Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

1. THANATOS part 4: overcome


Merlin đã từng nói: "bữa tiệc nào mà chẳng có lúc tàn". Ờ thì, nó cũng không chắc Merlin có nói vậy thiệt không nữa, nhưng chủ yếu nó đang cảm thán chuỗi ngày bị săn lùng bởi Voldemort đã kết thúc. Tên mặt rắn đó hiện đang nằm dài trên nền đất lạnh lẽo. Nhìn cái xác mà Harry chợt dâng lên một xíu nuối tiếc. Nếu so sánh với Tom Riddle điển trai mà nó từng gặp trong những ký ức vụn vặt và quyển nhật ký thì đúng là thua xa. Nghĩ mà xem, thi thể của hắn sẽ đẹp biết bao nhiêu nếu vẫn còn sở hữu gương mặt cũ. Nhưng đương nhiên suy nghĩ này chỉ tồn tại trong đầu nó thôi chừng vài giây thôi bởi vì xung quanh nó nổ tung bởi những tiếng ồn. Có tiếng hét nhỉ? Là tiếng hét vui mừng vì chiến thắng đã tới của tụi học trò? Hay là tiếng hét thê lương của Tử thần thực tử khi kẻ cầm đầu của chúng đã đi đời? Có tiếng khóc sao? Là tiếng khóc vì hạnh phúc khi hoà bình thấm qua từng thớ thịt? Hay là tiếng khóc cho những dòng màu đã nhuộm trên sân trường?

Harry nghĩ nó cũng đang khóc. Nó chợt nghĩ tới nhiều thứ và nhiều người. Fred luôn bên cạnh George như hình với bóng. Remus và những ánh sáng bạc. Cái ôm siết chặt của Sirius. Những đồng bạn, đàn em trong các buổi huấn luyện lén lút. Cedric với nụ cười rạng rỡ khi cùng nó chạm vào chiếc cúp. Ôi, nhiều người sẽ nghĩ rằng bữa tiệc của cô bé vẫn sống chỉ mới bắt đầu mà thôi. Cuộc vui trong đời nó còn nhiều và dài lắm. Dù sao nó vẫn còn thời gian để vui đùa bù lại cho 18 năm qua. Tuy nhiên, khi lời nguyền chết chóc phản phệ giết chết người tung ra nó, Harry cảm thấy bữa tiệc này thực sự đã tàn lụi. Vì bấy lâu nay vẫn luôn trên cuộc chạy trốn, bị săn lùng và săn lùng, nó thật sự chưa có khoảnh khắc để tiếc thương. Bữa tiệc tàn, tang thương cũng tới. Giờ nó phải chính thức đối mặt với kết thúc. Harry Potter, Chúa cứu thế, không biết có thể cứu được bản thân mình không. Đó có phải tiếng khóc của dì Molly? Nó cảm thấy vị mặn nếm được trên đầu lưỡi. Ra là vậy, thì ra nó cũng đang khóc.

Mọi thứ sau đó di chuyển như một giấc mơ. Cái câu này quen thuộc nhỉ, như trong mấy quyển sách lãng mạn nó hay đọc ở nhà bà Figg ấy. Mọi người ăn mừng, mọi người khóc than. Harry lại không cảm thấy gì hết. Như thể nó đánh mất điều gì quý giá trong cuộc đời. Nhưng mà thật nực cười nhỉ? Ron, Hermione, gia đình Weasley vẫn bên cạnh nó. Vậy thì nó thiếu thứ gì? Bây giờ nó nhìn ký ức cuộc đời nó hiện ra trước mắt, chạy nhanh qua như đoàn tàu rời ga. Nó chắc mẩm đây là cảnh mọi người thấy khi linh hồn không còn thuộc về thể xác. Harry thở dài trong đầu. Cô bé vẫn sống không còn sống nữa. Tiêu đề nhật báo tiên tri ngày mai sẽ chấn động toàn nước Anh, thậm chí là cả châu Âu. Một chút trong nó tiếc rằng sẽ không được chứng kiến cảnh tượng hoành tráng ấy. Chỉ một chút thôi, nó vốn dĩ đã không sợ cái chết. Cái chết chỉ là một chuyến phiêu lưu vĩ đại khác. Nhưng bất ngờ là nó lại không cam lòng. Nó nghĩ tới Fred và cuộc đời chỉ vừa mới bắt đầu của anh ấy. Nó nghĩ tới cuộc đời đang dang dở của Remus và Tonks. Nó nhớ Sirius và cuộc đời chưa bao giờ trọn vẹn của chú. Nó nhớ tới Cedric, người thậm chí chưa chào đón cuộc đời. Harry thật sự không cam lòng khi có quá nhiều người đã ngã xuống vì chiến tranh. Nó tự hỏi, nay nó ra đi thì những người đã chết vì nó có hận nó hay không. Vị cứu tinh của thế giới phù thủy, chết một năm sau khi đánh bại chúa tể bóng tối. Cuộc đời này thật nực cười.

Chết.

"Liệu Người có muốn cơ hội thứ hai?"

Nếu trên đời có tồn tại cơ hội thứ hai nó chắc chắn sẽ nắm lấy.

"Được thôi, chủ nhân của tôi."

Màn đêm bao bọc lấy nó, mắt nó nhắm lại. Harry Lily Potter, người đã từng sống hai lần dưới lời nguyền chết chóc, chết vì bị ám hại bởi tàn dư của Voldemort.

Mở mắt ra lần nữa, nó vẫn thấy mọi thứ đen thùi.

"Không ngờ mình tiêu diệt Voldemort mà vẫn không được lên thiên đàng sao? Nếu gặp được đám tử thần thực tử nào thì chắc chúng sẽ cười mình chết mất."

Địa ngục là như vậy à? Kể cả khi không phải địa ngục thì chắc chắn cũng không phải là thiên đàng. Vì thiên đàng không thể tối thui và có đầy bụi như vầy được. Harry cảm thấy cái mùi bụi này quen quen. Nó ngồi bật dậy, người nó va vào thành gỗ. Ồ, này không phải địa ngục rồi. Nó giơ tay mò mẫm trong không gian tối thui, tay nó chạm vào 4 bức tường. Ai lại nhốt nó vào trong căn phòng nhỏ xíu cỡ cái tủ dưới cầu thang nhà Dursley như thế này? Nó niệm Lumos, ánh sáng nhỏ phát ra từ đầu ngón tay. Harry cảm thấy an lòng khi nó vẫn còn sử dụng được phép thuật. Sau khi mắt làm quen với ánh sáng, lòng nó chợt lạnh đi.

Đây chắc chắn là cái tủ dưới cầu thang nhà Dursley.

Harry đã sống ở đây 10 năm trước khi vào Hogwarts, cũng là một nửa cuộc đời nó. Không đời nào nó không nhận ra chỗ này. Nó nhìn cánh tay nhỏ nhắn của mình. Tất của Merlin, số phận đang đùa với nó lần nữa. Một, đây là ảo cảnh sau khi chết. Hai, nó sống lại trong thân xác 11 tuổi hoặc nhỏ hơn 11 tuổi của nó. Nó mong đây là ảo cảnh hơn, thật sự không thể đối mặt với Voldemort lần nữa. Harry vò vò mái tóc ngắn của nó. Nó nhớ mái tóc tuần nào cũng bị dì Petunia cắt bớt. Ron nói trông Harry lúc nào cũng như một thằng con trai nên chỉ coi cô gái này như em gái mình. Chỉ tới năm 14 tuổi nó mới nuôi tóc dài nhưng cắt đi sau cái chết của Cedric.

"Á, Cedric."

Harry buông tha mái tóc của nó. Não của nó bắt đầu hoạt động. Nếu nó thật sự sống lại, như vậy Fred, Remus, Tonks, Sirius, Cedric và nhiều người khác nữa sẽ có cơ hội sống sót. Nó có thể cứu mọi người. Sẽ không có ai phải chết. Harry Potter chợt cảm thấy như vậy thì đánh 10 lão Voldemort nó cũng làm được. Đây là cơ hội thứ hai mà số phận đã cho nó.

Nó nở nụ cười đầu tiên từ lúc tỉnh dậy. Lần này Harry Lily Potter sẽ không để ai phải hy sinh vì mình.

Harry bắt đầu nhìn kỹ chỗ nó đang nằm. Cái tủ chén vẫn y như trong trí nhớ nó, chật hẹp, chỉ có một cái nệm nhỏ. Nó dùng phép thuật để cho không khí bớt bụi. Nó quay sang nhìn cánh cửa, cố mở nó thì nhận ra tủ đã bị khoá. Nó thở dài, nghĩ thầm trong đầu, "Chắc mình lại bị nhốt vì sử dụng phép thuật đấy mà. Khổ nỗi chả nhớ ra là vụ gì."

Đang suy nghĩ có nên alohomora cái cửa không thì chợt có hai luồng sáng xuyên qua cái tủ chén. Hai luồng sáng có hình dạng con người và biết nói chuyện. Nhìn kỹ thì như hai con ma và hai con ma này có gương mặt rất quen.

"Quần lót của Merlin", con ma đầu tiên kêu lên, Harry nhíu mày khi nghe giọng nói này, "Con quỷ cái đó vẫn còn chưa thả Harry ra."

Con ma thứ hai cũng nhíu mày, "James, anh đừng chửi thề như vậy. Và đừng nói với em rằng em bênh chị ta. Nếu em có khả năng hiện hồn để ám chị ấy thì em chắc chắn sẽ làm."

Hai con ma chuyển sự chú ý về Harry. Có vẻ họ bắt đầu nhận ra sự khác thường khi thấy đốm sáng trên tay Harry.

"Chao ôi bé Harry của cha giỏi quá đi mất", con ma đầu tiên hay còn gọi là James Potter thay đổi vẻ mặt cau có khi nãy mà chuyển sang chế độ người cha tự hào. "Lily, em nhìn xem, chỉ mới có 8 tuổi mà con bé đã biết sử dụng Lumos rồi."

Lily thì cũng có nét tự hào trên gương mặt, nhưng cô lại trầm ngâm suy nghĩ. Nhìn kỹ thì cái nhíu mày của cô rất giống Harry. Chắc đây là lý do tại sao trong năm thứ tư Snape có vẻ dễ chịu (một chút) với nó hơn. Harry tiếp tục nhìn vào cha má mình. Hai con mắt bắt đầu ánh lên một tầng nước. Cha nó, má nó, lúc ra đi cũng chỉ mới hơn hai mươi. Hồn của hai người vẫn giữ sự trẻ trung của các cô cậu vừa trưởng thành.

James thấy được sự thay đổi trong mắt Harry. Anh hoảng hốt bay sát lại gần mặt con gái.

"Con ơi, sao con lại khóc? Hay con đói quá hả?"

Harry giật mình ngả về sau một xíu khi cha nó đột ngột tới gần. Hành động này rơi vào mắt Lily. Cô mở to đôi mắt vì kinh hãi. Cô vươn tay chạm vào má Harry, bàn tay của cô xuyên qua mặt nó.

"Harry con yêu, con thấy chúng ta à?"

Bàn tay trên má nó chỉ mang tới hơi lạnh thấu xương. Harry không quan tâm lắm. Dù sao hơi lạnh hay hơi ấm đều là đến từ cha má nó thôi. Nó lại nếm được vị mặn, nó lại đang khóc. Tuy không biết vì sao sau khi sống lại Harry lại có thể được hồn cha má nó nhưng hiện nó không nghĩ được nhiều vậy. Nó chỉ nghĩ, thì ra bấy lâu nay cha má luôn ở bên cạnh nó như vậy. Nó nhớ tới cảnh tượng ở nghĩa trang khi cha má xuất hiện để cầm chân Voldemort cho nó kiếm đường thoát thân. Những giọt nước mắt rơi lã chã xuống bộ đồ quá cỡ nó đang mặc. James cũng vươn tay gạt nước mắt của nó đi dù chỉ là vô ích. Harry cố nén tiếng nức nở. Nó gật đầu nhằm trả lời câu hỏi của má. Gương mặt James và Lily cùng xuất hiện sự hạnh phúc. Harry nghĩ, bữa tiệc này sẽ vui lắm đây.

"Đây là món quà nhỏ ta tặng cho Người. Mong Người có được hạnh phúc mà Người kiếm tìm."

Một giọng nói vang lên giữa tiếng khóc đoàn tụ của ba người gia đình Potter. Harry nghĩ rằng dường như chỉ nó mới nghe thấy. Nhưng bây giờ việc đó không quan trọng, nó phải ăn mừng bữa tiệc này với cha má của nó trước. Cả nhà còn nhiều câu chuyện để nói với nhau lắm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top