Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 19.4 : Lễ đính hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từng bước chân đang bước lên từng bậc thang dẫn lên sân khấu, là một cô gái với nhan sắc thuộc hàng đại mĩ nhân. Mái tóc ngắn cắt kiểu vic màu vàng được highlight vài sợi màu đỏ rực. Chiếc đầm dài màu đỏ không dây có phần đuôi kéo lê trên mặt đất và phần váy bên trái được xẻ từ đùi xuống làm lộ ra được sự quyến rũ chết người từ cô gái ấy. Đôi lông mày lá liễu thanh mãnh, mắt to với hàn...g mi dài, sống mũi cao và đôi môi đỏ mọng nước, làn da trắng mịn không tì vết… Tất cả làm nên một tuyệt kiều như trong tranh vẽ khiến bất cứ thằng đàn ông nào cũng si mê.
Tất cả lại chìm vào im lặng, dõi theo từng bước của cô gái mang cái tên Trương Ngọc Bảo Vi.
- Đó…hình như… - Người đầu tiên bịt miệng, thì thầm.
- Chẳng phải cô gái đó là chủ tịch của tập đoàn Vương Hải à? – Người khác thất thần.
- Lại còn là minh tinh của nước anh nữa. Nghe nói cô ấy là một siêu mẫu rất sáng giá. Tiền thù lao không nhỏ đâu. Mỗi một show thời trang là giá cả triệu bảng anh đấy. – Một người nữa kinh ngạc.
- Không ngờ ông bà Trương coi thế mà sinh được cô con gái tuyệt đến vậy, tài giỏi, thông minh lại còn rất xinh đẹp. – Có người trầm trồ khen ngợi.

Rất nhiều lời bàn tán xôn xao nhưng lại im lặng ngay tức khắc khi thấy cái cau mày khó chịu của ông Trương. Khi mọi thứ lại chìm vào im lặng, ông Trương mới vui vẻ nói tiếp:
- Xin giới thiệu với mọi người, đây là con gái tôi, là tiểu thư độc nhất của tập đoàn Ngọc Bảo, cũng là nhân vật chính trong buổi tối hôm nay.
Vi chẳng thèm bận tâm đến những lời pa mình nói, thứ nhỏ chú ý nhất bây giờ là người con trai trước mặt. Đây…chẳng phải…là anh chàng phục vụ trong tiệm pizza tối hôm nổ ra scandal giữa Vi với Khánh sao? Không lẽ…anh ta là Triệu Vương Hoàng? Không phải chứ? Đây là sự trùng hợp hay là có duyên mệnh gì đây?
Mặc dù khá thắc mắc nhưng nhỏ cũng chẳng hỏi gì nhiều bởi những thứ ấy lúc này có còn quan trọng gì đâu? Trong đầu nhỏ bây giờ chỉ còn lại toàn là hình ảnh của Khánh mà thôi.
Nhắc mới nhớ, hình như nhỏ chưa bao giờ nói câu yêu anh với Khánh nhỉ? Mà nếu bây giờ chưa kịp nói thì tới bao giờ mới có thể nói đây? Lỡ như nhỏ không kịp nói câu nói ấy thì sao? Nhỏ tự dưng cảm thấy sợ, sợ không kịp nói với Khánh câu nói ấy bởi vì, cũng sắp rồi. Sắp tới rồi, sắp tới cái ngày định mệnh của những con người được mệnh danh là ma nữ ấy. Ngày Tái Gía – ngày mà ai muốn lên nắm chức Tứ ma nữ đều được, chỉ cần ai có thể hạ gục bộ tứ ấy thì sẽ có thể đứng lên nắm quyền, ngược lại, nếu muốn giữ lại cương vị của mình, Tứ ma nữ phải hạ gục toàn bộ người của D.E.A.T.H. Không hẳn là giết mà chỉ là một cuộc đấu tay đôi để đối phương không thế gượng dậy được mà thôi. Nhưng dù có như thế thì nó vẫn rất khốc liệt.
Cắn nhẹ môi, lòng Vi chợt thắt lại khi trước mắt mình là cái nhẫn đính ước đang nằm trên tay Triệu Vương Hoàng. Chần chừ, nhỏ không biết có nên nhận lấy…hay là không. Mặc dù hai tay nhỏ vẫn buông thõng, không có dấu hiệu của sự phân vân nhưng trong đôi mắt thì hiện rõ điều ấy. Một sự sợ sệt lẫn không muốn cầm chiếc nhẫn đó.
Hít vào một hơi thật sâu, nhỏ từ từ đưa tay lên, nhận lấy chiếc nhẫn. Ai nhìn vào cũng thấy nhỏ có vẻ bình thường nhưng chỉ có những ai là người của Tứ ma nữ mới có thể hiểu, nhỏ đang run hơn bất cứ khi nào bởi, những lúc làm việc nhỏ còn dứt khoát hơn thế. Nếu nhỏ mà đã dứt khoát đến vậy thì bây giờ, chiếc nhẫn đã nằm yên vị trên tay nhỏ chứ không phải là vẫn còn trên tay Triệu Vương Hoàng.
Nhỏ trên sân khấu là thế nhưng cũng đâu biết rằng bên dưới có một tên đang muốn thiêu sống tất cả. Khánh siết chặt nắm đấm tay, cố gắng kiềm chế cơn giận đang bốc lên nghi ngút. Thử hỏi người con gái mình yêu đứng trước mặt mình mà đi nhận nhẫn đính ước từ một người khác thì có ai mà bình tĩnh cho được? 
Khi bàn tay của Vương Hoàng vừa nâng bàn tay Vi lên, Khánh đã tức giận và không thể chịu đựng tiếp được nữa, quyết định bước lên sân khấu.

Nhưng… có một lực kéo anh chàng lại, không quá mạnh nhưng cũng khó để Khánh vùng ra được. Là nó.
- Anh đang tính làm gì vậy? – Nó kéo Khánh lại một góc sảnh.
- Thế cô muốn tôi làm gì? Đứng yên và nhìn Vi sắp phải là con dâu nhà họ Triệu sao? – Khánh gắt lên.
- Thế anh nghĩ nếu mình xông lên thì sẽ làm được gì? – Nó lại hỏi.
- … - Khánh không trả lời, chỉ hậm hực quay mặt đi.
- Sẽ thay ...đổi được mọi thứ sao? Anh chắc chứ? Hay là tự đánh đổi thanh danh của bản thân, làm mất mặt Hoàng Anh và làm mất mặt của Ngọc Bảo? Hừ…Anh không sợ người khác sẽ nói Vi là kẻ hai lòng? Đã có người yêu mà vẫn vác mặt tới đây để làm dâu họ Triệu? Anh có nghĩ đến những điều đó hay không? Vi đã đủ tai tiếng và đã đủ mệt mỏi. Đừng bắt nó phải chịu thêm thiệt thòi nữa. – Nó cười nhạt.
- Thế tôi phải làm gì đây? Cô bảo tôi phải làm sao? – Khánh quay lại quát.
- Ra xe ngồi yên đi. Đừng làm loạn ở đây nữa. Con Vi sẽ còn rất khó xử nếu thấy anh đang nhìn.
- Cái gì chứ?
- Ra xe đi. – Nó nhắc lại.
- Không thể được. – Khánh tức tối.
- Thế giờ anh muốn thế nào? – Nó cau mày.
- … - Khánh không trả lời.
- Ra xe đi, đừng để tôi nhắc lại. Còn chuyện con Vi cứ để nó tự tính. Nó không yêu Triệu Vương Hoàng thì tuyệt đối sẽ không về làm dâu nhà họ Triệu. Nó đã nói rồi, dù sớm hay muộn, bằng bất cứ giá nào thì nó cũng chỉ yêu anh thôi. Anh nên học cách tin tưởng người khác. – Nó nói, giọng có phần hơi gắt gỏng rồi cũng quay lưng đi. 
Nếu Khánh lao lên đó và phá hỏng buổi lễ, như thế chẳng khác nào bôi tro trét trấu vào tộc họ Nguyễn? Chưa kể điều đó cũng sẽ làm ảnh hưởng đến tập đoàn Triệu Vương lẫn Ngọc Bảo. Làm kinh tế, cho dù là tập đoàn lớn mạnh nhất, thâu tóm toàn bộ nền kinh tế của thế giới thì tuyệt nhiên vẫn phải kiên nể hai tập đoàn ấy. Bởi nếu không có các mối làm ăn với họ, những thứ thu được cũng chỉ bằng con số 0. Huống hồ chi tập đoàn nhà Khánh chỉ mới đứng thứ ba?
Tức giận đấm một cái thật mạnh vào tường. Cũng may do tiếng nhạc khá to nên không ai nghe thấy âm thanh gì, chỉ duy nhất có một người trên sân khấu đã thấy và hướng ánh nhìn lo lắng lẫn đau xót của mình xuống. Có gì đó nghẹn lại ở cổ, không cho âm thanh phát ra được và tiếng gọi như bị nuốt lại vào trong. Một giọt nước mắt lăn xuống nhưng không ai, không một ai có thể nhìn thấy giọt nước mắt trong như pha lê của ác quỷ. Giọt nước mắt mà một con ác quỷ khóc cho người mình yêu.


“Sầm”
Khánh bực tức đóng cánh cửa xe lại. Dựa hẳn người vào ghế lái, anh chàng dường như không còn một chút sức sống nào nữa. Chợt thấy một gói thuốc lá được đặt ngay ngắn trong hộc xe, Khánh lấy ra. Chưa bao giờ anh chàng thử qua thứ này và cũng chẳng hứng thú. Tuy nhiên hôm nay tâm trạng không được tốt nên cũng muốn thử xem, nghe nói là thứ này có thể giúp xoa dịu nỗi buồn giống như ...rượu vậy.
Châm lửa rồi đưa lên miệng hút, một luồng khí cay nồng xộc vào cổ họng rồi xộc thẳng lên mũi khiến Khánh ho sặc sụa. Ai cũng như ai, mới thử lần đầu tiên đều như thế. Đến khi gần bình thường trở lại, Khánh mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng mà hình như, cơ thể đã bắt đầu cảm thấy lâng lâng và dễ chịu hơn hẳn.
Quyết định đưa điếu thuốc lên miệng và rít thêm một hơi nữa, lần này Khánh vẫn ho nhưng không nhiều bằng lần trước, có lẽ là đã quen dần. Cứ thế, Khánh hết điếu này rồi điếu khác. Chưa bao giờ Khánh thử thứ ấy và cảm thấy kinh tởm nó nhưng bây giờ, chỉ vì một người con gái mà Khánh lại tìm đến thứ này để thay rượu vơi nỗi buồn. Thật sự quá ngu ngốc.

Ngay khi vừa bật sáng lại ánh đèn, Vi đã ngay lập tức chạy ra khỏi sảnh đi tìm Khánh làm mọi người giật mình. Nhưng ngay sau đó, ai lại vào việc nấy vì dù sao, mọi chuyện cũng đã xong xuôi, có chạy thì làm được gì?
- Khánh! Khánh! - Vi chạy ra ngoài bãi đỗ xe, gọi to, dáo dác tìm hình bóng anh chàng.
Qủa thật, tìm xe ai chứ tìm xe Khánh thì thật là muốn thách đố người khác. Khánh không đi một chiếc cố định, thương xuyên thay nhiều loại kiểu dáng thì biết đường nào mà Vi lần được đây? Đang chán nản thì cái mùi thuốc lá bay đến mũi Vi. Quay đầu lại. Là Khánh đang ngồi dật dựa ở ghế lái trong con mui trần màu xanh dương, tay cầm điếu thuốc còn đang hút dở. Dưới nền đất ngoài cửa xe là tàn thuốc, mẩu thuốc lá và hai bao thuốc lá trỗng rỗng.
Vi hốt hoảng chạy lại, không để ý rằng mình đang mặc đầm mà nhảy thẳng vào con xe mui trần, không thèm mở cửa.
- Khánh…anh đang làm cái quái gì vậy? Anh làm gì biết hút thuốc mà hút? Anh muốn chết sao? – Vi lo lắng, lay người anh chàng.
- Hử…em đó hả? Ra đây làm gì? Vào trong đi. – Khánh mơ màng ngước lên nhìn Vi, hất tay nhỏ ra.
- Anh bị sao thế? Sao lại ra nông nỗi này? Sao lại hút thuốc cơ chứ? Anh làm gì biết hút nó? – Vi nhăn mặt, cố giật điếu thuốc từ trong tay Khánh ra.
- Bỏ tay em ra đi. Anh muốn hút, mặc xác anh! Vào trong với cái thàng Triệu gì đó đi. – Khánh gắt.
- Anh! – Vi trợn mắt. Hoá ra là đang ghen sao?
- Anh gì nữa. Vào đó đi. – Khánh xua tay, đưa điếu thuốc lên tiếp tục hút.
- Không! Anh không được hút thứ đó. Đưa nó ngay cho em. – Vi chồm người lên, cố giật điếu thuốc trên tay Khánh.
- Không, để anh hút. Bỏ tay em ra. – Khánh không chịu thua.
Hai người giằng co qua lại. Vi thì cố với lấy điếu thuốc mà Khánh giơ lên cao. Khánh thì cố gắng đẩy nhỏ ra, không cho nhỏ lấy điếu thuốc. Cuối cùng thì, đầu điếu thuốc chạm vào bàn tay Vi, để lại một vết bỏng không hề nhẹ.
- Áaa! – Nhỏ kêu lên một tiếng rồi rụt tay về.
- Em…em sao thế? – Khánh giật mình.
Trên mu bàn tay trắng nõn có một chấm tròn đang đỏ tấy, sưng dần lên. Vi lấy ngón tay chạm nhẹ vào, cảm giác đau rát đến tận tim. Khánh thấy vậy thì hoảng hồn, lên tục hỏi:
- Em có sao không? Có đau lắm không?
- … - Vi không trả lời.
- Em sao thế, đừng làm anh lo. – Khánh sợ.
- Anh thích hút thuốc đến vậy sao? – Vi không trả lời câu hỏi của Khánh mà hỏi một câu khác.
- Hả? – Khánh nhíu mày.
- Nếu anh thích hút vậy thì được thôi. Em sẽ hút chung với anh. – Vi cười lạnh rồi lấy một điếu thuốc khác, châm lửa rồi đưa lên miệng rít một hơi dài.
- Phù… - Nhẹ nhàng nhả ra một làn khói thuốc mờ ảo, nhỏ cảm nhận được mùi thuốc lá rất rõ ràng. Lâu rồi, nhỏ chưa đụng tới điếu thuốc.
- Em…em hút thuốc? Em biết hút? – Khánh ngỡ ngàng, giật mình.
- Em không hoàn toàn như những gì anh nghĩ đâu. Biết bao nhiệm vụ của Tứ ma nữ phải tiếp cận với những tên trùm ma tuý, heroin. Điếu thuốc này chẳng là gì cả. Tụi em phải biết hút để phục vụ cho những lần gặp gỡ đó. – Vi nhàn nhạt nói, tay đưa điếu thuốc lên miệng, rít hơi thứ hai, điệu bộ rất giống của một người sành hút thuốc.
- Em dừng lại đi. – Khánh giật điếu thuốc của Vi, ném thẳng xuống đất.
- Sao vậy? Em tưởng anh muốn hút? Nếu anh muốn hút thì em cũng muốn hút cùng anh! – Vi nói giọng gần như bằng hét.
- Em… - Khánh nhìn nhỏ.
- Em thế nào? – Nhỏ cười lạnh.
- Hừ…nhận nhẫn thằng đó rồi thì ở đó với nó luôn đi. Còn ra đây làm gì? 
- Anh ghen sao? – Vi nghiêng đầu hỏi.
- … - Khánh không trả lời, chỉ quay mặt ra ngoài.
- Thôi mà…có gì mà phải dỗi chứ? Em có yêu thằng đó đâu? – Vi xuống nước năn nỉ.
- Thế sao còn nhận nhẫn? – Khánh có vẻ rất tức giận.
- Chứ chẳng lẽ lại không? Làm như thế thì mặt mũi Ngọc Bảo để đâu nữa? Em không còn lựa chọn. – Nhỏ ngồi cái “phịch” xuông cái ghế cạnh Khánh.
- Em không còn lựa chọn? Vậy là em quyết định về làm vợ thằng đó thật sao? – Khánh điên.
- Em không có nói vậy. Em sẽ tự tìm cách để buộc pama huỷ hôn. – Nhỏ khoanh tay nói.
- Đính hôn xong rồi lại huỷ hôn. Em giống như trêu đùa người khác đấy. – Khánh nhếch môi.
- Thế thì em về làm vợ hắn nhé?
- Đùa sao? – Khánh lườm nhỏ.
- Cũng chẳng biết nữa. – Vi nhún vai.
- Vào đó đi. Mọi người chắc đang tìm em đấy. – Khánh không đùa nữa, giọng buồn buồn.
- Không có đâu. Mà em có cảm giác như là anh thích đuổi em vào đấy với cái tên đó nhỉ? – Vi cau mày.
- … 
- Em đã nói rồi. Em không yêu hắn và nhất định không cưới hắn ta. Anh đừng có như thế nữa được không? Em yêu anh! – Nhỏ tức giận, hét.
- Nhưng… - Khánh quay sang định nói thì đã bị chặn lại bởi…một nụ hôn.
Vi chủ động, chồm qua ngồi hẳn lên người Khánh, hai tay vòng qua cổ anh chàng. Khánh ngỡ ngàng, có phần hơi bất ngờ nhưng cũng không đẩy ra, từ từ hoà chung nhịp điệu hơi thở của Vi.
Một nụ hôn ngọt ngào kéo dài như câu trả lời cho tất cả. Như lời khẳng định của Vi nói với Khánh rằng dù mọi thứ có ra sao thì tình yêu cả hai vẫn vậy. Đối với Vi và Khánh, có lẽ như thế này là quá tuyệt vời rồi.


Nó tắt điện thoại. Màn hình đang sáng loáng bỗng dưng tối đen. Xem thế đủ rồi, nên để cả hai có chút riêng tư. Nó khẽ cười, con bạn nó đã về đúng bến đỗ rồi, mừng cho Vi. 
Nó đang đứng khoang tay dựa vào tường, ngắm nhìn mọi người xung quanh. Hắn từ từ bước tới gần, chưa kịp cất tiếng thì nó đã nói trước:
- Về nhé? Em mệt rồi. – Giọng nó mệt mỏi.
- Em không tính gặp pama em sao? Họ đan...g tìm em đấy. – Hắn ngạc nhiên về cách xưng hô đột ngột thay đổi của nó.
- Không cần đâu. Nếu có việc quan trong, tự khắc họ sẽ sẽ đến tìm em. Còn bây giờ em mệt rồi, muốn về. Buồn ngủ. – Nó xua tay, bước đa ra khỏi nơi đó và hắn theo sau.

Chiếc xe chạy bon bon trên con đường thẳng trải dài. Nó ngồi ghế cạnh hắn, tai đeo phone nghe nhạc, mắt nhắm nghiền dường như đã ngủ quên.
“Kịt”
Hắn cố gắng thắng xe nhẹ nhàng để tránh làm nó tỉnh giấc. Quay sang tính gọi nó dậy nhưng hắn chợt khựng lại. Cũng giống như lần ở phòng khách sạn của Ropez, có cái gì đó rất lạ xen vào tim hắn. Thế là hắn lại im lặng, không gọi nó dậy nữa.
Hắn nhớ cách đây ba năm, nó vẫn còn là con bé rất ngây thơ với những trò nghịch ngợm như quỷ sứ của mình, suốt ngày cứ bám theo hắn rồi luôn miệng nói: “Anh Đăng…Yui thích anh.” (Yui là tên tiếng Nhật của nó). Vậy mà bây giờ khi gặp lại, nó đã trở thành một cô gái rất xinh đẹp, quyến rũ bất cứ thằng đàn ông nào và cũng thật tàn nhẫn, máu lạnh. 
Hắn cười như chế giễu bản thân. Là tại hắn mà nó mới thành ra như thế, giờ thì còn nói gì nữa? Vén mái tóc mai loà xoà trước mặt nó ra, hắn chợt thấy một vết sẹo nhỏ trên trán. Vết sẹo đó…
Ngày xưa lúc còn học cấp một, mấy thằng trong trường ghét hắn lắm vì hắn có rất lắm fan nữ. Thậm chí đến cô bé xinh nhất trường là nó suốt ngày cũng đeo đeo theo hắn làm bọn con trai càng ghét hơn. Một lần, có một tên bực tức quá nên nhặt đại cục đá, ném hắn. Nó đi phía sau, thấy nên chạy ra phía trước che.
Hắn giật mình vì hành động đó của nó. Lực ném viên đá đó không hề nhẹ và viên đá trúng vào trán nó, cháy máu rất nhiều. Lúc đó hắn đã rất sợ và bế nó chạy thẳng về nhà. Lúc lãnh cho hắn cục đá xong, nó lăn ra đất ngất xỉu. Sau vụ đó, nó phải may 6 mũi ở trên trán và để lại thẹo tới giờ, nhưng cũng may là nó chỉ mờ và nhỏ thôi. Nghĩ lại mà hắn thấy thương nó thật.
Đặt nhẹ một nụ hôn lên trán, chỗ vết sẹo ấy, hắn mở cửa bước ra khỏi xe rồi đi vòng sang cửa kia, mở cửa bế nó xuống. Lúc hắn vừa mới bế nó lên, nó khẽ cựa người rồi ngay sau đó lai dụi dụi mặt vào người hắn, ngủ tiếp.
Hắn đứng lại, nhìn nó trên tay mình một lúc rồi đi tiếp lên lầu. Mở cửa phòng nó, hắn đặt nó xuống giường một cách nhẹ nhàng nhất. Vuốt lại những lọn tóc của nó, hắn cười nhẹ, trong lòng thấy có chút gì đó rất lạ, rất bình yên như những ngày xưa.
- Không ngờ lại có ngày được gặp lại em đấy…Yui! Ba năm không gặp, anh nhớ em nhiều lắm. Em bây giờ khác xưa nhiều quá, thay đổi quá nhiều đến mức, anh không còn nhận ra. Chắc có lẽ vì thế mà anh không bao giờ có thể thấy được em trong thế giới này. Hoặc là em quá đặc biệt để anh có thể nhận ra. Anh xin lỗi em nhiếu lắm…về tất cả mọi thứ. Tha thứ cho anh nhé, Yui. Chúc em ngủ ngon. – Hắn cười rồi đứng dậy, đôi bàn tay vẫn còn luyến tiếc làn da trắng mịn ấy. Mất một lúc sau, hắn mới dứt ra được và bước ra khỏi căn phòng đó.
Một phút sau…
- Áaaa… - Nó úp mặt vào gối, hét to.
Nãy giờ nó chưa ngủ, chưa bao giờ ngủ từ đầu tới cuối. Nó chỉ nhắm mắt và xem xem hắn muốn làm gì mà thôi nhưng không ngờ. Sao nhịp tim nó đập loạn thế này? Mặt mày đỏ ửng lẫn nóng bừng bừng. Rốt cuộc là sao? Có cái gì rất ấm áp, rất thân quen, hạnh phúc và ngọt ngào, bình yên đến lạ thường vây quanh trái tim nó. Ôi…cảm giác ấy là sao???


Trong lúc có hai kẻ tự động “lui quân” về sớm thì những người khác vẫn còn ở lại. Tuy nhiên, có lẽ…đêm nay sẽ là một đêm không yên giấc của cả Thảo Anh lẫn Thảo Trang…
Trang khoát tay Minh, đứng nói chuyện vui vẻ với cô em gái và Thiên. Thảo Anh nói cười rất vui vẻ, lòng dường như đã thanh thản hơn phần nào. Những muộn phiền bao nhiêu ngày qua đã được Thảo Anh thả trôi theo gió, biến y...êu thương của hiện tại mãnh liệt hơn bao giờ hết.
Chốc chốc, Thảo Anh đưa ly cocktail Calvados lên miệng nhấp một ngụm. Nếu Trang có Brandy Collins là loại cocktail ưa thích thì sở trường và thói quen của Thảo Anh lại là loại cocktail Calvados.
“Choang…”
Ly cocktail trên tay Thảo Anh rơi xuống, vỡ tan thành từng mảnh vụn. Đôi mắt cô nàng mở to, hàng nước mắt trào ra vô tận, miệng mấp máy từng tiếng:
- M…mẹ…mẹ…mẹ? Mẹ!
Thảo Anh ngay lập tức vùng chạy theo hình dáng người phụ nữ thân thuộc nhưng cũng rất xa lạ ấy. Làm sao cô nàng không không nhận ra được cơ chứ? Trong tiềm thức Thảo Anh luôn luôn lưu giữ hình ảnh của người phụ nữ đó kia mà?
Chạy theo người phụ nữ ra khỏi sảnh, Thảo Anh va phải không ít người bởi vì mắt cô nàng đã nhoè đi vì nước mắt, làm sao còn có thể nhìn rõ được nữa? Mỗi lần như thế, Thảo Anh chỉ vội vã xin lỗi rồi lại tiếp tục đuổi theo.
Dừng lại sau khi chạy ra khỏi sảnh, cô nàng đứng trân trân nhìn vào người phụ nữ đang khoan thai đi phía trước, trên người mặc một bộ đầm đắt tiền.
- M…MẸ! – Thảo Anh hét to, giọng đau thương, chua xót.
Người phụ nữ đi phía trước khựng người lại, cái ví cầm trên tay bỗng rơi xuống, cơ thể run lên từng chút. Giọng nói này quen quá! Cách đây 10 năm, lúc bà rời bỏ gia đình, cô con gái út của bà lúc bấy giờ cũng kêu lên nghẹn ngào trong nước mắt như thế. Không biết, hai đứa con bà bây giờ trông như thế nào nữa? Có được pa nó thương yêu không?
Từ từ xoay người trong hàng nước nước mắt đã chảy dài, tay bà che ngang miệng để tránh bật ra những tiếng khóc thành tiếng. 
Trước mặt bà là một cô gái rất trẻ, rất đẹp. Đặc biệt là mái tóc! Mái tóc dài đen nhánh giống hệt bà lúc còn trẻ. Và theo như cái trí nhớ tồi tệ lúc này của bà thì…cô con gái út của bà cũng có mái tóc đẹp như vậy!
- Mẹ…mẹ…co…con đây mà mẹ! Thảo Anh nè…mẹ…mẹ…ơi…! – Thảo Anh vừa nói vừa lay lay tay người phụ nữ, nước mắt vẫn không ngừng rơi.
- Thảo…Anh? – Người phụ nữ đờ đẫn nhắc lại.
- Dạ…mẹ…mẹ không nhớ…con? Mẹ quên con…thật rồi? – Thảo Anh ngước nhìn bà bằng đôi mắt đẫm nước.
- Thảo…Thảo Anh? Vương Thảo Anh? Con là… - Người phụ nữ giật mình, bất ngờ, tay đưa lên chạm mặt cô nàng.
- Mẹ! – Thảo Anh ôm chầm lấy bà.
- Con…con ta… - Người phụ nữ ngồi sụp xuống, tay vòng sang ôm lấy Thảo Anh.
Trang kéo theo Thiên lẫn Minh chạy ra. Chỉ mới kịp thốt lên:
- Thảo Anh…em…em…Mẹ? – Trang bất giác kêu lên khi thấy người phụ nữ, bàn tay đang nắm lấy tay Minh bỗng nắm chặt hơn, cả người dường như không còn chút sức chống đỡ, ngồi khuỵ người xuống, nước mắt trào ra!
- Con…là…là…con…Trang? Là Thảo Trang đúng không? – Người phụ nữ bỏ Thảo Anh ra nhìn Trang.
- Mẹ? Là mẹ! – Trang khóc, chạy đến ngay chỗ bà, khóc to hơn.
- Mẹ…mẹ ơi! – Thảo Anh cũng khóc.
- Hai…hai đứa…là hai con thật sao?
- Là con với chị hai đây nè…mẹ… - Thảo Anh nấc lên từng tiếng.
- Anh Anh! Trang! – Bà ôm hai cô con gái vào lòng. Chắc cũng hơn mười năm rồi, bà không được gặp cả hai và cũng đã hơn mười năm rồi, cả hai không được hưởng trọn hơiấâm của mẹ như lúc này. Khoảnh khắc ấy…thiêng liêng hơn bất cứ lúc nào.
Thiên với Minh đứng ngoài nhìn, quyết định tốt nhất là không nên lên tiếng. Bao nhiêu năm xa cách, bao nhiêu năm không gặp mặt, bao nhiêu uất ức, tủi hờn cứ để ba người họ trút ra qua những giọt nước mắt và hạnh phúc lúc nhìn thấy nhau như vậy thì có lẽ, sẽ tốt hơn.
Mặc dù bà bỏ hai chị em đi lúc họ còn quá nhỏ nhưng hai người biết, sâu bên trong hai cô gái ấy có lẽ, tình thương còn lớn hơn những uất hận, giày vò.
Từ bên trong, một cô bé tầm 12, 13 chạy lại chỗ họ, lay lay bà, nói, giọng ngô nghê:
- Mẹ…Tiểu My ra rồi. Chúng ta về thôi. Hai chị này là ai thế ạ?
Người phụ nữ ngước gương mặt đẫm nước lên nhìn cô con gái bé nhỏ, giọng nghèn nghẹn:
- Thảo My…họ là…chị con!
- Chị con? – Cô bé hỏi lại.
- Mẹ…đây là sao? Sao nó lại là em con? Không…không lẽ…mẹ…mẹ… - Thảo Anh tròn mắt nhìn mẹ. Hình ảnh mẹ hạnh phúc trong một gia đình mới hiện ra trước mắt cô nàng.
- Không…Thảo My là em ruột tụi mình…là con của ba…mẹ mang thai Tiểu My được hai tháng rồi mới bỏ nhà đi! – Trang vội giải thích.
- Thật…hả mẹ? – Thảo Anh chớp chớp mắt.
- Phải. – Bà nhẹ nhàng gật đầu. Bà không nghĩ lại gặp hai đứa con xa cách lâu ngày trong hoàn cảnh như thế này.
- A…hoá ra hai chị là chị hai và chị ba của Tiểu My! Hai chị đẹp lắm! Tiểu My thích hai chị! – Cô bé reo lên vui sướng, dường như đã tưng biết đến sự hiện diện của hai người chị này.
- Em…biết chị? – Trang nhìn trân trân Thảo My.
- Vâng…tối nào mẹ cũng kể cho em nghe về hai chị. Mẹ bảo hai chị rất dễ thương, lại rất ngoan và giỏi nữa. Mẹ còn nói là miệng Tiểu My giống chị hai, còn tóc và mắt thì giống chị ba! – Cô bé hớn hở khoe.
Cả hai nhìn lại, chăm chăm nhìn vào gương mặt Tiểu My. Qủa thật, gương mặt cô bé có rất nhiều điểm giống hai người chị của mình.
Mọi thứ như dừng lại lúc đó. Sau bao nhiêu năm, gia đình Thảo Anh đã gặp lại nhau và có thêm một thành viên mới. Nhưng có điều…họ có được sum họp và pama của cả ba chị em có đồng ý quay về với nhau?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top