Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 64: HARRY LÀ MỘT CÁI BÁNH NH N HẠT MÈ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

EDITOR: YUKI NGÂN HÀ


Harry lớn gan làm lỗ tai của Snape đỏ bừng, nhưng trên mặt của hắn không hề nhìn thấy bất cứ màu đỏ nào, điều này làm cho Harry cảm thấy vô cùng khó chịu. Cậu nhảy qua và duỗi tay ôm lấy cổ của Snape, sau đó dùng hai cái chân trắng nõn của cậu kẹp lấy eo của Snape —— rất tốt, eo của Snape rất nhỏ rất dễ kẹp...... Cho nên, hiện tại cả người cậu đều treo ở trên người của Snape.

Điều này cũng thật không xong!

Snape rất hy vọng chính mình có thể duỗi tay đem quỷ khổng lồ nhỏ treo ở trên người hắn kéo ra...... Đương nhiên, cái này chỉ là hắn hy vọng. Thịt mỡ đưa đến tận miệng mà không ăn, điều này thật sự là một điều tra tấn!

Harry chỉ học đến hôn môi, sau đó Mẫu Ngưu không nói cho cậu biết chuyện tiếp theo nữa, cho nên hiện tại ngoại trừ việc cậu treo ở trên người của Snape, cũng chỉ có thể nâng lên và hôn lên cằm của Snape —— cậu không thể với tới miệng của hắn!

Thật là...... Đáng sợ. Snape không thể không thừa nhận, Gryffindor tràn đầy trải qua kia và...... Kỹ năng và năng lực học tập nếu thân thể thật sự cố gắng là một chuyện rất là đáng sợ, vô cùng...... Đáng sợ! Hắn không thể không thừa nhận điều này, sau đó duỗi tay dùng sức mà kéo Cậu Bé Vàng ra.

Hắn cần thiết làm như vậy. Cho dù đây là thịt mỡ dâng đến tận miệng.

Snape vươn tay kiềm chế eo của Harry —— cái này không tệ, vừa nhỏ vừa mềm dẻo, hắn không thể lại lần nữa thừa nhận, tên nhóc thích chơi Quidditch có một cái eo rất tốt. Cái eo tốt này...... Giống như rất có sức lực, lại giống như...... Rất mềm, Snape nhéo nhéo xúc cảm của nó, xác nhận cái này "Giống như" có thể là thật sự không.

"Này! Rất...... Ngứa!" Harry rụt rụt cổ, nở nụ cười, "Severus, em cảm thấy cái nặng hơn nhiều so với lần anh nhìn không thấy em?"

"Vô số lần." Snape vỗ vỗ mông của Harry và buông cậu xuống, "Rất hiển nhiên, nhìn không thấy Cậu Bé Vàng hoàn toàn là không khí, không hề có trọng lượng." Nhưng Cậu Bé Vàng có thể thấy được này cũng hoàn toàn không nặng. Hắn rất đáng tiếc, Cậu Bé Vàng vẫn luôn không có cân nặng gì, điều này làm hắn cảm thấy là nên giảm bớt lượng cung ứng độc dược ngừa sâu răng của Dumbledore.

Harry bị lời nói đùa giỡn thành thật của hắn làm cho tâm trạng trở nên vô cùng vui vẻ, cậu mỉm cười vui vẻ và lại lần nữa dán lên.

"Nhưng khi đó anh cũng không có nói em nặng." Hiển nhiên là cậu đang làm nũng, tuy rằng giọng điệu của cậu không giống như vậy. Đương nhiên, nội dung nói ra cũng không phải rất giống, nhưng cậu thật sự là đang làm nũng, "Qua hai tuần anh mới cho phép em ở trước khi anh đi ngủ cùng anh trò chuyện một chút về vấn đề phép thuật...."

Gương mặt Snape giật giật một chút.

"Ngu ngốc cái kia gọi thảo luận." Hắn nói như vậy, sau đó làm trống đại não của chính mình, không muốn lại tiến hành thêm một bước giao lưu nào với Cậu Bé Vàng nữa.

Đó thật sự là một vấn đề thảo luận ngu ngốc.

Lúc ấy Voldemort vừa mới biến mất, Lily đã chết, chỉ còn dư lại con trai của cô ấy còn sống ở trên đời này. Dumbledore đem đứa bé kia đưa đến gởi nuôi ở chỗ của chị gái Lily ở Muggle. Hắn vừa mới tiếp nhận xong thẩm phán của Bộ Pháp Thuật và trở thành giáo sư độc dược của Hogwarts.

Sau đó, bên cạnh hắn xuất hiện một hồn ma không thể nhìn thấy.

Hồn ma nhìn không thấy rất đau lòng, nhưng cũng vô cùng ồn ào, đặc biệt là không ngừng ở bên tai lặp lại cái gì mà hắn là một người xấu, hắn có bao nhiêu tà ác, hắn tại sao không thể dùng độc dược cứu Lily...... Merlin, cái tên hồn ma đáng chết này nhất định là cái tên khốn dơ bẩn James Potter kia!

Nhưng rất hiển nhiên là không phải.

Hồn ma không ngừng nói chuyện với Snape người vừa mới nhận chức giáo sư độc dược, sau đó cũng thường xuyên bị hắn làm cho kinh hách —— ví dụ như hắn cứu một học sinh, ví dụ như hắn mỗi ngày điều chế độc dược đến nửa đêm chỉ vì cho Bệnh Thất cung cấp một ít độc dược có thể đảm bảo cho đám quỷ khổng lồ không đầu óc kia kia có thể phát huy đầy đủ sở trường đặc biệt không đầu óc của bọn họ, ví dụ như sau khi hắn dạy học thì sẽ chuyên chú mà phê chữa luận văn thậm chí vì thế rống giận cái tên hồn ma đáng chết hư hư thực thực James Potter kia......

Hồn ma không hề rít gào với hắn, cũng không hề ồn ào...... Nó học được yên tĩnh, cũng học xong lắng nghe, thậm chí học xong nói hết.

Snape dần dần bị hấp dẫn bởi câu chuyện mà hồn ma kể.

Chuyện xưa rất đơn giản —— một cậu bé sống ở trong thế giới Muggle, từ nhỏ chịu đủ ngược đãi, nhưng luôn mơ ước có được một gia đình hoàn mỹ...... Đây là...... Quen thuộc. Snape không thể không thừa nhận câu chuyện này quá quen thuộc, quen thuộc đến mức làm hắn cảm thấy hồn ma này hầu như chính là hắn...... Nhưng nó không phải, bởi vì nó quá mức sạch sẽ, sạch sẽ đến mức làm hắn không thể đến gần.

Đây là một hồn ma có linh hồn sạch sẽ. Snape từ lúc ban đầu phiền chán đến sau lại rất cẩn thận, hắn cũng không biết chính mình tại sao lại sợ hãi như vậy...... Thật ra, cho dù kẻ nào đều giống nhau, bọn họ đều giống nhau khát vọng sạch sẽ thuần khiết và ấm áp, chẳng qua có người quên mất khát vọng như vậy.

Sau đó, chính là thảo luận về vấn đề phép thuật đáng chết kia.

"Ta nghĩ, loại đồ vật phép thuật này, ngoại trừ có thể làm sinh hoạt của Phù thủy trở nên càng thêm thoải mái ở ngoài, còn có một loại công năng chính là làm trò đùa dai không đến mức trở nên đáng sợ như vậy." Hồn ma giải thích như vậy, "Rất nhiều thời điểm, trò đùa dai của Muggle đều mang theo hiệu quả đáng sợ, tôi không hề thích chút nào."

"Cách nói ngu ngốc." Snape lúc ấy là nói với vẻ mặt vô cảm.

"Dudley luôn nói hắn ta không có ăn hiếp tôi, hắn chỉ muốn đùa giỡn một chút đối với tôi, nhưng những cái đó thật sự làm tôi đau!" Hồn ma bén nhọn mà nói, "Nhưng dùng phép thuật thì không giống nhau, tôi dùng bánh quy chim hoàng yến đem hắn biến thành một con chim, sau đó...... Thật ra hắn một chút cũng đều không đau, ngài tin không?"

"Ta trông ngu ngốc giống như ngươi sao?" Snape hỏi lại.

"Này, ngài luôn nói chuyện như vậy sao?" Hồn ma khó chịu, "cái này sẽ biến ngài thành con dơi gì dầu mỡ đó, có hiểu không?"

"Con dơi già dầu mỡ?" Snape nhíu mày lại, "Ta cho rằng...... Đây là biệt danh ngu ngốc đến cỡ nào? Ngươi nên may mắn ngươi không phải là học sinh Hogwarts."

"Nếu tôi là học sinh thì sao?"

"Vậy thì ngươi có lẽ sẽ đạt được giam giữ mỗi ngày —— suốt cả một năm."

"Này! Ngươi đây là ở ngược đãi, hiểu không?!"

"Đương nhiên, nội dung giam giữ có lẽ làm con sên hoặc con cóc, có lẽ ngươi sẽ rất thích sưu tập nọc độc? Tuy nhiên ta nghĩ...... Sưu tập phân của hồ ly cũng là một lựa chọn không tệ." Snape rất sung sướng mà trả lời.

Lúc này Harry hồn ma Potter hoàn toàn bị mê hoặc bởi lời nói đùa của Snape, hắn thậm chí đang nói giỡn với cậu —— được rồi, giả thiết đây là một lời nói vui đùa. Nhưng khi cậu còn đi học tuyệt đối là sẽ không có loại cơ hội này!

Mà Snape rất rõ ràng, cho dù chính mình sau đó lại bị phong ấn ký ức về đoạn thời gian kia, nhưng như cũ sẽ có dấu vết khắc sâu vào trong linh hồn và không thể xóa nhòa được —— khi hắn nghe Ron Weasley nói câu "Con dơi già dầu mỡ" kia, hắn tức giận...... Thật sự là quá mức với rõ ràng, thậm chí ngay cả Bế Quan Bí Thuật cũng không thể giúp hắn.

Mà hiện tại, hắn có phải nên cảm ơn cậu Weasley kia không?

Ngay cả khi nhớ lại quá khứ, Snape hoàn toàn không có chú ý, quần áo trên người hắn đã trở nên...... Không còn kín mít như ban đầu. Nút thắt quần áo của hắn đã bị cởi bỏ, ngay cả vạt áo sơ mi cũng bị kéo từ trong quần ra, mà quỷ khổng lồ nhỏ mắt xanh trước mặt đang vật lộn với quần áo của hắn.

"Em đang làm cái gì!" Snape duỗi tay lại lần nữa kéo Harry ra.

"Dì Mẫu Ngưu nói, lúc này anh nên cởi quần áo ra." Harry nói rất đương nhiên, "Cho nên em đang giúp anh cởi quần áo."

Giúp hắn cởi quần áo?! Snape cúi đầu nhìn chính mình, rồi nhìn lại Harry...... Merlin! Là ai làm hắn đi nhìn quỷ khổng lồ mắt xanh kia?!

Nhìn một cái! Nhìn một cái —— sơ mi trắng, cổ áo sơ mi trắng mở rộng ra...... Hắn có thể thấy cái gì...... Có thể thấy cái gì?! Xương quai xanh? Ha! Đi xuống một chút nữa—— đúng, còn phải đi xuống! Hắn hầu như có thể nhìn thấy hồng nhạt...... Hồng nhạt! Đúng, chính là hồng nhạt!

Snape duỗi tay kéo quần áo của Harry lên. Cho dù quỷ khổng lồ nhỏ này đã 17 tuổi, nhưng thân thể vẫn là mười bốn tuổi —— một đứa trẻ mười bốn tuổi, hắn nhưng không có ham mê yêu thích trẻ con!

Đương nhiên, đối với việc co syêu thích trẻ con hay không, Snape cảm thấy chính mình yêu cầu trước hết thích ứng chuyện hồn ma biến thành Harry · Cậu Bé Vàng · Potter này. Cho dù hắn đã sớm biết chuyện này, nhưng...... Được rồi, tiêu hóa chuyện này cũng không tính quá dễ dàng, tuy rằng...... Hắn vẫn là có chút ý tưởng.

Suốt cả đường đi này giống như là chỉ có tên Harry thần kinh thô Potter này trì độn đến mức có thể so sánh với mấy con rồng là không phát hiện ra vấn đề của hắn. Snape vừa lòng mà cong cong khóe miệng —— như vậy rất tốt, hắn đã có thể tuyên thệ chủ quyền của chính mình, lại có thể làm này chỉ con quỷ khổng lồ nhỏ này không đến mức đắc ý vênh váo. Ngoài ra, làm một Slytherin, nắm giữ quyền chủ động là chuyền vừa tất yếu vừa cần thiết, không phải sao?

"Severus!" Harry xem hắn cài nút áo lại cho cậu, cái này làm cho cậu khó chịu, "Dì Mẫu Ngưu nói, anh sẽ hôn em!" Cậu trừng mắt nhìn Snape, miệng cũng dẩu lên, giống như đang chờ hắn hôn môi vậy, "Cô ấy nói nếu như anh yêu em thì sẽ hôn em!"

"Ngu ngốc!" Snape đen mặt lại mà muốn rống giận, "Cô ta là phụ nữ, em không phải."

"Vậy anh yêu phụ nữ không yêu em!" Tuy rằng cãi nhau như vậy không hề có y nghĩa, nhưng Harry rất rõ ràng, mục đích cậu nói như vậy là để thử —— đây là lần thứ hai cậu thử, cậu phải biết, Snape rốt cuộc yêu mẹ của cậu hay là chính cậu.

"Potter ngu ngốc." Snape nắm lấy cằm của cậu, "Giả thiết em có một chút đầu óc tồn tại, thì lập tức thành thành thật thật mà chui vào trong ổ chăn của em và không được chui ra ngoài cũng không cần xốc chăn lên —— ta nghĩ, em nên hiểu được cái gì kêu là nguy hiểm. Nếu không muốn bị ta làm, lập tức lăn về giường của em, lập tức!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top