Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 41: THÀNH TRẤN YÊU TINH DƯỚI LÒNG ĐẤT

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

EDITOR: YUKI NGÂN HÀ


Khi đến bến tàu, Mẫu Ngưu dẫn Rowena nhỏ lên phố mua một ít đồ vật. Chức nghiệp của Mẫu Ngưu rất tốt, cho dù đi đến nơi nào cô ấy rất nhanh tìm được một người đàn ông nguyện ý tiêu tiền cho cô ấy, điều này làm cho cô ấy có thể trả được tiền của vé tàu đắt đỏ —— tuy rằng Harry đã nói qua là sẽ trả tiền vé tàu cho cô, nhưng cô ấy từ chối vé tàu của chính mình và chỉ đồng ý nhận vé tàu của Rowena.

Mẫu Ngưu cũng không ngu ngốc, tuy rằng cô rất bất đắc dĩ khi phải làm loại chức nghiệp này. Cô đương nhiên nhìn ra được Harry và vị quý ngài có vẻ mặt sắp biến thành màu kia đang chăm sóc Rowena, nhưng cô không thể chiếm hữu phần chăm sóc này, cho nên cô thà rằng đi tìm một người đàn ông có thể trả tiền cho mình.

Chuyện này có chút mâu thuẫn, nhưng lại nhìn rất là rõ ràng.

"Rowena, cái hộp nhỏ này có đựng một vài đồ vật nhỏ của con, có thích không?" Mẫu Ngưu coi trọng một cái hộp gỗ, tuy rằng trên đó không có được khảm đá quý gì nhưng nó có khắc một con diều hâu rất xinh đẹp và thoạt nhìn cực kỳ uy vũ. Mẫu Ngưu hy vọng Rowena có thể bay lượn giống như diều hâu, mà không phải là giãy giụa ở trong vũng bùn giống như nàng.

"Nhưng con không cần phải mua một cái hộp riêng để đựng mấy thứ kia." Hiển nhiên Rowena cũng thích cái hộp kia, nhưng nàng cũng không hy vọng dì của mình tốn tiền mua đồ vật vô dụng. Điều này có nghĩa là dì không chỉ phải đi cùng với đàn ông, mà còn phải tốn rất nhiều tâm tư để khiến đàn ông cảm thấy vui vẻ —— cho dù là một vị công chúa, Rowena cũng không hy vọng đồ vật của mình có bao nhiêu đẹp đẽ quý giá, càng không khát vọng cái người cha chưa bao giờ gặp mặt và nghe nói là hoàng tử của vương quốc lớn nào đó ở phương đông, nàng chỉ thích dì mà thôi.

Mà Salazar và Godric thì cùng nhau ở tiệm thợ rèn. Godric bởi vì thanh kiếm mà Salazar đưa cho cậu ta không đủ khí phách, lại ở lúc đánh mấy người đàn ông thô lỗ kia làm văng ra mấy hoa văn trên thanh kiếm. Cho nên cậu ta quấn lấy Salazar chuẩn bị lại muốn một thanh kiếm càng thêm khí phách hơn, điều này làm cho Salazar cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, nhưng cũng vô pháp từ chối —— rốt cuộc Godric chiến đấu là dựa vào thanh kiếm kia, nếu không có một thanh kiếm tốt thì Godric chỉ là một người liên lụy bọn họ.

"Cái này thì như thế nào!" Godric mặc chiếc váy dài của nữ, nhưng trong tay lại cầm một thanh kiếm có chiều cao gần bằng cậu ta, "Saar, cậu xem cái này thử đi!"

"Nó có thể quăng cậu bay lên." Salazar liếc mắt nhìn thanh kiếm khổng lồ kia, xoay người tiếp tục nói chuyện với thợ rèn. Y muốn chế tạo một ít đồ dùng hằng ngày, rốt cuộc thì đồ dùng bằng sắt không dễ bị hư, nếu đem tới địa phương xa xôi như phương đông thì cũng sẽ không quá khó khăn.

Godric nghe xong lời nói của Salazar, rất thất vọng mà buông thanh kiếm lớn xuống, ngược lại đi chọn những thanh kiếm tương đối nhẹ nhàng —— cậu ta thích màu sắc lóe sáng, cũng thích màu sắc lóa mắt, ví dụ như màu vàng kim ví dụ như màu đỏ mà lần này cậu ta hy vọng có thể có được một thanh kiếm màu bạc. Trang sức trên người Salazar đều là màu bạc, Godric cảm thấy nó rất đẹp, cho nên hy vọng có thể có được một thanh kiếm màu bạc, vậy thì quan hệ của cậu ta và Salazar có thể thân thiết hơn một chút.

Nhưng thanh kiếm tốt nhất lại có màu đen —— màu của sắt.

"Không có màu bạc?" Godric nhìn một vòng, rốt cuộc nhịn không được đặt câu hỏi.

"Tiểu thư trẻ tuổi, người thật đúng là một vị tiểu thư cao quý." Ông chú thợ rèn nhìn Godric một cái, "Phẩm vụ quý tộc." Ông cầm một thanh sắt đỏ bừng ném vào trong nước lạnh băng để đi làm lạnh, sau đó đạt được một linh kiện hay dùng ở trên các tàu lớn —— thứ này còn cần đến mài giũa, tuy nhiên này không phải là công việc của ông, "Nếu thật sự muốn có một thanh kiếm màu bạc, thì hai người không thể tìm ở chỗ của tôi." Ông đè thấp giọng nói, "Các người là quý tộc, hẳn là biết những người thấp bé đó, yên tinh chuyên môn chế tạo đồ vật, bọn có đồ vật chỉ cần các người có thể cướp lấy."

"Yêu tinh?" Salazar buông mấy cái chén nhỏ đang cầm trong tay xuống, "Chúng nó ở trên cái bến tàu này?"

"Tuy rằng Giáo hội không cho phép, nhưng Giáo hội lại có thể quản được cái gì?" Thợ rèn hừ lạnh, "Quốc vương bệ hạ cũng yêu cầu yêu tinh chế tạo binh khí, đây là chuyện rất bình thường, cũng chỉ có quý tộc các người mới có thể làm giao dịch với yêu tinh tham lam."

Đương nhiên, Salazar vẫn mua một đống đồ vật trong tiệm rèn, cũng đạt được gương mặt tươi cười của thợ rèn, tự nguyện chỉ cho bọn họ đường đến chỗ của yêu tinh.

Yêu tinh sinh sống dưới mặt đất. Bọn họ siêng năng và cũng tham lam.

"Lại đi về phía trước chính là thành trấn của yêu tinh." Người phục vụ trong tiệm rèn chỉ chỉ cánh cửa lớn bằng sắt ở phía trước, "Tôi không muốn đi qua đó, chúng nó rất đáng sợ."

"Vậy được rồi." Godric nhìn người phục vụ một cái, Salazar cho người đó hai cái đồng tiền coi như là thù lao dẫn đường.

Người phục vụ vừa rời khỏi, Salazar rất tự nhiên đi về phía cửa lớn bằng sắt, mà Godric thì sợ hãi —— yêu tinh không có ấn tượng tốt gì với con người, cho dù là Phù thủy.

"Chờ một chút! Saar!" Godric chạy tới giữ chặt Salazar, "Chúng ta cứ như vậy mà đi vào sao?"

"Đương nhiên." Salazar nhìn Godric một cái, tiếp tục đi về phía trước. Salazar một chút cũng không sợ yêu tinh, hoặc là nói yêu tinh rất sợ y. Ở lâu đài Slytherin cũng chính là lâu đài Hogwarts sau này được đặt theo tên của cha mẹ y, yêu tinh cũng là người hầu của y, điều này cũng không khiến y cảm thấy có gì là không đúng. Cho dù yêu tinh có được nền văn minh và tài nghệ của riêng mình, nhưng làm sinh vật phép thuật bọn họ tất nhiên phải cúi đầu trước sinh vật phép thuật mạnh hơn so với họ, đây là quy luật của tự nhiên.

Godric đương nhiên không biết chuyện này, cậu ta đi theo Salazar đi về thành trấn yêu tinh —— cho dù vô cùng sợ hãi nhưng cậu ta vẫn nắm chặt thanh kiếm màu đen của mình, giống như làm việc này có thể giảm bớt một chút căng thẳng, bởi vì lòng bàn tay của cậu ta đã đổ đầy mồ hôi.

"Không cần sợ hãi." Salazar cũng không có lại nhìn Godric, chỉ tiếp tục đi đến cửa thành và gõ gõ cửa.

Hơi thở thuộc về rồng Slyfimir trên người Salazar lập tức bùng nổ, vừa hắc ám vừa mang hơi thở của biển rộng. Đây là rồng Slyfimir, trời sinh thuộc về biển cả, lại có được thuộc tính hắc ám không thể chống đẩy được và đủ sức ăn mòn toàn bộ thành phố dưới lòng đất này.

"Thưa ngài, xin mời vào." Cửa lớn được mở ra, một yêu tình già mặc một chiếc áo choàng vừa lộng lẫy vừa dơ bẩn đứng ở cửa —— xác thật vô cùng lộng lẫy, hoa văn trên áo choàng kia và vật phẩm trang sức là những thứ mà Godric chưa từng gặp qua. Nó rối rắm phức tạp, nhưng áo choàng cũng vô cùng dơ bẩn, giống như đã lăn vạn lần ở trong bùn đất vậy.

"Đây là......" Yêu tinh già nhìn thoáng qua Godric, ngây người, nhưng khi quay đầu lại nhìn Salazar, xác nhận Salazar cũng không có khó chịu. Lúc này mới lui về phía sau ba bước, quay người lại, cúi đầu hèn mọn đi về phía trước dẫn đường cho bọn họ.

"Thưa ngài, đây là thành trấn của chúng tôi, nơi này có rất nhiều công cụ thần kỳ, chỉ cần ngài yêu cầu......" Thỉnh thoảng có yêu tinh trẻ tuổi chạy tới nói gì đó bên tai của yêu tinh già, sau đó yêu tinh già giải thích nghi hoặc cho bọn họ, nhưng ông ta rất chú ý đến việc trò chuyện với Salazar ít nhất thì sẽ không để Salazar cảm thấy bị vắng vẻ.

"Một thanh kiếm, màu bạc, bảo kiếm, có sao?" Salazar hỏi.

"Chuyện này thật đúng là trùng hợp, vừa nãy có hai vị quý ngài cũng tới nơi này, bọn họ cũng muốn có được một thanh bảo kiếm." Yêu tinh già nịnh nọt mỉm cười, "Hơi thở trên người bọn họ có chút giống với ngài, nhưng có dày nặng bằng ngài."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top