Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 21: Friendzone.

Diệc Phi Mã's POV:

Vì muốn tìm một nơi nào đó yên tĩnh để nói chuyện, Nghịch Lãnh Kết đã dẫn tôi ra cửa sau của hội trường. Đằng sau hội trường là một khuôn viên được trồng rất nhiều hoa hồng. Tôi và cậu cùng ngồi trên một chiếc xích đu lớn màu trắng đặt ở góc khuất người.

- Vào tháng trước, tôi được phân công đem tập vở trong lớp đến phòng giáo viên thì tình cờ thấy được vở của cậu đặt lên trên cùng và đang mở ra. Thứ làm tôi bất ngờ nhất là bút tích của cậu.

Nghịch Lãnh Kết thấp giọng nói. Tôi có thể thấy được con ngươi trong đôi mắt Nghịch Lãnh Kết đang chuyển động.

Cậu đang nghi ngờ tôi.

Không đúng.

Chính xác là cậu nghi ngờ tôi từ lâu rồi.

- Một con người dù xảy ra sự việc gì thì những bản năng của họ không thể thay đổi trong khoảng thời gian ngắn. Trừ phi...

Cậu nói đến đây thì cúi xuống, ghé vào tai tôi.

- Không cùng một người. Đúng không?

Cậu lại cười như đây là một chuyện rất bình thường, rất hiển nhiên.

Ngay cả tôi khi nghe cậu nói thế cũng không có gì bất ngờ nữa. Tôi ngước nhìn ánh trăng tròn trĩnh tỏa ra những vệt sáng nhàn nhạt, tôi biết nói gì nữa đây? Phản bác ư? Dù cho bây giờ tôi lấy cả sinh mệnh của mình ra mà thề thốt thì cậu phần nào sẽ tin sao?

Thấy tôi im lặng, cậu cũng ngấm ngầm xem nó như một lời thừa nhận.

- Tôi dĩ nhiên biết tai nạn của Diệc Phi Mã nhưng kể cả như thế thật, tôi vẫn cảm thấy thật vô lý nếu cậu lấy chuyện đó ra để làm lý do để biện hộ cho những thay đổi thất thường của cậu.

Nghịch Lãnh Kết nói tiếp. Tôi vẫn giữ im lặng vì tôi hoàn toàn đồng tình với lối suy luận của cậu.

Bút tích thay đổi, chẳng nhẽ phải biện minh rằng trong tai nạn tôi bị đập nát tay nên mới viết chữ khác đi à?

Hoàn toàn vô lý. Chẳng có ai thần thánh đến nỗi bị đập nát tay mà trong khoảng chưa đến một năm đã cầm viết lên viết xoành xoạch như thể không có chuyện gì xảy ra được.

Thế là đã đủ chứng minh tôi không phải Diệc Phi Mã. Có thể Ngô Nhiệm Sư đã nhận ra sự bất thường này từ trước rồi nên cô ta mới không đến gần tôi.

- Diệc Phi Mã hiện giờ đang ở đâu? Cô ấy không sao chứ? Đã xảy ra chuyện gì vậy, sự thật ấy? Cô ấy sẽ quay lại chứ?

Nghịch Lãnh Kết hỏi tới tấp, khác hẳn với phong thái ung dung lúc đầu, biểu tình trên khuôn mặt cậu trông vừa dịu dàng vừa lo lắng khi nhắc đến "Diệc Phi Mã". Trách sao được, bọn họ là thanh mai trúc mã cơ mà.

- Nơi ở hiện tại của Diệc Phi Mã đã được bảo mật tuyệt đối. Cô ấy không sao, chỉ đang ngủ một giấc dài. Sự thật, tôi không rõ, ngài chủ tịch không nói gì nhiều cho tôi. Cô ấy sẽ quay lại thôi, vào một ngày nào đó.

Tôi chậm rãi trả lời từng câu hỏi của cậu một cách chân thật nhất.

Tại sao tôi phải dè chừng? Nghịch Lãnh Kết là bạn thân của Diệc Phi Mã mà? Cậu ta sẽ không khiến mọi chuyện tồi tệ hơn đâu. Tôi tin Nghịch Lãnh Kết rất thông minh để dễ dàng hiểu được những lời nói của tôi là thật hay giả.

- Cậu biết bao nhiêu phần về tai nạn của Diệc Phi Mã?

Tôi hỏi.

- Lúc đó tôi đã không thể ở bên cạnh cô ấy...

Nghịch Lãnh Kết vùi mặt vào lòng bàn tay để che đi biểu tình nhưng tôi vẫn có thể nghe thấy giọng nói run rẩy yếu ớt của cậu.

Cậu hẳn là đang tự trách bản thân vì không bảo vệ được Diệc Phi Mã.

- Đây không phải lỗi của cậu. Kẻ phải chịu sự dày vò dằn vặt là cái kẻ đã khiến Diệc Phi Mã thành thế kia.

Tôi nói.

- Cậu nói đúng. Tôi sẽ bắt bọn chúng phải trả giá bằng chính mạng sống của chúng.

Nghịch Lãnh Kết lúc này mới ngẩng đầu đối diện với tôi. Đôi mắt cậu ta đỏ hoe.

- Ừ, nếu tôi có thể giúp, đừng chần chừ mà nhờ vả nhé!

Tôi cười bảo.

Nghịch Lãnh Kết thở dài một hơi, cậu ngã người ra chiếc xích đu, đôi mắt dần nhắm lại.

Dù cậu không nói gì nữa nhưng tôi thấy trên khóe môi cậu cong lên một nét cười nhàn nhạt. Vẻ anh tuấn của cậu rất hòa hợp với khung cảnh xung quanh chúng tôi. Nhẹ nhàng và sâu lắng. Khiến người nhìn cảm thấy yên bình. Tôi nghĩ vậy.

Gió đêm càng lạnh hơn rồi, khi vừa vào hội trường tôi đã đưa áo cho Diệc Giai Kỳ giữ hộ nên bây giờ hai vai tôi đang run lên vì rét. Tôi xoa hai bàn tay vào nhau rồi thổi hơi vào để làm ấm thì một vật gì đó đã choàng lấy vai tôi. Tôi đưa mắt nhìn, là áo khoác của Nghịch Lãnh Kết.

- Gió đêm không tốt, vào thôi.

Nghịch Lãnh Kết nói rồi đứng lên, cậu chìa tay ra trước mặt tôi, ý muốn tôi nắm lấy tay cậu mà đứng lên. Tôi cười nhẹ. Oa, cứ như phim Hàn Xẻng ấy nhỉ? Tôi thuận tay đặt vào lòng bàn tay cậu, không ngại ngùng, không từ chối, cứ thế đứng dậy.

- Nếu là Diệc Phi Mã, cô ấy sớm hất tay tôi ra rồi.

Tay tôi vẫn nằm trong tay cậu. Nghịch Lãnh Kết khẽ nắm chặt rồi buông hẳn. Cậu quay người, tiêu soái bước đi. Bên tai tôi còn vang vọng giọng nói cậu, "Đến cả tay cũng giống nhau như thế...".

Tôi chỉ biết lặng lẽ theo sau cậu về hội trường. Suốt đoạn đường không ai lên tiếng. Không như tôi dự đoán, Nghịch Lãnh Kết không một chút tò mò nào về tôi cả. Cậu không hỏi vì sao tôi đóng giả Diệc Phi Mã hay những câu hỏi về thông tin cá nhân. Nhưng vậy thì cũng tốt, vì nếu cậu ta có hỏi đi chăng nữa thì tôi cũng sẽ nói dối hết thảy.

Bản thân nằm trong tình cảnh thế này, tốt hơn hết là không nên tin tưởng ai cả. Cứ hảo hảo yên lặng mà sống thôi. Đầu năm học đã một phen dấn thân vào những thứ drama không đáng có với Hạo Uyển Xử, đã đủ khiến tôi bị vị chủ tịch cao cao tại thương kia cảnh cáo rồi.

Tính khí của Diệc Phi Mã hoàn toàn không giống tôi chút nào. Phải miêu tả làm sao nhỉ?

À, chính là người chỉ quan tâm đến những việc liên quan đến bản thân cô ấy. Còn những thứ ngoài lề hay chuyện riêng tư của người khác thì không bận tâm. Có lẽ vì cô ấy sống kín tiếng như thế nên không mấy ai biết đến gia thế lẫy lừng của cô ấy. Càng biết nhiều về cuộc sống của Diệc Phi Mã, tôi cảm thấy bản thân dần lún sâu vào một cách vô thức.

Chuyện này đến lúc nào sẽ là hồi kết?

*

Tựa Tiếu Bình chậm rãi từng bước tiến lại gần người đang gác tay lên mặt, nằm dưới nền đất lạnh dù đã là tháng mười một, không khăn choàng, không áo khoác, cứ thế phơi thây trên tầng thượng của trường, hứng từng đợt gió như bản thân cậu ta không cảm nhận được cái lạnh thấu xương của mùa đông vậy. Tựa Tiếu Bình dùng chân đá vài cái nhẹ vào chân cậu, khiến cậu tỉnh giấc.

- Này, thân thể tôi là vàng là ngọc đấy. Muốn gọi dậy cũng phải nhẹ nhàng thôi chứ?

Cậu thanh niên cau có gãi đầu, bên tai cậu bỗng có tiếng phì cười nhỏ. Vì rất nhỏ nên cậu không biết có phải là của Tựa Tiếu Bình Không hay là bản thân cậu nghe nhầm. Tựa Tiếu Bình nhàn nhã ngồi xuống bên cạnh cậu, đưa mắt ngước nhìn bầu trời có chút xám xịt.

- Sao cậu không hỏi tôi kêu cậu lên đây vì việc gì?

Cậu quay sang Tựa Tiếu Bình thắc mắc hỏi.

- Không cần hỏi, tự khắc trả lời.

Tựa Tiếu Bình lắc đầu đáp. Câu nói của Tựa Tiếu Bình khiến cậu cười nhẹ, đây chẳng phải đang đọ sức kiên nhẫn của ai cao hơn sao?

- Vậy có nghĩa là nếu tôi không nói, cậu sẽ yên lặng chờ tôi lên tiếng à?

Vốn dĩ người sốt sắn lúc này phải là Tựa Tiếu Bình mới đúng nhưng bản thân cậu lại biến thành kẻ đứng ngồi không yên.

Đôi mắt cô đột nhiên chuyển hướng sang đối diện cậu, Tựa Tiếu Bình gật đầu cái rụp. Đôi mắt ngây thơ và trong sáng như một sinh vật nhỏ, ngoan ngoãn và hiền lành. Hoàn toàn khác xa với lần đầu tiếp xúc.

Cậu vô thức đưa tay lên, muốn xoa đầu sinh vật đáng yêu trước mặt. Song, tay chưa kịp chạm đến mái tóc mềm mại kia liền dính một bạt tay giáng xuống.

Rất nhanh và dứt khoát. Đến nỗi cậu sững sờ vài giây rồi cảm nhận được cảm giác nóng rát lan tỏa ra khắp mu bàn tay. Cậu ôm tay rên rỉ. Con mẹ nó huhuhu! Đúng là cậu bị vẻ ngoài vô hại của cô ả đánh lừa.

Tựa Tiếu Bình lảng đi nhìn nơi khác, khóe môi khẽ cong lên.

- Cậu, cậu dám!!

Trương Kỳ Ngưu chỉ tay vào Tựa Tiếu Bình, vẻ mặt tràn đầy phẫn nộ.

- Làm sao? Là do cậu muốn động tay động chân với tôi đấy thôi. Có làm thì tự chịu. Tay nhanh hơn não.

Tựa Tiếu Bình thẳng thừng giễu cợt. Không biết vì sao đối diện trước người khác cô thường rất ấp úng và luôn chọn cách im lặng để tránh hiềm khích nhưng đối diện với Trương Kỳ Ngưu, cô lại không ngại mà thể hiện ra ý kiến của bản thân.

- Thôi bỏ đi. Tôi gọi cậu lên đây không phải để cãi nhau.

Trương Kỳ Ngưu xua tay nói. Tựa Tiếu Bình nghe xong thì trở về trạng thái bảo toàn im lặng.

- Sắp tới tôi có tham gia một sự kiện, nên tôi muốn nhờ cậu...

Trương Kỳ Ngưu nói đến đây thì ấp úng. Vốn đã lên kế hoạch nhờ vả từ trước nhưng đến lúc mở miệng lại ngượng ngùng lưỡng lự. Bình thường phong cách nói chuyện của cậu không phải dạng hoạt ngôn nhưng cần nói liền nói, chưa bao giờ đối diện với người khác giới lộ vẻ không tự nhiên.

- Nhờ tôi làm gì?

Mặc dù bảo sẽ kiên nhẫn đợi Trương Kỳ Ngưu phát ngôn nhưng nhìn thời gian dần trôi qua lãng phí khiến Tựa Tiếu Bình có chút khẩn trương. Giờ thì Tựa Tiếu Bình đã hiểu lý do vì sao Hạo Uyển Xử thường khó chịu khi trò chuyện với cô rồi. Hẳn là có chút thông cảm đi.

- Nhờ cậu giúp tôi chọn trang phục.

Trương Kỳ Ngưu cuối cùng cũng thốt nên lời.

- Tại sao lại là tôi?

Tựa Tiếu Bình nghiêng đầu, vẻ mặt tràn ngập ngây thơ hỏi.

Mặc dù không phải mối quan hệ thân thiết gì nhưng Tựa Tiếu Bình có biết về cậu một chút.

Một ngôi sao sáng trong làng thời trang, một người có khiếu thẩm mỹ không chê vào đâu được. Ấy vậy mà bây giờ lại tìm đến cô, một con người bình thường đến tầm thường, không biết chút ít gì về những lĩnh vực mà cậu đang đứng. Thật kỳ lạ. Tựa Tiếu Bình thoáng nghi ngờ nhưng không để lộ ra.

Trương Kỳ Ngưu mở miệng định nói gì đó, song cậu lại im bặt. Cậu đứng dậy, phủi vài cái lên đồng phục, đưa tay vào túi quần rồi mới chuyển mắt nhìn xuống Tựa Tiếu Bình vẫn đang ngồi bệt dưới đất.

- Cậu nợ tôi. Chắc cậu không quên.

Một câu nói mang tính cảnh cáo từ Trương Kỳ Ngưu. Biểu tình ngái ngủ được thu về, Trương Kỳ Ngưu trở lại làm thiếu niên đầy mâu thuẫn.

- Không quên.

Tựa Tiếu Bình khẽ lắc đầu.

Cậu ta nói đúng. Cô đã nợ cậu một sự thanh bạch. Nếu không có cậu giúp đỡ, e rằng mọi chuyện đã chuyển biến tồi tệ như cách Thiện Bảo Bảo suy tính.

- Tan học, đợi tôi.

Trương Kỳ Ngưu nói vỏn vẹn bốn chữ rồi toan bỏ đi.

Tựa Tiếu Bình ngơ ngác nhìn cậu rồi nhìn lên bầu trời thoáng đãng. Sớm muồn thì ngày trả công cũng sẽ đến, Tựa Tiếu Bình hoàn toàn có thể đoán trước được. Cô không muốn nghĩ đến nó nhiều vì ngoài chuyện này ra, còn những chuyện khác quan trọng hơn mà cô vẫn chưa thể hoàn thành.

*

Tan học, Uông Nhu Giải vội vã đuổi theo hình bóng người luôn hiện hữu trong tâm trí.

Không hiểu tại sao gần đây Ngô Nhiệm Sư thường tránh né cậu, đến một cái chạm mắt cũng thật khó khăn. Uông Nhu Giải thật sự muốn tìm Ngô Nhiệm Sư làm rõ, ấy vậy mà chỉ vừa quay đi quay lại đã mất tăm.

Cậu lao như bay ra cổng trường thì thấy cô đứng trước một kẻ trong mắt cậu rất đáng ghét.

Uông Nhu Giải không nghĩ ngợi gì nhiều, lập tức nhanh chân nhanh tay kéo Ngô Nhiệm Sư ra sau lưng, bản thân đứng chắn phía trước.

Dù tuổi đời có chút chênh lệch nhưng chiều cao của Uông Nhu Giải cùng Uông Tu Kiệt gần như ngang bằng nhau. Đôi mắt dịu dàng thường nhật trở nên sắc bén như dao.

Ngô Nhiệm Sư chớp mắt đã thấy tấm lưng vững chắc che chắn trước cô, trong tâm chợt động. Con người này từ khi nào đã cao lớn như thế? Một cảm giác an tâm nhen nhóm.

*

Xin lỗi đã để mọi người chờ lâu =(((((((

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top