thuỷ thì không cần nói, Ly sơn này cao như vậy, chỉ cần đứng trên đỉnh núi nhìn xuống, vạn vật hết thảy đều thu vào tầm mắt, bất quá, nhìn thấy cũng chỉ có một mảnh băng tuyết giá lạnh.

Lại bất quá, Trịnh Hạo Thạc ở cùng Ly sơn đạo sư hơn một tháng, tính tình thật sự từ từ trầm ổn lại, cuối cùng rất chuyên tâm tu luyện.

Một lần tu này, tu mất một ngàn năm. Có điều đúng như Ly sơn đạo sư nói, Trịnh Hạo Thạc quả thực căn cốt rất tốt. Học một hiểu mười, thông minh hiểu chuyện, lại ham học hỏi. Trong hai đồ đệ của Ly sơn đạo sư, y có thể xem là người giỏi nhất, xem ra ngày y đắc đạo thành tiên đã không ra.

Mà người đồ đệ còn lại kia, tên gọi là Tiểu Bông Tuyết.

Tiểu Bông Tuyết này, là một con mèo tinh chính cống. Gọi mèo tinh chính là để an ủi nó, thực chất, một chiêu thức pháp thuật nó cũng không biến ra nổi, hình người cũng không hoá được, chỉ đặc biệt hơn mèo bình thường ở chỗ nó có thể nói.

Ly sơn đạo sư ba trăm năm trước không biết đi đâu nhặt về một con mèo tinh biết nói này, lại còn nhận nó làm đệ tử. Từ đó đến nay tròn ba trăm năm, nó ngoài việc ăn rồi ngủ ngủ rồi ăn, đến mức bản thân từ Tiểu Bông Tuyết sắp biến thành Đại Bông Tuyết, thì việc duy nhất mà nó làm được chỉ là làm đồ chơi cho Trịnh Hạo Thạc giải khuây.

Tỉ dụ như lúc Trịnh Hạo Thạc tu luyện, nó sẽ lẳng lặng ở một bên, làm một vật tinh thần cầu may mang tính biểu tượng.

Những khi tâm trạng Trịnh Hạo Thạc thực tốt, sẽ dắt nó xuống nhân gian dạo một vòng, xem hết thảy núi cao sông dài.

Những khi Trịnh Hạo Thạc rảnh rỗi, sẽ dắt nó ra trù phòng, làm một bàn tiệc cho nó ăn, sau đó bản thân ngồi xuống bên cạnh nhìn cục bông nhỏ vừa ngấu nghiến ăn vừa cười hihi kia, thực sự là cảnh đẹp ý vui.

Được rồi, tuy là lúc con mèo đó ăn có hơi vụng về một chút, thực chất không có cảnh đẹp, nhưng ý vui thì có. Kỳ thực Tiểu Bông Tuyết rất ngoan, ngoại trừ đòi ăn đòi ngủ ra cũng không có yêu cầu quá đáng nào khác. Suốt ba trăm năm thương hải tang điền, nó vẫn an phận làm một vật biểu tượng của Ly Sơn, thậm chí không hề có qua một tia ý nghĩ là sẽ bỏ công việc này.

Có thể dùng tuổi thọ trung bình vài năm của loài mèo mà hình dung, Tiểu Bông Tuyết đích thực là một miêu đại gia gia.

Cho đến một ngày nó nhận ra cuộc đời an nhiên tự tại của mình đã kết thúc rồi.

Hôm đó Ly sơn đạo sư xuống núi bế quan, Tiểu Bông Tuyết tỉnh dậy từ trong ổ mèo của nó, vươn bốn chân tung tăng đi tìm sư huynh Thạc Thạc. Nhưng mà tìm không thấy.

Người không thấy nữa. Rốt cuộc đi đâu rồi.

Trịnh Hạo Thạc biến mất, là mất gần nửa năm trời. Y đi nửa năm, Tiểu Bông Tuyết cũng đau buồn tròn nửa năm. Nó cho là bản thân quá mập ú vô dụng, sư phụ đã không cần nó, hiện lại sư huynh cũng không cần nó nữa rồi.

Nhưng đến lúc Tiểu Bông Tuyết đau lòng đến cực hạn, Trịnh Hạo Thạc quay về. Có điều nó thấy khí tức trên người y rất khác, quanh thân bị bao bởi một tầng kim quang nhàn nhạt, ở cạnh y liền bị kim quang ấy làm cho cảm thấy thực ấm áp.

Tiểu Bông Tuyết tuy có ngốc, dù gì cũng là một con mèo tinh, đại khái cũng hiểu được y đã thành tiên, được xếp vào tiên ban rồi.

Tiểu Bông Tuyết bi thống.

Kỳ thực trong lòng nó luôn có một suy nghĩ, hình như nó đối với sư huynh có loại tình cảm không giống đối với người bình thường. Chính là sư huynh trong lòng nó là người rất quan trọng nha. Sư huynh rất thương nó, sư huynh dắt nó đi chơi, sư huynh hầu miêu đại gia nó ăn uống ngủ nghỉ, sư huynh còn rất nhiều lần nghĩ ra mấy chủ ý hay ho để dỗ ngọt nó. Hình như Tiểu Bông Tuyết nó, có chút tình cảm quái lạ với Trịnh Hạo Thạc rồi. Thứ tình cảm mà nhân gian gọi là yêu thích.

Bởi vì vậy, nó không khỏi ai oán nghĩ nghĩ, có phải bản thân hiện tại cách sư huynh ngày càng xa rồi không? Liệu có một ngày, nếu sư huynh Thạc Thạc chán ghét nó vô dụng, có phải hay không sẽ mang nó quẳng đến một địa phương xa lạ heo hút.

Tiểu Bông Tuyết kinh hách.

Đừng đùa người ta chứ, chuyện khủng bố như bị bỏ rơi đó, nó tuyệt không muốn trải qua nha. Không được không được. Bắt đầu từ ngày mai, liền chăm chỉ một chút, hảo hảo tu luyện, có như vậy mới xứng với sư huynh nha.

Tiểu Bông Tuyết quyết tâm.

=============

Lúc Trịnh Hạo Thạc bước vào phòng của con mèo tinh nào kia, thấy nó đã ngủ say như chết, liền không khỏi giương lên một nụ cười ôn nhu, ánh mắt cũng thực hoà hoãn. Vừa nãy lúc y trở về, đứa nhỏ này ban đầu rất vui mừng, sau lại như thể vỡ lẽ ra chuyện gì đó thì tiu nghỉu bỏ vào trong, y không khỏi thấy làm lạ mới theo vào xem sau. Kết quả thấy đứa nhỏ đã ngủ mất rồi.

Trịnh Hạo Thạc không khỏi cảm thán, mèo nhỏ này, sao lại đáng yêu như vậy. Có phải hay không biến thành người sẽ trở nên một bộ dáng câu nhân. Ai nha, thật không yên tâm.

Mải nghĩ nghĩ, y thấy trên đôi tay vốn đang ôm Tiểu Bông Tuyết chợt nhẹ hẳn, nhìn sang thì thấy đứa nhóc kia đã tỉnh, đang an tĩnh chạy sang một bên liếm lông của nó. Tiểu Bông Tuyết giống như cảm nhận được đường nhìn của y, cũng ngước to đôi mắt ngẩng đầu lên nhìn lại y.

Kỳ thực đôi mắt Tiểu Bông Tuyết rất đẹp, rất có sinh khí, trông vừa thông minh lại lanh lợi. Cho nên lúc nó vừa đến Ly sơn này được y đặt cho cái tên Tiểu Mẫn, có điều không ngờ tới, Tiểu Mẫn càng ăn càng béo, béo đến vo tròn, đến mức nó hiện tại cũng lười nói chuyện, dần dà y sửa miệng trêu nó là Tiểu Bông Tuyết. Ai, xem ra hiện tại lại cần sửa miệng thêm một lần nữa, gọi Đại Phì.

Mà vị " Đại Phì " kia không biết đã tới bên y tự lúc nào, hiện tại đang rất không yên phận cọ cọ đầu nhỏ của mình lên cằm y. Ở một phương diện nào đó mà nói, Ly sơn quanh năm băng giá, vậy mà động tác của Tiểu Bông Tuyết, đã trực tiếp thắp lên một ngọn lửa nho nhỏ rồi.

Có điều, may mắn hiện tại nó chỉ là một con mèo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top