Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

How Tsuna Became the Vongola Teddy Bear

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Fic này là để trả req cho baoduyennguyengia như đã hứa (*khụ* dù cho nhây hơi bị lâu một chút _(:3」∠)_ )

Fic có sự giúp đỡ rất lớn về mặt beta, nhờ vào bạn Chiochan_103. (= v =)/ ♥

Chỉ hơn một tháng sau khi từng thành viên đời thứ mười chuyển đến dinh thự Vongola tại Palermo, Ý, mà mọi người ai ở trong dinh thự cũng biết rằng cánh cửa phòng ngủ của Tsuna luôn rộng mở và giường của cậu ấy là giường của chung.

Việc này bắt đầu một cách vô thưởng vô phạt. Là ông trùm của một gia đình lớn, giàu và có ảnh hưởng nhất thì luôn phải đi kèm với rất nhiều trách nhiệm. Nó bao gồm cả thứ khiến cho mọi ông trùm đều mệt mỏi, suy sụp – công việc giấy tờ. Tsuna đã dần quen làm việc với giấy tờ hồi vẫn còn ở trường trung học nhưng lượng công việc mà cậu có ngay sau khi tiếp quản vẫn quá mức khủng bố. Hôm đầu tiên giải quyết đống đó, cậu đã phải làm tới tận quá nửa đêm.

Thay vì ngay lập tức đi ngủ để nghỉ ngơi vì bảy giờ sáng mai phải dậy, Tsuna lại quyết định đi kiểm tra để chắc chắn rằng tất cả thành viên trong gia đình đã ổn định và không có vấn đề gì với ngôi nhà mới này. Cậu thấy mọi người đều đang ngủ rất ngon, cho đến khi cậu bước vào phòng của Fuuta. Hoàng Tử Xếp Hạng hãy còn thức và mệt mỏi cất tiếng chào.

"Anh Tsuna."

"Cả một ngày dài mệt mỏi với việc chuyển nhà rồi mà em vẫn chưa đi ngủ sao Fuuta?" Tsuna nhẹ nhàng hỏi.

"Em không ngủ được." Cậu nhóc mười ba tuổi than phiền. "Thật lạ lẫm khi phải ngủ một mình. Em đã quá quen với việc ngủ cùng Lambo và Ipin ở nhà mama, nên ngủ một mình lần nữa khiến em nhớ lại nhiều thứ từng xảy ra trong quá khứ, trước khi anh đồng ý cho em sự bảo hộ của nhà Vongola."

"Nếu anh ở đây cho tới khi em ngủ thiếp đi, điều đó có giúp được gì không?" Tsuna gợi ý.

"Liệu anh có thể ngủ với em tối nay không? Chỉ tối nay thôi?" Fuuta hỏi.

"Được ri. Để anh đi kiểm tra mọi người rồi thay đồ ngủ trước đã. Lát nữa anh sẽ quay lại sau." Tsuna rời đi và hoàn thành việc kiểm tra tất cả các phòng để thấy mọi người đều yên giấc. Khi Tsuna quay lại, Fuuta vẫn còn tỉnh như sáo, cậu liền chui vào chăn nằm cạnh em trai mình. Fuuta rất biết tận dụng thời cơ, ngay lập tức đã bám dính cậu thanh niên tóc nâu, dụi dụi vào người cậu ấy. "Anh Tsuna thực sự rất ấm. Em nên xếp hạng việc ôm anh nó tốt tới mức nào."

Tsuna cười dịu dàng, hôn lên trán Fuuta rồi ôm lấy cậu nhóc. Tsuna nhẹ nhàng xoa lưng cho cậu, ngâm nga lời bài hát ru. Chẳng mấy chốc Fuuta đã ngủ say và Tsuna cũng để cho cơn kiệt sức đưa mình vào giấc ngủ.

Tsuna thức dậy cùng lúc cuộc hỗn loạn lớn đang diễn ra ở hành lang. Cậu có thể mơ hồ nghe thấy Gokudera hét lên điều gì đó về vụ bắt cóc, điều đó khiến cậu hoàn toàn tỉnh táo. Bất kỳ mối nguy hiểm nào đối với gia đình cũng đều khiến Tsuna cảnh giác cao độ ngay tắp lự. Cậu bật dậy khỏi giường, kích hoạt ngọn lửa của mình, rồi chuẩn bị bám theo tên hung thủ và đảm bảo chúng sẽ không bao giờ dám cố gắng thử điều ngu ngốc như bắt cóc một trong những thành viên trong gia đình cậu một lần nào nữa. Tsuna vượt qua cánh cửa, hét lên bằng giọng chỉ huy. "Hayato! Là ai bị bắt cóc? Chúng có để lại bất cứ thứ gì cho chúng ta không, chẳng hạn như thư yêu cầu tiền chuộc?"

"Đệ Thập, ngài vẫn ổn." Gokudera vui mừng khi trông thấy cậu. "Tôi đã rất lo lắng. Tôi đến để gọi ngài dậy nhưng lại không thấy ngài đâu. Tôi cứ nghĩ là có ai đó đã bắt cóc ngài rồi."

Ngay khi tâm trí hoảng sợ của Tsuna bắt kịp lời nói của Gokudera, cậu thư giãn và dập tắt ngay ngọn lửa của mình. Thở ra một tiếng thở dài bực bội, cậu giải thích. "Không, tớ chỉ là đã ngủ cùng Fuuta thôi. Em ấy đang gặp khó khăn trong việc thích nghi với việc chuyển chỗ và phải ngủ một mình một lần nữa."

"Ồ..." Gokudera trông ngượng ngùng rồi cúi đầu xin lỗi. "Tôi xin lỗi Đệ Thập vì đã hiểu lầm như thế."

"Được rồi, Hayato. Tớ đáng nhẽ nên để lại tờ ghi chú hay gì đó. Tớ không nghĩ có ai sẽ đến phòng mình sớm thế này." Tsuna trấn an, dù trong lòng cậu thầm nhẹ nhõm với việc đã nhìn xa trông rộng, giao cho Hibari một nơi riêng biệt để tránh vụ ai đó bị cắn đến chết vì dám làm phiền giấc ngủ của ảnh.

~~~~~

Chỉ vài ngày sau đó, khi Tsuna thực hiện cuộc dạo hằng đêm của mình (làm cách nào việc ấy trở thành thói quen trong một khoảng thời gian ngắn như thế thì Tsuna không biết nhưng cậu cảm thấy làm điều đó là việc làm đúng đắn), cậu thấy Ipin vẫn còn thức. "Không ngủ được à?" Tsuna hỏi, nhận lại cái gật đầu từ Ipin. "Anh có thể giúp gì cho em đây?"

"Anh đọc gì đó cho em nghe được không? Đôi khi, anh Fuuta sẽ đọc cuốn sách về bảng xếp hạng của mình mỗi khi em không thể ngủ."

"Chà, anh không thể đọc cho em nghe cuốn sách về bảng xếp hạng của Fuuta, nhưng anh có thể đọc cho em nghe một câu chuyện. Em muốn nghe câu chuyện nào nè?" Khi Ipin lắc đầu, Tsuna cân nhắc một lúc. "A! Anh biết rồi. Anh có một cuốn sách gồm truyện cổ tích và các truyền thuyết mà anh vẫn giữ từ khi còn nhỏ. Em có muốn anh đọc nó không?"

Ipin háo hức gật đầu. Tsuna rời đi để lấy quyển sách. Cậu ngồi xuống đọc câu chuyện cho cô nhóc Trung Quốc cho đến khi hơi thở em ấy trở nên đều đặn. Với nụ cười trên môi, Tsuna đắp chăn cho Ipin, ghém chăn lại rồi hôn lên trán cô nhóc nhẹ nhàng và thì thầm, "Ngủ ngon nhé." trước khi rời đi. Ipin chỉ đủ tỉnh để mỉm cười với cảm giác an toàn Tsuna đem lại khi anh ấy đắp chăn cho cô và chúc cô một đêm ngon giấc. Cô nghĩ cô muốn mình được dỗ ngủ thường xuyên hơn.

Tối hôm sau, Ipin xuất hiện ở cửa văn phòng của Tsuna trong bộ đồ ngủ. Cô gái nhỏ ngượng ngùng nài nỉ "Tsuna... anh có thể dỗ em ngủ tối nay không?"

Tsuna, với nụ cười ngọt ngào của mình, đứng dậy từ phía sau bàn, giơ một tay mà Ipin vui vẻ nắm lấy. "Thế có muốn anh đọc gì cho em như tối qua không? Anh để quên cuốn sách ở phòng em ấy."

"Không, em nghĩ là em ổn, chỉ là cảm giác được dỗ ngủ thật sự rất thích. Liệu Tsuna-nii có thể dỗ em ngủ mỗi đêm chăng?" Ipin cầu xin bằng đôi mắt cún con khiến Tsuna ngay lập tức đầu hàng.

Lambo và Fuuta bắt gặp Tsuna bị dẫn đến phòng của Ipin và ngay sau khi thấy cậu dỗ Ipin ngủ liền vòi cậu cũng làm như vậy với mình. Tsuna đảo mắt nhìn những trò hề của mấy đứa nhóc nhưng vẫn chấp nhận yêu cầu với nụ cười thích thú tràn đầy tình cảm. Bằng cách nào đó, chỉ trong vòng một tuần, chuyện Tsuna dỗ mấy đứa nhóc ngủ mỗi đêm đã lan truyền tới tai các cô gái.

"Hahi! Haru cũng muốn được Tsuna-san dỗ ngủ!" Haru bĩu môi.

"Tớ nghĩ tớ cũng thích như vậy. Tớ chắc tớ sẽ ngủ ngon hơn nếu được Tsuna-kun dỗ ngủ vào ban đêm." Kyoko chêm lời.

"Bossu thực sự tốt bụng khi dỗ lũ trẻ đi ngủ. Điều ấy hẳn phải dễ chịu lắm. Nếu nó không quá rắc rối, thì liệu Bossu có thể dỗ em ngủ với được không?" Khuôn mặt Chrome đỏ bừng do xấu hổ vì đã dám yêu cầu một điều gì đó táo bạo từ ông chủ của mình.

Vì vậy, Tsuna bắt đầu chúc các cô gái ngủ ngon với nụ hôn lên trán theo yêu cầu của Haru ngay khi Ipin mô tả cho cô biết việc cậu làm mỗi đêm. Ngày hôm sau vào bữa sáng, cậu phải đối mặt với một Mukuro đang hờn dỗi. "Oya, oya, oya, Tsunayoshi-kun! Tại sao tôi lại không được một nụ hôn chúc ngủ ngon vậy?"

Tsuna đảo mắt, kiên nhẫn giải thích. "Mukuro, anh là người lớn mà người lớn thì không cần điều đó."

"Kufufu... nhưng cậu hôn chúc ngủ ngon Chrome thân yêu của mình, trong khi em ấy cũng chỉ nhỏ hơn cậu có một tuổi."

Tsuna phớt lờ Người Bảo Vệ Sương Mù nam.

Mukuro tiếp tục hờn dỗi cho đến khi Tsuna giơ tay lên đầu hàng. "Được rồi, tôi cũng sẽ hôn chúc anh ngủ ngon. Còn ai khác muốn tớ hôn chúc ngủ ngon nữa không?" Cậu hỏi một cách gượng gạo.

Tsuna giật mình sửng sốt khi Ryohei giơ nắm đấm của mình lên và hét "HẾT MÌNH chúc ngủ ngon.". Trong khi Gokudera ngượng ngùng giơ tay. "Nếu nó không gây bất tiện cho Đệ Thập." Tsuna nghi ngờ rằng nếu Yamamoto hiện đang bên họ thay vì chơi bóng chày cho giải chuyên nghiệp ở Mỹ, cậu ấy cũng sẽ giơ tay lên. Thực tế thì ngay khi Người Bảo Vệ Mưa trở về với gia đình sau mùa bóng chày kết thúc, Yamamoto cũng đòi được đối xử giống như mọi người.

Tsuna thầm cảm ơn Hibari không giống những người khác và sẽ coi hành động như vậy nó quá 'ăn cỏ'. Suy nghĩ đó chỉ kéo dài được có một tuần trước khi Hibari dính phải một trong những cơn cảm lạnh không thường xuyên của anh và trong cơn sốt kèm với tính nóng nảy ấy, Hibari đã yêu cầu ông chủ nhà Vongola cùng anh tới giường và dỗ anh ngủ. Tsuna đã há hốc miệng nhìn trong khi Hibari lôi cây tonfa ra dọa cắn chết cậu rồi lảo đảo khiến Tsuna nhanh chóng đỡ lấy anh và làm chính xác như yêu cầu.

Tsuna chỉ có thể tự hỏi tại sao cậu lại là người bị mắc kẹt với gia đình đầy điên rồ, bạo lực, cuồng tín cùng tính chiếm hữu cao ngất ngưởng này chứ.

Mặc dù việc các thành viên trong gia đình của Tsuna đến văn phòng của cậu, đi một mình hay theo cặp, trước khi chuẩn bị ngủ chỉ để được cậu dỗ ngủ và hôn chúc ngủ ngon dần trở nên quen thuộc, Tsuna vẫn giữ thói quen đi mấy vòng kiểm tra để đảm bảo tất cả mọi người đều ngủ yên bình trước khi cậu nghỉ ngơi. Nhờ vào việc dạo quanh ấy mà cậu phát hiện việc Lambo gặp phải cơn ác mộng. Ngồi bên cạnh đứa trẻ, vị Đệ Thập chạy lướt những ngón tay của mình vào mái tóc đen xoăn mượt, mái tóc ấy không còn được tạo kiểu xoăn tít lố bịch mà cậu bé yêu thích khi còn nhỏ. Tiếng khóc thút thít dần nhỏ lại khi Lambo cuộn tròn bên cạnh người anh trai ấm áp, nắm chặt lấy áo Tsuna.

Một khi Tsuna chắc rằng Lambo đã yên giấc trở lại, cậu cẩn thận mở các ngón tay của cậu bé khỏi chiếc áo sơ mi của mình và chuẩn bị quay về giường. Người Bảo Vệ Sấm Sét lại bắt đầu thút thít một lần nữa khi dần mất đi hơi ấm của Tsuna. Thở dài, Tsuna đang suy tính đến việc ngủ lại đêm nay tại giường Lambo, bỗng cậu sực nhớ đến sự kiện Gokudera tìm cậu phát điên vào cái đêm cậu ở lại với Fuuta. Thay vào đó, Tsuna quyết định bế bổng cậu nhóc Bovino về phòng mình, đặt cậu nhóc xuống, nhanh chóng thay đồ, lên giường rồi kéo cậu nhóc lại gần để cậu nhóc có thể cuộn mình trong hơi ấm của cậu.

Lambo tỉnh dậy và thấy mình nằm ườn ra trên ngực Tsuna. Chớp chớp đôi mắt lờ đờ, nhóc thấy mình đang ở phòng anh trai. Sự dịch chuyển của Lambo đánh thức Tsuna - người nhờ vào mấy phương pháp đánh thức của Reborn sau nhiều năm đã trở nên dễ thức giấc, tỉnh đậy. Với một nụ cười hiền lành, yêu thương, Tsuna chào đón cậu nhóc Bovino. "Chào buổi sáng, Lambo."

"Chào anh. Sao em lại ở trên giường anh thế?" Lambo hỏi trong khi ngáp một cái.

"Đêm qua em đã có một cơn ác mộng và không chịu bình tĩnh trừ khi anh ở cạnh. Trong khi đó, Hayato lại thường có xu hướng hoảng lên nếu cậu ấy không thể tìm thấy anh, nên anh bế em qua phòng anh ngủ luôn."

Lambo mơ hồ nhớ lại những ánh nhìn nhạo báng, nụ cười châm chọc, lời sỉ nhục ném vào mình trước khi đến sống với Mama và Tsuna. Những cơn ác mộng về việc bị bỏ lại phía sau, bị bỏ rơi bởi vì mình vô dụng và sau đó, cậu cảm thấy một bàn tay dịu dàng vuốt ve đầu mình và việc cuộn tròn quanh một cơ thể ấm áp khiến cậu luôn cảm thấy an toàn và được chấp nhận.

"Cảm ơn anh, Tsuna." Lambo thì thầm sau khi dụi mình vào lồng ngực ấm áp, lời nói của cậu chứa đựng nhiều hơn một tầng ý nghĩa.

"Luôn luôn, Lambo. Chỉ cần là anh có thể, anh sẽ luôn luôn cố gắng ủng hộ em cùng những người còn lại của gia đình mình bất cứ khi nào em cần anh, Lambo. Em có thể tìm tới chỗ anh dù là vì ác mộng hay bất cứ điều gì khác." Tsuna trấn an cậu bé.

Tsuna đáng nhẽ không nên ngạc nhiên khi đêm hôm sau thay vì tìm thấy Lambo, Fuuta, và Ipin ngủ ngon trên giường của mình lúc cậu thực hiện cuộc dạo hàng đêm, cậu lại thấy cả ba đang cuộn tròn trên giường cậu như bầy cún con. Vì là đứa trẻ của mafia, cả ba liền thức giấc ngay khi Tsuna bước vào phòng, giọng nói ngái ngủ đáng yêu "Anh Tsuna!" vang cả phòng. Tsuna lắc đầu bất lực, bước ra từ phòng tắm sau khi thay đồ và đi vào trong cùng bọn nhóc.

Thật ngạc nhiên khi Chrome lại là người đầu tiên trong số các cô gái đến để yêu cầu nằm cùng Tsuna trên giường. Vào lúc 3:00 sáng một vài đêm sau, Chrome lặng lẽ bước vào phòng Tsuna khiến Tsuna giật mình tỉnh giấc và lo lắng về sự hiện diện của cô.

"Ưm... Bossu, tối nay ngài có thể ngủ với em được không? Lambo-chan nói với em rằng em ấy ngủ với ngài khi em ấy gặp ác mộng và điều đó đã giúp em ấy." Chrome hỏi, nắm chặt chiếc đinh ba của mình như để đảm bảo an toàn cho bản thân.

Tsuna chỉ nở một nụ cười mệt mỏi nhưng đầy trấn an, cậu kéo chăn ra như một lời mời. Chrome, sau khi làm biến mất cây đinh ba của mình, không hề lãng phí thời gian liền chui vào chăn với vòng tay ấm áp, mời gọi của cậu. Sau Chrome, Mukuro là người đầu tiên trong những người hộ vệ trèo lên giường Tsuna mặc dù Người Bảo Vệ Sương Mù nam đã chọn cách xuất hiện trên chiếc giường của ông chủ của mình vào một đêm muộn mà không thèm xin phép. Tsuna thức dậy để rồi phát hiện khuôn mặt say ngủ của Mukuro đang dựa trên vai mình vào sáng hôm sau khiến cậu phải hét ré lên. Nhà ảo ảnh lườm Tsuna như thể mình bị xúc phạm lắm. "Kufufu, khuôn mặt tôi không đáng sợ đến mức đó đâu, Tsunayoshi. Thực ra, có rất nhiều phụ nữ nói với tôi rằng tôi có vẻ ngoài rất ưa nhìn đó."

"Xin lỗi anh, Mukuro, tôi chỉ là giật mình thôi. Tại sao anh lại ở đây?" Tsuna miễn cưỡng xin lỗi.

"Chrome của tôi nói rằng cậu làm gấu bông rất tốt nên tôi đã quyết định thử nghiệm nó."

Tsuna chớp mắt, thở dài, buộc phải chấp nhận sự thật là gia đình cậu đã mất trí hết cả đám, đến nỗi cậu còn nghĩ rằng việc họ trèo lên giường mình bất cứ khi nào họ muốn không có gì là kỳ quặc. Chẳng mấy chốc, những thành viên còn lại của gia đình bắt đầu ngẫu nhiên xuất hiện trên giường của Tsuna vào ban đêm vì bất cứ lý do gì, dù là những cơn ác mộng, cần sự an ủi sau một nhiệm vụ khó khăn, hay không có khả năng ngủ một mình. Tsuna và giường của cậu trở thành chỗ để nương tựa và là một nơi trú ẩn an toàn cho gia đình. Thậm chí còn có một thỏa thuận ngầm rằng không được đánh nhau trên giường, dù cho thỏa thuận ấy không bao gồm việc đẩy, hích gối, và thúc khuỷu tay vào nhau để chiếm thêm chỗ khi chiếc giường đặc biệt đông đúc. Mặc cho họ thường xuyên xuất hiện trên giường cậu nhưng những thành viên trong gia đình Tsuna vẫn khăng khăng đòi được dỗ ngủ trên giường của HỌ và được nhận những nụ hôn chúc ngủ ngon.

Tsuna dần chấp nhận sự thật rằng cậu sẽ không còn có chiếc giường cho riêng mình nữa và thậm chí còn nghĩ xa đến mức đi đặt một chiếc giường lớn hơn để có chỗ chứa thêm các thành viên trong gia đình, dù không phải tất cả cùng một lúc. Những người hầu trong dinh thự Vongola nhận thức được rằng họ không nên vào phòng của Đệ Thập cho đến sau khi Đệ Thập đã rời khỏi vào buổi sáng vì cả gia đình Vongola lúc tỉnh dậy đầy che chở và chiếm hữu. Tất cả những người trong gia đình bằng cách nào đó xoay xở được việc giữ vũ khí của họ ở gần đủ để ở trong tầm tay nếu bất cứ ai không thuộc gia đình bước vào phòng ngủ của Tsuna. Những kẻ xâm nhập sẽ phải đối đầu với mọi thứ, từ chất nổ, đến những vật nhọn hay súng nhắm. Phòng của Tsuna trở thành nơi an toàn nhất trên thế giới nhưng cũng không ổn định và nguy hiểm nhất. Tất cả họ ai cũng luôn sẵn sàng để bảo vệ ông chủ; bầu trời của họ; gia đình của họ; nhà của họ.

Trong khi không thực sự bận tâm và trên thực tế là còn cảm thấy khá hài lòng bởi điều đấy, Tsuna đã suy nghĩ lí do gì khiến mọi người trong gia đình lại tìm tới cậu để được an ủi và truyền sức mạnh. Cậu luôn cho rằng bản thân mình chẳng đặc biệt đến thế. Điều mà Tsuna không thể ngờ được là với với gia đình cậu, nỗi sợ lớn nhất cùng cơn ác mộng đáng sợ nhất của họ là Tsuna và gia đình Reborn đã giúp cậu gây dựng nên trở nên không có thật hoặc Tsuna với tất cả tình yêu và sự chấp nhận không hồi kết của cậu ngay khoảnh khắc họ không để ý sẽ bị cướp mất. Vì vậy, việc thức dậy bên cạnh một Tsuna vẫn thở đều đặn, ấm áp và bên cạnh mình là sự nhẹ nhõm lớn nhất để nhắc nhở họ rằng điều ấy không phải là hiệu ứng cánh bướm* và rằng tất cả những gì họ yêu thương nhất là thật, hạnh phúc mà họ đã phải khó khăn kiếm được cũng là thật. Đó cũng là một lời nhắn nhủ tới bản thân họ phải giữ chặt và bảo vệ mọi thứ mà họ trân trọng nhất với ngọn lửa dying will của họ.

(*): Hiệu ứng cánh bướm (Butterfly effect) là một cụm từ dùng để mô tả khái niệm trong lý thuyết hỗn loạn về độ nhạy cảm của hệ đối với điều kiện gốc (sensitivity on initial conditions). Nguồn gốc của học thuyết cánh bướm xuất hiện dựa trên nghiên cứu của các nhà khoa học về các hiện tượng thiên nhiên và vật lý. Các nhà khoa học đã dùng cánh bướm để miêu tả về học thuyết của mình. Theo đó, hiệu ứng cánh bướm ý muốn nói là: chỉ cần một cái đập cánh nhẹ nhàng của chú bướm bé nhỏ cũng có thể tạo nên một sự thay đổi to lớn. Cũng giống như những thay đổi rất nhỏ trong điều kiện vật lý cũng có thể dẫn đến thay đổi lớn của thời tiết giống như một cơn lốc xoáy cách xa nơi con bướm đập cánh hàng vạn cây số (đây là cách hiểu đơn giản).

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top