Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 25: DIỄN TINH CŨNG LÀ TRUYỀN THỐNG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

EDITOR: YUKI NGÂN HÀ


Không ai hiểu được rốt cuộc chuyện này là như thế nào. Cho dù Snape có kiến thức rộng rãi cũng không biết cái thôn này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì —— thôn trang bị ma quỷ nguyền rủa?

Ma quỷ trong miệng Phù thủy còn khủng bố và chân thật hơn rất nhiều so với bọn ma quỷ trong miệng Muggle. Ít nhất là đối với Snape mà nói, Chúa Tể Hắc Ám chính là một ma quỷ, mà đối với Cậu Bé Vàng Harry Potter mà nói thì không có ác mà nào có thể so được với Severus - giáo sư độc dược bất công - Snape.

Đến nỗi Salazar và Godric, bọn họ dường như còn dừng lại ở khái niệm ma quỷ ăn thịt người.

Trên thực tế ma quỷ ăn có ăn thịt người hay không thì không ai biết cả!?

"Chúng ta đi xem thử đi!" Godric liên tục kêu lên ở phía sau Salazar. Bởi vì người dân trong thôn Woodcroft đau khổ cầu xin, mà Snape rất ít khi động lòng trắc ẩn mang theo mấy người trẻ tuổi đi đường vòng, tiến về con đường nhỏ xa hơn ở hướng ngược lại. Nhưng Godric lại tràn ngập tò mò đối với cái thôn kia.

"Không." Salazar lắc lắc đầu, y không hề hứng thú đối với chuyện mà người khác không muốn cho y biết.

"Có lẽ thật sự có ma quỷ!" Godric đi tới trước mặt y, "Yah! Yah!" Cậu duỗi tay múa may cây gậy gỗ nhỏ, giống như là đang múa kiếm, "Ma quỷ tà ác, xem ta Godric sẽ đánh bại ngươi!" Sau khi hô to hai lần, hắn buông gậy gỗ trong tay xuống, nhìn Salazar bằng ánh mắt sáng lấp lánh đầy mong đợi, "Chuyện này rất thú vị!"

Thú vị?!

Biểu hiện của Godric ở trong mắt Salazar là hoàn toàn thuộc về phạm trù không bình thường! Salazar mở to hai mắt nhìn chằm chằm hắn, giống như người đang đứng trước mắt y là một con quỷ khổng lồ —— có lẽ so với quỷ khổng lồ còn muốn ngu ngốc hơn.

Không đợi Salazar tán thưởng Godric ngu ngốc, Harry là người đầu tiên che mặt không thể chấp nhận được —— ah, chuyện này thật sự quá xấu hổ!

Từ khi gặp Godric, Harry cảm thấy Snape càng ngày càng trở nên vui vẻ. Đương nhiên, có lẽ cũng không phải là vui vẻ, mà là vui sướng khi người gặp họa?

"Gody, chúng ta không thể đến đó." Harry vội vàng đi qua giải vây cho Salazar, "Hiển nhiên cái gọi là ma quỷ kia...Chỉ là một cái cớ, không phải sao?"

"Nhưng nếu thật sự có ma quỷ thì sao?" Godric dùng đôi mắt to màu lam nhìn Harry, giống như Harry là ma quỷ trong lời nói của thôn dân kia vậy, "Em có thể đánh chạy ma quỷ! Ma quỷ —— kia chính là ma quỷ! Ma quỷ ăn thịt người!"

"Chỉ là nói ma quỷ nguyền rủa..."

"Không sai! Ma quỷ nguyền rủa! Nguyền rủa!" Godric nhảy dựng lên, "Còn có cái gì có thể đáng sợ hơn so với nguyền rủa chứ?" Cậu che ngực lại, lớn tiếng thét chói tai giống như là diễn viên trên sân khấu kịch, "A —— không cần nguyền rủa ta, ngươi cái tên ma quỷ này!" Lại xoay người sang chỗ khác rồi giả dạng làm ma quỷ, "Nhân loại, run rẩy đi!" Lại xoay người, "Không cần nguyền rủa ta —— không cần! A —— ta đã chết."

"Ách... Không khoa trương như vậy chứ..." Harry rốt cuộc biết thiên phú biểu diễn của anh em sinh đôi không phải đột biến gen gì hết —— rõ ràng, đây mới là thiên phú của Gryffindor.

Ba người cùng nhau run rẩy khóe miệng một chút, nhưng Godric lại cảm thấy bản thân mình diễn thật sự rất tuyệt. Điều đó làm cho cậu cũng có đủ lý do để khuyên bọn họ đi cùng với cậu quay trở lại cái thôn kia xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì —— không sai, đừng tưởng rằng Gryffindor là thật sự ngu ngốc. Godric xoay chuyển tròng mắt, lại cười trộm ở trong lòng.

"Em thật sự rất muốn nhìn xem chuyện này rốt cuộc là như thế nào!" Cậu mở to hai mắt, nhìn về phía Harry với vẻ mặt vô tội —— trong ba người chỉ có Harry là người dễ nói chuyện nhất, hắn đương nhiên muốn tạo mối quan hệ tốt với Harry... Ít nhất, cậu có thể cảm giác được đến vị quý bà này thật sự có một loại tình cảm đặc biệt đối với cậu.

"Nhưng bọn họ không muốn để cho chúng ta biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì... Nếu đi vòng trở lại thì có chút không được tốt lắm..." Harry do dự nhìn về phía Snape, mà vị Bậc Thầy Độc Dược vĩ đại này lại căn bản không liếc mắt nhìn cậu một cái.

"Nhưng chúng ta không cho bọn họ biết!" Godric nói với vẻ mặt nghiêm túc, "Nếu mấy người đó thật sự gặp phiền phức, chúng ta có thể giúp đỡ! Quý bà, ngài nhìn đi bọn họ đều là Muggle, nhưng chúng ta không phải, chúng ta không giống nhau! Muggle nhỏ yếu lại đáng thương, chúng ta hoàn toàn có thể giúp bọn họ —— đặc biệt là kẻ bị nguyền rủa đều là trẻ em!"

Lý do vô cùng cao cả! Snape âm thầm reo hò cho Godric Gryffindor. Tại sao không cổ vũ chứ? Hắn cong khóe miệng lên, vui vẻ nghĩ —— đây mới là Gryffindor, so với Slytherin được gọi là "âm hiểm giảo hoạt" thì còn muốn hiểu rõ được cách nắm giữ nhân tâm của con người. Không sai, suy nghĩ một chút về cáo già Albus Dumbledore kia đi, nên biết cái gì mới là Gryffindor —— ngu ngốc, tuy nhiên đó chỉ là biểu tượng mà thôi.

Harry rối rắm, nhìn về phía Snape. Rốt cuộc Snape cũng hiểu biết nhiều hơn cậu, mà cậu thật sự cũng không muốn mang đến bất kỳ phiền phức gì cho vị thôn dân mà cậu có ấn tượng không tồi kia. Ở cái niên đại này, cậu không hiểu quá nhiều... Nếu bởi vì lòng tốt của mình mà mang lại phiền phức không cần thiết cho người khác hoặc là... Đau khổ mà nói, Harry cảm thấy cái kia của cậu cũng không được xem như là lòng tốt... Ah, lúc này cậu vô cùng hy vọng Hermione ở bên cạnh cậu!

Snape nhìn thoáng qua Harry, trong lòng rất nghi ngờ về sự lựa chọn của Cậu Bé Vàng —— có lẽ là bất mãn —— đây căn bản không phải là biểu hiện nên có của Harry - quỷ khổng lồ -Potter mà hắn biết. Không sai, nếu là cái tên Potter kia ở Hogwarts, cậu ta nhất định sẽ lập tức đứng dậy, chạy vào trong thôn Woodcroft, mặc kệ đối phương có vui hay không vui khi cậu ta bước vào tham quan.

"Có lẽ...chúng ta có thể lẻn vào xem thử..." Harry đề nghị, "Nhưng không được để người khác phát hiện, anh nghĩ như thế nào, Severus?"

"Tôi giả thiết, cậu là một người trưởng thành?" Snape cười lạnh —— hắn vừa mới cảm thấy Cậu Bé Vàng hơi có một chút tiến bộ, nháy mắt Cậu Bé Vàng lập tức đánh vỡ cái ấn tượng này. Không sai, đây mới là Cậu Bé Vàng —— tự cho là đúng, tự đại lỗ mãng, tự quyết định kiêu ngạo, yêu thích làm màu, cùng tên cha khốn kiếp kia của cậu ta giống nhau như đúc.

Nhưng Harry lại không biết suy nghĩ lúc này của Snape, cậu nói: "Nếu có chuyện gì thật sự đáng sợ, chúng ta có thể giải quyết giúp bọn họ. Dù sao, bọn họ cũng là con dân của Saar, không phải sao? Nếu thật sự đề cập đến... Chuyện mà chúng ta không nên biết, vậy thì bọn họ cũng không phát hiện ra chúng ta...Chúng ta tốt nhất cả đời không cần nhắc tới chuyện này nữa —— đơn giản như vậy thôi! Ý tốt của Gody sẽ không thất bại."

"Đúng vậy, thật là...ý tốt...vô cùng tốt." Snape nhướng mày, dùng tiếng nói tơ lụa đặc trưng của hắn nói ra ngôn ngữ trào phúng nhất.

"Em...là có ý tốt mà." Godric cúi đầu —— cậu không nghĩ tới ý định của mình lại bị nhìn thấu một cách đơn giản như vậy, mà Harry...đúng vậy, Harry xác thật là ý tốt, còn cậu không phải chỉ là lòng tốt đơn thuần như vậy. Bởi vì cảm thấy rất xin lỗi, cậu chỉ có thể cúi đầu, không dám ngẩng đầu nhìn xem đôi mắt xanh lục của Harry —— tràn ngập tin tưởng, nhiệt tình, đây mới là quý bà tốt đẹp chân chính.

"Đi xem là được rồi." Salazar nhìn thoáng qua Godric, trong lòng lại có một bàn tính khác.

"Được rồi." Snape gật gật đầu. Nếu Salazar muốn đi xem, cậu cũng không có lý do gì để phản đối —— cho dù là kẻ nào thì cũng sẽ hiếu kỳ, chẳng qua có người hiểu được làm thế nào để khống chế thôi.

Harry kinh ngạc, nhìn về phía Snape, nhận ra hắn đang quăng mấy câu bùa chú lên trên người của ba người —— bùa tàng hình, bùa xem nhẹ, bùa bước chân nhẹ như lông chim... Tất cả bùa về ẩn thân hắn đều sử dụng hết, thậm chí còn cho quăng bùa xem nhẹ cho hai con ngựa của bọn họ!

"Muốn mang ngựa đi cùng?" Harry hỏi.

"Potter ngu ngốc, sử dụng bộ não của cậu!" Snape buộc con ngựa lại, làm nơi đó thoạt nhìn giống như không có cái gì hết, "Có lẽ cậu tính toán dùng đôi chân ngắn nhỏ của mình để đo quãng đường còn lại à?"

"Không...cảm ơn." Harry nghẹn một chút —— cậu còn nghĩ rằng sau khi đi cùng với nhau lâu như vậy Snape sẽ trở nên dễ ở chung hơn một chút, hiển nhiên, đây là chuyện không có khả năng!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top