Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 32: MALFOY ĐẦU TIÊN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

EDITOR: YUKI NGÂN HÀ


"Duro —— Fixing!" Snape bỗng nhiên sử dụng phép thuật, hơn nữa còn rất chuẩn xác mà đánh trúng mục tiêu —— âm thanh của vật nặng rơi xuống đất hoàn toàn đánh thức Harry dậy. (Duro: Bùa hóa đá/ Fixing: Bùa trói)

"Sao lại thế này?" Harry xoa xoa đôi mắt, thắp sáng cây đèn dầu ở trong phòng —— ánh đèn rất tối tăm, nhưng cái này đối với phù thủy mà nói thì hoàn toàn không có vấn đề gì, có thể dùng bùa chú làm cho ánh đèn u ám này trở nên sáng ngời hơn.

Snape trừng mắt nhìn Harry một cái, cũng không có nói thêm cái gì. Tuy nhiên rất hiển nhiên là hắn cũng không đồng ý việc sử dụng phép thuật để trong nhà sáng hơn một chút. Nhưng ở trong ánh sáng, bọn họ nhìn thấy rõ ràng hai người bị bùa chú trói lại —— một người đàn ông Succubus có mái tóc màu bạch kim, còn có một...người phụ nữ có mái tóc màu vàng sẫm? Snape không biết hai người kia rốt cuộc muốn làm cái gì, đặc biệt là...Succubus? Vậy mà có một con Succubus?! Rời đi lãnh địa của Succubus một con Succubus giống đực —— chuyện này thật sự rất kỳ quái!

"Buông ra!" Succubus giống đực tức giận vặn vẹo.

"Bọn họ có năng lực thần kỳ!" Người phụ nữ kinh ngạc thét chói tai.

Nghe người phụ nữ thét chói tai xong, Succubus giống đực bất động, gã ngơ ngác mà nhìn về phía hai người đang đứng trước mặt —— một người đàn ông đen như mực giống như quỷ hút máu...cùng với...một cậu bé mắt xanh giống như mang theo huyết thống của tinh linh? Đúng vậy đúng vậy, gã phải thừa nhận ở thế giới thần kỳ cũng không có nhiều người có đôi mắt xanh, ngoài ra phần lớn người có mắt xanh đều có huyết thống tinh linh.

"Vera?!" Khi Harry nhìn thấy người phụ nữ kia cũng cảm thấy rất kinh ngạc, "Tại sao lại là cô?"

"Tôi nói rồi, tôi sẽ làm các người trả giá đại giới." Vera phi một ngụm nhưng cũng không có phun ra bất cứ thứ gì, "Tuy nhiên tôi thay đổi chủ ý."

"Sao lại thế này?" Snape nhìn về phía Harry.

"À, một cái hiểu lầm......đơn giản?" Harry đem chuyện xảy ra ban ngày kể lại một lần cho Snape nghe.

Sau khi nghe Harry kể lại, Snape cảm thấy người phụ nữ này thật sự không thể thuyết phục được —— hoặc là nói, hắn căm hận người phụ nữ như vậy. Hắn không biết chuyện khác rốt cuộc là như thế nào, nhưng cậu bé kia là con của cô ta, mà cô ta lại làm cậu bé giúp cô ta ăn cắp, lừa bịp tống tiền... Dùng hết khả năng đổi lấy tiền tài hoặc là thứ gì khác, sau đó đâu... Tới nuôi dưỡng tình nhân của cô ta, có lẽ là... Đây là người đàn ông đã cung cấp tinh trùng cho con trai của cô ta?

Không sai, suy đoán của Snape là hoàn toàn chính xác, thậm chí hắn còn không cần xác nhận. Bởi vì giây tiếp theo, Salazar và Godric mang theo đứa bé kia đến đây. Mà đứa nhỏ là thứ tốt nhất để lừa dối... Nói mấy câu, đứa bé kia đã khai ra tất cả.

"Tôi chỉ là muốn về nhà!" Succubus giống đực tên là Morphy, là Succubus giống đực bị con người bắt đi. Tuy nhiên sau khi hắn ta trưởng thành thì lập tức chạy trốn, sau đó cũng bắt đi một con người —— cũng chính là Vera —— cùng nhau sinh sống đã hơn một năm còn nuôi một đứa trẻ. Sau đó Vera yêu gã, mà gã cũng thích Vera. Nhưng Morphy là một Succubus giống đực nên không thể xuất hiện trước mặt người khác, nên Vera bắt đầu mang theo đứa nhỏ đi ăn cắp, lừa bịp tống tiền.

"Muốn làm gì thì cũng phải có tiền!" Vera cũng không cho rằng chính mình làm sai, cô nói một cách không hề ngại ngùng, "Tôi đã kiếm được không ít tiền, chờ tiền đủ rồi, tôi và Morphy sẽ cùng nhau đi tìm tộc nhân của anh ấy!"

"Tôi sẽ mang Vera cùng nhau đi." Morphy gật đầu một cách dứt khoát.

"Vậy đứa nhỏ này phải làm sao?" Những lời này nghĩ cũng không cần nghĩ, Harry trực tiếp hỏi ra khỏi miệng, "Nó là con của các người!"

"Nó ở lại chỗ này sẽ sống rất tốt!" Vera cũng không cảm thấy chính mình rời đi cùng Morphy có cái gì không đúng, "Nó lớn lên không tệ lắm, người cũng thông minh, rất nhiều nhiều nhà đều muốn nhận nó làm con nuôi!" Nhìn thoáng qua con trai, "Cũng bởi vì chuyện này, tôi vẫn luôn không có đặt tên cho nó —— phải biết rằng, nếu được quý tộc nhận nuôi thì nó có thể một bước lên trời!"

Nhưng, làm sao có thể dễ dàng được quý tộc nhận nuôi chứ?

Harry cực kỳ tức giận, cậu bước về phía trước giơ tay lên định tát hai tên không chịu trách nhiệm này —— cánh tay đã giơ lên cao... Cuối cùng, vẫn là buông xuống. Cậu không thể làm việc xấu trước mặt Salazar và Godric, huống chi... Còn có đứa trẻ đáng thương kia.

"Này! Cậu không thể đánh tôi!" Sau khi Morphy hét to lên và lập tức muốn trốn đi, nhưng gã bị bùa hóa đá đánh trúng nên chỉ có thể nói chuyện mà thôi, "Tôi chính là Succubus, các người không thể đánh tôi!"

"Tại sao?" Harry nghi hoặc nhìn Snape, Snape lắc lắc đầu với cậu tỏ vẻ chính mình cũng không rõ ràng lắm chuyện này có quan hệ gì với Succubus.

"Succubus lớn lên đều rất xinh đẹp." Godric gãi gãi đầu, "Trước kia em còn ở trong gia tộc có nghe bọn họ nói qua, Succubus đều rất chú ý vẻ ngoài của mình, cho nên sẽ không để người khác đánh vào mặt của mình... Nếu trên mặt bọn họ xuất hiện tỳ vết, bọn họ sẽ lập tức khóc lớn, gầm rú hoặc thét chói tai... Cho nên kiểm tra một người có phải là Succubus hay không thì cách tốt nhất chính là đánh vào mặt của người đó."

"Thật là một cách đơn giản và hiệu quả." Snape nói một cách khô cằn. Thuộc tính của cái tên... Succubus này, giống như có chút quen thuộc? Cậu suy nghĩ không xác định lắm, sau đó nhìn cậu bé đang được Salazar và Godric giữ chặt.

"Vậy muốn làm như thế nào đây?" Harry nhìn một nam một nữ này, cậu cảm thấy bản thân thật sự rất bất lực —— là thả hay nhốt lại? Cậu do dự. Nếu thả ra, bọn họ lại trở về tìm bọn họ gây phiền toái thì biết làm sao bây giờ? Nhưng nhốt lại...chuyện này thật sự rất không thực tế.

Trong lòng Snape đã có ý tưởng từ lâu nhưng hắn cũng không có động tác gì, chỉ là bước qua giải bùa chú cho hai người họ và sau đó... "Obliviate" —— hắn sử dụng bùa chú này đối với hai người họ, rút ký ức từ trong đầu bọn họ ra và bỏ vào lọ độc dược mang theo ở bên người. (Obliviate: bùa quên lãng)

Hai người họ ngã ở trên mặt đất, khi bọn họ tỉnh lại thì sẽ quên mất đứa bé mà họ có...cũng sẽ không còn ý nghĩ đem đứa bé đưa cho người khác "Nhận nuôi"... Snape lạnh lùng cong khóe miệng lên và quay đầu nhìn cậu bé kia... Cậu bé đứng ngây ngốc ở một bên giống như không có thứ gì ở thế giới bên ngoài có thể chạm vào cậu, cậu bé vẫn luôn đứng ngây ngốc như vậy... Thẳng đến cha mẹ của cậu biến mất không thấy, cậu cũng không có phản ứng lại.

Một lúc lâu sau...bốn người còn lại ở trong phòng cũng không có ai lên tiếng nói chuyện với nhau. Cuối cùng, Harry nghe được một giọng nói cổ quái —— đến từ bụng của cậu bé kia, tiếng tiếng kêu thì thầm khi đói. Cậu lấy ra bánh quy nhỏ vừa nướng xong ở buổi tối từ nhẫn không gian ra và đưa cho cậu bé.

Cậu bé nhìn bánh quy nhỏ, không có cầm lấy, nhưng trong ánh mắt tràn ngập một loại cảm xúc mà người khác không thể hiểu được... Đột nhiên, cậu bé òa khóc nức nở, vừa khóc vừa đem bánh quy nhỏ bỏ vào trong miệng, nước mắt nước mũi hòa vào nhau và chảy xuống, cả người trông rất là chật vật!

"Đừng khóc." Harry lấy khăn tay ra và lau mặt cho cậu bé.

"Sau này cậu tính làm gì đây?" Salazar vẫn tương đối hiện thực.

"Cậu ấy rất đau lòng." Godric lắc lắc đầu.

"Các người câm miệng lại trước đi." Snape nói một cách khô cằn, duỗi tay xách đứa nhỏ kia lên và đặt xuống ghế dựa, "Bình tĩnh."

Cậu bé nức nở nửa ngày rốt cuộc cũng bình tĩnh lại. Cậu bé nuốt nước miếng, nuốt hết bánh quy trong miệng xuống rồi mới mở miệng nói: "Bọn họ muốn bán tôi đi. Nhưng bọn họ nói cho tôi là sẽ mang tôi đi cùng, bọn họ lừa gạt tôi." Cậu bé vừa mới khóc xong nhưng trong giọng nói lại không có bất kỳ giọng điệu khóc thút thít nào, "Về sau tôi sẽ không như vậy nữa, tôi sẽ yêu thương con của mình, tôi sẽ yêu bạn lữ của mình... Tôi sẽ yêu bọn họ và cho bọn họ có được những thứ tốt nhất, tôi cũng sẽ có được rất nhiều tiền tài —— đồng vàng, rất nhiều đồng vàng! Nhiều giống như lá cây mùa xuân vậy!"

Đây là một Slytherin. Snape nhìn ra được sự quyết đoán của cậu bé này. Cậu bé này không phải không yêu cha mẹ của mình, mà là sau khi bị bỏ rơi cậu ta cần phải một mình gánh vác số phận và lao ra chiến trường vô danh.

"Malfoy!" Salazar bỗng nhiên nói.

"Cái gì?!" Harry sợ ngây người —— cái tên này cậu đương nhiên biết là nó đại diện cho cái gì. Cậu đã chiến đấu với Malfoy hơn ba năm qua, tuy rằng phần lớn đều là bọn họ khiêu khích lẫn nhau.

"Cậu cảm thấy dòng họ Malfoy này như thế nào?" Salazar nói với cậu bé kia, "Ở trong ngôn ngữ của rồng, từ này có nghĩa là 'cao soái phú'"

Cao lớn, đẹp trai, giàu có.

Cậu bé gật gật đầu, cậu cũng không hề chán ghét hai người đã bắt lấy cậu sáng nay. Bọn họ thậm chí trực tiếp vạch trần mưu kế nhỏ của mẹ cậu, mà chuyện này đối với cậu lại vô cùng quan trọng... Nhưng, tại sao bọn họ lại giúp cậu? Ồ, đúng rồi, còn cha mẹ của cậu thì phải làm sao bây giờ?

"Cha mẹ của em bị trúng bùa quên lãng, bọn họ sẽ quên sự tồn tại của em và sống cuộc sống mà họ thích..." Harry ngồi xổm xuống, cẩn thận đánh giá Malfoy này —— không có mái tóc màu bạch kim, nhưng lại có đôi mắt màu xanh xám...... Cậu ta, thật sự là một Malfoy?

"Tôi cũng có cuộc sống của riêng mình." Ngài Malfoy nhỏ ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top