Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 53: HARRY BẮT ĐẦU LÀMCHUYỆN XẤU

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

EDITOR: YUKI NGÂN HÀ


Nhưng mà Harry trở tay bắt được tay của Snape rồi nắm chặt, sau đó kéo hắn đi về phía bên kia. Snape cân nhắc một chút, trước đi theo Harry đi về phía bên kia.

Đối với Snape mà nói, muốn dạy dỗ người khác chưa chắc đã trực tiếp dạy dỗ ở trước mặt, mà có một chuyện cần yêu cầu kịp thời giải quyết. Hắn là một Slytherin, Slytherin hiểu xem xét thời thế. Cho dù có một số lúc Dumbledore sẽ cười tủm tỉm nói với hắn rằng Gryffindor cũng có loại không hề có tinh thần dũng cảm, nhưng hắn kiên quyết cho rằng đây là một loại sỉ nhục đối với hắn.

Nguyên bản lôi kéo Harry thì hiện tại biến thành Snape bị Harry lôi kéo, hai người đi về phía trước, một lát sau thì đã hòa vào trong dòng người của thị trấn Bordeaux.

Thị trấn Bordeaux rất không giống với thành trấn ở nước Anh, cho dù cùng là cảng, cũng có vẻ càng thêm rải rác một chút và mọi người cũng không vì vậy mà sốt ruột vội vàng. Người ở trên đường tuy rằng cũng là bộ dáng ăn không đủ no, nhưng rất hiển nhiên là bọn họ cũng không vì cái này mà bôn ba bận rộn. Thậm chí ngay cả ăn xin cũng đều lười nhác và không hề nói câu cảm ơn đối với những người đã cho tiền bố thí bọn họ.

"Đó là cái gì?" Ngón tay của Harry chỉ vào một cái hẻm nhỏ rất yên lặng —— người chung quanh rất giống như hoàn toàn không nhìn thấy nơi đó vậy, nhưng cậu xác nhận con hẻm kia là thật sự tồn tại có lẽ...... Là phóng ra cái bùa chú gì đó? Ví dụ như bùa xua đuổi Muggle.

"Một trò xiếc nhỏ." Snape nói một cách khô cằn, xoay người đi về phía khác. Nơi này rất hiển nhiên là thuộc về địa bàn của phù thủy, ngoài ra...... Vẫn là một Hắc phù thủy không muốn để người khác biết.

Harry vội vàng đuổi kịp bước chân của Snape.

Trên đường đi bọn họ ngoại trừ muốn đi Thánh địa Slyfimir, thì chính là hy vọng có thể rèn luyện một chút năng lực kết giao của Salazar. Rốt cuộc trong truyền thuyết Salazar thật sự là một quý tộc chân chính, một vị công tước điện hạ, mà Salazar hiện tại...... Năng lực kết giao của y cũng thật sự có chút không xong, thậm chí còn kém so với tên sư tử Gryffindor sẽ chơi âm mưu kia nữa.

Trước mắt Gryffindor thật sự có chút xấu hổ, hắn đã không thể trở thành thành viên thân thiết bên trong của bọn họ, cũng không có pháp thuật mạnh mẽ để triển lãm năng lực của hắn. Ngoài ra, càng không có trí tuệ thông minh tuyệt đỉnh của Rowena. Nhưng Harry rất rõ ràng, Salazar có thể nhìn ra được kế hoạch của Mẫu Ngưu, mà Godric lại không có. Bởi vì hiện tại Godric cũng không ngừng đuổi theo Salazar để dò hỏi về nơi rơi xuống của mấy thành viên Giáo hội kia, giống như cậu vậy.

"Cái kia......" Harry đi đến bên cạnh Snape và nhìn xung quanh phát hiện không có người, lúc này mới mở miệng nói, "Tôi muốn hỏi chính là......"

"Không có gì tốt để hỏi." Snape thở thật mạnh một hơi, "Bọn họ trộm thuyền đi, chạy, ở trên biển —— cứ như vậy, đương nhiên, hậu quả là cái gì thì cũng không có bất kỳ quan hệ gì với kẻ nào."

Nháy mắt, Harry nghe hiểu ý nghĩa lời nói của Snape. Cậu cũng không phải là một tên ngốc, cũng không ngu đần, nhưng có rất nhiều chuyện cậu không muốn đi suy nghĩ, cho nên tự nhiên cũng không nghĩ đến hương nào khác, mà lời nói của Snape hoàn toàn đánh nát ảo tưởng của cậu. Chỉ cần không phải có vấn đề về thường thức thì tên ngốc cũng sẽ biết trộm một con thuyền nhỏ đi ở trên biển rộng chẳng khác nào là đi tìm chết. Cho dù là thánh kỵ sĩ, cho dù là Giáo chủ, ngay cả Giáo Hoàng cũng giống nhau! Cho nên...... Chuyện này tương đương tuyên bố cái chết cho mấy thành viên của Giáo hội?

Harry tiêu hóa những tin tức này đó, sau đó lo lắng mà nuốt xuống, cũng không biết là nuốt xuống nghi ngờ của chính mình hay là nuốt xuống rít gào mà cậu sắp buộc miệng thốt ra.

Harry không thể hiểu được chỉ vì một hành động hấp tấp như vậy mà một người chết —— không, không chỉ là một người —— nhưng cậu đồng dạng cũng biết mấy người kia tồn tại thì rất là nguy hiểm, chuyện này làm cậu không thể tiếp thu...... Cho dù là chính cậu tìm lấy cớ như thế này hay vẫn là Snape nhẹ nhàng bâng quơ, cậu đều cảm thấy không thể tiếp thu. Tuy rằng, người khởi xướng là Mẫu Ngưu.

Nhìn biểu cảm thay đổi thất thường trên khuôn mặt của Harry, Snape rất dễ dàng đoán được suy nghĩ của Harry, nhưng hắn cũng không tính toán khen Harry. Ở thế giới này, cho dù là bất kỳ lòng tốt lơ đãng gì thì đều sẽ một thanh kiếm sắc bén đâm thẳng vào ngực của chính mình.

"Nhìn một cái thử đi, nơi này bán rượu ngon nhất! Rượu ngon của Bordeaux!" Trên đường phố có người rao hàng như vậy, mùi hương thơm ngọt của rượu nho bay ra từ thùng rượu.

Harry bước qua mua một thùng rượu, làm người đưa đến trên thuyền. Cậu đã thành niên, uống rượu là chuyện rất bình thường, cho dù là Snape cũng không thể ngăn cản cậu.

Quả nhiên, Snape thấy cậu mua rượu, sau đó hung hăng trừu trừu khóe miệng, cuối cùng vẫn chưa nói cái gì.

"Rất tốt, đem rượu đặt ở nơi này, các người có thể đi trở về." Harry trả tiền xong, cũng không hề liếc mắt nhìn Snape một cái.

"Thưa ngài, đây chính là rượu nho tốt nhất, uống xong rồi có thể lại đến mua! Phải biết rằng rất nhiều người đều sẽ tới nơi này mua rượu sau đó bán cho người phương đông —— đây chính là một vụ mua bán rất tốt! Người phương đông đều thích cái này. Sao ngài không mua nhiều một chút?" Người đàn ông đi đưa rượu thoạt nhìn trông rất hàm hậu, nhưng khi nói chuyện lại có vẻ vô cùng khôn khéo.

"Mua bán?" Harry sửng sốt một chút, "Nói cách khác thứ này có thể bán cho người khác......" Cậu nhớ tới Cho Chang tầm thủ đội Quidditch nhà Ravenclaw, tuy rằng cậu không có tiếp xúc gì với cô nàng, nhưng làm công chúa của Ravenclaw và là cô gái xinh đẹp nhất của toàn Hogwarts...... Từ danh hiệu mỹ nữ này đó, cho dù là cậu thì cũng phải chú ý đến cô nàng. Cậu đương nhiên không biết người phương đông có thích rượu nho hay không nữa, nhưng cậu nghĩ, nếu người phương đông đều xinh đẹp như vậy thì cậu có lẽ có thể nghĩ ra một biện pháp nho nhỏ......vô cùng......vô cùng nhỏ.

Nếu Snape biết trong đầu Harry đang suy nghĩ những gì, thì hắn nhất định sẽ vô cùng tức giận. Rất may mắn, hắn không biết.

"Vậy có thể đưa tới thêm một thùng rượu cho tôi không?" Harry nói với người đàn ông kia, "Tôi còn cần một ít cái chai xinh đẹp, cái chai đựng rượu, ngươi có không?"

"Ồ, thưa ngài, cái chai xinh đẹp thì tôi không có, chúng tôi chỉ có loại thùng gỗ này." Người đàn ông đưa rượu lắc đầu, "Cái chai xinh đẹp ngài chỉ có thể mua được ở phương đông —— hoàn mỹ, xinh đẹp, là đồ sứ khiến người khác say mê còn hơn cả mỹ nhân!"

Hoàn mỹ, xinh đẹp, còn khiến người khác say mê hơn cả mỹ nhân —— đồ sứ?! Harry rõ ràng nhớ rõ dì Petunia có một bộ đồ sứ, mà chúng nó cũng không phải là đồ vật "Còn khiến người khác say mê hơn cả mỹ nhân".

Lúc này, Harry mới nhận thức được có một số đồ vật thật sự kém rất nhiều —— khi còn ở lâu đài cậu không thể trải nghiệm được, sau khi rời khỏi lâu đài cậu vẫn luôn không có tiếp xúc với bên ngoài nên cũng không có cảm giác chân thật, mà hiện tại...... Vật thể thật đã tác động khắc sâu vào tâm trí cậu. Nói thật, cậu cũng không thích đồ sứ, mấy thứ kia rất dễ bị vỡ nát...... Yếu ớt, ngoài ra không thể dán lại được. Cho dù là dùng bùa thì cũng giống như vậy...... Khôi phục, cũng không phải bản gốc.

Người đàn ông lại đưa thêm một thùng rượu ngon lại đây.

"Đưa cho tôi độc dược mụn ghẻ." Harry đi đến trước mặt Snape, duỗi tay muốn đồ vật.

"Cái gì?" Snape vừa muốn ra cửa sửng sốt một chút.

"Độc dược mụn ghẻ." Harry bĩu môi,

"Người không có mụn ghẻ, sau khi uống xong sẽ mọc ra đủ loại mụn ghẻ, có đúng không?"

"Đúng vậy, tôi rất vui khi cậu nhớ rõ điểm này...... Vậy thì tôi cho rằng cậu cũng không muốn mọc ra mụn ghẻ để làm người khác tới nhìn?" Snape nhíu mày.

"Có lẽ ngài có thể cho tôi một ít độc dược càng thần kỳ hơn? Độc dược sưng phù thì sao?" Harry xem nhẹ lời châm chọc của Snape, "Tôi cần những thứ đó, Severus."

"Được rồi, có lẽ cậu biết nên dùng ở trên chỗ nào......" Snape cố ý chậm rì rì mà nói, từ trong túi lấy ra hai lọ độc dược —— một lọ độc dược mụn ghẻ, một lọ độc dược sưng phù.

Harry mỉm cười, sau đó đem lần lượt đem hai lọ độc dược bỏ vào trong hai thùng rượu. Làm xong chuyện này, cậu đi ra ngoài nhờ Mẫu Ngưu đem hai thùng rượu đưa đến trên thuyền cách vách bằng con đường bí ẩn không để người khác biết đến ...... Cần thiết không thể để người khác biết là bọn họ đưa, nếu không thì thủy thủ ở trên thuyền đó nhất định sẽ tìm cậu quyết đấu. Thủy thủ chính là như vậy —— đầu có thể chảy máu nhưng tuyệt đối không thể ngã xuống chỉ vì một ngụm rượu!

Mẫu Ngưu cũng không phải là người phụ nữ bình thường, nàng vừa xinh đẹp vừa thông minh, hiểu được xem xét thời thế cũng tiến thối có độ, càng sẽ lợi dụng tất cả tài nguyên của người bên cạnh. Cho nên rất nhanh, nàng đem hai thùng rượu kia đưa đến trên con thuyền cách vách, giao cho bọn thủy thủ đam mê rượu ngon.

Snape đứng ở mép thuyền nhìn những tên thủy thủ mọc đầy bọc mủ, cùng với các loại sưng phù......vô cùng...... Vui vẻ? Đúng vậy, hắn vô cùng vui vẻ. Nhìn một cái đi, những tên thủy thủ ngu ngốc kia, nhìn bộ dáng ngu ngốc của họ, còn ngu ngốc hơn một trăm lần so với Potter già và con chó cha đỡ đầu của Harry —— đây là cái giá phải trả cho việc chọc giận một Potter? Không, Snape rất rõ ràng, đây là Harry đang giải cứu bọn họ.

Rất hiển nhiên, nếu phía trước Harry không có mở miệng hỏi hắn muốn độc dược, thì lúc ấy hắn sẽ đi ra khoang thuyền, sau đó...... Avada với mấy tên thủy thủ nói năng lỗ mãng với bọn họ lúc trước —— đúng vậy, Avada, sau đó hủy thi diệt tích, có lẽ lửa quỷ sẽ nơi về của bọn họ?

Nhưng mà hiện tại, Snape không thể làm như vậy, hắn cảm thấy...... Xem loại chuyện cười này cũng không tệ lắm? Cứ việc những trừng phạt này đó như cũ vẫn mang theo bóng dáng của trò đùa dai.

"Như vậy rất tốt." Harry đi đến bên cạnh hắn, "Sau khi thuyền của chúng ta đi bọn họ vẫn sẽ luôn ngốc ở chỗ này cho đến khi khỏi hẳn." Cậu nhún nhún vai, "Có lẽ ăn cái gì đó không nên ăn, hải sản linh tinh, vẫn rất dễ dàng bị dị ứng, không phải sao, giáo sư?"

"Nhóc con đáng chết!" Snape cắn chặt răng, khô cằn mà mắng một câu. Không sai, đáng chết chính là tên nhóc con này! Hắn sao có thể nhìn không ra tới cái gọi là "chuyện xấu" của tên nhóc con này bên trong đó bao gồm "lòng tốt"?

"Được rồi, tiếp tục châm chọc đi, tên già khốn nạn đáng chết!" Harry cũng không cam lòng yếu thế. Tuy rằng mấy ngày nay cậu hoàn toàn đem câu hỏi mà cậu muốn hỏi nuốt xuống bụng, nhưng cậu vẫn như cũ rất muốn biết tại sao Snape lại hôn môi cậu —— nhưng một khi cậu muốn nói, thì sẽ cảm thấy trong lòng rất khó chịu, cho nên cậu cũng cần một ít vui vẻ bỏ thêm vào thời gian của cậu.

Liên tiếp mấy ngày, hình thức ở chung của hai người bọn họ cân bằng ở một loại chế ước không thể diễn tả được, đồng thời lại đều cố tình lẩn tránh về nụ hôn ngày hôm đó, cho đến khi con thuyền lớn bắt đầu đi trên biển như cũ...... Đương nhiên, khi thuyền bọn họ nhổ neo nhưng con thuyền cách vách vẫn dừng lại như cũ, nghe nói...... Con thuyền kia có khả năng không thể tránh thoát được gió mùa.

"Tôi phải làm cái gì đó để giúp bọn họ." Salazar thấy cái loại không khí kỳ quái này giữa Harry và Snape, y luôn không ngừng oán giận với Rowena, "Bọn họ không đủ thân mật."

"Nhưng bọn họ tại sao lại muốn thân mật?" Đôi mắt của Rowena lóe sáng nhìn Salazar, khóe môi treo lên nụ cười.

"Bọn họ đương nhiên muốn thân mật." Salazar trịnh trọng gật đầu, "Trước khi đi mẹ đã nói với tôi, bọn họ chính là người nuôi nấng tôi, vậy thì chẳng khác nào cha mẹ nuôi."

"Uh...... Khụ khụ...... Cha —— cha mẹ nuôi?!" Mẫu Ngưu vứt bỏ quần áo trong tay, mở to hai mắt nhìn Salazar. Nàng không biết còn có người không có thường thức như vậy...... Đương nhiên, có lẽ là thường thức đến quá mức?

"Mẹ nói bọn họ chính là như vậy." Salazar cố chấp gật đầu, "Bọn họ chính là như vậy."

"Chính là cái gì?" Godric vọt vào từ bên ngoài, trong tay còn xách theo một túi tiền vừa mới thắng được từ tay của Muggle, "Saar, cái này cho cậu!"

"Tôi không cần!"

"Nhưng mình muốn cho cậu!" Godric chớp chớp đôi mắt màu lam của mình, trông vừa vô tội vừa thuần khiết, giống như một con nai con thiện lương, "Saar, nhận lấy đi, mình thật sự muốn đem nó đưa cho cậu."

"Nhưng, chính cậu giữ không phải càng tốt hơn sao?" Salazar nhíu nhíu mày, y cũng không thích loại tiền tệ này, y chỉ thích đồng vàng và đá quý.

"Mình nghĩ...... Giống như có chút vấn đề." Rowena nhìn Godric, "Saar, cậu ta......

Giống như có ý nghĩa khác."

"Ý nghĩa khác?" Salazar nhìn túi tiền,

"Được rồi, tôi nhận lấy." Nếu là vì bồi tội, vì một lần nữa đạt được tình bạn của y, có lẽ y có thể tiếp thu cái này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top