Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

BOND 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 1: 29/9 - 1/10 bởi Author: Anna Fugazzi
Translator: Ikkun
Genre: Romance
Rated: M
Pairing: HPDM
Permission: Đã xin per và tác giả đã OK
Warning: Coi như là các nhân vật của chúng ta đang học năm thứ bảy, Lucius Malfoy có đi tù và đã trở về, và câu chuyện này diễn ra vào cuối tháng 9. Hơi AU một tẹo. À, ngôn từ có hơi bậy một chút, tại hai nhân vật chính đang khá là hoảng loạn.
TN: fic này nghe nội dung thì đúng là cliché, nhưng mà cũng rất thú vị nên rất mong các bạn đọc và ủng hộ. * * *
Ngày 1, thứ ba

... cái quái gì thế?

Ý thức Harry dần quay trở lại, cuối cùng cũng tập trung được vào một cái gì đó. Trần nhà. Cái trần nhà rất quen thuộc của... bệnh xá.

Khỉ thật, lại nữa à, đấy là ý nghĩ đầu tiên của cậu.

Lần này là chuyện gì đây? Ý nghĩ thứ hai của cậu.

Quidditch? Không, cậu không mặc đồ bảo vệ Quidditch, và cũng không đau ở đâu khác ngoài cái đầu. Không phải là chỗ cái sẹo mà là khu vực chung quanh... thực ra là toàn bộ phần đầu. Những cơn đau sau mắt cậu, ở phần lưng, cổ...

Cậu nghe thấy một tiếng kêu nhỏ, nhận ra không phải là từ cậu, nên nhìn xung quanh tìm nguồn gốc của nó.

Malfoy. Rên rỉ và trông như cũng vừa tỉnh lại, ở cái giường bên phải cạnh Harry. Xung quanh cậu ta là một vài người - bà Pomfrey, cụ Dumbledore, Lucius Malfoy - cái gì?

"Harry!" Bà Pomfrey liếc sang phía Harry cùng lúc một tiếng nói quen thuộc vang lên ở phía bên trái giường cậu. Harry nhanh chóng quay đầu qua.

"Giáo sư Lupin?"

Thầy Lupin mỉm cười. "Con thấy thế nào?"

"Như là con rất muốn ăn một thanh sô cô la," Harry nói, hơi mất phương hướng và thầy Lupin chỉ cười. "Chuyện gì xảy ra vậy ạ?"

Lupin lấy trong túi ra một phong sô cô la đặt xuống giường cạnh Harry, còn bà Pomfrey thì hối hả chạy qua.

"Trò thấy thế nào, Potter?"

"Ổn ạ, con nghĩ thế - đầu con hơi đau một chút," Harry trả lời, và bà gật đầu yên tâm.

"Thế thì không có gì lạ cả, trò đã bị ngất xỉu. Nào, ngồi dậy đi" bà ra hiệu và đặt một chai thuốc nhỏ lên bàn cạnh giường. "Ăn thanh sô cô la đó đi rồi uống thuốc trong chai. Trò còn nhớ những gì?"

Harry ngồi dậy từ từ, vẫn còn chưa hiểu gì. Có vẻ như là có rất nhiều người ở đây - không chỉ có cụ Dumbledore, bà Pomfrey, Lucius Malfoy, thầy Lupin mà còn có cả giáo sư McGonagall và Snape nữa - và cậu thì không thể tập trung nghe bất cứ giọng nói nào. Chuyện gì thế nhỉ?

"Không nhiều lắm - con, con đang ra khỏi lớp học, hình như thế..."

"Lời nguyền gì thế?" Giọng Malfoy vang lên từ chiếc giường kia và cậu ngồi dậy. Harry cau mày khi bầu không khí quanh những người lớn trở nên khó chịu, không ai trong số họ muốn trả lời cả. "Lời nguyền gì thế?" Malfoy hỏi lại một lần nữa.

"Các trò," cụ Dumbledore nói chậm rãi, "Ta e rằng các trò đã bị... ưm, ràng buộc"

Im lặng.

"Cái gì?" Malfoy nói yếu ớt.

"Lời chú ràng buộc ở cái cửa hai trò đi qua, và được kích hoạt khi có những cảm xúc mạnh mẽ. Khi hai trò ra khỏi lớp học, hai trò đã tranh cãi gì đó, và..."

"Không, trời ơi, không" Malfoy nhìn những người lớn, mắt cậu càng to ra khi mà mỗi khuôn mặt cũng mang một vẻ buồn bã như cụ Dumbledore. "Điều đó - đó là không thể" Cậu nhìn cha mình, ông chỉ mím chặt môi và lặng lẽ gật đầu. Im lặng. "Thật là... thật là điên rồ! Không!"

"Draco-" cha cậu ta bắt đầu, và Harry nhìn thấy một tia nhìn sợ hãi khi mà Malfoy cắt ngang ông và bò ra khỏi giường.

"Không! Các người đừng đùa!"

"Trò Malfoy, ta rất xin lỗi, nhưng chúng ta chắc chắn là đúng," cụ Dumbledore nói.

"Mẹ nó chứ! KHÔNG THỂ!"

"Đợi chút, mọi người đang nói gì thế?" Harry chen ngang. "Cái gì ràng buộc câu thần chú?"

Malfoy há hốc miệng nhìn Harry. "Một lời chú ràng buộc, tên khốn kiếp đần độn kia" (1)

Harry liếc nhìn từ Malfoy đến những người khác, hoàn toàn không hiểu gì và bối rối nhiều hơn nữa khi mà chẳng ai nói một lời nào về cách nói của Malfoy. Cậu đã nghĩ là ít nhất thì cha cậu ta cũng sẽ mắng mỏ vài câu, nhưng Lucius Malfoy trông run rẩy, gần như là bị bệnh vậy, không còn gì giống như cái quyền uy lạnh lẽo luôn thấy ở ông ta.

"Nhưng thế - thế nghĩa là sao?"

"Mày còn không biết nữa à - ôi, thật tuyệt vời" Malfoy đấm mạnh cái tủ đầu giường và quay đi trong ghê tởm.

"Potter, ràng buộc là một cuộc hôn nhân trong giới phù thủy-" Bà Pomfrey bắt đầu thì Malfoy cắt ngang.

"Nó là một lời nguyền hôn nhân, Potter," Malfoy nói toẹt ra. "Lời nguyền ở trên cái cửa, chúng ta bị dính phải, chúng ta đã cưới nhau rồi. Có chỗ nào quá khó hiểu cho cái đầu Gryffindor bã đậu của mày không hả?"

"Nhưng làm sao có thể - hôn nhân đâu phải lời nguyền, làm thế nào mà-"

"Potter, để ta giải thích," giáo sư McGonnagall nói chắc nịch. "Trong thế giới phù thủy, một cuộc hôn nhân chưa hẳn đã là hôn nhân nếu chưa có lời chú ràng buộc, kết hợp hai vợ chồng lại. Thường thì nó được làm tự nguyện, cũng như những người Muggle đọc lời thề-" Thầy Lupin phát ra một âm thanh nhỏ như nhắc nhở nhưng không cắt ngang lời bà. "-nhưng không như lời thề của dân Muggle, một lời chú ràng buộc áp đặt một số hành vi nhất định lên cặp vợ chồng. Và càng không giống như lời thề Muggle, lời chú ràng buộc có thể dùng như một lời nguyền, không có sự đồng ý của hai bên. Đương nhiên như thế là hoàn toàn phạm pháp khi sử dụng lời nguyền này, nhưng mà nó vẫn ràng buộc cả hai bên"

Harry cau mày nhìn bà, vẫn không hiểu lắm. Một lời nguyền bắt người ta phải cưới nhau ngoài ý muốn ư? Nghe cứ như một trò đùa nhạt nhẽo vậy. Cậu nhanh chóng nhìn ra cửa phòng bệnh, mong nhìn thấy hai anh em sinh đôi nhà Weasley đang phá ra cười về trò ảo giác mới nhất của mình.

Làm gì may mắn đến thế. "Nhưng thế thì thật nực cười. Tình dược, con hiểu, nhưng làm sao mà bắt người ta cưới nhau được?"

"Lời chú buộc hai trò phải hành động như vợ chồng. Trong những tháng đầu tiên của cuộc hôn nhân, các trò phải sống chung với nhau, luôn ở bên nhau gần như là suốt ngày, làm mọi việc một cặp vợ chồng làm, hoặc là gánh chịu hậu quả"

"Mọi việc - không, khoan-"

"Không, không phải lúc nào nó cũng buộc phải có những quan hệ tình dục," bà Pomfrey nói thẳng vào vấn đề. "Người ta có thể ràng buộc với nhau mà không cần phải cưới - một vài trường hợp như là sinh đôi, hoặc những người bạn rất thân thiết, muốn tận hưởng những lợi ích khi ràng buộc nhưng không liên quan đến mặt thể xác. Nhưng phần lớn ràng buộc về bản chất là tình dục rồi, trừ khi có một lý do rất quan trọng để không có thôi"

"Như là căm ghét nhau?"

"Cái đấy thường thì không phải là vấn đề", bà nói chắc chắn. Harry há hốc miệng nhìn bà.

"Thôi đi, ngậm cái mồm mày vào, Potter, trông mày còn ngu hơn cả lúc bình thường" Malfoy cáu kỉnh.

Harry mặc kệ cậu ta. "Nhưng tại sao người ta lại đồng ý làm thế chứ?"

"Đương nhiên là có lợi ích kèm theo rồi, kiểu như là nâng cao phép thuật chẳng hạn. Và cũng vẫn có các lợi ích khác của một cuộc hôn nhân không có lời chú ràng buộc, ví dụ như luôn ở bên nhau, tình bạn, cảm xúc cân bằng"

"Nhưng làm sao có tất cả các thứ ấy nếu ngay từ đầu mình đã không muốn rồi?"

"Lời chú ràng buộc mang lại những lợi ích trên bằng cách buộc người ta phải thực hiện các hành vi đó rồi từ từ nuôi dưỡng tình cảm. Hầu hết các cuộc hôn nhân bắt đầu bằng việc hai bên chấp nhận lấy nhau, nhưng dù hai bên có không chấp nhận mà cuộc hôn nhân vẫn tốt đẹp thì vẫn có những trường hợp như vậy"

"Làm thế nào chứ?"

"Bởi vì họ không có lựa chọn nào trong vấn đề đấy, nên phải làm cho nó tốt đẹp lên thôi," giáo sư Snape nói ngắn gọn. "Dân Muggle thì nghĩ là hôn nhân phải bắt đầu bằng hoa, sự lãng mạn và những ngọt ngào đến phát ốm để hai bên có trách nhiệm với nhau. Nhưng phù thủy biết rõ hơn"

"Làm sao mà ông biết chứ?" Harry nổi cáu trước khi cậu có thể tự dừng lại hoặc nói bằng cái giọng nửa kính trọng cậu thường nói. Nhưng Snape cũng chả thèm để ý.

"Dù nó chẳng liên quan đến trò chút nào, nhưng ta đã lấy vợ, Potter. Bảy năm chung sống hạnh phúc, với một người phụ nữ mà ta gần như không biết khi bọn ta thực hiện ràng buộc"

Malfoy lườm ông. "Hai cái khác hẳn nhau mà!"

"Nhiều cuộc hôn nhân phù thủy bắt đầu từ con số không, Draco," Lucius Malfoy nói lặng lẽ và Malfoy cũng lườm cả bố mình. "Con biết là ta và mẹ con cũng chả biết gì về nhau trước lễ ràng buộc mà. Con đã biết là những chuyện như thế này sớm muộn gì cũng xảy ra, con cũng hứa là sẽ lấy bất cứ ai mà chúng ta chọn cho con-"

"Con đồng ý vì như vậy sẽ thiết lập được mối quan hệ chính trị có lợi cho gia đình ta, và, và con biết là cha sẽ không bắt con lấy kẻ nào mà con căm ghét và-"

Lucius nhăn mặt, lắc đầu bất lực. "Ta biết chứ, nhưng con không có lựa chọn nào khác. Hãy bình tĩnh lại-"

"Đừng có bảo con bình tĩnh một cách đơn giản như vậy!" Malfoy hét lên và Lucius cau mày nhìn cậu, đứng dậy.

"Nó đang buồn mà, Lucius, nó cần thời gian để-" Giáo sư Snape bắt đầu can nhưng Lucius mặc kệ ông, và nhìn con trai mình một cách nghiêm khắc.

"Draco! Con buồn, ta hiểu, nhưng thế không phải là lý do cho-" Lucius định đặt một tay lên vai Draco để trấn tĩnh cậu nhưng hoảng sợ và rụt trở lại khi mà cậu nhăn mặt và kêu lên đau đớn. "Ta - ta xin lỗi, ta quên mất-" ông bỏ tay ra, không chạm vào Malfoy nữa, cậu nhìn ông đầy thất vọng. "Thôi, con ngồi xuống đi"


Malfoy hạ phịch người xuống ghế, miệng ngậm chặt, hai tay vẫn đang nắm lại.

"Ta xin lỗi mà," Lucius nói nhẹ nhàng, từ ngữ và thái độ của ông làm Harry hoàn toàn kinh ngạc. Cậu chưa bao giờ thấy Lucius Malfoy đối xử với con mình như vậy, bình thường thì rất lạnh lùng, vậy mà giờ đây, một bức tranh về ông bố thương con, rất muốn an ủi con trai mình nhưng lại không biết làm thế nào. Ôi trời ơi. "Draco, ta xin lỗi," Lucius nhắc lại.

Malfoy để khuỷu tay lên đầu gối và nghiêng mình về phía trước, hai tay ôm đầu. Harry thì nhìn từ người này sang người khác, càng sợ hãi hơn trước những khuôn mặt bất lực, buồn bã của họ.

"Khoan - thế phù thủy có bao giờ thôi ràng buộc nữa không?" Harry hỏi đầy tuyệt vọng. "Như ly hôn ấy ạ?"

"Cả hai bên phải đồng ý là hủy lời chú ràng buộc-" Giáp sư Snape bắt đầu nói.

"Con tin rằng cả hai chúng con đều hoàn toàn đồng ý-"

"-và chỉ có người thực hiện lời chú mới có thể hủy nó. Bình thường thì đây không phải là vấn đề vì người thực hiện lời chú chính là đôi vợ chồng, nhưng trong trường hợp ràng buộc không tự nguyện thì..."

"Ý thầy là kẻ nào làm chúng con ra thế này thì mới hủy nó được ư? Chúng con không tự mình hủy được à?"

"Thật là quá tuyệt vời khi mà khái niệm đơn giản như vậy đến bây giờ mới xuyên qua được cái đầu bã đậu của mày, Potter" Malfoy nói, không thèm ngẩng đầu lên.

"Trò có thể yên tâm là bọn ta sẽ làm mọi việc có thể để tìm ra kẻ hoặc những kẻ có trách nhiệm trong việc này," giáo sư Snape nói, "nhưng tỉ lệ thành công thì rất là thấp, trừ khi có ai đó bước ra và tự thú. Đây là một tội rất lớn, trò Potter. Không ai chịu nhận là đã làm cả. Và dù kẻ nào làm thì hắn chắc hẳn phải xóa mọi dấu vết"

"Nhưng... nhưng con có gay đâu!"

Malfoy trợn tròn mắt trước câu này còn cha cậu ta thì "Tsk" một cái đầy chán ghét. "Thật tình, đúng là dân Muggle" Malfoy chế nhạo.

"Chúng ta hiểu rằng ở thế giới Muggle thì quan hệ đồng tính bị đả kích rất nhiều," bà Pomfrey nói, "-nhưng ở thế giới phù thủy-"

"Con chưa từng nghe nói về một cặp gay nào lấy nhau ở thế giới phù thủy cả!"

"Trò chưa ở trong thế giới chúng ta đủ lâu," giáo sư McGonagall giải thích, "và trò luôn ở trường nơi mà phần lớn những người xung quanh trò đều chưa kết hôn. Nó hiếm nhưng không phải là không có. Đúng là có những người thấy rằng những phù thủy đồng tính lấy nhau là vô trách nhiệm, vì tỷ lệ sinh sẽ không cao như mong đợi, nhưng chúng ta không có cái định kiến mù quáng như của dân Muggle"

"Con có gay đâu" Malfoy nhái lại đầy cợt nhả. "Đúng là Gryffindor xịn, chỉ quan tâm đến cái thứ ít liên quan nhất"

"Thế vấn đề liên quan nhất là gì hả? Ngoài cái việc nếu tao phải sống chung với mày, thì tao rất có thể sẽ giết mày?" Harry quạt lại.

"Đây không phải là chuyện có thể cười được đâu, Potter" giáo sư McGonagall nói chắc nịch. "Một phần lý do vì sao lời chú ràng buộc không tự nguyện là rất bất hợp pháp là vì nó có thể dẫn đến việc hai vợ chồng giết nhau. Bởi vì phải chịu tình trạng này liên tục thì rất là căng thẳng. Cả hai trò sẽ bị theo dõi chặt chẽ để đảm bảo rằng... tình trạng thù địch của hai trò không quá giới hạn và dẫn đến thương tích nghiêm trọng cho một trong hai trò"

"Nghe cũng đâu có đến nỗi tệ lắm đâu ạ" Harry nói nhỏ, còn Malfoy thì đảo mắt ngán ngẩm.

"Mày còn có thể ngu đến mức nào nữa hả Potter? Bởi vì mày đang đạt được một tầm cao mới đấy-"

"Trò Malfoy" giáo sư McGonagall cắt ngang. "Phiền trò ngậm mồm lại." Bà quay sang Harry. "Khi mà mối ràng buộc vẫn còn mới, hai trò rất đồng điệu với nhau cả về thể xác lẫn tâm hồn. Nếu một trong hai người chết hoặc là bị thương nặng, cú shock thường đủ để giết chết người còn lại. Đặc biệt nếu người đó là người gây ra cái chết hoặc thương tích cho người kia"

Harry chỉ có ngồi im.

Một khoảng lặng dài, cho đến khi giáo sư McGonagall lên tiếng.

"Các trò, ta biết là cần có thời gian cho các trò chấp nhận việc này. Ta tin tốt nhất là để bà Pomfrey giải thích một số việc mà các trò sẽ phải trải qua, trong khi chúng ta bàn bạc xem làm sao để giúp các con an toàn thoát ra khỏi tình huống tồi tệ này"

"Tức là mọi người sẽ bàn việc mà không có tụi con-", "Cô sẽ quyết định-" cả hai cùng kêu lên phẫn nộ và Lucius Malfoy phải cắt ngang.

"Draco, con không có khả năng đưa ra bất kỳ quyết định gì lúc này. Con còn chưa hiểu hoàn toàn những gì lời chú ràng buộc kéo theo," ông chỉ ra.

"Thế cũng không có nghĩa là cha sẽ quyết định mọi thứ cho con!" Malfoy nóng nảy nói, và lông mày cha cậu ta thì leo lên đến tận đỉnh đầu vì ngạc nhiên. Của Harry cũng vậy. Như những gì cậu từng thấy thì, cha Malfoy luôn quyết định mọi thứ thay cậu ta, từ lớp nào cậu ta theo học cho đến những người cậu ta giao du. Malfoy hẳn đã phải rất stress mới có ý nghĩ chống lại điều đó.

"Các chàng trai, không ai sẽ đưa quyết định thay cho các trò cả," giáo sư McGonagall nói hợp lý. "Chúng ta chỉ đơn giản là bàn luận các khả năng cho tới khi các trò đã hiểu rõ hơn về tình trạng của mình để tham gia bàn luận." Lucius nhìn bà kinh ngạc, và một phần xa xôi nào đó trong đầu Harry chỉ rằng thật sung sướng khi nhìn thấy ông ta mất cân bằng tâm lý như vậy. Nếu bản thân Harry không phải cũng thế thi hẳn cậu đã thấy rằng mặt Lucius Malfoy lúc này rất buồn cười.

"Không sao đâu, Harry," thầy Lupin nói nhẹ nhàng. "Đi đi, nghe lời Poppy nhé" * * *
Vài giờ sau, Harry leo lên giường mình, vẫn còn trong tình trạng đờ đẫn, hơi shock một chút.

Sau một loạt những thông tin cực kỳ đáng lo ngại với bà Pomfrey, họ sang bên những người lớn kia và tìm cách giải quyết vấn đề làm sao sống chung với nhau ở khoảng cách gần. Harry đã rất mừng vì cụ Dumbledore đã nghĩ đến việc gọi thầy Lupin đến, thầy gần như là một người cha nữa đối với Harry. Thầy có một sự vững chải và óc hài hước đối với việc này làm Harry dựa dẫm vào thầy rất nhiều trong quá trình sắp xếp lịch học và chỗ ở, trong cuộc thảo luận đầy mệt mỏi về Quidditch, và trong việc cậu dần nhận ra rằng đây thực sự, thực sự không phải là một trò đùa.

Hermione và Ron, khi cuối cùng cậu cũng được gặp họ một vài giờ sau đó, cũng không an ủi cậu được nhiều như cậu nghĩ, dù đấy không phải là lỗi của họ. Biểu hiện nhẹ nhõm lúc thấy cậu vẫn an toàn và khỏe mạnh chuyển sang kinh hoàng khi nghe tin về lời nguyền; Ron thì kinh hãi nhiều hơn Hermione, vì cậu ta hiểu được lời chú ràng buộc là như thế nào. Cậu ta đủ biết, ví dụ là, gạt tay Hermione ra khi cô định ôm Harry; rằng lời nguyền sẽ làm cho Harry rất đau đớn trong một vài tháng đầu nếu ai đó khác ngoài người kết hôn với cậu chạm vào cậu. Nhưng ngoài cái đó ra thì họ cũng chẳng biết nói gì với Harry, và cái nhìn vừa lo lắng vừa thù địch với Malfoy, người mà sưng sỉa không thèm để ý đến họ, làm Harry nhận ra rằng cơn ác mộng tồi tệ nhất đã đến với cậu. Cậu cũng ghét Malfoy nhiều như là Ron và Hermione. Nhưng không được như họ, cậu không thể chỉ đơn giản đi ra khỏi phòng và tránh gặp cậu ta.

Malfoy thì không cần bất cứ người bạn nào đến thăm cậu ta ở bệnh xá.

May mắn là Harry không phải chịu những tia nhìn chằm chằm của mọi người ở đại sảnh, vì bữa tối được mang đến tận bệnh xá, và họ thì ngồi càng xa nhau càng tốt. Mà thực sự, ngồi xa đến mức mà Harry cứ băn khoăn không hiểu tại sao cậu không được trở về phòng ngủ của mình, bởi hình như họ không cần phải ở gần nhau đến vậy. Nhưng bà Pomfrey lại nói khác, rằng nếu ở hai phòng khác nhau thì thực sự sẽ rất đau đớn cho cả hai.

Và đấy là tình trạng của cậu và Malfoy hiện nay. Chuẩn bị đi ngủ, trong phòng bệnh xá. Cho tới lúc này thì ít nhất cả hai cũng đồng ý ở một điểm: là tiếp tục đối xử với nhau như từ trước đây càng lâu càng tốt. Không nghỉ học để có thể làm quen với tình trạng này hay tìm hiểu thêm về nhau hay bất cứ gợi ý nào của những người lớn kia. Tối nay thì thủ lĩnh các nhà sẽ giải thích tình huống này với các học sinh khác sau bữa tối, trả lời các câu hỏi và xử lý bất cứ thông tin sai lạc nào, và ngày mai thì cậu với Malfoy sẽ được tiếp tục đi học rồi chuyển sang phòng riêng của hai người sau đó.

Harry liếc nhìn Malfoy, nằm ở giường bên cạnh, đang nhìn chằm chằm lên trần nhà, vô cảm. Bằng thỏa thậm ngầm thì họ chả nói gì nhiều với nhau, trừ những trao đổi nhỏ khi mà nghe bà Pomfrey.

Harry nằm xuống giường, cũng nhìn lên trần nhà, suy nghĩ về những điều bà Pomfrey đã nói. Khoảng tầm năm đến sáu tháng cho những tiếp xúc bắt buộc. Phải ở cùng một phòng nhưng không được ở quá xa nhau, chỉ trong tầm sáu hay mười hai feet thôi, nếu không thì họ sẽ cảm thấy cực kỳ khó chịu và thậm chí là ngất xỉu nếu lờ đi sự thúc giục quay lại với người kia. Cứ một vài phút thì lại phải chạm vào nhau. Từ từ nhận thấy có ham muốn với người kia, rồi đến những quan hệ ở mức thân mật hơn, trong một vài tuần đầu kể từ lúc lời chú có tác dụng. Tâm lý hai người sẽ đồng điệu với nhau, nên là một người thấy đau đớn hay khó chịu về thể xác và tinh thần cũng dẫn đến đau đớn và khó chịu cho người còn lại.

Tuyệt. Không còn gì tuyệt hơn. Một trong những thú vui chính hàng ngày của Malfoy là làm cho Harry thấy khổ sở và khó chịu. Harry sẽ rất sung sướng khi nghĩ đến viễn cảnh là việc đó sẽ tác dụng ngược lại với Malfoy nếu cậu không chợt nhớ rằng làm Malfoy khó chịu hay khổ sở thì cậu cũng bị ảnh hưởng rất nhiều.

Và cậu còn không muốn nghĩ đến cái đống liên quan đến việc tiếp xúc.

Vậy, mai là thứ tư. Vừa mới sáng ra đã phải học hai tiết độc dược, vẫn học theo kiểu lẫn hai nhà như mọi khi. Rồi thay vì lớp Muggle học, cậu sẽ phải học lớp biến hình chung với Slytherin và Ravenclaw, rồi ăn trưa, rồi trở về học lớp bùa chú của nhà Gryffindor, có Malfoy kèm theo. Rồi lại học lớp số học của Malfoy. May mắn là Hermione cũng học lớp này nên cô có thể ngồi chung với cậu mà giúp cậu đuổi kịp chương trình. Rồi tiết cuối cùng thì cậu sẽ ngồi trong lớp cổ ngữ Rune với Malfoy nhưng lại học thiên văn, vì đã không thể sắp xếp giữa hai lớp này và quyết định là thử xem họ có thể tham dự các lớp mỗi ngày như bình thường được không. Cũng may là mấy lớp này cũng khá là dễ.

Ôi chao, thế giới đã thay đổi chóng mặt chỉ trong có một giây ngắn ngủi.

Harry thở dài. Cậu muốn quay trở lại phòng ngủ của mình để nghe những tiếng động lúc chuẩn bị đi ngủ của Ron và Neville và Dean và Seamus. Cậu tự hỏi những người bạn cùng phòng mình đang làm gì lúc này. Họ có bàn tán về cậu không? Thấy buồn vì chỉ đơn giản thế này thôi, là Harry đã ra khỏi ký túc xá và đội Quidditch? Hay nói chuyện về việc sẽ như thế nào khi luôn có tên Malfoy đáng ghét lúc nào cũng kè kè bên cạnh Harry khi họ tới gặp cậu? Băn khoăn rằng cậu đang làm gì? Thấy nhớ cậu?

Harry chắc chắn sẽ rất nhớ họ. Nhớ nhà của cậu. Nhớ tất cả.

Cậu trở mình, quay lưng về phía Malfoy, và cố chìm vào giấc ngủ. * * *
Ngày 2, thứ tư

Draco mở mắt tỉnh giấc, mất phương hướng trong giây lát. Đâu thế - à.

Ôi trời ơi. Cậu lại nhắm mắt thật chặt, sẵn sàng ngủ trở lại, hy vọng bằng cách nào đó cậu có thể làm tất cả những gì cậu mơ thấy là thật, còn buổi sáng này thì chỉ là một cơn ác mộng.

Cậu lại mở mắt ra. Không. Không may mắn đến vậy.

Cậu nhìn sang giường bên cạnh. Potter vẫn ngủ, khuôn mặt cậu ta trông thật bình yên và thoải mái, còn Draco thì cố lắm mới kiềm chế được cái mong muốn đánh cậu ta một cái. Thật mạnh. Vì dám trông vô cùng thoải mái trong khi cả hai đang ở bệnh xá, đối mặt với ngày đầu tiên trong suốt phần đời còn lại bị dính chùm với nhau, chết tiệt thật.

Draco quay lưng lại với Potter, mong rằng cậu có thể tự thuyết phục mình là cậu đang ở bệnh xá vì một chấn thương Quidditch. Thôi, gạt cái suy nghĩ đó sang một bên, vì nó sẽ làm cậu nghĩ đến Quidditch và thế thì khởi đầu buổi sáng thật quá u ám. Nhưng không may làm sao, gần như tất cả các việc khác mà cậu nghĩ đến cũng quá đủ làm thành một buổi sáng u ám rồi.

Và cũng lạ thật, cậu nghĩ, đầu cậu không thể quyết định được là điên cuồng xoá bỏ những thông tin của bà Pomfrey đêm qua hay nhớ lại chúng đến từng chi tiết. Đặc biệt là đoạn cần phải động chạm vào nhau - và môi Draco cong lên ghê tởm, vì lúc này cậu hoàn toàn không có cái mong muốn chạm vào Potter mà không làm hắn đau đớn. Nhưng rõ ràng là rồi cả hai sẽ cảm thấy cần phải chạm vào nhau, tình cờ lúc đầu, rồi thấy thích chạm vào nhau, và rồi tất nhiên sẽ ở mức độ thân mật hơn rất nhiều. Draco nhăn mặt khi nghĩ đến đấy. Không phải là một tưởng tượng tốt, cái hình ảnh đó. Làm chuyện đó với một đứa con trai khác cũng không đến nỗi quá kinh tởm, nhưng trong tất cả số con trai đó lại là Harry Potter thì thật không muốn nghĩ đến. Chúa ơi, sẽ ghê tởm như thế nào chứ. Chắc chỉ nhỉnh hơn việc chạm vào một đứa máu bùn một tẹo.

Draco thở dài và lại nhắm mắt vào. Nó có thể tệ hơn nữa mà, cậu tự an ủi. Cậu có thể đi qua cái cửa chết dẫm đó khi đang cãi nhau với Hermione Granger.
Thực ra thì, không. Không có cách nào làm cho việc này khá hơn cả. Granger có thể là rất tồi tệ và là một nỗi xấu hổ lớn đối với gia đình thuần chủng Malfoy, nhưng cuối cùng thì cô ta cũng chỉ là một đứa máu bùn. Miễn là Draco đảm bảo không có con với cô ta (và chắc chắn cậu sẽ làm bằng mọi cách) cô ta vẫn còn có thể chịu được. Cô ta đâu phải kẻ tử thù của chúa tể hắc ám đâu.

Draco không thể tưởng tượng được làm thế nào mà gia đình cậu có thể sống sót sau cú trời giáng này chứ. Chúa tể hắc ám hẳn sẽ không giữ vững được sự tin tưởng đối với lòng chung thành của Lucius. Có thể, trong một vài năm tới, khi mà tác dụng của lời chú đã giảm đi chút ít, và mối ràng buộc bớt mạnh mẽ hơn, thì có khả năng Draco sẽ sống sót với một vài tác dụng không tốt một khi Voldemort tiêu diệt Potter. Nhưng... cuộc chiến được mong đợi là sẽ sớm xảy ra. Và hẳn Voldemort sẽ không tin tưởng hoàn toàn vào cái người mà con trai duy nhất của mình có thể sẽ chết nếu Potter bị giết hoặc bị thương.

Thật tuyệt cho vị trí của cha như là cánh tay phải của Voldemort.

Trời ơi, chuyện này thật kinh khủng.

"Được rồi, các quý ông, đến giờ dậy rồi," bà Pomfrey chạy vào phòng và Potter tỉnh dậy. Draco nhìn khuôn mặt cậu ta cũng đi từ mất phương hướng, rồi hiện thực bắt đầu tới về việc cậu ta đang ở đâu và điều đó có nghĩa gì. Potter liếc nhìn cậu và cả hai chia sẻ một cái nhìn trống rỗng đầy chán ghét. Và Draco quay mặt đi.

"Bây giờ, ta sẽ kiểm tra cả hai trò-" bà Pomfrey lấy đũa của mình ra và vẩy nó trước Draco và cậu hơi náo núng một chút, trở nên cảnh giác. "Chỉ là kiểm tra nhanh thôi, trò Malfoy... trò có vẻ ổn..." bà quay sang Potter và làm tương tự. "Còn phần trò... trò ngủ thế nào?"

"Er, tốt ạ" Potter lẩm bẩm. Bà nhìn Draco và cậu ta gật đầu trả lời.

"Ngủ riêng chứ?"

"Vâng!" cả hai đều kêu lên cùng một giọng đầy xấu hổ và bực mình.

Bà Pomfrey cúi xuống nhìn thẳng vào mắt hai người. "Ta buộc phải hỏi. Ta là người theo dõi tình trạng ràng buộc của hai trò. Trong một vài tháng tới ta sẽ hỏi rất nhiều câu hỏi mà các trò sẽ thấy như là bị xâm phạm đời tư và rất xấu hổ, nên các trò làm quen dần đi." Bà vỗ tay và hai gia tinh xuất hiện với những khay đồ ăn sáng, hai gia tinh khác thì cầm một chồng nhỏ quần áo và sách vở. "Đây là quần áo và sách vở của các trò, nhà tắm thì ở đằng kia," bà chỉ, "và các trò có bốn nhăm phút để chuẩn bị vào lớp. Có gì cần hỏi không?"

Draco và Potter chỉ nhìn bà.

"Được rồi. Nhanh lên, các quý ông" và bà lại chạy ra khỏi phòng. * * *
Giáo sư Snape không thèm nhìn khi họ bước vào lớp độc dược của ông và có một cuộc chiến xem họ sẽ ngồi ở đâu. Họ chủ yếu chỉ nói với nhau cộc cằn tầm một hai từ, cho tới lúc này, trừ một vài lúc thi thoảng như là "Nhanh lên" hay "Tránh ra đi"

"Thôi nào" Draco rít lên bực bội, không hề thích cái việc các bạn học của họ đang cố làm ra vẻ như là không nhìn chằm chằm vào họ.

"Không," Potter nói. "Tao muốn ngồi đây"

Draco không buồn xem xét việc này. Không đời nào cậu sẽ ngồi cạnh một đứa máu bùn và thằng Weasel. "Đừng có vô lý vậy"

"Mày muốn ngồi đâu thì ngồi," Potter rít lên, ném chồng sách của mình xuống bàn đánh bộp cạnh Granger. "Tao ngồi đây". Draco nheo mắt, không muốn chịu thua, và nhìn về phía bàn cậu hay ngồi, ước chừng khoảng cách.

Khoảng tầm mười hai đến mười lăm feet. Được thôi. Cậu đi về phía đó và ngồi xuống cạnh Goyle, mặc kệ việc Goyle giật mình ngạc nhiên, và chào lại những lời chào đầy do dự của các bạn Slytherin bằng một cái gật đầu ngắn gọn.

Nửa lớp học trôi qua, cậu gần như đã thừa nhận rằng đây là một ý tồi. Lúc đầu chỉ là những khó chịu nhẹ rồi trở thành rất khó chịu, rồi một cảm giác ngứa ngáy như là cậu rất cần ngồi cạnh Potter. Cảm giác này càng lúc càng mạnh làm cậu không thể tập trung vào bài giảng. Thầy Snape đang nói gì về làm thế nào làm khô cái cây gì đó... cái gì thế nhỉ... để tránh cho thuốc gì đó làm... cái gì đó.

Hay quá ta, Draco nghĩ. Thật chính xác. Cậu đang cố gắng tập trung vào thầy Snape mặc kệ cái cảm giác khó chịu kia. Nó như kiểu cậu đang bị bao vây bởi một đàn ong đang vo ve. Cậu lắc lắc đầu, cố làm cái cảm giác đấy biến mất. Không, không được rồi. Cậu dụi dụi mắt, thở hắt ra đầy phiền toái.

"Malfoy? Không sao chứ?" Goyle hỏi nhỏ.

"Không" cậu thì thầm, cố yên tĩnh trở lại.

Đứng dậy. Đứng dậy nào, đi về phía cuối lớp, bảo Granger dịch ra và ngồi xuống. Sẽ tốt hơn ngay mà.

Cậu mặc kệ tiếng nói nhỏ thúc giục đó, hít thở sâu một lần nữa và tập trung vào thầy Snape.

"Cây thục quỳ phải được dùng trong ba ngày kể từ ngày thu hoạch, ai có thể nói tại sao nào?" Thầy Snape liếc nhìn Draco, mắt ông hơi nheo lại. Ông đổi ánh nhìn về phía cuối lớp rồi lại quay lại nhìn Draco. Cậu căng thẳng, mong rằng ông sẽ không chỉ cậu vì cậu hoàn toàn không biết- "Potter?" Thầy Snape nói. Draco mừng thầm. Một khoảng lặng ngắn rồi tiếp theo là một tiếng đập bàn nhỏ gần như không nghe được. Draco ép mình không quay đầu lại.

"Ừm - em xin lỗi, thưa giáo sư, câu hỏi là gì ạ?" Giọng Potter nghe không ổn tý nào.

Thầy Snape nở nụ-cười-mỉm-mà-không-thay-đổi-nét-mặt đặc trưng của mình, còn các học sinh Slytherin khác thì cười khúc khích. "Tôi hỏi, trò Potter, tại sao cây thục quỳ phải được dùng trong ba ngày kể từ ngày thu hoạch"

Im lặng. "Con không biết, thưa thầy"

"Thế thì chúng ta sẽ thử xem trò có thể tự suy ra được hay không vậy. Đây là câu hỏi mà đến cả Longbottom cũng trả lời được. Nói ta nghe, dùng cây thục quỳ trong loại thuốc này có mục đích gì? Và không, trò Granger, đừng có nhắc câu trả lời cho cậu ta"

Lại im lặng. "Con không biết"

Nụ-cười-mỉm của thầy Snape rõ hơn một chút và Draco thấy mình đang đỏ mặt không rõ vì sao khi những tiếng khúc khích của nhà Slytherin to hơn. "Vậy thuốc này có tác dụng gì hả Potter?"

"Con không biết" Potter trả lời bực dọc.

"Tên của loại thuốc này là gì?"

"Con. Không. Biết" Potter dằn từng chữ, tức giận đang sôi sục trong giọng cậu ta. Draco cảm thấy mạch của mình đập nhanh hơn, sự tức giận cũng dồn tụ trong cậu đối với những câu hỏi của thầy Snape. Chết tiệt, thầy ấy biết rõ là có chuyện gì, tại sao thầy ấy không chọn người khác-

Không, thầy Snape không có lỗi. Potter không tập trung và thầy biết rõ nguyên nhân và thầy đang làm đúng việc cần làm. Làm cho Potter thấy mình như một thằng ngốc trước mặt cả lớp để cho Potter không dám tái phạm lần thứ hai nữa - cậu ta sẽ ngồi ở chỗ nào mà Draco muốn. Thế là tốt. Cậu nên cảm ơn thầy Snape.

Ngoại trừ một điều, nhờ ơn cái lời chú ràng buộc khỉ gió đó mà Draco cảm thấy sự tức giận của Potter nhiều hơn là biết ơn.

"Tên của lớp này là gì?" Thầy Snape lại hỏi.

"Độc dược!" Potter điên tiết.

"Cuối cùng cũng có một câu hỏi mà trò có thể trả lời. Rất tốt, một điểm cho Gryffindor vì câu trả lời. Và trừ mười điểm vì trò không thể trả lời các câu hỏi còn lại" Có tiếng sột soạt bất mãn từ phía Gryffindor và một tràng cười đắc ý của nhà Slytherin. "Ta khuyên trò nên tìm cách để tập trung hơn, Potter. Ta sẽ còn gọi trò nữa"

Draco nhắm chặt mắt, cố đẩy lùi cơn giận và sự uất ức của Potter và sự thúc giục đổi chỗ ngồi để giúp cả hai thoát khỏi cảnh đau khổ này.

Không. Không. Không được, nhất quyết không.

Thầy Snape lại tiếp tục nói, về cái gì đó ai mà biết được, và có một giọng nói nữa vang lên gần cậu nhưng cậu không thể đoán được là ai, rồi tiếng những con ong vo ve to hơn và...

"Ối, CHẾT TIỆT!" cậu hét toáng lên, một cơn đau chạy xuyên tay cậu, nóng rực, cậu rút tay ra khỏi chỗ mà cơn đau bắt đầu và mở mắt ra nhìn thấy Goyle đang há hốc nhìn cậu, còn cả lớp thì ngạc nhiên. Cậu ngồi xuống, xoa xoa cánh tay và ổn định lại chỗ ngồi.

"Có chuyện gì à?" Giọng thầy Snape vang lên trên những tiếng vo ve.

"Con không cố ý - Con xin lỗi, thưa thầy, con quên mất-" Goyle nói một cách ngốc nghếch, "Con, cậu ấy trông không được khỏe và cậu ấy cũng không trả lời khi con hỏi xem cậu ấy có sao không và con chỉ chạm vào tay cậu ấy, thưa thầy"

Thầy Snape thở hắt đầy khó chịu. "Goyle, chuyển sang cái bàn trống đằng kia. Potter, ngồi vào chỗ Goyle. Lý do tại sao cây thục quỳ phải được dùng trong vòng ba ngày kể từ ngày thu hoạch-" và Draco không nghe được phần còn lại khi Goyle cầm đồ của mình lên và chuyển sang bàn bên cạnh, nhìn Draco đầy xin lỗi. Potter vứt sách của mình xuống bàn, ngồi xuống không thèm nhìn cậu.
Thật ghê quá trời ơi. Potter vừa ngồi xuống cạnh cậu và gần như ngay lập tức thế giới lại thấy bình thường trở lại - không có tiếng vo ve, không ngứa ngáy, không có giọng nói nhỏ bảo mình phải làm gì cả. Cảm thấy khá hơn hẳn, nghe tiếp bài giảng của thầy Snape dễ dàng và không tốn chút công sức điền vào các phần cậu thiếu. Đương nhiên, tên ngốc nào cũng biết là nếu cây thục quỳ được dùng vì các thuộc tính chữa bệnh của nó thì các thuộc tính này sẽ biết mất sau ba ngày.

Cậu nhúng bút lông của mình và viết lại lời thầy Snape, nhìn xuống phần ghi chép của mình cho đến giờ và phải dừng lại vì ngạc nhiên. Chữ của cậu thật là khủng khiếp, gần như không đọc được. Từ này thì thiếu chữ, chỗ kia thì lộn tùng phèo cả lên... Cậu phải mượn bài của ai đó để có thể học được chút gì trong tiếng rưỡi đã qua hay tầm đấy trong lớp. Cậu liếc qua cuộn giấy của Potter và cười sung sướng trước cái đống lộn xộn không giấu nổi ở đó.

"Im đi" Potter tức tối nói nhỏ. Draco nhếch mép cười mãn nguyện và quay lại với phần bài ghi của mình, cảm thấy vui vô cùng mặc kệ sự thù địch của Potter đang tỏa ra ngùn ngụt. * * *
Họ cùng nhau bước vào đại sảnh đường, đã rất thành công khi qua nốt phần còn lại của buổi sáng mà không phải nói với nhau câu nào, nhưng giờ họ đang chết sững vì nhận ra rằng không biết mình sẽ ngồi đâu. Trong giờ biến hình sau giờ độc dược thì không có vấn đề gì, vì Potter đổi sang lớp của Draco, nên cậu ta phải ngồi ở chỗ nào mà Draco muốn. Và Draco thì muốn ngồi với các bạn của mình, những người mà cười vào mặt Potter và chào mừng sự trở lại của Draco như không có chuyện gì xảy ra và thận trọng không nhắc đến lời nguyền đó. Draco đã rất khoái chí trong suốt giờ học khi thử tưởng tượng xem các phụ huynh đã nói gì với con mình hôm qua. Có vẻ, chiến thuật chung của mọi người là thận trọng quan sát. Gia đình Malfoy đã có những lúc thất thế, nhưng thật là không tưởng khi nghĩ họ không thể hồi phục được và hầu hết các kẻ thù của nhà cậu đã học được những bài học xương máu là đừng có lợi dụng lúc nhà cậu yếu thế, gia đình Malfoy luôn luôn trả được thù.

Nhưng cái đấy cũng không giúp được gì nhiều trong trường hợp này. Đại sảnh đường đang đầy học sinh, và họ thì đang đứng giữa dãy bàn nhà Slytherin và nhà Gryffindor.

Potter bắt đầu đi về hướng dãy bàn Gryffindor và Draco nắm lấy tay áo cậu ta kéo lại. "Mày đi đâu đấy?"

"Dãy bàn nhà tao. Tao đã phải ngồi với bạn mày cả sáng rồi. Giờ đến lượt mày"

"Tao không ngồi bên dãy mày đâu"

"Sao không?"

"Đừng có ngu thế"

"Malfoy," Potter giật tay ra, "chúng ta phải thỏa hiệp, nhớ chứ? Cho và nhận? Nghe có quen không?"

"Tao thỏa hiệp bằng cách bỏ lớp lịch sử pháp thuật và chuyển sang lớp bùa chú đáng ghét của mày vad học thêm lớp thảo dược"

"Tao bỏ môn Muggle học và-"

"Tao sẽ không ngồi ở bàn nhà Gryffindor!"

"Thế, mày định ngồi ăn ở đâu? Vì tao cũng không ngồi ở bàn nhà Slytherin đâu!"

"Chẳng Slytherin nào muốn mày ngồi ở đó đâu"

"Thế thì nghĩ ra cách khác đi!" Họ nhìn nhau trừng trừng, không hề để ý là có một vài học sinh đang xem họ cãi nhau. Cuối cùng, Draco đi đến cái bàn gần nhất, với qua làm hai học sinh Ravenclaw giật nảy mình, và cầm hai cái xong thì đi theo Draco ra khỏi đại sảnh và đến cái sân gần nhất, và hạ mình xuống cái ghế xa Draco nhất có thể. * * *
Điều này... Draco thực sự không cần điều này. Cuối ngày ở chung với Potter, cố gắng lờ cậu ta đi càng nhiều càng tốt và không nghĩ tới cái tình huống này tồi tệ đến mức nào, sau cả một ngày cố gắng như vậy, càng nhiều càng tốt, cố gắng phủ nhận tất cả, nhưng thế này... thực sự là quá thể.

Lớp bùa chú đã đủ tệ rồi, vì cậu phải quá gần với máu bùn và tên Weaselby và còn bị bao vây bởi một lũ Gryffindor và Hufflepuff mà chẳng có một khuôn mặt Slytherin nào gần đó, rồi sau đó họ chỉ học một lớp nữa mà cậu đã học xong trước khi có cái lời nguyền quỷ quái này.

Nhưng giờ đã là cuối ngày, và cậu cần được thư giãn hoặc là đi đến thư viện đọc sách hay ngồi với các bạn mình, chơi trò chính trị của nhà Slytherin mà cậu giỏi vô cùng và thích thú. Cậu cần sự thoải mái đấy từ phòng sinh hoạt chung và phòng ngủ của cậu. Là con một, nên cậu luôn thấy ghét khi phải chia sẻ căn phòng với ba người khác nữa ở trường, nhưng lúc này đây cậu sẽ đổi bất cứ thứ gì để được nhìn thấy khuôn mặt ngu ngốc của Goyle và Crabbe và nghe giọng nói lè nhè đáng ghét của Zabini.

Thay vào đó, cậu phải đi qua những người bạn cùng nhà của mình với Potter theo sau, vào phòng cậu, thu dọn đồ đạc để cho bọn gia tinh vận chuyển chúgn tới nơi ở mới. Rồi cậu lại phải đi theo Potter đến tòa tháp nhà Gryffindor để Potter thu dọn đồ của mình.

Và giờ, họ đã ở đây. Trong căn phòng thường cho các giáo sư đã kết hôn. Một phòng ngủ nhỏ, trông khá là chật với hai cái giường học sinh cố chèn vào đấy. Một phòng khách, đủ rộng cho một vài cái sofa, ghế và hai cái bàn. Một nhà vệ sinh với bồn tắm - không có nhà vệ sinh kiểu thường để chia sẻ với các học sinh khác. Một khu để đồ nhỏ.

Nếu đây mà là phòng của riêng cậu, thì cậu đã khá là hài lòng. Nhưng rủi thay, cậu lại có một người bạn cùng phòng.

Cậu đang có mong muốn rất mãnh liệt là hoặc giết chết Potter hoặc là bật khóc. Nhưng cậu không được làm cái nào. Nên cậu trốn tránh bằng cách làm việc như một cái máy, để đồ của mình ra một chỗ. Không làm gì với đống vali, túi xách mà cậu đem từ ký túc xá tới - nếu mở chúng ra thì chả khác gì thừa nhận đây là nhà cậu, mà cậu thì chắc chắn không muốn thế rồi. Tốt nhất là cứ để quần áo và sách vở gọn vào một chỗ, như Potter đang làm, và lờ cậu ta đi như cậu đã làm suốt ngày hôm nay, rồi cầm phần ghi chép về thảo dược mà giáo sư Sprout đưa cho cậu và bắt đầu đuổi theo chương trình. Cậu ngồi xuống học và nhận thấy Potter đang nhìn mình.

"Gì?" cậu hỏi

"Thế thôi à? Mày chỉ ngồi đấy học?"

"Tao đã lỡ mất một tháng học thảo dược," cậu nói cộc lốc. "Tao không muốn vì thế mà điểm số bị ảnh hưởng. Mày cũng nên bắt đầu học số học đi là vừa, môn đấy không dễ đâu"

"Một tiếng nữa là đến giờ ăn tối"

Draco nhún vai và sang trang.

"Chúng ta sẽ ăn tối ở đâu hả?"

"Không ở đại sảnh đường"

"Chúng ta sẽ lỡ mất những thông báo"

"Tao không quan tâm"

"Tao thì có"

"Thế thì tốt cho mày"

"Malfoy, tao muốn đến đại sảnh đường và được ngồi chung với mọi người. Dù tao rất cám ơn sự im lặng của mày, nhưng tao không có ý định bị nhốt ở đây với mày mãi được"

"Không phải là chuyến trăng mật lý tưởng của mày hả Potter? Tao rất xin lỗi, rồi tao sẽ bảo cha tao đặt cho một chuyến đi xuyên địa trung hải" Cậu sang một trang khác. "Sau khi tao đã bắt kịp cái lớp học ngu ngốc này"

"Malfoy. Tao sẽ tới đại sảnh đường ăn tối. Và ngồi với bạn mình"

"Tao sẽ bảo bọn gia tinh cái giường nào để bỏ mày xuống khi mà chúng tới hốt mày đi lúc ngất xỉu"

Cậu gần như nghe thấy Potter nhẩm đếm đến mười. "Sao không ngồi ở bàn Gryffindor hôm nay và ngày mai là bàn Slytherin?"

"Bởi vì các bạn nhà tao sẽ nôn mất nếu họ phải ngồi chung với mày lúc đang ăn"

"Thế thì chúng ta có thể ngồi tiếp ở bàn nhà Gryffindor. Dân Gryffindor không đến nỗi hẹp hòi thế đâu"

"Cút đi"

"Tao rất muốn. Nhưng thật đen đủi là vướng cái lời nguyền đáng yêu này." Draco lờ cậu ta đi. "Malfoy," giọng Potter bắt đầu bực tức. Draco tiếp tục ngó lơ cậu ta. "Nhìn vào tao khi tao nói chuyện với mày." Draco ngáp dài một cái và lật sang trang. Cái này mới đây. Potter đã làm thế này với cậu vài lần - giả vờ thờ ơ, kiên quyết không chịu cắn câu, làm Draco phân tâm. Cậu chưa từng thử lần nào, nhưng giờ thì cậu hiểu vì sao Potter làm thế. Nó khá là vui. Cậu phải nhớ điều này mới được.

"Malfoy!" Nghe chừng Potter đang rất điên đây, và Draco cười với mình khi mà cậu cẩn thận chỉ nhìn vào bài ghi chép thảo dược. Potter đập tay xuống bàn trước mặt Draco, làm cậu hơi giật mình và nhìn cậu ta.

"Mày có vấn đề gì à, Potter?" cậu nói, nhìn khuôn mặt đỏ au vì tức giận của Potter trong vui sướng.

"Đừng có làm một thằng khốn nữa và nói chuyện với tao!"

"Tao sẽ không ngồi ăn tối ở bàn nhà Gryffindor, mày không được phép ngồi ở bàn nhà Slytherin, ta nghĩ chúng ta nên gọi bọn gia tinh mang đồ ăn đến đây. Và thế là cái vấn đề nhà cửa vớ vẩn này là xong nhé"

Potter nhìn chằm chằm Draco một lúc, rồi bỏ đi và thả mình xuống giường. * * *
Một vài tiếng sau, "Có người ở cửa," bức chân dung ở cửa của họ, ngài Vander thợ săn ma cà rồng người đức, thông báo.

"Ai?"

"Hermione Granger và Ronald Weasley."

"Bảo họ vào-", "Bảo chúng biến đi-" họ nói cùng một lúc.

"Đây cũng là phòng tao," Potter nói rất lặng lẽ, và Draco bắt đầu suy nghĩ, cân đo các lựa chọn của mình. Cậu rất thèm được từ chối, và xem chuyện gì xảy ra. Nhưng Potter, mẹ nó chứ, nói đúng - họ không thể lúc nào cũng ở cùng nhau được. Và khi ý nghĩ khác cám dỗ Draco là bảo Potter nếu cậu ta muốn nói chuyện với bạn mình thì ra ngoài phòng mà nói, nhưng thế thì Draco cũng phải ra ngoài, thật bực mình. Cậu không muốn bị nhìn ở nơi công cộng với đám bạn của Potter.

Và nếu cậu muốn bạn mình vào đây, cậu cũng phải cần sự cho phép của Potter nữa.

"Được rồi, bạn mày có thể vào - nhưng chỉ khi bạn tao cũng được vào nữa"
Potter nhìn cậu lạ lùng. "Đương nhiên rồi", cậu ta nói, như thể là điều quá hiển nhiên. Draco chỉ gật đầu.

"Harry, cậu đã ăn tối ở đâu vậy?" Granger hỏi khi cô ta và Weasley xộc vào. Draco chẳng thèm chào họ, chỉ chúi mũi vào cuộn giấy.

"Ở đây," Potter trả lời chán ngán.

"Ôi, Harry-"

Draco mất hết kiên nhẫn cầm đũa phép lên và làm câu thần chú im lặng quanh bàn mình, chặn tất cả những âm thanh đáng ghét của lũ bạn Potter và vùi đầu lại vào môn thảo dược. * * *
Ngày 3, thứ năm

Trời ơi, không, Harry nghĩ tới ngày hôm sau khi cậu tỉnh dậy.

Hình như nó vẫn chẳng tốt hơn tẹo nào, đúng không?

Cậu nhìn sang chiếc giường còn lại, Malfoy vẫn đang ngủ. Nhìn thoải mái hơn là lúc cậu ta tỉnh, không còn những lời chế nhạo hay cái cười nhếch mép đểu cáng. Ngoại trừ là hai ngày hôm nay, Malfoy không còn hai cái biểu hiện đấy nữa. "Ủ rủ" có lẽ là biểu hiện mà cậu ta chọn thể hiện.

Ngủ trông khá hơn.

Harry chăm chú nhìn cậu ta, suy nghĩ. Cậu đã dành hai ngày để xử lý những vấn đề ngày-qua-ngày của cuộc sống, và cậu cũng cố tình không cho phép mình nghĩ tất cả chúng có nghĩa là gì. Có vẻ như là cả hai không thể nào sống chung với nhau được, chứ đừng nói là ở với nhau như một cặp. Mỗi khi ý nghĩ của cậu mon men đến chỗ đó, thì cậu lại tự đánh lạc hướng bằng cách nhớ lại bà Pomfrey có nói là không phải tất cả các ràng buộc đều là một cuộc hôn nhân. Có thể cái mà họ mắc phải là một trong số ít ỏi chỉ đơn giản là sống với nhau thôi, nghe cũng buồn chán y như cái ý nghĩ này vậy. Bạn cùng phòng cả đời. Không chỉ thế, thực ra - theo như lời bà Pomfrey, việc lúc nào cũng phải ở bên nhau thế này cũng không kéo dài mãi. Có lẽ, một ngày nào đó, tất cả những việc này chỉ là một ký ức xa xôi, không vui vẻ gì trong một năm ở Hogwarts mà thôi, một năm học bị phá hoại vì cậu phải dành phần lớn thời gian ở với Malfoy, người giờ như đang sống ở đầu bên kia thế giới.

Phải.

Nhớ lại những sự kiện ngày hôm qua khi mà Harry đi vào phòng tắm và thay đồ - cơn chóng mặt khủng khiếp ở lớp độc dược, lão Snape chọc tức cậu, chuyển sang ngồi cạnh Malfoy và tất cả đột nhiên thấy tốt hơn. Sự xấu hổ của tất cả những việc đấy - và sự vui mừng nho nhỏ vì đã phục thù được khi mà cậu thấy phần ghi chép của Malfoy dù không tệ như của cậu, nhưng cũng là một mớ hỗn độn không đọc nổi. Ít nhất thì không phải mỗi mình cậu bị ảnh hưởng.

Cậu nhớ Hermione. Và Ron. Và cái ý nghĩ là họ đang dậy và làm các việc buổi sáng mà không có cậu, rằng tất cả các bạn của cậu đang ở tháp Gryffindor trong khi cậu thì bị mắc kẹt ở đây với cái tên quái kia, thật là không chịu nổi.
Hermione và Ron có ghé qua đây tối qua và ở lại chơi một lúc, nhưng rồi họ cũng phải trở về ký túc xá. Và cậu lại không thể đi cùng với họ. Tất cả những gì cậu có thể làm là chuẩn bị đi ngủ và nằm xuống, với Malfoy cách đó năm feet, cậu nhìn lên trần và tự hỏi làm thế nào mà cậu có thể chịu đựng cái việc này hơn một vài ngày chứ.

Có một điều mà cậu nhất định sẽ làm. Cậu sẽ bắt Malfoy đồng ý đến ăn ở đại sảnh đường. Cậu sẽ đảm bảo rằng họ được ở quanh những người khác. Có lẽ lịch học hôm nay sẽ giúp được cậu - Malfoy sẽ phải học các lớp của Harry hết cả buổi chiều, có lẽ cậu ta sẽ thấy nhớ những người bạn Slytherin của mình. Harry chỉ có thể hy vọng.

Malfoy quay người lại, hít thở sâu trong giấc ngủ của mình. Harry thấy ghét cái việc phải đánh thức cậu ta dậy. Ước rằng cậu có thể mặc kệ Malfoy ngủ, và cứ thế đi ăn sáng rồi đến lớp học. Nhưng thật không may, nếu Malfoy không dậy thì cả hai sẽ bị muộn giờ.

"Malfoy"

Malfoy không cử động.

"Malfoy," Harry gọi lại, có to hơn một chút. Malfoy vẫn không thèm dậy. Harry lại gần giường cậu ta, và lay lay vai. "Malfoy. Dậy đi." Malfoy giật mình tỉnh giấc và nhìn Harry. Rồi cậu ta lại nhắm chặt mắt lại.

"Ôi, trời ơi, lại là mày à," cậu ta thì thầm, giọng vẫn còn ngái ngủ.

"Ừ, lại là tao. Dậy nào"

"Không"

"Không?"

"Không. Biến đi"

Harry lùi lại, bối rối. Giờ cậu phải làm gì? Cậu không thích cái viễn cảnh bắt đầu một ngày bằng một cuộc cãi nhau, và phải lôi theo một Malfoy ủ rũ, khó chịu đi ăn sáng rồi tới lớp.

Được rồi, cậu sẽ không làm thế. Nghĩ vậy, Harry lại nằm xuống giường và lôi một quyển sách ra đọc.

Hai nhăm phút sau, Malfoy nói mệt mỏi. "Mấy giờ rồi?"

"8:20"

"Cái gì?" Malfoy bật dậy. "Chúng ta phải vào lớp trong mười phút nữa"

"Tao biết"

"Thế tại sao mày lại không gọi tao dậy?"

"Tao có gọi rồi. Nhưng mày không chịu dậy"

"Và mày cứ thể để tao ngủ tiếp?" Malfoy bò ra khỏi giường, vớ lấy quần áo và cái áo chùng đồng phục.

"Tao đâu phải đồng hồ báo thức của mày đâu," Harry nói nhẹ nhàng, đứng dậy, đã mặc xong quần áo và sẵn sàng đi. Cậu sẽ nhỡ bữa sáng, cái đó là đương nhiên, nhưng cũng đáng để xem Malfoy hoảng sợ khi cậu ta nghĩ đến việc đến lớp giáo sư Mcgonagall muộn.

"Rất-" Giọng Malfoy nghẹt đi khi cậu ta cố xé cái áo T-shirt ra, "buồn cười đấy, Potter. Quá hay thì đúng hơn," cậu ta nhanh chóng mặc cái quần mới. "Mày nên suy nghĩ việc làm ăn với hai đứa sinh đôi nhà Weasley-" cậu ta mặc một chiếc áo sơmi sạch và bắt đầu cài nút, rồi nhận ra rằng mình cài lệch một nút và phải cài lại với một tiếng kêu bực bội, "vì rõ ràng mày chả có tích sự gì nữa." Malfoy ném mấy quyển sách vào cặp, kiểm tra lại và thấy thiếu mất một quyển.

"Nếu mày đang tìm quyển phòng chống nghệ thuật hắc ám thì..." Harry nói như rất muốn giúp, còn Malfoy thì ngẩng lên vui mừng. "... thì tao e là tao không giúp được mày đâu"

Thật là thú vị, Harry nghĩ, cái vụ "cảm nhận được cảm giác của người kia" làm việc thế nào nhỉ. Đúng là cậu có cảm nhận được một ít tức giận và khó chịu của Malfoy lúc này, đấy là sự thật, nhưng nó bị niềm vui phục thù của riêng cậu bỏ xa. Sau màn xấu hổ ở lớp độc dược, giờ cậu đã trả đũa được một ít khi nghĩ đến việc Malfoy đến muộn và bối rối chạy đến lớp được dạy bởi giáo viên chủ nhiệm nhà của mình. Không phải vì giáo sư McGonagall thiên vị học sinh nhà mình như lão Snape, nhưng đấy cũng là một hình ảnh thú vị đáng để bám lấy.

Thế là Malfoy nhặt một quyển sách lên và ném vào cậu, Harry hầu như không có thời gian để tránh trước khi nó bay qua đầu cậu và đập vào tường một tiếng bộp rõ to. Harry nhìn Malfoy ngạc nhiên. Malfoy không bao giờ dùng sức khi mà cậu ta bực tức - cậu ta là ông vua ác ý chuyên hạ nhục người khác và mỉa mai nhạo báng, nhưng bất cứ hành động dùng sức nào thì lại để cho hai thằng bạn Crabbe và Goyle làm, như thể Malfoy không thèm hạ mình làm những việc hèn mọn như vậy. Nhưng đây, cậu ta đang tức điên và nhặt một quyển nữa để ném vào Harry.

"Malfoy, bình tĩnh lại đi! Chúng ta không có thời gian cho việc này đâu!"

Malfoy vẫn ném quyển sách đi rồi quay đi, mặc áo chùng vào, và tìm cái cà vạt.

"Tao có biết cái cà vạt của mày ở đâu," Harry nói dỗ dành. Malfoy không thèm để ý đến cậu. "Tao còn lấy luôn cho mày nữa nè." Cậu đợi một nhịp. "Nếu như chúng ta ngồi với các bạn của tao trong giờ phòng chống nghệ thuật hắc ám"

Malfoy trông như muốn ném một quyển sách nữa vào Harry, nhưng cậu ta vẫn gật đầu bực bội và Harry mỉm cười rồi nhặt cái cà vạt Slytherin lên, nó rơi ở dưới bàn của Malfoy.

"Nhanh lên nào," Malfoy nói, và họ nhanh chóng chạy đến lớp biến hình, Malfoy vội vàng đưa tay lên vuốt tóc và chật vật thắt cà vạt.

'Mình phải nhớ là mình đang sống chung với một Slytherin', Harry nghĩ. 'Đừng có quan tâm đến chuyện đúng đắn hay công bằng, cái duy nhất mà họ hiểu chỉ là mánh khoé và lợi ích bản thân thôi' Chapter 2: 1/10 - 4/10 bởi Ngày 3, thứ năm, tiếp tục

'Phải nhớ là mình đang sống chung với một Slytherin, lại còn là một tên bất thường, khó chịu nữa chứ', Harry nghĩ trong giờ ăn trưa.

Cho đến lúc này thì ngày hôm nay không được tốt đẹp cho lắm. Họ chạy xộc vào lớp biến hình muộn tám phút thôi, và dù tất cả những gì giáo sư McGonagall làm là dừng không nói một lúc và kiên nhẫn đợi họ ngồi vào chỗ, Malfoy đã ở trong tình trạng khó chịu kể từ lúc đó. Ngược hẳn với sự ủ rũ của cậu ta hai hôm trước, cậu ta có một thái độ mỉa mai và nói kháy suốt giờ thực hành sau đó.

Mà ở trong lớp của Malfoy thì lại tệ hơn, mọi nhận xét cạnh khoé của Malfoy với cậu đều được kèm theo một tràng cười từ các Slytherin khác. Harry gần như là phải cắn lưỡi theo nghĩa đen để ngăn mình không nói câu nào, biết rằng cậu có nói gì thì cũng bị Malfoy và đám bạn cậu ta chế giễu một cách không thương tiếc.

"Giỏi quá, Potter. Bài này bất cứ học sinh năm hai nào làm được đều thấy tự hào cả. Tiếc là mày học năm thứ bảy rồi"

"Có phải cái tia sáng nhỏ nhoi hiểu bài đó quá cô đơn trong cái đầu bã đậu của mày, vì chẳng còn tia sáng nào chơi chung với nó? Thế là nó quyết định bỏ rơi mày luôn?" Pansy Parkinson rất là ưng ý với câu này.

"Merlin, Potter, chúng ta đáng lẽ phải biến cái lông thành bông hoa, chứ không phải thành đám cỏ như thế"

"Mày đang giả vờ là ngu ngốc phải không? Để lừa tụi tao lầm tưởng rằng tụi tao siêu hơn mày rất nhiều?" Câu này đã làm cho McGonagall trừ của nhà Slytherin năm điểm vì sự thô lỗ của Malfoy, nhưng điều này cũng chẳng giúp được gì cho cái tôi của Harry.

Rồi tới tiết phòng chống nghệ thuật hắc ám. Harry đã được ngồi với bạn của mình trong suốt phần đầu của buổi học, nhưng đến nửa sau cần phải di chuyển một chút khi họ thực tập câu thần chú chống lại nữ thần báo tử. Goyle, Crabbe và Pansy Parkinson lại đứng gần chỗ họ, rồi cùng với Malfoy chế nhạo Harry và Hermione khi hai người cố gắng khuất phục nữ thần báo tử của Harry, còn Hermion liên tục nói đi nói lại với Harry là đừng thèm để ý đến 'cái lũ ốc sên nhớp nhúa' đó cũng chẳng giúp được gì.

"Thật tình, Potter, tao thà cưới một á phù thuỷ còn hơn" Malfoy chán nản nói, và lũ Slytherin lại cười phá lên.

"Chúng ta đã cưới nhau đâu" Harry điên tiết quát, và Malfoy thì chớp chớp mắt nhìn cậu không hiểu.

"Cái gì?"

"Chúng ta có thể bị ràng buộc. Nhưng chúng ta không phải là đã cưới nhau" Harry nói chắc chắn.

"Nó như nhau mà"

"Không, không phải thế. Đừng có nói như vậy" Hermione lạnh lùng nói.

Malfoy và các bạn mình nhìn nhau khó hiểu. "Tại sao không?"

"Hôn nhân không phải chỉ đơn giản là một lời nguyền buộc người ta phải chung sống với một con cóc đáng ghét mà người ta chỉ muốn giết nó ngay cả trong giấc ngủ. Hôn nhân đúng ra phải là tình yêu và cam kết - nó đúng ra phải là một điều tốt"

Malfoy nhếch mép cười nhạo báng. "Ohhh, thật là ngọt ngào quá đi. Hôn nhân là đầy chất thơ và những viên kẹo ngọt hình trái tim hả?" Parkinson cười khúc khích. "Thật rất chi là Muggle. Được thôi, làm theo cách bọn mày vậy: thật tình, Potter, em yêu, anh thà cưới một á phù thuỷ còn hơn"

Harry đỏ mặt giận dữ, càng làm đám Slytherin cười rộ hơn và giúp cho Malfoy có cái cớ hoàn hảo để càng thêm nhạo báng cậu không thương tiếc nốt giờ học còn lại.

"Đừng nghĩ quá nhiều, cưng à. Nó không phải điểm mạnh của em đâu"

"Ánh sáng của đời anh, cái khả năng không thể hiểu được cả chỉ dẫn đơn giản nhất ấy - tự nhiên mà có hay là em phải chăm chỉ luyện tập lắm mới đạt được mức độ này?"

Thôi, ít nhất thì họ cũng ở quanh những người bạn của Harry gần hết buổi chiều, cậu cố gắng tự an ủi mình. Mặc dù cậu đã biết được qua giờ học phòng chống nghệ thuật hắc ám, rằng nó cũng không có nghĩa nhiều nếu như trong lớp phải chuyển động quá nhiều. Cả hai đều vô tình bị chạm phải bởi những học sinh khác trong giờ biến hình và phòng chống nghệ thuật hắc ám, cuối cùng thì họ phải đứng rất sát nhau để tránh cơn đau vì những va chạm không mong muốn.

"Nhanh lên" Malfoy cáu kỉnh nói với Harry khi mà họ vào đại sảnh đường. Cậu ta nhanh chóng đến cái bàn gần nhất và vớ lấy vài cái sandwich, y như hôm qua.

"Malfoy, thôi nào. Tao không muốn ngồi ăn ở trong sân nữa đâu"

"Không đâu, chúng ta tới bệnh xá mà, nhớ không? Chúng ta phải tới bà Pomfrey để kiểm tra mỗi ngày còn gì"

"Ừ nhỉ" Harry lấy một vài đồ ăn chán nản, theo Malfoy đi ra. Bệnh xá. Nơi mà bà Pomfrey vẩy vẩy đũa phép trước mặt họ và "giám sát" quá trình "phát triển" của họ và hỏi một đống câu hỏi mà cậu không muốn bị hỏi. Rồi gợi nhớ lại cho cậu cái mớ lộn xộn này không chỉ là làm quen với lịch học mới và một nơi ở mới mà còn hơn thế nữa. Những cái điều mà cậu không muốn bị gợi nhớ một tẹo nào. * * *
"Được rồi, nào" Bà Pomfrey bắt đầu, "Ta sẽ hỏi các trò nhiều câu hỏi mỗi ngày, và ta muốn các trò trả lời thành thực. Chúng ta sẽ làm việc này càng riêng tư càng tốt, nên các trò không phải lo việc bị người khác dùng những điều các trò đã nói vào mục đích không tốt. Ta cũng đã nói chuyện với một lương y của viện Thánh Mungo, chuyên xử lý với các câu chú ràng buộc không như mong muốn. Tuy không phổ biến cho lắm, nhưng thi thoảng vẫn xảy ra với những đôi vợ chồng chấp nhận câu chú ràng buộc vì những lý do chính trị," bà cẩn thận không nhìn sang Malfoy khi bà nói đến đây, "rồi phát hiện ra rằng họ thực sự không thể ở được với nhau. Cô ấy sẽ đến đây trong vài ngày tới." Bà Pomfrey vuốt phẳng áo chùng của mình, rồi đổi sang giọng bớt uy quyền hơn một chút. "Ta cũng đang không biết nên làm gì, các trò ạ. Câu chú này ngoài việc không tự nguyện ra, mà ràng buộc đồng giới cũng không phổ biến cho lắm, chưa kể hai trò vừa mới bước vào tuổi trưởng thành. Lại còn tình trạng thù hằn lẫn nhau của hai trò nữa chứ"

"Thật tuyệt khi là trường hợp đặc biệt" Malfoy nhận xét mỉa mai.

"Phải, và cánh báo chí thì đang có một đống tin hay ho" Bà Pomfrey nói.

"Báo chí?" Malfoy và Harry thốt lên cùng lúc.

"Thế tức là hai trò không ở bữa sáng?" Họ lắc đầu. "Các trò là chủ đề bàn tán trên tờ Nhật Báo Tiên Tri"

"Ôi, trời ơi" Malfoy lấy tay ôm mặt.

"Chào mừng tới trang nhất" Harry cay đắng nói. "Không phải mày luôn muốn điều này sao?"

Bà Pomfrey hắng giọng và cắt ngang trước khi Malfoy có thể trả treo bằng một câu móc mỉa không kém. "Hôm nay, khi ta nói chuyện với một trong hai trò, thì trò còn lại sẽ nói chuyện với bà Pantere," bà chỉ sang một phù thủy khác mặc áo chùng của Bộ. "Bà ấy ở đây để tìm hiểu xem kẻ nào đã ám lời nguyền này lên hai trò-" bà Pomfrey đưa tay ra như ngăn lại bất kỳ hy vọng nào khi khuôn mặt họ sáng rỡ vui mừng. "-dù là không ai nghĩ sẽ tìm được gì cả. Cả hai trò đều đã biết rằng điều này gần như là bất khả thi. Bà Pantere sẽ cố gắng hết sức để tìm ra kẻ đó, nhưng tỷ lệ thành công thì không cao một chút nào cả." Họ rầu rĩ gật đầu. "Rồi, nào, chúng ta bắt đầu thôi. Malfoy, trò đi với bà Pantere, bà ấy sẽ kiểm tra trò và hỏi vài câu, Potter, đi với ta"

Bà dẫn Harry sang một khu nhỏ, gần với chỗ của bà Pantere và Malfoy, nhưng có cách âm, vì giọng họ tự nhiên biến mất. "Trò thấy thế nào, Potter?"

"Ổn ạ"

"Lời chú ràng buộc thì sao? Trò có cảm thấy cần phải ở gần trò Malfoy hay chạm vào cậu ta không?"

"Ở gần thì có. Không, ưm, không động chạm gì đâu ạ"

"Trò có cảm thấy đồng điệu cảm xúc với cậu ta không?"

"Ý của cô là, con có thể cảm nhận những gì cậu ta cảm nhận?" Bà gật đầu. "Có ạ, một chút"

"Có muốn kể với ta trò thấy thế nào về việc ấy không?"

"Không"

"Dù sao thì cũng cứ kể đi"

"Con có thể biết, một chút, cậu ta thấy thế nào. Nếu đây là cảm xúc mạnh. Con có thể một ít... như là con đang cảm nhận vậy, nhưng nó lại không phải... là của con..." cậu bỏ lửng, không biết làm sao để nói rõ ràng hơn.

"Nghe cũng đúng tình trạng đấy. Trò có bị điểm nào ở cậu ta thu hút không?"

Harry nhăn mặt ghê sợ. "Không"

"Ừ, ta cũng không nghĩ là trò sẽ thấy thế. Thường thì phải mất từ một đến hai tuần. Nhưng cũng phải nói lại, cả hai trò vẫn đang ở tuổi thiếu niên, nên nó có thể nhanh hơn." Bà viết cái gì đó. "Trò có bất kỳ kinh nghiệm nào về quan hệ với các bạn trai khác không?"

"Không"

"Thế còn với con gái?"

"Er... không hẳn, không ạ"

Bà Pomfrey nhìn cậu đầy ngạc nhiên. "Không một chút nào?"

"Er, con có hôn một cô gái, vài năm trước..." cậu lẩm bẩm, mặt đỏ bừng. "Nhưng, ưm, hơn thế nữa thì, er, không ạ"

"Ôi chao" bà Pomfrey nhìn như vừa bị tát nước vào mặt vậy. "Trò Malfoy có biết không?"

"Sao ạ?"

"Rằng trò gần như không có một chút kinh nghiệm nào khi quan hệ?"

"Làm sao con biết được?"

"Trò phải nói chuyện đó với cậu ta, trò cũng biết mà"

"Thực sự thì con chẳng muốn tý nào"

"Trò muốn nói chuyện với cậu ta bây giờ, trước khi nó trở thành vấn đề, hay là sau đó, trong lúc đang... chà, ở tình huống mà sẽ rất khó xử khi đem việc này ra nói?"

"Thật tình thì con chẳng muốn nói về nó với bất kỳ ai. Đặc biệt là cậu ta"

"Ta có thể tưởng tượng," bà Pomfrey nói thông cảm. "Nhưng thật không may, đấy không phải là một sự chọn lựa"

"Tại sao không chứ?" Harry nói ngoan cố.

"Potter, nghiêm túc chút đi. Việc trò chưa từng làm gì bao giờ sẽ bị cậu ta phát hiện, và nó sẽ gây ra rất nhiều lúng túng"

Harry gãi gãi đầu mình, ước gì cậu có cái Xoay thời gian để trở về cái lúc trước khi mọi việc xảy ra.

"Trò sẽ phải nói chuyện với cậu ta." Harry nhăn nhó và bà Pomfrey ngồi lại gần. "Ta sẽ không ép trò. Đây là cuộc hôn nhân của trò, trò phải-"

"Con mong là mọi người đừng có nói như vậy nữa!" Harry hét lên bực tức. Bà Pomfrey cũng nhìn cậu không hiểu y như Malfoy vậy. "Nó không phải là một cuộc hôn nhân, nó là một sai lầm!"

"Nó là cả hai, Potter," bà nói chậm rãi, không hiểu ý cậu.

Harry cắn chặt môi mình và bỏ qua việc này. Sự phản đối của cậu đối với thế giới này có vẻ là một trong những điều chỉ có sinh ra là Muggle mới hiểu được.

"Liệu trò có nói chuyện với cậu ta? Ta không ép trò, nhưng đây là một ý hay-"

Harry thở dài. "Vâng, con nghĩ vậy." Nó sẽ rất khó khăn đây, cậu mệt mỏi nghĩ. Tất cả chuyện này như một địa ngục vậy, và cái viễn cảnh nói chuyện đó với Malfoy, trong số tất cả mọi người... cậu chẳng biết bắt đầu từ đâu nữa.

"Giờ thì trò không có thời gian, nhưng tối nay sau giờ học, ta muốn trò quay lại đây. Có lẽ sẽ dễ nói chuyện hơn nếu ở đây, nơi mà... khách quan hơn"

"Nhưng cô nói là sẽ mất thời gian trước khi bất cứ cái gì-"

"Chúng ta không biết chắc. Những việc này không tuân theo một quy luật nào đâu"

"Thôi được"

"Vui lên nào, Potter. Chúng ta sẽ giúp hai trò vượt qua chuyện này. Lương y ở viện thánh Mungo có rất nhiều gợi ý về việc xử lý với những vấn đề mà trò phải làm quen. Thực ra," bà lôi ra một cuộn giấy và bắt đầu mở ra, "cô ấy gửi cho ta cả một danh sách. Giờ chúng ta không có thời gian để xem hết nó, đương nhiên, nhưng chúng ta có thể bắt đầu từ lúc này. Phải không?"

Harry nhìn vào cái cuộn giấy dài, rất dài và ủ rũ cắn miếng sandwich. Ôi, tuyệt thật. Vui ghê cơ. * * *
Malfoy bước ra khỏi chỗ của bà Pomfrey, mặt mũi u ám, và họ đi đến lớp số học, mỗi người một suy nghĩ riêng.

"Bà ấy có nói với mày về việc dùng cái lò sưởi trong phòng mình không?" Malfoy tự nhiên hỏi.

"Để nói chuyện với bố mẹ hay đại loại thế á?"

"Ừ"

"Có. Đấy là một trong những gợi ý của bà lương y viện thánh Mungo"

"Thật là phí thời gian," Malfoy lắc đầu. "Nói chuyện với mọi người mỗi ngày thì được cái quái gì chứ? Và học vào lúc nào khi mà cứ bận nói chuyện chứ?"

"Tao chẳng biết. Dân Muggle tin vào ích lợi của mấy việc này lắm"

"Ý mày là, nói hết tất cả các vấn đề?" Harry gật đầu, và Malfoy đảo mắt chán ngán. "Tiêu biểu ghê"

"Mày biết là họ không thích dùng bùa vui hay gì đó mà. Cái gì với-"

"Tao biết, tao biết, họ không rõ là cái lời nguyền quỷ quái này sẽ tương tác thế nào với các câu thần chú khác và họ không dám mạo hiểm hay gần như vậy. Tao thà chọn bùa vui còn hơn là những buổi nói chuyện vô nghĩa mỗi ngày"

"Mày không muốn nói chuyện với bố mẹ sao?"

"Có, nhưng không phải ngày nào cũng nói"

"Bố mày trông rất lo lắng ngày hôm đó"

Malfoy hơi cau mày. "Ừ"

"Tại sao mẹ mày không đến?" Harry tò mò hỏi.

"Lúc nào?"

"Cái ngày mà - bố mày ở đấy nhưng mẹ mày thì không ấy"

"Không phải việc của mày"

Harry nhún vai, và họ đi nốt quãng đường còn lại đến lớp số học trong im lặng. Đến cửa thì Harry hỏi, "Bà Pomfrey có bảo mày quay lại bệnh xá sau giờ học hôm nay không?"

"Có, nhưng không nói là để làm gì"

"Ồ"

"Mày biết để làm gì không?" Malfoy hỏi khi họ bước vào lớp.

"Ừm, có"

"Việc gì vậy?"

"Không có gì"

"Không có gì? Thế sao mình phải đến?" Họ tìm thấy chỗ ngồi của mình, với Hermion một bên cạnh Harry, còn Blaise Zabini và Millicent Bulstrode ở bên còn lại cạnh Malfoy.

"Chẳng vì lý do gì cả." Harry lôi sách vở ra lúc thầy giáo môn số học bước vào và chào cả lớp.

"Được rồi, thầy đem bài tập đã chấm điểm của các trò từ-" ông thầy nói, đọc lướt qua chồng giấy ông đang cầm và nhăn mặt. "Đây là bài của năm thứ năm. Đợi ở đây một chút nhé các trò," ông nói vội vàng và rời đi.

"Thế chúng ta phải quay lại là vì làm sao?" Malfoy hỏi, đổ đầy bình mực của mình.

"Không có gì"

"Thôi nào," Malfoy nói, khó chịu. "Rõ ràng là có gì đó. Bí mật à?"

"Không, không hẳn-"

"Thế sao không nói cho tao?"

"Tao chỉ không-"

"Có gì mày biết mà tao thì không à?"

"Nói bé thôi," Harry cảnh báo, khi mà các học sinh khác quanh đấy cố làm ra vẻ như là họ không nghe trộm.

"Hê, mày đang giấu cái gì đó, đúng không?" Malfoy cười đểu với Zabini và Bulstrode, hai người không thèm làm ra vẻ như không biết mà cũng thò mặt vào tham gia, cười đểu cáng.

"Bỏ đi," Harry nói.

"Trời ạ, Potter, tao đang run người vì thèm nghe điều đó đây này," Malfoy để tay lên ngực làm trò và Bulstrode cười khẩy.

"Im mồm đi." Harry nghiến răng nói.

"Nó có liên quan gì đến mấy câu hỏi hôm nay không?" Harry nghiến chặt răng không nói và Malfoy chộp ngay lấy dấu hiệu này. "Vậy là có rồi!"

"Không, làm gì có"

"Nhìn mặt em đi rồi hẵng nói, cưng à," Malfoy khúc khích nói. "Mày đang đỏ mặt kìa. Và tao có thể cảm nhận mày xấu hổ đến mức nào. Mày thật sự đứng ngồi không yên nữa. Hay thật đấy"

"Tuyệt nhỉ"

"Malfoy, người lớn chút đi" Hermione giận dữ nói.

Malfoy không thèm để tâm đến cô. "Xem nào, bà Pomfrey nói gì hôm nay? Có tình trạng của lời chú này, liệu tao có thể cảm nhận cảm xúc của mày không này - lúc này tao phải nói có - rồi tao làm gì với vụ bị mày hấp dẫn-" Harry cố gắng làm mặt lạnh nhưng trước cái giọng hân hoan đấy của Malfoy thì cậu thất bại thảm hại. "Mhmm, hình như là cái này." Malfoy nghiêng đầu sang một bên. "Vậy, mày đã bắt đầu cảm thấy gì rồi à?" Tạm dừng một chút. "Không, không phải cái này..."

Harry cắn chặt môi, cố kiềm chế cái mong muốn đập Malfoy một phát hay là nguyền cậu ta lời nguyền rữa da.

"Ôi trời, Potter, mày thật là dễ tức giận đấy, nhỉ?" Malfoy đang cực kỳ vui sướng. "Mày nên làm gì đó với việc đấy đi, biết chứ. Nó không tốt cho thần kinh mày đâu"

"Đừng có nghe nó, Harry." Hermione nói, đưa tay ra để vỗ tay cậu an ủi nhưng kịp thời rụt lại khi thấy Harry co người cảnh giác.

"Hay là về câu hỏi liên quan đến những lần quan hệ trước đó?" Malfoy hỏi, hạ thấp giọng xuống chỉ đủ cho mình Harry nghe thấy, và Harry cố không biểu lộ gì, nhưng đã quá muộn. "Đúng nó rồi hả? Đã làm rất nhiều với bọn con trai khác hả, trái ngược hoàn toàn với cả lời tuyên bố 'tôi không gay' đúng không?" Malfoy cười gian tà với cậu. Harry mở sách ra và giả vờ như đang học một bảng số học.

Malfoy quan sát cậu một lúc. "Không, vẫn không phải" cậu ta kết luận. "Vậy..." cậu ta chăm chú nhìn Harry, rồi nói thật chậm rãi, "là chiều ngược lại à?" Tim Harry đập nhanh. Hàm Malfoy rơi xuống vì quá shock. "Potter, mày không phải là trai tân đấy chứ?" Cậu ta nói.

"Shh!" Harry ra hiệu, nhưng đã quá muộn - tất cả những người ngồi xung quanh họ đã nghe thấy, một vài học sinh còn quay lại nhìn họ, và vẻ mặt Malfoy thì trông như vừa thấy cái gì đó rất kinh dị. Harry che mặt lại, cực kỳ xấu hổ.

"Mày là... Mordred ơi." Malfoy đập đầu xuống bàn. "Tao nhất định sẽ tìm kẻ nào làm cái lời nguyền này," cậu ta rên rỉ, "Tao sẽ tìm hắn và giết hắn, rồi làm hắn sống lại để có thể giết hắn thêm lần nữa"

Harry khoanh tay lại và cắn chặt răng, không tin tưởng bản thân để nói bất cứ câu gì. 'Nếu mình bỏ bùa hắn, mình cũng sẽ cảm nhận được', cậu tự nhắc nhở. 'Một chút khó chịu hay đau đớn cũng được mà. Nhưng cái mà mình định làm với hắn ta thì chắc sẽ giết luôn cả mình nhờ cái ràng buộc chết dẫm này.'

"Làm thế nào mà mày-" Malfoy ngẩng đầu lên, "Mày gần mười tám tuổi rồi đấy, giời ạ! Mày đang đợi cái quái gì vậy? Một lời mời được chạm trổ tinh vi chắc?"

"Thực ra thì tao đợi mày đấy!" Harry điên tiết trả lời. Bulstrode và Zabini phải cố nhịn cười khi mà Malfoy quay lại lườm hai người họ, rồi quay lại với Harry.

"Ồ, buồn cười ghê. Thật đó, mày rất vui tính. Chỉ tiếc là trí thông minh và khiếu hài hước không giúp gì nhiều cho mày trong chuyện liên quan đến bọn con gái. Thế ra đấy là điều mà chúng ta sẽ nói sau giờ học? Về việc thiếu kinh nghiệm một cách đáng thương của mày?" Harry đẩy ghế ra và bỏ đi khỏi lớp học, Malfoy gầm gừ bực bội nhưng vẫn phải đi theo cậu, không thể ở lại lớp nếu không có cậu, còn cả lớp thì bắt đầu bàn tán sôi nổi.

"Thật là không thể tin được!" Malfoy kêu lên khi cả hai ở ngoài hành lang. "Mày bị làm sao vậy hả Potter?"

"Chả sao!" Cậu nói giận dữ. "Tao chỉ không có thời gian để-"

"Ôi, thôi đi - đấy không phải - làm sao mà mày lại chưa từng làm được nhỉ?"

"Thế chắc mày làm rồi"

"Đương nhiên!"

"Với lũ con trai?"

"Chà, thì không, nhưng-"

"Thế thì mày cũng chả có quyền gì chê tao thiếu-"

Hermione phóng ra hành lang, nóng nảy chạy lại gần Malfoy. "Mày là tên cặn bã xấu xa-"

"Ngộ nhỉ, dẫu sao thì tao vẫn có những quan hệ xã hội - Granger, không liên quan gì đến mày. Biến đi!"

"Mày vừa làm cho nó liên quan đến tất cả mọi người khi mà nói ra điều đó ở giữa lớp. Mày làm sao vậy hả? Mày không có chút lịch sự nào à?"

"Im đi," Malfoy mặc kệ cô, lại quay sang Harry. "Điều này chắc chắn là - quay lại đây!" cậu ta hét lên khi thấy Harry bỏ đi. "Mày đi đâu đấy?"

"Tránh xa mày!"

"Mày không được phép, đồ ngu, mà chúng ta còn phải học số học nữa!"

"Tao mặc kệ! Tao không quay lại đấy đâu!"

"Cái thằng ngu-" Malfoy nắm lấy vai Harry, quay người cậu lại, và thét lên đau đớn khi Hermione kéo cậu ta.

"KHÔNG! Hermione, đừng!" Harry kêu lên, khi một cơn shock đi qua cả hai.

Malfoy xoa tay mình, thở hổn hển vì đau, và lườm Hermione, rồi quay lại với Harry. "Đi vào đấy mau. Tao không nghỉ học chỉ vì chuyện này đâu. Nếu mày nhất định phải là một tên trai tân đáng thương thì ít nhất cũng đừng có là một tên trai tân đáng thương kéo điểm số học của tao xuống"

Harry nghiến chặt răng.

"Có chuyện gì sao?" giáo sư số học hỏi, xuất hiện với một đống giấy cuộn trên tay.

"Không thưa thầy" cả ba cùng nói như một cái máy.

"Vậy thì hãy ngoan ngoãn quay lại lớp học," ông nói.

"Con - con thấy không được khoẻ-" Harry bắt đầu, và Hermione cắt lời cậu.

"Chúng con sẽ vào ngay đây, thưa thầy"

"Hermione-"

Vị giáo sư nhún vai và đi vào lớp, Malfoy đi theo ông.

"Harry, hắn nói đúng," Hermione nói, môi cô cong lên ghê tởm trước những lời của chính mình. "Kiểu gì thì cậu vẫn phải quay lại đấy thôi" * * *
Chà, vui thật đấy nhỉ, Harry mệt mỏi nghĩ khi mà cuối cùng thì họ cũng trở về phòng của mình được sau chuyến tới bệnh xá cuối ngày hôm nay. Lớp số học thực sự như là tra tấn vậy, đối mặt với những nụ cười khinh khỉnh và tiếng thì thầm bàn tán của dân Slytherin. Cậu cảm thấy như bị vạch trần hoàn toàn và vô cùng nhục nhã, dù là giờ học thiên văn và thảo dược với nhà Gryffindor đã giúp được phần nào rồi. Tuy là Malfoy vẫn tiếp tục hạ nhục và lăng mạ cậu bằng cái giọng chỉ có mình Harry nghe thấy, nhưng ít nhất thì không có cái bầu đoàn thê tử Slytherin cổ vũ và cùng tham gia trêu chọc Harry nữa.

Ở bệnh xá thì lại là một kiểu tra tấn khác, nhưng cậu cũng mừng là có bà Pomfrey ở đó để giữ mọi việc ở mức bình thường và giữ cho Malfoy không có hành động quá giới hạn. Bà bắt cả hai người phải chia sẻ với nhau những kinh nghiệm mà mình có, đưa cho mỗi người một danh sách những việc nên làm và không nên làm, một quyển sách để đọc, và nhắc nhở họ về những cái mà họ có thể sẽ cảm thấy trong một vài tuần tới, và xử lý chúng thế nào. Bà cũng nghiêm khắc ra lệnh cho Malfoy là nếu cậu ta làm cho Harry thấy khó chịu về những chủ đề mà cậu vốn dĩ đã không thể thư giãn thì cậu ta phải tự chịu những hậu quả mà nó gây ra, và phải để cho mọi việc được tiến triển dễ dàng. Malfoy đảo tròn mắt chán nản trước những lời đó và đưa ra một vài câu nhận xét ngắn ngủi rồi lại rơi vào trạng thái im lặng, ủ rũ một lần nữa.

"Mật khẩu?" Ngài Vander lờ đờ hỏi, vừa mới tỉnh giấc xong, và gãi lưng bằng cây gậy gỗ của mình.

"Hades," Malfoy lầm bầm, đẩy Harry ra để vào trong. Harry cũng nhanh chóng đi vào và vứt cặp lên một cái ghế, cởi áo chùng ra và ném nó vào cái ghế bên cạnh cái kia.

"Mày có bao giờ để các thứ của mày gọn gàng chưa vậy Potter?" Malfoy cáu kỉnh nói.

"Tao ngạc nhiên là mày có đấy. Không phải nhà mày có cả đống người hầu và gia tinh cho những việc đấy sao?"

"Không phải lúc nào cũng có đâu, đồ ngu," Malfoy để các thứ của cậu ngay ngắn một chỗ và đi ra lò sưởi. "Tao sẽ nói trước, làm cho xong cho rồi" Cậu ngồi xuống trước lò sưởi.

"Được thôi, tao sẽ làm bài tập"

"Thật sao? Không có kiểu mè nheo: 'đến giờ ăn tối rồi, chúng ta đi ăn với những người bạn nhỏ của mình, nhé' nữa à?"

"Sau giờ số học hôm nay thì tao chả còn mặt mũi nào mà đi vào đại sảnh đường nữa, cám ơn." Harry trả lời cộc lốc, lục tìm cặp mình. Malfoy cười sướng và quay lại cái lò sưởi, khuôn mặt mẹ cậu xuất hiện trong đấy.

Harry ngồi xuống một cái ghế trong phòng khách và lôi sách vở số học ra. Cậu cực kỳ bực mình khi mà phải học năm bảy môn số học. Dù là theo lý thuyết thì năm nay tập trung vào lĩnh vực hoàn toàn khác những gì được học trong ba trên sáu năm số học, và cũng theo lý thuyết thì ai cũng có thể học được mà không cần phải học những năm trước, nhưng cậu vẫn hoàn toàn không hiểu. Cậu chắc chắn sẽ phải dựa dẫm vào Hermione rất nhiều đây nếu cậu muốn qua cái lớp này.

Cậu vùi đầu vào các phương trình phức tạp trong sách và trong bài ghi của Hermione, nhìn lên kiểm tra thường xuyên xem Malfoy đã nói chuyện với bố mẹ xong chưa. Họ có vẻ có một buổi nói chuyện khá dễ chịu, dù khuôn mặt của Lucius Malfoy, mỗi lần Harry nhìn thấy, thì lại mang cái vẻ hơi khó chịu mà ông ta thường có khi ở cạnh con mình. Và Malfoy, giờ cú shock vì lời nguyền đã qua, lại trở lại thái độ tôn kính thường có mỗi khi cậu ta nói chuyện với bố mình.

Mẹ cậu ta thì lại là một chuyện khác. Từ nét mặt của bà ấy, thì có vẻ bà rất lo lắng cho con trai mình, đến mức mà cậu ta phát bực với bà.

"Vậy, con học vẫn tốt chứ?" Bà đang hỏi.

"Vâng. Thảo dược không là vấn đề, lý do mà con không chọn môn này năm nay là vì nó quá dễ, con tự dạy mình cũng được. Chỉ có cổ ngữ Rune thì hơi phiền, nó chẳng dễ chút nào khi mà con bị mất một nửa số tiết học"

"Ta biết. Có lẽ ta sẽ tìm cho con một gia sư môn này?"

"Thế có lẽ sẽ tốt hơn, vâng, được ạ"

"Con... con thấy thế nào, Draco?" Mẹ Malfoy nói, nghe có vẻ không chắc chắn lắm.

"Ổn ạ," Malfoy lầm bầm, nghe cũng khó chịu không kém. Harry hắng giọng và giăng câu thần chú im lặng quanh mình, cho Malfoy chút riêng tư với hy vọng rằng cậu ta cũng sẽ làm như vậy với cậu. Cậu không tin tưởng chút nào là Malfoy sẽ không nghe cuộc nói chuyện giữa cậu và thầy Lupin, nhưng cũng có thể Malfoy sẽ nghĩ rằng bất kể chuyện gì một người sói nói với Harry thì cũng chả đáng để nghe. Cậu lại vùi đầu vào môn số học.

Một cú chọc mạnh vào vai cậu làm cậu giật mình ngừng xem một phương trình phức tạp. Malfoy đang đứng cạnh ghế, nói gì đó. Harry giải câu thần chú im lặng.

"Xin lỗi, sao?"

"Tao nói là tao xong rồi" Cậu ta hướng về phía nhà vệ sinh. "Cứ tự nhiên mà gọi tên người sói giả phụ huynh của mày," cậu ta ném khăn qua vai. "Trừ phi là hắn ta quá bận đi săn người - gần đến lúc trăng tròn rồi còn gì"

Harry mặc kệ cậu ta và đi về phía lò sưởi.

"Thầy," cậu nói đỡ căng thẳng hơn khi mà thầy Lupin xuất hiện trong lò sưởi. Trời ơi, cậu đã không nhận ra là cậu cần nói chuyện với một ai đó khác đến chừng nào cho tới khi thầy Lupin ở đó.

"Harry, con thế nào rồi?" * * *
Ngày 4, thứ sáu

Draco tỉnh dậy, đầu cứ ong ong tiếng gì đó, cảm giác như là có cái gì... khỉ thật. Cậu không thể nói được, nhưng cứ thiếu thiếu cái gì đó... chết tiệt. Cái gì nhỉ? Cậu nằm thao thức, nhìn lên trần nhà tối om, cố gắng xác định cảm giác đó là gì. Tại sao cậu không ngủ? Cậu nhìn đồng hồ - 2:07. Cậu không nên tỉnh mới phải, nhưng cậu lại tỉnh và cậu thấy rất là khó chịu...

Cậu ngồi dậy và nhìn sang Potter, đang nằm không yên ở giường bên cạnh, một cái cau mày trên khuôn mặt đang ngủ của cậu ta, và cậu thấy rất cần lại gần cậu ta.

Ôi, tuyệt, cậu thả mình xuống đệm. Lại nữa rồi. Chẳng có chút nhu cầu gì trong cảm giác của cậu, nhưng cái khoảng cách năm foot giữa giường của họ tự dưng trông xa quá.

Hay quá ta. Cậu phải làm gì với nó đây? Ẩn cái giường lại gần, để cho ngày mai Potter thấy cậu là người chịu không nổi cảm giác đó lúc đang đêm?

Cậu cắn chặt môi mình, quan sát Potter xoay phải xoay trái, và quyết định hành động. Cậu ngồi dậy và đi tới nhà vệ sinh, nghiến răng lại khi mà cái cảm giác khó chịu tăng lên khi cậu càng xa Potter và hy vọng rằng cái sự khó chịu ấy sẽ làm Potter tỉnh giấc. Khi cậu quay lại, Potter đang ngồi trên giường, nheo mắt nhìn khắp phòng và đưa tay gãi cái đầu bù xù của mình.

"Malfoy?"

"Ừ"

"Mày đã ở đâu vậy?"

"Nhà vệ sinh"

"Ồ" Potter lại nằm xuống.

Họ nằm trong im lặng vài phút.

"Malfoy?" cuối cùng Potter nói.

"Gì?"

"Mày ngủ được không?"

Câu 'Được chứ' gần thoát ra khỏi mồm cậu, nhưng cậu kịp thời dừng lại. Potter đã không hỏi nếu cậu ta thấy bình thường. Nếu Draco nói là cậu thấy không sao, Potter có thể sẽ quyết định là không để lộ chút yếu đuối nào và không chịu thừa nhận là cậu ta cũng tỉnh dậy vì quá khó chịu, rồi cả hai người sẽ phải chịu cái cảm giác này cho đến khi một trong hai không chịu nổi nữa. Cậu nghĩ một lúc rồi hỏi, "Mày thì sao?" cố giữ cho giọng bình thường.

Im lặng một lúc. "Không, tao chả ngủ được"

"Tại sao?"

Lại im lặng. "Quá khó chịu, còn mày?"

Draco do dự, rồi thở dài và đầu hàng. "Ừ, tao cũng thế." Cậu ngồi dậy. "Bà Pomfrey cũng bảo là chuyện này sẽ xảy ra mà"

"Ừ, nhưng tao không nghĩ là nó nhanh như vậy." Potter trườn ra khỏi giường. "Tao sẽ đẩn giường lại, được chứ?" Cậu bắt đầu không đợi Draco trả lời.

"Er-"

"Tốt hơn chưa?" Potter hỏi khi cậu leo lại lên giường.

"Ôi trời, có," Draco buột miệng trước khi cậu kịp nghĩ, ngạc nhiên vì sự thoải mái tràn ngập trong cậu lúc hai cái giường được đẩy vào gần và Potter chỉ nằm cách cậu có một foot. Cậu cắn môi khi nghe tiếng cười của Potter, nhưng đấy không phải là tiếng cười chế nhạo.

"Lúc đấy tao thấy như là bị kiến bò khắp người vậy," Potter rùng mình.

"Tao thì thấy như là cả đàn ong vo ve trong đầu ấy," Draco nói. "Tên khốn nào nghĩ ra cái lời nguyền này hẳn là một sadist"

"Ừ, à, tốt hơn rồi." Potter nhắm mắt lại sung sướng. Draco thầm đồng ý và ấn cái gối xuống, nằm cho thoải mái hơn và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. * * *
"Malfoy!" Draco mở mắt ra. Potter đang ngồi trên giường cậu ta, nghiêng người sang bên giường Draco và lay cậu dậy. Draco chớp mắt, thấy hơi lạ trong giây lát khi Potter ở quá gần, rồi nhớ ra chuyện tối hôm trước và quay mặt đi, cổ cậu hiện lên một chút ửng đỏ.

"Chúng ta lại ngủ quên một lần nữa, giờ phải dậy ngay," Potter nói, chạy ra khỏi giường. Đúng rồi, độc dược đầu tiên. Draco liếc cái đồng hồ - 8:00. Cậu ngồi bật dậy, nhanh chóng vớ lấy quần áo, và mừng là cậu đã tắm tối qua.

"Mày có thấy cà vạt tao không?" Cậu hỏi khi cả hai nhanh chóng thay quần áo và lục tung phòng lên tìm sách vở. Potter ném nó cho cậu, cậu bắt lấy, ẩn Potter ra để vào nhà vệ sinh đánh răng và chải đầu. Cậu sờ mặt mình - trên gương không có gì, cũng chả có gì ngạc nhiên, nhưng cậu cũng nên cạo râu nhỉ, nó bắt đầu ngứa rồi. Không, không có thời gian.

"Malfoy? Tao vay ít mực nhé? Tao hết sạch rồi" Potter chạy vào nhà vệ sinh, vội vàng chải vài đường.

"Ừ - nếu mày ngồi với bạn tao giờ độc dược và phòng chống nghệ thuật hắc ám"

"Độc dược và thảo dược nhé?"

Draco nghĩ một chút. "Ok. Sẵn sàng chưa?"

"Rồi-" Potter để cái lược xuống và nôn nóng đẩy Draco ra trên đường ra khỏi nhà vệ sinh. Draco thắt xong cà vạt và theo cậu ta ra, rồi họ vội vàng chạy đến lớp độc dược.

"Chúng ta cần lập một câu thần chú đánh thức," Draco nói, bụng cậu sôi ùng ục. "Tao ghét bỏ bữa sáng." Potter gật đầu và cả hai chạy vào lớp chỉ trước thầy Snape vài giây, lao về phía bàn Draco. Millicent Bulstrode cười khẩy Potter trong khi vui vẻ chào Draco, và cậu nhớ ra vụ ở lớp số học hôm qua, và sự cực kỳ nhục nhã của Potter. Cậu lấy sách vở ra và thấy chút lạc quan hơn khi thầy Snape bắt đầu bài giảng.

"Chúng ta học xong cái thuốc chống cúm chưa?" Potter huých khuỷu tay cậu và thì thầm, chăm chú nhìn vào bài ghi của mình lúc thầy Snape viết lên bảng.
Draco nghiêng đầu sang nhìn phần ghi chép của Potter. "Thật tình, Potter, kinh khủng quá đi," cậu nhận xét. "Mày học thế nào được với cái kiểu chữ như gà bới này? Ừ, xong chống cúm rồi. Hôm nay bắt đầu học cái chống viêm phổi." Cậu cười gian và nói to hơn một chút. "Cũng buồn cười nhỉ, nghĩ mà xem, là giai tân là thế, vậy mà tay mày lại phải cần thêm thời gian để ghi chép cho nó đàng hoàng"

Một trận cười nổ ra từ những học sinh xung quanh họ và thầy Snape quay lại lúc Potter huých Draco giận dữ và lẩm bẩm. "Im đi!"

"Trò Potter, trò có muốn nói với cả lớp xem chuyện gì mà buồn cười thế không?"

"Không, thưa thầy" Potter xịu mặt nói.

"Trừ năm điểm nhà Gryffindor, Potter," thầy Snape lại quay ra viết bài.
Draco mỉm cười và cúi đầu xuống tiếp tục ghi chép. * * *
"Đây là phòng cậu ở sao, Draco? Ý da, đẹp ghê" Pansy Parkinson nói, khi cô ấy, Blaise Zabini, Granger và Weasley cùng cậu và Potter tới phòng hai người vào cuối ngày.

"Nhưng hơi trống trải một chút, nhỉ?" Blaise hỏi, Draco nhún vai.

"Chán cái là có bạn cùng phòng nữa." Pansy nói nhỏ nhẹ, Potter và bạn cậu ta mặc kệ cô ấy rồi ngồi vào chỗ của mình.

Draco mỉm cười, vui mừng vì bất ngờ có những người bạn Slytherin ở bên cạnh. Tất cả bọn họ đều đến thư viện để học, nhưng cuối cùng bị Pince đuổi ra vì quá ồn ào. Draco phải thu dọn sách vở, không ngờ rằng có ngày cậu sẽ thấy nhớ phòng sinh hoạt chung, nơi cậu có thể ngồi học một mình hoặc với bạn bè, hoặc nghỉ ngơi, thư giãn và nói chuyện nếu cậu muốn. Vì cả cậu và Potter cùng bị cắt khỏi cuộc sống sinh hoạt chung đó, cậu đành phải chấp nhận là quay lại phòng của họ cùng với Potter cho tới khi Granger gợi ý là chuyển địa điểm buổi học tới đó.

"Chỗ cậu đủ rộng cho tất cả bọn mình, Harry," cô ta nói, và Pansy với Blaise nhướng mày lên trước cái ý nghĩ Granger ở phòng riêng của Draco, dù Potter có lẩm bẩm gì đó về việc nó không rộng đến vậy. Draco, chắc mẩm rằng Pansy và Blaise sẽ không muốn bị ở chung một phòng với Granger và Weasley, đang định nói gì đó về việc cậu không muốn có khách đến thì Pansy nói.

"Họ đã đến đấy rồi? Và tớ cứ tưởng là cậu sẽ không tiếp bất cứ ai chứ," cô nhếch mép cười, "Hay đấy là phòng của riêng dân Gryffindor?"

"Không, đương nhiên là không-" Draco bắt đầu nói, và Pansy gật đầu, cắt ngang bất cứ điều gì Blaise sắp sửa nói.

"Được rồi, đi thôi," cô nói vui vẻ.

"Ôi trời ơi, chẳng vui chút nào, tối thứ sáu vậy mà chúng ta lại ở đây, học bài." Pansy than phiền khi mà cô ngồi ở cái ghế xôpha, "NEWTs chết tiệt. Tớ cực kỳ căng thẳng vì nó rồi. Draco, cậu đã chép phần ghi bài của lớp cổ ngữ Rune hôm qua chưa?"

"Rồi, đây này-" cậu đưa cô cuộn giấy, ngồi lại và nhận thấy rằng, mới chỉ bốn ngày, mà đã có sơ đồ vị trí mọi người luôn ngồi rồi: Draco và Potter ngồi ở giữa, thường quay lưng lại với nhau hoặc ngồi xa nhau nhất có thể, bạn của Potter ngồi bên phía Potter, bạn của Draco ngồi bên phía Draco. Vấn đề duy nhất lúc này là họ lại đang ngồi kiểu Draco và Pansy ngồi ở ghế xôpha, hơi quá gần để có thể thoải mái, và Potter ở cái ghế bành cạnh đó, hơi quá xa để thấy thoải mái.

Chết tiệt, giá mà cái cảm giác đó đảo ngược lại thì tốt. Cậu và Pansy đã từng hẹn hò với nhau nhiều lần và cậu cũng khá là thích cô - không có cái gì quá nghiêm túc, vì cả hai đều biết mình sẽ có một cuộc hôn nhân chính trị với ai đó, nhưng cô không phải là một người bạn tồi và cũng khá là dễ chịu lúc lên giường. Giá mà cậu có thể xem sự gần gũi của cô lúc này như là một dấu hiệu dẫn đến một buổi tối lãng mạn thì tuyệt, thay vào đó cậu lại thấy hơi lo lắng khi mà cô sẽ làm cậu cảm thấy như bị thiêu nếu như cô cử động sai một chút.

"Bản dịch này có nghĩa gì không?" Pansy hỏi.

"Không nhiều lắm, không"

"Khó chết đi được, không đi học được các ngày khác. Tại sao nó không bỏ luôn môn thiên văn đi chứ?" cô nhìn Potter khinh ghét.

Draco nhún vai. "Không làm được. Cũng không vấn đề gì, mẹ tớ sẽ kiếm cho tớ một gia sư"

"Biết thế, nhưng cậu không cần phải-"

"Không thành vấn đề," Draco nói lại chắc chắn. Pansy hất tóc ra sau và quay lại với phần bài ghi của mình.

"Chà, đây, để tớ xem qua bản dịch thứ ba, xem xem tớ có nhớ nó thế nào không nào"

Draco cúi gần hơn để xem bài ghi của cô, giật người lại khi cô tự dưng ngẩng mặt lên và suýt chạm vào cậu.

"Ồ, xin lỗi, xem này, đoạn thơ thứ ba là..." và cậu nhanh chóng lạc trong mớ chữ Rune phức tạp, chỉ nhìn lên lúc Granger lại gần phòng ngủ của họ.

"Quyển sách ở đâu thế?" cô ta hỏi, và Draco thấy hơi báo động.

"Hermione, đừng, để tớ lấy-" Potter vội vã nói nhưng Granger đã kịp mở cửa. "Tớ nói là tớ sẽ lấy mà," Potter nói yếu ớt, mặt hơi đỏ khi mà lông mày Granger bắn lên trên, nhìn thấy hai cái giường đẩy vào cạnh nhau.

"Ôi chao, chúng ta đi hơi nhanh quá đấy, phải không?" Pansy kêu nho nhỏ khi cô nhìn vào trong. "Mấy chuyện đùa về việc còn zin chắc phải bớt vài cái rồi nhỉ, Potter? Hay là không dùng được nữa rồi?" Potter lườm cô, đang mở mồm ra định nói lại. Draco nhanh chóng đưa tay ra và nắm lấy tay cậu ta.

"Đừng," cậu bảo, quay ra Pansy còn mặt Potter thì mang vẻ bối rối, cậu ta thôi không nói gì nữa, và đi vào phòng ngủ tìm quyển sách Granger cần.

Pansy nhếch mép cười. "Thế nào? Ràng buộc nhanh hơn cậu tưởng sao, Draco?"

"Không," cậu trả lời. "Chỉ là sẽ dễ chịu hơn khi không ở quá xa. Chưa có gì xảy ra hết." Cậu hắng giọng. "Và đấy cũng không phải việc của cậu," Draco nói nhẹ nhàng. "Chúng ta nói đến đâu rồi?"

"Từ lúc cậu lập gia đình thì như ông già vậy, chẳng vui chút nào," Pansy bĩu môi, và Blaise ôm bụng cười.

"Rất buồn cười đấy. Tớ nghĩ chúng ta phải xử lý đoạn dịch thứ ba?"

"Ừ, được rồi. Nghe này, tớ nghĩ vấn đề là vì cậu không có mặt ở lớp hôm thứ ba, đấy là hôm thầy giải thích cách diễn đạt ngụ ý sẽ dùng cho hôm thứ năm"

"Cách gì cơ?"

"Diễn đạt ngụ ý," (1) cô nói lại chậm rãi, và cậu lại lạc vào những bài học phức tạp trong tuần khi cô giảng lại cho cậu và Blaise.

Blaise thực sự không còn hy vọng gì ở môn này nữa rồi, Draco nghĩ bực mình nửa giờ sau đó khi mà Blaise lại hỏi một câu hỏi thể hiện là cậu ta chả hiểu một chút nào ngay cả khái niệm cơ bản nhất. Cậu ngồi nghĩ lung tung, thấy hơi chán, Pansy thì lại đang sửa một lỗi dịch khác trong bài của Blaise, rồi cậu tự nhắc nhở mình rằng bản thân cậu cũng không chắc lắm về mấy cái khái niệm đấy. Một vài câu cậu hỏi, nhìn mặt Pansy là cậu biết hôm nay não cậu không hoạt động ở mức bình thường. Cậu nên xem lại những câu khó hơn trong khi Pansy làm việc với Blaise, hơn là ngồi đấy nhìn chằm chằm vào bức tường và tưởng tượng mấy cái chấm trên đấy là những con ong. Ong vo ve. Vo ve nhẹ nhẹ, làm cậu khó mà tập trung được.

"Harry?" Giọng Weasley làm cậu giật mình nhìn lên Weasley đang hua hua tay trước mặt Potter. "Có ai ở nhà không đấy?"

"Xin lỗi," Potter lẩm bẩm, chớp chớp mắt và lắc đầu. "Cậu đang nói gì?"

"Tớ đang nói về bài tập số học," Granger kiên nhẫn trả lời. "Hạn là thứ ba tới, cậu cần bài ghi của tớ không?"

"Ừm, có, có chứ - hạn là hôm nào cơ?"

"Thứ ba," Granger nói từ từ. Potter gật đầu, rồi quay ra nhìn Draco.

Draco thở hắt ra. Lại nữa rồi, cậu nghĩ khi mà hai người nhìn nhau bực tức. Cậu thì nghe tiếng ong vo ve, Potter thì hồn vía lang thang đâu đó, ghế xôpha cậu ngồi và ghế bành của Potter cách nhau khoảng sáu feet, và ba dữ kiện đó hẳn nhiên là liên quan với nhau. Ngoài việc bảo mọi người đổi chỗ, thì chẳng còn cách nào khác để giảm bớt sự khó chịu.

Mà cũng không tệ đến vậy, cậu tự bảo mình, chuẩn bị đối phó với việc này, và không ngăn được tiếng kêu đau đớn khi mà Pansy bất ngờ chạm vào vai cậu.

"Ôi, phiền quá, tớ xin lỗi," cô nói nhanh, và liếc sang Granger. "Thế này không được đâu, Draco. Tớ quen chạm vào cậu lúc nào tớ muốn, đây Blaise, xích ra, Potter, ra ngồi chỗ tao này, không, sao mọi người không chuyển qua ngồi sang một ghế và Blaise đẩn cái ghế bành sang bên này? Rồi, nào-" Draco và Potter đứng nhìn, ngạc nhiên, khi mà việc đổi chỗ được thực hiện nhanh chóng và Granger nhìn Pansy như cảm ơn rồi hai nhóm lại tiếp tục nói chuyện như là chưa hề bị gián đoạn.

"Rồi, Blaise," Pansy nói, "Thôi nào, đừng có ngu đến mức đó chứ, các phù thuỷ Gothic không có từ nào là tàu hoả cả, họ làm gì có tàu hoả, thiệt tình, một chút kiến thức lịch sử lâu lâu cũng cần cho cái trường này" * * *
Ngày 6, chủ nhật

"Mọi chuyện sẽ ổn thôi, con nghĩ vậy, tại giờ con cũng ở quen với cậu ta rồi," Harry nói lặng lẽ với giáo sư Lupin qua lò sưởi tối chủ nhật đó. Cậu thực sự không cần nói nhỏ làm gì, Malfoy đã, như bình thường, lập câu thần chú im lặng quanh mình - nhưng mà cậu vẫn thấy lạ khi mà nói về ai đó và họ cũng ở ngay trong phòng. Đặc biệt khi mà họ ngồi sát cạnh nhau.

"Con nghe có vẻ cô đơn quá," thầy Lupin quan sát và nói nhẹ nhàng.

"Ừm, vâng... con nhớ nhà con. Cuối tuần ở tháp Gryffindor lúc nào cũng rất vui, tuy là chỉ đi ngủ muộn hoặc tập trung lại ngồi nói chuyện, không làm gì nhiều, nhưng mà vẫn thật tuyệt"

"Thế giờ con làm gì?"

"Dậy muộn, nhưng mà thực ra cũng chả có gì để làm ngoài việc học. Con có gặp vài người bạn ở thư viện, nhưng nó... nó không còn như cũ nữa. Họ đều sống chung với nhau còn con thì không. Seamus với Dean cười với nhau về mấy nhóc năm thứ ba bị họ trêu, con chẳng hiểu họ đang nói chuyện gì nữa, còn Ron và Neville thì-" Harry dừng lại. Cậu đang than vãn. Có lẽ cậu nên dừng lại. "Con xin lỗi"

"Harry, không sao đâu"

Harry gật đầu, mặt cúi gằm xuống, rồi ngẩng lên khi mà Malfoy gõ vào vai cậu.

"Bài tập môn thảo dược đâu rồi?" cậu ta hỏi, và Harry chỉ ra phía bàn. Malfoy ra lấy, bật một tiếng 'tsk' khó chịu trước cái đống bừa bộn giấy tờ ở trên bàn học của Harry.

"Câu chú đấy thế nào rồi?" thầy Lupin hỏi. Harry nhún vai không trả lời. "Tốt hả?"

"Nó không đến mức tệ lắm," Harry thừa nhận. "Không phải lúc nào cậu ta cũng đáng ghét." Cậu nhìn sang Malfoy, nhưng Malfoy đang bận xem bài làm của Harry với một cái nhíu mày nhẹ và có vẻ như cậu ta đã lại làm câu thần chú im lặng quanh mình. Harry thở dài.

"Sao vậy?"

"Chỉ là... thầy biết bọn con phải đến chỗ bà Pomfrey mỗi ngày không?"

"Có..."

"Bà ấy để một phù thuỷ ở Bộ kiểm tra bọn con vài lần - và, và bà ấy nói có vẻ như câu thần chú này không được thực hiện đúng quy trình"

"Cái gì?"

"Con chả hiểu phần lớn những gì bà ấy nói - ước gì Hermione ở đấy, cô ấy sẽ hiểu được hết. Nhưng gì con hiểu là bà ấy nghĩ nó thể hiện 'sự thiếu kinh nghiệm với câu thần chú loại này'. Bà ấy có giải thích vì sao, nhưng con không thể hiểu ra đầu ra đũa những gì bà ấy nói"

"Malfoy có hiểu bà ấy nói gì không?"

"Ồ, hình như có. Cậu ta rất bực, và nói gì đó như là 'Vậy là mình bị nguyền bởi một tên tay mơ' "

"Con có bảo cậu ta giải thích lại cho con không?"

"Malfoy ấy ạ? Không đời nào." Harry nói như máy trả lời tự động vậy, rồi lại quay ra nhìn Malfoy, vẫn thờ ơ ngồi ngay cạnh cậu.

"Có khả năng bắt được kẻ đó không?"

"Không chắc ạ. Bà ấy nghĩ có thể là một học sinh hoặc một giáo viên cố làm câu thần chú vụng về một chút cho ra vẻ là học sinh. Hoặc ai đó ngoài Hogwarts này. Ai biết được ạ"

"Nghĩa là sao?"

"Bà ấy cũng không rõ nữa, ngoại trừ là bà ấy không chắc sự ràng buộc của bọn con sẽ 'tiến triển như là thông thường,' hay đại loại vậy. Bọn con sẽ cảm thấy nhiều hơn mức đáng lẽ phải thấy, hoặc ngược lại là ít hơn, hay gì đó ai mà biết được, nhưng rồi bà ấy có nói là bất cứ cái gì khác thường có thể chỉ là vì đây là ràng buộc không tự nguyện và bọn con vẫn còn trẻ và..." Harry không biết nói gì hơn.

"Thầy xin lỗi," giáo sư Lupin nói sau một lúc lâu im lặng.

"Vâng, con cũng thế"

"Vậy bà Pomfrey nói gì về những tiến triển lúc này?"

"Ồ, bà ấy nghĩ mọi thứ đều tuyệt vời." Harry cay đắng nói.

"Con không nghĩ vậy?"

"Tuyệt vời đấy nghĩa là bọn con phải ở cạnh nhau phần lớn thời gian, và, và, bọn con... phải chạm vào nhau - con không để ý cái đó, nhưng cậu ta thấy rằng bọn con đẩn nhau ra cho khỏi vướng đường và đánh nhau nhiều hơn trước. Thật tốt, phải không ạ? Một mối ràng buộc chỉ toàn xô đẩy và đánh nhau?"

"Không phải là cơ sở tốt nhất cho một cuộc hôn nhân, không," thầy Lupin nhăn mặt ngay khi thầy vừa nói xong. "Thầy xin lỗi. Thầy biết con không thích bị nói thế"

"Con cũng dần quen rồi. Có mỗi Hermione là không nói thế thôi, thật đấy ạ. Ngay cả Ron hôm trước cũng nói kiểu như là 'giờ cậu đã kết hôn rồi'. Kỳ lạ thật đấy. Mọi người cứ coi nó là một cuộc hôn nhân. Nhưng có phải đâu"

"Lily cũng nói như vậy một lần," thầy Lupin nói chậm rãi.

"Như thế nào ạ?"

"Ta nghĩ bởi vì Sirius than phiền là bố mẹ cậu ta muốn cậu ta lấy một người mà cậu ta chưa bao giờ gặp, và Lily nói là đấy không phải là hôn nhân thực sự, và cô ấy không thể hiểu nổi tại sao những người khác không thấy sự khác biệt"

"Hm"

"Có thật là có sự khác biệt lớn đối với dân Muggle không?"

"Sao ạ?"

"Có thật dân Muggle tin rằng cần phải có tình yêu lãng mạn trong hôn nhân thì đấy mới là một cuộc hôn nhân thực sự không?"

"Không, không hẳn, con không nghĩ là..." Harry chợt nhận ra là cậu cũng không biết. "Thực ra thì con cũng chịu. Con đã gần như không sống chung với người Muggle nữa từ sáu năm trước rồi. Con không biết nhiều về hôn nhân của người Muggle. Nhưng con cả của phù thuỷ con cũng không biết nữa."

"Ta cho là không"

Harry nhìn chằm chằm vào đầu gối mình, chìm trong những suy nghĩ.

"Harry?"

"Vâng? Xin lỗi"

"Con có vẻ buồn"

"Vâng, chắc thế"

"Bạn con đến đây thăm có giúp được gì không?"

"Cũng có, hôm trước ạ, nhưng nó đâu có như trước. Họ chỉ là khách thôi. Cuối cùng thì họ cũng về lại ký túc xá, và con thì vẫn kẹt ở đây"

Lại một khoảng im lặng bao trùm, và Harry ngẩng đầu lên khi mà Malfoy chạm vào vai cậu.

"Potter? Muộn rồi đấy"

"Ừ," Harry nói ủ dột. "Tao sẽ xong trong vài phút." Malfoy gật đầu, dọn đồ và chuẩn bị đi ngủ.

"Buổi nói chuyện này có giúp đỡ con được chút nào không?" Lupin hỏi nhẹ nhàng.

"Con nghĩ là có. Con cũng không biết nữa" Harry thở dài. "Con nên đi ngủ thôi"

Trông thầy Lupin cũng như Harry không rõ là nên làm gì. "Harry..."

"Cám ơn thầy, vì, vì đã lắng nghe. Con sẽ, sẽ nói chuyện với thầy ngày mai. Chúc thầy ngủ ngon"

Harry chuẩn bị đi ngủ một cách máy móc, nằm xuống và nhìn lên trần nhà, không thể quên đi những cảm xúc buồn, lạc lối, và bối rối.

Mọi việc diễn ra quá nhanh. Chưa đầy một tuần trước thôi, cậu an tâm nghĩ rằng, trừ phi Voldemort bất ngờ đảo lộn cuộc sống của cậu, cậu luôn thuộc về ký túc xá tháp Gryffindor, học năm thứ bảy, ở lớp Muggle học và trong đội Quidditch. Vậy mà giờ đây. Không ở ký túc xá, học lớp khác, không có Quidditch, nằm cạnh một tên mà cậu đã ghét suốt sáu năm trời. Cậu liếc sang Malfoy, đã ngủ rồi, nhìn mặt thoải mái và thư giãn.

Nó đã thay đổi quá nhanh, và nó vẫn tiếp tục thay đổi quá nhanh. Họ ở cạnh nhau suốt. Họ chạm vào nhau bất cứ lúc nào - ủn, đẩy, huých nhau ra khỏi lối đi... và gõ nhẹ tay nhau để thu hút sự chú ý, nghiêng mình chạm vào nhau khi nhìn bài ở lớp, chạm vào nhau mỗi khi di chuyển trong phòng. Cậu còn nhận ra rằng, hôm trước ớ lớp độc dược, chân cậu chạm nhẹ vào chân Malfoy dưới ngăn bàn, và cậu không biết là họ đã ngồi thế bao lâu. Cậu chỉ biết khi mà Malfoy quay ra giễu cợt món thuốc của Harry với Pansy, và tự nhiên chân Harry thấy mất đi hơi ấm. Cậu đã không biết đến sự tiếp xúc đó, chỉ biết đến lúc thiếu vắng nó mà thôi.

Một cái dễ nhận ra hơn là sáng nay, khi cậu tỉnh dậy với tay Malfoy trên vai cậu và Malfoy vẫn ngủ say bên cạnh. Họ vẫn ở hai cái giường khác nhau, nhưng đã đẩy vào gần hơn, và cậu bắt đầu sợ là rồi có lúc một trong hai thức dậy thấy đang nằm ở cái khe đó. Pomfrey cũng nói rằng hai người sẽ sớm làm quen việc ngủ chung một giường với nhau.

Và chắc chắn. Sẽ quen với việc đấy. Cậu đang thấy quen với tất cả những việc này. Họ vẫn ghét nhau như thế, nhưng họ đã có thể bình thường với nhau trong một khoảng thời gian dài, và đôi lúc, nó chẳng hề gượng ép, mà như là cuộc sống hàng ngày vậy Cũng thật khó khi mà lúc nào cũng căm ghét nhau mỗi lần bạn... cùng phòng hỏi nếu bạn có thấy cái cà vạt của cậu ta. Nó đã trở thành việc thường ngày rồi.

Tuy nhiên thì cậu không nghĩ là cái mà sẽ diễn ra sau đó của cái vụ 'tiến triển' này sẽ dễ làm quen như thế. Đặc biệt là lúc này cậu đang cực kỳ sợ hãi nó. Chapter 3: 9/10 - 14/10 (p1) bởi Ngày 11, thứ sáu

Draco tỉnh dậy và rên rỉ. Khỉ thật. Nó cũng khá là sinh động đấy. Cậu quay sang bên cạnh, kiểm tra một cách tự động là Potter vẫn đang ngủ.

Cám ơn chúa, được. Cậu đã sợ là mình sẽ nói mớ lúc ngủ, và theo như những gì xảy ra trong giấc mơ đó thì thực sự sẽ rất khó xử.

Đây là lần thứ hai trong hai đêm liền, cậu bị đánh thức dậy mà không thoả mãn chút nào thế này, cậu đã từ bỏ việc đếm những lần mà ga trải giường dính nhép lâu rồi. Cảm ơn chúa vì câu thần chú làm sạch của Marcus Flint, không thì cậu đã phải giải thích với Potter là tại sao đồ ngủ của cậu phải giặt mỗi ngày. Cậu cố lờ đi sự khó chịu và cố ngủ lại trong mười giây để rồi đứng dậy, ra khỏi giường và hướng về nhà vệ sinh.

"Malfoy?" Giọng ngái ngủ của Potter làm cậu dừng lại. "Không sao chứ?"

"Ưm, k-không," cậu lắp bắp, nguyền rủa Potter vì sự đúng lúc này.

Potter từ từ ngồi dậy. "Không, mày có sao. Có chuyện gì thế?"

"Er, không có gì, tao... tao phải đi đây," Draco lầm bầm, đóng chặt cửa và dựa lưng vào đó để xử lý công việc càng nhanh và càng im ắng nhất có thể, sự thoải mái tràn đầy trong cậu khi cậu xong việc. Cậu vẫn ngồi dựa ở cửa, từ từ trở về mặt đất, rồi tự làm sạch mình và đợi thêm một vài phút, mong là sẽ thấy Potter đang ngủ khi cậu đi ra.

Cậu hít một hơi dài và nhẹ nhàng mở cửa phòng vệ sinh, và ngay lập tức nhận ra rằng Potter vẫn đang ngồi trên giường, tay đang ôm chặt đầu gối mình.

"Mày không sao chứ?" cậu ta hỏi lại khi Draco quay trở lại giường. Draco gật đầu.

"Er... chúng ta có nên nói về chuyện này không?" Potter nói lặng lẽ.

"Có gì để nói chứ?"

"Tao... tao biết là có chuyện gì," Potter vội vàng nói, "Bà Pomfrey bảo-"

"Ừ, chẹp, giờ thì mày biết rồi." Draco mừng là căn phòng quá tối để cho Potter thấy mặt cậu đang đỏ bừng, và cũng mừng là giọng cậu nghe hoàn toàn bình thường, như không có vấn đề gì đáng kể. "Có gì để nói nữa nào?"

"Tao chỉ nghĩ là - Ý tao là, có gì - ưm, có cái gì... ưm, ôi thôi, kệ nó đi." Potter lại nằm xuống, quay ra chỗ khác, buông xuôi.

Draco nằm đó nhìn cậu ta, nhìn thấy vai Potter cứng ngắc, không thoải mái, cảm nhận được sự bất an và bối rối của cậu ta.
Cậu thở hắt một cái. "Potter"

"Ừ"

"Mày cũng nằm mơ à?"

Potter thở dài. "Ừ"

"Từ bao giờ?"

"Mấy hôm trước. Tao không rõ, khó mà nhớ được"

"Về cái gì thế?"

"Mày nghĩ là cái gì? Khá là giống như những gì bà Pomfrey nói." Bà đã nói với hai người là những biểu hiện lâm sàng mà có thể xảy ra là những tưởng tượng bình thường về đêm của thiếu niên sẽ bắt đầu trở nên cụ thể và tập trung vào người kia, chứ không còn là những hình ảnh ngẫu nhiên, cảm giác hay là ai đó.

Một khoảng lặng dài, căng thẳng.

"Tao đã rất mong là chuyện này sẽ không xảy ra," Potter nói nhỏ.

"Mày cũng hy vọng đây là một ràng buộc thuần khiết sao?"

"Ừ"

"Mày biết là không có khả năng mà. Gần như không thể luôn. Chúng ta đâu phải anh em hay là bạn thân suốt đời"

"Thì tao vẫn muốn hy vọng." Potter quay ra nằm thẳng, nhìn lên trần nhà đáng thương hại. "Và rõ ràng là mày cũng thế. Đúng không?"

Draco thở dài nặng nhọc. "Ừ"

"Chúng ta phải nói với bà Pomfrey"

"Mày đừng có nói"

Potter nhắm mắt lại. "Tao không nghĩ..." Trán cậu ta nhăn lại và có vẻ như là cậu ta đang tìm từ cho đúng. "Tao không nghĩ là tao có thể làm việc này," cuối cùng cậu nói, rất nhẹ nhàng.

"Tao không nghĩ là mình được lựa chọn," Draco chỉ ra vấn đề.

"Đây giống như... nó gần như là rape vậy, nó buộc mình phải quan hệ trong khi mà mình không muốn-"

"Merlin, Potter, thế mày nghĩ tại sao mà ràng buộc không tự nguyện lại rất bất hợp pháp?" Draco điên tiết. Đầu càng lúc càng đặc hơn thì phải, cậu nghĩ, nhưng kịp dừng lại trước khi nói ra. Pomfrey đã chỉ ra rằng, khá là đúng, nếu cậu cứ làm Potter khó chịu quá nhiều, Potter sẽ không đủ thư giãn để cho bản năng vào cuộc. Và lúc đầu khi điều đó chả đáng cho Draco bận tâm chút nào, thì cậu phải miễn cưỡng nhận ra rằng nó đáng, cũng nhiều đấy. Potter cảm thấy càng khó chịu bao nhiêu, thì càng lâu bấy nhiêu để nó vượt qua được sự kháng cự của cậu ta. Và bất kỳ áp lực gì cũng không thực sự là một lựa chọn tốt. Lúc này, dây thần kinh của cậu đang kêu loạn lên trước sự khó chịu của Potter, làm cho Potter thấy cảnh giác hơn, và Draco sẽ cảm thấy nó thông qua mối ràng buộc.

Tuyệt vời. Lúc này đây, cậu càng lúc càng thấy 'nó' cứng hơn, và người duy nhất có thể giúp cậu xử lý việc này lại là một tên thất bại đáng thương hại, quá sợ hãi trước cái ý nghĩ sẽ mất zin, và sợ cả những cảm xúc trong mình để có thể làm gì đó để giải quyết cả hai vấn đề.

Và thậm chí còn đáng điên hơn, là cái tên thất bại đáng thương đó dường như cũng lại đang rất 'cứng', càng lúc càng thường xuyên hơn, và nó cũng có vẻ đang ảnh hưởng lên mức độ 'cứng' của riêng Draco, và của cậu thì ảnh hưởng lên của Potter, và cả hai đang tự đẩn mức độ đó lên cao chỉ vì khoảng cách ngắn ngủi giữa hai người, với cái ràng buộc ngu ngốc, rất ngu ngốc đó của họ, và Draco thì chẳng thể giúp gì được cho cái tình huống này. Ngoài việc cố gắng van xin hoặc là giả vờ có mức chịu đựng siêu nhân để không làm cho cái đứa trẻ đáng ghét cậu bị ràng buộc cùng thấy hoảng sợ.

"Tao thực sự không muốn làm, làm... cái này," Potter lắp bắp. "Ý tao là - tao muốn, nhưng cũng không muốn"

"Cuối cùng thì mày sẽ làm thôi. Nó không thực sự là rape, Potter. Bởi cái lúc mày làm điều đó thì chắc chắn là mày muốn. Nếu không thì người mà mày bị ràng buộc cùng sẽ chẳng muốn làm gì đâu, bởi vì họ có thể cảm nhận sự chống đối của mày thông qua sự ràng buộc"

"Mày có thể cảm thấy ư?"

"Đương nhiên là có rồi, mày-" Draco gần như phải cắn lưỡi mình để cản những lời nhục mạ thoát ra. "Tao có thể thấy. Mày đang sợ cả hai chúng ta lúc này. Tao, bởi vì mày sợ là tao sẽ tiến tới với mày, và bản thân mày, vì một phần trong mày muốn tao tiến tới với mày"

"Làm sao mà mày biết?" Potter nói sau một lúc giật mình.

"Nó cũng như là số học cao cấp vậy, Potter," Draco xoa xoa trán mình, nhận ra rằng trong khi họ đang nói chuyện, cậu lại thấy chỗ đấy đầy sức sống, một lần nữa. Cậu ngồi dậy. "Nên, chuyện này thật là hay ho đó. Cả hai chúng ta đều cảm thấy nó, nhưng chỉ vì cái mớ đạo đức ít ỏi của mày và vấn đề về cảm xúc đang làm cho cả hai thấy như đang ở bên bờ vực, có chúa mới biết là trong bao lâu. Thật hay. Thật là... là... quá hay." Draco ngậm chặt miệng lại và ra khỏi giường trước khi cậu lại nói gì đó làm Potter thấy buồn phiền.

"Mày đi đâu đấy?" Potter hỏi, ngạc nhiên.

"Tao đi tận hưởng một buổi tắm nước lạnh, thật lâu, đồ ngu," Draco nói, bực tức. "Đi ngủ đi" * * *
Ngày 13, chủ nhật

"Harry, con không thể sợ việc đó mãi được," giáo sư Lupin nói nhẹ nhàng ngày chủ nhật.

"Đấy không phải là vì con sợ nó, mà là, là, con không tin cậu ta, con không thích cậu ta-"

"Nhưng-"

"Con biết. Nhưng nó cũng - chúng con cãi nhau nhiều hơn trước nữa thầy à, kể từ khi-" Harry cắn chặt môi mình.

Quá nhanh. Mọi thứ đang ngoài tầm kiểm soát.

Cậu thực sự rất muốn được giải thoát khỏi những giấc mơ, những cảm xúc, sự cần thiết, và cả sự thật rằng thay vì cảm thấy bình thường, những cái chạm của họ đã bắt đầu có ý nghĩa gì đó. Tay Malfoy ở trên vai Harry để thu hút chú ý của cậu lâu hơn cần thiết. Harry đẩn Malfoy ra cho khỏi vướng đường có mạnh hơn mọi khi một chút, bởi vì một phần trong cậu lại muốn kéo cậu ta vào gần. Họ cáu bẳn lẫn nhau ngày càng nhiều hơn - quần áo của Harry vứt lung tung trên các đồ đạc khác và khả năng không thể nhớ nổi cái cà vạt của mình ở đâu của Malfoy giờ lại trở thành vấn đề lớn, và cả những cái đấy cũng có mặt liên quan đến sex nữa, vì Harry bị phân tán tư tưởng khi thấy Malfoy sống động đến mức nào khi mà cậu ta cực kỳ, cực kỳ tức giận. Những câu nhận xét sai sự thật và móc kê của Malfoy thật khó chịu và nó cho thấy cậu ta đang nắm thế chủ động. Cậu ta tức điên và cho một tràng chỉ vì Harry để áo chùng ở ghế bành thế nên là che mất cái bài luận mà Malfoy phải mất đến ba tiếng để viết... chẳng có chút kiểm soát hay suy nghĩ tử tế ở đây. Chẳng có gì ngoài những cơn giận dữ thái quá chỉ vì những chuyện nhỏ nhặt, những chuyện mà sẽ không bao giờ làm cậu ta giận đến tận mức đấy nếu không vì có sự căng thẳng đó giữa hai người.

Và Harry cũng có thể cảm nhận mong muốn của Malfoy và sự tức giận và sự mệt mỏi. Giờ thì cậu chẳng thể nào biết cái nào là của cậu, cái nào là của Malfoy, cậu chỉ biết là chúng có rất nhiều và tất cả đều rất mãnh liệt và chúng đang rút kiệt sức cậu.

"Con cần ở bên cạnh những người bạn khác nữa," thầy Lupin nói.

"Nhưng, thế, thế thì thật xấu hổ. Ở lớp học, hay thư viện, bọn con bắt đầu cãi nhau và những người khác nghe thấy, và, và con ghét việc người ta cứ nhìn bọn con. Và nghĩ xem chuyện gì đang xảy ra và tại sao bọn con cãi nhau. Vài Slytherin còn cá xem là nó sẽ diễn ra trong bao lâu trước khi..." Cậu nuốt sự xấu hổ xuống. "Và Hermione nói tờ Tiên tri và Người lẻo mép đưa tin suốt về bọn con..."

"Ừ, thầy có xem mấy bài đó." Lupin lắc đầu khinh ghét. "Chỉ toàn là những thứ ngu ngốc"

"Con gần như là thấy mừng vì không ngồi ăn ở đại sảnh những ngày này. Mọi người cứ nhìn bọn con chằm chằm suốt, mà thế thì cũng khá là mệt mỏi"

"Thầy có thể tưởng tượng," thầy Lupin nói. "Các bạn con có qua chỗ của con không?"

"Không nhiều lắm. Con... bọn con..."

Làm sao để giải thích đây? Làm sao giải thích cái sự khó chịu khi họ thấy mình đang nhìn nhau đắm đuối và nhận ra rằng những người xung quanh hẳn cũng đã chú ý? Nó làm Harry đỏ mặt xấu hổ và nói năng thì lắp bắp, càng làm cho Malfoy lạnh lùng và nói móc Harry nhiều hơn trong lớp. Nó còn làm Malfoy bảo các bạn của cậu ta là cậu ta muốn tự học một mình trong phòng, mà thế thì Harry cũng phải bảo các bạn mình đừng đến, cậu đã quá mệt mỏi khi phải đối mặt với những cái nhìn thông cảm của họ mỗi khi cậu và Malfoy cãi nhau, hoặc là sự bực bội của họ với cái cách mà Malfoy đối xử với mọi người.

Thật là kinh khủng. Thấy cô lập và tức giận và... và sợ hãi, rất thường xuyên. Và cả kích thích nữa, không thể quên cái này được, bị kích thích suốt ngày. Suốt cả ngày, chết tiệt. Bị phân tâm vì mái tóc của Malfoy, đôi mắt của cậu ấy, khuôn mặt thanh tú của cậu ấy... cậu thấy mình mơ mộng trong lớp nhiều đến mức mà cậu thấy quá quen rồi, nhưng mà biến chúng thành hiện thực thì quá khủng khiếp để nghĩ đến. Lúc cậu ở trong lớp số học, mãi rồi cậu mới nhận ra rằng cậu đang nghĩ đến việc chạm vào Malfoy và tay cậu thì thực ra đã để lên tay Malfoy rồi, và cậu còn nghĩ đến việc luồn ngón tay cả hai vào với nhau và tiến lại gần hơn và rồi - rồi Malfoy nhìn cậu với một cái nhướn mày và cậu cảm thấy như bị cự tuyệt và tức giận và sợ hãi.

"Harry?"

"Con không thể. Con không thể nói về chuyện này," Harry nói, một cục nghẹn trong cổ cậu. Cậu liếc nhìn sang chỗ Malfoy đang ngồi học, nhưng Malfoy không học, Malfoy đang nhìn cậu, và ánh mắt cậu ta trông đầy đen tối và đói khát và ngay cả khi họ đang nhìn nhau thế này, Harry thấy muốn lại gần cậu ta, chạm vào cậu ta, và chạy trốn và kéo cậu ta lại gần và hét lên với cậu ta và-

"Con không thể. Con xin lỗi. Con sẽ nói chuyện với thầy ngày mai," Harry nói nhanh, và chạy biến ra khỏi phòng mà không xem phản ứng của thầy Lupin. * * *
Ngày 14, thứ hai

Đây thật như là một loại tra tấn tâm lý kỳ quặc, Draco nghĩ chán nản. Lớp độc dược chưa bao giờ chán như vậy trong gần bảy năm nay. Cứ như thầy Snape âm mưu với bất cứ kẻ nào đặt lời nguyền bằng cái giọng nói đều đều và nói toàn những chuyện buồn ngủ mà chẳng giúp gì được cho cái đầu của Draco ngoài chuyện khơi gợi thêm một cái tưởng tượng vớ vẩn khác về Potter. Về việc chạm vào nhau, và ôm lấy nhau, và cởi quần áo ra, và cùng chuyển động, và...

Cậu đỏ bừng mặt, không thể tập trung khi mà Potter ngồi viết bài ngay cạnh cậu, hình như rất tập trung vào bài học và hoàn toàn không biết gì về những điều Draco đang nghĩ tới. Draco đã nhanh chóng bị ám ảnh với khoảng cách giữa môi cậu và môi Potter, và Potter chỉ ngồi đó chép bài. Chẳng hề bị ảnh hưởng gì từ mối ràng buộc hai người. Sự giận dữ của Draco tăng cao, và không may làm sao khi nó làm cho phần khác của cậu cũng tăng theo, trước khi cậu cố gắng trở lại bàn đạp và thấy biết ơn là lúc này Potter không nhìn cậu. Nếu không thì họ lại chỉ làm cái trò nhìn-nhau-đắm-đuối một lần nữa mà họ đã làm quá nhiều lần rồi và những khuôn mặt buồn cười của các bạn họ thì có hơi cũ rồi.

Vậy, Potter không bị phân tâm, thế thì tốt, bởi vì như vậy Draco sẽ có cơ hội để giải quyết sự phân tâm của cậu. Ví dụ, cậu có thể ghi bài, dù là như thế cũng chả có nghĩa gì cả vì cậu chỉ có thể ghi được mỗi lần từ thứ sáu hay thứ bảy giáo sư Snape nói là nhiều nhất. "Nó nhận ra và Scandinavi sẽ từ chuyển nhiều thành" là những từ cuối cùng mà cậu ghi được trên cuộn giấy của mình.
Hoặc cậu có thể hơi lại gần Potter, chỉ một chút thôi, đủ gần để chạm vào nhau, dạo này họ làm cái việc này ngày càng thường xuyên hơn, nó sẽ làm giảm bớt được một chút sự khó chịu đang gặm nhấm cậu, có thể thôi...

Potter đặt bút xuống và dụi mắt, và Draco liếc sang cuộn giấy của cậu ta.

Potter có ghi bài đâu. Cậu ta đã viết bảng chữ cái Futhark Runic của Đan Mạch ba lần, và bảng chữ Hy Lạp một lần, vẽ một cái bút lông, một cái bàn và một cái ghế, Hermione Granger và mười hai cái hộp nhỏ ba chiều, và làm một câu thần chú đơn giản để làm tất cả chúng nhảy nhót trên trang giấy.

Cậu huých nhẹ Potter. "Chú ý học đi," cậu thì thầm. Potter gật đầu chầm chậm, nuốt khan và nhặt cây bút lông lên và bắt gặp ánh nhìn của Draco. Draco thấy tim cậu bị lỡ một nhịp, ôi chúa ơi, mặt Potter đang đỏ lên và môi cậu ta thì hơi hé ra một chút và ánh mắt của Draco bị đôi môi đó thu hút, và Potter thì thật ấm áp và gần đó và ngực cậu ta hơi nâng lên hạ xuống nhịp nhàng, và cơn đau trở nên tệ hơn, chúa ơi, cậu không thể cứ ngồi đó và không làm gì, nhất là khi cậu thấy rất muốn được lại gần hơn - và cậu nhìn xuống và thấy rằng không chỉ mình cậu là có bằng chứng rõ ràng cho những gì đang diễn ra trong cậu, cậu trượt chân mình lại gần Potter, và chân họ chạm vào nhau, đầu gối và cả hông, gần đây họ làm thế này càng lúc càng nhiều hơn, nhưng giờ, giờ thì nó chẳng dễ chịu chút nào hết, nó như là trêu ngươi cậu vậy, cực kỳ bực vì không được thoả mãn, cậu cử động nhẹ trên ghế của mình, cố gắng điều chỉnh cho cái đấy nó kín đáo hơn nhưng lại chỉ càng làm cho cậu thấy nó rõ hơn, ôi chao, Potter cũng động đậy một chút và cậu cho một tay xuống gầm bàn, chạm vào chân Potter và giữ cậu ta ngồi yên. "Đừng, thế không khá hơn đâu," cậu thì thầm, và Potter cũng thò một tay xuống giữa họ và luồn những ngón tay run rẩy của hai người vào với nhau, Draco cắn chặt môi ngăng không cho mình gây ra bất kỳ tiếng động gì.

"Chúng ta đang trong lớp, chúng ta không thể..." cậu thì thầm, sự khó chịu tăng lên theo từng giây, thế này thật không chịu đựng nổi, giá mà cậu có thể tự an ủi mình rằng cậu sẽ được giải thoát sau giờ học, nhưng cậu không thể, Potter đang làm cho cả hai không thể chịu đựng nổi cái mức nhu cầu-

Cậu nhắm chặt mắt và cố nghĩ sang cái gì khác. Không được rồi. Cậu lại mở mắt ra và Blaise cau mày nhìn cậu, liếc hết cậu đến Potter và nhướn mày lên. Draco lắc đầu và nhắm mắt lại một lần nữa, nhưng cũng kịp thấy đôi mắt xanh của Weasley nheo lại, và Weasley đang đọc tình hình giữa hai người rất chính xác.

"Harry?" Weasley nghiêng người vào. "Cậu ổn chứ?"

Potter lắc đầu, bỏ tay Malfoy dưới gầm bàn ra và đưa lên che mặt.

"Trò Potter?" giáo sư Snape hỏi và dạ dày Draco lộn nhạo sợ hãi. "Trò có thể nói cho cả lớp biết phần nào của nhân sâm là quan trọng nhất trong món thuốc này không?"

"Không, cậu ấy không thể," Draco nói trước khi cậu kịp dừng lại, sửng sốt trước cái giọng khàn, không chắc chắn của chính cậu. "Xin thầy hãy hỏi người khác"

Một sự im lặng đầy kinh ngạc, các học sinh khác quay ra nhìn họ còn giáo sư Snape thì đang shock nặng.

"Thưa thầy, xin thầy hãy hỏi người khác đi ạ," Pansy nhắc lại. Thầy Snape hắng giọng và nhanh chóng chọn một học sinh khác để quay như dế.

"Cám ơn, Pansy," Draco lặng lẽ nói.

"Các cậu phải ra khỏi lớp đi," Weasley thì thầm.

"Và rồi thì làm cái quái gì chứ?" Draco gắt, "Chơi cờ chắc?"

Weasley phớt lờ cậu. "Nghe này, cậu không thể - Harry, thôi nào. Thế này thật là ngu ngốc. Cậu không thể tiếp tục thế này, cậu đang làm cả hai mệt mỏi cả tinh thần lẫn thể xác," cậu ta nói, giọng đầy lo lắng. Draco cảm thấy sự biết ơn pha lẫn với sự phẫn nộ khi mà Weasley là người lên tiếng về trường hợp của hai người với Potter. Weasley vẫn thúc giục, nhưng Draco có thể thấy những bức tường phòng thủ của Potter đã được dựng lên, và Weasley chỉ đang phí thời gian.

"Thôi, tao đi đây," cậu quyết định đột ngột, chỉnh lại áo choàng của mình và chuẩn bị giơ tay lên.

"Không, đừng! Malf-" Potter nắm lấy tay cậu và Draco giằng ra.

"Thưa thầy?"

"Gì đó, trò Malfoy?"

"Em có thể ra về được không ạ?" cậu cố nói bình thường nhất có thể, và thầy Snape nhìn qua cậu và Potter rồi gật đầu ngắn gọn. Draco đứng lên và đi ra khỏi lớp học, qua một phòng đầy những ánh mắt tò mò, với một Potter giận dữ đi theo.

"Cái quái gì thế hả - mày không có tý tẹo nào khả năng tự kiềm chế à?"

"Còn nhiều hơn là mày đấy - phải để thằng bạn thân nhất của mày bảo là ra ngoài và xử lý việc đó, và mày thì quá cứng đầu để-"

"Đừng lôi Ron vào đây!"

"Mày đang làm cho cả hai chúng ta phát điên!" cậu hét vào mặt Potter, mất hết mọi kiên nhẫn.

"Mày mới là người làm cho chúng ta phát điên! Mày cứ đòi phải cả hai phải ở riêng với nhau gần như cả ngày và khi mà có những người khác ở quanh thì mày thật không thể chịu nổi - làm thế quái nào mà tao muốn-"

"Lời nguyền không bảo là Bạn sẽ đi loăng quăng nói chuyện với người khác, hoặc Bạn sẽ rủ rỉ rù rì như một đôi uyên ương, Potter! Nó có bảo, rất rõ ràng, những gì chúng ta phải làm, và nếu không vì mày là một thằng phù thuỷ lai do Muggle nuôi thì đến giờ này chúng ta đã làm xong rồi!"

"FUCK MÀY!" Potter hét lên với cậu. (1)

"Tin tao đi, tao rất muốn đấy! Tiếc là tao lại cưới một thằng 'Tôi giữ mình cho đến lúc nào vì cái gì thì chỉ có chúa mới biết' và tao thề là nếu mày còn nói đây không phải là hôn nhân thì tao sẽ giết mày, đây chính xác là những gì mà một cuộc hôn nhân phải có, KHÔNG được fuck cái người cần fuck, và cũng không được đi fuck bất kỳ ai khác!"

"Tao không TIN mày và tao không THÍCH mày, thế đã đủ rõ cho cái đầu bã đậu của mày chưa!"

"Tại sao cái đầu ngu ngốc của mày không thể hiểu là tin tưởng và yêu thích chẳng liên quan gì đến một câu chú ràng buộc?"

"Mày-"

"Thôi được!" Malfoy gào lên. "Tốt thôi! Cứ theo ý mày. Một tiếng nữa là đến bữa trưa, chúng ta sẽ ăn ở đại sảnh đường. Và cho đến lúc đó, nếu mày không phiền, tao sẽ lại phải đi tắm một trận nước lạnh sun vòi và cố tránh xa mày nhất mà tao có thể tránh được" * * *
Cho đến lúc họ tới đại sảnh đường ăn trưa, sự tức tối giữa họ mật độ dày đến mức làm họ chả nhìn thấy gì nữa. Potter tiến thẳng đến bàn ăn nhà Gryffindor và như bị sự tức giận xui khiến, Draco ngồi ngay xuống bàn nhà Slytherin. Potter dừng lại, quay ra nhìn Draco ngạc nhiên. "Mày đang làm cái khỉ gì đấy?"

"Tao chỉ nói là sẽ ăn ở đại sảnh đường, chứ không nói là ở chỗ nào"

"Tao không ngồi bàn nhà mày đâu"

"Được thôi. Ăn trưa vui vẻ nhé," Draco thẳng thừng, lấy một cái đĩa và bắt đầu lấy đồ ăn. Súp, salad, nước bí đỏ, tất cả những món ăn thường ngày, trở lại ngồi bàn nhà cậu với các bạn nhà cậu xung quanh và tất cả sẽ thật là tuyệt vời, đầy ấm cúng, chỉ giá như đầu cậu không ong ong lên và mắt cậu thì đang hơi mờ đi.

Cậu bắt đầu ăn như một cái máy, chẳng tham gia vào cuộc trò chuyện nào xung quanh, cố làm cho những khó chịu về thể chất và tinh thần biến đi, và tập trung hết sức vào cái gì đó, bất cứ thứ gì. Ví dụ như là trong các cuộc trò chuyện đang diễn ra ở bàn nhà Slytherin, có những khoảng lặng kỳ lạ, khó xử đâu đó vì những người bạn của cậu cùng nhìn nhau tò mò không hiểu vì sao cậu lại ở đây.

Thú vị thật, đúng thế. Chỉ trừ cái là thật khó mà tập trung khi mà thế giới chẳng còn gì ngoài những khó chịu về thể chất và những cảm xúc thái quá và các mệnh lệnh. Những thèm muốn, tiếng ù ù, buồn nôn, các dây thần kinh rã rời, đau đầu, ngứa ngáy, dạ dày quặn lại. Muốn sờ, nằm xuống, ngồi dậy, di chuyển, hét lên, bỏ cuộc, khóc, ngủ...

Cậu nắm chặt mép bàn và tập trung lên phía đầu bàn khi mà trời đất bắt đầu quay mòng mòng và những giọng nói cậu nghe thấy to hơn và nhẹ hơn và im lặng và hét lên và

"Draco? Draco? Cậu không sa-" và rồi cái bàn chạy ra khỏi tầm mắt của cậu và tối đen như mực. * * *
Giáo sư Snape nhìn lên đúng lúc Draco Malfoy đột ngột ngã xuống và Pansy Parkinson đưa vai ra đỡ cậu, những học sinh còn lại thì đứng dậy và hoảng hốt thông báo - và ở bên bàn Gryffindor, Potter đứng lên lảo đảo, quay sang nhìn bàn Slytherin và thốt lên "Không-" trước khi ngã xuống và được Weasley đỡ. Ngay lập tức giáo sư Snape và giáo sư McGonagall chạy vội đến bên bàn nhà họ, gạt đám đông nhà Slytherin và Gryffindor ra. Thầy Snape đỡ lấy Draco, nhìn khuôn mặt tái mét, toàn thân run rẩy, đôi mắt thì hơi nhắm. Draco rên lên nho nhỏ, cố tránh xa bàn tay thầy Snape, hơi thở thì càng hổn hển hơn.

"Severus!" giáo sư McGonagall kêu lên, "đưa nó sang đây". Nhưng thầy Snape đang làm thế rồi, lẩm bẩm một câu thần chú làm nhẹ và bế Draco lên như một đứa trẻ, rồi nhanh chóng sang bàn Gryffindor chỗ giáo sư McGonagall để Potter nằm. Ông nhẹ nhàng đặt Draco xuống cạnh cậu ta, để vai họ chạm vào nhau, và thở ra nhẹ nhõm khi mà cả hai cậu bé có vẻ đã cảm nhận được nhau và thư giãn cơ thể, hơi thở của họ bớt gấp gáp hơn, người cũng bớt run rẩy hơn.

Giáo sư McGonagall quan sát cả hai đầy lo lắng, và Weasley nói gì đó với bà. "Được, làm đi," bà nói. "Chúng ta cần bà Pomfrey." Weasley chạy bắn đi. Giáo sư Snape vuốt tóc Draco ra khỏi trán cậu, và thấy rằng cậu đầy mồ hôi và mạch thì đập rất nhanh.

"Poppy đã cảnh báo chúng ta là chuyện này có thể sẽ xảy ra," bà McGonagall nói. "Đáng lẽ tôi phải bắt chúng ngồi cùng một bàn, chúng không được phép rời xa nhau ra, nhưng cả hai đã không chịu đựng nổi nhau nữa-"

"Cho ta qua!" Giọng cộc cằn của bà Pomfrey vang lên. "Tránh ra nào!" Bà chạy vào xem, nhìn hai cậu bé đang bất tỉnh trên bàn.

"Có chuyện gì vậy?" bà hỏi, sờ trán chúng và bắt đầu kiểm tra cả hai.

"Chúng đang ăn-" giáo sư McGonagall bắt đầu nói.

"Ở đâu?"

"Potter ngồi ở bàn Gryffindor còn Malfoy thì ở bên bàn Slytherin-" cô McGonagall ấp úng khi mà bà Pomfrey ngẩng đầu lên và lườm cô đầy tức giận.

"Chúng ở hai bàn khác nhau!" bà rít lên, và cả thầy Snape lẫn cô McGonagall sợ run người. Potter rên lên một tiếng nhỏ và bà thì thầm gì đó có vẻ như là an ủi cậu ta, rồi lại tiếp tục lườm thầy Snape và cô McGonagall. "Ai đã để chuyện này xảy ra?"

"Poppy, chúng làm cả hai phát điên, chúng-"

"Thì đương nhiên là chúng làm nhau phát điên rồi, ai cũng vậy cả, bị bắt phải ở cả ngày với người mà chúng ghét, nhưng đấy không phải là vấn đề! Đáng lẽ chúng không được phép ở xa nhau quá năm phút mỗi lần! Việc đấy thì có chỗ nào không rõ hả?"

"Trông chúng có vẻ ổn-" thầy Snape bắt đầu giải thích.

"Trông chúng có ổn với thầy không hả? Tự gọi mình là những người lớn có trách nhiệm - hai người đúng ra phải xích chúng lại với nhau trước khi chúng làm gì đó ngu ngốc thế này! Hai người có biết là tiến triển của chúng có thể sẽ bị lùi lại hàng tuần không? Thầy và cô có nghĩa vụ giữ chúng an toàn khỏi sự ngốc nghếch của chính chúng, vậy mà hai người lại để chuyện này xảy ra!"

Các học sinh đứng đấy trố mắt ra khi mà bà Pomfrey nổi trận lôi đình với hai giáo viên ở nơi công cộng, và hai giáo viên đấy thì cứ đứng im chịu trận.

"Giờ thì lùi lại, tất cả mọi người - tránh đường ra nào! Minerva, Severus, đỡ chúng dậy, giúp tôi đưa chúng tới bệnh xá. Thật tình, tôi không thể - không sao đâu, trò Malfoy," bà nói dỗ dành khi đôi mắt Draco hơi mở ra và cậu kêu lên những tiếng sợ hãi nho nhỏ. "Chúng ta chỉ tới bệnh xá thôi, trò sẽ ổn thôi - sẽ có ác mộng trong một tuần mất, cậu kia, ghi lại vào - không, không sao đâu, chỉ là bọn ta thôi mà, trò Potter," bà an ủi cả cậu ta luôn. "Trò sẽ khoẻ lên trong vài phút nữa..." và đoàn người nhỏ đi ra khỏi đại sảnh, bà Pomfrey tiếp tục cho một tràng nữa ở hành lang. * * *
Ngày 15, thứ ba

Draco mở mắt ra, rên rỉ. Lại là bệnh xá. Và đầu cậu đau như búa bổ vậy. Thực ra, khắp người cậu nhức nhối một cách khó chịu.

"Draco? Cậu tỉnh rồi à?" một giọng nói êm ái vang lên, rất gần với tai cậu, quay lại và cậu thấy Pansy ngồi cạnh giường cậu.

"Tớ lại vào bệnh xá à?"

"Ừ. Cậu nhớ được những gì?"

"Không nhiều. Chúng ta đang ở đại sảnh đường và tớ thấy chóng mặt-"

"Lúc đó trông cậu xám xịt luôn ấy. Rồi cậu ngất xỉu, Potter cũng vậy và bà Pomfrey mang cả hai tới đây"

Chết tiệt thật. Hẳn rồi, Potter đây, nằm bất tỉnh cạnh cậu. Cậu lại rên mệt mỏi, dụi dụi mắt và cố suy nghĩ trong cơn đau bỏng rát.

"Draco? Cậu không sao chứ?"

"Không," cậu thở nặng nhọc. "Gọi bà Pomfrey-" cô chạy nhanh ra.

"Trò tỉnh rồi hả, trò Malfoy? Chà, trò sẽ thấy mình không được 100% khoẻ mạnh. Trò tự gây ra khá nhiều hậu quả với cái việc ngu ngốc đó"

"Con chỉ muốn tránh xa-"

"Ừ, rõ quá rồi. Nhưng cơn đau như đầu muốn nứt ra và mọi chỗ đau khác trò thấy lúc này là cái giá phải trả cho cái giây phút ngắn ngủi sung sướng được xa nhau đó"

"Không thấy sung sướng lắm - ôi," cậu thở hắt ra, cố giữ những tiếng rên đau đớn lại.

"Đây," bà Pomfrey nắm lấy vai Potter và kéo cậu ta lại gần, Draco không hiểu lắm việc bà lắm. "Ta đang cố để cho hai trò có thể chạm vào nhau được nhiều nhất đây"

"Sao ạ?"

"Nó sẽ làm cơn đau bớt đi chút ít. Đây, cứ coi cậu ta như con gấu teddy ấy, thế này chắc là được"

Hơi đỏ mặt một chút vì có Pansy ở đó chứng kiến, nhưng sẵn sàng làm mọi việc để cơn đau thuyên giảm, Draco ôm Potter vào lòng, để đầu Potter vào vai mình và tự chỉnh lại tư thế cho vừa với cơ thể đang bất tỉnh của Potter. Cậu thở dài khi mà cơn đau giảm đi rõ rệt.

"Tốt hơn chứ?"

"Vâng," cậu lầm bầm, nhắm mắt lại. Chao ôi, có, tốt hơn rất nhiều ấy chứ, nhưng vẫn thật kinh khủng. Cậu không thể tưởng tượng là có lúc nào muốn rời xa Potter lần nữa, nếu phải chịu cơn đau như cậu phải chịu trong vài phút vừa rồi.

Một làn sóng bực bội và mệt mỏi tràn qua cậu. Đáng lẽ cậu không phải đối mặt với việc này. Cậu chỉ nên nghĩ tới kỳ thi NEWTs và sự trỗi dậy của chúa tể Hắc ám, chứ không phải là lo lắng liệu đầu cậu có nứt toác ra không nếu cậu không ôm chặt cứng thằng chồng của cậu - mà vô tình thay, cũng là kẻ tử thù của chúa tể Hắc ám - như là một con gấu teddy đáng ghét vậy. * * *
"Draco"

Ồ, tuyệt. Draco giữ cho mắt nhắm, không muốn mở ra, quá đau để có thể cảm thấy xấu hổ nhiều như bình thường. "Thưa cha"

Có tiếng lạo xạo nhỏ khi mà Lucius Malfoy lấy một cái ghế ngồi cạnh giường Draco.

Rồi một khoảng lặng dài, dài.

"Severus đã giải thích chuyện gì xảy ra." Giọng điệu Lucius nghe rất bình thường. Draco gật đầu. "Trông con thật kinh khủng"

Draco lại gật đầu.

"Con có thể nói chuyện được không đấy?" Giọng bình tĩnh của Lucius có một chút gì đó khiển trách, và Draco mở mắt ra và cố nhìn vào ánh mắt của cha mình. Ông thở dài và nhìn ra chỗ khác.

"Ta muốn nghe chuyện này từ con," Lucius nói, giọng của ông có phảng phất một chút sự quan tâm của người cha. "Bởi có vẻ như là tự con gây ra chuyện này cho mình"

"Đúng thế ạ"

"Ta hiểu"

Lại một khoảng lặng dài.

"Cậu ta đã tỉnh lại chưa?"

Không cần hỏi 'cậu ta' là ai, vì 'cậu ta' đang ngủ ngon lành, đầu ở trên vai Draco, và người thì nằm sát theo cơ thể của Draco.

"Vẫn chưa ạ. Bà Pomfrey bảo cậu ta vẫn ổn, chỉ là nó tác động lên cậu ta nhiều hơn là con"

"Ta hiểu"

Những khoảng lặng này bắt đầu gây khó chịu cho cậu.

"Con xin lỗi, thưa cha," Draco nói, lại nhắm mắt lại.

"Ta có thể tưởng tượng được," Lucius nói. "Ta muốn hỏi tại sao con lại quyết định bỏ qua mọi lời khuyên của thầy thuốc và thường thức thông thường và cho phép mình được tách ra khỏi cái người chồng vừa mới ràng buộc với mình?"

"Con không biết, thưa cha"

"Thật chẳng giống con chút nào"

Draco thở dài. "Con không thể chịu đựng cậu ta thêm nữa. Cậu ta... cậu ta thật không thể-" và với một sợ hãi mơ hồ, cậu nhận ra cổ họng cậu đang nghẹn lại và cậu đang thực sự ở một tình huống nguy hiểm là sắp sửa khóc. Cậu nín thở và để ý nghĩ của mình đến một chỗ khác - có vẻ bảng số học là một chỗ tốt - để tránh việc khóc ngay trước mặt cha cậu, trong số tất cả những người khác.

Lucius kiên nhẫn đợi Draco lấy lại sự điềm tĩnh của mình. "Các thầy cô của con cho biết rằng gần đây hai đứa đối xử với nhau rất thù địch. Thật không may là mẹ con và ta phải nghe chuyện này từ người khác thay vì là từ con. Ta cứ nghĩ rằng việc thông báo các thông tin chính xác và có liên quan đến hai đứa là một phần của việc con nói chuyện với chúng ta mỗi tối chứ?"

Draco nuốt khó nhọc. "Con không - con không muốn... nó có vẻ không quan trọng lắm, bọn con cãi nhau suốt ngày, con không muốn làm phiền cha với-" cậu dừng lại khi mà thấy Potter ngọ nguậy.

Potter mở mắt ra, chớp mắt ngái ngủ nhìn cảnh vật xung quanh và nhấc đầu ra khỏi vai Draco. Cậu giật nảy mình khi nhìn thấy cha Draco đang vô cảm nhìn hai người ở cách đó hai feet. Cậu chuẩn bị ngồi dậy và Draco nắm chặt cậu lại.

"Đừng. Đầu mày sẽ đau như vỡ ra từng mảnh đấy. Hơn nữa, chúng ta phải ở cạnh nhau càng gần càng tốt." Người Potter cứng đơ vì phản kháng và khó chịu, và Draco vô thức xoa xoa vai Potter nhẹ nhàng, cố làm cậu ta bình tĩnh lại dù chỉ chút ít. Potter, mắt vẫn không rời khỏi Lucius, dần dần thư giãn và lại ngả đầu vào vai Draco với một tiếng thở dài dễ chịu.

"Thật là cảm động," Lucius nói hơi khinh khỉnh. "Nếu cậu mà là một người có trách nhiệm, thì cái màn thể hiện tình cảm công khai thế này đã không cần thiết rồi, đúng chứ?"

"Chúng ta không thể biết chắc được, ông Malfoy," bà Pomfrey lên tiếng, bà đã nhận ra Potter đã tỉnh lại và lại gần giường của họ. "Chúng tôi đã thông báo với ông biết là bà Pantere cho rằng câu thần chú không được làm đúng cách. Kiểu gì thì hai trò ấy cũng sẽ phải vào bệnh xá mà thôi, vì những tác dụng phụ của câu thần chú đầy thiếu sót này"

"Chúng có thể bị thế. Nhưng chúng đâu có sao. Chúng phải vào đây vì dã cư xử như trẻ con chứ không phải những người trưởng thành"

"Chúng không phải là người trưởng thành, thưa ngài," bà Pomfrey nói chắc nịch. "Chúng có thể là đã đến tuổi trưởng thành, nhưng chúng vẫn là những thiếu niên bị buộc phải đối mặt với tình huống mà sẽ rất khó khăn cho bất kỳ ai, dù là người lớn hay là không." Bà Pomfrey nhìn thẳng vào mắt Lucius. "Dù sao đi nữa, thì việc để những lời trách cứ sau đó, khi chúng đã bình phục hoàn toàn thì sẽ tốt hơn. Giờ nếu ngài không phiền, tôi cần phải kiểm tra bệnh nhân của mình." Bà đợi một nhịp. "Trong riêng tư"

Lucius Malfoy nheo mắt nhìn bà, nhưng vẫn đứng đó và bình thản rời bệnh xá, không đoái hoài gì đến Draco hay Potter khi ông đi ra.

"Giờ thì nào, Potter," bà Pomfrey nói nhanh, "Chúng ta sẽ xem trò thế nào rồi và sau đó sẽ đem cho trò bữa tối"

"Bữa tối? Con ngất xỉu bao lâu rồi?"

"Gần ba mươi tiếng rồi." Mặt Potter trắng bệch. "Phải, hai đứa đã làm một trò quả là rất hay đấy," bà nói khô khốc. "Đừng lo về nó nữa, làm thì cũng đã làm rồi. Giờ thì ngồi dậy nào. Malfoy, cả trò nữa, sẽ không mất đến một phút đâu" * * *
Draco thở dài trên vai Potter, ước rằng cậu cứ thế mà đi ngủ và quên hết tất cả những gì đã xảy ra. Thật không may, Graciele Esposito, chuyên gia về những rối loạn trong câu chú ràng buộc của viện Thánh Mungo, muốn có một cuộc họp với toàn bộ thành viên của cái phái đoàn nho nhỏ gồm phụ huynh, các giáo sư và bác sĩ, những người liên quan đến 'trường hợp' đặc biệt của họ. Và họ ở đấy. Vẫn trên giường bệnh xá, cuối cùng cũng được cho phép ngồi nhưng vẫn buộc phải duy trì khoảng cách siêu gần này hoặc chấp nhận những cơn khó chịu khủng khiếp, với khá nhiều người ngòi xung quanh đó để tiến hành một cuộc họp chết dẫm.

"Được rồi, chúng ta bắt đầu nào," Esposito tuyên bố. "Hiển nhiên là chúng ta đều rất lo lắng về những gì xảy ra ngày hôm qua, và rất muốn đảm bảo là việc đó sẽ không xảy ra nữa. Cả hai bạn trẻ này đã rất may mắn, các cậu có thể đã ngất xỉu, nhưng có thể thấy là các cậu vẫn ổn trừ một vài khó chịu nho nhỏ. Hậu quả có thể còn tệ hơn rất, rất nhiều. Một hoặc cả hai người có thể sẽ bị một cơn đau tim, hoặc rơi vào trạng thái hôn mê vĩnh viễn." Bà nhìn họ với một ánh mắt nghiêm túc. "Và dù là trường hợp nào, sự tiến triển của hai cậu sẽ là bỏ đi hết, tức là nó có thể sẽ cần lâu hơn là chúng ta nghĩ để hai cậu có thể xa nhau lâu hơn vài phút mà vẫn an toàn và thấy dễ chịu. Chuyện này rất nghiêm trọng đấy, các chàng trai. Không phải chuyện đùa đâu, dám sinh sự với một câu chú ràng buộc."

Draco cắn môi, không cần đến sự ràng buộc cũng cảm nhận được sự phẫn uất và sợ hãi của Potter, khi mà cậu ta cứng người lại căng thẳng và Draco cũng thấy thế. Potter ôm chặt vai Draco hơn một chút.

"Dù sao thì ta cũng tin là hai cậu đã đủ sợ sau những gì đã xảy ra và sẽ hành động có trách nhiệm hơn trong tương lai?"

Draco và Potter nhanh chóng gật đầu.

"Vậy được rồi. Bà Pomfrey và ta đã dành cả ngày để thảo luận tình hình trong khi hai cậu bất tỉnh, và chúng ta đã quyết định sẽ có một vài thay đổi để xử lý tình huống đặc biệt của hai cậu. Sự thay đổi quan trọng nhất liên quan đến việc sắp xếp nơi ở." Bà hắng giọng. "Sau khi nói chuyện với bạn bè các cậu ở cả hai nhà, chúng ta tin rằng một phần của rắc rối này là vì khi những người lớn chúng ta cố gắng hướng dẫn và động viên hai cậu, chúng ta đã cô lập hai cậu khỏi những người bạn mà các cậu cần nhất lúc này"

"Ta... ta nghĩ chúng ta đã quá vội vàng khi coi các cậu như người lớn. Việc đó, kết hợp với cả thực tế là nhà của hai cậu thường được coi là... kình địch. Khi đó, chúng ta thấy không có cách gì khả thi để loại các cậu ra khỏi nhà của mình. Giờ thì chúng ta đã thấy là mình đã sai lầm. Khi các cậu tới Hogwarts, các cậu đã được bảo rằng nhà mà các cậu được xếp vào sẽ là gia đình của các cậu khi các cậu ở đây, và chúng ta đã tách mất gia đình đó khỏi các cậu mà không có gì tương đương để có thể thay thế"

"Nhưng Malfoy không thể theo con đến tháp Gryffindor được, và con cũng không thể theo cậu ta xuống hầm Slytherin, không có cách gì để thay đổi-" Potter bắt đầu và giáo sư McGonagall lên tiếng.

"Có đấy, trò Potter. Chúng ta chỉ không nghĩ là nó khả thi khi mà sự việc này mới bắt đầu. Nhờ vào sự kiện ngày hôm qua, giáo sư Snape và ta đã nói chuyện với các bạn cùng nhà của hai trò và giải thích tình huống này cho họ, và ra lệnh là cho phép cả hai trò được vào nhà của mình. Rất khuyến khích hai trò ngồi bàn của nhau ở đại sảnh đường, ra vào phòng sinh hoạt chung và kể cả về lại ký túc xá ngủ nếu các trò muốn. Và nếu các trò định làm thế thì chúng ta sẽ dạy cho các trò dùng thần chú lên màn ngủ để một khi hạ màn xuống thì nó sẽ tạo thành một căn phòng riêng biệt, như thế thì không ai có thể vô tình bước vào nhìn thấy hoặc là nghe thấy bất cứ cái gì"

Draco khoái chí đến mức gần như nhếch mép lên cười quên đi sự mệt mỏi của mình khi thấy Potter xấu hổ ở câu nói cuối cùng. Đúng là Gryffindor. Cứ làm bộ kiểu cách.

"Chúng ta cũng định nhân cơ hội này thử các câu thần chú khác," Esposito nói với họ. "Thần chú vui vẻ, thần chú bình tĩnh, những câu thần chú dạng đó. Chúng tôi nghĩ là làm vậy là không thận trọng, nhất là khi biết câu thần chú ràng buộc của hai cậu không phải được làm bởi người giỏi nhất, nhưng ta nghĩ rốt cục thì hai cậu cũng chứng minh được rằng không làm gì cũng rất tai hại. Chúng ta chỉ đơn giản là nắm lấy cơ hội và giám sát hai cậu để chắc chắn rằng không có câu thần chú nào được dùng có phản ứng không tốt với ràng buộc của hai cậu"

"Có câu hỏi gì không?" bà Pomfrey hỏi.

Draco mệt mỏi lắc đầu, không muốn kéo dài cuộc thảo luận này thêm nữa.

"Tôi có một câu hỏi," Lucius Malfoy nói, và Draco cố lắm mới kìm lại được tiếng rên chán chường của mình - không chỉ vì có câu hỏi tức là cậu vẫn chưa được đi ngủ, mà còn vì cậu nhận ra giọng điệu 'Ta sẽ làm theo cách của ta dù là không ai ở đây thích điều này' của cha mình. Và quá biết những người xung quanh họ... cậu không thể nghĩ là cha cậu sẽ có thể bắt nạt nổi họ một cách nhanh chóng và hiệu quả và cho cậu đi nghỉ ngơi sớm đâu.

"Vâng, ông Malfoy?"

"Theo tôi hiểu thì... sự cố lần này xảy ra với ràng buộc của chúng phần lớn là do thái độ miễn cưỡng của cậu Potter trong việc chấp nhận một vài khía cạnh của câu chú ràng buộc?"

Draco có thể cảm nhận tim Potter đập nhanh hơn khi mà Potter giật mình thở mạnh.

"Tôi không thể nói rằng đấy là đúng-" Lương y Esposito bắt đầu nói và Lucius nhanh chóng cắt ngang.

"Tôi cho là bà sẽ xử lý việc miễn cưỡng này bằng phép thuật luôn chứ?"

"Cái gì?" Potter nhảy dựng lên, tức giận, và Draco thì cắn chặt răng mình mệt mỏi khi mà căn phòng nổ ra những tiếng cãi vã.

Thật là rất điển hình, và quá là phí thời gian. Cha cậu, như mọi khi, luôn tin rằng mình có thể đe doạ bất cứ ai để làm theo ý ông, nhưng nhìn phản ứng của Potter, thì cậu ta thà chịu lời nguyền Cruciatus hơn là bất cứ cái gì giúp 'loại bỏ miễn cưỡng', dù là bùa chú hay thuốc uống. Nhìn lướt quanh phòng cũng đủ thấy ngoài giáo sư Snape ra thì chẳng ai cho là gợi ý của cha Lucius là ý tốt.

Và biết tính bướng bỉnh đã ăn sâu vào máu của Potter, và cũng biết là Potter có sự hậu thuẫn mạnh mẽ của thầy Dumbledore và cô McGonagall, ấy là chưa kể đến lương y của viện thánh Mungo và bà Pomfrey, Draco chẳng nghi ngờ gì là cha cậu sẽ thua.

Cậu dụi mắt buồn ngủ, nhanh chóng quên đi cuộc thảo luận đang diễn ra. Dù sao thì cậu cũng chẳng cần nghe cũng biết. Potter sẽ nói là cậu ta sẽ không chấp nhận bất kỳ loại phép thuật nào can dự vào cuộc sống riêng của mình. Cha cậu sẽ chỉ ra là không chỉ cuộc sống riêng của Potter bị ảnh hưởng, mà cả của Draco nữa, và rằng bất kỳ sự miễn cưỡng nào của Potter cũng là hậu quả của việc không được giáo dục đầy đủ của dân Muggle, nó không cần được quan tâm quá mức như vậy. Giáo sư McGonagall sẽ cho rằng chẳng có lý do gì để họ không thể kiễn nhẫn đợi, còn bà Pomfrey sẽ bảo là Lucius không phải là một lương y và ông không biết mình đang nói về điều gì, giáo sư Snape sẽ nói là Lucius có lý và Potter thì quá cứng đầu, lương y hẳn nhiên sẽ nói một cái gì đó rất sâu sắc, còn cụ Dumbledore thì chỉ đứng đó quan sát, còn về tên người sói thì Draco không biết được là gã sẽ nói cái gì, nhưng nó cũng chả quan trọng, bởi vì chẳng có ai ngoài ông già hâm đơ Dumbledore và Potter là coi trọng những gì Lupin nói thôi.

Draco tựa người vào mấy cái gối, chẳng quan tâm gì đến những câu cãi nhau đang bay xung quanh cậu, mà nghĩ đến phòng sinh hoạt chung của nhà Slytherin nhiều hơn.

Nhà Slytherin... cậu mới chỉ tạm chấp nhận việc sẽ không bao giờ quay trở lại đấy, và tự bảo mình là nó chẳng quan trọng gì. Dù sao thì đấy cũng vẫn chỉ là ký túc xá mà thôi. Dù có đồ nội thất tốt hơn, vì nhà Slytherin thường thu hút những học sinh giàu có và tinh tế hơn, ví dụ như là Hufflebuff chẳng hạn, nhưng vẫn chỉ là một cái ký túc xá. Chẳng đáng để quan tâm nhiều, đặc biệt là với người thừa kế nhà Malfoy. Cậu còn tự bảo mình là, mặc kệ tình trạng đáng phàn nàn và kinh dị khi phải sống chung với Potter, thì vẫn thật là tốt khi mà có một căn phòng cho riêng mình. Vẫn là giai đoạn đáng mừng trong đời cậu hơn là bị nhét vào ký túc xá với bảy mươi học sinh khác.

Chỉ trừ một phần nhỏ trong đầu cậu không ngừng nhắc nhở là cậu sẽ sống cả đời ở nhà riêng của mình. Đây là năm cuối cùng để cậu có cơ hội sống với một nhóm người bằng tuổi mình, học chung, thiết lập liên minh mà sẽ có lợi khi cậu trưởng thành, hoặc là lâu lâu vui đùa với nhau, làm những trò ngu ngốc mà tuổi teen thường làm trước khi thực hiện nghĩa vụ với gia đình.

Cái phần nhỏ đó của cậu thậm chí còn thấy tiếc nuối sự mất đi đột ngột của tất cả những điều đó cũng như là những phần khác trong cậu tiếc nuối sự thiếu vắng Quidditch, sự mất tự do, việc mất đi tất cả những mai mối phù hợp lợi ích của nhà Malfoy, uy tín của gia đình bị giảm sút trầm trọng vì mối duyên trời đánh cậu đang vướng phải này, việc nó có thể ảnh hưởng đến tiếng nói của cha giữa những người ủng hộ chúa tể hắc ám...

Và giờ cậu có thể có lại một phần nhỏ những gì cậu đã bị tước mất.

Có đúng không nhỉ?

Cậu có thể quay lại nhà Slytherin, đúng. Nhưng cậu sẽ quay lại với cái tên phụ tá lúc nào cũng kè kè bên cạnh. Như thế có nghĩa là gì? Liệu có ai sẽ tin cậu - như là tin bất cứ một Slytherin nào, nữa không? Liệu có ai sẽ bỏ bớt rào cản để có thể thoải mái nói chuyện với cậu về những gì Potter không nên nghe? Liệu có ai tin rằng khi Potter nói cậu ta đã làm câu thần chú im lặng, cậu ta thực sự có làm? Về cái vấn đề đó thì bản thân Malfoy có tin không?

Làm thế nào để cậu hoà nhập lại đây? Những người bạn của cậu sẽ thấy thế nào, khi bị buộc phải chấp nhận sự có mặt của Potter? Đặc biệt là khi họ đồng ý làm vậy chỉ vì để giúp Draco, người mà sự ràng buộc đang dần giết cậu vì cậu... cái gì nhỉ? Cô đơn à? Người thừa kế nhà Malfoy, không thể xử lý nổi một chút bất tiện kiểu như là một cuộc hôn nhân khó chịu chỉ vì cậu ta cô đơn?
Ôi, chết tiệt. Thế thì không ổn chút nào. Các bạn cùng nhà cậu sẽ không tôn trọng cậu nhiều như trước nữa, và hẳn sẽ cảm thấy là cậu mang nợ họ vì đã đồng ý cho cậu trở lại.

Tuy nhiên thì cái đó còn phụ thuộc vào việc thầy Snape đã 'ra lệnh' chào đón Potter vào nhà Slytherin như thế nào. Thầy Snape là một người khôn ngoan, và luôn luôn ủng hộ nhà Malfoy. Draco chắc sẽ phải hỏi xem thầy đã giải thích thế nào với mọi người. Mong là thầy sẽ làm như Potter là một đứa trẻ cô đơn, luôn sợ hãi và ám chỉ là vì tên Gryffindor cần nhà của mình, và thế thì sẽ thật bất công với Draco nếu không cho cậu trở về nhà của cậu, cho dù là Draco có cần về hay không. Cậu sẽ phải đi hỏi thầy Snape-

"...Draco?"

Draco đột nhiên nhận ra tất cả mọi người đều đang im lặng nhìn cậu, và cậu cố nén sự sợ hãi của mình lại khi nhận ra là giọng nói cuối cùng mà cậu nghe thấy là của cha cậu và cậu thì không có một chút ý niệm gì về những điều ông nói.

"Con xin lỗi, thưa cha, cha có thể nhắc lại câu hỏi được không ạ?" cậu nói, cố làm ra vẻ bình thường.

"Ta hỏi con nghĩ thế nào," Lucius trả lời, với cái giọng chiếu cố nhưng lại thiếu kiên nhẫn mà luôn luôn làm Draco thấy như bị châm chích vậy.

"Về-"

"Về việc sử dụng phép thuật để tạo điều kiện cho phần quan hệ của ràng buộc giữa hai trò được dễ dàng hơn." Bà Pomfrey nói huỵch toẹt.

"Không," Draco nói mà không suy nghĩ, và suýt thì cắn lưỡi mình trong kinh hãi khi cậu chợt nhận ra mình đã làm gì. Thẳng thừng công khai sự bất đồng ý kiến với cha cậu, lại còn ngay trước mặt những người khác. Sự hoảng sợ dần ngập tràn trong cậu khi cậu bắt gặp ánh nhìn hoài nghi của Lucius và cố gắng một cách tuyệt vọng để giữ cho vẻ mặt bình thản trong khi cậu điên cuồng tìm cách cứu vãn tình thế này. Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt làm thế quái nào mà cậu lại nói ra những gì mình nghĩ chứ chết tiệt, chết tiệt-

Thư giãn nào. Thở đi. Ổn thôi mà.

Cậu gần như là nghe được những lời đó; cảm thấy sự hoảng loạn như mờ dần đi và tan biến như đám bong bóng vậy, nhận ra rằng không có gì đáng sợ ở đây cả. Cậu liếc xuống tay Potter, bình tĩnh để trên tay cậu. Vậy cậu không đồng ý, miễn là cậu không thể hiện sự bất kính trắng trợn với cha mình thì có khả năng là Lucius sẽ chấp nhận những gì cậu nói với một chút đồng tình.

"Ý con là, đương nhiên đấy là một ý tưởng hay-" Bàn tay trên tay cậu nắm chặt lại, đau quá đi, "nhưng con nghĩ là tụi con chưa cần dùng tới biện pháp đấy, đặc biệt là khi không ai biết là những câu thần chú khác sẽ tác động thế nào lên sự ràng buộc của tụi con." Bàn tay lại thả lỏng ra. Cậu mỉm cười. "Và, không có ý gì đâu ạ, nhưng là nạn nhân của một câu thần chú riêng tư hỏng, làm con chẳng thấy hào hứng chút nào khi phải thử một câu thần chú riêng tư nữa, nếu mà nó cũng hỏng nốt. Con cũng chả muốn tưởng tượng xem cái đấy nó mà hỏng thì sẽ thế nào," cậu rùng mình tăng hiệu ứng và những người lớn có thấy chút hài hước.

Và cảm ơn Merlin và Mordred, cái tia nhìn đầy nguy hiểm của cha cậu đã biến mất và thay vào đó là một nụ cười nhỏ nở trên môi cha cậu. Và những cảm nhận từ Potter là... thận trọng chấp nhận. Thú vị đây.

Cậu nhìn xuống tay Potter, vẫn để trên tay cậu, rồi lại nhìn lên. Potter đang nhìn cậu tò mò, đầu cậu ta nghiêng sang một bên như là cậu ta đang cố giải thích điều gì đó.

"Dù thế nào đi nữa, các cậu cũng không phải lo lắng về điều đấy ít nhất là trong một vài ngày nữa," lương y Esposito lên tiếng. "Như tôi đã nói, sự ràng buộc của các cậu đã bị thương tổn. Hai cậu quá yếu để có thể cảm thấy ham muốn, chắc phải vài tuần nữa. Đến lúc đó thì ai mà biết được, có khi các cậu đã giải quyết xong rồi. Những điều kỳ diệu thường xảy ra mà"

Có một khoảng lặng nhỏ.

"Thôi, được rồi," bà Pomfrey nói, liếc nhìn cả hai người. "Chúng ta vẫn còn vài chuyện nữa cần phải bàn tới, nhưng tôi muốn mọi việc xong nhanh nhất có thể. Tôi còn có hai bệnh nhân đang rất cần được ngủ" * * *
Cuối cùng thì mọi việc cũng đã xong. Mắt Draco nhắm tịt lại ngay cả khi cha cậu rời phòng. Cậu nằm xuống, sự sung sướng tràn qua cậu. Ôi giấc ngủ, cám ơn chúa.

Cậu thì thầm, "Potter, lúc họp đấy mày có làm gì tao à? Cái lúc mà cha tao hỏi tao nghĩ gì về mấy câu thần chú dùng cho mày ấy?"

"Có, mày cảm nhận được gì à?" Potter nói, ngáp dài và cũng nằm xuống.

"Ừ, mày phải nói tao nghe xem mày đã làm gì," Draco cũng ngáp ngái ngủ, quay sang bên cạnh, lại gần Potter, và để tay lên ngực cậu ta.

"Ok, được thôi, ngày mai đi." Potter kéo tay Draco vào gần hơn và chỉnh tư thế nằm cho vừa với Draco. "Lúc mày nói là mày không muốn dùng chúng thì có thật vậy không?"

"Mẹ nó chứ, có," Draco lầm bầm. "Ý tưởng ngu ngốc gì đâu"
Potter bật cười. "Mày phải giải thích ý mày là gì đấy"

"Ngày mai," cả hai cùng nói, và Draco mỉm cười mệt mỏi.

"Ngủ ngon, Potter"

"Ừ. ngủ ngon" Ngày 16, thứ tư

Harry cố không ngáp để cậu có thể tập trungvào đọc bài độc dược. Ôi trời ơi, ai lại có thể yêu thích nó hay là làm cái nghềnày chứ.

Harry liếc sang Malfoy, vẫn đang ngủ, tự hỏikhông biết cậu có nên nhờ cậu ta giúp khi cậu ta dậy không. Quyết định làkhông. Malfoy có thể là một trong những học sinh giỏi độc dược nhất, nhưng cậuta là một thầy giáo tồi - chả có tý kiên nhẫn nào cả, không có tài năng trongviệc giải thích vấn đề, không có mong muốn giúp đỡ các học sinh khác. Thi thoảngHarry cũng có thấy cậu ta giúp các bạn đồng môn Slytherin khác, nhưng có vẻ nhưsự giúp đỡ của cậu ta luôn phải đi kèm với một khoản trả ơn lớn.

Hơn nữa, cậu cũng không muốn có thêm bất kỳquan hệ gì với Malfoy trừ phi là những cái cực kỳ cần thiết.

Harry dụi dụi mắt, không biết cậu có nên ngủ lạikhông, nhưng cảm thấy không muốn lắm. Đấy có vẻ như là tất cả những gì họ làm cảngày nay. Ngoài bữa sáng và trưa, vài cuộc viếng thăm ngắn của bà Pomfrey, mộtvài thầy cô và bạn bè, thì phần lớn thời gian là họ ngủ mê mệt. Bà Pomfrey cũngđã giải thích là họ đang hồi phục và nên cho cơ thể được nghỉ ngơi trong vàingày tới, nhưng Harry bắt đầu thấy chán rồi.

Tuy nhiên, đọc sách độc dược chắc chắn khônggiúp gì cho cậu đỡ chán được rồi. Cậu để sách ra chỗ khác và nằm xuống, nhanhchóng điều chỉnh mình cho vừa với người Malfoy. Cậu nhìn chằm chằm vào cái tủbên cạnh, đếm các ngăn kéo và các nấc và những vết trầy trên đấy, rồi lại nhìnmấy cái kệ, cố gắng tìm hiểu xem bà Pomfrey để những cái gì ở đó.

"Potter?" Giọng ngái ngủ của Malfoy vang lêncùng lúc cậu ta trở mình và nheo mắt nhìn lên trần nhà. "Mấy giờ rồi?"

"Sắp năm giờ"

"Ồ," Malfoy dụi mắt, ngáp dài. "Mm, mày vẫnchưa nói với tao là tối qua mày đã làm gì," cậu nói hẵng còn ngái ngủ

"Lúc nào?"

"Lúc mà cha ta hỏi tao ấy"

"À, cái đó," Harry cố nghĩ. "Tao không biết,thật đó - tao nghĩ là tao cố truyền sự bình tĩnh cho mày"

"Truyền bình tĩnh?"

"Mày đã - rất căng thẳng." Harry kịp thời dừnglại trước khi cậu có thể nói là 'sợ hãi'. "Tao đã cố tưởng tượng ra để xoa dịunó. Có được việc không?"

"Có"

"Nó thế nào vậy?" Malfoy nhún vai. "Làm sao màmày biết là tao đã làm gì đó?"

"Tao không biết." Malfoy nghĩ một lúc. "Tao thấy...lạ lắm. Như thể là có ai đó đang bảo tao là tao nên cảm thấy thế nào, trong đầutao ấy. Có hơi giống với việc cảm thấy những gì mày đang thấy nhờ sự ràng buộc.Nhưng... cũng khác." Dừng một lúc. "Cái gì khiến mày làm điều đó?"

"Tao cũng chẳng biết. Tao nghĩ là tao chợt nhớra những gì bà Pomfrey nói với mình ngày đầu tiên, về một số lợi ích của việcràng buộc, và cái đấy là một trong số đó - có thể giúp cho người còn lại thấycân bằng hơn."
Malfoy cau mày. "Tao đâu có cần mày làm thế"

Harry nghĩ nhanh. Có, cậu ta quá cần đi ấy chứ- sự hoảng sợ của cậu ta tràn vào Harry nhờ sự ràng buộc của họ - nhưng có vẻMalfoy không muốn thừa nhận điều này. "Cả hai chúng ta đều mệt. Và tao muốn đingủ tiếp nên tao nghĩ là nếu tao giúp mày một chút để mày có thể nghĩ ra nhữnggì cần nói, mày sẽ kết thúc cuộc thảo luận nhanh hơn"

Malfoy gật đầu. "Ừ, ưm, nó được việc đấy"

"Thử nghĩ xem," Harry nói khô khốc, "cuối cùngcái ràng buộc ngu ngốc này cũng có một lợi ích. Và chỉ mất có mười sáu ngày đểphát hiện ra nó." Malfoy cười thích thú.

"Tại sao mày lại không đồng ý với bố mày về...mày biết đấy, mấy câu thần chú á?" Harry hỏi, tranh thủ cơ hội khi họ bất ngờcó một cuộc nói chuyện rất bình thường thế này.

"Tao biết là mày sẽ chẳng bao giờ đồng ý. Màyquá cứng đầu, và cụ Dumbledore cùng bà McGonagall đằng nào chả bảo vệ ý kiến củamày. Phí thời gian, tranh cãi về việc đấy"

Harry gật gù. Có lý. Chỉ ngạc nhiên một chútlà Malfoy nhìn ra điều đó, nhưng cậu cho là ngay cả Malfoy đôi khi cũng nhìn thấysự thật hiển nhiên và chấp nhận thua cuộc khi cậu ta thừa nhận điều đó.

"Mày có nghĩ là họ sẽ để mình đi ngày mai không?"Cậu hỏi vu vơ.

"Chắc là không đâu. Bà Pomfrey nói là sẽ cầnvài ngày cho tới khi chúng ta không còn ngủ suốt nữa"

"Mm." Harry nhắm mắt lại.

"Chết tiệt," Malfoy đột nhiên kêu lên.

"Sao thế?"

"Chúng ta phải nộp bài tập môn biến hình ngàyhôm nay"

"Tao nghĩ là cô McGonagall sẽ thuyết phục đượccho chúng ta thêm một ít thời gian"

"Tao không thích bị tụt quá xa so với lớp"

"Tại sao mày lại quan tâm chuyện đó chứ?"Harry tò mò hỏi.

"Cái gì?"

"Về điểm số, về chuyện trường lớp ấy. Đâu phảilà mày cần có điểm cao để được Bộ thuê hay gì đó đâu"

"Trời ơi, Potter, mày chẳng để ý gì cả,"Malfoy cười nói. "Đấy không phải là về điểm số, đấy là để có được sự kính nể rồitừ đó gây ảnh hưởng tới người khác. Chỉ vì mày là người thừa kế của một giađình danh giá, đâu có nghĩa là mày cứ ngồi đó rồi để tên tuổi nhà mày làm mọiviệc cho mày"

"Thế không phải à?"

"Không, đồ ngốc. Nếu mày là một thằng đại ngu,chẳng tên tuổi nào đủ để mày được bất cứ ai tôn trọng. Cha tao sao thể sai khiếnmọi người làm những việc ông muốn chỉ vì ông từ một gia đình lâu đời đâu, màcòn vì ông rất thông minh và mọi người biết điều đó"

"Ông ta còn là một tên thích thao túng, ngạo mạn-"Harry giữ lại phần sau ý kiến của mình và Malfoy bật cười.

"Mày nói như thể đấy là một điều xấu"

"Thì đúng thế mà"

"Potter, tao có cần phải nhắc mày là mày đangnói về cha chồng mình không đấy?"

"Ôi trời ơi, không," Potter rên rỉ, vàMalfoy cười lớn. Harry mỉm cười theo, và chợt nhận ra một sự thật rất shock.

Malfoy đã cười vì một điều gì đó mà Harry nói.Không có tà tâm, không nhạo báng, mà chỉ là buồn cười thực sự. Gì nữa, cậu tacòn trêu chọc Harry, và cũng không theo cái kiểu ác ý. Như là một người trêu chọcbạn mình. Và họ đang có một cuộc nói chuyện hết sức bình thường - và cũng khôngphải là lần đầu tiên. Chỉ đơn giản là trao đổi ý kiến, không hề có ý định gìlàm tổn thương nhau.

Harry nuốt nặng nhọc. Mọi thứ thay đổi rồi, lạimột lần nữa; chúng thay đổi mà Harry không hề hay biết, và chỉ tới bây giờ cậumới nhận ra ở cái thời điểm đặc biệt này, khi họ nằm trong vòng tay của nhau,cái kiểu mà họ nằm đã vài ngày nay rồi. Cái thực tế là họ nằm đây vì họ cămghét nhau đến mức mà họ đã cố tình làm một điều nguy hiểm chỉ để tránh xa nhaura, có vẻ không nghiêm trọng bằng cái thực tế là lúc này họ không thực sự ghétnhau đến vậy. Cho dù đấy là vì bị buộc phải luôn chạm vào nhau hay vì mệt mỏihay bất cứ cái gì khác, họ đang ở một nơi mà không có sự hận thù hay oán giậnvà nó có... hơi đáng sợ.

"Ông ấy nghĩ gì về chuyện này?" Harry hỏi, cốbám lấy một điều gì đó để giúp cậu không phải suy nghĩ quá nhiều.

"Cha á? Ông ấy rất vui. Ông luôn mong là tao sẽkết hôn với ai đó dưới tầm mình, hoàn toàn không phù hợp theo mọi cách có thể.Việc này còn vượt quá những giấc ngông cuồng nhất của ông"

Harry nhận ra giọng điệu châm chọc và cố khôngnghĩ tới nó có nghĩa gì khi mà một phần trong cậu thấy khá là nhẹ nhõm khi ngheđiều đó. "Ông ấy không trách mày à?"

"Vì đã đi qua một cánh cửa? Merlin, Potter,cha tao kỳ vọng rất cao ở tao nhưng tao nghĩ là cho dù là ông đi nữa cũng khôngthể nghĩ rằng đấy là lỗi của tao"

"Biết thế, nhưng tao chắc là chuyện này cũnglàm mọi thứ... khó xử cho gia đình mày"

"Chắc chắn là thế rồi," Malfoy nói cộc lốc.

"Ông ấy không nói với mày à?"

"Với mày trong phòng mỗi khi nói chuyện? Lạ làkhông đấy"

"Tao có dùng thần chú im lặng"

"Ừ, và dân Slytherin nổi tiếng với việc tin tưởngsự thật thà của đối thủ. Đấy là một lý do để bọn tao luôn đi trước trong cuộc sống"

Harry quyết định bỏ qua chủ đề này. Họ đang bướcvào một vùng nguy hiểm, trong khi một phần của cậu thấy nhẹ nhõm một chút khiquay lại cái kiểu bán thù địch quen thuộc, thì cậu cũng không muốn đi quá xa. Cậutự đấu tranh một lúc xem có hỏi Malfoy cậu ta nghĩ gì về việc quay lại nhà họ mộtkhi họ được thả về, rồi lại nhận ra là cậu không những không quan tâm, mà cònkhông muốn nói chuyện thêm về bất cứ cái gì nữa.

"Mày có thể tắt đèn bên tao đi nếu mày định họckhông?" cậu hỏi, quay đi và cảm thấy thoải mái rồi rơi vào giấc ngủ ngay lập tức.Ngày17, thứ năm

Draco quay ra nhìn mấy cái khoá-cảng của mình,xem xét nó vu vơ trong khi chờ Potter và bạn cậu ta đuổi kịp. Dumbledore đã đưacho cả hai những cái khoá-cảng đặc biệt dẫn tới phòng ngủ chung của họ cũng nhưlà phòng trong cả hai ký túc xá. Như thế thì họ có thể dễ dàng di chuyển từ nơinày đến nơi khác mà không cần phải đi lung tung khắp lâu đài mỗi lần họ để quêncái gì đó ở một trong ba nơi mà họ ở.

Draco tò mò nhìn xung quanh phòng sinh hoạtchung nhà Gryffindor. Cậu đã từng đến đây rồi, cái hôm mà Potter đến dọn đồ đểchuyển đi, nhưng không ở đủ lâu để có thể quan sát kỹ. Giờ, thì cậu có thể thấynhững cái ghế ngồi mềm mềm, với hai màu phối đỏ và vàng khó tránh, dùng rấtnhiều chân dung để che tường. Cũng không tệ. Mặc dù nó theo phong cách dễ chịu,thoải mái hơn là sang trọng, nó cũng tạm được. Cậu rồi sẽ dần quen thôi. Rõràng là cậu buộc phải quen thôi.

Cậu lấy sách ra. Không thấy có nhiều sinh lựccho lắm, cậu chọn đọc sách độc dược, môn này luôn luôn giúp cậu tập trung. Nghĩđến việc học biến hình lúc này làm đầu cậu đau không chịu được. Một môn khókinh dị, được dạy bởi một giáo viên cũng thiếu tính hài hước kinh khủng. Cậu sẽngủ gật sau vài phút mất, và cậu thì thấy cái ý tưởng đó chẳng hay ho chút nào:ngủ gật giữa một đống Gryffindor.

Một lần nữa cậu lại thấy biết ơn thầy Snape vìđã giải thích việc họ trở về ký túc xá theo đúng kiểu phù hợp với các bạn cùngnhà của cậu. Trong tình trạng này, cậu chẳng muốn gần một người nhà Slytherinnào, với cái bản năng nhanh nhạy khi đánh hơi thấy điểm yếu của người khác. Vìvậy, cậu đã có thể đồng ý trở về tháp Gryffindor trước mà không ảnh hưởng gìđến hình tượng của mình.

"Chà, đừng có ở đấy suốt chứ, Draco," Pansynói với cậu. "Bọn này cũng muốn gặp cậu mà, dù Potter có nhớ mấy đứa bạn nhỏcủa cậu ta hay không. Thực sự thì cả bọn đều thấy rất bực mình khi mọi chuyệnđều vì nhu cầu tình cảm của Potty bé nhỏ đáng thương. Quá là điển hình cho cáichỗ này"

"Rồi tớ sẽ qua thôi," Draco trả lời. "Chắc tớsẽ dành hết thời gian ở đó để học thôi, tớ tụt lại quá xa rồi"

"Thật à? Cậu sẽ không làm cuộc trinh sát nhỏcho bọn tớ khi ở bên đó sao - lật tẩy âm mưu đê tiện của nhà Gryffindor nhằmthống trị thế giới hay gần thế à?"

"Cho xin đi. Họ là dân Gryffindor mà. Âm mưuđê tiện mà họ có thể nghĩ ra là 'hãy làm việc thật chăm chỉ và tự gây nguy hiểmcho mình chẳng vì lý do gì cả'."

Cậu liếc nhanh qua Potter, đang trò chuyện vuivẻ với một vài đứa năm ba. Về chuyện gì thì Draco chịu, không biết được, vì cậuđã giăng câu thần chú im lặng quanh mình ngay khi phép lịch sự tối thiểu chophép. Cảm giác khi ngồi giữa một bữa tiệc chào mừng lớn và không nghe thấy gìhết cũng thật lạ, nhưng mà như thế thì chắc chắn cậu sẽ không phải có nhữngcuộc nói chuyện vô bổ với đám bạn của Potter.

Cậu lại vùi đầu vào môn độc dược. Họ đã tụt lạiquá xa rồi, thật là đau lòng mỗi khi nghĩ đến việc bắt đầu học đuổi. Nên thayvì thế, cậu lật sang phần thuốc tăng lực, dù là lúc này họ chưa cần học đến.Cậu và Potter sẽ phải uống một vài loại thuốc để giúp họ tỉnh táo trong lớpngày mai, dù họ chỉ học có nửa ngày. Cậu cũng nên tìm hiểu xem cậu phải tiêuhoá cái gì.

Sự mệt mỏi này thật cực kỳ khó chịu. Ai có thểnghĩ rằng việc chống lại cái lời nguyền khỉ gió đó sẽ rất tai hại? Họ đã đượcbáo trước, đưong nhiên, và đã đọc trong những tài liệu họ được cung cấp về câuthần chú, nhưng nó hoàn toàn khác khi mà đọc "bệnh nhân có thể sẽ phải trải quaviệc thiếu năng lượng trầm trọng trong nhiều ngày" và sống chung với nó. Cậunhìn lên và bỏ câu thần chú im lặng khi Potter chạm vào đầu gối cậu.

"Gì?"

"Seamus có kem cam thảo này, mày có muốn ănkhông?" Cậu ta giơ ra một cây. Draco mỉm cười - kem cam thảo(1), sản phẩm duynhất của Honeydukes mà cậu thích.

"Cám ơn," cậu nói với Finnigan, cây kem nhanhchóng biến mất và miệng cậu thấm đẫm vị ngọt mà chắc kéo dài trong khoảng mộtgiờ. Cậu quay lại với việc đọc sách độc dược, lại giăng câu thần chú im lặng.Và Potter một lần nữa gõ đầu gối cậu.

"Ừ?"

"Còn có fizzbees(2) và-"

"Potter, làm ơn để tao yên. Vài người trongchúng ta quan tâm đến điểm số nhiều hơn là ngồi tán phét và ăn đồ ngọt đấy"

Potter nhún vai. "Cũng đúng, nhưng tao chỉkhông muốn mày cảm thấy bị ra rìa thôi"

"Mày thật là tốt bụng đó, nhưng tao là mộtSlytherin ở giữa phòng sinh hoạt chung của Gryffindor. Ra rìa chính là nơi màtao muốn ở, cám ơn"

"Có lý." Potter nhăn nhở cười và quay đi, đểDraco ngồi học mà không làm phiền gì thêm nữa.

Nó cũng thật sự là khá hay. Draco nghĩ khi cậucố tìm câu trả lời cho một câu hỏi dễ mắc lừa, việc làm quen với môi trườngxung quanh dễ đến mức nào. Ví dụ như là, ngồi trong một cái bong bóng im lặngbao trùm giữa một bữa tiệc. Ngoài việc thi thoảng chân hay tay Potter chạm vàocậu và một vài suy nghĩ khác lạc vào, thì chẳng có gì làm cậu phân tâm khỏi môncậu đang học nữa.

Và khi mà cái môn đấy lại phức tạp và đòi hỏisuy nghĩ như là độc dược, thì rất dễ chìm đắm trong đấy và quên đi mọi thứngoài những phản ứng của các chất và mô hình được đưa ra. Ví dụ, cây nữ lang,thường được dùng làm thuốc ngủ, bằng cách nào đó mà trở thành chất gây mất phảnxạ khi kết hợp với nòng nọc(3). Nòng nọc còn biến nước mắt mỹ nhân ngư thànhchất kích thích và bột vảy rồng thành chất làm tâm trạng vui lên, và nếu ta cóthể tìm hiểu chúng đã làm gì với ba chất đó, ta có thể bắt đầu hiểu ra cách làmthế nào để dùng chúng cho loại thuốc mới. Thử thách thực sự của môn độc dược làhiểu tính chất và cấu tạo của các chất đủ để có thể tự mình làm ra một loạithuốc, chứ không chỉ là làm theo những gì - cậu ngẩng lên khi mà Potter vỗ vaicậu.

"Sao?"

"Tao cần đi ngủ," Potter nói, ngáp ngáp. "Màysắp xong chưa?"

"Tao muốn đọc nốt phần cuối-"

"Malfoy, mày ngồi đây đọc gần hai tiếng rồi"

Draco nhìn xung quanh phòng sinh hoạt chung,hơi ngạc nhiên. Căn phòng đầy những dấu hiệu là một cuộc ăn mừng lớn vừa diễnra - đĩa và cốc trải đầy tất cả những chỗ bằng phẳng có thể để được, giấy góitừ các sản phẩm của Honeydukes dưới chân, những gì còn sót lại của trò đánh bàinổ. Những người còn ngồi lại đa số là năm trên, và có vẻ hơi trầm hơn, nóichuyện bằng những giọng thì thầm.

"Ừ, đúng." Cậu đứng dậy, đánh dấu chỗ mình đãđọc và vươn vai, rồi đi theo Potter.

"Chúc ngủ ngon, Harry," Finnigan chào, "... vàMalfoy," cậu ta nói thêm sau một tẹo do dự.

Draco quay lại, có hơi giật mình ngạc nhiên."Ngủ ngon," cậu nói một cách tự động, trán cậu hơi nhăn lại khi mà cậu tiếp tụcđi theo Potter lên cầu thang vào phòng ngủ của năm thứ bảy.

"Mày đang thấy bối rối," Potter quan sát khihọ đi lên cầu thang.

"Cái gì? Đâu có đâu"

"Băn khoăn vậy"

"Không. Có thể. Thôi đi. Đừng có làm cái tròđọc suy nghĩ đấy nữa, phiền quá"

"Xin lỗi." Potter dẫn đường tới nhà vệ sinh vàhọ bắt đầu chuẩn bị đi ngủ. Draco nhăn mũi lại khi tới cái bồn rửa đầy mùithuốc cạo râu của ai đó. Có một điều mà cậu rất thích ở phòng riêng của mình làkhông phải chia sẻ phòng vệ sinh với ai ngoài Potter. Cho dù không phải làngười sạch sẽ nhất, nhưng cậu ta ít nhất cũng giữ nguyên trạng cái nhà vệ sinh.

"Những người khác vẫn còn ở bữa tiệc à?" Dracohỏi khi họ vào phòng ngủ vắng teo.

"Mới chỉ là 11 giờ tối thứ năm, Malfoy. Đừngcó nói với tao là giờ này học sinh năm bảy nhà Slytherin đã đi ngủ rồi nhớ"

"Mười một giờ?" Draco nhận ra rằng cậu đã hoàntoàn mất cảm giác về thời gian. Hẳn đây là một hậu quả của việc dành quá nhiềuthời gian trong ngày để ngủ mấy hôm nay.

"Hơn nữa, tao nghĩ... ưm, tao nghĩ họ muốn chochúng ta ít riêng tư," Potter nói thêm lúc họ trèo lên giường.

Draco bật cười, "Cũng chẳng cần cái đấy nhiềulắm, cảm ơn chúa. Mong là không cần trong một thời gian nữa"

Potter nhún vai không thoải mái chút nào. "BàPomfrey và Esposito nói là họ không biết khi nào-"

"Đừng có lo về chuyện đó, Potter," Draco nóibực bội.

"Mày nói thì dễ lắm"

"Cái gì?"

"Chà, đấy không phải là vấn đề đối với mày,đúng không?"

"Không phải là vấn đề khi phải muốn fuck vớitên giai tơ mà bản thân tao rất ghét và còn là kẻ quá sợ để thử làm bất cứ cáigì?" Draco nói chua cay. "Đúng là không, mà thực ra còn rất dễ chịu nữa. Tao sẽkhuyên điều này cho bất cứ ai muốn bị loét dạ dày"

"Ôi, thôi quên nó đi," Potter nói, quay lưngvề phía Draco.

"Làm sao mà nó không phải là vấn đề chứ?"

"Đừng bận tâm. Xin lỗi tao đã nói linh tinh"

Draco suy nghĩ xem có nên hỏi Potter ý cậu làgì không, nhưng rồi quyết định là cậu cũng chả quan tâm đến chuyện đó làm gì."Được thôi, ngủ ngon"

"Ngủ ngon"* * *

Ngày 19, thứ bảy

"Ôi trời, thật tuyệt khi được về nhà," Harrynhận xét khi mà Ron đang kể lể về trận thua mới nhất của đội Chudley Cannons,và Ron mỉm cười.

"Tớ vẫn không thể tin được là cậu đã trở về,"Ron nói. Cả hai không rõ làm sao mà cùng dậy sớm vào sáng thứ bảy, Ron đã đixuống đại sảnh đường lấy ít đồ ăn sáng lên, và giờ họ ngồi đây, nhấm nháp cacao, giữ cho giọng thật nhỏ để không làm phiền bốn cậu bạn khác vẫn đang ngongiấc trong phòng.

"Ừ, cả tớ cũng vậy," Harry đồng tình, mỉmcười.

Có một vài khoảnh khắc thật khó xử, dĩ nhiên.Như là sáng hôm qua, khi mà Ron mặt đỏ ửng đánh thức cậu dậy đi học và cố gắngrất, rất cố gắng để làm như cậu không thấy Malfoy đang nằm ngủ trong vòng taycủa Harry. Nhưng dù sao thì cậu đã ở nhà và nó thật tuyệt.

Đây là cái mà mình đã nhớ nhiều nhất, Harrynghĩ. Chẳng có gì to tát, chỉ là ở bên cạnh các bạn, được ngồi nói chuyện vềbất cứ chuyện gì.

"Sống với nó, có kinh khủng lắm không? Nó cóđúng là một tên khốn đáng ghét không?" Ron ngừng lại. "Và cậu có chắc là nóđang ngủ không?"

"Ừ, chắc mà," Harry bật cười, liếc nhìn cáigiường, nơi chỉ có một nhúm nhỏ vàng-trắng thấy được trong đống chăn. "Tớ cóthể... gần như là cảm thấy được khi cậu ta tỉnh. Không hẳn, nhưng... nó lạ lắm, tớchịu không giải thích được. Nó như kiểu nếu tớ ngừng lại và nghĩ trong mộtphút, tớ có thể nhận biết được cậu ta đang thấy thế nào. Và lúc này thì cậu tađang ngủ"

"Tốt. Ừ, Bill cũng nói là anh ấy cảm nhận đượcnhư thế về chị Fleur sau lễ ràng buộc của họ. Nhắc cậu nhớ, anh ấy biết chịFleur trước khi họ làm câu thần chú. Tớ không rõ là bao nhiêu phần là nhờ câuthần chú và bao nhiêu phần là chỉ có họ"

"Nửa này nửa kia, có lẽ. Mặc dù là tớ có biếtMalfoy, tớ nghĩ thế, trước khi có câu thần chú... dĩ nhiên đấy không phải là mộtđiều tốt cho lắm," Harry nói có một chút cay đắng.

"Không, quá đúng"

Một khoảng lặng đầy ngượng ngùng.

"Dù sao thì tớ cũng mừng là cậu trở lại. Kể cảlà cậu có mang theo nó"

"Ừ, tớ cũng thế"

"Mọi việc sẽ khó khăn khi mà cậu sang ký túcxá của nó"

"Ừ, tớ biết. Nó đã đủ tệ khi ngồi chung vớiđám bạn cậu ta ở lớp học và giờ ăn rồi. Tớ đồng ý là như thế mới công bằng, nếubọn tớ đã ở đây buổi đêm thì ban ngày sẽ ngồi bên họ, nhưng họ thật toàn một lũkhốn. Các cậu đối xử với cậu ta tốt mà-"

"Mà thế là còn hơn những gì nó đáng đượcnhận-"

"Và họ thì không chịu đáp lễ gì cả"

"Không, tớ không nghĩ vậy. Và hẳn là nó cònkhuyến khích chúng ấy chứ, đúng không?"

"Không, cậu ta không làm thế," Harry trả lời,lần đầu tiên nhận ra điều này. Malfoy vẫn biến cậu thành trò cười trong lớp,nhưng không còn nhiều như trước nữa, và cậu ta cũng không còn theo bè với nhữnglời nhạo báng Harry của nhà Slytherin. Harry cau mày khi cậu nhớ lại nhữngchuyện ở lớp hôm trước. "Thực ra... tớ nghĩ là điều đó làm cậu ta thấy khó chịu"

"Malfoy? Khó chịu vì bọn Slytherin hành độngnhư những tên ngốc quanh cậu?"

"Ừ"

"Cậu có nghĩ là nó bị bệnh không vậy?"

Harry cười lớn. "Không, nó chả liên quan gìđến tớ đâu, tớ không nghĩ thế, chỉ là cậu ta có thể cảm nhận được những gì tớđang thấy thông qua mối ràng buộc"

"Phải, đấy cũng là những gì Hermione nói khimà cô McGonagall thông báo là cậu sẽ quay lại đây; cô ấy lại diễn thuyết mộtbài siêu dài về vì sao chúng ta phải đối xử tốt với Malfoy, hoặc ít nhất thìcũng không thô lỗ với nó, bởi vì có thể sẽ có tác dụng ngược đối với cậu"

"Cô ấy đúng đó"

"Ừ, tớ biết mà, từ những người tớ quen mà mớilấy nhau ấy, nhưng thật tình, Harry, tớ thực sự chưa bao giờ nghĩ tới việc đóvới Malfoy." Cậu nhấp một ngụm ca cao, nghĩ ngợi. "Tớ tự hỏi tại sao nó khôngbảo bọn Slytherin để cậu yên, nếu nó thấy khó chịu"

"Cậu ta sẽ không bao giờ làm thế đâu. Nói vớihọ là có một cách dễ dàng để chọc cậu ta là làm phiền tớ? Họ là dân Slytherin,họ sẽ bắt lấy mọi cơ hội để nâng cao bản thân bằng cách kéo người khác xuống.Tớ có cảm giác là cậu ta đã rất cố gắng để không bị hạ thấp với tình hình nhưbây giờ; cậu ta không cần phải đưa cho họ một bản chỉ dẫn làm sao để gây ảnhhưởng lên cậu ta."

"Cậu quả là có một cái nhìn đáng sợ về việcđầu óc dân Slytherin hoạt động như thế nào"

"Tớ có vài khoá học bi thảm gần đây mà," Harrynói ngắn gọn

"Erm, xin lỗi"

"Ngộ thật, tớ càng hiểu họ hơn, thì tớ lạicàng thấy biết ơn vì mình không phải là một trong số họ"

"Hiểu, hiểu," Ron nói nhiệt thành. Cậu xoaycái cốc ca cao của mình một vòng, rồi do dự hỏi, "Vậy mọi chuyện với cậu ta thếnào, thực sự ấy?"

Harry thở dài nặng nề.

"Tốt đến thế à?"

"Không, nó, nó ổn mà, cậu ta không phải là mộttên khốn đáng ghét cho lắm khi mà cậu đã biết cậu ta. Ừ, tớ hiểu," cậu cườitrước cái vẻ mặt không thể tin được của Ron. "Nó chỉ là, nó..." Cậu nhún vaikhông biết nói thế nào. "Cậu biết đấy," cuối cùng cậu lầm bầm, tập trung cao độvào các vệt màu đen và trắng ấm cúng ở trên thành cốc ca cao.

"Ừ." Ron dường như cũng thấy cái cốc của mìnhrất hấp dẫn. Cậu nuốt khan vài lần, chuẩn bị nói rồi dừng lại, cuối cùng hítmột hơi thật sâu và nhảy vào vấn đề chính. "Harry... chuyện xảy ra lúc cậu ngấtấy... có phải là vì cậu không... cậu biết đấy. Ưm, làm theo sự đòi hỏi của câu, câuthần chú?"

Harry cúi gằm mặt xuống nhìn cái cốc, đối diệnvới cái mặt tối sầm của cậu là khuôn mặt ửng hồng của Ron. Cậu hắng giọng.Không, đây không phải là cuộc nói chuyện mà cậu muốn với Ron, đó là việc riêngtư, đó là sự xấu hổ, đó là-

Đó là Ron. Họ đã làm bạn với nhau sáu năm rồi,đã từng xuống địa ngục rồi quay trở lại, đã từng nói mọi chuyện ngay giữa banngày gồm cả chuyện họ cùng nhau khám phá về các bạn gái và cảm xúc của riêng họvề những cô gái ấy - làm sao cậu lại có chuyện không thể nói được với Ron chứ?

"Erm. Một phần." Cậu hắng giọng thêm lần nữa."Ừ, đúng là phần lớn tại nó. Chúng tớ chỉ là không chịu nổi nhau nữa, bởi vì...ừm, bởi vì..."

Dừng một lúc lâu, rồi Ron quyết định mạo hiểm."Tại sao cậu lại không làm?"
Harry há hốc miệng nhìn cậu ấy. "Đấy là Malfoy đấy,Ron. Thế cậu có muốn ngủ với cậu ta không?"

Mặt Ron đã trả lời thay cho cậu ấy. "Nhưng,nhưng không phải là sự ràng buộc làm, cậu biết mà, làm cho người kia trở nênhấp dẫn hơn sao?"

"Có, có đấy"

"Vậy à? Kỳ quái thật, tớ không thể tưởng tượngra chuyện đó"

"Tớ ước là tớ không thể," Harry nói thèmthuồng.

"Hẳn là rất quái. Cậu đã bao giờ mê bất kỳ gãnào chưa?"

"Không! Đương nhiên là không rồi!" Harry giãynảy, cũng thấy hơi kinh ngạc khi mà Ron nói chuyện đó bình thường đến mức nào.

"Vậy chuyện này có phải vì những điều dânMuggle nghĩ về hai chàng trai hay hai cô gái không?"

Harry nhìn Ron chằm chằm. "Chuyện này thực sựkhông vấn đề gì ở thế giới phù thuỷ à?"

"Còn tuỳ thuộc vào người cậu nói chuyện cùng,tớ đoán vậy. Nhiều người thì lấy đó làm đùa vui, nhưng cũng rất nhiều người làxuất thân từ Muggle hoặc là lai." Harry cười mỉm, nhớ lại khi mà hầu hết họcsinh Slytherin chỉ có thể nói những từ đấy như là một lời nhục mạ, thì quamiệng một người nhà Weasley, chúng chẳng là gì nữa ngoài một từ để miêu tả, đánhgiá chẳng khác gì như 'tóc vàng' hay 'cao'. "Nhiều phù thuỷ thuần chủng cũngkhông thực sự quan tâm cho lắm," Ron tiếp tục. "Fred đã từng viết một bài luậnvề chuyện này một lần, cho môn Muggle học"

"Về cái gì?"

"Sự khác nhau ấy. Tớ không nhớ nhiều lắm, nhưngtớ nhớ trong đấy có cái gì về nó như thế nào trong thế giới phù thuỷ, rằng córất nhiều người trong chúng ta bị đánh giá vì là phù thuỷ cho nên chúng ta thấythông cảm khi những người khác bị đánh giá. Ờ, và... ừm, tớ nghĩ còn có về rấtnhiều phép thuật cổ xưa liên quan đến sex, và vài cái trong đấy là với ngườicùng giới." Ron cười. "Tớ không rõ bài của ông ý hay đến mức nào - nhưng tớnghĩ ổng chỉ chọn cái chủ đề đấy là để ổng có thể đưa những từ đen tối vào vànói là chúng được trích dẫn thôi"

Harry cười khoái chí. Ron thì nhe răng ra cườirồi lại quay lại khuôn mặt nghiêm túc. "Nó đâu phải chuyện gì lớn đâu, Harry"

"Với tớ thì là có"

"Đấy có phải là vì sao-"

"Tớ nghĩ đấy là vì cậu ta là Malfoy nhiều hơnlà vì cậu ta là một thằng con trai"

"Thế à? Là một thằng con trai thì nó đâu cóxấu cho lắm, cậu biết mà," Harry sặc ca cao luôn, và Ron, ôm bụng cười, đưa tayra để vỗ lưng cậu, và dừng đúng lúc. "Nó đâu có đâu"

"Tin tớ đi, giờ thì tớ biết rõ điều đó mà,"Harry nửa thở lấy hơi, nửa cười.

"Tớ tưởng là cái vụ hấp dẫn đấy không có tácdụng chứ"

"Đấy đâu phải là cái công tắc bật-tắt chứ, ýtớ là, tớ không muốn, cậu rõ rồi còn gì, làm bất cứ cái gì - agh." Harry lắcđầu và quyết định từ bỏ việc giải thích. "Tớ biết cậu ta trông thế nào. Nhưngđấy không phải là vấn đề"

"Thế ra chỉ là bản thân cậu ta thôi à?"

"Đúng"

Ron gật đầu thông cảm. "Kiểu gì thì cuối cùngcậu vẫn sẽ phải làm thôi"

"Tớ biết." Harry nhìn ca cao đang được khuấytrong cốc. "Tớ nghĩ... tớ nghĩ một phần lý do là vì... tớ không, ưm... tớ không muốngắn bó với cậu ta"

"Harry, cậu đã bị ràng buộc"

"Tớ biết mà, nhưng... bọn tớ hoà thuận hơn, đôikhi tớ còn nghĩ là mình có thể sống chung với cậu ta, tớ nghĩ là mọi chuyện rồisẽ ổn, nhưng tớ lại nhớ ra - tức là, cả hai chúng ta đều biết cậu ta sẽ đi vềđâu. Gia đình cậu ta là như thế nào. Tớ không muốn cảm thấy gắn bó"

"Cậu đã bao giờ nói chuyện này với nó chưa?"

"Trời ạ, không"

"Hiểu mà, tớ đoán đấy không phải là chuyện dễdàng để nói. Vấn đề là, Harry, cậu ta sẽ đi đâu và chuyện gì sẽ xảy ra khi - ýtớ là, nếu Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai... tất cả chuyện đấy đều ở thì tương lai. Nócó thể sẽ chẳng xảy ra chuyện gì cả. Những chuyện hai cậu phải đối mặt thì lạiđang diễn ra ngay lúc này. Suy nghĩ quá nhiều về tương lai thì có tác dụng gìnếu cậu để cái lời nguyền ngu ngốc này giết cậu bây giờ?"

Tuyệt, Harry nghĩ. Dù là Ron vẫn cố tỏ vẻ anủi, nhưng Harry vẫn nhận thấy cái giả định không được nói ra. Là Harry được cholà để chống lại Voldemort vì tất cả mọi người, và một lần nữa đánh bại hắn ta. Vàdĩ nhiên, làm sao cậu chiến đấu được khi cậu đã chết chứ.

Khỉ thật, tất cả mọi người, kể cả Ron, cứ đẩycái áp lực đó cho cậu. Nó thậm chí còn xuất hiện ở cả cái chỗ kỳ lạ nhất, nhưlà một cuộc nói chuyện xem cậu có hay là không qua đêm tân hôn với Malfoy vìcái ràng buộc chết tiệt này.

"Nếu bị bắt buộc thì cậu có thể ngủ với cậu takhông?"

"Có, tớ cho là vậy," Ron trả lời sau khi đãnghĩ một lúc.

"Thật hả. Cậu ta? Chúng ta nói tới Malfoy đấy.Gọi Hermione là máu bùn, muốn cô ấy bị con Basilisk giết khi cậu ta mới chỉ gầnmười hai tuổi. Nhạo báng gia đinh cậu và bản thân cậu, suốt thời gian học. Viếtcả một bài hát về cậu chỉ để làm cho cậu giống như một tên ngốc. Và ấy là chưakể đến gia đình cậu ta cũng như quan điểm chính trị của họ"

Mặt Ron hiện lên một chút ghê tởm.

"Quan điểm của tớ là thế đấy," Harry kết luận.

"Ừ, nhưng tớ đâu có lấy nó đâu." Harry nhìn rachỗ khác. "Nghe này, có thể là cậu nói chuyện với ai đó-"

"Không," Harry kiên quyết, đột nhiên thấy chánngán tất cả chuyện này. "Tớ đã nói chuyện với thầy Lupin, tớ nói chuyện với bàPomfrey, tớ còn nói chuyện với cả cậu - tiếp theo chắc là Hermione sẽ muốn-"

"Harry, thôi nào. Thôi nào. Tớ đang cố làm mộtngười bạn tốt đây"

"Vậy hãy làm một người bạn đi và mặc kệ chuyệnnày," Harry nói luôn.

"Được rồi," Ron giận dỗi nói. Một sự im lặngkéo dài, nặng nề nổi lên, và Ron nhắm mắt lại một lúc, cố bình tâm lại. Rồi cậulại hắng giọng. "Erm"

Harry nhìn lên.

"Thế, về đội Chudley Cannons thì được chứ?"

Nụ cười Harry trả lời câu hỏi đã phá vỡ sựcăng thẳng và họ thấy mình đang cười đùa rất to, hoàn toàn quên những người bạncùng phòng của mình.

"Im đi, mấy tên chết tiệt này!" Theo sau tiếngrên đầy giận dữ của Dean là một cái gối ném về phía họ với nhiều sức mạnh hơnlà độ chính xác.

"Potter, mày có muốn tao nguyền mày không?"Malfoy ngái ngủ hỏi. "Vì tao sẽ làm đấy nếu mày còn đánh thức tao dậy một lầnnữa"

"Nhân tiện thì nguyền luôn cả Ron đi," Nevillelầm bầm, quay đi và để một cái gối lên đầu.

"Xin lỗi," họ xin lỗi cả phòng và sau đó mộttiếng ngáy nhẹ vọng ra từ giường của Seamus.* * *

Ngày 21, thứ hai

Ôi, ôi không, xin đừng, Harry nghĩ, đột nhiênnhận ra rằng cậu đã nhìn chằm chằm Malfoy một lúc rồi, ngưỡng mộ sự nhanh nhẹnvà hiệu quả trong từng cử chỉ của cậu ta khi mà cậu ta đang hoàn thiện vạcthuốc lửa phù thuỷ của mình (4), Harry hoàn toàn chẳng biết gì về quy trình làmvà thay vì nghĩ về điều đó, thì nhờ ánh lửa phù thuỷ xanh đó, mà tóc Malfoy cómột màu xanh lạnh tuyệt đẹp (5).

Không, cậu nghĩ một cách tuyệt vọng, vẫn chưaphải lúc, mình vẫn chưa sẵn sàng - và trái tim cậu lỡ một nhịp đập khi mà ánhmắt Malfoy gặp ánh mắt cậu. Malfoy chớp chớp mắt, giật mình và đánh đổ thìaacid mình đang cầm. Cậu ta chửi thề bực bội và nhanh chóng dọn dẹp trước khi nóăn xuyên qua cái bàn, tay cậu ta chạm vào tay cậu không được chắc chắn lắm. Rồicậu ta dừng lại, thở dài mệt mỏi, lại nhìn lên Harry và nghiêng người vào gầnhơn.

"Potter," cậu ta chạm vào tay Harry. "Đừnghoảng. Nó không đáng để cảm thấy buồn đâu"

Harry nuốt nặng nhọc, vô cùng khó chịu khi màMalfoy có thể đọc được chính xác trạng thái cảm xúc của cậu. "Mày nói thì dễlắm"

"Không, không phải," Malfoy nói đều đều."Chuyện này với tao cũng chả dễ chịu gì. Nhưng mày hoảng ngay cả khi chả cóchuyện gì xảy ra"

"Tao - tao không muốn nói chuyện này ở đây-"Harry lắp bắp, thấy đã đủ tệ rồi.

"Không, đương nhiên rồi," Malfoy nói, giọngcậu ta chắc chắn và đầy thông cảm. "Chúng ta sẽ ăn trưa ở ngoài sân. Rồi chúngta sẽ nói về chuyện đó. Potter, thư giãn đi. Nó đâu phải là tận thế đâu"

Câu trả đũa theo bản năng của Harry ngừng lạitrên môi cậu, khi mà cậu tự dưng cảm thấy bình tĩnh một cách kỳ lạ nhờ vàogiọng nói của Malfoy và cả bàn tay vẫn để trên tay của cậu, lúc này ngón cái ấyđang xoa xoa mu bàn tay Harry rất nhẹ nhàng.

"Mày đang làm gì đấy?" Cậu tò mò hỏi, sự hoảngsợ đang giảm dần.

"Cũng như là mày làm cho tao lúc ở bệnh việnhôm trước, với cha tao ấy." Harry nhướn mày lên. "Tao hỏi bà Pomfrey và đọc vềnó. Tao không cần mày cứ nhảy dựng lên khi gần tao suốt ngày, hay là sợ rằngtao sẽ tấn công mày lúc mày ngủ. Tao có quá đủ chuyện để phải giải quyết rồi"

Harry gật đầu. Đúng, có lý đấy. Đáng ra cậuphải thấy hơi bực một chút vì Malfoy đang thao túng cảm xúc của cậu vì mục đíchcủa riêng cậu ta, nhưng lại nói lại... không, Malfoy nói đúng. Nếu mà truyền sựbình tĩnh giúp được Harry, thì đấy là một điều tốt, cho dù là Malfoy làm thế vìsự ích kỷ của mình hay vì mục đích cao đẹp. Cậu gật đầu đồng tình và quay lạilàm việc của mình.* * *

Họ đã yên vị trong sân và khi Harry sắp ănxong cái sandwich đầu tiên thì cuối cùng cậu thốt lên. "Được rồi, giờ thì sao?"

"Tao không muốn trải qua những gì đã xảy ralần trước," Malfoy bắt đầu.

"Không, đương nhiên là không rồi"

"Tao đã nói chuyện với bà Pomfrey về việc đó,và bà ấy gợi ý một vài chuyện mà chúng ta nên thử để làm mọi việc được suôn sẻhơn"

"Tao sẽ không-"

"Tao không nói về thần chú hay thuốc kíchthích cho mày, hay bất cứ thứ gì gần như thế"

"Tao nghi là cuối cùng thì chúng ta vẫn phảicần đến chúng thôi," Harry nói một cách buồn bã.

"Không, nếu như sự việc lần trước là đáng đểxem xét." Malfoy ăn xong cái bánh sandwich của mình và cắn một miếng táo. "Mặcdù tao không nghĩ là nó sẽ giống như lúc trước," cậu trầm ngâm.

"Tại sao không?"

"Mọi thứ đã thay đổi."

"Như thế nào?"

Malfoy ngắm nghía quả táo một lúc. Cậu ta nhănmặt, có vẻ là đã nhận ra một điều gì đó, và là một điều không được chào đónchút nào.

"Malfoy?"

Malfoy đã có một sự bắt đầu nhỏ mà gần nhưquên mất là Harry cũng có mặt ở đó, rồi thêm vào sự bối rối của Harry, mặt cậuta hơi ửng lên và cúi gằm mặt xuống, tránh ánh nhìn của Harry.

"Malf-"

"Chúng ta không có cảm xúc giống nhau vềnhau," cậu ta nói nhanh rồi lại gặm quả táo của mình.

"Cái gì?"

"Cứ mỗi năm phút một lần hay tầm đấy thì màykhông tỏ thái độ căm ghét với tao. Và tao biết tao cảm thấy thế nào"

"Thật á?" Harry nói. "Tốt thôi, thế mày thấysao?" cậu thách thức.

"Tao không ghét mày. Tao cũng đâu có khôngthích mày đến vậy đâu." Malfoy ném quả táo ăn dở lên không và phẩy đũa phép củamình, làm nó biến mất. Cậu ta hắng giọng, và giữ ánh mắt mình tập trung vào câyđũa, xoay nó giữa các ngón tay. "Potter, chúng ta sẽ không bao giờ thấy thíchnhau được. Nhưng thế không có nghĩa là chúng ta không thể làm việc này. Chỉ cầnmày đừng sợ tao. Sẽ không có chuyện gì xảy ra nếu mày không muốn nó xảy ra; nókhông thể"

Harry nhíu mày nhìn cậu ta ngờ vực và Malfoyđể một tay lên tay cậu, khuôn mặt cậu ta trông rất nghiêm túc. "Bà Pomfrey nóisẽ là một ý tưởng tốt nếu chúng ta có vài nguyên tắc cơ bản trước khi mọi việctrở nên quá căng thẳng. Ví dụ như mày nên là người dẫn. Mày sẽ cho tao biết màymuốn gì và lúc nào mày muốn. Tao sẽ không gợi ý hay đề nghị gì cả"

"Chuyện này... nghe chẳng giống mày chút nào,"Harry nói sau khi đã bị choáng một lúc lâu. "Mày có bị ai chiếm mất cơ thểkhông đấy?"

"Không, chỉ là thuốc kiên nhẫn thôi"

"Thuốc gì cơ?"

"Mày không muốn bất kỳ loại thuốc hay câu thầnchú nào hay cái gì giống thế, chỉ vì những lý do riêng kỳ lạ của một kẻ đượcMuggle nuôi. Bản thân tao cũng chả có gì để phản đối, đặc biệt là nếu đấy là sựlựa chọn giữa chuyện đó và việc lại vào bệnh xá một lần nữa"

"Nếu mà nó ảnh hưởng tới câu chú ràng buộc thìsao?"

"Tao sẽ nhận lấy nguy hiểm. Tao nghiêm túcđấy, tao sẽ không trải qua những gì mà chúng ta vừa trải qua, một lần nữa đâu"

Harry nghiền ngẫm những gì vừa được nghe, vẫngiữ ánh nhìn Malfoy, cố tìm xem có sự lừa dối hay thiếu kiên nhẫn hay cái gìđấy trong ánh mắt đó không, ngoài cái ước muốn chân thành là vượt qua chuyệnnày một cách dễ dàng nhất có thể.

"Được thôi," cuối cùng cậu nói từ từ. "Tao sẽ...tao sẽ dẫn, vì bất cứ cái gì mà nó đáng để làm. Nhưng đừng trông mong nhiều"

"Tao không mong đợi gì đâu"

"Tao vẫn thấy chuyện này không ổn chút nào"

"Mày không phải là người duy nhất"

"Tao cho là thế"

"Một việc nữa: mày muốn ngủ ở đâu?"

"Không phải Slytherin," Harry bắt đầu, vàMalfoy mỉm cười.

"Không, tao không nghĩ vậy. Tao sẽ không đểchuyện này trước mặt những tên bạn cùng nhà không từ bất cứ cơ hội nào để vượtqua các loại khoá hay thần chú riêng tư ở giường mình. Nếu chỉ để tìm ra kẻ nàothu tiền cược thì được." Harry dù không muốn nhưng vẫn bật cười. "Zabini đặcbiệt muốn thắng cược; tao nghĩ chúng ta làm cậu ta mất mười Galleon rồi, cậu tacá là chúng ta sẽ làm luôn hôm chúng ta ngất ở đại sảnh đường. Cậu ta lại đặtcược mới rồi nhưng không nói với tao là ngày nào"

"Sao không chứ?"

"Cậu ta nghĩ là tao cũng có đặt cược"

Harry cười lớn, bất ngờ. "Thế mày có cượckhông?"

"Hê, tao sao nói cho mày được nhỉ? Thế thì sẽthổi bay hết cái mưu đồ 'kiên nhẫn' của tao rồi"

Harry lại cười lớn, nhận thấy sự căng thẳngcủa cậu đã giảm đi đáng kể, và kinh ngạc rằng chỉ một lọ thuốc thôi mà có thểlàm cho Malfoy cư xử như một con người đúng mực. Có lẽ cậu nên đề nghị làMalfoy tiếp tục uống cái thuốc đấy chừng nào họ còn ở cùng nhau.

"Ok, không ở Slytherin," Malfoy nói, "Thế màymuốn đến tháp Gryffindor, hay phòng chúng ta?"

"Tao... tao không biết"

"Tuỳ mày thôi, ta chả quan tâm lắm"

"Được rồi..." Harry nghĩ một lúc. "Tao khôngbiết - tao, tao mừng là được quay lại ký túc xá... nhưng mà, tao không muốn, tứclà, nếu chúng ta, mày biết mà, nhìn vào nhau - ưm, ý tao là, nó, tao-"

"Potter, mày đang lảm nhảm đấy." Harry đỏ bừngvà Malfoy cười khoái chí. "Nghe này, mày không cần phải quyết định ngay bâygiờ. Tao chỉ muốn... tao không rõ, chắc chắn là mày không sợ xoắn quẩy trước khibất cứ chuyện gì xảy ra"

"Hiểu rồi," Harry nói run run. Cậu cắn cáisandwich thứ hai, và họ ăn trong im lặng với một không khi hơi thân mật mộtlúc.

"Vậy," Malfoy kiểm tra đồng hồ. "Mười phút nữalà đến lớp bùa chú. Mày sẵn sàng chưa?"

Harry gật đầu. "Rồi"* * *

Ngày 23, thứ tư

Mình chắc chẳng bao giờ dừng uống cái thuốckiên nhẫn này này quá, Draco kinh ngạc nghĩ trong lúc cậu cố gắng hết sức đểlàm ngơ cảnh tượng và cả âm thanh đi kèm khi Potter đang mơ về cái gì đó... kháthú vị.

Tạ ơn chúa là cái rèm đã được kéo xuống, cậunghĩ. Và tạ ơn chúa là họ đang ở tháp Gryffindor và không có ai thử giải câuchú.

Và mình cần thêm thuốc. Hoặc là một cái gì đó.

Cậu quay lưng về phía Potter, người mà, nóithật thì chẳng có hành động gì thể hiện là mình đang bị kích thích nếu nhưkhông bị ràng buộc với cậu ta. Đen đủi thay, nhờ vận may của mình mà Draco cóthể giải thích cái khuôn mặt đỏ hồng đó, hơi thở không đều, hay tay phải sờ dọctheo mép chăn nắm không gì cả, và một vài cử động... nhẹ nhàng đây đó, như lànhững dấu hiệu mà Potter đang có một giấc mơ vô cùng gợi cảm và mãnh liệt.

Potter thở nhẹ ra và Draco thấy cơ thể cậuđang trả lời lại mặc kệ cái bảng số học mà cậu đang chăm chỉ lặp đi lặp lạitrong đầu mình. Nếu mà họ đang ở phòng của mình, Draco hẳn đã biến vào nhà vệsinh và xử lý cái vụ này từ lâu rồi. Không may là họ đang ở ký túc xá, và cũnggần đến giờ dậy rồi, mà Seamus Finnigan lại có thói quen xấu là dậy cực sớm, vàDraco thì chẳng muốn chạm mặt ai lúc này với cái tình trạng cậu đang dính phải.

Potter thở dài một cái và quay về hướng cậu,tiến tới chạm vào vai Draco và tự kéo mình vào gần hơn. Draco nhớ lại là việcnày thường xuyên xảy ra khi mà cả hai đều đang ngủ, nhưng mà cảm giác thật lạkhi Potter nằm gần lại và đưa tay ôm lấy cậu trong khi Draco đang thức vàPotter thì... ờ, Potter đang làm chuyện đó.

Chả có thuốc nào giúp được chuyện này cả,Draco nghĩ ngán ngẩm. Cậu muốn, cậu cần quay lại và nằm gần Potter hơn và cùngchuyển động với cậu ta và để cho giấc mơ của Potter đưa họ tới cái nơi mà nó sẽđưa tới. Và cái chết tiệt nhất của chuyện này là, nếu mà cậu vẫn đang ngủ, thìviệc đó chắc chắn sẽ xảy ra. Rồi cả hai cùng tỉnh dậy mà có hơi dinh dính mộtchút nhưng với rất ít hoặc chẳng có chút khái niệm gì về việc làm thế nào mà họlại trong tình trạng đó và có khả năng là một rào cản nữa giữa họ biến mất.

Mà đúng ra thì... sao cậu không làm thế chứ? Rồigiả vờ như là cậu đang ngủ?

Bởi vì Potter sẽ nhận thấy cảm giác có lỗi củacậu.

Có lỗi? Vì cái gì chứ? Vì muốn giải toả những căng thẳng bịtích tụ lại vì một sự ràng buộc mà cậu không muốn và một thằng chồng đầy nhữngtư tưởng Muggle kỳ quái đang có giấc mơ đen ngay bên cạnh cậu ở trên giường ư?Làm thế quái nào mà giải quyết việc đó lại có thể khiếncậu thấy có lỗi được?

Bởi vì, quá biết Potter, Potter sẽ nghĩ việcđó là lợi dụng cậu ta. Dùng cơ thể của Potter để thoả mãn mình mà không có sựđồng ý của cậu ta.

Khỉ thật.

Không, Draco nghĩ khi mà Potter thở mạnh vàrên lên một tiếng nhỏ. Phải có một giới hạn chứ. Mình nói là mình sẽ không tạoáp lực cho cậu ta, chứ không phải là mình cứ để mặc cậu ta làm những cái quáigì mà cậu ta muốn bất kể hậu quả nó gây ra cho mình.

Cậu ta mới mười bảy thôi.Thuốc-kiên-nhẫn-cộng-thêm phần cao quý trong cậu lên tiếng với một nỗ lực nhẫnnhịn cuối cùng. Chuyện này không kéo dài đâu. Cứ đợi đi, đừng làm cậu tangượng-

Cái quái gì chứ - không, thực ra là, mẹ nó chứ- phần còn lại của cậu nói với cái phần cao quý, đây cũng mười bảy tuổi mà. Vàđây sẽ không chịu đựng cái chuyện này đâu. Cậu quay sang và lắc Potter tỉnhdậy.

"Cái?" Mắt Potter đột ngột mở ra và cậu tanhìn Draco, hoàn toàn mất phương hướng, vẫn còn ngái ngủ và cực kỳ 'cứng'

"Potter, dậy đi," Draco nói thô bạo. "Mày đangcó một giấc mơ ướt và dây thần kinh tao chịu hết nổi rồi"

Mắt Potter mở to ra khi mà cậu ta nhận thứcđược mọi thứ xung quanh. "Oh. Ừm... oh," cậu ta thở dài, rõ ràng vẫn còn chịu ảnhhưởng của giấc mơ. Cậu ta ngọ nguậy không ngừng trên giường.

"Ngừng cái trò đó đi!" Draco nói bực bội.

"Mày đùa à," Potter nói yếu ớt, nằm phơi bụnglên và nhắm mắt lại. "Tao đâu thể phanh nó ngay được," cậu ta thì thầm. "Màykhông biết là đã gần đến thế nào-"

"Tao biết rất rõ, tao tỉnh suốt từ nãy và nếumày không muốn tao tóm lấy nó, thì mày phải dừng những gì mày - mph" Potter đưatay bịt miệng cậu.

"Im đi," Potter nói tức tối, "Tao không quantâm mày làm gì, tao chỉ cần biết là mày tự giải quyết đi, tao không thể - ôi"cậu ta cắn chặt môi, tay còn lại thì biến mất dưới đống chăn.

Thế là quá đủ với Draco và cậu theo ngay sau,và có một vài khoảnh khắc của những tiếng rên bị bóp nghẹt và tiếng ga giườngsột soạt trước khi cả hai cùng thở hổn hển và rồi sự tĩnh lặng trở lại với cáigiường của họ.

Cám ơn chúa, Draco nghĩ mơ hồ, ngực cậu vẫnnhô lên hạ xuống đều đặn, mắt nhắm và giấc ngủ dần xâm chiếm cậu.

Mong là Potter không kỳ lạ hơn vì vụ này.

Chẹp, ai thèm quan tâm nếu cậu ta có thành rathế.

Thật đấy, ai quan tâm chứ.

Im lặng, chỉ bị phá vỡ bởi những tiếng thởchậm đều đều của họ.

Cuối cùng, Potter hắng giọng và lẩm nhẩm câuthần chú dọn sạch rồi ngồi dậy. Draco đợi một tẹo, rồi cũng làm theo, ngồi dậyvà nhòm Potter tò mò. Mặt Potter đỏ ửng, không có gì lạ, và cậu ta kiên quyếtkhông chịu nhìn Draco, vậy cũng bình thường, và cậu ta còn rất xấu hổ nữa.Draco nghiến răng mình bực bội - cái này chả là gì cả, chỉ làhai người làm xong trên cùng giường thôi, mà còn chẳng ai động chạm gì đến ai - nhưng rõ là nó có vượt qua một cái giới hạn đạo đức khóhiểu nào đấy của dân Muggle, y như những gì mà Draco đã nghi ngờ.

Cậu tự dưng tò mò không hiểu làm thế quái nàomà những người như Potter lại tồn tại được ở ký túc xá nữa. Hẳn đây không phảilà lần đầu cậu ta có những giấc mơ như vậy gần một thằng con trai khác, và cậuta cũng rất chắc chắn là mấy thằng bạn cùng phòng này hoàn toàn khoẻ mạnh. Cóphải họ tự bùa lú mình không nhỉ? Hay tại cái thực tế là Draco nằm cùng giườnglàm cậu ta thấy ngại? Hay đơn giản là vì ngay từ đầu có lẽ cậu ta đã nằm mơ vềDraco?

Draco thở hắt ra tức tối và đạp mạnh chăn ra.

"Gì đấy?" Potter hỏi, giọng cậu ta cứng ngắc.

"Không có gì," Draco lầm bầm, chuẩn bị vén mànra. Potter bật dậy và nắm lấy tay cậu.

"Mày đang giận tao"

"Quá chuẩn - sao tất cả mọi việc đều phải làmmày thấy căng đến mức này hả? Sao mày không thử một lần - thôi, đừng bận tâm!"Draco xô Potter ra.

"Cái gì? Sao tao không thử một lần cái gì?"Cậu ta nói to hơn.

"Mày chỉ - chuyện vừa xong có cái gì đâu, vàmày - tao biết chuyện này sẽ xảy ra nếu tao - mẹ nó chứ!" Draco nhận ra cậu nóihoàn toàn rời rạc trong lúc tức tối.

"Nó rất có gì," Potter bật lại. "Tao, tao đangnằm mơ về, về - và rồi -" cậu ta gục xuống giường, đưa tay lên ôm mặt. "Đừngbận tâm! Mày không hiểu được đâu!"

"Hiểu cái gì? Là mày thấy ngại vì cái lý dongu ngốc nhất - tao còn chả thể đếm được bao nhiêu lần tao đã nghe thấy bạncùng phòng tao có một giấc mơ ướt hay một màn tự sướng, nó xảy ra suốt, vậy màmày cư xử như thể-"

"Sao cơ?" Potter cau mày, thật sự không hiểugì. Cả hai giương mắt nhìn nhau một lúc. "Mày nghĩ là tao thấy ngại vì cả haicùng ra một lúc?"

Draco ngồi xuống, bối rối. "Không phải sao?"

"Trời ạ, không," Potter nói. "Tao còn zin, chứtao có đi tu đâu, Malfoy"

"Thế thì có chuyện gì?"

Potter quay mặt đi. "Tao nằm mơ về mày"

"Ồ, kinh khủng nhỉ," Draco nói cạnh khoé. "Màykhông chú ý tý nào tới những gì bà Pomfrey đã nói ngay hôm đầu tiên à?"

"Không, nó, nó khác"

"Khác thế nào?"

Potter lắc đầu, ngậm chặt miệng và Draco cóthể thấy Potter hoàn toàn chưa sẵn sàng để chia sẻ những gì cậu ta đã nằm mơthấy đến như thế nào. Cậu mở miệng ra định nhận xét một cách chế giễu - nhưnglại đóng lại.
Đây chắc là một cơ hội rất, rất tốt để thựchành cái vụ kiên nhẫn đó, cậu nhận ra.

Vậy thì, được thôi. Đừng bao giờ để bị nóirằng một người nhà Malfoy sợ khi phải bước vào lĩnh vực chưa từng biết.

Mặc dù, nghĩ cho kỹ thì, người nhà Malfoykhông phải là hoàn toàn không sợ hãi, nếu nói cho đến tận cùng. Sắc sảo và khônngoan và đầy toan tính, đúng, nhưng mà họ thường thích để sự không sợ hãi đócho những người ít khôn ngoan, và có thể hy sinh được - như là, dân Gryffindor.

Thật không may, tên Gryffindor đang được nóitới ở đây lại không thực sự hy sinh được bởi vì mạng sống của Draco và sức khoẻlại phụ thuộc khá nhiều vào cậu ta trong lúc này, và cái sự sắc sảo, khôn ngoanvà toan tính đó lại thành việc luyện tập sự kiên nhẫn, cái mà, cũng thật khôngmay, là một lĩnh vực hoàn toàn xa lạ với Draco.

Cậu lắc lắc đầu, cố gắng bỏ đi sự bối rối, mâuthuẫn, tức giận và cảm giác lâng lâng sau khi giải toả, và cố để sửa soạn lại.Chà, sửa soạn lại càng nhiều càng tốt sau vụ đánh thức cậu vừa mới có và bị baoquanh bởi một đống Gryffindor ngay ngoài màn. "Được rồi, được rồi, xin lỗi vìđã hỏi," cậu nói, và có một niềm vui khác lạ khi thấy Potter hoàn toàn choáng. Cậumỉm cười, hơi mệt một tẹo, và bắt đầu lại. "Vậy là mày không thấy ngại vềchuyện đã xảy ra sau khi tao gọi mày dậy"

"Không"

"Tức là tao đã có thể - tao không cần phải rakhỏi giường, tất cả những lần trước? Mày sẽ không thấy ngại?"

"Những lần trước? Mấy lần vậy?"

"Năm, sáu gì đó, ai biết được"

Potter bật cười. "Không, thực ra, nghĩ kỹ thì,tao chắc sẽ thấy ngại... ưm... trước đó"

"Nhưng giờ thì mày không để ý nữa?"

"Không"

Được rồi.

Còn gì để làm với cái vụ kiên nhẫn này nữakhông nhỉ? Potter có vẻ đã thư giãn hơn, và họ có vẻ đã vượt qua cơn bão có thểcó nhờ hoạt động sáng nay và cái khỉ gì mà Potter đã mơ về chính là điều làmcậu ta lo lắng. Và Potter không thấy ngại nếu Draco ở lại giường với cậu ta khicả hai cùng đang 'cứng'. Đấy là một bước đi đúng hướng.

Và thế này chắc là đủ cho hôm nay - hay, ítnhất là lúc này. Draco tự chúc mừng mình trong đầu và cố không nghĩ quá nhiềuvề việc mới sáu giờ sáng mà cậu đã thấy khá là mệt mỏi rồi.

Cái lời nguyên ngu ngốc, chết tiệt này.

"Tao đi tắm đây." Cậu đứng dậy. "Gỡ cái thầnchú riêng tư ra được chứ?"

"Ừ, làm đi" Chapter 4: 15/10 - 21/10 (p2) bởi Buổi sáng đã bắt đầu khá là ổn, Draco tự nhắc nhở mình khi mà cậu cố tìm xem phần thuốc cậu đang bào chế sai ở đâu. Cậu đáng lẽ nên chọn người khác để cùng làm, cậu kết luận, bởi vì làm cùng với Goyle thì còn tệ hơn là cố làm một mình. Thường thì nó không phải vấn đề, môn độc dược đơn giản kinh khủng, và tất cả những gì Draco cần ở Goyle là cậu ta nghe theo hướng dẫn, làm những công việc vớ vẩn, và tránh xa việc bào chế ra. Chỉ trừ là vào một ngày như ngày hôm nay, khi mà Draco bị phân tán tư tưởng quá nhiều bởi sự hiện diện của Potter, làm cho cậu gặp khó khăn ngay cả trong việc nhớ tên của chính mình, thì việc Goyle không thể tự suy nghĩ đã làm cả hai dính vào một rắc rối nghiêm trọng.

Cậu khá chắc chắn nguyên do một phần của vấn đề là cậu đã không nói đủ cụ thể khi bảo Goyle đập vỏ trứng rồng, và Goyle đã nghiền nó thành bột thay vì chỉ đơn giản là đập nát nó. Draco đã quá tập trung vào việc xem là dùng bao nhiêu máu thì đủ nên không để ý là Goyle đang làm gì cho đến khi quá muộn.

Cậu liếc nhìn thất vọng cái đống hổ lốn màu xanh biển đang sôi lục bục trong vạc mình, một sự tương phản rõ rệt với vạc của Potter và Granger, trong đó, dĩ nhiên, đang chứa một hỗn hợp toả ra màu xanh ngọc biển y như những gì thầy Snape đã miêu tả.

"Cậu cần phải làm lại từ đầu rồi," Granger nhận xét, nhìn vào vạc của cậu.

"Biến đi, Granger," cậu cáu kỉnh.

"Malfoy, cô ấy chỉ muốn giúp thôi mà," Potter nói.

"Tao không cần sự giúp đỡ của cô ta"

"Tao nghĩ là có đấy," Potter dòm vào cái vạc. Draco bực bội đẩy cậu ta ra.

"Malfoy."

Giọng điệu trầm lắng làm Draco giật mình và cậu nhìn vào mắt Potter, rồi quay đi. Khỉ thật. Cậu không thể nào tập trung được, cậu đúng ra nên nghĩ về việc làm thế nào để chữa cái món thuốc ngu ngốc đó, vậy mà giờ cậu còn chẳng nhớ nổi là nó được dùng để làm gì nữa, tất cả những gì cậu muốn làm lúc này là quay lại buổi sáng nay ngoại trừ lần này, là được thực sự chạm vào Potter, kéo cậu ta vào gần, đưa tay cậu chạy dọc theo cậu ta-

"Chết tiệt!" cậu buột miệng khi mà Potter chạm vào tay cậu, và tay cậu tự động nắm lấy tay cậu ta, một cú shock nhẹ chạy dọc người cậu khi mà cậu cảm thấy Potter đang run rẩy. Cậu nhìn lên Potter, cậu ta đang hơi cau mày, đôi mắt xanh lá cây sáng trong đó thì có hơi mất tập trung, đôi môi hé mở, và có vẻ như không thể làm mình nhìn đi chỗ khác.

"Ehem." Cả hai cùng nhìn Granger khi cô ta hắng giọng một cách lịch sự. "Vậy, tôi có thể kết luận là cả hai bị phân tâm vì cùng một lý do hả?"

Draco quay lưng lại với cô ta một cách giận dữ, thả tay Potter ra cùng lúc. Phải trải qua chuyện này với Potter đã đủ tệ rồi; việc Potter cứ dính với con máu bùn này như là xát thêm muối vào vết thương vậy. Draco đã phải kiềm chế nhiều lắm để nói chuyện bình thường với cô ta phần lớn thời gian, và lúc này thì không nằm trong cái phần lớn đấy.

"Harry?" cậu nghe cô ta nói, và Potter tạo một tiếng động nhỏ là đang nghe. "Cậu có nghĩ liệu đó có là một ý tưởng hay khi hai cậu không đi học nữa cho đến khi cậu... xử lý xong với chuyện này?"

"Ý mày là hoàn thành chương trình năm sau?" Draco cáu bẳn. "Không cám ơn"

"Nhiều cặp vợ chồng mới ràng buộc đều nghỉ làm hay ít nhất là giảm bớt các trách nhiệm cho đến khi-"

"Đúng, cảm ơn sự nghiên cứu chăm chỉ những điều mà mày sẽ biết mà chẳng cần hỏi nếu mày được nuôi lớn trong một gia đình phù thuỷ, Granger. Có phải mày đọc được điều đó trong cuốn 'Hướng dẫn cho những phù thuỷ gốc Muggle biết truyền thống của giới phù thuỷ' hay cuốn 'Làm thế nào để giấu sự máu bùn của bạn' hả?"

"Malfoy!" Potter tức tối nói vào.

"Nếu cô ta không muốn nghe những điều như thế thì cô ta không cần phải nhúng mũi vào cuộc sống riêng của tao!"

"Cô ấy chỉ đang cố giúp thôi, mày-"

"Tao không cần cô ta giúp đỡ!"

"Ừ phải, bởi vì mày tự mình làm cũng rất là tốt rồi," Potter nhạo báng cái mớ thuốc đặc quánh của cậu.

"Cút xuống địa ngục đi," Draco rít lên.

"Đang ở đấy rồi, cảm ơn"

"Im đi"

Potter làu bàu khó chịu và Draco cố tình quay lưng lại với cậu ta, ra hiệu cho Goyle dọn mớ hổ lốn ra khỏi vạc trong khi cậu cố viết ra, mạch lạc những gì cậu nghĩ là đã sai và tại sao. Và cố hết sức mình để mặc kệ khuôn mặt đang đỏ bừng và việc đang tức điên lên và cả sự thật là cả người cậu cứ liên tục thúc giục cậu tiến lại gần vào Potter.

Cậu hít một vài hơi thở lấy lại bình tĩnh, lắc lắc đầu và cố để rơi vào trạng thái đi học. Đọc lại những gì cậu đã viết và hài lòng khi thấy rằng, dù không đạt được tiêu chuẩn bình thường của cậu, ít nhất thì nó cũng ở mức độ chính xác vừa phải. Cậu để mực khô đi và cuộn tấm giấy da lại.

Giờ, để bắt đầu lại. Cậu nhìn qua các thành phần một lần nữa và rên lên trong đầu. Quá nhiều trong số chúng là những cái mà cậu thực sự không tin tưởng Goyle đi lấy chút nào, bởi Goyle chẳng biết được sự khác nhau giữa, xem nào, móng vuốt của dơi ngù vai và móng vuốt của dơi mào gà - cậu ấy chỉ hơi có thể phân biệt sự khác nhau giữa con dơi và con rắn thôi. Đen một cái là bản thân Draco cũng không chắc là cậu có thể phân biệt được, vào lúc này.

Ra hiệu cho Goyle đi theo cậu vào kho, cậu kiên quyết lờ đi tất cả mọi thứ chỉ trừ cái danh sách thành phần trước mặt cậu. * * *

Draco tới bàn nhà Slytherin ở đại sảnh đường và gục xuống chỗ ngồi, chán nản tự hỏi cái ngày hôm nay còn có thể tệ hơn được nữa không. Sau giờ độc dược và biến hình, thì tất cả những gì cậu muốn làm là quay lại giường ngủ và quên cái ngày khốn khổ này đi.

Một điểm cộng cho hôm nay là, ở giờ biến hình thì không có tên Gryffindor hiếu chiến nào nhìn với đôi mắt mang hình viên đạn vào cậu, tên Slytherin xấu xa làm vị thánh Potter bé nhỏ của chúng đau đầu. Điểm trừ là, giờ biến đầy dân Slytherin. Có vẻ như một nửa trong số đấy chẳng thèm suy nghĩ tới nửa giây là nếu họ làm phiền Potter, thì Draco cũng sẽ bị tác động ngược. Nửa còn lại thì có nghĩ về điều đó, và cho rằng điều đó thật là ý tưởng tuyệt vời. Nott, Mordred giết hắn ta cho rồi, thậm chí còn 'vô tình' va vào cả hai trong giờ học, và kết quả là cơn đau cháy da cháy thịt mà Draco thề là nó cứ tệ hơn mỗi lần như vậy. Ấy là còn chưa kể đến những cơn đau đấy làm cả hai đều né tránh mọi người khác và thành ra là họ đứng rất, rất gần nhau, việc này nếu xem xét cái vấn đề khác mà cả hai đang phải xử lý lúc này, thì chẳng tốt một tẹo nào cả.

Và sau giờ ăn trưa, cậu có thể mong đợi giờ học bùa chú với nhà Gryffindor. Hay ghê ta.

"Sáng nay ở lớp độc dược có hơi xao nhãng, phải không nào, Draco?" Millicent Bulstrode nói ngẫu nhiên khi mà cô ta ngồi xuống đối diện với cậu và Potter ở đại sảnh đường.

Ôi, tuyệt vời.

Họ đã cố gắng làm sao đó giữ kín được việc thu hút giữa hai người ngày càng tăng lần này, mặc dù đã có một vài ánh mắt suy đoán trên mặt mấy người Gryffindor cùng phòng sau khi họ bắt đầu kéo màn xuống. Nhưng việc thiếu những vụ cãi vã và thuốc kiên nhẫn và cả việc họ phần nào thấy thoải mái với nhau hơn, tất cả mấy việc đó hợp lại làm cho mặc dù họ đã cố gắng đấu tranh với điều này trong hai ngày, họ vẫn chưa làm gì rõ ràng để khởi động cái nhà máy tin đồn phát tán tin.

Nhưng, mọi chuyện tốt đều phải đến lúc kết thúc thôi, Draco nghĩ, nhận thấy những cái liếc nhìn và thì thầm của các bạn cùng bàn, và trở nên cứng rắn hơn. Potter, tạ ơn chúa, đã giăng câu thần chú im lặng quanh mình như mỗi khi ngồi ở bàn Slytherin và đang ngồi đọc cuốn thiên văn học trong khi cậu ta ăn, điều này thật là tốt vì như vậy Draco không phải cảm nhận và đối phó với cả cảm xúc của Potter trong một vài cuộc nói chuyện quanh họ.

"Tôi có nghe về vụ đó ở giờ thiên văn học. Vậy cái nỗ lực sửa chữa món thuốc đó như thế nào?" Millicent hỏi ngây thơ, cười đểu khi mặt Draco hơi ửng lên.

"Tốt," cậu làu bàu uống nước bí ngô.

"Tôi nghe là có một điểm rắc rối trong lúc làm?"

"Ừ"

"Có hơi... phân tâm, hả?"

Draco đặt dĩa xuống bàn và nhìn chằm chằm thẳng mặt cô ta cho đến khi nụ cười đểu đó dần biến đi và thay vào đó là một biểu hiện hơi lúng túng xuất hiện. Cậu cảm thấy có một chút an tâm là hoặc cậu - hay gia đình cậu - vẫn có khả năng làm cho những Slytherin khác phải chạy biến đi vì làm phiền họ quá nhiều.

Được rồi, giờ thì trông cô ta có vẻ đủ lo sợ rồi. Cậu nhìn cô ta thêm một chút nữa, xem xét một số câu trả đũa, rồi bỏ hết chúng đi, và chọn một giải pháp tinh tế và không rủi ro gì: cậu quay lại với bữa ăn của mình và hoàn toàn ngó lơ cô ta.

"Draco." Pansy Parkinson thả mình xuống chỗ cạnh cậu và lại gần, nói nhỏ. "Mặc dù là tớ thấy rất đau khổ khi đồng ý với bất cứ cái gì Hermione Granger nói, nhưng cô ta cũng có điểm đúng ở đây. Cậu đã bao giờ nghĩ đến việc nghỉ học, dù chỉ một chút chưa?"

"Không," cậu nói cộc lốc.

"Draco-"

"Tớ nói là không. Tớ không muốn sau đó lại phải học đuổi. Hay tệ hơn, là học thêm một năm nữa ở cái trường dơ hơi này"

"Nhưng-"

"Ý kiến của cậu không cần thiết ở đây, Parkinson," cậu nói lạnh lùng và cô đảo mắt chán chường và đứng lên.

"Cậu rồi sẽ lại đâm đầu vào bệnh xá lần nữa thôi, tớ chắc chắn đó," cô nói khinh bỉ. "Thiệt tình, giời ạ. Cậu thật không thể tin được, cả hai người." Cô nhanh chóng bỏ đi và Potter cau mày nhìn theo cô.

"Có chuyện gì với cô ta vậy?" cậu ta hỏi, bỏ câu thần chú im lặng đi.

"Nghĩ là chúng ta nên nghỉ học," Draco nói ngắn gọn.

"Chưa bao giờ tao thấy Pansy Parkinson lại đồng ý với Hermion về điều gì"

"Giờ thì mày thấy rồi đó. Quay lại cái bong bóng im lặng của mày đi"

"Mày có cái vấn đề khỉ gì thế hả?" Potter nói cáu bẳn. "Hết thuốc kiên nhẫn à?"

"Cút đi"

"Phải không?"

"Cái gì?"

"Hết thuốc"

"Không. Nhưng phải chịu đựng với mày và cả đám bạn đáng yêu bé nhỏ của mày," và cả đám bạn đáng ghét của tao nữa, cậu tự nói thêm với mình, "thì chả có cái thuốc nào chịu nổi cả. Nó không phải là phương thuốc thần kỳ để chữa sự ngu ngốc của người khác"

"Có lẽ mày nên nhờ Snape làm cho mày một liều thuốc để chữa cái xu hướng hành động như thể một thằng khốn đáng ghét của mày"

"Cút đi, tao nói rồi đó"

"Ồ, được thôi." Potter đứng lên, và Draco nắm lấy tay cậu ta kéo cậu ta ngồi trở xuống.

"Tao chưa ăn xong," cậu nghiến răng nói, và cảm thấy sự bình tĩnh của Potter vỡ vụn ra.

"Mày xong rồi đấy." Potter lấy tay gạt đĩa của Draco xuống và làm bữa trưa của Draco tung toé dưới sàn, tiếng đĩa kêu loảng xoảng cùng với những tiếng kêu lên ngạc nhiên của những Slytherin cùng bàn khác. Cậu ta bắt đầu bỏ đi và Draco giật tay cậu ta lại, làm cậu ta mất thăng bằng một chút. "Thả tao ra!"

"Cái quái gì thế hả? Ngồi xuống!"

"Tao nói là THẢ RA!" Potter giật mạnh tay mình về, và bắt đầu hướng ra cửa, còn Draco, tức điên, đứng dậy đi theo cậu ta.

"Lê cái m*ng đáng ghét của mày quay lại bàn MAU!" Cậu lại nắm lấy tay Potter nhưng chỉ làm cái cặp rơi ra khỏi vai cậu ta. Cậu ném nó xuống sàn, sách và bút lông rơi ra ngoài, một lọ mực vỡ ra từng mảnh và mực tràn ra đầy sàn nhà.

"MÀY đừng có ra lệnh cho tao, thằng khốn kia!"

"IM ĐI!" cậu lại chạy đến chộp lấy Potter và Potter quay phắt lại, đẩy cậu ra, mạnh, làm cậu ngã lùi lại vài bước, suýt mất thăng bằng khi dựa vào tường.

"CÚT XUỐNG ĐỊA NGỤC ĐI!" Potter hét lên với cậu, sự căm ghét và tức giận của cậu ta trào lên dữ dội, như đổ thêm vào cơn thịnh nộ của Draco, và một sự im lặng đột ngột khi mà không khí trong đại sảnh đường trở nên nặng nề và có hơi tối hơn.

"Mày đang làm cái khỉ gì vậy?" Draco hỏi, da cậu như bị kim đâm bởi bầu không khí nặng nề, sự sợ hãi chạy dọc xương sống cậu làm cậu thấy ớn lạnh - khỉ thật, cậu có nghe là cơn giận của Potter gây ra những hiện tượng pháp thuật kỳ lạ khi cậu ta là một đứa trẻ, nhưng sao chuyện đó lại xảy ra lúc này, năm thứ bảy rồi chứ?

"Tao đang cố để tránh xa cái bản mặt đáng tởm của mày ra!" Potter nói lại, và Draco có thể thấy sự sợ hãi của Potter vì những gì đang xảy ra với phép thuật của cậu ta, điều này thật chẳng yên tâm chút nào.

"Tin tao đi, tao cũng không muốn gì hơn-" Draco cảm thấy một cơn gió thổi qua đại sảnh đường và nuốt khan khi thấy Potter tái mét đi. "Hãy tự kiểm soát mình đi, đồ chết tiệt! Mày có còn là một đứa trẻ con nữa đâu!"

"IM ĐI!" Potter lại đẩy Draco ra một lần nữa, và Draco, sự sợ hãi cơn thịnh nộ của Potter giờ đang đấu tranh với sự tức giận tăng lên nhanh chóng của chính cậu, xô lại cậu ta mạnh hơn khá nhiều so với dự định, làm đầu Potter đập vào bức tường phía sau cậu ta.

Cơn giận của Potter bùng lên dữ dội, hoàn toàn mất kiểm soát và cậu ta đấm vào mặt Draco, Draco lảo đảo, nếm thấy vị máu trong miệng mình. Potter là nhắm đấm thêm một cú nữa và Draco chặn lại đúng lúc cơn gió mạnh lên và một ô cửa sổ trên đầu họ vỡ toang, và tiếng la hét vang lên từ những học sinh đang tranh nhau chạy xa khỏi những mảnh vụn đang rơi xuống. Draco loáng thoáng nghe thấy có ai đó chạy đi gọi giáo viên.

"POTTER! DỪNG LẠI!"

Potter lại chạy vào nắm lấy cậu và Draco lại đẩn cậu ta ra, rồi đấm một cú thật mạnh vào bụng cậu ta, lên gối đúng lúc cậu ta khuỵu xuống làm mũi cậu ta bị đập mạnh. Sự vui sướng cực độ tràn đầy trong Draco cùng với những giọt máu bắt đầu chảy ra từ mũi Potter ngay cả khi Draco cũng cảm nhận được cú đánh đó.

Draco không hiểu là cậu quyết định rút đũa phép ra lúc nào cho đến khi nó trên tay cậu, cùng lúc Potter rút đũa của mình ra - và đột nhiên một tiếng hét "PETRIFICUS TOTALUS!" vang lên và làm cả hai bị đông cứng tại chỗ.

"EXPELLIARMUS!" một giọng khác như sấm rền trong đại sảnh đường và hai cây đũa phép bay ra khỏi tay họ.

Sự im lặng trong đại sảnh đường thật nặng nề.

Draco thấy trong dạ dày cậu như có một lỗ thủng, thậm chí không thể nhắm mắt và không nhìn mặt Potter, rất rất nhợt nhạt, máu chảy xuống áo cậu ta, cảm thấy máu ở mép mình nhỏ thành từng giọt xuống cổ áo cậu.

Giờ thì họ đã thực sự làm chuyện tày đình rồi. Chuyện này - chuyện này thật kinh khủng. Họ rất có thể sẽ bị đuổi học. Cả hai đã tấn công nhau bằng cả thể chất lẫn phép thuật, phá hoại tài sản của trường và làm rất nhiều học sinh khác bị liên luỵ. Chuyện gì sẽ xảy ra với họ đây?

Buổi sáng đã bắt đầu khá là tốt, Draco nghĩ đầy thất vọng. Làm thế quái nào mà lại thành suýt nguyền nhau trước buổi trưa thế này?

"Finite incantatum. Giờ, trừ phi là các trò muốn bị đuổi học ngay lập tức, thì hãy lặng lẽ theo tôi lên phòng hiệu trưởng," giáo sư Dumbledore nói, giọng dịu dàng đối lập với những từ ngữ cứng rắn của ông. Thầy Snape tiến tới với hai cây đũa phép trong tay, ra hiệu cho họ ra cửa. Chapter 5: 21/10 - 22/10 (p1) bởi TN: Bắt mọi người chờ lâu thật có lỗi quá, bởi chap này khá là nhiều cái first với 2 bạn Harry và Draco, và cả với translator nữa nên giờ mới có thể update đc, mời mọi người thưởng thức! * * *

Ngày 23, thứ tư, tiếp tục

"Chuyện này không thể thành được. Chúng thật không thể tưởng tượng được," có thể nghe được giọng giáo sư Snape đang nói, nhiều giờ sau đó.

Cái phái đoàn nho nhỏ lại tập hợp lại, bàn bạc về 'trường hợp' của họ, nhưng lần này thì Draco và Potter không được mời tham dự nữa. Dù có đủ tuổi hay không, thì tất cả bọn họ đều cho là hai người quá rối trí vì sự ràng buộc nên không thể tin tưởng được khi mà họ tự mình quyết định bất cứ chuyện gì. Thế là, họ bị tịch thu đũa phép, được băng bó vết thương và được đưa cho thuốc bình tĩnh. Bây giờ, họ ngồi đây, làm nguội đầu mình trong căn phòng nhỏ bên ngoài văn phòng của giáo sư Dumbledore trong khi cuộc thảo luận diễn ra ở bên trong, Draco ngồi ở ghế sô pha còn Potter thì cứ đi lại không ngừng, cả hai đều cố lờ đi những bức chân dung chạy từ khung này sang khung khác, thì thầm về bọn họ.

"Malfoy," Potter chần chừ nói, phá vỡ sự im lặng trong phòng. Draco ngẩng lên. "Chúng ta gặp rắc rối rồi, đúng không?"

"Khả năng quan sát quá tuyệt vời, Potter," Draco trả lời một cách mệt mỏi. "Dấu hiệu đầu tiên của mày là cái gì vậy?" Cậu chớp mắt nhìn vết máu vẫn còn ở trên chiếc áo trắng của Potter, và biết là cái áo của cậu cũng dính máu. Bà Pomfrey đã quá chán ghét họ để có thể cho họ thời gian mà thay hay làm sạch quần áo sau khi chữa lành vết thương cho hai người.

"Chuyện-" Potter dừng lại, hắng giọng. "Mày nghĩ là họ sẽ quyết định chuyện này thế nào?"

"Chịu"

"Tao... tao có cảm giác là tao sẽ không thích nó"

"Tao cũng nghi là thế," Draco nói. "Nhưng tao không nghĩ là họ có thể quyết định mọi chuyện. Cả hai chúng ta đều là người lớn rồi"

"Họ có lẽ là không thể ép chúng ta làm chuyện gì, nhưng họ có thể làm mọi chuyện trở nên khó khăn nếu chúng ta không vâng lời. Chúng ta có thể bị đuổi học. Hoặc bị từ hay gì đó, trong trường hợp của mày"

"Cha tao sẽ không từ tao đâu"

"Vậy à? Thế thì ông ta làm gì?"

Draco nhăn mặt.

"Malfoy... ông ta có thể làm gì mày, mà làm cho mày sợ ông ta đến vậy?" Potter hỏi do dự.

"Tao không sợ ông ấy"

"Vớ vẩn," Potter nói thẳng thừng. "Mày có. Mày chẳng quan tâm nhiều lắm đến việc thầy Dumbledore hay bất kỳ ai ở trường này sẽ làm, nhưng mà mày đang hoảng sợ vì bố mày ở trong đó với họ"

"Chà, giờ sự ràng buộc này còn có thêm cả đọc tâm thuật à? Không? Thế thì đừng có mà đoán mò với tao là tao đang thấy thế nào và vì sao"

"Tao không cần đến đọc tâm thuật. Tao biết mày thấy thế nào, và nó giống y như cái hôm ở trong bệnh xá lúc mày không đồng tình với bố mày giữa bàn dân thiên hạ. Mày đã suýt lên cơn đau tim"

"Chúng ta chỉ là đã bị quá nhiều stress-"

"Cái đó chả liên quan gì cả. Mày sợ ông ta" Ánh nhìn của Potter trực diện và kiên quyết.

Draco cắn môi. Đúng, cậu đã nhận ra từ lâu là những cảm xúc cậu dành cho cha mình, tôn trọng và ngưỡng mộ, cũng đượm một lượng lớn sự sợ hãi không tốt chút nào. Cậu cũng thấy rằng chẳng có đứa bạn nào của cậu lại có vẻ sợ hãi đến thấu xương tuỷ với cha mình như là Draco có với cha cậu. Có lẽ cha họ không thường xuyên đe doạ họ là sẽ trục xuất khỏi gia đình, hay nhắc họ là không đạt được sự kỳ vọng của gia đình thì kết quả sẽ là một cuộc sống khốn khổ, hay là nguyền họ một cách độc ác như thể đấy là một phần của 'việc nuôi dạy có kỷ luật'.

Phải, cậu cực kỳ sợ cha mình, và có đủ lý do để mà sợ. Nhưng không đời nào cậu sẽ thừa nhận chuyện như thế với Potter, trong tất cả mọi người.
Mặt khác, sẽ thật là ngu ngốc nếu giả vờ là chẳng có căn cứ gì cho những điều Potter đang nói. Bởi vì cậu ta nói đúng, sự hiện diện của cha Lucius trong văn phòng làm cậu run rẩy lúc này. Cậu không thể nghĩ được là cha cậu sẽ làm gì với mình, bởi vì đã từ lâu cậu đã thôi không nghĩ tới những điều mà cha Lucius có thể làm rồi. Sự sợ hãi tồi tệ nhất của cậu đôi khi còn tốt chán so với việc thật.

Cậu nuốt khan. "Ý của mày là gì, Potter?"

"Tao không muốn cứ ngoan ngoãn nghe theo bất cứ chuyện gì họ nói"

"Tao cũng vậy. Nhưng chúng ta đâu thực sự được chọn lựa đâu, đúng không?"
Potter hít một hơi thật sâu. "Chúng ta xử lý chuyện này không được tốt cho lắm nhỉ"

"Một lần nữa, khả năng phát hiện sự thật đã cực kỳ rõ ràng của mày-"

"Im đi. Chúng ta đã phải chịu áp lực từ tất cả mọi người kể cả bản thân mình nữa, và tuy là mày đã uống thuốc kiên nhẫn, nó không đủ để xử lý với những gì mà mày cảm nhận về tao hoặc bạn tao, và trên hết là việc học của mày"

"Cám ơn mày, Potter, tao sẽ chẳng bao giờ đi đến được những kết luận đó bằng chính sức mình-"

"Và tao không biết làm thế nào với những gì tao cảm nhận về mày, tao ghét cái cách mày đối xử với tao và bạn tao và cả cái thế giới quan đáng ghét của mày nữa, và tao phát ốm vì trở thành vật trưng bày cho tất cả mọi người ở trường bàn tán, và..." Potter nuốt khó nhọc và tiếp tục nói theo đà. "Và, và tao quá sợ việc để cho mày lại gần tao, hay để tao lại gần mày"

Hàm Draco rơi bịch xuống. Cả một khoảng im lặng khi mà cậu tiêu hoá cái sự thật là Potter vừa nói ra cái điều mà cậu ta đã nói.

Cuối cùng cậu hắng giọng. "Được rồi," cậu nói chậm rãi. "Tao cho là mày có ý gì đó, rồi? Nó là gì nào?"

"Chúng ta cần nói chuyện cho rõ ràng, giữa hai chúng ta thôi"

"Chúng ta đã cố gắng rồi còn gì"

"Không, chưa hề. Chúng ta mới chỉ tồn tại cạnh nhau và cứ luẩn quẩn trong đấy rồi lâu lâu lại nhận những lời khuyên từ những người khác. Chúng ta chẳng nói chuyện mấy với nhau"

"Chúng ta làm sáng nay rồi đó thôi"

"Và còn làm việc đó khá là tốt nữa chứ"

Draco mỉm cười, không để ý là cậu đang cười cho đến khi Potter cũng nở một nụ cười nhỏ với cậu. "Đúng, đúng thế"

"Vậy là nó có khả năng. Ý tao là để chúng ta nói chuyện rõ ràng"

"Tao cho là thế"

"Vậy hãy thử nào. Mày có muốn nghỉ học để bảo lưu không?"

"Không." Cậu dừng lại. Được rồi, nếu Potter định bày hết những quân bài cậu ta có lên bàn, thì chắc là cậu cũng phải làm như thế. Nó đi ngược với bản năng nhà Slytherin trong cậu, nhưng... các giải pháp thay thế thì có vẻ không được hấp dẫn cho lắm, phụ thuộc vào cái gì sẽ ra khỏi văn phòng của giáo sư Dumbledore. "Tao không muốn. Nhưng lúc này thì chúng ta cũng chẳng học được gì có ích cả. Tao chỉ có thể tập trung đủ lâu để viết tên mình lên một mảnh giấy da thôi"

Potter cười buồn. "Tao biết cảm giác đó. Tao luôn thấy là mình phải chiến đấu để giữ mình tỉnh táo, bởi nếu tao không làm thế-" cậu ta ngừng giữa chừng và đỏ mặt. "Ưm, chắc hẳn là mày cũng đoán được là cuối cùng thì tao nghĩ đến cái gì"

"Chắc thế," Draco nói khô khốc.

Potter hít một hơi thật sâu. Cậu ta tiến lại gần Draco. "Những gì tao thấy - những gì chúng ta thấy - thật quá là sai trái"

"Tại sao? Đó chỉ đơn thuần là sự thu hút về mặt thể xác thôi mà. Đừng nói với tao là trước đó mày chưa bao giờ cảm thấy thế nhớ"

"Không nhiều đến thế này"

Draco nuốt nặng nhọc. "Tại sao như thế lại là sai trái?"

"Bởi vì tao không muốn cảm nhận thấy. Chúng ta không yêu nhau. Chúng ta thậm chí còn không thích nhau. Tao không muốn-"

Giời ạ, không phải lại vụ này nữa chứ. "Potter, chúng ta đang mười bảy. Yêu và thích không cần phải cho vào phương trình khi nói đến sex đâu"

"Tao sợ"

"Sợ cái gì?" Draco hỏi, biết rõ là có cái gì đó rất sai khi mà nghe những điều đó và không sử dụng nó đối phó với Potter ngay lập tức, nhưng Cha đang ở phòng bên kia và chỉ có chúa mới biết là chuyện gì đang được luận bàn trong đấy. Cậu và Potter phải cùng nhau hợp tác, và họ phải làm điều đó ngay bây giờ.

"Bị tổn thương"

"Mày đang bị tổn thương rồi đấy thôi," cậu chỉ vào phần áo dính máu của Potter. "Tao đã suýt nguyền mày tới năm sau một vài tiếng trước. Chúng ta sẽ không làm những cái thứ như là Thần chú Bật Cười hay là biến nhau thành màu xanh; cả hai chúng ta đều định gây ra những tổn thương nghiêm trọng. Mày thấy khốn khổ, và tao cũng thế. Làm thế quái nào mà quan hệ với nhau lại có thể tệ hơn tất cả chuyện này?"

Potter nhún vai. "Sợ điều gì đó xa lạ, chưa từng biết chăng?"

Draco gật đầu. "Tò mò một chút, mày nghĩ là họ sẽ ra quyết định gì trong đó?"

"Cho tao một vài loại thuốc hoặc cái gì đó để - để tao không còn chống đối chuyện này nữa," Potter đỏ mặt và quay đi.

"Potter..." Draco đứng lên và đặt tay nhẹ nhàng lên vai cậu ta. "Tại sao chuyện đó lại thành như ngày tận thế được?"

"Bởi vì, bởi vì khi đó tao sẽ không còn chút kiểm soát với bất cứ chuyện gì-"

"Giờ mày cũng đâu có nhiều quyền kiểm soát đâu-"

"Tao không muốn-" Potter cố giật người tránh xa ra nhưng Draco vẫn giữ lấy cậu, cố để tay thật nhẹ nhàng nhất có thể trong khi vẫn tiếp tục duy trì cái chạm đó.

"Mày biết không, có thể họ không làm đâu." Potter khoanh tay thật chặt và Draco nhận ra là cậu ta đang run. "Potter, mày lại hoảng loạn rồi." Cậu truyền bình tĩnh và được tưởng thưởng bằng sự sợ hãi của Potter từ từ giảm dần.

Rồi Potter để tay mình lên trên tay Draco, và ánh mắt họ gặp nhau, và đột nhiên nó chẳng còn liên quan gì đến sự can đảm hay sợ hãi hay tức giận. Cảm xúc của họ vẫn nguyên sơ như vậy, sống động như vậy bất chấp thuốc kiên nhẫn phát huy tác dụng, tay họ chạm vào nhau, và sự hấp dẫn luôn có đó lại nhanh chóng nổi lên. Và Draco chẳng muốn gì hơn ngoài việc được tiến vào gần hơn - rồi Potter thực sự đang làm thế, và khoảng cách giữa hai người thật quá bé nhưng Potter đang hồi hộp và Draco không muốn làm cậu ta hoảng vì dù sao cậu cũng đã hứa là sẽ không thúc ép cậu ta, và rồi Potter dịch vào gần hơn một chút, đủ gần để Draco cảm nhận được hơi thở của cậu ta khi mà cả hai cùng nhìn xuống đôi tay đang nắm chặt lấy nhau của họ và rồi không còn khoảng cách nào giữa họ nữa, cơ thể họ đang chạm vào nhau và trán họ thì dựa lên nhau và Draco thở mạnh trước khi cậu kịp dừng lại.

Ôi, Merlin ơi... thật là khôi hài, họ đang ở phòng khách của thầy Hiệu trưởng, và họ đáng lẽ phải nói chuyện xem mình nên làm gì, vậy mà thay vì thế cậu lại đang cực kỳ 'cứng' và cậu cũng có thể thấy là Potter cũng vậy, và rồi cái tay còn lại của Potter đưa lên và chạm vào vai Draco rồi di chuyển lên cổ cậu, má cậu, và cậu thì nhắm mắt lại, nghiêng mình nhiều hơn để cảm nhận cái chạm nhẹ nhàng ấy, đầu gối cậu thấy thật yếu ớt và điều đó thật quá tuyệt vời.

Cậu thu tay mình xuống để ở lưng Potter, đưa họ lại gần nhau hơn, và Potter đang run lên, và Draco thì cố kiểm soát hơi thở của mình, nhưng có vẻ như đấy là điều không thể. Cậu cảm thấy tức ngực và nhiều cơn run nhẹ chạy qua khắp người cậu, và cậu nhận ra Potter hít mạnh vào như sáng nay khi cậu ta đang nằm mơ và cậu nhìn lên, bắt gặp ánh mắt của Potter một lần nữa.

"Ôi trời ơi," Potter nói rất nhỏ, một tay vẫn vuốt má Draco còn tay kia thì luồn trong tóc cậu. Cái nhìn của họ đang trở nên không dễ chịu chút nào, nhưng Draco không biết được bước tiếp theo sẽ là gì. Nếu Potter mà là con gái, thì chẳng có gì để nghĩ nữa, một nụ hôn sẽ là bước hợp lý tiếp theo, nhưng với một thằng con trai khác... và lại còn là một thằng mà cậu không thực sự thích... và là người mà cậu không chắc có muốn làm điều đó cùng hay không... họ nên làm gì đây?

Chắc hẳn lúc này họ trông như là một cặp hai thằng ngốc vậy, Draco nghĩ, cả hai đều thấy 'cứng' đờ nhưng lại không rõ là nên làm gì với những cảm xúc của mình. Potter bước lại gần hơn và giờ người họ ép chặt vào với nhau, và thế thì quả có hơi mãnh liệt quá, cậu có thể cảm nhận được chỗ nhạy cảm ấy của Potter cũng như là cậu ta cảm thấy chỗ ấy của cậu và nó thật... cậu lùi lại một chút và Potter khẽ bật cười.

"Không biết là giờ nên làm gì nữa, đúng không?"

"Er... không"

"Vậy mà tao cứ tưởng tao mới là đứa thiếu kinh nghiệm," Potter đưa tay lướt nhẹ trên má Draco và Draco thở dài, Ôi, như thế thật là rất, rất tuyệt, và cậu để tay mình mân mê dọc theo tấm lưng dài, cứng chắc của Potter, đến phần hông cậu ta thì dừng lại đó, và cảm nhận được, bằng cách nào đó, nhịp tim đang tăng tốc của Potter.

Cậu lại tiến vào gần hơn, một phần nhỏ trong não cậu mà vẫn còn có thể hoạt động bình thường mạch lạc nghĩ là câu chú ràng buộc rốt cuộc cũng không tệ đến vậy. Một câu thần chú mà có thể biến việc đứng gần sát với một người khác và để tay mình chạy qua cơ thể vẫn còn đang đầy đủ quần áo của họ trong khi người đó cũng làm giống thế với mình thành khoan khoái cực độ đến mức này, thì nó cũng có một vài mặt tốt đó chứ. Thảo nào mà nhiều người dùng câu chú này ngay cả khi họ đã yêu nhau rồi.

Một tay Potter vẫn để trên má cậu còn tay kia thì giờ đang nhẹ nhàng vuốt ve sau cổ cậu, và cậu nhắm mắt lại, đầu ngửa ra sau, và thở ra dễ chịu.

"Vậy là Ok hả?" Potter hỏi nhỏ, và Draco hơi rùng mình khi mà hơi thở của Potter phả vào cổ cậu buồn buồn. Cậu gật đầu, cố gắng ổn định hơi thở của mình và thất bại hoàn toàn, tim cậu cũng đập nhanh như của Potter vậy.

Cậu đưa tay lên chạm vào khuôn mặt của Potter, vào má cậu ta, và Potter nghiêng mình vào từng cái chạm và để môi mình chạm vào lòng bàn tay Draco, một cơn khoái cảm đầy choáng váng chạy dọc người cậu. Cậu vô thức lùi lại và rồi Potter cũng bắt đầu lùi lại theo, nhưng Draco thì thầm, "Không, đừng dừng lại, đấy là - ưm, đừng dừng-", và rồi cậu nghiêng người lại gần và cậu có thể cảm nhận được hơi thở của Potter phảng phất trên má cậu, và đột nhiên cậu chẳng thèm quan tâm xem đây có phải việc nên làm hay không, cậu muốn là - nhưng... ôi, khỉ thật...

Đôi môi họ đã gần đến thế rồi. Chắc chắn là nếu Potter không muốn, cậu ta phải lùi lại rồi nhỉ? Cậu ngập ngừng tiến tới trước, và hơi thở của Potter giật mạnh vào nhưng cậu ta không tránh đi. Và rồi đột nhiên Potter làm khoảng cách ngắn ngủi cuối cùng giữa họ biến mất, và môi họ chạm vào nhau. Và nó thật chẳng còn chút quan trọng gì với việc cái gì nên làm nữa, bởi vì môi Potter thật là mềm mại và lần này cũng không khác gì nhiều tất cả những lần Draco đã hôn người khác, vẫn đầy khoan khoái và kích thích và lý thú, chỉ trừ là có phần còn nhiều hơn bởi vì cậu đã tới giới hạn rồi và mong muốn điều này mãnh liệt từ lâu lắm lắm rồi không nhớ nổi nữa, và cậu nghe thấy một âm thanh sung sướng nhỏ phát ra từ một trong hai người, và nó chẳng quan trọng là đứa nào-

"Ồ," đấy chắc chắn là Potter đã kêu lên thế rồi, thốt ra một âm thanh mềm mại trong khoảng cách nhỏ xíu giữa chúng. Draco hơi nghiêng đầu sang bên cạnh, và Potter rời đôi môi của cậu ra và lưỡi họ ngập ngừng chạm vào nhau và ôi chao, việc này đúng là chẳng khác khi hôn một đứa con gái là mấy - chỉ trừ là những cô gái mà Draco từng hôn không bao giờ kéo cậu vào gần với một sức mạnh tương đương với của cậu, và âm thanh mà Potter tạo ra trong họng cậu ta thì trầm hơn và cảm nhận của Draco với cậu ta cũng khác - mặc dù không rõ đấy là vì giới tính của Potter hay vì câu chú ràng buộc, không thể nào mà nói được và thực sự thì nó cũng chẳng liên quan gì cả.

Cái thực tế là cậu bắt đầu thấy quay cuồng thì lại rất chi là liên quan. Đầu óc quay cuồng và lo lắng chuyện này sẽ bị gián đoạn bởi một dòng người đổ ra từ văn phòng giáo sư Dumbledore. Điều đó vừa làm cậu muốn đẩy nhanh tiến độ lên để mà cả hai có thể... cái gì cũng được... trước khi chuyện đó xảy ra, nhưng cũng làm cậu muốn mọi chuyện chậm lại để họ sẽ không bị gián đoạn vào một cái thời điểm ít thích hợp thế này.

Nhưng, chúa ơi, sức nồng nhiệt và phấn khích khi mà đôi môi họ mơn trớn nhau và những cái chạm lưỡi, ít ngập ngừng hơn, nhiều tự tin và đòi hỏi hơn... không, cậu không thể ngừng chuyện này...

"Ừm," Potter ngừng nụ hôn một lúc, "chúng ta nên, chúng ta đúng ra nên-" và cậu ta lại hôn Draco, cậu ta để một tiếng rên nhẹ thoát ra, và Draco không biết hay quan tâm là cậu ta đã chuẩn bị nói cái gì. Trừ phi, Potter hẳn cũng nghĩ đến-

"Ừ, chúng ta nên thế," Draco lùi ra đủ để thì thầm. "Chúng ta nên - ừm," cậu lại hôn Potter tiếp, "chúng ta cần dừ-" và Potter chặn câu nói của cậu bằng một nụ hôn nữa - và chuyện này không theo chiều hướng tốt cho lắm, cứ như thể bảo một người đang chết đói ngừng ăn sau hai miệng đầy oặp thức ăn, nó chỉ đơn giản là sẽ không xảy ra.

"Không, không, chúng ta phải-" Potter lùi lại, thở hổn hển, và để một tay thẳng lên ngực Draco, đẩy cậu ra một chút, và Draco sẽ cảm thấy bị từ chối và tức giận nhưng thật khó để cảm nhận điều ấy khi mà tay kia của Potter vẫn quấn quanh eo của cậu và ngực cậu ta thì nhấp nhô lên xuống và cậu ta vẫn có những cử động nhỏ chạm vào Draco, lúc này thì cậu ta để đầu mình lên vai Draco và lẩm bẩm, "Trời ơi, tao không hề biết là dừng lại sẽ ưm, khó đến mức này," rồi Draco bật cười và Potter cũng cười theo.

"Ừ, đúng. Cái mục đấy thì chẳng bao giờ là vui cả"

"Ồ, tốt," cả hai đều giật bắn lên trước giọng nói vang lên từ cánh cửa bên kia phòng, và lương y Esposito khúc khích. "Tôi cứ nghĩ là hai cậu sẽ chẳng giờ dừng để lấy hơi cả"

Họ bắt đầu rời nhau ra, rồi Potter nắm chặt Draco hơn, và họ đứng im đó khi mà vị lương y đóng cánh cửa sau bà lại và lại gần chúng.

"Tôi cho là hai cậu có thể muốn biết chuyện gì xảy ra - hay đúng hơn, chuyện gì đã xảy ra trong đó," bà nói, ngồi thoải mái trong một cái ghế bành gần đó. "Sự thống nhất chung là, dĩ nhiên, là chuyện này không thực hiện được và hai cậu cần phải can thiệp, nhưng đấy là chỗ mà sự thống nhất bắt đầu mất đi. Một bên thì cho là hành động tốt nhất lúc này là một vài loại thuốc khá mạnh dành cho cậu, cậu Potter," Potter thở hắt và Draco tự động xoa xoa lưng dỗ dành cậu ta, "và bên còn lại thì có vẻ như thấy rằng việc thay đổi tính cách hoàn toàn là việc cần làm tiếp theo với cậu, cậu Malfoy. Có rất nhiều mức độ khác nhau trong chuyện ủng hộ đình chỉ hai người vô thời hạn và gửi cả hai thẳng đến cho tôi ở viện thánh Mungo. Cha cậu, cậu chắc là rất muốn biết, cậu Malfoy, tuyên bố là ông ta sẵn sàng ủng hộ chuyện này với những 'ưu đãi' dành cho cậu nếu cậu không đồng ý với những hành động cụ thể đó"

Draco ngăn một cơn rùng mình, tự hỏi cha cậu có thực sự nói rõ những ý của ông qua câu nói đó không, và cố tình tránh ánh nhìn tò mò của Potter.

"Chà," bà lương y mỉm cười rạng rỡ. "Chắc thế là đủ, tóm lại là, tất cả chuyện đó thì chả liên quan gì hết nhưng tôi nghĩ là hai cậu muốn biết"

"Tại sao - er, tại sao nó lại không liên quan chứ?" Giọng Potter khàn khàn và có phần hơi run, và vị lương y mỉm cười trấn an cậu.

"Bởi vì khi tôi cảm nhận được chuyện gì đang diễn ra ở đây, tôi đã để chân xuống gần như là nghĩa đen ấy và tuyên bố rõ ràng một lệnh cấm nghe theo những ý kiến bên ngoài"

"Cô cảm nhận được-" "Lệnh cấm - như thế nào chứ?" cả hai cùng nói một lúc, và Esposito ra hiệu cho chúng ngồi xuống.

"Tôi cảm nhận được bởi vì tôi là một chuyên gia về câu chú ràng buộc và tôi được huấn luyện để phát hiện những dấu hiệu cải thiện ở những bệnh nhân của mình từ một khoảng cách nhất định. Mà thực ra tôi cũng chả cần phải được đào tạo đặc biệt làm gì - có lẽ cả nửa trường này cảm nhận được chuyện gì đã xảy ra ở đây"

"Cái gì?"

"Ôi, vì chúa, thư giãn đi, cậu Potter, tôi nói quá thôi mà. Tôi cảm nhận được nó, cũng như bà Pomfrey và giáo sư Dumbledore. Và, không rõ lý do, cả giáo sư Snape nữa." Draco để ý đầy thích thú thấy mặt Potter hơi trắng hơn khi nghe câu đó. "Bất kỳ câu chú nào được kích hoạt mạnh như vậy đều phải phát ra một vài tia lửa, nhưng cứ yên tâm là các cậu không phải lo lắng là toàn trường sẽ để ý được mọi hoạt động lãng mạn của các cậu. Trong bất kỳ trường hợp nào. Còn lệnh cấm: tôi đã thực hiện nó với việc không bao giờ được can thiệp vào chuyện của hai người khi cả hai có những nỗ lực để cứu lấy mối ràng buộc của mình, nếu những nỗ lực đấy là thành thật"

"Cố - cố gắng nào chứ ạ?"

"Thực sự thì tôi không biết chính xác cái gì dẫn tới chuyện này-" bà vẫy tay ra hiệu đầy thích thú với cả hai và Draco thấy mình có hơi đỏ mặt, "Nhưng tôi đoán là bởi vì một vài thảo luận giữa hai cậu, về cơ bản là đồng ý thử làm chuyện này - cùng nhau?" Draco và Potter gật đầu, kinh ngạc. "Đúng rồi đó. Tuy nó không đảm bảo được chuyện gì, nhưng đấy là một bước đi đúng hướng và tôi rất là thích để những cố gắng như vậy có chỗ để thành công hơn là tiếp quản hoàn toàn. Cha cậu," bà gật đầu với Draco, "không hài lòng cho lắm với quyết định này và đe doạ là sẽ yêu cầu viện thánh Mungo đình chỉ giấy phép lương y của tôi. Nhưng thực tế là tôi là lương y điều trị ở đây và ông ta sẽ phải tuân theo đề nghị của tôi dù muốn hay không. Và đề nghị của tôi là các cậu sẽ được cho phép một thời gian dành riêng cho cả hai, để tiếp tục những gì các cậu đã bắt đầu ở đây, miễn là các cậu thành thật cam kết là sẽ chấp nhận khoảng thời gian đó và sử dụng nó một cách khôn ngoan"

"Thế có nghĩa là gì?" Draco hỏi thận trọng.

"Hãy tìm hiểu nhau, các quý ông. Dừng tất cả các lớp học cho đến ít nhất là thứ hai tới và hãy hiểu nhau như là một cặp vợ chồng, hay thậm chí là một con người, thay vì chỉ là những đối thủ trong sân trường. Tất cả chúng tôi đều đề nghị chuyện này ngay từ đầu, nhưng dĩ nhiên chúng tôi lúc đó đã biết cái quái gì đâu, đúng không? Và đương nhiên là hai cậu biết cả mà" Bà khịt mũi khoái chí.

"Nhưng-"

"Tut, cậu Potter. Ở trong phòng hai người hay đi đâu đó ngoài phạm vi trường cùng nhau. Hỏi lẫn nhau về cuộc sống của mỗi người và thời thơ ấu, tìm hiểu về những món ăn ưa thích, đội Quidditch ưa thích của nhau - nói chuyện về Quidditch và những gì cậu cảm nhận khi không còn được chơi nữa, nếu như thế là có ích. Và cảm thấy thoải mái với nhau cả về mặt tình dục nữa. Không làm gì hết ngoài những việc đó trong một vài ngày"

"Chúng con sẽ giết nhau mất," Draco nói thẳng thừng.

"Các cậu sẽ không làm thế đâu. Các cậu đã chứng tỏ là mình có thể cùng tồn tại bất chấp cái quá khứ thù địch, bất chấp sự khác biệt trong tính cách, bất chấp sự căng thẳng trong tình hình hiện nay. Các cậu chứng tỏ là cả hai hoà hợp được, miễn là các cậu được ủng hộ và không quá stress - hai người đã làm được trong sáu ngày sau khi được xuất viện"

"Chúng con đã đánh nhau. Chúng con còn suýt nguyền nhau nữa," Potter chỉ ra.

"Đó chỉ là sự căng thẳng trong mặt tình dục của ràng buộc thôi, kết hợp với cả áp lực trong học tập, đấy là nguyên nhân của vụ việc mới nhất này"

"Làm sao cô có thể chắc chắn như vậy?"

Bà nhún vai. "Tôi không thể chắc chắn 100%. Tôi chỉ là đưa ra những ý kiến của riêng tôi, dựa trên việc quan sát những cặp vợ chồng đã ràng buộc với đủ mọi loại tính cách có thể hình dung được kết hợp với nhau rồi cùng giải quyết vấn đề trong hai nhăm năm. Mặc dù là tôi có nghe phong thanh với một số chứng cứ đáng ngại là không ai trong hai người giỏi việc kiềm chế sự nóng nảy của mình. Và rõ ràng chuyện đó cộng với pháp thuật của cậu vượt tầm kiểm soát đã xảy ra vài lần trước đó rồi, đúng không, cậu Potter?"

"Vâng"

"Nhưng không phải trong nhiều năm. Tôi tin là sự kiện hôm nay là vì sự nóng nảy của cả hai như là thêm dầu vào lửa mới là nguyên nhân chính làm cho nó... ngoạn mục như vậy"

"Vậy làm thế nào mà để mặc chúng con tự giải quyết sẽ làm-"

"Ồ, không không không, các cậu không phải giải quyết chuyện gì cả. Và các cậu cũng không thực sự là ở một mình; tôi sẽ thường xuyên giám sát, và tôi đưa cho mỗi cậu một cái khoá cảng tới viện thành Mungo, các cậu có thể đem đi mọi lúc và kích hoạt vào lúc mà các cậu cảm thấy không an toàn khi ở cùng nhau"

"Nhưng tôi tưởng là mục đích chính của việc trở lại ký túc xá là để bọn không còn bị cô lập-"

"Và tôi vẫn giữ ý kiến đó. Các cậu sẽ quay lại đó sau khi các cậu hoàn thành xong bài tập tìm-hiểu-về-nhau này. Không ai sẽ bắt các cậu sống cô lập trong suốt phần còn lại của năm. Đây chỉ là bốn ngày ở cùng nhau mà thôi, thoát khỏi áp lực của nhà trường và xã hội, và các cậu đã thể hiện là mình có thể làm được"

Draco và Potter nhìn chằm chằm vào bà.

"Có câu hỏi gì không?" Bà mỉm cười trước khuôn mặt đờ đẫn của họ. "Được rồi, nào. Hãy quay lại phòng các cậu đi"

"Nhưng còn về-"

"Đừng lo về bất cứ ai trong văn phòng kia, cậu Malfoy. Cứ nghe theo tôi. Lệnh của lương y" * * *

"Erm, còn mấy cái giường..." Potter lo lắng nói đêm đó khi họ bước vào phòng ngủ.

"Ừ, mấy cái giường." Draco khoanh tay và họ đứng đó, đối mặt với hai cái giường đúng trong tình trạng họ đã để, ngay sát cạnh nhau. Potter nuốt nặng nhọc và Draco thì đẩy sự thiếu kiên nhẫn của mình xuống.

Bà lương y cuối cùng cũng buông tha cho họ lúc bữa tối, để lại cho họ quần áo, tài liệu học, một cái danh sách các đề xuất làm sao cho qua ngày, và trấn an họ một lần nữa. Họ đã dành cả buổi tối để sắp xếp lại căn phòng của mình một lần nữa, ăn tối, học một chút, và thậm chí còn vượt qua được sự xấu hổ của mình đủ để xem danh sách đề xuất đó và chọn hai cái mà họ cho là sẽ không gây tranh cãi, một khởi đầu dễ dàng.

"Tao không nghĩ là tao muốn 'cùng nhau bàn luận về tương lai của bạn' hay là 'miêu tả sự sợ hãi tồi tệ nhất,' cảm ơn," Potter nói khô khốc, và Draco buộc phải cười phá lên, bởi vì bằng cách nào đó mà cậu biết điều cả hai đang nghĩ, 'đặc biệt là đấy là cùng một điều'. "Thế còn 'kể về lớp học ưa thích nhất của bạn và tại sao' và 'kể về một ngày hạnh phúc của bạn trong quá khứ' thì sao?"

"Được đó," cậu nói, và cả hai đều cố gắng làm thật tốt cái bài tập này. Với Potter đối mặt với cái tương lai buộc phải dùng thuốc thay đổi tâm trạng còn Draco thì là có chúa mới biết điều gì mà cha cậu định làm, thì ý tưởng về việc nói chuyện về lớp học yêu thích và ngày hạnh phúc có vẻ là quá ư dễ dàng.

Họ đã vượt qua được sự lúng túng của mình sau những gì đã xảy ra trước đó trong ngày - tất cả chúng. Hoạt động buổi sáng, đánh nhau, suýt nữa thì nguyền nhau, và cuộc họp của những người lớn có liên quan. Nhưng mà họ vẫn chưa thực sự đối mặt với việc ở cùng nhau lúc này có nghĩa là gì.

"Mày có thấy căng thẳng không?" Giờ thì Draco hỏi huỵch toẹt luôn.

Potter vô thức nhún vai. "Ừ, có, một chút"

"Tao sẽ không-"

"Tao không sợ những gì mày sẽ làm. Tao, ừm, tao, tao-" cậu ta dừng lại và bình tĩnh lại. "Nghe này, tao nằm mơ khá là nhiều. Và tao không muốn tỉnh dậy để thấy rằng trong đêm-"

"Thấy là mày đã tới quá gần để có thể thấy thoải mái?"

Potter gật đầu.

"Nếu thế thì sao? Tại sao nó lại thành tồi tệ đến vậy?"

"Tao chưa sẵn sàng"

"Và mày sẽ không bao giờ sẵn sàng được, nếu mày không tự thả lỏng mình ra một chút," Draco lầm bầm. Cậu lấy một hơi thở sâu. "Nghe đây, mày chọn đấy. Đẩy chúng ra xa hay cứ để nguyên đấy hay biến chúng thành một cái, tao không quan tâm. Tao chuẩn bị để đi ngủ đây." Cậu quay đi và vào phòng tắm, tự nhắc mình nhớ là họ phải, nhất định phải cùng nhau làm chuyện này. Và xúc phạm hay làm tổn thương và làm Potter xấu hổ đã không còn nằm trong danh sách những hành vi chấp nhận được nữa.

Và nếu mà cậu có bao giờ phát hiện ra kẻ khốn kiếp nào đã nguyền rủa họ, cậu sẽ dùng ít nhất là hai trong ba lời nguyền Không thể tha thứ và sẽ cố gắng hết sức mình để phát minh ra lời nguyền thứ tư.

Cậu đã thông suốt, thuốc kiên nhẫn đã uống, răng đã đánh, và không hề đưa ra một nhận xét gì khi Potter đi qua cậu vào buồng tắm và cậu thấy hai chiếc giường đã được biến thành một. Cởi hết ra chỉ còn có đồ lót và chui vào, nhận ra ngay khi đầu cậu đặt xuống gối là cậu đã thực sự và hoàn toàn kiệt sức.

Cậu nhắm mắt lại và hầu như không nghe thấy Potter trở vào phòng, chỉ kịp lầm bầm một câu "Ngủ ngon" trước khi cậu chìm vào giấc ngủ. Chapter 5: 21/10 - 22/10 (p2) bởi Ngày 24, thứ năm

Harry ngáp dài và từ từ vươn vai, nhìn đồng hồ một cách lười biếng rồi bật dậy cực nhanh làm đầu cậu quay mòng mòng.

"Chết tiệt! Lớp biến!" cậu nuốt khan, rồi quay nhìn xung quanh khi một âm thanh bất ngờ vang lên - tiếng cười.

"Potter." Malfoy ngồi dậy dựa vào đầu giường, vẫn còn mặc nguyên cái áo T-shirt và quần hôm qua cậu ta mặc lúc đi ngủ, một quyển sách trên đùi, và cười với cậu. "Chúng ta đang 'tự nguyện đình chỉ', nhớ không?" Harry há hốc miệng nhìn cậu ta rồi Malfoy vẩy tay ra hiệu về phía tủ đầu giường bên chỗ Harry nằm. "Bọn gia tinh đem bữa sáng đến rồi đấy. Thư giãn và thưởng thức đi"

Harry thả mình xuống giường, thấy yên tâm phần nào. Trời ạ, điều duy nhất tệ hơn việc đến muộn lớp cô McGonagall là đến muộn lớp của lão Snape. Cậu nằm đó cho đến khi cảm giác say say bớt đi, thì ngồi dậy để kiểm tra khay ăn sáng của mình, nó có vẻ đựng đầy những món ăn sáng ưa thích của cậu.

"Dobby," cậu nói đầy trìu mến, và Malfoy ngẩng đầu lên khỏi quyển sách.

"Dobby?"

"Một gia tinh. Cậu ta thích tao"

"Nhà tao có một con gia tinh tên - ồ. Phải rồi"

"Ừ"

"Thế thì có thể giải thích tại sao bánh mì nướng của tao thì chưa chín còn nước bí ngô lại nóng"

Harry sặc ly nước quả đang uống và cố để giải thích, nhưng Malfoy trông không giận dữ chút nào - thực ra, trông cậu ta rất thích thú.

"Potter, tao đùa thôi. Chẳng có con gia tinh nào cố ý bỏ đồ ăn tồi lên khay, cho dù là ai sẽ ăn đi nữa. Bánh mì của tao ổn mà." Cậu ta lại quay lại với quyển sách.

"Mày đang đọc gì đấy?"

"Độc dược"

"Không phải chúng ta tạm thời nghỉ học sao?"

"Không phải đến lớp, chứ không phải nghỉ luôn ở trường. Hơn nữa, đây không phải sách học của chúng ta"

"Mày đọc sách độc dược ngoài chương trình?"

"Mày quên nhanh ghê nhỉ. Có nhớ buổi nói chuyện rất lâu về 'Môn học yêu thích ở trường và tại sao' không Potter? Tối qua?"

"Tao biết, tao chỉ không nghĩ là mày thích đến thế"

"Có chứ. Ngoài ra, nó chắc chắn là một cách bắt đầu ngày mới dễ chịu hơn là đọc tờ Tiên tri nhiều"

Harry rên lên và nhắm mắt lại. "Ôi trời ơi. Mày nghĩ là họ sẽ nói gì về ngày hôm qua?"

"Tao hoàn toàn không có tý mong muốn nào để tìm hiểu, nhưng tao dám chắc là Pansy sẽ cắt từng bài báo và cố bắt tao xem khi mà chúng ta quay lại. Tao phải tìm cách nào đó để ếm bộ nhớ cô nàng làm cho cô nàng tưởng là mình đã bắt tao xem rồi"

Harry thở dài. "Khi nào mày tìm ra cách, dạy tao. Dean Thomas cũng làm y xì vậy với tao"

"Merlin, tại sao lại có người thích đọc cái thứ lá cải như vậy về bản thân mình nhỉ?" Malfoy lắc đầu chán ngán và giở sang trang.

Harry đã cân nhắc một số câu trả lời cho câu hỏi đó, và cuối cùng quyết định là thay vì bắt đầu một ngày bằng một cuộc cãi nhau về chuyện sao Malfoy luôn luôn cho là Harry thích đọc những bài báo ngớ ngẩn về bản thân cậu, cậu có thể đơn giản là không đáp trả. Thay vào đó cậu sẽ vào phòng tắm.

Bỏ đi mỗi khi Malfoy chọc giận cậu có vẻ là một chiến lược tốt, cậu tự nhủ với mình khi mà cậu rửa sạch thuốc cạo râu trên mặt một vài phút sau. Họ có bốn ngày để cùng nhau xây dựng nên một cái gì đó sẽ không sụp đổ ngay khi có dấu hiệu đầu tiên của áp lực. Nói cho cùng thì một cuộc cãi nhau không phải là một cách bắt đầu tốt. Malfoy cũng có vẻ như cố gắng tỏ ra không quá đáng ghét; điều ít nhất Harry có thể làm là không tức giận vì Malfoy hoàn toàn không biết là cậu ta trong quá khứ đáng ghét đến mức nào.

Harry xong xuôi công việc và quay lại phòng ngủ, cảm thấy ít bực mình hơn rất nhiều, nhưng đói bụng. Cậu vớ lấy khay đồ ăn, ngồi xuống cuối giường bắt chéo chân, và hăng say tấn công bữa sáng của mình, liếc nhìn Malfoy.

Malfoy nhìn thoải mái và dễ chịu hơn rất nhiều so với bình thường Harry vẫn thấy. Chiếc áo T-shirt xám của cậu ta có dính một vài vụn bánh, sách dựng trên đầu gối cậu ta, hoàn toàn tập trung vào quyển sách, ngón tay lơ đãng nghịch nghịch một lọn tóc. Trông cậu ta không giống kẻ thù chút nào. Mà giống một thiếu niên bình thường, chẳng làm gì nhiều hơn một số trò đùa nham hiểm trong trường.

Đây có phải là những gì Harry đã từng rất sợ?

Rồi Malfoy nhìn lên và Harry cảm thấy miếng bánh mì nướng như đang mắc kẹt
trong họng cậu vậy. "Cái gì?" Malfoy hỏi.

"Không có gì. Tao chỉ đang nghĩ - tao mong là không có ai lo lắng về chúng ta," Harry nói nhanh.

Malfoy nhún vai. "Tao chắc là thầy Snape và bà McGonagall đã giải thích hết cho mọi người ở nhà rồi. Họ sẽ biết là chúng ta sẽ không giết nhau hay bị đuổi học"

"Nhưng, cũng suýt rồi còn gì"

"Suýt cái nào?"

"Cả hai"

"Ừ," Malfoy đánh dấu trang, đóng sách lại và để nó cẩn thận ra một chỗ trước khi quay lại với Harry.

Im lặng.

"Vậy." Malfoy ngừng một chút. "Giờ làm gì?"

"Ừm... tao, tao không biết, mày có - ừm, chúng nên xem cái danh sách-"

"Mặc xác cái danh sách đi," Malfoy nói. Harry lo lắng nuốt khan, ước rằng họ chỉ đơn giản là cầm cái danh sách lên và chọn bừa một cái chủ đề bởi vì cậu không chắc là cậu muốn làm theo bất cứ cái gì Malfoy nghĩ trong đầu. "Tao muốn xin lỗi," Malfoy nói thẳng.

Phải mất một lúc Harry mới có thể hiểu được. "Sao cơ?"

"Tao muốn xin lỗi, cho hôm qua. Tao đã rất bực tức và tao trút giận vào mày. Và cả máu- er, và Granger"

"Ồ"

Im lặng.

"Đây là lúc mày hoặc là nói 'xin lỗi được chấp nhận' hoặc 'đm mày' đấy Potter"

"Ồ. Đúng - xin lỗi được chấp nhận"

Malfoy toét miệng cười. "Nó cũng không đến mức đau khổ lắm như tao nghĩ," cậu ta nhận xét.

"Heh, đúng," Harry nói không thoải mái chút nào.

Malfoy cau mày. "Potter?" Harry nuốt khan. "Ôi chao," Malfoy lầm bầm, rồi ngồi dậy, tiến tới khoảng không của Potter. Harry tự động lùi về phía sau, và Malfoy đảo tròn mắt nhưng ngồi lại chỗ đầu giường, dang rộng tay ra. "Nhìn này, tao không chạm vào mày, tao không ở khoảng không của mày. Mày thư giãn được chưa?"

Harry gật đầu, cảm thấy thật ngu ngốc khi mà chỉ có mỗi Malfoy mới làm cậu cảm thấy như vậy. Cậu nhấp một ngụm ca cao, làm mất đi vị khô của bánh mì. Cậu để cái cốc lại vào khay, nhận thấy là tay cậu có hơi run nhẹ và chỉ muốn đảo tròn mắt ngán ngẩm với chính mình. Malfoy nói đúng, chuyện này thật ngu ngốc.

Thực ra, nó còn hơn cả ngu ngốc. Cậu để khay đồ ăn lên tủ đầu giường, hít một hơi thật sâu và bắt gặp ánh mắt Malfoy, để ý là trong đó có chút ít bực bội đang dần chuyển thành ngạc nhiên khi cậu tiến lại gần.

"Cái-"

"Chúng ta đúng ra phải thấy 'dễ chịu' với nhau," Harry nói, "mặc kệ là nó có nghĩa gì đi nữa. Và, và mày nói là mày muốn để tao dẫn. Nên... tao dẫn đây"

Malfoy nhìn trông như vừa bị ngã đập mặt vậy, và Harry bắt đầu mỉm cười mặc kệ sự không dễ chịu cậu cảm thấy trong tình thế này. "Đừng nói với tao là giờ mày thấy hồi hộp nhé," cậu cười mỉm.

"Tao? Không. Thì. Có. Một chút." Malfoy bắt đầu trông hơi bực khi mà nụ cười mỉm của Harry dần thành những tiếng cười khoái chí. "Thôi đi"

"Mày nên nhìn mặt mày," Harry cười toe. Malfoy tự nhìn lại mình, nhận thấy là cậu từ tư thế thư giãn, dựa vào đầu giường với đầu gối co lên và tay ôm lỏng chúng, thành gần như là ôm chặt đầu gối vào ngực, một tư thế đầy phòng bị. Cậu đảo mắt ngán ngẩm, thả người ra và bắt chước Harry bắt chéo chân, thấy rõ là cậu ta đang buộc mình phải thư giãn.

"Tốt hơn chưa?" cậu ta hỏi mỉa mai.

"Tại sao mày lại hồi hộp chứ? Mày là cái đứa kinh nghiệm đầy mình lại không có vụ 'vấn đề của Muggle' mà"

"Ừ, thì..." Malfoy ngoảnh mặt đi, mặt cậu ta đỏ ran lên. Harry đã mở miệng ra định nói một câu nhận xét ác ý rồi lại đóng miệng lại.

Đây là một lĩnh vực hoàn toàn mới với cả hai, cậu tự nhắc nhở mình. Và nếu cậu châm chọc Malfoy quá mức, Malfoy rất có thể sẽ không chịu nổi nữa và lại quay sang châm biếm và đầy giễu cợt một lần nữa, và như thế thì chẳng giúp gì được cho cả hai.

Cậu cắn môi, không biết nên làm gì tiếp từ đây, rồi quyết định là cứ làm theo bản năng của mình. Tiến lên một chút để đầu gối hai người chạm vào nhau, và với ra chạm vào tay Malfoy. Malfoy chợt giật mình hít vào, nhưng vẫn nắm lấy tay Harry.

"Cái gì làm mày hồi hộp đến thế vậy?" Harry khẽ hỏi.

"Tao... tao không biết." Malfoy hít một hơi thật sâu. "Làm mày sợ. Phá hỏng chuyện này." Cậu ta nuốt khan. "Lại đánh nhau với mày nữa"

"Tao cũng không muốn đánh nhau"

"Nhưng có vẻ chúng ta luôn kết thúc ở đó"

"Không phải lúc này," Harry chỉ ra.

"Không"

Harry lồng ngón tay cả hai lại vào nhau và xoa mu bàn tay của Malfoy bằng ngón cái của mình, nhớ lại là dù họ đã làm thế vài lần rồi, nhưng đây là lần đầu tiên mà họ có thể thực sự làm như thế mà không sợ bị gián đoạn. Cậu nhìn lên thấy mắt Malfoy đã nhắm nghiền và Malfoy đang hít thở rất sâu.

"Malfoy?"

"Tao không... tao không nghĩ là câu chú ràng buộc có thể tạo ra sự khác biệt đến vậy. Tao cứ nghĩ là bà Pomfrey nói quá lên"

"Về chuyện gì?"

Cậu ta mở mắt ra. "Bà ấy nói là dưới tác dụng của câu thần chú, sự nhạy cảm sẽ tăng cao hơn. Rằng, rằng các giác quan và cảm xúc sẽ được nâng cao, đại loại vậy. Tao... tao cho là nó cũng đúng"

"Có đúng không?"

"Ừ, không phải mày - oh. Không, mày không biết"

"Er, không"

"Nó có tăng cao. Tin tao đi." Malfoy lại hít một hơi sâu nữa. "Nó có hơi... dữ dội. Đôi lúc"

"Vậy, không chỉ có tao? Là nghĩ như thế?"

"Không"

Harry nhẹ nhàng buông tay Malfoy ra và chạm vào đầu gối cậu ta, rồi đưa nhẹ ngón tay lên phần đùi dưới rồi lại trở lại đầu gối. Cậu cúi người xuống thấp hơn một chút, nhìn chăm chú vào chân cậu ta và bật cười.

"Cái gì?"

"Tao có thể cảm thấy nó, nhưng tao lại không thấy nó. Lông chân của mày - nó gần như là trong suốt vậy"

Malfoy hơi mỉm cười, thích thú. "Chúng ta đã ngủ cùng một phòng trong nhiều tuần, mà mày lại chẳng để ý thấy à?"

"Tao cho là tao đã không nhìn"

"Mày sẽ chẳng bao giờ làm gián điệp được đâu, Potter"

"Tao mong là tao sẽ không bao giờ phải làm," Harry trả lời nhẹ nhàng, nhưng nhiệt độ trong phòng vẫn có vẻ là đã giảm xuống một vài độ và họ đều quay mặt đi, cảm thấy hơi khó chịu một chút. Chuyện này, lĩnh vực nguy hiểm.

Rồi Malfoy hắng giọng và lắc đầu, rõ ràng là đang quyết tâm không để họ đi vào cái chủ đề cụ thể đó. Cậu ta di ngón tay trên đầu gối Harry, bắt chước động tác của cậu. "Mày đen hơn tao rất nhiều," cậu ta quan sát, "Sẽ chẳng có ai gọi mày là bán Veela cả"

"Mày đã từng bị gọi là bán Veela?"

"Chuyện đó, làm cha tao phát điên. Không ai coi đấy là chuyện nghiêm túc, lại còn các tài liệu phả hệ nhà tao từ hai mươi thế hệ trở lại, nhưng đấy vẫn là một cách tốt để có một phản ứng như vậy từ ông"

"Tại sao chứ? Fleur Delacour đó; cô ấy có thấy phiền gì đâu"

"Fleur Delacour không phải người nhà Malfoy. Nhà tao tự hào mình mang dòng máu thuần chủng. Và thuần chủng thì không có bao gồm dòng máu của những loài không phải con người"

"Thế thì nó tốt hơn hay là tệ hơn so với việc có máu của dân Muggle?"

"Đối với cha thì ai biết. Ông chưa bao giờ bị gọi là có một phần máu Muggle. Nhưng tao có từng nghe một lần chuyện của một người bạn của ông về việc khi ông đi học có một đứa khác reo tin đồn chuyện ông là bán Veela. Cha đã nguyền nó phải chạy trối chết với một cơ thể đầy lông và nặng mùi hôi như lũ dê vậy." Harry phá ra cười. "Cũng suýt thoát được tội đấy nữa, nhưng một giáo viên đã phát hiện ra và ông bị phạt cấm túc hai tuần"

"Tao không thể tưởng tượng nổi cảnh bố mày bị phạt cấm túc," Harry khúc khích.

Malfoy đột nhiên cau mặt lại và lùi ra, lại ôm đầu gối mình vào ngực. "Tao không cần tưởng tượng," cậu ta nói cộc lốc. Harry chớp chớp mắt, bối rối, sau đó tự nhớ lại xem mình đã nói gì và đập bàn tay lên miệng mình.

"Ôi - ôi, khỉ thật, tao không có ý như thế, tao xin lỗi. Khỉ thật!"

Malfoy quay mặt đi, hai môi cắn chặt lại với nhau.

"Malfoy, tao xin lỗi, tao đã không suy nghĩ." Cậu ngồi xuống, đưa tay lên vuốt tóc. "Chết tiệt, thật là một cách hay để phá hỏng không khí," cậu nói buồn bã.

Malfoy ngạc nhiên bật cười, rồi lại ủ rũ trở lại. Cậu ta nhún vai. "Ừ, thì. Xin lỗi được chấp nhận," cậu ta nói miễn cưỡng.

Có một khoảng lặng không thoải mái chút nào.

"Ừm, bây giờ mày muốn làm gì?" Harry hỏi.

Malfoy nhún vai.

Harry đưa tay lên vuốt tóc và bắt đầu xuống khỏi giường.

"Mày đi đâu đấy?"

"Tao đi kiếm cái danh sách chết tiệt đó," Harry lầm bầm.

"Mặc xác cái danh sách đi. Tao không muốn nói chuyện"

"Đâu phải chỉ có nói chuyện trên đấy"

"Chúng ta vừa mới thử rồi còn gì. Và như mày đã nói, không khí là hỏng hoàn toàn rồi"

"Vậy có lẽ chúng ta nên nói về chuyện đó"

"Có lẽ là tuyệt đối không," Malfoy đáp trả lại ngay lập tức. "Mày muốn chúng ta có một cuộc nói chuyện ấm cúng về thời gian cha tao ở Azkaban? Có lẽ nên bàn về chuyện chính xác thì mày có vai trò gì trong đó, ai là người đúng, nó có nghĩa là gì - mày muốn đi tới cái chỗ mà chúng ta suýt giết nhau một lần nữa?"

"Không. Nhưng chúng ta cũng không thể bỏ qua nó mãi được"

"Chúng ta hoàn toàn có thể"

"Không nếu mà nó làm mày tức giận thế này-"

"Đừng có mà phân tích tâm trạng của tao, Potter! Mày không thể nói tới tất cả mọi thứ diễn ra bên trong tao chỉ vì cái ràng buộc khốn kiếp này!"

"Thật không?" Harry vặc lại ngang ngược. "Chỉ nghĩ về nó thôi là mày đã thấy tức giận rồi. Mày thấy xấu hổ vì cha mày bị bắt giam như một tên tội phạm bình thường. Mày sợ nói về chuyện đó và đối mặt với nó. Mày tức giận với tao vì tao đã đề cập đến, và với bản thân mày - có lẽ bởi vì tao không hề đề cập đến, mà mày nghĩ luôn tới nó khi nghe tao nói một điều gì đó chẳng có chút liên quan tới Azkaban. Và tao dám cá là đây không phải là lần đầu tiên một nhận xét ngây thơ lại tiến quá gần vào tim đen của mày. Mày thấy bối rối và mày ước là mình có thể chạy trốn khỏi nó"

Malfoy há hốc nhìn cậu. Harry cũng hơi muốn há hốc miệng với chính mình; cậu không biết là cậu có thể đọc cảm xúc của Malfoy tốt đến vậy, nhưng họ ngồi đây, và cậu biết là cậu đã nói trúng gần hết.

"Tao nói đúng không?"

Malfoy quắc mắt nhìn cậu.

"Và bây giờ mày đang bực mình vì tao nói quá chuẩn. Mày đang băn khoăn là sao mày lại dễ dàng bị bất cứ ai đọc vị, thậm chí cả tao. Hay có thể đặc biệt là tao." Malfoy quay mặt đi. Harry thở dài, cơn giận bất chợt của cậu đang giảm bớt. "Malfoy... mày không phải là người dễ dàng để hiểu được," cậu nói mệt mỏi. "Đấy chỉ là vì câu chú thôi. Chắc mày cũng làm được giống thế với tao nếu mày chịu cố gắng dù trong nửa phút"

Malfoy nhìn cậu đầy suy đoán. "Ồ, được thôi." Cậu ta nhắm mắt lại, rồi bắt đầu nói một cách chậm rãi. "Mày đang không biết nếu chúng ta có bao giờ sống chung được với nhau mà không làm cả hai tức điên suốt thời gian đó. Mày không thể quyết định là mày thấy bực với tao hay là với bản thân. Mày tức giận bởi vì... bởi vì mày như muốn xin lỗi vì đã đưa cha tao vào ngục. Mày sợ là chúng ta không thể làm được việc này và mày sẽ bị ép phải - Merlin, Potter, mày quá là bị ám ảnh với cái vụ 'thiếu kiểm soát về sex' này đấy." Cậu ta mở mắt ra và nhếch mép cười với Harry. "Sex không phải lúc nào cũng là vấn đề về kiểm soát, đồ ngốc. Phần lớn là chiều ngược lại mới đúng"

"Sao cơ?"

"Nó không phải là về việc suy nghĩ và quyết định và làm theo đúng các bước hay cái gì cả. Nó là về chuyện bỏ mặc tất cả và thấy sướng"

"Thấy sướng? Nó chỉ có vậy thôi à? Thế còn cảm xúc gì đó với người còn lại thì sao? Hay là quan tâm đến chuyện họ thấy thế nào?"

"Chẳng có lý do gì để mày không thể làm cả hai. Mày - mày đang suy nghĩ quá nhiều về chuyện này," Malfoy đặt tay lên đầu gối Harry và Harry gần như là giật lại, nhưng thế nào thì Malfoy vẫn nghiêng người vào gần hơn, cái cười nhếch mép của cậu ta dần nhạt đi và một vẻ nghiêm túc hiện lên trên mặt cậu ta. "Nó không phải là về suy nghĩ, mà là về cảm nhận"

Harry nuốt khan. "Tao, tao biết, nhưng-"

"Nhưng mày không thích sự thiếu kiểm soát. Lúc này mày không kiểm soát được gì." Cậu ta nghiêng đầu sang một bên. "Và... điều đó làm mày sợ"

"Mày cũng đâu có kiểm soát được cảm xúc của chính mày - mày vẫn còn giận những gì tao đã nói lúc nãy về bố mày-"

"Tao không muốn nói về ông ấy," Malfoy trả lời bằng một giọng đanh thép. "Tao rất chi là muốn quên hết tất cả về ông ấy lúc này, nếu mày không phiền. Ông ấy không có ở đây, mà là chúng ta"

Harry lại nuốt thêm cái nữa, miệng cậu đang khô đi.

"Mày vẫn còn lúng túng nhưng mà mày cũng đang rất 'cứng'. Và mày không biết phải làm gì với nó." Malfoy chậm chạp di ngón tay của mình lên lưng chừng đùi của Harry, rồi lại trở xuống. "Potter, ít nhất thì đây là vấn đề chúng ta có thể làm gì đó với nó. Phần còn lại - gia đình và quá khứ của chúng ta và tất cả những thứ khác - chúng ta sẽ chẳng bao giờ đi đến đâu được với những chuyện đó"

Harry cảm thấy cái cảm xúc không mong muốn đó lại tràn ngập - ham muốn, nhu cầu được gần gũi hơn, không còn phải nói chuyện - cậu dừng tay Malfoy lại khi mà chúng lại bắt đầu trên đường đến chân cậu một lần nữa.

"Mày có chắc là muốn tao dừng lại không?" Malfoy khẽ hỏi, và Harry nhận ra là không, cậu không muốn. Cậu lắc đầu và Malfoy mỉm cười và tiếp tục những cái chạm nhẹ nhàng tiến dần trên chân Harry và cậu tự chúc mừng mình vì vẫn đang mặc những bộ quần áo rất là rộng và chúng có thể giấu được phản ứng của cơ thể cậu với những gì Malfoy đang làm. Cậu trượt tay mình trên tay của Malfoy, lên tới cổ cậu ta, vào trong tóc cậu ta, rồi nhìn Malfoy, tay cậu ta để im trên đầu gối Harry và đang nhìn cậu với một ánh mắt đề phòng đoán trước được.

Harry nuốt ực, bắt đầu nghiêng người về trước một chút, và Malfoy cũng làm y như thế cho tới khi họ đủ gần, rồi cậu nhắm mắt lại và đôi môi họ gặp nhau. Cậu có thể cảm thấy sự tức giận và bực tức của Malfoy còn sót lại, hoà lẫn với ham muốn và bất ngờ, rồi Malfoy hé môi ra và họ đã hôn nhau đầy say đắm nhưng còn hơi vụng về, chân vẫn ngồi bắt chéo. Rồi Malfoy quì gối lên còn Harry thì thả một chân ra và họ gần nhau hơn, thế này tuyệt hơn, thế này tuyệt hơn rất, rất nhiều, và tay Malfoy đưa lên vuốt nhẹ khuôn mặt Harry và mái tóc và kéo cậu vào gần hơn rồi Malfoy kéo Harry lùi lại để họ dựa nửa ngồi nửa nằm lên đầu giường, tự do khám phá nhau một cách thoải mái.

Và cơ thể Harry phản ứng rất chi là đầy hào hứng với đôi môi và đôi tay đang chạm vào cậu. Sự bực bội và tức giận đã tan biến, mọi thứ như là đã tan chảy đi chỉ còn cảm giác cháy bỏng, các khả năng. Cậu rùng mình khi môi Malfoy rời môi cậu và bắt đàu chuyển sang má cậu, tai cậu, những cơn chấn động đầy khoái cảm làm cậu thở hổn hển và vô thức ôm chặt Malfoy hơn.

"Như thế được không?" Malfoy thì thầm giữa những chuyển động nhỏ của đôi môi cậu ta và tai Harry, và Harry gật đầu không thể nói gì. Rồi Malfoy bắt đầu tiến dần xuống cổ Harry và cắn nhẹ vài cái vào chỗ tiếp giáp của cổ và vai cậu, và Harry cắn chặt môi để không kêu lên, nhưng cậu có thể nghe những tiếng rên nhỏ thoát ra.

"Tao không thể tin được là mày chưa bao giờ làm điều này trước đây," Malfoy thì thầm, thích thú với phản ứng của cậu, và quay trở lại chỗ môi cậu. "Mày có bao giờ tự hỏi là mày bị thiếu cái gì không?" cậu ta hỏi, rồi ngăn Harry trả lời bằng cách bịt miệng Harry với chính đôi môi của cậu ta.

"Có, tao có," Harry thừa nhận khi họ buông nhau ra thở. "Tao... tao có." Cậu rên lên khi Malfoy quay lại chỗ cổ của cậu, rồi hơi giãy người một chút. "Cái đó, cái đó có hơi-" Malfoy lùi lại và họ tạm dừng trong khi Harry bắt lại nhịp thở và cố lờ đi cái sự thực là tim cậu đập nhanh hơn là cậu nghĩ nó đã từng đập trước đây, và từng dây thần kinh rung lên và cậu cảm thấy thật sự, thật sự là đang sống...

Cậu liếc nhìn Malfoy thấy cậu ta đang nhay nhay môi, mắt nhắm hờ, một tay nắm chặt lấy chăn. "Mày - mày có ổn không đó?" cậu thì thầm, và Malfoy nhẹ lắc đầu.

"Không, tao - nó cũng có hơi quá đối với tao, tao, tao cần - ừm, không tao-" Malfoy nói không ra hơi, và lại quay lại chỗ môi Harry một lúc rồi họ lại tách nhau ra. Harry do dự đưa môi cậu lại chỗ tai Malfoy, cố bắt chước những gì Malfoy đã làm, liếm chỗ rỗng đằng sau tai cậu ta và nhanh chóng rút lui khi mà Malfoy kêu lên ngạc nhiên. Malfoy quay nhanh sang cậu, một tay cuốn trong tóc mình, thì thầm một cách đầy thúc giục, "Không, không, đừng dừng lại, quay lại-"

Và đấy là một cảm giác khá là mạnh mẽ, chỉ một hành động nhỏ vậy thôi mà có một phản ứng mãnh liệt như vậy. Cậu cố nhớ xem Malfoy đã làm gì với mình, cái cách mà cậu ta đã hôn và liếm làn da cậu như thế nào và ở đâu và trong bao lâu - và rồi cậu không còn cố nhớ cái gì nữa, cậu chỉ phải phản ứng lại với những âm thanh và chuyển động của Malfoy và những gì mà cậu cảm nhận được thông qua mối ràng buộc. Gần như cảm nhận được những gì mà Malfoy đang cảm thấy, những đợt xung kích của mỗi cảm giác làm cậu phải kêu lên những tiếng nho nhỏ, sự thèm muốn được cảm nhận thêm đến cháy bỏng cuối cùng làm cho Malfoy nghiến chặt môi và giãy giụa với sự bực bội.

Cậu ép chặt thân trên của hai người lại với nhau, ngực Malfoy phập phồng cùng với ngực cậu, vẫn cực kỳ ấm áp thông qua chiếc áo T-shirt của họ, hơi ấm ở vùng dưới của Harry trả lời cho cái ý nghĩ là nếu họ nằm xuống cậu sẽ cảm nhận được sự cương cứng của Malfoy cùng với của cậu, và cậu cần được chạm vào, cậu cần-

Mặc dù... nghĩ lại, thì như thế có hơi xa hơn với những gì cậu đã chuẩn bị. Tuy là đêm qua họ đã rất gần đấy rồi, nhưng mà họ có nhiều quần áo và nhiều kiềm chế hơn, lại còn ở trong phòng khách của giáo sư Dumbledore. Ở đấy chỉ có họ, trong bộ đồ ngủ mỏng manh, trong phòng của riêng họ, không có gì để đặt ra giới hạn cho họ, và như thế là có hơi quá xa...

"Potter..." cuối cùng Malfoy lầm bầm, "Tao nghĩ là chúng ta sẽ phải dừng lại-" và cậu ta rên lên khi mà Harry rời khỏi cổ mình và quay lại với đôi môi cậu ta, "không, thật đấy," cậu ta bị chặn lại bởi đôi môi của Harry đang ấn chặt vào môi mình, và khi cuối cùng cậu ta giật ra đủ lâu để nói, một chút cáu, "Potter, tao sẽ 'ra' đấy nếu mày không dừng việc đó lại ngay"

Harry dừng lại. Cậu lùi về một chút, nhìn vào mắt Malfoy, ánh mắt đầy vẻ ham muốn. Cậu nuốt khan, nghĩ trong nửa giây, rồi từ từ tiến lại gần. "Vậy thì cứ tự nhiên, tao không cản mày đâu," cậu nói và tiếp tục hành trình khám phá phần cổ của Malfoy và tai và miệng, đưa một tay chạy xuống lưng Malfoy, và dừng lại ở hông cậu ta, mỉm cười với câu nguyền rủa trả đũa của Malfoy và mức độ hưng phấn dâng cao của cậu. Cậu có thể lờ mờ cảm thấy là Malfoy có phần nào ngạc nhiên với tất cả những chuyện này, nhưng rồi lý trí của Malfoy có vẻ đã tắt hoàn toàn và toàn bộ ý thức của cậu ta bị xâm chiếm bởi sự nhận thức về cơ thể mình và hành động của Harry. Malfoy ngả đầu ra sau và mắt nhắm lại, nắm chặt lấy Harry đến mức mà cậu thấy hơi đau, nhưng có vẻ thất vọng khi mà Harry để ý thấy cậu ta oằn người và cậu cố nghĩ xem là cậu ta cần cái gì.

Ồ. Cậu nắm lấy tay Malfoy và ấn nó lên trước quần của cậu ta như là đề nghị, và Malfoy nhanh chóng quỵ người xuống, một lần, hai lần, và rồi lưng cậu ta cong lên khỏi giường và rên lên khi mà cậu ta ra, còn Harry, ngạc nhiên khi cậu cũng theo sau một vài giây mà không cần chạm vào mình một chút nào.

Họ nằm đó thở không nổi, và Harry cảm thấy một sự mệt mỏi cùng cực lan khắp người cậu. Cậu lăn lưng nằm xuống và Malfoy kêu lên một tiếng nhỏ, làm cho Harry phải vứt tay vòng qua người cậu ta, khiến Malfoy bật cười. Cậu cố gắng tỉnh táo đủ lâu để có thể lẩm nhẩm câu thần chú làm sạch ga, rồi lại quay lại trạng thái nửa tỉnh nửa mê và hoàn toàn thoả mãn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#hp