Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Taehyung đã sai khi cho rằng Hoseok đang ở trước cửa. Những người này trông không giống Hoseok.

"O-Oh... tôi..." Taehyung nói lắp trước khi nhìn xuống sàn nhà. Cậu ước mình không vội vã chạy ra cửa. Cũng ước gì Jimin đánh mình vì điều đó, những người này ở đây vì cậu ấy mà nhỉ...

"Xin chào, Jimin có ở đây không?" người cao hơn hỏi, biến suy nghĩ của cậu thành sự thật.

"Chào, anh Namjoon, anh Seokjin!" Jimin cười rạng rỡ, giúp Taehyung một lần và có lẽ là lần duy nhất.

Taehyung có cơ hội bước ra khỏi chỗ cái cửa và cố gắng nhanh chóng đi vào phòng, nhưng Jimin hoàn tác toàn bộ khái niệm giúp đỡ khi cậu ấy nói,

"Taehyung, đến gặp bạn bè của tớ này!"

Taehyung cảm thấy ngực mình đập thình thịch dưới lớp vải mỏng của áo sơ mi, cậu xấu hổ vì biết có lẽ họ sẽ nhìn thấy nó.

Từ chối làm sao bây giờ? Taehyung và Jimin hầu như rất ít nói chuyện, tuy Taehyung thực sự không thích Jimin nhưng cậu không muốn tỏ ra thấp kém.

Từ từ quay lại và thấy ba người họ đang nhìn mình. Taehyung thực sự muốn đảo mắt trước nụ cười ngớ ngẩn hiện trên khuôn mặt của Jimin, thường xuất hiện khi Jimin làm điều gì đó mà cậu ấy cảm thấy Taehyung có thể bực dọc hoặc không muốn đối phó.

"Chào, anh là Namjoon," một trong hai người khẽ lên tiếng. Anh ta có một khuôn mặt độc đáo. Đôi mắt hẹp và mũi anh ta có một đường cong mượt mà khi anh ta nhìn sang bên cạnh Jimin trong một giây. Anh ta dường như nhận thấy Taehyung lo lắng như thế nào, vì vậy đã gửi cho cậu một nụ cười ủng hộ. Taehyung sẽ rất ngạc nhiên nếu trước đây anh ta không niềng răng, bởi vì nếu không, anh ta phải có sự may mắn tuyệt vời, hoặc được di truyền bộ răng hoàn hảo.

"Xin chào, em là Taehyung," cậu nói, nhìn sang người còn lại, chắc là Seokjin.

"Anh là Seokjin, rất vui được gặp em,"

Seokjin có mái tóc sáng hơn một chút so với Namjoon, rất có thể anh đã từng nhuộm tóc. Trong khi Namjoon, trước khi anh ta mỉm cười, có vẻ ngoài đen tối, bí ẩn còn Seokjin thì trông ngây thơ. Anh ấy trông giống như kiểu người sẽ tự đánh mình trước khi đánh người khác. Đôi mắt của anh ấy rất chính trực, mũi và miệng hòa hợp với đôi mắt. Taehyung lúc nãy chưa mô tả mũi hay miệng, nhưng bây giờ nó hiệu quả với Seokjin. Cậu cho rằng có thể mô tả nó theo cách này bởi vì cậu nghĩ Seokjin là một trong những người thực sự không thể tức giận.

"Rất vui được gặp các anh," Taehyung nói.

Seokjin nhìn qua Taehyung và vào phòng khách. Đôi mắt anh nheo lại, vẻ mặt anh bắt đầu nhăn nhó đau đớn. Trước khi Taehyung có thể nhìn qua, anh ấy rên rỉ,

"Jimin! Em bệnh thật đó!"

"Hả?" Jimin hỏi, Namjoon cũng nhìn vào phòng khách và thở dài.

"Chúa ơi, Jimin, em có bạn cùng phòng rồi, tại sao em vẫn cứ như thế này chứ?" anh ấy hỏi.

Taehyung nhìn qua, thấy một mớ hỗn độn khủng khiếp, tương tự như khi cậu trải qua tình huống xa xôi đầy dầu mỡ khoảng một tuần rưỡi trước. Cậu xấu hổ vì không kịp dọn dẹp trước khi mọi người qua, còn chẳng biết Jimin đã làm xáo trộn phòng khách tồi tệ như thế này từ khi Taehyung làm bữa trưa khoảng hai giờ trước, cho đến bây giờ.

"Em không biết." Jimin rên rỉ, Taehyung có thể cảm nhận được những người kia muốn đánh cậu ấy đến mức nào. Hoặc là chính cậu muốn đánh cậu ấy nhiều hơn bình thường.

"Taehyung, anh xin lỗi về điều này," Seokjin nói, "Điều này là sai, anh xin lỗi vì em phải trực tiếp trải nghiệm nó."

"Đúng, thay mặt Jimin anh xin lỗi em, thực sự khủng khiếp." Namjoon đồng ý.

Một lần nữa, lại nụ cười ngớ ngẩn đó, nhưng lần này Taehyung cứ cười toe toét vì dường như cậu đang dần dần yêu mến những người bạn của Jimin.

"Không phải thế đ-"

Lời Jimin bị cắt ngang bởi một tiếng gõ cửa và Taehyung cảm thấy do dự khi trả lời. Mặc dù vậy, Jimin có vẻ bối rối và cách gõ cửa nhanh này khiến Taehyung bớt khó chịu một chút. Cậu đi đến cửa và mở nó, nhìn thấy người mà cậu mong đợi.

"À, em có khách sao?" anh hỏi, có vẻ hơi ngạc nhiên.

"Không phải khách của em," Taehyung cười khúc khích trong khi mở cửa ra rộng hơn một chút. Hoseok bước vào và cởi giày ra.

"Hoseok?" Namjoon nói, làm cho Hoseok ngước lên

"Whoa, Namjoon! Chào cậu!" Hoseok cười rạng rỡ. Taehyung đưa cho cả hai một ánh mắt bối rối, nhưng Jimin nói trước khi Taehyung có thể.

"Anh biết người này sao? Ai thế?" Jimin cười khúc khích.

"Em học chung lớp với Namjoon." Anh háo hức đưa tay về hướng Seokjin trước khi nói, "Mặc dù vậy em không nghĩ chúng ta học cùng trường, rất vui được gặp anh," anh dừng lại, như thể đang đợi Seokjin kết thúc câu nói.

"Seokjin. Rất vui được gặp em, Hoseok."

Hoseok mỉm cười và sau đó tiếp cận Jimin không chút do dự. Taehyung thấy kỳ lạ khi mọi người có thể hành động thoải mái như vậy khi đây là lần đầu tiên họ nói chuyện, hoặc thậm chí là gặp nhau.

"Jimin?" anh hỏi, có lẽ vì Jimin là người duy nhất không mang giày. Jimin gật đầu trong khi bắt lấy tay anh, Hoseok nhanh chóng nhìn chằm chằm vào Taehyung, có lẽ anh nhớ những lần Taehyung nói về người bạn cùng phòng 'mất tỉnh táo' của mình.

"Vâng, rất vui được gặp anh!"

"Anh cũng vậy-" Hoseok dừng lại khi mắt anh nhìn thấy sự lộn xộn trong phòng khác. Đôi mắt anh mở to, mọi người đều cười trừ Jimin.

"Ok được rồi, em sẽ dọn dẹp!" Jimin mếu máo. Namjoon và Seokjin lắc đầu khi họ cởi giày ra và Hoseok cùng Taehyung đến phòng của cậu.

Khi họ đã ở đằng sau cánh cửa, tiếng cười lớn vụt ra khỏi môi của Hoseok. Anh che miệng khi cười to hơn, đặt một tay lên vai Taehyung và nhìn xuống.

"Anh không nên cười, không có gì vui hết nhưng chỉ là anh rất tiếc vì em phải đối phó với những mớ hỗn độn như thế," Hoseok nói trước khi lại cười. Taehyung bật cười với một tiếng thở dài, nhẹ nhàng gật đầu. "Dù sao trông cậu ấy cũng tốt."

"Em đoán vậy." Taehyung ngồi xuống giường. Hoseok ngồi ở bàn làm việc và bắt chéo chân trên ghế. Anh nhìn quanh căn phòng, Taehyung bắt đầu cảm thấy như thể nó chưa đủ sạch, mặc dù đã dọn dẹp gần một tiếng đồng hồ khi biết rằng Hoseok sẽ đến.

"Em có nghĩ rằng đã sẵn sàng cho thi giữa kì chưa?" Hoseok hỏi.

Taehyung nhún vai; Cậu là kiểu người vẫn cảm thấy không chắc chắn ngay cả khi có thể đọc thuộc lòng những gì được ghi trong sách, "Em phải tiếp tục học."

"Ah, anh cũng  vậy," Hoseok nói.

"Em cá là xã hội học có rất nhiều tài liệu cần nhớ," Taehyung trả lời, Hoseok gật đầu với đôi mắt xém khóc,

"Hẳn là thế rồi, nhóc."

Hoseok học chuyên ngành xã hội học. Cậu vô cùng tự hào rằng Hoseok sẵn sàng ở trường trong một khoảng thời gian dài, cậu biết rằng mình quan tâm đến tất cả các mối quan hệ, xã hội và các loại hành vi này vì những gì Hoseok đã nói trong những lần đi chơi, về bố anh.

"Ừm, anh đã đọc sách và những thứ về nó nhiều lần rồi, anh nghĩ mình sẽ ổn thôi," anh gật đầu. Taehyung muốn chạy đến và ôm lấy anh.

"Anh nghĩ anh sẽ làm gì sau khi tốt nghiệp?" Taehyung hỏi. Cậu không biết ngoài những bằng cấp liên quan đến tài chính thì những ngành khác sẽ như thế nào.

"Anh chưa biết. Anh muốn nó là kiến ​​thức cuối cùng của mình. Anh nghĩ làm một cái gì đó với xã hội học sẽ rất tốt nhưng anh thực sự chỉ muốn điều hành quán cà phê của riêng mình một ngày nào đó," Hoseok nói. Taehyung gần như cười thầm khi thấy anh trông rất giống những nhân vật trong các chương trình nhìn chằm chằm vào khoảng không trước khi những tưởng tượng giấc mơ của họ sẽ được thực hiện.

"Thế hả anh? Giống như ở đây, trong thành phố? Anh sẽ bắt đầu như thế nào?"

"Đừng lo lắng cho anh, anh còn chẳng biết nữa mà." Hoseok cười khúc khích.

"Em xin lỗi, em xin lỗi." Taehyung cũng cười vang.

"Cho đến hiện tại, anh dự định mở một quán trong thành phố; bởi vì không có nơi nào khác anh nghĩ rằng anh sẽ thoải mái hơn. Anh muốn nó ở ngay trung tâm nhưng không đủ gần để phải cạnh tranh với Mocha Mocha vì cà phê của họ là thiên đường, họ sẽ nghiền nát doanh số của anh trong tích tắc," anh nói trong khi trượt tay theo dấu vết trên bề mặt gỗ của bàn. "Anh thực sự thậm chí không thể tưởng tượng được phải bắt đầu như thế nào, bây giờ anh vẫn sẽ giữ vị trí của mình tại Mocha Mocha," anh nói thêm với một cái gật đầu kết luận.

Taehyung muốn nghĩ rằng Hoseok buồn bã khi không thể thể điều hành công việc kinh doanh của riêng mình, nhưng đôi mắt anh vẫn sáng lên khi nói về công việc tại Mocha Mocha. Anh không tỏ ra buồn rầu khi biết có thể sẽ không bao giờ bắt đầu công việc kinh doanh đó. Taehyung nghĩ khi mình 90 tuổi, sẽ bước vào Mocha Mocha, hoặc ngồi trên xe lăn, tùy thuộc vào số lần Jimin bắt cậu mang đồ linh tinh về căn hộ, cậu vẫn sẽ thấy Hoseok cười rạng rỡ ở quầy. Cho dù anh có mang răng giả hay không vào thời điểm đó, niềm hạnh phúc hiện rõ trên khuôn mặt anh có lẽ vẫn sẽ khiến Taehyung cảm thấy rung rinh.

"Em hy vọng anh sẽ làm được, em nghĩ rằng anh sẽ làm tốt trong việc điều hành một cửa hàng, đặc biệt là khi nó có liên quan đến cà phê." Taehyung cười, "Em nghĩ Mocha Mocha sẽ di dời vì họ lo lắng về việc cạnh tranh với anh đó,"

"Nếu vậy anh sẽ phải chiến đấu với em xem ai tuyệt hơn đó."

Hoseok có vẻ nghiêm túc trong lời nói của anh, Taehyung thực sự muốn tìm lại trí thông minh ủa mình. Não trống rỗng, cho nên cậu chỉ có thể "hahaha" với một nụ cười rộng. Cả căn phòng im lặng trong một lúc, Taehyung dựa lưng vào đầu giường còn Hoseok thì ngồi xuống ghế. Taehyung nhìn xuống, vuốt những sợi tơ của chăn trước khi nghe Hoseok nói.

"Em đang tìm một công việc?"

Taehyung ngước lên, Hoseok cầm một cuốn sách nhỏ về các trang web tình nguyện và công việc mà Taehyung đang tìm.

"Vâng, em không muốn bố gửi tiền nữa, cứ như em vẫn còn là một thằng nhóc." Taehyung nói trong khi ngả người lần nữa, "Anh có biết nơi nào em xin việc được không?"

Cậu không hiểu tại sao trước đó lại không hỏi Hoseok, vì Hoseok có thể liệt kê tất cả từ tên những con đường trong thành phố cho đến những cửa hàng và từng người trong đó. Mặc dù anh rất tận tâm trong công việc tại Mocha Mocha, nhưng hẳn anh đã phải đi qua một vài cửa hàng treo biển 'Cần tuyển nhân viên'.

Biểu hiện của Hoseok thay đổi theo câu hỏi của Taehyung, không thể mô tả được. Hoseok có vẻ như đang suy nghĩ, nhưng cũng giống như câu hỏi hơi làm anh căng thẳng. Anh dựa lưng vào ghế, chậm rãi gật đầu.

"Anh thực sự không biết liệu bây giờ có phải là thời điểm tốt để em tìm việc làm hay không, nếu anh là em, anh sẽ đợi cho đến khi qua đợt thi giữa kì. Anh biết đây là đợt thi giữa kì ở đại học đầu tiên của em, em có thể đợi một tuần hoặc lâu hơn. Khoảng thời gian này là lúc dễ bị chơi vơi và một số người thậm chí còn bỏ học. Không nhất thiết là vì thi khó, nhưng bị căng thẳng vì điều gì đó, họ tự nói với mình rằng có thực sự sẵn sàng bỏ ra những nỗ lực và căng thẳng cùng cảm xúc cho chuyện học hay không, em hiểu ý anh chứ?" Hoseok nói, thật sự rất đúng.

Taehyung lại gật đầu, những lời anh vừa nói rất có ý nghĩa với cậu. Những điều đó cũng cứu cậu khỏi việc đi vào vài cửa hàng trao cho họ một bản lý lịch với đôi bàn tay run rẩy và nụ cười gượng ép, cậu muốn cảm ơn Hoseok hàng triệu lần. Taehyung thực sự không biết mình sẽ làm gì nếu không có lời khuyên từ anh.

__

Taehyung mở cánh cửa căn hộ của mình và dùng chân đóng nó lại, sau đó thực hiện một điệu nhảy ăn mừng nho nhỏ và rồi vuốt vuốt áo xuống sự bối rối. Chuyển động kỳ lạ của tay chân vừa rồi khiến cậu cảm thấy như mình đang bị quay lén; chỉ đơn giản là mọi người bắt gặp cậu làm những điều ngốc xít như thế.

Nếu có máy quay phim ở đây, cậu sẽ đưa cho họ ngón tay cái hoặc thứ gì đó bởi vì đang trong trạng thái 'này người biết không, kì thi giữa kì của tôi đã xong và tôi có thể làm bất cứ điều gì tôi muốn sau khi vượt qua cái địa ngục trần gian đó!'

Cậu mệt mỏi vì thiếu ngủ vào đêm qua. Cứ tưởng mình đã cạn kiệt năng lượng, muốn lăn vào chiếc giường ngay. Taehyung hy vọng mình sẽ mệt mỏi hơn thế này, cùng với đôi mắt muốn bốc cháy, chẳng buồn mang đồ ăn về nhà.

Cậu không nghĩ Jimin ở nhà, điều đó khiến tinh thần Taehyung tốt hơn. Taehyung đã được tiếp thêm năng lượng và cậu vẫn không thích cái ý tưởng Jimin mang bạn bè về chiếm cả phòng khách. Taehyung thật lòng muốn chơi vài trò chơi của Sonic hiện đang được giữ trong cái hộp được gọi là GameCube của mình. Chả biết nó còn chơi được không, cũng không nhớ mình đã đóng gói nó như thế nào, nhưng Taehyung bắt đầu cảm thấy vui vì em trai mình gọi những trò mà họ có là trò chơi trẻ con vì em ấy không bao giờ muốn thấy con nhím xanh đó quá nhiều trong cuộc sống của mình.

Taehyung bật điện thoại trước khi đi lấy máy game. Hy vọng mẹ không gọi, vì một lần nữa, có lẽ mẹ sẽ nghĩ cậu đang rất tệ. Mẹ sẽ vội vã chạy đi xem cậu có ổn không và thậm chí kiểm tra xem có hình xăm nào không.

Nhận được một thông báo và khi nhìn thấy tên của Hoseok; Một nụ cười kéo khóe môi Taehyung lên. Cậu còn chẳng nhận thức được hành động của mình, cho đến khi mồm ngoác to ra.

"Chúc may mắn, Taehyung! ^^ "

"Cảm ơn anh, Hoseok! Em nghĩ em đã làm rất tốt!"

Taehyung thấy hạnh phúc vì có người bạn như anh. Cậu còn không nhắc Hoseok rằng hôm nay sẽ thi, nhưng anh lại nhớ. Cảm thấy giống như anh rất quan tâm mình, cậu nhìn chằm chằm vào tin nhắn. Chỉ là bốn từ đơn giản, dấu câu và một mặt cười dễ thương, nhưng nó như cả thế giới đối với Taehyung. Thật mừng vì không nhìn thấy nó trước khi đi thi, bởi vì có thể tâm trí sẽ bấn loạn mà lạc trôi đi đâu mất.

Cậu rất biết ơn Hoseok.

__

Taehyung nghe một tiếng động sau khi làm xong bữa tối. Cậu quyết định tự thưởng cho mình một bữa tối 'lạ mắt' bao gồm rau và cơm trộn, tự hào rằng mình thực sự tự làm nó.

Cậu ngạc nhiên khi nhìn thấy Jimin, có vẻ mệt mỏi hơn cả cậu. Jimin luôn luôn ồn ào và vui vẻ, việc cậu ấy đi thẳng vào phòng sau khi về nhà đã khiến Taehyung tự hỏi liệu có chuyện gì xấu xảy ra không. Thật ra là Jimin cũng không ra ngoài, thậm chí vào khoảng thời gian cậu ấy thường ra để xem Taehyung có đang làm gì khiến cậu ấy cảm thấy tò mò hơn nữa không. Taehyung nghĩ kì thi đã hút cạn sinh lực của rất nhiều người rồi.

Taehyung cảm thấy như thể mình đã làm quá nhiều, đặc biệt là khi cậu chắc chắn Jimin sẽ tiếp tục bước ra và để mắt đến cái chảo cậu đang dùng. Taehyung luôn để Jimin lấy thức ăn còn dư mình vừa làm, cậu nghĩ mình đã quen với việc đó đến nỗi trong tiềm thức bắt đầu cố tình làm dư nhiều hơn.

Taehyung mở nồi cơm, thở ra một hơi thật mạnh khi cố gắng nghĩ phải làm gì đó. Cậu không muốn Jimin bỏ bữa tối. Bữa ăn là một thứ rất quan trọng trong gia đình cậu, mẹ sẽ bón cho cậu ăn lúc cậu bị ốm hoặc mệt người. Taehyung không đủ dũng khí để bón cho Jimin, nhưng ít nhất cậu sẽ cố gắng làm gì đó. Taehyung biết mình có khả năng.

Cậu lấy cái dĩa của Jimin, cho vào nhiều cơm và rau như cậu nghĩ Jimin có thể ăn. Taehyung biết rằng nếu cậu ấy nuốt chửng cả túi khoai tây chiên trong một lần, thì sẽ có thể dễ dàng ăn rau thôi.

Taehyung đi đến cửa phòng Jimin, chả nghe thấy gì cả. Im lặng đến nỗi Taehyung chỉ cho rằng Jimin đang ngủ. Cậu gõ nhẹ, đặt cái dĩa cùng nĩa xuống tấm thảm trước cửa. Cậu quá lo lắng khi phải gặp mặt Jimin, vì vậy lại nhanh chóng quay về nhà bếp để tự làm đồ ăn.

Cậu tự hào về thức ăn mình đã chuẩn bị, ăn rất rất ngon miệng. Đó là kiểu tự hào khiến cậu muốn viết tên mình bằng nước sốt ngay bên cạnh nó như các đầu bếp hay làm. Taehyung ngạc nhiên rằng mớ hỗn độn của các loại rau mà cậu tìm thấy trong tủ lạnh, cùng với gạo được đo nước theo kiến thức cơ bản nhất mà cậu biết vào vài năm trước, đã giúp cậu làm một bữa ngon như thế. Taehyung muốn nấu ăn như thế này nhiều hơn, nhưng cậu biết mình sẽ không có sức, vì vậy Taehyung rất trân trọng bữa ăn này.

Khi ăn xong và dọn dẹp một chút, cậu bị rơi vào mức độ mệt mỏi nhất định mà cảm giác như những từ 'đi ngủ nào, Taehyung' đang dần ăn mòn cậu. Cậu tháo găng tay ra và nhét chúng vào bồn rửa trước khi rửa tay và xoay cổ từ bên này sang bên kia.

Taehyung lau khô tay, lột xột đi ra cửa bếp. Tay di chuyển để tắt đèn, nhưng dừng lại một chút khi thấy cái dĩa trước phòng Jimin đã biến mất.

Taehyung không biết liệu cậu có vui khi Jimin đón nhận bữa tối này hay không, hoặc có thể hơi lo lắng rằng Jimin đã ném nó đi. Taehyung gõ nhẹ cửa, nhẹ đến nỗi thật khó tin rằng Jimin sẽ nghe thấy nó nếu cậu ấy đang ngủ. Cậu ấy đang ngủ hay đang tỉnh mà lại im lặng nhỉ?

Taehyung tắt đèn, vừa đi qua hành lang mà bóng tối đã nhấn chìm. Vì không thể nhìn đường, cậu cảm thấy các giác quan khác của mình trở nên sống động và chợt dừng lại một lúc khi cậu biết mình đang ở gần cửa phòng Jimin. Không nghe thấy âm thanh của một cái nĩa cào vào dĩa, thậm chí không nhìn thấy ánh sáng phát ra từ bên dưới cánh cửa.

Có gì đó đang xảy ra và nó làm cậu khó chịu trong ngực.

Jimin sụt sịt, không ồn ào, nhưng không nhất thiết phải im lặng.

Tiếng động không nhiều nhưng Taehyung biết mình nghe thấy và cậu muốn cho rằng vì có lẽ nước sốt rau củ hơi cay, hoặc vì căn hộ hơi ngột ngạt, nhưng ngay cả khi cậu đi vào phòng tắm để chuẩn bị đi ngủ, ngay cả sau khi anh ta trượt xuống tấm chăn, cậu vẫn cho rằng có gì đó rất tệ đang xảy ra.

Taehyung không biết tại sao mình lại quan tâm đến vậy, bởi vì đó là Jimin và Jimin hay khiến cậu nổi điên hơn bất kỳ người nào khác.

Taehyung không nhận mình là một người quá tốt, vì cậu hay ái ngại hầu hết mọi việc, nhưng cậu biết rằng mình không xấu. Cậu sẽ không bao giờ nói với Jimin việc cậu ấy có những thói quen thực sự khó chịu và rất tệ, hoặc đôi khi Jimin vô tâm khi không nói với cậu về những chuyến thăm từ bạn bè. Cậu sẽ luôn để nó trôi đi và không bao giờ mất bình tĩnh với Jimin, hoặc nói rằng đôi khi cậu thực sự không thể xem Jimin như một người bạn cùng phòng. Ngay cả khi Jimin khiến Taehyung hàng ngày nghĩ rằng cậu ấy cố tình làm mình cảm thấy khó chịu và khiến cậu tức giận, Taehyung vẫn sẽ thêm một chén gạo vào nồi và mua những món ăn yêu thích của Jimin về nhà.

Cậu không nhất thiết phải thích Jimin, nhưng Jimin đang cố gắng tạo ra bầu không khí, mặc dù họ không phải đối mặt với những cuộc cãi nhau, cả hai vẫn có những vấn đề riêng và có lẽ đôi khi tất cả những gì Jimin cần là một bữa tối đặt ở ngoài cửa phòng, để biết rằng mặc dù Taehyung không phải là bạn của cậu ấy, cậu ấy vẫn quan tâm; và vẫn có người quan tâm mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top