Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 35: KHẾ ƯỚC MERLIN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

EDITOR: YUKI NGÂN HÀ


Thì ra bà Slytherin đã biết rất nhiều chuyện và bà là huyết thống thuần khiết nhất của tộc rồng Slyfimir ở trên thế giới này. Đồng thời bà cũng ký kết khế ước bảo vệ phù thủy với Merlin và cách hoàn thành khế ước là để Salazar có thể thuận lợi trở lại thế giới của rồng Slyfimir.

Salazar là hỗn huyết, cho nên thế giới của rồng Slyfimir không có khả năng chấp nhận Salazar mà không hề trả giá gì.

Vì để làm Salazar có thể chân chính trở lại bên người bà, bà Slytherin bất đắc dĩ phải ký kết khế ước với Merlin. Đồng thời, bởi vì chủng tộc của bà có kỹ năng đặc thù cũng chính là khả năng câu thông với tương lai. Cho nên Harry và Snape còn có Dumbledore nữa mới có thể bị cuốn vào thế giới của một ngàn năm trước.

Harry rốt cuộc cũng hiểu rõ tại sao bọn họ lại tới thế giới này, cũng hiểu tại sao bà Slytherin luôn nói chuyện một mình với Dumbledore —— thì ra bọn họ đang thương lượng làm sao để đối phó với Merlin? Ồ, không nên nói là đối phó với Merlin, phải nói là làm như thế nào để bảo vệ thế giới phù thủy, khiến Salazar thuận lợi trở lại bên người bà. Hiện tại bà Slytherin đang nói chuyện với Harry chỉ là gần giống như hình ảnh phản chiếu từ trong gương. Còn con người chân thật của vị phu nhân kia thì đang sinh sống ở trong thế giới của bà và chờ đợi Salazar đến đó.

Mở to hai mắt ra, sau đó Harry lại lập tức nhắm hai mắt lại cậu cần dùng rất lâu rất lâu mới có thể tiêu hóa hết những gì mà cậu đã trải qua ở trong giấc mơ của mình —— tuy rằng chỉ là một buổi tối, nhưng ở trong mộng cậu đã trải qua hơn nửa năm...... Mà Snape, mới là người chân chính trải qua những cái đó.

Đúng vậy, Snape chính là người chân thật trải qua những cái đó.

Cho dù ngày thường tùy tiện nhưng Harry cũng từng nghi ngờ qua là tại sao chính mình sẽ thành thành thật thật được ôm tới nhà của dì Petunia. Khi đó rõ ràng là cậu trải qua những chuyện khủng bố như vậy mà! Thì ra...là Snape cho cậu uống độc dược...... Không sai, như vậy thì có thể giải thích được. Ở lúc ấy, cho dù là Dumbledore cũng không thể kìm chế được đau buồn căn bản là không có cẩn thận kiểm tra dấu vết phép thuật trong phòng. Cho nên mới khiến Snape lừa gạt qua được nhưng trên thực tế thì...... Khi đó cậu còn nhỏ tuổi và ở dưới tác dụng giảm bớt đau đớn của độc dược nên không có khóc nháo.

Được rồi, đây đều là công lao của Snape. Harry tức giận nghĩ, sau đó quay người đưa lưng về phía Snape.

Nước mắt không thể khống chế được chảy xuống từ khóe mắt và làm ướt gối đầu.

Cũng may là Snape bị phong bế ký ức...... Hắn sẽ không nhớ rõ có cái giọng nói làm bạn hơn nửa năm với hắn, chuyện này rất tốt. Harry biết, cậu không khóc vì Snape và cũng không khóc vì Lily, cậu là...... Cậu chỉ vì chính mình, đúng, chỉ bởi vì sự vô tri và oán giận của cậu cho nên mới làm Lily và James bị giết chết —— nếu cậu sớm nói Snape về tất cả những chuyện trong tương lai...... Nếu cậu càng có thể tin tưởng Snape một chút... Nhưng, cậu không có, cái gì cậu cũng không có làm!

Bởi vì cái gì cũng không có làm nên cậu không thể đối mặt với Snape —— cậu nên đối mặt như thế nào với người đàn ông bởi vì cậu không tin tưởng hắn mà làm hắn mất đi ánh mặt trời của mình?

Harry thô lỗ vươn tay cọ cọ đôi mắt, hy vọng có thể làm cho chính mình không có gì khác biệt so với ngày thường.

Bỗng nhiên, một cánh tay đặt ở trên người của cậu —— cả người của Harry đều trở nên căng thẳng, cậu đương nhiên là biết đây là cánh tay của ai! Harry cố gắng không chế hô hấp của mình, hy vọng Snape có thể rút tay của hắn lại. Nhưng rất hiển nhiên là Snape ngủ rất sâu và căn bản là không có khả năng tự mình rút cánh tay kia lại!

Harry nhìn cánh tay kia, xấu hổ mà rụt rụt cổ lại, cố gắng làm cho bản thân quên mất sự tồn tại của cánh tay kia —— nếu cậu gỡ cánh tay kia xuống thì nhất định là Snape sẽ tỉnh lại! Cậu không muốn đối mặt với Snape, người đang tỉnh táo một chút nào.

Vì vậy tay Snape cứ đặt ở trên người Harry như vậy mà Harry thì vẫn luôn bất động, hai người họ cứ giằng co như vậy mãi cho đến khi mặt trời mọc cũng không hề động đậy chút nào.

Salazar ăn sáng ở dưới lầu nhà trọ, vẻ mặt tối tăm mà nhìn Godric.

"Saar, cậu làm sao vậy?" Godric đổ một ly sữa bò và đặt ở trước mặt Salazar, đây là đồ uống quý nhất ở nơi này cũng là đồ uống duy nhất mà Salazar có thể chấp nhận được.

"Cậu đi gõ cửa đi." Salazar liếc mắt nhìn Godric một cái y tuyệt đối sẽ không dẫn tai họa vào trên người mình —— nhìn một cái thử đi, nếu Severus đang áp đảo Harry mà nói thì y nhất định sẽ không thừa nhận là y kêu Godric đi qua gõ cửa. Salazar suy nghĩ như vậy và sau đó cúi đầu uống sữa bò.

Đương nhiên, Salazar một chút cũng không tin Severus sẽ nhanh như vậy sẽ ăn luôn Harry. Chuyện này quá nhanh đi! Tuy nhiên nếu thật sự là như vậy thì cậu một chút cũng không ngại!

Tốt nhất thuận tiện ăn ra một người em trai hoặc em gái ra tới. Salazar nheo mắt lại giống như là một con mèo đen vậy một chút đều không có thuộc tính của một con rồng.

Bị vẻ mặt dễ thương của Salazar làm cho ngây người trong nháy mắt, Godric cũng mặc kệ là Snape có bao nhiêu đáng sợ hoặc Harry có bao nhiêu đen tối, cậu trực tiếp xông lên lầu đi gõ cửa.

"Cốc cốc cốc!"

Tiếng gõ cửa mãnh liệt giống như đánh thức Snape, hắn quay người lại ngồi dậy giống như hắn không phải là người đặt tay ở trên người Harry vậy. Bậc Thầy Độc Được mang theo áp suất thấp khi bị bắt rời khỏi giường và đi ra mở cửa với sắc mặt đen kịt âm trầm, mà Harry ở phía sau hắn đang nằm trên giường rốt cuộc có thể tìm được cơ hội rời khỏi giường, vội vàng chạy sang một bên để thay quần áo.

"Tôi cho rằng cậu có chuyện gì quan trọng muốn tới tìm tôi chứ không phải là rảnh rỗi muốn nếm thử một hương vị độc dược mới? Đương nhiên, có lẽ cậu muốn bản thân biến thành một cái nồi quặng nấu độc dược, có lẽ sẽ là Phúc Lạc Dược màu hoàng kim?" Snape lạnh lùng nhìn Godric giống như đang suy nghĩ muốn xuống tay từ chỗ nào mới có thể giải phẫu được Godric.

"A...... Không, con chỉ muốn hỏi một chút là bữa sáng ngày muốn ăn cái gì?" Godric nở nụ cười thật tươi và lui về phía sau hai bước.

Lúc này, Harry ló đầu ra từ phía sau, làm một cái thủ thế với Godric. Godric lập tức hiểu ý và xoay người chạy xuống dưới lầu.

Rõ ràng biết Potter làm cái gì Snape cũng không có tính toán truy cứu cái này, hắn xoay người đi rửa mặt và thay quần áo. Sau đó căn bản không thèm liếc mắt nhìn Harry một cái thì đã đi xuống lầu và chuẩn bị ăn sáng.

Rất tốt. Harry thở ra một hơi. Điều này thật sự quá tốt. Cậu căn bản không cần suy nghĩ nên đối mặt với Snape như thế nào, chỉ cần cư xử giống như bình thường là được —— không sai! Cậu âm thầm cổ vũ bản thân, nắm chặt nắm tay lại và dùng sức quơ quơ.

Snape bước xuống lầu và ăn một ít bánh mì trắng quý hiếm. Cho dù là quý tộc thì cũng không thể mỗi ngày đều ăn được, tuy nhiên ông chủ của quán trọ này giống như có phương pháp nào đó có thể tìm được đồ vật quý giá như vậy. Đương nhiên giá tiền bán cho bọn họ cũng không hề rẻ.

Đang ở trong trấn nên bọn họ không thể ăn đồ vật chứa ở trong nhẫn không gian và đây cũng không phải là chuyện gì tốt. Mỗi ngày đều ăn bánh mì trắng và hương vị cũng không khiến cho người ta thích. Snape uống một ít bia còn xem như không tệ lắm và đôi mắt thì nhìn ra ngoài cửa.

"Ăn xong chúng ta lập tức lên đường." Harry cũng xuống dưới, chờ đợi cậu chính là một ly sữa bò và một ổ bánh mì trắng lớn.

"Không đi dạo sao?" Godric còn chưa đi ra khỏi quán trọ đâu!

"Không." Snape lắc lắc đầu, "Đi mua chiếc xe ngựa." Cưỡi ngựa tuy rằng không tồi, nhưng xe ngựa còn tiện lợi hơn rất nhiều.

Harry cũng gật gật đầu, cậu cũng không muốn ở lại cái trấn nhỏ này. Ở cái chỗ này vậy mà đã làm cho cậu trải qua nhiều chuyện đáng sợ như vậy...... Có lẽ là do cậu trời sinh không hợp với Malfoy nên khi vừa nhìn thấy Malfoy đầu tiên thì mới xảy ra những chuyện không thể chấp nhận được?

Khi Harry còn đang rối rắm thì đã mua xong xe ngựa, hai con tuấn mã cũng biến thành ngựa kéo và Godric chỉ có thể phụ trách đánh xe.

"Tiếp theo muốn đi đâu đây?" Godric nhìn con đường ở phía trước.

"Đi về phía cảng." Snape chỉ vào con đường ở bên trái.

Xe ngựa chậm rãi đi về phía trước, ở trong xe Harry nhàm chán nhìn đống đồ trong nhẫn không gian hy vọng có thể tìm ra cái gì đó để chơi để dời đi lực chú ý của cậu.

"Đó là cái gì!" Salazar bỗng nhiên la lên.

Harry và Snape cùng nhau ngẩng đầu nhìn lên —— đó là...... Âm Binh?!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top