Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 13: Ấn Tượng.

Trước khi đến được khu vực vắng vẻ của trường, phải đi qua một trong hai hành lang phía rìa hai cánh phía tây và phía đông của ngôi trường. Diệc Phi Mã may mắn không bị lạc đường mà đuổi kịp Tựa Tiếu Bình nhưng không ngờ rằng không những có Tựa Tiếu Bình và Hạo Uyển Xử, đồng thời còn có sự góp mặt của Thiện Bảo Bảo.

Khi cô đến nơi thì đã chứng kiến cảnh hai con người kia lao vào xâu xé nhau mà chẳng hiểu sự tình gì đang diễn ra. Tại sao Hạo Uyển Xử không đánh Tựa Tiếu Bình mà lại đối đầu Thiện Bảo Bảo? Hai người họ không phải bạn bè sao?

Hạo Uyển Xử đã vào tư thế xung trận, Thiện Bảo Bảo ngược lại trong trạng thái bị động, họ chuẩn bị chinh chiến với nhau. Ánh mắt của họ như ngọn lửa rực cháy hận thù, niềm khát vọng chà đạp đối phương xuống nơi tăm tối nhất thế giới đầy tội lỗi.

Đây là ánh mắt của những đứa trẻ chỉ mười tám tuổi sao?

Diệc Phi Mã khẽ rùng mình. Cô nên làm gì đó trước khi mọi chuyện xảy ra tồi tệ hơn.

Diệc Phi Mã từ nãy đến giờ ngồi chồm hỏm nép người sau vách tường cơ thể đã có chút cứng nhắc. Cô đứng dậy, ý định tiến về phía bọn họ thì bị một lực lớn kéo ngược trở lại sau vách tường. Diệc Phi Mã không thể kêu gào vì miệng đã bị bịt chặt. Cô trừng mắt nhìn kẻ ban ngày ban mặt dám động chạm cô.

Tuy nhiên, Diệc Phi Mã thoáng bất ngờ khi hắn cúi đầu xuống nhìn cô.

Đây chẳng phải cậu bạn ngồi cùng bàn với Hạo Uyển Xử sao? Tên là gì ấy nhỉ? Dương Kì Vĩ? Dương Cảnh Tôn?

Chậc. Diệc Phi Mã không thể nhớ được tên cậu ta.

- Cậu đứng yên ở đây một chút, đừng lo chuyện bao đồng.

Cậu ghé xuống tai cô, thì thầm.

Tai Diệc Phi Mã có chút ửng đỏ. Sự thân mật này khiến cô không thoải mái chút nào. Diệc Phi Mã đành gật đầu nhưng dường như cậu chẳng có ý định gì gọi là giải thoát cô khỏi cái tư thế ám muội này cả.

Cậu ta không tin cô sao?

Hai tay bị cậu kìm hãm, miệng cũng không thể thốt nên lời, chân không hiểu sao lại mềm nhũn cả ra. Diệc Phi Mã chỉ có thể đứng trơ mắt nhìn cậu chiếm tiện nghi.

Đã hai mươi mốt cái xuân xanh, đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc thân mật với người khác giới.

Phải.

Diệc Phi Mã đã hai mươi mốt tuổi, là sinh viên đại học vất vả kiếm tiền sống qua ngày không hề màng đến chuyện yêu đương nhăng nhít. Cô đang giấu giếm thứ bí mật động trời mà không thể tiết lộ cho ai.

Chính là cô, không phải Diệc Phi Mã nguyên bản. Một bản sao có công chứng của Diệc gia. Diệc Phi Mã thật sự ở đâu, ra sao, cô không hề biết. Cô được giao nhiệm vụ thay thế "Diệc Phi Mã" hoàn thành năm học còn lại, sau đó nhận thù lao xứng đáng. Nhưng cô không nghĩ mọi chuyện xung quanh cuộc sống của đứa trẻ mười tám tuổi này lại phức tạp đến vậy.

Dương Cảnh Yết cảm thấy người trước mắt không ngọ nguậy nữa mới chậm rãi thả lỏng lực tay, miệng cô cũng được trả tự do.

- Tại sao cậu lại ở đây?

Diệc Phi Mã hỏi nhỏ, cô thật sự thắc mắc vì khi một mình đến đây, cô đã chắc chắn xung quanh không có ai nhưng bây giờ lại xuất hiện cậu.

- Còn cậu tại sao ở đây?

Dương Cảnh Yết không trả lời câu hỏi của cô, còn dám vặn ngược lại hỏi cô.

- Vì tôi thấy lo lắng cho Tựa Tiếu Bình. Còn cậu?

Diệc Phi Mã trả lời rất thành thật, thẳng như ruột ngựa. Dương Cảnh Yết vốn không thích những kẻ nói dối cậu nên khá cảm kích sự thẳng thắn của Diệc Phi Mã.

- Không muốn nói.

Mặc dù cảm kích nhưng không có nghĩa Dương Cảnh Yết sẽ thành thành thật thật khai báo nhất cử nhất động của bản thân. Cậu đáp cộc lốc, ánh mắt hướng về phía hai con người đang lao vào xâu xé nhau.

- Cậu định để bọn họ cứ như thế à?

Diệc Phi Mã chau mày. Cô cảm thấy hành xử của cậu thực khiến người ta muốn đánh.

- Không giết nhau đâu.

Dương Cảnh Yết đáp, trong giọng nói không tìm được bất cứ sự lo lắng nào.

Tuy Dương Cảnh Yết mạnh miệng bảo thế nhưng trong lòng cậu không khỏi dấy lên xúc cảm bồn chồn. Vừa khi nhìn thấy Hạo Uyển Xử cùng Tựa Tiếu Bình ra ngoài, cậu đã linh tính có chuyện chẳng lành. Không hiểu vì lý do gì bản thân được thôi thúc đi theo đến đây.

Song, Dương Cảnh Yết không hề có ý định một lần nữa chen chân vào chuyện tư của Hạo Uyển Xử vì nếu cậu làm thế sẽ chỉ khiến mọi chuyện trở nên phức tạp và mối thù hằn sẽ không thể chấm dứt. Cứ để họ giải quyết theo cách của mình. Cậu đã nghĩ thế.

- Cậu tên gì?

Dương Cảnh Yết rời mắt khỏi họ rồi nhìn cô.

Dương Cảnh Yết chuyển đến lớp cô chưa được bao lâu nên tất nhiên cậu không thể nhớ rõ từng cái tên hay từng khuôn mặt của bạn học trong lớp, song cậu cũng không muốn nhớ tất cả mọi người vì như thế rất nặng đầu.

- Diệc Phi Mã.

Cô đáp rồi hất cằm với cậu như ý hỏi tên cậu.

- Dương Cảnh Yết.

Bầu không khí trở nên im lặng sau câu trả lời của Dương Cảnh Yết. Diệc Phi Mã không chịu đứng yên một chỗ, cô ló đầu ra vách tường, quan sát. Dương Cảnh Yết thôi canh chừng cô, cậu cũng ló đầu ra vách tường.

Mới vừa nãy hai bên Hạo Uyển Xử và Thiện Bảo Bảo còn rất sung sức, ta đấm ngươi đá rất kịch liệt. Ấy vậy mà giờ đây cả hai đều nằm lăn ra đất thở hồng hộc, vì từ chỗ cả hai đến chỗ Diệc Phi Mã cách nhau khá xa nên không thể nhìn rõ biểu tình hiện tại của cả hai hay hai người họ có bao nhiêu thương tích.

- Kết thúc rồi nhỉ?

Diệc Phi Mã hỏi. Theo như cô thấy, họ có vẻ đã mệt lả.

- Chưa đâu.

Dương Cảnh Yết thoáng nhíu mày.

Thiện Bảo Bảo và Hạo Uyển Xử đều được xưng "Vương" không chỉ dựa vào nhan sắc và thế lực khủng mà còn so mức than trâu bò khi chinh chiến. Nếu bọn họ chỉ được cái mã ngoài và nhiều tiền thì Ngô Nhiệm Sư sao có thể hao công tổn sức quan tâm đến bọn họ?

Dương Cảnh Yết sẽ không biết những điều này nếu cậu không có một thằng đệ là fan hâm mộ cuồng nhiệt của Thiện Bảo Bảo.

*

Hai con người nằm sõng soài trên mặt đất. Mồ hôi lấm tấm trên khuôn mặt. Khó khăn điều hoà nhịp thở. Có vẻ như đã sức cùng lực kiệt. Thân thể chi chít vết thương lớn nhỏ như trong các cuộc ẩu đả đậm tính phim ảnh. Đầu óc quay cuồng không lối thoát.

Thiện Bảo Bảo phá lên cười. Một tràng cười vô cùng quái dị ập đến khi Hạo Uyển Xử cố gắng gượng để đứng dậy.

- Có vẻ tao đã đánh giá thấp mày rồi, Uyển Xử.

Thiện Bảo Bảo cười, nói.

Cô suy nghĩ như thế cũng không lấy làm lạ. Mọi người đều biết Hạo Uyển Xử là một tiểu thư độc nhất Hạo gia. Gia thế không những khủng khiếp, còn được cưng chiều từ nhỏ nên sinh bệnh hống hách, kiêu ngạo, vung tiền như nước. Một "tiểu thư đích thực" trong các bộ drama học đường, chỉ thiếu điều tranh giành nam chính với nữ chính hiền lành thôi.

Hạo Uyển Xử ngoại trừ tính cách thích gieo nghiệp khắp nơi ra thì mặt nào cũng hoàn hảo cả, kẻ ganh ghét, người theo đuổi nhiều như lá trổ mùa xuân.

Thiện Bảo Bảo từ lúc ban đầu gặp Hạo Uyển Xử cũng rơi vào trường hợp cảm thấy cô ta vô cùng khó ưa. Với cái miệng khiến người ta phát điên của cô ta cùng với tính cách kiêu ngạo là combo mà Thiện Bảo Bảo ghét cay ghét đắng. Việc Hạo Uyển Xử thân thiết với Ngô Nhiệm Sư chỉ là một trong những nguyên nhân bé tẹo khiến Thiện Bảo Bảo muốn triệt tiêu Hạo Uyển Xử.

Làm thế quái nào mà Ngô Nhiệm Sư lại có thể nuốt trôi được loại người này cơ chứ?!

Hạo Uyển Xử lê từng bước chậm chạp tiến Thiện Bảo Bảo, mặc kệ những vết thương trên thân thể, biểu tình vô cùng bình thản, môi thoát ẩn thoát hiện nụ cười nhẹ.

- Còn mày thì lại khiến tao nhàm chán đấy, Bảo Bảo.

Không biết làm thế nào mà ngay bây giờ với chỉ một tay, Hạo Uyển Xử có đủ sức để nắm lấy cổ áo Thiện Bảo Bảo đang nằm vật vã dưới nền đất mà kéo cả thân cô ngồi dậy, mặt đối mặt.

- Kết thúc tại đây thôi.

Hạo Uyển Xử tay cuộn chặt thành nắm đấm, giơ lên cao. Thiện Bảo Bảo cũng thôi trừng mắt nhìn cô, môi khẽ cười, đôi mắt chậm rãi khép lại. Được. Xem như lần này cô thua cuộc, dù có muốn cũng chẳng còn sức lực nào để chống trả. Kẻ thua phải nhận hình phạt từ người thắng. Đó là luật của ngôi trường chó chết này.

- KHOAN ĐÃ!!!

Hạo Uyển Xử đương nhiên nghe thấy nhưng cư nhiên không dừng lại, cô thẳng tay giáng xuống một cú đấm bạo lực đến nỗi khiến Thiện Bảo Bảo ngất đi ngay trên tay cô. Hạo Uyển Xử không nể tình mà phủi tay quay lưng.

Đối với Hạo Uyển Xử, càng nương tay sẽ càng khó dạy dỗ, mà Thiện Bảo Bảo cũng chẳng phải đứa trẻ ngoan ngoãn gì.

*

Tiết trời dần chuyển đông, từng đợt gió lạnh len lỏi qua cửa sổ. Cô khẽ động đậy, mắt chậm rãi mở ra, theo bản năng rùng mình một cái. Ngô Nhiệm Sư ngồi bật dậy, xoa bóp mi tâm. Thứ mà cô ghét nhất chính là không khí lạnh lẽo, ảm đạm này.

- Dậy rồi sao?

Chất giọng trầm trời sinh quyến rũ, nghe vào liền muốn ôm chân anh gọi một tiếng "Daddy".

Ngô Nhiệm Sư cứng đờ trước giọng nói mà ngay cả trong mơ cô cũng không dám quên.

Tay cô bất chợt run rẩy, trong tâm bỗng nổi sóng cuộn. Ngô Nhiệm Sư không dám ngẩng đầu đối diện anh. Cô hẳn đang sợ hãi. Phải. Rất sợ. Mảng kí ức đáng xoá bỏ ấy lại trở về dằn vặt cô.

Tim cô không hẹn mà đập loạn. Dường như đã trở thành một phản xạ vô điều kiện rồi chăng?

Cái xúc cảm chết tiệt này! Cái trái tim đập loạn trong lồng ngực này! Và cả con người đứng hiên ngang trước mắt nữa! Cô chán ghét tất cả! Lệ từ bao giờ đã tràn khoé mi. Vừa mặn lại vừa đắng. Có ai không? Làm ơn hãy đưa cô trốn ở một nơi nào thật xa khỏi đây đi. Trái tim chịu nhiều thương tổn này, sắp không cầm cự được nữa rồi.

- Nhiệm Sư.

Anh gọi tên cô thật dịu dàng. Ngô Nhiệm Sư cúi gằm mặt, nhắm chặt mắt.

Không! Cô không muốn nghe bất cứ thứ gì từ anh! Tại sao anh quay trở về? Tại sao anh xuất hiện nơi đây? Tại sao anh có thể vô sỉ đến mức dám gọi tên cô một cách sủng nịnh như vậy?

Trong đầu cô có vô vàn câu hỏi nhưng tuyệt đối không thể mở miệng lấy một lời mà chỉ ngồi thất thần ra đấy. Vô dụng. Thật ngu xuẩn. Ngô Nhiệm Sư vạn lần tự chửi bản thân.

Anh từng bước tiến đến gần rồi khuỵ một xuống, tư thế này mới có thể chiêm ngưỡng được khuôn mặt ướt sũng của Ngô Nhiệm Sư.

Nếu là nữ nhân khác, anh ắt hẳn đã ghê tởm mà cách xa vạn dặm. Song, đây là Ngô Nhiệm Sư nên trong mắt anh chỉ cảm thấy cô thật đáng yêu. Thật muốn bắt cóc đem về nhà, mỗi ngày trêu ghẹo cô đến phát khóc.

Anh cười, một nụ cười như nắng ban mai, xua tan bao cơn buốt giá trong tâm người đối diện.

Ngô Nhiệm Sư nào biết những suy nghĩ đen tối trong đầu anh.

- Không sao. Không sao. Ổn rồi.

Anh một tay nắm lấy bàn tay trắng ngần, lạnh buốt của cô, tay còn lại vươn đến dịu dàng vuốt mái tóc cô.

Hơi ấm lan toả, sự cưng chiều vô điều kiện trong đôi mắt, chất giọng khiến người ta an tâm.

Mắt Ngô Nhiệm Sư cay xè. Mẹ kiếp. Cô đã nghĩ bản thân sớm chán ghét những thứ này thuộc về anh nhưng anh vậy mà lại thành công chạm vào nơi sâu thẳm mềm mại trong trái tim cứng rắn của cô.

Trong phút chốc Ngô Nhiệm Sư yếu lòng, Uông Nhu Giải xuất hiện như một lời nhắc nhở cô về hiện tại.

Uông Nhu Giải vòng tay ôm chặt Ngô Nhiệm Sư như muốn khảm cô vào lồng ngực rắn chắc của cậu. Đôi mắt cậu trừng anh đầy sát khí.

Vì được Uông Nhu Giải chôn vùi trong lồng ngực, mùi hương của cậu xông vào khoang mũi cô, từng dây thần kinh căng cứng của cô chậm rãi dãn ra. Cậu đã từng ôm cô như thế để trấn an, cũng như để bảo vệ cô.

Uông Nhu Giải cảm nhận được từng đợt run rẩy của Ngô Nhiệm Sư, tâm như phản xạ không điều kiện mà thắt lại, đau nhói.

Con nhỏ cứng đầu này sao lại phô bày dáng vẻ yếu đuối, dựa dẫm thế này trước cậu cơ chứ?!

- Nhu Giải đây sao? Chà, anh không thể nhận ra luôn đấy!

Sau khi bị Uông Nhu Giải giành mất Ngô Nhiệm Sư, anh thoáng bất ngờ mà sững người.

Anh một lượt đánh giá cậu từ trên xuống dưới. Dường như đứa em trai trầm tính ngày nào của anh đã trưởng thành hơn, còn biết bảo vệ cô gái của mình. Anh khẽ nhếch môi đầy giễu cợt.

- Anh về từ khi nào vậy?

Uông Nhu Giải hỏi, biểu tình chán nản cùng cực như thể người đối diện cậu và bản thân cậu không có mối quan hệ thân thích gì.

- Cũng mới đây thôi. Tương lai chẳng thể lường trước được điều gì.

Anh thở dài, nhún vai. Cố tình không bận tâm đến biểu tình bài xích một cách rõ rệt trên khuôn mặt cậu.

- Hiệu phó đang tìm anh đấy.

Uông Nhu Giải quay đi, mắt dán lên cô gái trong lòng.

Anh cư nhiên biết cậu đang cố tình đuổi khéo anh. Anh cảm thấy có chút hài hước trước biểu tình của cậu nhưng rồi cũng đành để cho hai con người kia chút không gian riêng.

- Anh ta đi rồi. Cậu làm ơn có thể ngừng khóc không?

Uông Nhu Giải chậm rãi âu yếm vuốt mái tóc Ngô Nhiệm Sư, cả câu nói cũng có chút nài nỉ cưng chiều khiến Ngô Nhiệm Sư lấy lại được bình tĩnh, gắng gượng nuốt nước mắt vào trong.

Ngô Nhiệm Sư thôi dụi đầu vào lồng ngực cậu như con mèo nhỏ nữa mà dùng đôi mắt to tròn long lanh đối diện cậu, đôi môi căng mọng định nói gì đó nhưng rồi lại im bặt. Uông Nhu Giải cũng không thốt nổi nên lời. Có lẽ với tình cảnh hiện giờ, sự im lặng chính là điều mà cả hai người đều mong muốn nhất.

*

Năm mới vui vẻ 👏👏 Đã để các nàng đợi lâu 💖

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top