Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

10. Mẫn-Quốc tình sử: Không ổn, có người say nắng giữa đêm.. (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chính Quốc vui vẻ chào tạm biệt đám trẻ con rồi nhảy chân sáo tiếp tục hòa vào dòng người đông đúc, tận hưởng sự "tự do" ngắn ngủi của mình. Bất chợt có một bàn tay thô bạo đập lên vai cậu, nắm chặt lấy làm cậu giật mình đánh rơi cả xiên kẹo hồ lô thơm ngọt. Chính Quốc bất ngờ, ban đầu còn nghĩ là đã bị Phác Chí Mẫn tìm ra, ai ngờ khi quay lại thì không phải gã kia mà là ba bốn tên lạ hoắc, ăn mặc tầm thường nở nụ cười vô cùng biến thái.
_Này em trai, đi theo bọn anh đi chơi một chút nào.
_Tôi đâu có quen mấy người. Mau buông ..ư
Mấy tên xấu xí đó liên tục quàng cánh tay dơ bẩn lên người cậu làm Chính Quốc hoảng sợ vô cùng, còn chưa thể hét lên đã bị một tên trong bọn họ bịt miệng lôi đi. Sức của một mình thiếu niên không đủ chống cự liền bị mấy tên xấu xa ấy kéo vào một con hẻm tối. Chính Quốc bị chúng xô ngã. Tên vừa nãy bịt miệng cậu đã nhanh tay giật được túi ngân lượng của cậu, vui sướng tâng nó trên tay phát ra những tiếng "xèng xèng" vui tai.
_Nhóc con từ đâu chui ra mà giàu có thế này. – Tên đó tấm tắc.
_Mau trả đây! Các ngươi có biết ta là ai không mà dám làm vậy với ta?
Chính Quốc ấm ức nhìn túi ngân lượng thêu hoa yêu thích của mình vô duyên vô cớ bị đám vô lại cướp mất liền nổi cơn thịnh nộ, toan đứng dậy đòi lại công bằng cho bản thân. Cậu chẳng cần biết tốt xấu thế nào, lập tức xông đến vung tay dùng hết sức đấm vào mặt tên cầm đầu. Khốn nạn, dám cướp túi tiền yêu thích của bổn thiếu gia, đúng là chán sống rồi. Tên vừa bị đấm trợn mắt trắng dã với cậu, lỗ mũi to như củ hành tây bầm tím rỉ ra ít máu tanh trông thực ghê sợ. Không ngờ nhóc con trông nhỏ người mà đanh đá như vậy. Hắn lau máu, nắn nắn lại cái mũi đồng thời giao lại túi tiền cho đứa bên cạnh cất vào rồi cả ba tên lăm lăm tiến về phía cậu, dồn thiếu niên bé nhỏ vào một góc của con hẻm. Giống như bị quả đấm vừa rồi làm cho điên tiết, tên cầm đầu đột nhiên trở nên hung hãng hơn. Hắn xô mạnh thiếu niên vào tường, làm cậu ngã nhào vào đống đổ nát đau điếng.
_Oắt con, dám đánh ta?
Lần đầu tiên bị đối xử thô lỗ và hung bạo như vậy, cậu vừa tức vừa sợ. Bọn chúng ba tên to lớn lực lưỡng bao vậy lấy cậu. Những chiếc bóng to lớn đổ dài, che lấp hết ánh sáng xung quanh cậu. Lúc này Chính Quốc bắt đầu cảm thấy tai mình ù đi, đầu óc bận rộn nghĩ đến việc phải làm sao thoát khỏi tình thế nguy hiểm này. Nhưng chẳng may đến lúc cố gắng đứng dậy, cậu mới nhận ra chân mình rất đau, hình như ban nãy bị xô ngã đã bị thương mất rồi.
_Ô, nhìn kĩ tên nhóc này cũng dễ thương ghê, da trắng lại còn rất mềm nha ~ - một tên khều gương mặt cậu, tấm tắc khen.
Ghê tởm! Chính Quốc hất tay tên khốn kia ra khỏi người mình, gằn giọng mắng.
_Vô sĩ! Cút!
_Giọng cũng rất hay nữa ~ Mắng chửi nghe cũng vui tai ~
Cả đám xấu xa vây quanh Chính Quốc, cười ầm lên trêu ghẹo cậu, mặc cho cậu tức tối quờ quạng mà không làm gì được bọn chúng.
_Chơi đùa một chút rồi bán nó vào lầu xanh là anh em chúng ta lại có thêm một khoảng lớn đó!
_Lầu xanh lầu tím cái gì? Các ngươi bị điên à? Mau thả ta ra. Cút đi! Các ngươi mà dám động đến ta thì mười đời nhà các ngươi sẽ đều bị thiến sạch! – Chính Quốc ngoài mặt vẫn mạnh miệng nhưng trong lòng thực sự đã bủn rủn đến nơi. Chân cậu quả thực rất đau, không thể nào đứng dậy được, đừng nói là chạy. Tình thế quả là vô cùng bất lợi... Với bản tính cứng đầu, cậu vẫn ngạo mạn hếch mặt lên không chịu khuất phục, cố gắng dùng cái miệng để doạ người... Nhưng hình như việc cậu mắng chửi chỉ làm bọn chúng thêm thích thú. Cậu la lớn bao nhiêu thì bọn chúng càng muốn nuốt chửng cậu bấy nhiêu. Tên cầm đầu thích thú phẩy tay một cái, lập tức hai tên còn lại hăng hái lao vào nắm lấy hai tay cậu, còn hắn thì cư nhiên nhảy vào sàm sỡ cậu. Thề là Chính Quốc chưa bao giờ hoảng loạn đến như vậy, đầu óc cậu bỗng rối ren bao nhiêu là thứ. Thực sự như muốn phát điên.
_Đồ khốn Phác Chí Mẫn!!! Ngươi chết bầm ở đâu rồi? Mau xuất hiện đi! AHHH. Buông ta ra, bỏ cái tay dơ bẩn của ngươi ra khỏi người ta! Ahhh cút!!!!
Chẳng hiểu sao trong lúc nguy kịch nhất Điền Chính Quốc lại đem tên cúng cơm của Phác tướng quân ra mà mắng chửi. Cậu sắp bị ăn thịt đến nơi rồi, gã khốn tại sao không đuổi theo cậu? Chẳng phải vừa rồi còn nắm chặt cổ tay nói bên ngoài rất nguy hiểm hay sao? Tại sao không đi theo giữ cậu lại? - Phác Chí Mẫn!!!!!!!!!!!
Điền Chính Quốc nhắm mắt nhắm mũi gào muốn rách cả màn đêm. Y phục gấm lụa bị xé ra, tên vô lại xấu xí chu cặp môi dày như miếng thịt bò hôi thối đòi hôn cậu. Trời ạ. Cậu chỉ ước có hòn than đỏ lửa nhét vào thui chín cái miệng hắn thôi! Quốc Quốc gồng mình nhưng vô lực, thiếu điều òa khóc thật to.
_Phác Chí Mẫn, cứu ta!!!
Tiếng la vừa dứt, hai tay cậu liền được thả ra. Chính Quốc tự ôm lấy mình chui vào góc tường hí mắt xem chuyện gì xảy ra. Con hẻm vắng dội lại những âm thanh ẩu đả, những chiếc đèn lồng cũ kĩ khẽ đong đưa hắt xuống thứ ánh sáng mờ mờ bao quanh một dáng người cứng cỏi của nam nhân đang thượng cẳng chân hạ cẳng tay với những tên vừa ức hiếp cậu. Một mình người đó đánh cho bọn vô lại bầm dập, hối hả cong mông bỏ chạy. Xong việc, gã ta tiến lại gần cậu, cúi xuống hỏi:
_Ngươi không sao chứ?
Nghe được giọng nói đó, Chính Quốc chẳng còn bận tâm tình trạng hay thân phận gì nữa, nhào vào ôm cổ "ân nhân" vừa khóc vừa hạ thủ đấm lên lưng người ta không thương tiếc.
_Bà nó, Phác Chí Mẫn, lão tử hận ngươi! Sao đến bây giờ ngươi mới chịu xuất hiện. Uhuhu.
_...
Phác Chí Mẫn thoáng đơ người vì bất ngờ, mặc cho cậu thỏa sức mà đánh, mãi một lúc mới thuận theo nhẹ nhàng vỗ vào lưng cậu trấn an. Lần đầu được thấy tiểu tử đanh đá, lắm trò này khóc thương tâm như vậy, trong lúc nguy cấp còn gọi tên mình... đại tướng như gã cũng có đôi chút mềm lòng chăng?
_Ta đã cảnh cáo ngươi bên ngoài rất nguy hiểm mà. Ngươi không sao chứ?
Chính Quốc khịt mũi bỏ gã ra, chỉnh trang lại y phục xong rồi lắc đầu, tự vươn tay lau nước mắt. Dù sao cũng là nam nhi đại trượng phu... không được dễ dàng rơi lệ trước mặt người khác như vậy, lại còn là người cậu ghét. Để chứng tỏ mình vẫn ổn, cậu không thèm vin vào Chí Mẫn mà tự thân ghì vào mép tường đứng lên thế nhưng chân cậu bị thương, chưa gì đã muốn ngã quỵ ngay. Phác Chí Mẫn thấy vậy liền bỏ qua phép tắc, trực tiếp đỡ cậu ngồi xuống bậc thềm, mạo muội vén ống quần của thiếu niên lên đến đầu gối. Vết bầm rỉ máu ngay giữa cẳng chân, nổi bật trên làn da trắng như phát sáng. Không ngần ngại, gã cúi xuống thổi nhẹ vào vết thương rồi nhanh tay xé vạc áo của mình để băng cho cậu trước cái nhìn kinh ngạc của người bị thương.
_Ngồi yên, vết thương nhỏ thôi, băng lại một chút sẽ không sao đâu.
_Phác Chí Mẫn... - Cậu nhỏ giọng gọi tên gã.
_...
Chí Mẫn ngước từ vết thương lên, chạm trúng ánh mắt cậu. Hai cặp mắt nhìn nhau, không khí bỗng dưng trở nên thật yên ắng lạ thường, chỉ còn tiếng gió rì rào trên tàn cây... Thấy một hồi cậu không nói gì, gò má tự nhiên ửng đỏ, làm Chí Mẫn thoáng lo lắng không biết có phải do vết thương của cậu có vấn đề gì hay không.
_Ngươi không sao chứ?
Chính Quốc vội lắc đầu, nhanh tay thả ống quần xuống che phần cẳng chân thon thả của mình lại. Len lén nhìn biểu tình căng thẳng của gã dành cho mình, lần đầu tiên Chính Quốc muốn nói lời cảm ơn nhưng bất quá cậu không quen làm việc đó bao giờ, huống hồ là với Phác Chí Mẫn... Ai bảo gã đáng ghét!
_Được rồi, không sao nữa thì theo ta về cung. Ngươi đi chơi như vậy là đủ rồi. Để Hạo Thạc phát hiện sẽ phiền phức. - Nói đoạn gã đứng dậy có ý muốn quay lưng đi.
_Khoan...
Phác Chí Mẫn dừng bước, cảm nhận cánh tay áo của mình như bị vướn lại. Gã quay đầu bắt gặp chính Điền Chính Quốc đang níu lấy một góc tay áo gã, ngước đôi mắt ướt lên tỏ vẻ đáng thương.
_Đừng về mà... Ta thực sự vẫn muốn đi tiếp... Trời vẫn còn chưa sáng, ta mới đi được hai canh giờ thôi mà, vẫn còn rất nhiều thứ chưa được xem... Nghe nói sắp có thả đèn đó...
Phác Chí Mẫn phải cố gắng điều chỉnh nét mặt của mình để người trong thiên hạ không nói gã vì nam nhân xinh đẹp mà đần mặt ra. Hừ. Mẫu thân đã dặn người đẹp trên đời đều là yêu quái, tiểu tử này lắm mưu nhiều kế, không phải chưa từng hạ thủ với gã, càng như vậy càng phải đề phòng nhiều hơn. Gã sẽ không mắc mưu của tiểu tử này nữa đâu.
_...
Chí Mẫn không trả lời, gã giật nhẹ tay áo thay cho lời từ chối, nào ngờ cậu vẫn bất chấp níu lấy, giọng lí nhí nhưng sự mè nheo thì tăng lên một bậc:
_Thật ra hôm nay là sinh thần của ta... Ngươi... có thể xem đó như lời thỉnh cầu không? Chỉ thêm... ừm... hai canh giờ nữa thôi.
Tiểu thiếu niên đưa hai ngón tay lên, bắt đầu trả giá... Bất quá Phác Chí Mẫn lại dậy sóng lần nữa. Chọn con tim hay là nghe lý trí?
_Không được, chân ngươi đang bị thương đó! - Gã nghiêm giọng đáp.
_Chí Mẫn à, là sinh thần của ta đó... Coi như nể mặt ta một lần đi mà.
Phác Chí Mẫn nghe thiếu niên gọi tên mình ngọt xớt, tâm can dường như chạy loạn. Sinh thần của cậu ư? Phác tướng quân ngẩng đầu nhìn trời trăng, xem hướng sao, đoán hướng gió một hồi rồi quyết định. Nếu nhẫn nại dắt tiểu tử ấy đi một vòng qua khu hội rồi về lại chỗ cũ cũng không có gì quá đáng...
_Được rồi. Ta sẽ đưa ngươi đi. Nhưng chỉ đúng hai canh giờ thôi đó!
Điền Chính Quốc năn nỉ ỉ ôi cuối cùng cũng đạt được múc đích liền nhoẻn miệng cười khoe cả cặp răng thỏ đáng yêu. "Mỹ nhơn kế" của cậu chưa bao giờ vô dụng, đến Phác mặt than cũng phải lung lay. Quốc Quốc lấy làm tự hào lắm. Vẻ mặt đáng thương vừa rồi vụt biến đi đâu mất.
_Vậy là ngươi đồng ý rồi nhé!
_...
_Thực ra không có sinh thần nào hết. Ta lừa ngươi đó! Nhưng mà quân tử không được nói hai lời đâu. Ngươi hứa với ta rồi thì không được nuốt lời đâu! Hihi. Phác Chí Mẫn đúng là ngốc!
Phác Chí Mẫn đứng lặng trông chàng trai trước mặt cười khoái chí. Biết là mình lại bị lừa, gã chỉ biết bất lực thở dài. Coi như gã ngốc thật đi...
_Được rồi, đi thôi!
Nói xong gã quay người đi trước. Trong bụng vẫn không ngừng tự vấn mình tại sao dù đã tự nhủ trăm ngàn lần tiểu tử đó rất quái chiêu vẫn để cậu lừa rồi đồng ý làm chuyện rỗi hơi này. Nhưng chuyện đó không khiến gã băn khoăn bằng việc sức khoẻ của một đại tướng quân như gã bình sinh đã rất tốt, vậy mà vừa rồi đứng trước cái níu tay mè nheo của thiếu niên kia, lồng ngực lại có chút khó thở...
Chưa ăn mừng xong đã thấy mình bị bỏ lại phía sau, Chính Quốc vội la lên oai oái, cố lết theo sau bóng lưng oai vệ người đàn ông. Thiếu niên quả là kì quặc, liên tục mắng người ta mà trên môi không ngừng nở nụ cười.
_Ế!! Chờ ta đã. Yah! Phác Chí Mẫn, chân ta đang bị thương đó! Chờ ta!

Ra đến đường lớn, Chính Quốc dường như quên mất cái chân đau, liên tục bay nhảy hết gian hàng này đến gian hàng khác hại Phác Chí Mẫn vừa đi vừa bóp trán. Gã chợt nhận ra mình lúc này chẳng khác gì một bảo mẫu đi theo giữ trẻ, thỉnh thoảng phải xắn tay níu lấy đằng sau cổ áo cậu lôi đi tiếp.
_Ể? Phác Chí Mẫn, ngươi xem, tiểu bạch thỏ này dễ thương quá! - Thiếu niên cầm một con tò he hình thỏ nắn từ bột trông rất đáng yêu vô tư khoe với Chí Mẫn.
Người vừa được gọi tên lại đơ ra một đống. Tiểu bạch thỏ và tiểu bạch thỏ, một lớn, một nhỏ đang nhảy nhót trước mắt gã. Phác Chí Mẫn trong lòng thầm tấm tắc, hai vật nhỏ này quả thực rất giống nhau.
Điền Chính Quốc có vẻ rất kết món đồ chơi mới, bàn tay nhỏ bé mò khắp người tìm túi tiền, một hồi mới ngộ ra toàn bộ ngân lượng đều đã bị bọn khốn nạn kia cướp mất. Cậu thất thiểu nhìn con thỏ bé nhỏ trong lòng bàn tay, ngậm ngùi một lúc rồi quay sang Phác Chí Mẫn, nở nụ cười vô tội.
_Phác...
_Ngươi bao nhiêu tuổi rồi chứ? - Ý bảo cậu lớn rồi còn thích chơi đồ trẻ con.
_Gì chứ? Ta mới có mười bảy, ừm.. mười tám tuổi thôi... Đúng rồi. Mua cho ta đi. Coi như tặng sinh nhật ta.
_Sinh nhật cái gì, ta không bị ngươi lừa nữa đâu. Mau đi thôi.
_Ơ này. Này, bỏ ta ra! Huhu. Tiểu bạch thỏ của ta~
Tiểu bạch thỏ bị Phác-mặt-than cướp ra khỏi lòng bàn tay nhỏ bé, sau đó Bạch thỏ Quốc Quốc cũng bị gã thẳng thừng lôi đi. Một câu chuyện tình bị chia rẻ oái oăm. Kể từ đó, Điền Chính Quốc không thèm nói chuyện với Phác Chí Mẫn nữa, lễ hội đông vui cũng không màng.
_Hết khu lễ hội rồi, chúng ta về thôi!
Phác Chí Mẫn thở phào như thoát nợ, sắc diện trở nên tươi sáng như ban ngày. Gã cười quay sang bên cạnh thì thấy Điền Chính Quốc nhăn nhó khoanh tay phun ra ba chữ "Đồ đáng ghét".
Mặc kệ chứ, Phác đại tướng quân bây giờ chỉ muốn nhanh chóng đưa vị gia gia này trở về cung để bản thân còn có dịp nghỉ ngơi. Gã đã thức trắng một đêm rồi... Gã không chấp mấy lời sỉ vả của cậu, cư nhiên quay lưng đi ngược lại để trở về. Gã đoán thể nào cậu cũng phải đi theo gã thôi nhưng không, Điền Chính Quốc vẫn đứng nguyên ở đó, khoanh tay trước ngực. Những dàn đèn lồng đủ màu sắc chiếu lên vẻ mặt vô cùng, vô cùng bất mãn của cậu. Gã bất lực hỏi:
_Ngươi không định về à?
_Chân ta đau, không đi nỗi nữa.
Phác Chí Mẫn nuốt nghẹn quay trở lại chỗ cậu đứng nhìn tới nhìn lui, nhìn trời nhìn đất rồi khom lưng xuống.
_Lên đi, ta cõng ngươi về.
_Không thèm! - Thiếu niên giận dỗi đáp.
Phác Chí Mẫn đứng thẳng lên, chăm chăm nhìn vẻ cứng đầu của cậu rồi nghĩ đến trách nhiệm, không thể để cậu ở đây một mình đành chụp lấy cổ tay cậu kéo vào lòng mình nói:
_Ngươi không muốn cõng thì ta sẽ bế ngươi về!
_Ngươi bị điên sao?
Phác tướng quân nói là làm, ngay lập tức bế bổng thiếu niên trên tay. Gió thổi nhành liễu đong đưa, tà áo của Chính Quốc tuy là có rách một chút nhưng vẫn bay phất phơ vô cùng lãng mạn. Đôi mắt Chính Quốc lấp lánh đủ màu sắc ngạc nhiên soi vào Phác Chí Mẫn. Cậu đánh lên vai gã, nhỏ giọng gắt:
_Bỏ ta xuống!
_Bỏ xuống ngươi có chịu theo ta về không?
_Ta... ta sẽ về mà. Mau bỏ ta xuống, người ngoài nhìn thấy... Mau bỏ ta xuống!
Cậu bối rối nhớ lại lần đầu gặp Phác Chí Mẫn ở sau ngự hoa viên, cậu cũng vô tình rơi vào vòng tay gã như vậy... Thực sự có chút quen thuộc... Rồi chợt nhớ ra điều gì đó, Chính Quốc rối rít nói thêm:
_Bỏ xuống nhẹ nhàng! Ta đang bị thương đó!
Lần đó Phác Chí Mẫn không biết thương hoa tiếc ngọc, thẳng tay thả cậu rơi xuống đất, hại cậu ê ẩm cả mông. Mối thù đó Quốc Quốc còn chưa tính sổ.
Phác Chí Mẫn có chăng hiểu được ý tứ của cậu nên nhếch môi cười nhẹ như gió thoảng, nhẹ nhàng đặt cậu đứng xuống đất, sau đó lần nữa khom lưng xuống, bảo cậu trèo lên.
_Coi như bù lại lần đó ta lỡ tay làm ngươi đau.
Thế là trên đường xuất hiện cảnh một nam nhân cõng một nam nhân... Phim tình cảm lãng mạn Hàn Quốc thắm lụa ư? Không hẳn là vậy... Thật ra Điền Chính Quốc ở trên lưng Phác Chí Mẫn ban đầu còn muốn làm trò, cố gắng ì người xuống cho nặng nhưng dường như chẳng thấm gì với sức người ta nên đổi trò khác để quấy phá. Cậu nghiêng đầu thổi vào tai Chí Mẫn, làm cho gã ngứa ngáy. Thoạt đầu gã còn cố gắng chịu đựng, thỉnh thoảng lắc đầu để tránh, nhưng tiểu tử đó không biết điều, cứ làm tới khiến gã không chịu được nữa liền đứng lại phát vào mông cậu một cái "bốp".
_Ngươi dám biến thái? - Điền Chính Quốc trợn mắt la lên.
_Ngươi còn quấy nữa đừng trách mông ngươi lại đau đấy!
Chính Quốc từ đó không quấy nữa, ở yên một hồi thì ngủ quên lúc nào không hay. Chắc vì lưng người ta ấm quá, êm quá còn cậu thì đã mệt mỏi rồi. Khi vật nhỏ trên lưng không còn quấy phá nữa, Chí Mẫn quay đầu phát hiện ra cậu đã ngủ mới vô thức mỉm cười.
_Ngoan vậy có phải tốt hơn không?

Chính Quốc khẽ đầu vùi sâu vào vai gã. Trong cơn mơ màng không biết nhìn thấy món gì ngon mà chép miệng.
_Mẫu thân, phụ thân... nhớ... Hôm nay là sinh thần của con...
Phác Chí Mẫn không nói gì, bước chân vẫn đều đặn đưa cậu trở về... Không khí lễ hội vẫn chưa kết thúc, chợ đêm vẫn đông vui, người người nhà nhà vẫn tấp nập hội hè. Giữa dòng người xô bồ đó, Điền Chính Quốc ngủ ngoan trên lưng Phác Chí Mẫn. Đâu đó tiếng trống xa xa vọng lại, đâu đó tiếng nhịp tim hoà với nhau dội về....
Hôm sau, Chính Quốc mở mắt đã thấy mình an vị trên chiếc giường thân thuộc. Cậu sẽ nghĩ tất cả chỉ là giấc mơ nếu như không cảm nhận được cơ thể mỏi nhừ từ cổ, lưng đến chân. Cậu ngồi dậy, tiểu nô tài liền đến bên cạnh dâng nước và khăn lau mặt như thường ngày.
_Gia gia à. Hôm qua ngài đi chơi có vui không?
Chính Quốc ngẫm lại một chút rồi lắc đầu.
_Bọn nô tài không biết ngài về từ bao giờ luôn, sáng ra dọn phòng đã thấy ngài ngủ ngon trên giường. Trong lúc ngủ còn cầm trong tay con tò he hình tiểu bạch thỏ này. Nếu không có nó bọn thần còn tưởng ngài không đi chơi. Nô tài sợ ngài ngủ không thoải mái sẽ làm hỏng nên đã lấy ra.
Nói đoạn tiểu nô tài đưa ra con tò he hình tiểu bạch thỏ trước mắt cậu. Chính Quốc ngạc nhiên chớp lấy con thỏ trắng bằng bột đó, không dám tin nó chính là tiểu bạch thỏ mà tối qua cậu đã ngắm nghía đòi mua... Trong đầu nảy ra rất nhiều câu hỏi.
_Sao lại...
_À, gia gia, lâu rồi mới thấy ngài ngủ ngon như vậy, ngài đã đói chưa? Để nô tài cho ngự thiện phòng nấu ít điểm tâm để ngài lót dạ. Tối nay Thái hậu mời ngài sang dùng cơm ạ.
_Cái gì? Ta ngủ đến chiều rồi ư..?
_Vâng.
Quả thực cậu đã ngủ rất ngon... Ngon đến mức ngủ bù luôn cho mấy ngày trước...
Đến tối hôm đó đến giờ đi dự yến tiệc ở chỗ Thái Hậu, Chính Quốc vẫn chưa hết hoang mang với mớ câu hỏi trong đầu. Không lẽ trên đời có chuyện bạch thỏ thương nhớ nên tự tìm đến cậu hay sao? Quốc Quốc thở hắt đặt tiểu bạch thỏ xuống bàn, chải lại mái tóc, thay y phục rồi rời đi. Chỉ là Chính Quốc không ngờ tới lúc Thái Hậu thiết tiệc, cậu lại ngồi ngay đối diện Phác đại tướng quân oai phong lỗi lạc. Trời à, trời có đánh cũng nên tránh bữa ăn chứ... Như thế khác nào hại Quốc Quốc của chúng ta nuốt cơm không xuôi.
_Ơ sao hôm nay Chính Quốc của chúng ta lại im lặng quá vậy? - Trịnh Hạo Thạc cao hứng hỏi.
Chính Quốc rủa thầm, lại thêm ông trời con họ Trịnh ấy nữa... Một câu nói của hoàng đế lôi kéo bao nhiêu ánh nhìn dồn về phía cậu. Thực ức muốn nghẹn mà.
_Quốc Quốc à, ngươi không khỏe hả? - Tại Hưởng cũng hưởng ứng quay sang sờ mó cậu.
_Không phải đâu mà. Mọi người cứ ăn đi.
_Không đúng, vừa nãy ta còn thấy ngươi đi cà nhắc cơ mà!
_Chính Quốc? Con bị thương sao? - Thái Hậu nghe lời Tại Hưởng nói liền lo lắng hỏi Chính Quốc.
_À... Không... con chỉ là... chỉ là vụng về nên bị té ngã thôi. Mẫu hậu đừng lo lắng...
Cậu miễn cưỡng xua tay, ánh mắt vô tình hướng sang bên kia bàn tiệc, và cũng tình cờ thế nào, người đối diện ấy cũng đang nhìn cậu... Chính Quốc cắm mặt vào bát cơm trắng, trong đầu thoáng nghĩ đến việc liệu Phác Chí Mẫn có báo chuyện hôm qua cho Hạo Thạc không. Tại sao gã vẫn bình thường như vậy? Vừa rồi hẳn là một cơ hội tốt để tố giác cậu sao gã lại bỏ qua?... Liệu đây có phải là không khí yên bình trước cơn bão mà người đời hay nói?
Bữa cơm dài đằng đẵng cuối cùng cũng kết thúc. Chính Quốc lúc này chỉ muốn thật nhanh bay về phủ của mình. Cậu rõ ràng thấy Phác Chí Mẫn đang còn nói chuyện với Hạo Thạc liền lủi đi. Chính Quốc cũng không rõ mình đang sợ cái gì nữa... Trong lòng có rất nhiều điều muốn hỏi mà chẳng dám gặp người ta để hỏi...
Trên cây cầu bắt qua hồ cá giữa hoa viên, màn đêm thật yên tĩnh chỉ có tiếng cỏ cây giao động... Chính Quốc buồn chán ném hòn sỏi rơi tõm xuống nước làm nhòe đi chiếc bóng của mặt trăng.
_Trăng đêm nay vẫn tròn nhỉ?
Chính Quốc thất kinh hồn vía khi thấy Phác Chí Mẫn xuất hiện ngay bên cạnh mình không một tiếng động báo trước. Có phải là oan gia quá hay không? Khoảng hoa viên rộng lớn là thế, thế quái nào vẫn trùng phùng?
_Ta... đi về đây!
_À... Ta cũng đi về...
Bất đắc dĩ, cả hai đi bên cạnh nhau, cũng không nói gì thêm. Riêng trong lòng Chính Quốc thì thầm than họ Phác đáng ghét làm cậu không thể hòa mình với thiên nhiên, bức bách muốn chết... Mãi đến giữa hoa viên, Phác Chí Mẫn bỗng dưng đưa cho cậu một cái lọ nhỏ vẫn còn ấm hơi người...
_Cầm lấy, tốt cho chân của ngươi.
Gã nói mà không nhìn lấy cậu một cái, dứt lời liền nhanh chân vượt lên cậu một đoạn. Bóng lưng gã cao lớn mà vững chãi... Điền Chính Quốc cầm cái lọ thuốc trong tay, chẳng biết có động lực từ đâu mà vội đuổi theo sau. Chắc là có quá nhiều điều muốn người kia giải thích...
_Phác Chí Mẫn!
Gã chậm lại bước chân, quay đầu để dõi theo thân ảnh cậu tiến lại gần mình, không nói gì cả.
_Chuyện hôm qua... Tiểu bạch thỏ...
Cậu cắn môi bỏ lửng câu nói. Chí Mẫn ngây người nhìn cậu một hồi rồi trả lời:
_À... Thấy giống ngươi nên ta mua cho ngươi thôi. Sinh nhật vui vẻ.
Dứt lời, gã đưa tay xoa nhẹ lên đầu cậu rồi rời đi. Chính Quốc có cảm giác như bước chân của gã gấp gáp hơn mọi khi, thoắt cái đã biến mất như làn gió. Quốc Quốc ngờ nghệch trông theo, vô thức sờ lên đầu mình. Trời ạ, đầu cậu nóng muốn nổ tung... từ khi nào mà... Điền Chính Quốc cậu giống Tiểu bạch thỏ ngoan ngoãn để cho người ta vuốt ve? Chờ đã, hắn nói chúc mừng sinh nhật sao?
Cha của Chính Quốc cũng là một đại tướng quân, ngày trước do bảo vệ hoàng đế mà mất mạng, lúc đó cậu còn nhỏ không còn ai nuôi dưỡng. Thái Hậu cảm kích đại công của Điền tướng quân, đồng thời thấy Chính Quốc đáng yêu nên nhận làm con nuôi, kể từ đó lấy ngày nhập cung là ngày sinh thần mới cho cậu. Thế nhưng, Chính Quốc thật ra cũng có ngày sinh nhật mà... chính là ngày hôm nay...
Phải, Chính Quốc có chút xao xuyến vì chuyện cũ... nhưng mà, Phác Chí Mẫn ấy năm lần bảy lượt bị cậu lừa không lẽ vẫn tin hôm nay là sinh nhật cậu ư?
Lại nhắc đến Phác Chí Mẫn. Gã sải bước thật mau, vừa ra khỏi ngự hoa viên liền dựa vào bờ tường vuốt ngực thở phào. Tim gã vừa rồi đánh còn hăng hơn trống trận. Chí Mẫn đưa bàn tay đã bạo dạn xoa đầu Chính Quốc ra trước mắt nắm hờ thành nắm đấm. Trời ạ, tối rồi vẫn có thể say nắng được hay sao?

TaeHoney

Coi như mọi sự về chuyện tình cầu huyết này đến đây đã rõ (o.<) có lẽ chap sau sẽ quay về với thế sự đương thời =))))

Gần 5k từ của tôi đấy nhé. Các anh chị em, bạn bè thân hữu đừng đọc chùa nữa nhé 😂 Au ngâm tiếp đấy nhé =)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top