Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

9. Mẫn-Quốc tình sử (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giữa đêm khuya thanh vắng, giọng nói quen thuộc cất lên khiến tiểu thiếu niên đang đu mình trên dây giật mình theo phản xạ quay ngoắt ra đằng sau. Chính Quốc nhận ra chủ nhân của giọng nói vừa rồi không ai xa lạ chính là "kẻ thù không đội trời chung" của mình – Phác Chí Mẫn. Gã đứng đó, nổi bật giữa khoảng sân loang lỗ bóng trăng. Chí Mẫn cũng ngước mặt về hướng cậu càng tạo điều kiện cho nguyệt quang soi rõ diện mạo anh tuấn... Gương mặt từng kề sát cậu, có đốt thành tro Chính Quốc cũng không thể quên được...
Mặt trăng to tròn vành vành "đậu" trên nóc tử cấm thành cao chót vót liên tục tỏa sáng vằng vặc... Bỗng từ đâu xuất hiện một thiếu niên nhỏ nhắn trèo lơ lửng giữa tường gạch trông có chút liên tưởng đến hình ảnh thỏ ngọc đang tìm cách leo lên mặt trăng... Chí Mẫn chứng kiến một hồi không nhịn được liền nở nụ cười. Thật ra Điền Chính Quốc đến dáng trèo cũng rất dễ thương...
Phác Chí Mẫn khẽ cười giữa màn đêm như vậy, bất quá, Điền Chính Quốc lại nhận ra có gì đó không ổn? Còn chỗ nào không ổn thì chính cậu cũng chẳng biết... Có trách thì trách trăng đêm nay quá to, quá sáng mà thôi... Cơn gió muộn vô tình lướt qua lưng áo bằng lụa thấm ướt mồ hôi, truyền đến não bộ của thiếu niên một trận rùng mình, lạnh cả xương sống, đồng thời cũng thức tỉnh cậu khỏi cơn ngây ngẩn, hai bên vành tai cùng với gò má vô duyên vô cớ nóng hầm cả lên. Tên đó... tại sao mà thiêng đến như vậy. Cứ mỗi lần cậu có ý định trốn đi gã đều xuất hiện như một vị thần. Hừ, thần linh gì chứ, là oan hồn bất tán thì có. Xúi quẩy, xúi quẩy hết sức mà!
_Tại sao ngươi ở đây?
_Ngươi định bỏ trốn sao? – Bỏ qua việc trả lời, Phác Chí Mẫn điềm nhiên hỏi lại.
_Ta...
Chính Quốc nhìn lên khoảng cách giữa mình với đỉnh của bờ tường, lại nhìn xuống Phác Chí Mẫn hiên ngang đứng đó. Thì ra cậu đã vật vã leo được hơn nửa bức tường thành rồi, chẳng mấy chốc là chạm đến nơi. Không lẽ tiêu tán bao nhiêu sức lực mà phải dừng lại ở đây? Vì tên họ Phác đáng ghét đó ư? Hừ, Điền Chính Quốc này đâu có dễ dàng khuất phục như vậy.
_Ngươi lại định mách đại huynh của ta chứ gì? Ta mặc kệ ngươi. Đằng nào cũng bị phạt!
Chính Quốc hô lên rồi bất chấp hậu quả thế nào, kiên quyết vì sự "tự do" của mình cắn răng trèo tiếp. Trái lại, Phác Chí Mẫn bên dưới vẫn ung dung khoanh tay trước ngực, chẳng có dấu hiệu gì của hành động ngăn cản thiếu niên kia cả. Chỉ có khoé môi cùng với hàng chân mày khẽ nhướng lên như thể vừa nhận ra điều gì từ những lời người kia vừa bộc bạch. Thì ra sau lần gặp gỡ đầu tiên giữa hai người, Chính Quốc đã bị phạt... Và cậu vẫn luôn đinh ninh rằng gã chính là nguyên nhân...
Loáng một cái, Chính Quốc đã nghiễm nhiên đứng được trên đỉnh bờ tường. Cậu nhìn xuống từ một độ cao mới, thấy Phác Chí Mẫn vẫn đang đứng yên một chỗ ngước mắt nhìn mình thì lại vô tình bộc phát cái thói "không biết trời cao đất dày". Cậu chẳng những không lấy làm lạ với thái độ của người bên dưới mà còn có chút huênh hoang hiện rõ ra mặt như kiểu "Thì ra Phác tướng quân chỉ đến vậy, ngon thì lên đây bắt ông đi".
Chính Quốc đắc ý đưa tay lên định vẫy chào từ biệt kẻ thù trước khi cao chạy xa bay thì đột nhiên Chí Mẫn như tia chớp phóng thẳng lên chỗ cậu đang đứng. Khinh công quá siêu phàm khiến cậu chưa kịp phản ứng đã bị gã một tay ôm lấy eo kéo cậu nhảy qua bờ tường của Tử Cấm Thành...
_Suỵt! Im lặng!
Lần thứ hai trong đời Điền Chính Quốc bị nam nhân trấn áp. Lại vẫn là Phác Chí Mẫn một tay bị miệng cậu trực tiếp đè cậu vào tường đá lạnh toát. Mặc dù rất lấy làm phẫn nộ nhưng vì nhận ra nét nghiêm nghị trong cái nhíu mày rất nhẹ của gã, biết là có biến nên cậu không dám trái lời, ngoan ngoãn đứng im.
_Lính canh đi tuần... - Chí Mẫn thả lỏng tay ra khỏi người cậu, ngắn gọn giải thích.
Có lẽ vừa rồi Chính Quốc hơi to tiếng, đánh động binh lính đi tuần, làm bọn họ tưởng là thích khách liền đốt lửa kéo đến. Cũng may là giác quan của Phác tướng quân vốn dĩ rất nhạy nên đã nghe được tiếng bước chân của bọn họ, kịp thời mang Chính Quốc ra ngoài...
_Chờ đã, sao ngươi lại giúp ta?
Cuối cùng thì tiểu thiếu niên cũng nhận ra có điều gì đó không đúng liền cất tiếng hỏi, âm giọng thì thào như sợ bị phát hiện. Phác Chí Mẫn nhìn xuống gương mặt thanh tú của thiếu niên, vô tình để lần nữa lạc vào đôi mắt to tròn lấp lánh như sao trời ấy. Bất quá lại có người trách trăng đêm nay quá đẹp, quá huyền hoặc đi... Ainha~ loài người quả là thích đổ thừa cho thượng đế mà...
_Trả lời đi chứ?
Phác Chí Mẫn nhanh chóng lấy lại sự tỉnh táo, một tay bắt lấy cổ tay trắng trẻo của thiếu niên, giọng có chút cứng nhắc:
_Ta.. chẳng qua không muốn gặp rắc rối. Ngươi mau theo ta trở vào cung đi. Bên ngoài rất nguy hiểm...
Phác Chí Mẫn còn chưa dứt câu, sắc mặt của Chính Quốc lại tiếp tục thay đổi. Gì chứ? Đã thuận lợi ra được đây mà phải trở vào ư? Không đời nào! Nhưng mà... tình thế này hình như có phần quen thuộc... Giống như ngày hôm đó, gã kìm chặt cổ tay ép cậu giải thích chuyện chén chè kì lạ, sau đó... Hừ, nghĩ đến lại cảm thấy rất không cam tâm... Họ Phác đáng ghét! Rõ ràng đã ở sau lưng mách Hạo Thạc phạt cậu còn giả vờ như thể mình là người bị hại. Đêm nay lại không dưng lại xuất hiện ở đây, vừa vặn bắt gặp cậu trốn ra ngoài... Không phải trùng hợp đến thế chứ? Chắc chắn là muốn mượn chuyện trả thù cậu rồi... Ra vẻ tốt đẹp khuyên nhủ cậu bên ngoài rất nguy hiểm sao? Điền Chính Quốc cậu đẹp chứ không có ngu! Đây hẳn là một âm mưu...Có phải gã theo dõi cậu, giả vờ cứu cậu ra sau đó dụ cậu trở vào, báo cho Hạo Thạc để vừa trả thù cậu, vừa lập công không? Chính Quốc suy nghĩ ra rất rất nhiều chuyện không mấy tốt đẹp. Cậu tự nhủ: thôi thì đằng nào cũng bị phạt chi bằng cứ bất chấp đi!
_Mau buông ra, ta phải đi!
Phác Chí Mẫn khẽ cau mày không đáp, cổ tay cậu cư nhiên vẫn bị gã nắm chặt không buông. Chính Quốc dường như đã đoán trước được kết quả, đành thở dài một hơi. Con người ấy thực sự đáng ghét!
_Được rồi. Được rồi. Vào cung là được chứ gì? Nhưng mà ngươi lỏng tay ra một chút, ngươi làm ta đau đó.
Thiếu niên giả bộ ngoan ngoãn nghe theo Chí Mẫn. Cậu ngước đôi mắt to tròn hơi ướt lệ nhìn gã mếu máo than đau. Ấy thế mà người kia đang cương quyết cũng bối rối thả nới lỏng tay ra thật. Bắt được thời cơ đối phương mất cảnh giác, Điền Chính Quốc đạp mạnh vào chân gã, rồi co giò chạy thẳng.
Chí Mẫn bị tấn công bất ngờ không kịp trở tay liền để cậu chạy mất. Chỗ vừa bị đạp dĩ nhiên rất đau, nhưng chẳng hề hấng gì so với những ngày tháng vận binh ra trận, ngay tức khắc liền có thể đứng thẳng dậy đuổi theo sau thiếu niên lắm trò kia.
Điền Chính Quốc vừa thoát ra khỏi bàn tay của Phác Chí Mẫn đã có cảm tưởng như tìm được tự do cho bản thân, hào hứng dâng trào đến mức không thèm để ý mình đang đi đâu, cứ cắm đầu cắm cổ lao vào dòng người đi hội.
_Lễ hội ơi, kinh thành ơi, chợ đêm ơi,.. ta đến đây!
Vật vã một hồi, cuối cùng Chính Quốc cũng được biết thế nào là hội đêm ở kinh thành. Lồng đèn đỏ treo ở khắp nơi. Người người nhà nhà áo quần sặc sỡ đổ ra đường mặc kệ đang là buổi đêm. Tiếng nói chuyện rôm rả, tiếng đàn hát của các thiếu nữ từ đâu vọng lại, tiếng bát đũa va vào nhau leng keng, tiếng trống xập xình, tiếng những viên xúc sắc được lắc đều trong các khu bài bạc, tiếng lục lạc của mấy đứa trẻ con nô đùa xung quanh cậu... Ainha~ khung cảnh quả nhiên tấp nập ngoài sức tưởng tượng của cậu. Đông đến nghẹt thở. Chính Quốc thích thú lượn hết chỗ này đến chỗ khác để xem. Thứ gì cũng khiến cậu tò mò, thích thú, thậm chí quên cả việc mình đang chạy trốn Phác tướng quân.
_Đúng là thích quá đi!
Sẵn có ngân lượng trong người, thiếu niên hốt cho mình hơn chục cây kẹo hồ lô bóng bẩy. Dĩ nhiên một mình cậu không thể ăn hết chỗ đó, Quốc Quốc chỉ giữ cho mình hai cây, còn lại đều mang chia sẻ cho đám tiểu đồng đáng yêu. Tuy nhiên, cậu không hề biết sự hào phóng vừa rồi đã vô tình lọt vào mắt của một vài tên vô lại...

TaeHoney💕

Long time no see =)) Hãy cho tôi thấy cánh tay của các bạn =))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top